Sau Khi Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật
Chương 10
Minh Nguyệt Khanh Tửu
22/10/2024
Gương mặt già của Hạ Hàn Thanh đỏ bừng, tay đang đẩy xe lăn, lộ ra vài phần e thẹn, hắn hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Haha, tiểu công tử thú vị thật."
Ông lão chủ quầy nhìn hai người họ cười ha hả, người xung quanh thấy giống cặp phu thê mới cưới cũng liền trêu chọc theo.
Tiêu Tắc Tự nhận lấy bức tranh đường, đưa cho Hạ Hàn Thanh một cái, rồi đẩy xe lăn tiếp tục đi về phía trước.
Hạ Hàn Thanh định gọi "Điện hạ", đột nhiên nhận ra nơi này dân chúng đông đúc, dường như không thích hợp lắm, hắn há miệng, bỗng nhiên gọi một tiếng "Nương tử".
Tiêu Tắc Tự bị tiếng gọi ấy làm cho suýt chút nữa đánh rơi bức tranh đường trong tay, sắc mặt y nghẹn lại thành màu gan lợn.
Rất lâu sau y mới cứng rắn nói ra một câu, "Ta gọi là A Tự."
Nhà họ Ngôn vốn là gia đình thư hương ở vùng Bách Việt, sau này trong tộc có người thi đậu tiến sĩ, cả gia tộc chuyển về kinh thành, khi mẫu hậu của Tiêu Tắc Tự còn sống, bà rất thích gọi y là "A Tự."
Mặt Hạ Hàn Thanh đỏ bừng, tay nắm lấy bức tranh đường, chậm rãi nói một chữ "Được."
Nghĩ đến Chiêu Hòa Hoàng Hậu, sắc mặt Tiêu Tắc Tự đột nhiên trầm xuống, y cắn mạnh một cái làm gãy bức tranh đường trong tay, cũng chẳng còn tâm tư dạo phố.
Hai người len lỏi qua đám đông, cuối cùng cũng đến nơi bờ sông yên tĩnh.
Hoàng hôn lặn về phía tây, tà áo lụa thơm tho phất phơ trong gió.
Những cô nương và tiểu quan ăn vận rực rỡ, cầm khăn vẫy tay lôi kéo khách qua đường. Lầu hồng sáng đèn lồng, mùi hương phấn son xộc vào mũi khiến Tiêu Tắc Tự hắt hơi một cái.
Y cất bước muốn tiến vào trong.
"Điện hạ... A Tự, không thể được, đây là thanh lâu."
"Ta muốn nghe đàn."
Tiêu Tắc Tự giả vờ ngây thơ nhìn hắn.
"Thần sẽ về chiêu mộ vài nhạc sư vào phủ, nơi này không thể vào được."
Sắc mặt Hạ Hàn Thanh rất khó coi, hắn không muốn Tiêu Tắc Tự bước chân vào nơi này.
"Ô kìa, gia, sao lại không thể vào chứ."
"Cô nương ca nhi của chúng ta ai nấy đều là hạng nhất cả."
Tiêu Tắc Tự không để ý đến lời hắn, y đẩy Hạ Hàn Thanh vào trong thanh lâu, bên trong là những tiếng cười đùa ồn ào vang vọng khắp tai.
"A Tự..."
Hạ Hàn Thanh thật sự không còn cách nào khác. Nếu như hắn có thể đi lại, e rằng lúc này đã khiêng Tiêu Tắc Tự nhét vào xe ngựa, chỉ tiếc rằng hắn đang ngồi trên xe lăn, đành mặc cho Tiêu Tắc Tự muốn làm gì thì làm.
"Tướng công, chúng ta xem tiên nữ nhảy múa có được không?"
Tiêu Tắc Tự híp mắt lại, đẩy Hạ Hàn Thanh đứng ở một góc, chẳng bao lâu liền nghe thấy giọng nói the thé của mụ tú bà.
Y vạn lần không ngờ rằng Dung Tuyết lại lưu lạc đến nơi phong trần này.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, ám vệ của y đã tản mác như sao trời.
Nghe nói hôm nay có một mỹ nhân dị quốc lên sân khấu, vì vậy mụ tú bà đã bỏ ra không ít công sức để chiêu mộ khách khứa, chỉ chờ họ tiêu tiền như rót nước.
Chẳng mấy chốc, đã thấy cánh hoa bay đầy trời, một tay nắm dải lụa, một mỹ nhân tóc vàng từ từ hạ xuống.
Mỹ nhân uy vũ, kiêu sa, dáng người cao ráo, vai rộng, eo thon, chân dài.
Ánh đèn chiếu thẳng vào mái tóc vàng bồng bềnh của hắn, tóc vàng xõa xuống trước ngực, như thác cát vàng tuôn chảy không ngừng.
