Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu
Chương 45:
Độ Trọng Sơn
10/10/2024
Tiết Minh Chiếu không ép nàng, chỉ nắm chặt tay nàng hơn: "Ta không cần nàng đáp lại ngay bây giờ, ngày tháng còn dài."
"Ừm..." Vân Thiền cúi đầu nhìn bàn tay to lớn, khô ráo, nóng bỏng trên đầu gối, lẩm bẩm.
Bên kia, Trang Tuyết Nhi suýt chút nữa thì tức điên lên, trên đường đi nàng ấy không tiện phát tác, vừa vào cửa, nàng ấy đã ném phịch chậu gỗ trong tay xuống.
Chiếc chậu rơi xuống đất kêu "ầm" một tiếng, dọa Trịnh mẫu đang ngồi nhặt rau giật nảy mình, ngẩng đầu lên thấy con dâu mặt mày xanh mét, vội vàng hỏi.
"Tuyết Nhi, con sao vậy? Ai chọc giận con?"
Trang Tuyết Nhi hất hàm về phía sau: "Mẹ hỏi Oanh Oanh đi."
Trịnh mẫu quay đầu nhìn con gái, Trịnh Oanh Oanh lúc đầu đỏ mặt, sau đó lại tái mét, nàng ta cũng ném chậu gỗ trong tay xuống, gắt lên.
"Ta làm sao? Ta chẳng qua chỉ chào hỏi Tiết đại ca một tiếng mà thôi?"
"Chào hỏi trước mặt nương tử của Tiết Minh Chiếu? Còn đỏ mặt, chen lấn người ta? Nếu thích hắn tại sao lúc trước không nói, người ta thành thân rồi muội còn bám lấy, nếu truyền ra ngoài nhà chúng ta còn mặt mũi nào nữa!"
Trang Tuyết Nhi chỉ thẳng mặt nàng ta mà mắng.
Trịnh mẫu nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi, bà ta biết con gái thích Tiết Đại Lang, nhưng Tiết gia nghèo rớt mồng tơi như vậy, sao bà ta có thể để con gái mình chịu khổ được, may mà Tiết Đại Lang đã thành gia lập thất, không ngờ con gái bà ta vẫn không từ bỏ ý định.
Nghĩ đến đây, bà ta cảm thấy tức ngực, không nhịn được ho khan, ho xong, bà ta liền cầm lấy cây chổi bên cạnh vụt về phía Trịnh Oanh Oanh.
"Mẹ!" Trịnh Oanh Oanh vừa né tránh, nước mắt vừa không ngừng rơi xuống.
So với Trịnh gia gà bay chó sủa, tiểu phu thê Tiết gia sau khi nói chuyện rõ ràng thì không khí tốt đến không thể tốt hơn, ngay cả khi Vân Thiền vào bếp nấu cơm trưa, Tiết Minh Chiếu cũng đi theo phụ giúp.
Nhìn thấy Vân Thiền nhoẻn miệng cười, quầng thâm mắt cũng biến mất, nam nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cha mẹ Tiết gia hiện tại rất cưng chiều nàng, nếu thấy nàng khóc, chắc chắn bọn họ sẽ làm ầm ĩ lên.
Có lẽ trong lòng có chút xúc động, kế hoạch ban đầu của mọi người là hai ngày mới cuốc xong đất, hôm nay đã làm xong toàn bộ, buổi chiều bón phân, ngày mai mọi người có thể lên núi.
Tiết lão hán vừa ăn cơm trưa vừa thông báo tin tức này, mọi người đều rất vui vẻ. Buổi chiều không có nhiều việc, cả nhà cùng nhau làm việc hơn một canh giờ là xong, nghỉ ngơi dưỡng sức cho ngày mai.
Đêm đó, hai người ở phòng bên ngủ rất ngon, còn lão phu thê Tiết gia ở phòng chính lại trằn trọc trở mình đến tận nửa đêm, lúc thì lo đào ít quá không đủ trồng, lúc lại lo trồng không ra quả, lãng phí khoai tây.
