Sau Khi Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật
Chương 15
Minh Nguyệt Khanh Tửu
22/10/2024
Sau khi Hồi Vị Lâu bị tra xét, nhà họ Viên phía sau màn cũng bị liên lụy, Viên Nghi Chi bị hoàng đế ngay tại triều đường chỉ tay vào mặt mắng một trận, Bình Xương hầu Viên Giới nước mắt nước mũi cầu kiến Cảnh Thuận Đế.
Khóc lớn rằng mình dạy dỗ không nghiêm, đổ hết tội lỗi lên một đứa con thứ ăn chơi lêu lổng trong nhánh bên, tự mình rũ sạch không còn chút bụi.
Cảnh Thuận Đế nhân vụ việc này làm lớn, nghiêm khắc chỉnh trị đập mạnh một trận vào nhà họ Viên, giáng chức một đám người, lại thay người của mình lên.
Nghe nói Thục phi nương nương quỳ ngoài cửa thư phòng không ít ngày, mắt khóc đến đỏ hoe.
Liên đới đến Đoan Vương điện hạ Tiêu Thừa Duẫn cũng bị hoàng đế ghét bỏ một thời gian.
Dù gì đây cũng là tội danh mưu hại hoàng đế, Thục phi ngày ngày đưa vào ngự thư phòng đủ loại điểm tâm hoa đào, nào ngờ bên trong lại chứa đựng những thứ như hoa anh túc.
Cảnh Thuận Đế nổi trận lôi đình, giết một đám lớn người.
Trong kinh thành tất cả tửu lâu thức ăn đều bắt đầu chỉnh đốn.
Các đầu bếp của Hồi Vị Lâu bị nhốt mấy ngày, bị đánh một trận, những thứ cần nói đều bị ép phun ra sạch sẽ, sau đó mới được thả dần ra.
Giang Lăng nhận được tin tức liền chọn một đầu bếp mua về.
Trong phủ tướng quân, Giang Lăng dẫn một hán tử vạm vỡ vai rộng eo dày đi qua tiểu hoa viên, người nam nhân cường tráng, dù là tiết trời tháng ba tháng tư, vẫn chỉ mặc áo mỏng.
"Đừng có nhìn lung tung, đó là chủ tử, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi ra mắt."
Giang Lăng đập một cái vào đầu đối phương, theo ánh mắt của hắn vừa vặn thấy Hạ Hàn Thanh đang ngồi trên xe lăn, Tiêu Tắc Tự đang ôm con diều mấy ngày trước Lục Tu Văn đưa tới mà chạy rất vui vẻ.
Bách Nhận gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
"Đi nhà bếp nhỏ làm mấy món sở trường đi, ta sẽ mang lên cho tướng quân và điện hạ nếm thử, qua cửa ải này ngươi mới được ở lại."
"Đại nhân yên tâm."
Giang Lăng bị hắn gọi một tiếng "đại nhân" mà lòng hoa nở rộ, nhưng vẫn nhắc nhở một câu.
"Ngươi gọi ta Giang Lăng là được, trong phủ này phải lanh lợi một chút, đừng có gọi lung tung, mắt và tai lúc nên mù thì phải mù, nghe thấy gì cũng coi như không nghe thấy."
"Vâng, vâng, vâng."
Bách Nhận gật đầu liên tục.
Đúng lúc Thính Lan ôm một chiếc áo choàng lông đi ngang qua, thoáng nhìn qua, Giang Lăng lập tức phấn khởi chào hỏi nàng.
"Thính Lan tỷ tỷ."
"Ừ."
"Ta mới từ quán Hồi Vị Lâu mời về một đầu bếp, tay nghề thái rau cực kỳ giỏi, tỷ xem thế nào?"
"Được, ngươi làm chủ là được."
Ánh mắt của Thính Lan và Bách Nhận chạm nhau, hai người đều không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi, như thể chưa từng quen biết.
"Sao mà ta làm chủ được chứ, chuyện này phải để tướng quân và điện hạ gật đầu mới xong."
Sau khi Thính Lan rời đi, ánh mắt của Giang Lăng vẫn còn dõi theo, "Thấy không, đây là Thính Lan tỷ tỷ từ trong cung ra đó, sau này miệng lưỡi ngọt ngào một chút, tiếc là Thính Lan tỷ tỷ không thích nói chuyện với người khác."
Bách Nhận gật gù.
Hắn nghĩ rằng từ trước thống lĩnh cũng không thích nói chuyện với người khác.
Trong hoa viên nhỏ, tiết trời đầu xuân đã có vài nụ hoa nở rộ, ánh dương cũng khá đẹp, thêm phần ấm áp.
Hạ Hàn Thanh ngồi giữa rừng hoa, nhìn người đang chạy nhảy vui vẻ phía đối diện, khóe môi nhếch lên, ý cười đậm nét.