Trên cổ hắn đeo một vòng cổ bằng vàng, thân trên gần như chỉ có một chút vải che đậy những chỗ cần thiết, từ ngực buông xuống vài sợi xích vàng lỏng lẻo quấn quanh eo trần trụi.
Phía dưới là một tấm vải màu tím lam quấn quanh đôi chân dài, trên đó thêu họa đồ nhật nguyệt tinh hà.
Mỹ nhân không mang giày, cổ chân thanh mảnh đeo hai chuỗi chuông vàng, khi nhảy vang lên những tiếng leng keng, trong trẻo vui tai, như muốn vọng thẳng vào lòng người.
Gương mặt sắc sảo, che một lớp mạng vàng, đôi mắt có màu xanh lục nhạt hiếm thấy, sáng rực như bảo thạch.
Từng nụ cười, ánh mắt đều mang vẻ quyến rũ, chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng khiến người ta trầm trồ kinh ngạc.
Hắn đang uốn éo eo lưng, ôm lấy một cây tỳ bà, ngón tay gảy nhẹ, tiếng tỳ bà vang lên réo rắt, thê lương.
Tiêu Tắc Tự: "..."
Ha ha.
"Mỹ nhân Ba Tư của chúng ta, Ô Na Tuyết..."
Tiêu Tắc Tự suýt chút nữa bị nước bọt làm nghẹn chết chính mình.
Y không ngờ hắn lại còn dùng cả tên thật!
Hạ Hàn Thanh gần như không dám nhìn, mặt đỏ bừng, không nên nhìn điều thất lễ, hắn cúi đầu xuống, rất không quen với tình huống ở đây, ngồi cũng không yên.
Chẳng bao lâu sau, phía dưới sân khấu bắt đầu ra giá, Tiêu Tắc Tự cũng hứng chí đòi trả giá, đẩy giá lên đến đỉnh điểm.
"A Tự, chúng ta... không mang nhiều tiền như vậy."
Hạ Hàn Thanh đầu óc căng thẳng, nếu lát nữa điện hạ thực sự muốn động phòng với mỹ nhân tóc vàng kia thì phải làm sao?
Giá cả tăng vọt, Tiêu Tắc Tự lập tức vỗ một thỏi vàng xuống bàn, mụ tú bà cười đến mức nếp nhăn trên mặt cũng hiện ra, liền đưa Ô Na Tuyết vào phòng.
Hạ Hàn Thanh mắt trừng lớn.
Y lấy vàng từ đâu ra?
Tiêu Tắc Tự vung tay áo, theo sau bước vào, Hạ Hàn Thanh như lâm đại địch, nhanh chóng theo sát phía sau, nhưng lại bị mụ tú bà chặn lại.
"Công tử, chúng ta chỉ cho phép một người lên thôi."
"Tránh ra!"
Hạ Hàn Thanh nhìn Tiêu Tắc Tự càng đi càng xa, sắc mặt liền trầm xuống.
"Không thể phá vỡ quy củ được đâu."
Mụ tú bà cười tít mắt, ánh mắt lại không ngừng dòm ngó đôi chân ngồi trên xe lăn của Hạ Hàn Thanh.
Một kẻ què lại học người ta đến tìm hoa vấn liễu?
"Cút ra!"
Mụ tú bà bị hắn quát lớn, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống, sao tên què này lại đáng sợ như vậy?
**
Tiêu Tắc Tự đẩy cửa bước vào, còn chưa kịp nhìn rõ mọi thứ trước mắt, đã thấy một bóng vàng lao đến quỳ trước mặt y.
"Điện hạ~"
"Cuối cùng cũng đợi được người xuất cung, thuộc hạ đợi khổ quá rồi."
Tiêu Tắc Tự gạt hắn ra, đỡ trán ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, khóe miệng khẽ nhếch, cười mà như không nhìn hắn.
"Dung Tuyết? Hay là ta phải gọi ngươi là Ô Na Tuyết."
Ô Na Tuyết cười ngượng hai tiếng.
"Điện hạ gọi thuộc hạ là gì, thuộc hạ sẽ là cái đó."
Tiêu Tắc Tự nhấp một ngụm trà, hương vị không được ngon, không bằng Bích Loa Xuân trong Trường Xuân cung, y đặt chén trà xuống, không còn hứng thú nữa.
"Sao ngươi lại ở đây? Những người khác đâu?"
U Na Tuyết ngoan ngoãn đứng sau lưng y bóp vai, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, sắc mặt hồng hào, mang theo chút e thẹn.
"Thấy điện hạ mãi không xuất cung, thuộc hạ bị dồn vào đường cùng, đành phải tự mình tìm đường sống."
"Thuộc hạ ở sòng bạc thiếu nợ không ít bạc, cuối cùng chỉ có thể bán thân trả nợ, bất cẩn một cái liền thành hoa khôi..."
