Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu

Chương 50:

Độ Trọng Sơn

10/10/2024

Mọi người quay đầu lại, đều nín thở.

Tiểu nương tử đang mỉm cười trên ruộng, dung mạo thanh tú như tranh vẽ, mắt phượng mày ngài, một thân áo nâu rộng thùng thình, chỉ đứng đó thôi cũng toát lên vẻ dịu dàng khó tả.

Chỉ cần liếc mắt một cái, mọi người càng thêm khẳng định, Vân cô nương này có dáng vẻ yếu đuối, không làm việc đồng áng, chẳng lẽ nàng còn biết nhiều thứ hơn bọn họ à?

Kim Hỉ Vượng cười nói: "Vậy chi bằng chúng ta đánh cược đi? Hai tháng nữa mà không trồng được, hoặc không giống như ông nói, thì làm sao?"

Tiết lão hán đứng bên cạnh lên tiếng: "Vậy thì mùa thu năm sau ta sẽ đến nhà ông làm việc không công! Còn ông thì sao!"

"Ta cược năm cân đậu." Kim Hỉ Vượng đáp.

"Chậc, đậu hủ gì đó mà thôi."

Kim Hỉ Vượng xua tay: "Ông đừng có nói là đậu hủ gì đó, đến lúc này sang năm, có bao nhiêu người còn chẳng có đậu mà ăn đâu!"

"Nếu thật sự có thứ mà Tiết bá nói, nó có thể cứu mạng người đấy."

Trong đám đông không biết ai lẩm bẩm một câu, mọi người lập tức im lặng, thở dài, tản ra đi về.

Thôn Xương Nghĩa nhỏ, chuyện Kim Hỉ Vượng và Tiết lão hán đánh cược ở cuối thôn, chưa đến giữa trưa đã lan truyền khắp nơi.



Đa số mọi người chỉ xem như chuyện cười mà nghe, nhưng trong đó có người lanh lợi nghĩ lại, bỗng nhiên nhớ tới đứa con trai ít nói của lão Tiết cũng đang làm việc trên ruộng, không khỏi cảm thấy có gì đó không đúng.

Tiết Minh Chiếu là ai? Tiết Minh Chiếu chính là người dẫn đầu thế hệ trẻ trong thôn, tuy nhà họ Tiết nghèo, nhưng lời nói của hắn rất có trọng lượng với đám thanh niên.

Không chỉ bởi vì người hắn rắn chắc khỏe mạnh, mà còn bởi vì hắn làm người rất đáng tin cậy. Nay Tiết Minh Chiếu đã xuống ruộng rồi, chẳng lẽ lời Tiết lão hán nói là thật?

Bên ruộng hoang, Tiết lão hán cứng cổ đánh cược xong, về nhà ông liền bị thê tử cho một khuỷu tay.

"Ông lớn rồi còn ham mê đánh cược! Ông có thể đảm bảo chắc chắn trồng ra được không! Nhỡ đâu không được, xem mùa thu sang năm, ông thu hoạch thế nào!"

Tiết lão hán xoa bụng, nhỏ giọng nói: "Khuê nữ đã nói rồi, đó là lời Vân thông gia nói, sao có thể là giả được."

"Hơn nữa, khuê nữ ngay cả đường còn làm được, khoai tây này sao có thể không trồng được?"

Thấy ông lôi Vân Thiền ra, Vương Hương Nguyệt khẽ hừ một tiếng xoay người tiếp tục tưới nước.

Tuy con bé Vân Thiền này tuổi còn nhỏ, bình thường cũng ít nói, nhưng lại thật sự giống hệt con trai, là một người đáng tin cậy.

Lúc đó nàng nói mưa không ngớt, quả nhiên là không ngớt, nói sắp tạnh, quả nhiên liền tạnh!

Lần đầu tiên lên núi, nàng đã có thể bắt được nhiều thịt như vậy, còn có khoai tây kia, bọn họ quả thực cũng đã ăn vào miệng, thật sự là một người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook