Sau Khi Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật
Chương 79
Minh Nguyệt Khanh Tửu
22/10/2024
Bên ngoài, Hạ Hàn Thanh định xông vào cung điện, nhưng Cảnh Thuận Đế đã có dự liệu từ trước, bên ngoài có trọng binh canh gác, như ba năm trước, không cho phép ai vào thăm.
"Tránh ra!"
Hạ Hàn Thanh giận dữ quát, một cước đá ngã người chắn trước mặt hắn.
Hắn không phải là Tiêu Tắc Tự năm mười lăm tuổi, hắn là đại tướng quân từ chiến trường giết ra, võ nghệ cao cường, đánh khắp Tây Bắc không có đối thủ. Người Tây Bắc dũng mãnh thiện chiến còn không phải là đối thủ của hắn, huống hồ là những người này.
Trường kiếm trong tay xoay chuyển, liền quấn lấy những người đó giao đấu.
Thính Lan tất nhiên võ nghệ cao cường, ba năm trước hắn bỏ lỡ cơ hội cứu điện hạ, lần này thế nào cũng không để lỡ cơ hội.
Gió tuyết tạt vào mặt, gió lạnh luồn thẳng vào cổ, Hạ Hàn Thanh lòng như lửa đốt, sợ chậm một chút điện hạ xảy ra chuyện, ra chiêu càng nhanh, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng.
"Dừng tay!"
Người đến chính là thống lĩnh cấm quân trong cung, Lý Thần Hoán, là người mà Tiêu Tắc Tự thay vào.
Hắn hành lễ với Hạ Hàn Thanh, "Ngài mau vào đi, điện hạ sắp không chịu nổi rồi."
Toàn bộ cấm quân lập tức chia thành hai hàng, không ai dám cản đường đi của hắn, Hạ Hàn Thanh vội vàng bước qua, một cước đá tung cửa cung điện, mọi người bên trong đều bị dọa cho một trận.
Cửa vừa mở ra, hắn liền nhìn thấy thân hình gầy yếu của Tiêu Tắc Tự chao đảo một cái rồi nặng nề ngã xuống.
"Điện hạ."
Thính Lan kêu lên một tiếng.
Hạ Hàn Thanh vội vàng tiến lên đỡ lấy người, nhét một viên thuốc cầm máu vào miệng y, lại vội vàng xé áo trên người buộc chặt vết thương, ngăn máu chảy ra lần nữa.
Tiêu Tắc Tự lúc này sắc mặt tái nhợt mỏng manh như tờ giấy, lung lay sắp đổ, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể lấy đi mạng sống của y, dưới lớp tái nhợt còn có thể thấy rõ nửa bên mặt sưng đỏ với dấu năm ngón tay.
Hạ Hàn Thanh cởi bỏ chiếc áo khoác trên người, bọc kín y lại, ôm y vào lòng.
"Láo xược, các ngươi là ai? Cấm quân đâu?"
Cảnh Thuận Đế bước ra khỏi bình phong, vừa lúc nhìn thấy một nam nhân đeo mặt nạ quỷ cùng một gương mặt quen thuộc.
"Trẫm nhớ ngươi, ngươi là cung nữ bên cạnh hắn, tên là Thính Lan phải không?"
Thính Lan hướng ông ôm quyền, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu hờ hững, "Bệ hạ thật sự muốn giết tận tuyệt sao?"
Cảnh Thuận Đế trong lòng chợt giật mình, nhìn lại nam nhân đeo mặt nạ kia, hắn đã đứng dậy, ôm lấy người, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo âm u kia, không khỏi rùng mình, cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Hạ Hàn Thanh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Cảnh Thuận Đế một cái. Hắn dường như lần đầu tiên nhận ra con người thật của Cảnh Thuận Đế, hắn từng nghĩ Hoàng đế chỉ ghen ghét quyền lực trong tay hắn, muốn giết hắn, nào ngờ ông ta điên cuồng đến mức ngay cả con ruột mình cũng muốn giết.
