Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu
Chương 17:
Độ Trọng Sơn
10/10/2024
"Haiz." Nàng khẽ thở dài.
Nam nhân bên cạnh thấy sắc mặt nàng có chút không đúng, tưởng nàng đang căng thẳng, liền đưa tay nắm lấy tay Vân Thiền, kéo nàng đi vào trong núi.
Nơi gần nguồn nước thường mọc cây ăn quả, cũng có động vật đến uống nước, cũng có cả tôm cá. Kẻ không rành đường thường đi lạc trong rừng, còn người quen thuộc nơi hoang dã thì có cách riêng của mình.
Dưới chân núi còn có con đường đất do thôn dân hay đi mà thành, đi sâu vào khoảng một dặm nữa thì hiếm khi thấy bóng người, đất đai dưới chân bắt đầu dần bị lá khô cành mục bao phủ, nàng cẩn thận bước đi từng bước.
Vân Thiền không quên mục đích lên núi lần này của mình, nàng vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm thứ có thể ăn được. Nhưng ngoại trừ vài cây du già rải rác, xung quanh vùng núi hoang vu này đều là cây thông.
Toàn thân cây thông đều là báu vật, nhựa thông có thể làm thuốc, làm đuốc, quả thông có thể làm nhiên liệu, lá thông có thể dùng để đun nước uống, bổ sung vitamin. Nàng thuận tay ngắt một ít lá thông ném vào sọt, lại cúi người vừa đi vừa nhặt mấy quả thông.
Tiết Minh Chiếu nhìn đôi mắt cong cong như trăng non của nương tử, tâm trạng u ám hai ngày nay cũng thoải mái hơn một chút, đợi đến khi Vân Thiền đứng thẳng dậy, liền nhìn thấy Tiết Minh Chiếu đang nhìn nàng với ý cười, nàng ném quả thông vào sọt, một tay gãi đầu, miệng giải thích.
"Ta không phải đang chơi đâu, quả thông rất dễ cháy, ném mấy quả vào đống lửa còn đỡ tốn công nhặt củi, lá thông cũng chứa rất nhiều ưm... vi, ặc dinh dưỡng, dù sao cũng là thứ tốt, nấu nước uống tốt cho sức khỏe."
Nghe nàng giải thích, trong mắt Tiết Minh Chiếu hiện lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ Vân Thiền lại hiểu biết về những thứ này.
Hắn biết quả thông dễ cháy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe nói lá thông là thứ tốt, ánh mắt hắn nhìn nàng lại càng thêm phần nghiêm túc.
Lại đi bộ khoảng hai khắc, lúc nàng cảm thấy chân hơi mỏi thì bỗng nghe thấy phía trước dường như có tiếng nước chảy róc rách. Hai người lại đi về phía trước mấy chục mét, rẽ qua vách núi, một dòng suối trong veo róc rách hiện ra trước mắt.
Dòng nước lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng, bên bờ sông cách đó không xa, trên một khoảng đất bằng phẳng, là một ngôi nhà gỗ nhỏ đổ nát sừng sững, Tiết Minh Chiếu dẫn nàng đến trước cửa nhưng không vào trong, hắn đưa bọc hành lý đựng trường bào cho nàng, rồi đứng ở cửa dặn dò.
"Khi ở trên núi thì ở đây, lát nữa đi săn, ta còn phải đi vào trong nữa, nàng ở đây đợi ta, tối ta sẽ quay lại."
"Nước suối này cố gắng đun sôi rồi hãy uống, nếu không sẽ bị đau bụng."
Nam nhân bên cạnh thấy sắc mặt nàng có chút không đúng, tưởng nàng đang căng thẳng, liền đưa tay nắm lấy tay Vân Thiền, kéo nàng đi vào trong núi.
Nơi gần nguồn nước thường mọc cây ăn quả, cũng có động vật đến uống nước, cũng có cả tôm cá. Kẻ không rành đường thường đi lạc trong rừng, còn người quen thuộc nơi hoang dã thì có cách riêng của mình.
Dưới chân núi còn có con đường đất do thôn dân hay đi mà thành, đi sâu vào khoảng một dặm nữa thì hiếm khi thấy bóng người, đất đai dưới chân bắt đầu dần bị lá khô cành mục bao phủ, nàng cẩn thận bước đi từng bước.
Vân Thiền không quên mục đích lên núi lần này của mình, nàng vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm thứ có thể ăn được. Nhưng ngoại trừ vài cây du già rải rác, xung quanh vùng núi hoang vu này đều là cây thông.
Toàn thân cây thông đều là báu vật, nhựa thông có thể làm thuốc, làm đuốc, quả thông có thể làm nhiên liệu, lá thông có thể dùng để đun nước uống, bổ sung vitamin. Nàng thuận tay ngắt một ít lá thông ném vào sọt, lại cúi người vừa đi vừa nhặt mấy quả thông.
Tiết Minh Chiếu nhìn đôi mắt cong cong như trăng non của nương tử, tâm trạng u ám hai ngày nay cũng thoải mái hơn một chút, đợi đến khi Vân Thiền đứng thẳng dậy, liền nhìn thấy Tiết Minh Chiếu đang nhìn nàng với ý cười, nàng ném quả thông vào sọt, một tay gãi đầu, miệng giải thích.
"Ta không phải đang chơi đâu, quả thông rất dễ cháy, ném mấy quả vào đống lửa còn đỡ tốn công nhặt củi, lá thông cũng chứa rất nhiều ưm... vi, ặc dinh dưỡng, dù sao cũng là thứ tốt, nấu nước uống tốt cho sức khỏe."
Nghe nàng giải thích, trong mắt Tiết Minh Chiếu hiện lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ Vân Thiền lại hiểu biết về những thứ này.
Hắn biết quả thông dễ cháy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe nói lá thông là thứ tốt, ánh mắt hắn nhìn nàng lại càng thêm phần nghiêm túc.
Lại đi bộ khoảng hai khắc, lúc nàng cảm thấy chân hơi mỏi thì bỗng nghe thấy phía trước dường như có tiếng nước chảy róc rách. Hai người lại đi về phía trước mấy chục mét, rẽ qua vách núi, một dòng suối trong veo róc rách hiện ra trước mắt.
Dòng nước lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng, bên bờ sông cách đó không xa, trên một khoảng đất bằng phẳng, là một ngôi nhà gỗ nhỏ đổ nát sừng sững, Tiết Minh Chiếu dẫn nàng đến trước cửa nhưng không vào trong, hắn đưa bọc hành lý đựng trường bào cho nàng, rồi đứng ở cửa dặn dò.
"Khi ở trên núi thì ở đây, lát nữa đi săn, ta còn phải đi vào trong nữa, nàng ở đây đợi ta, tối ta sẽ quay lại."
"Nước suối này cố gắng đun sôi rồi hãy uống, nếu không sẽ bị đau bụng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.