Bỗng một cơn gió thoảng qua, bóng cây xào xạc, tiểu ngốc tử trước mắt bỗng sáng bừng, nhanh chóng chạy lại nhào vào lòng Hạ Hàn Thanh.
"Tướng công, có gió rồi."
"Ừ..."
"Chúng ta thả diều nhé."
Mỗi khi Tiêu Tắc Tự nói chuyện, đôi mắt luôn long lanh nhìn hắn, nhìn bóng dáng phản chiếu trong mắt y, Hạ Hàn Thanh hiếm khi nở một nụ cười.
"Nhưng mà, điện hạ, thần không thể chạy được."
Tiêu Tắc Tự nghe vậy, lông mày thanh tú hơi nhăn lại, Hạ Hàn Thanh nhìn thấy vậy, trong lòng bất chợt thắt lại, có chút căm hận đôi chân tàn phế của mình.
Nhưng rất nhanh, giữa chân mày của Tiêu Tắc Tự đã giãn ra, y nở một nụ cười, nhét dây diều vào tay Hạ Hàn Thanh.
"Tướng công, ngươi cầm lấy!"
"Tướng công, nhớ thả dây nhé!"
Tiêu Tắc Tự đặt tay bên miệng, từ xa hét to một câu, giọng nói thanh thúy, ngọt ngào đến thấu tim gan Hạ Hàn Thanh.
"Được..."
Tiêu Tắc Tự cầm lấy con diều, nhân lúc có gió chạy đi, từ từ đưa diều lên cao, đại bàng cưỡi gió, bay thẳng lên trời.
Hạ Hàn Thanh quay bánh xe cuộn dây bên cạnh, cùng với dây diều thả ra, diều bay ngày càng cao.
"Bay lên rồi."
Tiêu Tắc Tự chạy chậm lại trở về bên cạnh Hạ Hàn Thanh, ngẩng đầu, dùng cánh tay che ánh sáng.
Trên bầu trời xanh thẳm, con diều như chim ưng càng bay càng cao, nhưng vì dây ràng buộc phía sau mà phải lơ lửng trên không trung tướng phủ.
Bốn bức tường cao bốn phía giam chặt bọn họ, như con ếch ngồi đáy giếng, không thể thoát khỏi sợi dây ràng buộc.
"Tướng công..."
"Diều bay không cao nữa rồi."
"Thần cắt dây, nó sẽ bay cao hơn nữa."
Trong tiểu trù phòng ở hậu viện, Bách Nhận buộc tạp dề, tay cầm dao, cắt rau cải, khoai tây, cải trắng, từng lát từng lát bay vào trong đĩa như hoa bay.
Giang Lăng đứng bên cạnh suýt nữa nhìn đến ngây ngốc, đầu bếp ở Hồi Vị lầu quả nhiên lợi hại, đao pháp như vậy.
"Ngươi làm đầu bếp bao nhiêu năm rồi?"
Bách Nhận hơi dừng lại, "Ba năm."
"Thời gian không dài lắm, trước đây ngươi làm gì? Ba năm làm đầu bếp sợ rằng không luyện được đao pháp này đâu."
Bách Nhận cười hiền lành.
"Tiểu nhân trước đây chém một đao là đứt một cái đầu, mặc dù làm đầu bếp mới ba năm, nhưng chém đầu người đã chém hơn mười năm rồi, đao pháp tự nhiên không cần bàn cãi, nhắm mắt cũng không chém sai."
"Đầu người?"
Giang Lăng rùng mình, lại nhìn Bách Nhận, luôn cảm thấy nụ cười của hắn trở nên quái dị, tay này chắc không dính máu người chứ.
"He he, tiểu nhân trước đây làm đồ tể, chém đầu heo đó."
Giang Lăng lúc này mới thở phào một hơi.
Hù chết người rồi.
Bách Nhận cắt xong rau, cây dao trong tay "cạch" một tiếng cắm vào thớt, lưỡi dao đâm sâu vào thớt, Giang Lăng nhìn thấy lại nuốt nước bọt.
Hành, gừng, tỏi xào thơm, khói lửa bốc lên, tiểu trù phòng trong mùi thơm nức mũi, ngửi mùi món ăn này, mắt Giang Lăng sáng rỡ, ánh mắt hắn quả nhiên không sai.
Tên ngốc này tay nghề quả thực rất giỏi.
"Xin đại nhân thưởng thức."
Giang Lăng cầm đũa nếm thử một miếng thịt bò, nước súp thấm đều vào miếng thịt bò, thịt bò xào mềm nhừ, chảy ra vị nước, ngon vô cùng.
"Không tồi, không tồi, điện hạ nhất định sẽ thích."
"Đó là đương nhiên."
Bách Nhận khoanh tay trước ngực, món hắn làm đều là món điện hạ thích ăn.
