Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu
Chương 22:
Độ Trọng Sơn
10/10/2024
Chỉ cần nước đủ cạn, cá vào sẽ bị mắc cạn, không thể bơi ra ngoài được nữa.
Làm xong, nàng lau khô nước trên tay vào vạt áo, có thể ăn thịt hay không, phải xem mấy cái bẫy này có hiệu quả hay không.
Trong rừng cây bụi um tùm, cành khô cũng rất sắc nhọn, mặc dù nàng đã dùng vải vụn buộc chặt ống tay áo và ống quần từ trước, nhưng hai tay lộ ra ngoài vẫn bị gai cào rách da, bị nước suối ngâm vào, đau nhói.
Nàng cõng sọt trên lưng, nhe hàm răng trắng, vừa đi về phía căn nhà gỗ vừa thổi khí vào tay. Đi qua đi lại hơn nửa tháng nay, nàng toàn bị thương, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, thật thê thảm...
Đợi nàng về đến căn nhà gỗ nhóm lửa đun nước xong thì trời cũng đã tối, nàng vừa ăn súp nấm trong nồi đất, vừa không nhịn được quay đầu nhìn về hướng nam nhân rời đi.
Nàng biết rõ nơi núi rừng hoang vu này nguy hiểm đến mức nào, mãnh thú độc trùng, vách núi đá lở, chỉ cần bất cẩn bị thương là sẽ mất mạng, Cha Vân chính là đã bỏ mạng trong núi như vậy.
Súp nấm trong nồi đất sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, Vân Thiền cẩn thận lấy một nhúm muối bỏ vào khuấy đều, múc một muỗng lên nếm thử độ mặn nhạt.
"Ngon!" Khóe miệng nhếch lên, thiếu nữ thầm giơ ngón tay cái với bản thân.
Quả nhiên là nấm tươi, hương vị thật sự rất ngon, cho dù chỉ bỏ một chút muối cũng rất ngon.
Một nồi súp nấm được ninh từ lúc hoàng hôn cho đến khi trăng sáng vằng vặc, cuối cùng nam nhân cũng trở về. Từ trong rừng cây đen kịt, thân ảnh cao lớn rắn rỏi của nam nhân chui ra.
Khi Vân Thiền nhìn thấy hai con thỏ xám trên tay hắn còn đang giãy giụa, nàng không nhịn được bật cười.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có tiếng ve kêu không ngớt. Dưới ánh lửa, hai người chia nhau ăn súp nấm ngâm bánh bột mì, thiếu nữ đưa tay vuốt ve hai con thỏ béo.
"Chỉ vì bắt chúng mà phải chạy xa vậy à?"
Tiết Minh Chiếu nuốt súp nấm xuống, gật đầu: "Ừm, còn sống thì đáng giá hơn. Tửu lâu trong trấn thích thu mua thú rừng còn sống, thỏ sống có thể bán được khoảng 70 văn tiền, chết chỉ có 50 văn."
Vân Thiền chớp mắt, cười ranh mãnh, nàng cầm lấy một cành cây dài, bới trong đống lửa lấy ra hai khối cầu màu vàng kim đã nướng chín: "Hôm nay ta cũng tìm được thứ tốt."
"Tèn ten~ Khoai tây!"
Nhìn thấy vẻ vui mừng không giấu nổi trong mắt thiếu nữ, Tiết Minh Chiếu khó hiểu hỏi: "Đây là?"
"Đây là khoai tây! Rất ngon, xào ăn, luộc ăn, nướng ăn, ăn thế nào cũng được, vừa có thể ăn thay cơm vừa có thể ăn như rau!"
Nàng dừng một chút, rồi nói tiếp: "Ừm, cha ta, cha ta trước kia từng đào được, ta đã ăn rồi!"
Làm xong, nàng lau khô nước trên tay vào vạt áo, có thể ăn thịt hay không, phải xem mấy cái bẫy này có hiệu quả hay không.
Trong rừng cây bụi um tùm, cành khô cũng rất sắc nhọn, mặc dù nàng đã dùng vải vụn buộc chặt ống tay áo và ống quần từ trước, nhưng hai tay lộ ra ngoài vẫn bị gai cào rách da, bị nước suối ngâm vào, đau nhói.
Nàng cõng sọt trên lưng, nhe hàm răng trắng, vừa đi về phía căn nhà gỗ vừa thổi khí vào tay. Đi qua đi lại hơn nửa tháng nay, nàng toàn bị thương, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, thật thê thảm...
Đợi nàng về đến căn nhà gỗ nhóm lửa đun nước xong thì trời cũng đã tối, nàng vừa ăn súp nấm trong nồi đất, vừa không nhịn được quay đầu nhìn về hướng nam nhân rời đi.
Nàng biết rõ nơi núi rừng hoang vu này nguy hiểm đến mức nào, mãnh thú độc trùng, vách núi đá lở, chỉ cần bất cẩn bị thương là sẽ mất mạng, Cha Vân chính là đã bỏ mạng trong núi như vậy.
Súp nấm trong nồi đất sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, Vân Thiền cẩn thận lấy một nhúm muối bỏ vào khuấy đều, múc một muỗng lên nếm thử độ mặn nhạt.
"Ngon!" Khóe miệng nhếch lên, thiếu nữ thầm giơ ngón tay cái với bản thân.
Quả nhiên là nấm tươi, hương vị thật sự rất ngon, cho dù chỉ bỏ một chút muối cũng rất ngon.
Một nồi súp nấm được ninh từ lúc hoàng hôn cho đến khi trăng sáng vằng vặc, cuối cùng nam nhân cũng trở về. Từ trong rừng cây đen kịt, thân ảnh cao lớn rắn rỏi của nam nhân chui ra.
Khi Vân Thiền nhìn thấy hai con thỏ xám trên tay hắn còn đang giãy giụa, nàng không nhịn được bật cười.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có tiếng ve kêu không ngớt. Dưới ánh lửa, hai người chia nhau ăn súp nấm ngâm bánh bột mì, thiếu nữ đưa tay vuốt ve hai con thỏ béo.
"Chỉ vì bắt chúng mà phải chạy xa vậy à?"
Tiết Minh Chiếu nuốt súp nấm xuống, gật đầu: "Ừm, còn sống thì đáng giá hơn. Tửu lâu trong trấn thích thu mua thú rừng còn sống, thỏ sống có thể bán được khoảng 70 văn tiền, chết chỉ có 50 văn."
Vân Thiền chớp mắt, cười ranh mãnh, nàng cầm lấy một cành cây dài, bới trong đống lửa lấy ra hai khối cầu màu vàng kim đã nướng chín: "Hôm nay ta cũng tìm được thứ tốt."
"Tèn ten~ Khoai tây!"
Nhìn thấy vẻ vui mừng không giấu nổi trong mắt thiếu nữ, Tiết Minh Chiếu khó hiểu hỏi: "Đây là?"
"Đây là khoai tây! Rất ngon, xào ăn, luộc ăn, nướng ăn, ăn thế nào cũng được, vừa có thể ăn thay cơm vừa có thể ăn như rau!"
Nàng dừng một chút, rồi nói tiếp: "Ừm, cha ta, cha ta trước kia từng đào được, ta đã ăn rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.