Hắn gãi gãi má, có chút ngại ngùng.
"Tốt lắm. Cô thấy ngươi sống rất thoải mái, bộ y phục này cũng đẹp."
Tiêu Tắc Tự liếc qua bộ y phục trên người hắn, đã không còn gọi là y phục, nhiều nhất cũng chỉ là vài mảnh vải che chắn.
Ô Na Tuyết thấy y vẻ mặt thờ ơ, hít hít mũi, che mặt làm bộ làm tịch, cầm khăn tay vờ vịt.
"Ngài biết ba năm qua thuộc hạ sống thế nào không? Thuộc hạ làm đàn bà ba năm rồi, sắp biến thành thái giám luôn rồi."
"Làm đàn bà đã đành, Đường Bạch Ngọc còn đi làm hòa thượng rồi, giờ hắn đã xuất gia, lục thân không nhận, gặp mặt liền gọi người ta là nữ thí chủ."
"Phong Hà ở ngoài đang ăn xin, ngài đi qua con phố này, quẹo hai ngã sẽ thấy; Bách Nhận đang làm đầu bếp ở Hồi Vị Lâu, còn Lục Nhất hôm qua vừa mới ra ngoài làm tiêu sư."
Phụt——
Tiêu Tắc Tự phun một ngụm trà ra ngoài.
Hộ vệ của y vì sinh kế mà ai nấy đều phải tự tìm đường sống, quả thật đã làm khó họ rồi.
"Thôi vậy."
"Trước tiên xem thử độc tố trong cơ thể Cô đã thanh trừ đến đâu rồi."
Nếu hỏi thêm nữa, chắc y sẽ bị chọc tức mà chết mất.
Những năm qua ai nấy đều sống chẳng dễ dàng gì.
Ô Na Tuyết thấy Tiêu Tắc Tự đưa cổ tay ra, vẻ mặt cuối cùng cũng nghiêm túc lại, đặt tay lên mạch y, rồi cắm cây kim bạc vào sau đầu Tiêu Tắc Tự.
Tiêu Tắc Tự nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, như muốn nổ tung, trong đầu có một mạch máu nào đó giật giật, khiến y muốn đâm đầu vào cột mà chết.
Hít——
Y cắn chặt răng, mồ hôi lạnh từ từ túa ra trên trán.
"Hiện giờ, bao lâu điện hạ mới tỉnh lại một lần?"
"Khoảng ba ngày."
"Sợ rằng cần thêm thời gian, nếu thêm việc tắm thuốc, châm cứu đẩy độc, có thể sẽ hồi phục nhanh hơn."
Ô Na Tuyết vừa nói vừa rút cây kim bạc từ sau đầu Tiêu Tắc Tự ra, đuôi kim đã chuyển sang màu đen.
"Ngươi kê một đơn thuốc đi, Cô sẽ bảo Thính Lan đi bốc thuốc."
Ô Na Tuyết đột nhiên đổ sầm xuống quỳ gối.
"Điện hạ, ngài chuộc thuộc hạ ra đi, nếu không chuộc người, thuộc hạ khó mà giữ được sự trong sạch, bọn họ đã bắt đầu ép thuộc hạ tiếp khách rồi, hu hu hu..."
Tiêu Tắc Tự chống cánh tay lên bàn trà, một tay xoa xoa huyệt thái dương.
"Thuộc hạ có thể cùng Hạ hầu ca ca hầu hạ điện hạ, còn có thể nhảy múa giúp ngài giải khuây."
Tiêu Tắc Tự vẫn đang nghĩ cách.
Hiện tại y cũng chỉ đang tạm trú ở nhà Hạ Hàn Thanh, không tiện dẫn người về.
Bên ngoài, Hạ Hàn Thanh đã rút kiếm đứng lên, điện hạ bị mang đi đã lâu, hắn cứ cảm thấy bất an, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đôi mắt giận dữ trợn trừng.
"Mang người ra đây, nếu không ta sẽ tắm máu Uyên Ương Lâu của ngươi."
"Ái chà, khách quan, lời này của ngài..."
Soạt——
Thanh kiếm trong tay Hạ Hàn Thanh đã rạch một đường trên người mụ tú bà, hắn từ thắt lưng lấy ra một khối lệnh bài.
Lúc này cũng không màng đến thể diện, lập tức giơ ra trước mặt mọi người, "Nói lại lần nữa! Thả người!"
Tú bà nhìn thấy hai chữ "Trung Nghĩa" trên lệnh bài thì suýt ngất xỉu, liền đổ sầm xuống đất quỳ trước mặt Hạ Hàn Thanh.
Trời ơi, biết sớm đây là Diêm Vương sống Hạ Hàn Thanh thì có chết mụ cũng không dám cản.
Nghe đồn Diêm Vương sống này ở Tây Bắc có thể tay không xé xác người, dùng đầu kẻ địch làm bóng đá.