"Cùng theo ta nào, để điện hạ và tướng quân thử tay nghề của ngươi."
Hai người bưng mấy món sở trường, dọc đường a hoàn tiểu tư bị mùi thơm này cuốn hút mà thường xuyên ngoái đầu lại, nuốt nước bọt liên tục.
Tiêu Tắc Tự lúc này vừa thu diều lại, đang ngồi xổm trên mặt đất chơi đếm kiến, từ khi vào tướng phủ, chỗ y đếm kiến từ lãnh cung chuyển thành hoa viên hậu viện của tướng phủ.
Giang Lăng còn đặc biệt tìm vài cái ổ kiến cho y đếm chơi.
"Ba trăm tám mươi tám, ba trăm tám mươi chín... tướng công, nhiều kiến quá."
Áo đỏ chạm đất, Tiêu Tắc Tự cầm một nhành cây vừa nhặt được, tay dính đầy bùn đất, y đột nhiên đứng dậy, nắm chặt nắm đấm, đi đến trước mặt Hạ Hàn Thanh.
"Tướng công, tặng ngươi."
Y mở lòng bàn tay ra, một con kiến nhỏ đang chạy loạn trong lòng bàn tay.
Hạ Hàn Thanh duỗi một ngón tay chạm vào lòng bàn tay của Tiêu Tắc Tự, con kiến nhỏ lập tức bò từ lòng bàn tay y sang tay Hạ Hàn Thanh.
Tiêu Tắc Tự đột nhiên cười khúc khích.
Hạ Hàn Thanh nghe tiếng cười của y, cũng không nhịn được bật cười.
"Điện hạ, chơi cả buổi sáng có đói không?"
Hắn lấy từ trong gói giấy dầu bên chân ra một miếng bánh gạo, đưa ra.
Tiêu Tắc Tự hai tay đều dính bùn, căn bản không thể cầm, y cúi đầu ghé sát, trực tiếp cắn lấy tay Hạ Hàn Thanh, một miếng nuốt vào bụng.
"Ngon quá, cảm ơn tướng công."
Tiêu Tắc Tự hai ba miếng ăn hết bánh gạo, cúi đầu hôn lên má Hạ Hàn Thanh một cái, vụn bánh gạo từ khóe miệng y dính sang má Hạ Hàn Thanh.
Hạ Hàn Thanh khẽ ho khan một tiếng.
Mặt hắn ngay lập tức đỏ bừng đến tận gốc tai.
Không biết từ lúc nào mà cách Tiêu Tắc Tự tạ ơn lại biến thành việc hôn lên má của Hạ Hàn Thanh.
Lâu dần đến lúc Hạ Hàn Thanh tỉnh táo, hắn cũng mong chờ được nhìn y, Tiêu Tắc Tự thì để không bị lộ thân phận, đành phải kiên trì mà hôn lên mặt lão nam nhân này mấy lần.
Chỉ có thể nói may mắn là Hạ Hàn Thanh chưa đưa ra yêu cầu gì tiến xa hơn, bằng không Tiêu Tắc Tự cũng lo lắng tên ngốc này sẽ giữ không nổi thanh bạch.
Phía sau, Bách Nhận đã nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng này, suýt chút nữa trượt chân mà ngã nhào xuống đất.
Mắt hắn trợn tròn, sống chết cũng không ngờ ba năm sau gặp lại điện hạ lại là bộ dạng thế này.
"Tướng quân, điện hạ, tiểu nhân từ Hồi Vị Lâu mời được một sư phụ trở về, làm vài món ăn, xin tướng quân và điện hạ nếm thử."
Ánh mắt Hạ Hàn Thanh lướt qua Bách Nhận, hắn vội vàng cúi đầu xuống, dáng vẻ như một kẻ chưa thấy qua sự đời.
Hạ Hàn Thanh cầm khăn tay nhẹ nhàng lau sạch đất bám trên đầu ngón tay của Tiêu Tắc Tự, khẽ hỏi: "Điện hạ, chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"Ừm..."
Tiêu Tắc Tự gật đầu, giọng mềm mỏng ngoan ngoãn.
Hạ Hàn Thanh mỉm cười, từng ngón tay đều giúp y lau sạch sẽ, không thấy một chút bụi bẩn, bàn tay trắng nõn như ngọc, nhìn đến mức khiến lòng hắn ngứa ngáy không thôi.
Lúc này, trong lòng Bách Nhận như một mớ hỗn độn.
Điện hạ có khi nào đã bị tên chó chết này chạm vào rồi không?
Tiêu Tắc Tự tay vẫn còn đang nghịch con kiến nhỏ, hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống, cũng chẳng nhận ra người đầu bếp trước mặt là ai.
Hạ Hàn Thanh ngửi ngửi, ngập tràn hương thơm thức ăn, có vẻ đầu bếp này cũng có chút tài nghệ, "Điện hạ, nếm thử món này xem."
Tiêu Tắc Tự mở miệng, một miếng thịt bò được đưa vào bên trong, mắt y sáng lên, khen ngợi một câu, "Ngon."
Hạ Hàn Thanh ra hiệu với Giang Lăng: "Giữ lại đi."
"Điện hạ, ăn thêm chút cơm, món tai lợn này cũng rất ngon."
Bách Nhận bị Giang Lăng đẩy đưa đến chỗ quản gia, ghi danh nhập sổ, hắn đi ba bước quay đầu ba lần nhìn Hạ Hàn Thanh đang lặng lẽ đút ăn cho Tiêu Tắc Tự, y theo thói quen mà há miệng.
Mặc dù cảnh tượng có phần ngọt ngào, nhưng Bách Nhận gãi đầu không hiểu nổi.
Mãi đến khi bóng trăng nhảy nhót trên bầu trời, Thính Lan bưng một chậu gỗ chuẩn bị đi tắm cho Tiêu Tắc Tự, thì nghe thấy một tiếng chim kêu, nàng dừng chân lại, đi về phía bóng cây.
Vừa bước vào đã bị ai đó túm lấy cánh tay kéo lại.
"Hạ hầu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Điện hạ thật sự ngốc rồi sao?"
Bách Nhận cố nén hạ giọng, ngăn không cho ai đó nghe thấy.
Thính Lan thấy bốn bề vắng vẻ mới nhỏ giọng đáp: "Đôi lúc vẫn tỉnh táo, Dung Tuyết đang điều chế thuốc."
"Thời gian trước nghe nói điện hạ gả cho tên què này, giờ sao nhìn điện hạ lại có vẻ thích thú như vậy? Ngươi không thấy đâu, chiều nay khi ta vừa tới, tên què đó dính lấy điện hạ như keo chó vậy."
"Hắn cầm đôi đũa ấy, từng miếng từng miếng đút cho điện hạ ăn, làm ta nổi hết da gà. Hạ Hàn Thanh trông như người chính trực, ai ngờ lại là kẻ hồ mị mê hoặc chủ nhân."
Bách Nhận càng nói càng tức giận, chỉ hận không thể chờ Tiêu Tắc Tự ra lệnh một tiếng, lập tức chém Hạ Hàn Thanh.
Thính Lan: "..."
"Ngươi biết vì sao Tiểu Hoa ở đầu làng không lấy ngươi không?"
"Vì sao?"
Thính Lan không nói, chỉ mấp máy môi, dưới ánh trăng, Bách Nhận rõ ràng nhìn thấy nàng nhả ra bốn chữ.
[Vì ngươi ngu!]
Bên này Tiêu Tắc Tự ngồi trong thùng tắm, tóc đen xõa xuống nước, trên mặt nước nổi lềnh bềnh cánh hoa, bên dưới cánh hoa là nước thuốc màu xanh.
Để ngăn không cho ai phát hiện ra Tiêu Tắc Tự đang trị liệu, Thính Lan mới cố tình cho thêm cánh hoa để che màu của dược liệu, lúc này dược liệu đã được hấp thụ, màu sắc nhạt dần.
Y dùng ngón tay nghịch nghịch tóc mình, trong hơi nóng mờ ảo, làn da bán lộ ra ngoài hồng hồng, ngón tay khuấy động nước nóng, lại cầm cánh hoa đặt lên mũi ngửi ngửi.
Đột nhiên có tiếng "Két..." Tiêu Tắc Tự giật mình quay đầu lại, liền thấy Hạ Hàn Thanh chống tay vào xe lăn đi qua bình phong.
Tên ngốc đảo mắt, mang theo nụ cười giảo hoạt, chui tọt vào trong thùng tắm, định hù dọa Hạ Hàn Thanh một phen.
Bên ngoài, Hạ Hàn Thanh đặt tay lên đai lưng, tháo bỏ mấy chiếc móc cài phức tạp, áo ngoài trực tiếp ném xuống đất.
Hơi nóng bốc lên, Hạ Hàn Thanh định cởi tiếp, đột nhiên nước bắn lên "Ào..." một tiếng, từ trong thùng tắm một người nhảy ra, lớn tiếng hô lên.
"Tướng công!" cười hì hì nhìn hắn.
Nước bắn lên mặt Hạ Hàn Thanh, một cánh hoa ướt sũng rơi xuống mái tóc hắn, Hạ Hàn Thanh ngẩn người ra.
Tiểu ngốc tử đang đứng trần trụi trong thùng tắm, hai tay giơ cao, toàn thân không mảnh vải che thân, những giọt nước nhỏ xuống dưới thùng tắm, trên da dính mấy cánh hoa.