Cảnh Thuận Đế sợ hãi Ngôn Tử Ninh, sợ hãi gia tộc Ngôn, sợ hãi Tiêu Tắc Tự, sợ hãi Hạ Hàn Thanh...
Ông ta nghi ngờ, cẩn trọng, không cho phép bất cứ ai cướp đi ngai vàng của mình.
Hạ Hàn Thanh quay người bảo vệ y, bước từng bước dài ra khỏi cửa cung điện, gió tuyết đập vào mặt, tay hắn siết chặt lại, từng bước đi đầy cẩn trọng.
Bên ngoài điện, cấm quân xếp thành hai hàng, chỉ ngơ ngác nhìn từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nền tuyết trắng, bị Hạ Hàn Thanh dẫm lên, để lại dấu chân đẫm máu.
Thính Lan chỉ để lại một câu, rồi quay lưng theo Hạ Hàn Thanh ra khỏi cửa điện.
"Chặn bọn chúng lại!"
Cảnh Thuận Đế giận dữ, nhưng cấm quân bên ngoài như không nghe thấy, mặc kệ Hạ Hàn Thanh ôm người xuyên qua gió tuyết mà đi.
Hạ Hàn Thanh không dám đi quá nhanh, sợ rằng máu sẽ chảy nhanh hơn, cũng không dám đi quá chậm, sợ rằng không kịp.
Lý Thần Hoán tự mình cầm đuốc đi ở phía trước, hai hàng cấm quân hộ tống, chiếu rọi một vùng ánh sáng.
Tới cổng điện Trường Xuân, Tang Nguyệt còn đang ngóng trông lo lắng, thấy đuốc xa xa mới vội vã chạy ra.
"Điện hạ..."
Nàng vừa nhìn thấy người đẫm máu trong tay Hạ Hàn Thanh, nước mắt tức khắc chảy xuống như mưa.
Hạ Hàn Thanh cẩn thận đặt y lên giường, Lưu Bôn đã sớm đợi bên trong, vừa nhìn thấy người liền đỏ mắt, vội vàng lục lọi trong hòm thuốc, tìm kiếm đồ cầm máu.
Bên ngoài, Lý Thần Hoán quỳ một gối, hắn tuy không biết người đeo mặt nạ này là ai, nhưng Tiêu Tắc Tự ngày nào cũng ở cùng y, không kiêng nể người khác, lại còn cư xử thân mật, nhỡ sau này trở thành quý phi thì sao?
"Xin ngài nhất định phải chăm sóc tốt cho Điện hạ, Điện hạ đối với thần có ơn tri ngộ, thần kết thảo hàm hoàn khó lòng báo đáp một phần."
Hắn nói cực kỳ chân thành, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt đầy lo lắng của hắn.
"Ta sẽ làm vậy, cảm tạ Lý thống lĩnh, Lý thống lĩnh cũng phải bảo trọng bản thân."
Hạ Hàn Thanh ôm quyền đáp lễ.
Lý Thần Hoán lớn tiếng: "Vâng! Thần cáo lui."
Hắn quay người đi, ánh lửa dần tan biến trong gió tuyết.
Hạ Hàn Thanh vội vã quay lại vào phòng ngủ, Tiêu Tắc Tự vẫn nhắm chặt hai mắt, Lưu Bôn tháo bỏ băng cầm máu, băng đã bị máu thấm đẫm, vết thương khô máu nhìn mà giật mình.
Lưu Bôn đang dùng khăn nóng lau vết thương, Tang Nguyệt đứng bên cạnh khóc đến tèm lem nước mắt.
"Bệ hạ sao lại nhẫn tâm như vậy?"
Tang Nguyệt cầm khăn lau nước mắt ở khóe mắt, hận không thể mắng tổ tông mười tám đời của Hoàng đế một trận, nhưng tổ tông mười tám đời của Hoàng đế cũng là tổ tông mười tám đời của Điện hạ, nàng lại không thể mắng.
Hạ Hàn Thanh ngồi bên giường, mày nhíu chặt.