Tú bà sợ đến nỗi đích thân đẩy hắn đến bên ngoài phòng của Ô Na Tuyết, Hạ Hàn Thanh đấm một phát khiến cửa phòng vỡ tan tành.
Tiếng vang nặng nề làm tim người ta không khỏi run rẩy, Hạ Hàn Thanh siết chặt tay vịn xe lăn, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Trước mắt hắn là cảnh Tiêu Tắc Tự nằm trên giường, còn Ô Na Tuyết thì ngồi vắt vẻo trên người y.
Ô Na Tuyết cười hì hì, giấu cây kim bạc trong tay áo.
Điện hạ còn chưa kịp đồng ý chuộc hắn ra, toàn thân đã ngất xỉu, hắn vừa châm cứu xong thì người này đã đá cửa xông vào, quả là đúng lúc.
"Buông hắn ra! Ngươi dám đụng vào hắn?"
Một kiếm chém tan bàn ghế trước mặt, Hạ Hàn Thanh như quỷ mị lướt xe lăn đến gần, thanh kiếm trong tay đâm thẳng tới.
Nếu không tránh kịp e là sẽ bị đâm xuyên tim mà chết, Ô Na Tuyết không dám để lộ võ công, chỉ có thể lộn một vòng ra sau né tránh, thanh kiếm cắm thẳng vào tường.
"Điện hạ."
Hạ Hàn Thanh tiến đến, thấy Tiêu Tắc Tự nhắm chặt đôi mắt, đáy mắt lạnh lẽo, hắn cẩn thận đỡ Tiêu Tắc Tự dậy ôm vào lòng.
"Tướng công..."
Tiêu Tắc Tự khẽ động mí mắt, mơ màng tỉnh lại, trong mắt đầy vẻ mông lung, không chút thần sắc.
"Tướng công! Ta muốn hắn!"
Tiêu Tắc Tự chỉ về phía Ô Na Tuyết.
Sắc mặt Hạ Hàn Thanh thoáng chốc từ vui mừng chuyển sang u ám, "Không được!"
Đây là lần đầu tiên hắn từ chối yêu cầu của Tiêu Tắc Tự.
Sao có thể mang một kẻ chốn phong trần về phủ.
"Tướng công..."
Tiêu Tắc Tự níu lấy góc áo hắn.
Y cũng không biết tại sao lại làm vậy, nhưng tiềm thức mách bảo y rằng phải tìm cách mang người này về.
"Không được! Chúng ta nên về nhà rồi."
Hắn một tay nắm Tiêu Tắc Tự, tay kia đẩy xe lăn ra ngoài.
Tú bà và bọn hầu đứng chật ních ngoài cửa không dám vào, nhưng cũng mơ hồ đoán ra thân phận của kẻ ngốc này.
Mấy ngày trước, đại tướng quân Hạ Hàn Thanh khải hoàn về triều, cưới tam điện hạ, câu chuyện kẻ ngốc kết duyên với kẻ tàn phế đã lan khắp chốn dân gian.
Thậm chí còn có cả sòng bạc mở kèo, cá xem kẻ ngốc này có thể sống trong phủ tướng quân bao lâu.
Giờ đây, kẻ ngốc này lại công khai đến thanh lâu mua hoa khôi, ai nấy đều sợ Hạ Hàn Thanh nổi giận mà chém chết kẻ ngốc này.
"Không đi, ta muốn hắn..."
Tiêu Tắc Tự ôm chặt cột nhà, mặc cho Hạ Hàn Thanh kéo thế nào, chết sống không chịu đi.
Ô Na Tuyết quỳ gối bên giường ngồi xem kịch vui, đời này có thể thấy điện hạ ăn vạ như trẻ con thế này, hắn cũng coi như thỏa nguyện.
Hạ Hàn Thanh chẳng còn cách nào, chỉ đành tiếp tục dỗ dành: "Chúng ta chưa mang theo bạc, đợi chút nữa lấy bạc đến chuộc hắn sau."
Tiêu Tắc Tự nhìn hắn, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Cuối cùng lắc đầu, "Không đi..."
Hạ Hàn Thanh nhìn y mặt đầy kiên quyết, suýt nữa còn nghi ngờ Ô Na Tuyết đã cho y uống loại mê dược gì.
"Mua hắn được không? Tướng công..."
Tiêu Tắc Tự đột nhiên buông cột nhà ra, lao vào lòng Hạ Hàn Thanh, ôm chặt lấy eo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt mong chờ.
Bất thình lình, y hôn nhẹ lên má Hạ Hàn Thanh, kéo kéo vạt áo hắn, mang theo vẻ nũng nịu.
"Cầu xin tướng công mà."
Bị y nhìn như vậy, mặt Hạ Hàn Thanh đỏ bừng, hoàn toàn không thể chống cự, nhìn một cái tim đã đập loạn nhịp.
"Mua..."
Mẹ nó ai mà chịu nổi đây.
"Haha, tiểu công tử thú vị thật."
Ông lão chủ quầy nhìn hai người họ cười ha hả, người xung quanh thấy giống cặp phu thê mới cưới cũng liền trêu chọc theo.
Tiêu Tắc Tự nhận lấy bức tranh đường, đưa cho Hạ Hàn Thanh một cái, rồi đẩy xe lăn tiếp tục đi về phía trước.
Hạ Hàn Thanh định gọi "Điện hạ", đột nhiên nhận ra nơi này dân chúng đông đúc, dường như không thích hợp lắm, hắn há miệng, bỗng nhiên gọi một tiếng "Nương tử".
Tiêu Tắc Tự bị tiếng gọi ấy làm cho suýt chút nữa đánh rơi bức tranh đường trong tay, sắc mặt y nghẹn lại thành màu gan lợn.
Rất lâu sau y mới cứng rắn nói ra một câu, "Ta gọi là A Tự."
Nhà họ Ngôn vốn là gia đình thư hương ở vùng Bách Việt, sau này trong tộc có người thi đậu tiến sĩ, cả gia tộc chuyển về kinh thành, khi mẫu hậu của Tiêu Tắc Tự còn sống, bà rất thích gọi y là "A Tự."
Mặt Hạ Hàn Thanh đỏ bừng, tay nắm lấy bức tranh đường, chậm rãi nói một chữ "Được."
Nghĩ đến Chiêu Hòa Hoàng Hậu, sắc mặt Tiêu Tắc Tự đột nhiên trầm xuống, y cắn mạnh một cái làm gãy bức tranh đường trong tay, cũng chẳng còn tâm tư dạo phố.
Hai người len lỏi qua đám đông, cuối cùng cũng đến nơi bờ sông yên tĩnh.
Hoàng hôn lặn về phía tây, tà áo lụa thơm tho phất phơ trong gió.
Những cô nương và tiểu quan ăn vận rực rỡ, cầm khăn vẫy tay lôi kéo khách qua đường. Lầu hồng sáng đèn lồng, mùi hương phấn son xộc vào mũi khiến Tiêu Tắc Tự hắt hơi một cái.
Y cất bước muốn tiến vào trong.
"Điện hạ... A Tự, không thể được, đây là thanh lâu."
"Ta muốn nghe đàn."
Tiêu Tắc Tự giả vờ ngây thơ nhìn hắn.
"Thần sẽ về chiêu mộ vài nhạc sư vào phủ, nơi này không thể vào được."
Sắc mặt Hạ Hàn Thanh rất khó coi, hắn không muốn Tiêu Tắc Tự bước chân vào nơi này.
"Ô kìa, gia, sao lại không thể vào chứ."
"Cô nương ca nhi của chúng ta ai nấy đều là hạng nhất cả."
Tiêu Tắc Tự không để ý đến lời hắn, y đẩy Hạ Hàn Thanh vào trong thanh lâu, bên trong là những tiếng cười đùa ồn ào vang vọng khắp tai.
"A Tự..."
Hạ Hàn Thanh thật sự không còn cách nào khác. Nếu như hắn có thể đi lại, e rằng lúc này đã khiêng Tiêu Tắc Tự nhét vào xe ngựa, chỉ tiếc rằng hắn đang ngồi trên xe lăn, đành mặc cho Tiêu Tắc Tự muốn làm gì thì làm.
"Tướng công, chúng ta xem tiên nữ nhảy múa có được không?"
Tiêu Tắc Tự híp mắt lại, đẩy Hạ Hàn Thanh đứng ở một góc, chẳng bao lâu liền nghe thấy giọng nói the thé của mụ tú bà.
Y vạn lần không ngờ rằng Dung Tuyết lại lưu lạc đến nơi phong trần này.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, ám vệ của y đã tản mác như sao trời.
Nghe nói hôm nay có một mỹ nhân dị quốc lên sân khấu, vì vậy mụ tú bà đã bỏ ra không ít công sức để chiêu mộ khách khứa, chỉ chờ họ tiêu tiền như rót nước.
Chẳng mấy chốc, đã thấy cánh hoa bay đầy trời, một tay nắm dải lụa, một mỹ nhân tóc vàng từ từ hạ xuống.
Mỹ nhân uy vũ, kiêu sa, dáng người cao ráo, vai rộng, eo thon, chân dài.
Ánh đèn chiếu thẳng vào mái tóc vàng bồng bềnh của hắn, tóc vàng xõa xuống trước ngực, như thác cát vàng tuôn chảy không ngừng.
Trên cổ hắn đeo một vòng cổ bằng vàng, thân trên gần như chỉ có một chút vải che đậy những chỗ cần thiết, từ ngực buông xuống vài sợi xích vàng lỏng lẻo quấn quanh eo trần trụi.
Phía dưới là một tấm vải màu tím lam quấn quanh đôi chân dài, trên đó thêu họa đồ nhật nguyệt tinh hà.
Mỹ nhân không mang giày, cổ chân thanh mảnh đeo hai chuỗi chuông vàng, khi nhảy vang lên những tiếng leng keng, trong trẻo vui tai, như muốn vọng thẳng vào lòng người.
Gương mặt sắc sảo, che một lớp mạng vàng, đôi mắt có màu xanh lục nhạt hiếm thấy, sáng rực như bảo thạch.
Từng nụ cười, ánh mắt đều mang vẻ quyến rũ, chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng khiến người ta trầm trồ kinh ngạc.
Hắn đang uốn éo eo lưng, ôm lấy một cây tỳ bà, ngón tay gảy nhẹ, tiếng tỳ bà vang lên réo rắt, thê lương.
Tiêu Tắc Tự: "..."
Ha ha.
"Mỹ nhân Ba Tư của chúng ta, Ô Na Tuyết..."
Tiêu Tắc Tự suýt chút nữa bị nước bọt làm nghẹn chết chính mình.
Y không ngờ hắn lại còn dùng cả tên thật!
Hạ Hàn Thanh gần như không dám nhìn, mặt đỏ bừng, không nên nhìn điều thất lễ, hắn cúi đầu xuống, rất không quen với tình huống ở đây, ngồi cũng không yên.
Chẳng bao lâu sau, phía dưới sân khấu bắt đầu ra giá, Tiêu Tắc Tự cũng hứng chí đòi trả giá, đẩy giá lên đến đỉnh điểm.
"A Tự, chúng ta... không mang nhiều tiền như vậy."
Hạ Hàn Thanh đầu óc căng thẳng, nếu lát nữa điện hạ thực sự muốn động phòng với mỹ nhân tóc vàng kia thì phải làm sao?
Giá cả tăng vọt, Tiêu Tắc Tự lập tức vỗ một thỏi vàng xuống bàn, mụ tú bà cười đến mức nếp nhăn trên mặt cũng hiện ra, liền đưa Ô Na Tuyết vào phòng.
Hạ Hàn Thanh mắt trừng lớn.
Y lấy vàng từ đâu ra?
Tiêu Tắc Tự vung tay áo, theo sau bước vào, Hạ Hàn Thanh như lâm đại địch, nhanh chóng theo sát phía sau, nhưng lại bị mụ tú bà chặn lại.
"Công tử, chúng ta chỉ cho phép một người lên thôi."
"Tránh ra!"
Hạ Hàn Thanh nhìn Tiêu Tắc Tự càng đi càng xa, sắc mặt liền trầm xuống.
"Không thể phá vỡ quy củ được đâu."
Mụ tú bà cười tít mắt, ánh mắt lại không ngừng dòm ngó đôi chân ngồi trên xe lăn của Hạ Hàn Thanh.
Một kẻ què lại học người ta đến tìm hoa vấn liễu?
"Cút ra!"
Mụ tú bà bị hắn quát lớn, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống, sao tên què này lại đáng sợ như vậy?
**
Tiêu Tắc Tự đẩy cửa bước vào, còn chưa kịp nhìn rõ mọi thứ trước mắt, đã thấy một bóng vàng lao đến quỳ trước mặt y.
"Điện hạ~"
"Cuối cùng cũng đợi được người xuất cung, thuộc hạ đợi khổ quá rồi."
Tiêu Tắc Tự gạt hắn ra, đỡ trán ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, khóe miệng khẽ nhếch, cười mà như không nhìn hắn.
"Dung Tuyết? Hay là ta phải gọi ngươi là Ô Na Tuyết."
Ô Na Tuyết cười ngượng hai tiếng.
"Điện hạ gọi thuộc hạ là gì, thuộc hạ sẽ là cái đó."
Tiêu Tắc Tự nhấp một ngụm trà, hương vị không được ngon, không bằng Bích Loa Xuân trong Trường Xuân cung, y đặt chén trà xuống, không còn hứng thú nữa.
"Sao ngươi lại ở đây? Những người khác đâu?"
U Na Tuyết ngoan ngoãn đứng sau lưng y bóp vai, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, sắc mặt hồng hào, mang theo chút e thẹn.
"Thấy điện hạ mãi không xuất cung, thuộc hạ bị dồn vào đường cùng, đành phải tự mình tìm đường sống."
"Thuộc hạ ở sòng bạc thiếu nợ không ít bạc, cuối cùng chỉ có thể bán thân trả nợ, bất cẩn một cái liền thành hoa khôi..."
Hắn gãi gãi má, có chút ngại ngùng.
"Tốt lắm. Cô thấy ngươi sống rất thoải mái, bộ y phục này cũng đẹp."
Tiêu Tắc Tự liếc qua bộ y phục trên người hắn, đã không còn gọi là y phục, nhiều nhất cũng chỉ là vài mảnh vải che chắn.
Ô Na Tuyết thấy y vẻ mặt thờ ơ, hít hít mũi, che mặt làm bộ làm tịch, cầm khăn tay vờ vịt.
"Ngài biết ba năm qua thuộc hạ sống thế nào không? Thuộc hạ làm đàn bà ba năm rồi, sắp biến thành thái giám luôn rồi."
"Làm đàn bà đã đành, Đường Bạch Ngọc còn đi làm hòa thượng rồi, giờ hắn đã xuất gia, lục thân không nhận, gặp mặt liền gọi người ta là nữ thí chủ."
"Phong Hà ở ngoài đang ăn xin, ngài đi qua con phố này, quẹo hai ngã sẽ thấy; Bách Nhận đang làm đầu bếp ở Hồi Vị Lâu, còn Lục Nhất hôm qua vừa mới ra ngoài làm tiêu sư."
Phụt——
Tiêu Tắc Tự phun một ngụm trà ra ngoài.
Hộ vệ của y vì sinh kế mà ai nấy đều phải tự tìm đường sống, quả thật đã làm khó họ rồi.
"Thôi vậy."
"Trước tiên xem thử độc tố trong cơ thể Cô đã thanh trừ đến đâu rồi."
Nếu hỏi thêm nữa, chắc y sẽ bị chọc tức mà chết mất.
Những năm qua ai nấy đều sống chẳng dễ dàng gì.
Ô Na Tuyết thấy Tiêu Tắc Tự đưa cổ tay ra, vẻ mặt cuối cùng cũng nghiêm túc lại, đặt tay lên mạch y, rồi cắm cây kim bạc vào sau đầu Tiêu Tắc Tự.
Tiêu Tắc Tự nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, như muốn nổ tung, trong đầu có một mạch máu nào đó giật giật, khiến y muốn đâm đầu vào cột mà chết.
Hít——
Y cắn chặt răng, mồ hôi lạnh từ từ túa ra trên trán.
"Hiện giờ, bao lâu điện hạ mới tỉnh lại một lần?"
"Khoảng ba ngày."
"Sợ rằng cần thêm thời gian, nếu thêm việc tắm thuốc, châm cứu đẩy độc, có thể sẽ hồi phục nhanh hơn."
Ô Na Tuyết vừa nói vừa rút cây kim bạc từ sau đầu Tiêu Tắc Tự ra, đuôi kim đã chuyển sang màu đen.
"Ngươi kê một đơn thuốc đi, Cô sẽ bảo Thính Lan đi bốc thuốc."
Ô Na Tuyết đột nhiên đổ sầm xuống quỳ gối.
"Điện hạ, ngài chuộc thuộc hạ ra đi, nếu không chuộc người, thuộc hạ khó mà giữ được sự trong sạch, bọn họ đã bắt đầu ép thuộc hạ tiếp khách rồi, hu hu hu..."
Tiêu Tắc Tự chống cánh tay lên bàn trà, một tay xoa xoa huyệt thái dương.
"Thuộc hạ có thể cùng Hạ hầu ca ca hầu hạ điện hạ, còn có thể nhảy múa giúp ngài giải khuây."
Tiêu Tắc Tự vẫn đang nghĩ cách.
Hiện tại y cũng chỉ đang tạm trú ở nhà Hạ Hàn Thanh, không tiện dẫn người về.
Bên ngoài, Hạ Hàn Thanh đã rút kiếm đứng lên, điện hạ bị mang đi đã lâu, hắn cứ cảm thấy bất an, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đôi mắt giận dữ trợn trừng.
"Mang người ra đây, nếu không ta sẽ tắm máu Uyên Ương Lâu của ngươi."
"Ái chà, khách quan, lời này của ngài..."
Soạt——
Thanh kiếm trong tay Hạ Hàn Thanh đã rạch một đường trên người mụ tú bà, hắn từ thắt lưng lấy ra một khối lệnh bài.
Lúc này cũng không màng đến thể diện, lập tức giơ ra trước mặt mọi người, "Nói lại lần nữa! Thả người!"
Tú bà nhìn thấy hai chữ "Trung Nghĩa" trên lệnh bài thì suýt ngất xỉu, liền đổ sầm xuống đất quỳ trước mặt Hạ Hàn Thanh.
Trời ơi, biết sớm đây là Diêm Vương sống Hạ Hàn Thanh thì có chết mụ cũng không dám cản.
Nghe đồn Diêm Vương sống này ở Tây Bắc có thể tay không xé xác người, dùng đầu kẻ địch làm bóng đá.
Tú bà sợ đến nỗi đích thân đẩy hắn đến bên ngoài phòng của Ô Na Tuyết, Hạ Hàn Thanh đấm một phát khiến cửa phòng vỡ tan tành.
Tiếng vang nặng nề làm tim người ta không khỏi run rẩy, Hạ Hàn Thanh siết chặt tay vịn xe lăn, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Trước mắt hắn là cảnh Tiêu Tắc Tự nằm trên giường, còn Ô Na Tuyết thì ngồi vắt vẻo trên người y.
Ô Na Tuyết cười hì hì, giấu cây kim bạc trong tay áo.
Điện hạ còn chưa kịp đồng ý chuộc hắn ra, toàn thân đã ngất xỉu, hắn vừa châm cứu xong thì người này đã đá cửa xông vào, quả là đúng lúc.
"Buông hắn ra! Ngươi dám đụng vào hắn?"
Một kiếm chém tan bàn ghế trước mặt, Hạ Hàn Thanh như quỷ mị lướt xe lăn đến gần, thanh kiếm trong tay đâm thẳng tới.
Nếu không tránh kịp e là sẽ bị đâm xuyên tim mà chết, Ô Na Tuyết không dám để lộ võ công, chỉ có thể lộn một vòng ra sau né tránh, thanh kiếm cắm thẳng vào tường.
"Điện hạ."
Hạ Hàn Thanh tiến đến, thấy Tiêu Tắc Tự nhắm chặt đôi mắt, đáy mắt lạnh lẽo, hắn cẩn thận đỡ Tiêu Tắc Tự dậy ôm vào lòng.
"Tướng công..."
Tiêu Tắc Tự khẽ động mí mắt, mơ màng tỉnh lại, trong mắt đầy vẻ mông lung, không chút thần sắc.
"Tướng công! Ta muốn hắn!"
Tiêu Tắc Tự chỉ về phía Ô Na Tuyết.
Sắc mặt Hạ Hàn Thanh thoáng chốc từ vui mừng chuyển sang u ám, "Không được!"
Đây là lần đầu tiên hắn từ chối yêu cầu của Tiêu Tắc Tự.
Sao có thể mang một kẻ chốn phong trần về phủ.
"Tướng công..."
Tiêu Tắc Tự níu lấy góc áo hắn.
Y cũng không biết tại sao lại làm vậy, nhưng tiềm thức mách bảo y rằng phải tìm cách mang người này về.
"Không được! Chúng ta nên về nhà rồi."
Hắn một tay nắm Tiêu Tắc Tự, tay kia đẩy xe lăn ra ngoài.
Tú bà và bọn hầu đứng chật ních ngoài cửa không dám vào, nhưng cũng mơ hồ đoán ra thân phận của kẻ ngốc này.
Mấy ngày trước, đại tướng quân Hạ Hàn Thanh khải hoàn về triều, cưới tam điện hạ, câu chuyện kẻ ngốc kết duyên với kẻ tàn phế đã lan khắp chốn dân gian.
Thậm chí còn có cả sòng bạc mở kèo, cá xem kẻ ngốc này có thể sống trong phủ tướng quân bao lâu.
Giờ đây, kẻ ngốc này lại công khai đến thanh lâu mua hoa khôi, ai nấy đều sợ Hạ Hàn Thanh nổi giận mà chém chết kẻ ngốc này.
"Không đi, ta muốn hắn..."
Tiêu Tắc Tự ôm chặt cột nhà, mặc cho Hạ Hàn Thanh kéo thế nào, chết sống không chịu đi.
Ô Na Tuyết quỳ gối bên giường ngồi xem kịch vui, đời này có thể thấy điện hạ ăn vạ như trẻ con thế này, hắn cũng coi như thỏa nguyện.
Hạ Hàn Thanh chẳng còn cách nào, chỉ đành tiếp tục dỗ dành: "Chúng ta chưa mang theo bạc, đợi chút nữa lấy bạc đến chuộc hắn sau."
Tiêu Tắc Tự nhìn hắn, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Cuối cùng lắc đầu, "Không đi..."
Hạ Hàn Thanh nhìn y mặt đầy kiên quyết, suýt nữa còn nghi ngờ Ô Na Tuyết đã cho y uống loại mê dược gì.
"Mua hắn được không? Tướng công..."
Tiêu Tắc Tự đột nhiên buông cột nhà ra, lao vào lòng Hạ Hàn Thanh, ôm chặt lấy eo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt mong chờ.
Bất thình lình, y hôn nhẹ lên má Hạ Hàn Thanh, kéo kéo vạt áo hắn, mang theo vẻ nũng nịu.
"Cầu xin tướng công mà."
Bị y nhìn như vậy, mặt Hạ Hàn Thanh đỏ bừng, hoàn toàn không thể chống cự, nhìn một cái tim đã đập loạn nhịp.
"Mua..."
Mẹ nó ai mà chịu nổi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.