"Ừm..." Vân Thiền cúi đầu nhìn bàn tay to lớn, khô ráo, nóng bỏng trên đầu gối, lẩm bẩm.
Bên kia, Trang Tuyết Nhi suýt chút nữa thì tức điên lên, trên đường đi nàng ấy không tiện phát tác, vừa vào cửa, nàng ấy đã ném phịch chậu gỗ trong tay xuống.
Chiếc chậu rơi xuống đất kêu "ầm" một tiếng, dọa Trịnh mẫu đang ngồi nhặt rau giật nảy mình, ngẩng đầu lên thấy con dâu mặt mày xanh mét, vội vàng hỏi.
"Tuyết Nhi, con sao vậy? Ai chọc giận con?"
Trang Tuyết Nhi hất hàm về phía sau: "Mẹ hỏi Oanh Oanh đi."
Trịnh mẫu quay đầu nhìn con gái, Trịnh Oanh Oanh lúc đầu đỏ mặt, sau đó lại tái mét, nàng ta cũng ném chậu gỗ trong tay xuống, gắt lên.
"Ta làm sao? Ta chẳng qua chỉ chào hỏi Tiết đại ca một tiếng mà thôi?"
"Chào hỏi trước mặt nương tử của Tiết Minh Chiếu? Còn đỏ mặt, chen lấn người ta? Nếu thích hắn tại sao lúc trước không nói, người ta thành thân rồi muội còn bám lấy, nếu truyền ra ngoài nhà chúng ta còn mặt mũi nào nữa!"
Trang Tuyết Nhi chỉ thẳng mặt nàng ta mà mắng.
Trịnh mẫu nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi, bà ta biết con gái thích Tiết Đại Lang, nhưng Tiết gia nghèo rớt mồng tơi như vậy, sao bà ta có thể để con gái mình chịu khổ được, may mà Tiết Đại Lang đã thành gia lập thất, không ngờ con gái bà ta vẫn không từ bỏ ý định.
Nghĩ đến đây, bà ta cảm thấy tức ngực, không nhịn được ho khan, ho xong, bà ta liền cầm lấy cây chổi bên cạnh vụt về phía Trịnh Oanh Oanh.
"Mẹ!" Trịnh Oanh Oanh vừa né tránh, nước mắt vừa không ngừng rơi xuống.
So với Trịnh gia gà bay chó sủa, tiểu phu thê Tiết gia sau khi nói chuyện rõ ràng thì không khí tốt đến không thể tốt hơn, ngay cả khi Vân Thiền vào bếp nấu cơm trưa, Tiết Minh Chiếu cũng đi theo phụ giúp.
Nhìn thấy Vân Thiền nhoẻn miệng cười, quầng thâm mắt cũng biến mất, nam nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cha mẹ Tiết gia hiện tại rất cưng chiều nàng, nếu thấy nàng khóc, chắc chắn bọn họ sẽ làm ầm ĩ lên.
Có lẽ trong lòng có chút xúc động, kế hoạch ban đầu của mọi người là hai ngày mới cuốc xong đất, hôm nay đã làm xong toàn bộ, buổi chiều bón phân, ngày mai mọi người có thể lên núi.
Tiết lão hán vừa ăn cơm trưa vừa thông báo tin tức này, mọi người đều rất vui vẻ. Buổi chiều không có nhiều việc, cả nhà cùng nhau làm việc hơn một canh giờ là xong, nghỉ ngơi dưỡng sức cho ngày mai.
Đêm đó, hai người ở phòng bên ngủ rất ngon, còn lão phu thê Tiết gia ở phòng chính lại trằn trọc trở mình đến tận nửa đêm, lúc thì lo đào ít quá không đủ trồng, lúc lại lo trồng không ra quả, lãng phí khoai tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.