Lập tức Hạ Hàn Thanh bị hơi nóng làm cho hai mắt hoa lên, máu toàn thân chỉ dồn lên đỉnh đầu.
Đại, đại điêu triển sí?!*
"Thần thần thần... thần không biết điện hạ ở đây..."
*Đại bàng tung cánh
Khóc lớn rằng mình dạy dỗ không nghiêm, đổ hết tội lỗi lên một đứa con thứ ăn chơi lêu lổng trong nhánh bên, tự mình rũ sạch không còn chút bụi.
Cảnh Thuận Đế nhân vụ việc này làm lớn, nghiêm khắc chỉnh trị đập mạnh một trận vào nhà họ Viên, giáng chức một đám người, lại thay người của mình lên.
Nghe nói Thục phi nương nương quỳ ngoài cửa thư phòng không ít ngày, mắt khóc đến đỏ hoe.
Liên đới đến Đoan Vương điện hạ Tiêu Thừa Duẫn cũng bị hoàng đế ghét bỏ một thời gian.
Dù gì đây cũng là tội danh mưu hại hoàng đế, Thục phi ngày ngày đưa vào ngự thư phòng đủ loại điểm tâm hoa đào, nào ngờ bên trong lại chứa đựng những thứ như hoa anh túc.
Cảnh Thuận Đế nổi trận lôi đình, giết một đám lớn người.
Trong kinh thành tất cả tửu lâu thức ăn đều bắt đầu chỉnh đốn.
Các đầu bếp của Hồi Vị Lâu bị nhốt mấy ngày, bị đánh một trận, những thứ cần nói đều bị ép phun ra sạch sẽ, sau đó mới được thả dần ra.
Giang Lăng nhận được tin tức liền chọn một đầu bếp mua về.
Trong phủ tướng quân, Giang Lăng dẫn một hán tử vạm vỡ vai rộng eo dày đi qua tiểu hoa viên, người nam nhân cường tráng, dù là tiết trời tháng ba tháng tư, vẫn chỉ mặc áo mỏng.
"Đừng có nhìn lung tung, đó là chủ tử, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi ra mắt."
Giang Lăng đập một cái vào đầu đối phương, theo ánh mắt của hắn vừa vặn thấy Hạ Hàn Thanh đang ngồi trên xe lăn, Tiêu Tắc Tự đang ôm con diều mấy ngày trước Lục Tu Văn đưa tới mà chạy rất vui vẻ.
Bách Nhận gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
"Đi nhà bếp nhỏ làm mấy món sở trường đi, ta sẽ mang lên cho tướng quân và điện hạ nếm thử, qua cửa ải này ngươi mới được ở lại."
"Đại nhân yên tâm."
Giang Lăng bị hắn gọi một tiếng "đại nhân" mà lòng hoa nở rộ, nhưng vẫn nhắc nhở một câu.
"Ngươi gọi ta Giang Lăng là được, trong phủ này phải lanh lợi một chút, đừng có gọi lung tung, mắt và tai lúc nên mù thì phải mù, nghe thấy gì cũng coi như không nghe thấy."
"Vâng, vâng, vâng."
Bách Nhận gật đầu liên tục.
Đúng lúc Thính Lan ôm một chiếc áo choàng lông đi ngang qua, thoáng nhìn qua, Giang Lăng lập tức phấn khởi chào hỏi nàng.
"Thính Lan tỷ tỷ."
"Ừ."
"Ta mới từ quán Hồi Vị Lâu mời về một đầu bếp, tay nghề thái rau cực kỳ giỏi, tỷ xem thế nào?"
"Được, ngươi làm chủ là được."
Ánh mắt của Thính Lan và Bách Nhận chạm nhau, hai người đều không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi, như thể chưa từng quen biết.
"Sao mà ta làm chủ được chứ, chuyện này phải để tướng quân và điện hạ gật đầu mới xong."
Sau khi Thính Lan rời đi, ánh mắt của Giang Lăng vẫn còn dõi theo, "Thấy không, đây là Thính Lan tỷ tỷ từ trong cung ra đó, sau này miệng lưỡi ngọt ngào một chút, tiếc là Thính Lan tỷ tỷ không thích nói chuyện với người khác."
Bách Nhận gật gù.
Hắn nghĩ rằng từ trước thống lĩnh cũng không thích nói chuyện với người khác.
Trong hoa viên nhỏ, tiết trời đầu xuân đã có vài nụ hoa nở rộ, ánh dương cũng khá đẹp, thêm phần ấm áp.
Hạ Hàn Thanh ngồi giữa rừng hoa, nhìn người đang chạy nhảy vui vẻ phía đối diện, khóe môi nhếch lên, ý cười đậm nét.
Bỗng một cơn gió thoảng qua, bóng cây xào xạc, tiểu ngốc tử trước mắt bỗng sáng bừng, nhanh chóng chạy lại nhào vào lòng Hạ Hàn Thanh.
"Tướng công, có gió rồi."
"Ừ..."
"Chúng ta thả diều nhé."
Mỗi khi Tiêu Tắc Tự nói chuyện, đôi mắt luôn long lanh nhìn hắn, nhìn bóng dáng phản chiếu trong mắt y, Hạ Hàn Thanh hiếm khi nở một nụ cười.
"Nhưng mà, điện hạ, thần không thể chạy được."
Tiêu Tắc Tự nghe vậy, lông mày thanh tú hơi nhăn lại, Hạ Hàn Thanh nhìn thấy vậy, trong lòng bất chợt thắt lại, có chút căm hận đôi chân tàn phế của mình.
Nhưng rất nhanh, giữa chân mày của Tiêu Tắc Tự đã giãn ra, y nở một nụ cười, nhét dây diều vào tay Hạ Hàn Thanh.
"Tướng công, ngươi cầm lấy!"
"Tướng công, nhớ thả dây nhé!"
Tiêu Tắc Tự đặt tay bên miệng, từ xa hét to một câu, giọng nói thanh thúy, ngọt ngào đến thấu tim gan Hạ Hàn Thanh.
"Được..."
Tiêu Tắc Tự cầm lấy con diều, nhân lúc có gió chạy đi, từ từ đưa diều lên cao, đại bàng cưỡi gió, bay thẳng lên trời.
Hạ Hàn Thanh quay bánh xe cuộn dây bên cạnh, cùng với dây diều thả ra, diều bay ngày càng cao.
"Bay lên rồi."
Tiêu Tắc Tự chạy chậm lại trở về bên cạnh Hạ Hàn Thanh, ngẩng đầu, dùng cánh tay che ánh sáng.
Trên bầu trời xanh thẳm, con diều như chim ưng càng bay càng cao, nhưng vì dây ràng buộc phía sau mà phải lơ lửng trên không trung tướng phủ.
Bốn bức tường cao bốn phía giam chặt bọn họ, như con ếch ngồi đáy giếng, không thể thoát khỏi sợi dây ràng buộc.
"Tướng công..."
"Diều bay không cao nữa rồi."
"Thần cắt dây, nó sẽ bay cao hơn nữa."
Trong tiểu trù phòng ở hậu viện, Bách Nhận buộc tạp dề, tay cầm dao, cắt rau cải, khoai tây, cải trắng, từng lát từng lát bay vào trong đĩa như hoa bay.
Giang Lăng đứng bên cạnh suýt nữa nhìn đến ngây ngốc, đầu bếp ở Hồi Vị lầu quả nhiên lợi hại, đao pháp như vậy.
"Ngươi làm đầu bếp bao nhiêu năm rồi?"
Bách Nhận hơi dừng lại, "Ba năm."
"Thời gian không dài lắm, trước đây ngươi làm gì? Ba năm làm đầu bếp sợ rằng không luyện được đao pháp này đâu."
Bách Nhận cười hiền lành.
"Tiểu nhân trước đây chém một đao là đứt một cái đầu, mặc dù làm đầu bếp mới ba năm, nhưng chém đầu người đã chém hơn mười năm rồi, đao pháp tự nhiên không cần bàn cãi, nhắm mắt cũng không chém sai."
"Đầu người?"
Giang Lăng rùng mình, lại nhìn Bách Nhận, luôn cảm thấy nụ cười của hắn trở nên quái dị, tay này chắc không dính máu người chứ.
"He he, tiểu nhân trước đây làm đồ tể, chém đầu heo đó."
Giang Lăng lúc này mới thở phào một hơi.
Hù chết người rồi.
Bách Nhận cắt xong rau, cây dao trong tay "cạch" một tiếng cắm vào thớt, lưỡi dao đâm sâu vào thớt, Giang Lăng nhìn thấy lại nuốt nước bọt.
Hành, gừng, tỏi xào thơm, khói lửa bốc lên, tiểu trù phòng trong mùi thơm nức mũi, ngửi mùi món ăn này, mắt Giang Lăng sáng rỡ, ánh mắt hắn quả nhiên không sai.
Tên ngốc này tay nghề quả thực rất giỏi.
"Xin đại nhân thưởng thức."
Giang Lăng cầm đũa nếm thử một miếng thịt bò, nước súp thấm đều vào miếng thịt bò, thịt bò xào mềm nhừ, chảy ra vị nước, ngon vô cùng.
"Không tồi, không tồi, điện hạ nhất định sẽ thích."
"Đó là đương nhiên."
Bách Nhận khoanh tay trước ngực, món hắn làm đều là món điện hạ thích ăn.
"Cùng theo ta nào, để điện hạ và tướng quân thử tay nghề của ngươi."
Hai người bưng mấy món sở trường, dọc đường a hoàn tiểu tư bị mùi thơm này cuốn hút mà thường xuyên ngoái đầu lại, nuốt nước bọt liên tục.
Tiêu Tắc Tự lúc này vừa thu diều lại, đang ngồi xổm trên mặt đất chơi đếm kiến, từ khi vào tướng phủ, chỗ y đếm kiến từ lãnh cung chuyển thành hoa viên hậu viện của tướng phủ.
Giang Lăng còn đặc biệt tìm vài cái ổ kiến cho y đếm chơi.
"Ba trăm tám mươi tám, ba trăm tám mươi chín... tướng công, nhiều kiến quá."
Áo đỏ chạm đất, Tiêu Tắc Tự cầm một nhành cây vừa nhặt được, tay dính đầy bùn đất, y đột nhiên đứng dậy, nắm chặt nắm đấm, đi đến trước mặt Hạ Hàn Thanh.
"Tướng công, tặng ngươi."
Y mở lòng bàn tay ra, một con kiến nhỏ đang chạy loạn trong lòng bàn tay.
Hạ Hàn Thanh duỗi một ngón tay chạm vào lòng bàn tay của Tiêu Tắc Tự, con kiến nhỏ lập tức bò từ lòng bàn tay y sang tay Hạ Hàn Thanh.
Tiêu Tắc Tự đột nhiên cười khúc khích.
Hạ Hàn Thanh nghe tiếng cười của y, cũng không nhịn được bật cười.
"Điện hạ, chơi cả buổi sáng có đói không?"
Hắn lấy từ trong gói giấy dầu bên chân ra một miếng bánh gạo, đưa ra.
Tiêu Tắc Tự hai tay đều dính bùn, căn bản không thể cầm, y cúi đầu ghé sát, trực tiếp cắn lấy tay Hạ Hàn Thanh, một miếng nuốt vào bụng.
"Ngon quá, cảm ơn tướng công."
Tiêu Tắc Tự hai ba miếng ăn hết bánh gạo, cúi đầu hôn lên má Hạ Hàn Thanh một cái, vụn bánh gạo từ khóe miệng y dính sang má Hạ Hàn Thanh.
Hạ Hàn Thanh khẽ ho khan một tiếng.
Mặt hắn ngay lập tức đỏ bừng đến tận gốc tai.
Không biết từ lúc nào mà cách Tiêu Tắc Tự tạ ơn lại biến thành việc hôn lên má của Hạ Hàn Thanh.
Lâu dần đến lúc Hạ Hàn Thanh tỉnh táo, hắn cũng mong chờ được nhìn y, Tiêu Tắc Tự thì để không bị lộ thân phận, đành phải kiên trì mà hôn lên mặt lão nam nhân này mấy lần.
Chỉ có thể nói may mắn là Hạ Hàn Thanh chưa đưa ra yêu cầu gì tiến xa hơn, bằng không Tiêu Tắc Tự cũng lo lắng tên ngốc này sẽ giữ không nổi thanh bạch.
Phía sau, Bách Nhận đã nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng này, suýt chút nữa trượt chân mà ngã nhào xuống đất.
Mắt hắn trợn tròn, sống chết cũng không ngờ ba năm sau gặp lại điện hạ lại là bộ dạng thế này.
"Tướng quân, điện hạ, tiểu nhân từ Hồi Vị Lâu mời được một sư phụ trở về, làm vài món ăn, xin tướng quân và điện hạ nếm thử."
Ánh mắt Hạ Hàn Thanh lướt qua Bách Nhận, hắn vội vàng cúi đầu xuống, dáng vẻ như một kẻ chưa thấy qua sự đời.
Hạ Hàn Thanh cầm khăn tay nhẹ nhàng lau sạch đất bám trên đầu ngón tay của Tiêu Tắc Tự, khẽ hỏi: "Điện hạ, chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"Ừm..."
Tiêu Tắc Tự gật đầu, giọng mềm mỏng ngoan ngoãn.
Hạ Hàn Thanh mỉm cười, từng ngón tay đều giúp y lau sạch sẽ, không thấy một chút bụi bẩn, bàn tay trắng nõn như ngọc, nhìn đến mức khiến lòng hắn ngứa ngáy không thôi.
Lúc này, trong lòng Bách Nhận như một mớ hỗn độn.
Điện hạ có khi nào đã bị tên chó chết này chạm vào rồi không?
Tiêu Tắc Tự tay vẫn còn đang nghịch con kiến nhỏ, hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống, cũng chẳng nhận ra người đầu bếp trước mặt là ai.
Hạ Hàn Thanh ngửi ngửi, ngập tràn hương thơm thức ăn, có vẻ đầu bếp này cũng có chút tài nghệ, "Điện hạ, nếm thử món này xem."
Tiêu Tắc Tự mở miệng, một miếng thịt bò được đưa vào bên trong, mắt y sáng lên, khen ngợi một câu, "Ngon."
Hạ Hàn Thanh ra hiệu với Giang Lăng: "Giữ lại đi."
"Điện hạ, ăn thêm chút cơm, món tai lợn này cũng rất ngon."
Bách Nhận bị Giang Lăng đẩy đưa đến chỗ quản gia, ghi danh nhập sổ, hắn đi ba bước quay đầu ba lần nhìn Hạ Hàn Thanh đang lặng lẽ đút ăn cho Tiêu Tắc Tự, y theo thói quen mà há miệng.
Mặc dù cảnh tượng có phần ngọt ngào, nhưng Bách Nhận gãi đầu không hiểu nổi.
Mãi đến khi bóng trăng nhảy nhót trên bầu trời, Thính Lan bưng một chậu gỗ chuẩn bị đi tắm cho Tiêu Tắc Tự, thì nghe thấy một tiếng chim kêu, nàng dừng chân lại, đi về phía bóng cây.
Vừa bước vào đã bị ai đó túm lấy cánh tay kéo lại.
"Hạ hầu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Điện hạ thật sự ngốc rồi sao?"
Bách Nhận cố nén hạ giọng, ngăn không cho ai đó nghe thấy.
Thính Lan thấy bốn bề vắng vẻ mới nhỏ giọng đáp: "Đôi lúc vẫn tỉnh táo, Dung Tuyết đang điều chế thuốc."
"Thời gian trước nghe nói điện hạ gả cho tên què này, giờ sao nhìn điện hạ lại có vẻ thích thú như vậy? Ngươi không thấy đâu, chiều nay khi ta vừa tới, tên què đó dính lấy điện hạ như keo chó vậy."
"Hắn cầm đôi đũa ấy, từng miếng từng miếng đút cho điện hạ ăn, làm ta nổi hết da gà. Hạ Hàn Thanh trông như người chính trực, ai ngờ lại là kẻ hồ mị mê hoặc chủ nhân."
Bách Nhận càng nói càng tức giận, chỉ hận không thể chờ Tiêu Tắc Tự ra lệnh một tiếng, lập tức chém Hạ Hàn Thanh.
Thính Lan: "..."
"Ngươi biết vì sao Tiểu Hoa ở đầu làng không lấy ngươi không?"
"Vì sao?"
Thính Lan không nói, chỉ mấp máy môi, dưới ánh trăng, Bách Nhận rõ ràng nhìn thấy nàng nhả ra bốn chữ.
[Vì ngươi ngu!]
Bên này Tiêu Tắc Tự ngồi trong thùng tắm, tóc đen xõa xuống nước, trên mặt nước nổi lềnh bềnh cánh hoa, bên dưới cánh hoa là nước thuốc màu xanh.
Để ngăn không cho ai phát hiện ra Tiêu Tắc Tự đang trị liệu, Thính Lan mới cố tình cho thêm cánh hoa để che màu của dược liệu, lúc này dược liệu đã được hấp thụ, màu sắc nhạt dần.
Y dùng ngón tay nghịch nghịch tóc mình, trong hơi nóng mờ ảo, làn da bán lộ ra ngoài hồng hồng, ngón tay khuấy động nước nóng, lại cầm cánh hoa đặt lên mũi ngửi ngửi.
Đột nhiên có tiếng "Két..." Tiêu Tắc Tự giật mình quay đầu lại, liền thấy Hạ Hàn Thanh chống tay vào xe lăn đi qua bình phong.
Tên ngốc đảo mắt, mang theo nụ cười giảo hoạt, chui tọt vào trong thùng tắm, định hù dọa Hạ Hàn Thanh một phen.
Bên ngoài, Hạ Hàn Thanh đặt tay lên đai lưng, tháo bỏ mấy chiếc móc cài phức tạp, áo ngoài trực tiếp ném xuống đất.
Hơi nóng bốc lên, Hạ Hàn Thanh định cởi tiếp, đột nhiên nước bắn lên "Ào..." một tiếng, từ trong thùng tắm một người nhảy ra, lớn tiếng hô lên.
"Tướng công!" cười hì hì nhìn hắn.
Nước bắn lên mặt Hạ Hàn Thanh, một cánh hoa ướt sũng rơi xuống mái tóc hắn, Hạ Hàn Thanh ngẩn người ra.
Tiểu ngốc tử đang đứng trần trụi trong thùng tắm, hai tay giơ cao, toàn thân không mảnh vải che thân, những giọt nước nhỏ xuống dưới thùng tắm, trên da dính mấy cánh hoa.
Lập tức Hạ Hàn Thanh bị hơi nóng làm cho hai mắt hoa lên, máu toàn thân chỉ dồn lên đỉnh đầu.
Đại, đại điêu triển sí?!*
"Thần thần thần... thần không biết điện hạ ở đây..."
*Đại bàng tung cánh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.