"Chắc hẳn lúc này bên ngoài cung cũng đã biết được tin tức, Thính Lan, ngươi có cách nào gửi thư cho cô nương Nhân Nhân và phủ Hạ gia không?"
"Còn Phùng Bằng, người của ta đã bắt được hắn, hắn đã khai ra không ít thứ, nhưng người của Túc vương cũng đang điều tra, rất dễ tra ra chỗ của ta, các ngươi có thể tiếp nhận, chuyển hắn đi không?"
Thính Lan hướng hắn ôm quyền, "Tướng quân yên tâm, xin giao tín vật cho ta."
Hạ Hàn Thanh lập tức viết một bức thư, khẽ nói vài câu với Thính Lan.
Thính Lan nhận lấy đồ, quay người ra khỏi cửa cung trước khi Cảnh Thuận Đế phong tỏa toàn bộ tin tức trong cung Trường Xuân.
Vết thương của Tiêu Tắc Tự đã được xử lý sạch sẽ, thay thuốc, Hạ Hàn Thanh từng muỗng từng muỗng bón thuốc cho y uống.
"May mà thanh kiếm đó không làm tổn thương đến gân cốt, chỉ là Điện hạ mất máu quá nhiều, còn cần tĩnh dưỡng, ăn nhiều thứ bổ máu, bù lại là được."
Hạ Hàn Thanh lo lắng hỏi: "Điện hạ khi nào có thể tỉnh?"
"Nhanh nhất là ba bốn ngày nữa, nhớ kỹ vết thương không được dính nước, thay thuốc kịp thời, nếu có sốt nhanh chóng phái người đến Thái y viện."
Lưu Bôn dặn dò mấy lần, thấy Hạ Hàn Thanh ghi nhớ mới yên tâm.
Hạ Hàn Thanh nhờ Tang Nguyệt tiễn Lưu Bôn ra ngoài, bản thân ngồi bên giường cầm khăn bọc tuyết lau mặt cho Tiêu Tắc Tự giúp y tiêu sưng, hắn ước gì cú tát và nhát kiếm kia là đổ lên người hắn, cũng không muốn Điện hạ chịu bất kỳ tổn thương nào.
"Cô nương Tang Nguyệt, chắc hẳn ngày mai sẽ có rất nhiều người đến hỏi thăm tình hình của Điện hạ, bất kể là công khai hay bí mật, đừng quan tâm đến bọn họ, chúng ta không thể làm rối kế hoạch của Điện hạ."
Tang Nguyệt đáp một tiếng, "Để ta canh giữ Điện hạ, tướng quân sớm nghỉ ngơi, Điện hạ sẽ không sao đâu, ngài đừng quá lo lắng, dù sao..."
Nàng liếc nhìn bụng nhỏ của Hạ Hàn Thanh, nơi đó so với trước đã nổi lên một chút, nhưng vẫn không quá rõ ràng, cho dù người lớn không nghỉ ngơi, đứa bé cũng cần nghỉ ngơi.
"Ta biết."
Hạ Hàn Thanh bón xong thuốc, đặt bát thuốc xuống.
Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn thắp sáng một góc, hắn thu dọn ghế cạnh giường, trải chăn đệm mềm mại, định sẽ tạm bợ ngủ lại vài đêm.
Tin tức Cảnh Thuận Đế tỉnh lại như mọc cánh truyền khắp cả hoàng cung, thậm chí cả người ngoài cung cũng đã nhận được tin.
Sáng sớm trời còn chưa sáng rõ, từng chiếc kiệu lần lượt đội gió tuyết dừng lại bên ngoài cổng cung.
Trên Kim Loan điện, các đại thần lắm kẻ xì xào, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc ghế bên cạnh long ỷ.
"Nghe nói đêm qua bệ hạ tỉnh lại nổi cơn thịnh nộ, suýt chút nữa giết chết Thái tử Điện hạ."
"Hổ dữ không ăn thịt con, bệ hạ sao lại hận Điện hạ đến vậy?"
"Chốn hoàng gia, quyền vị tranh đấu, còn gì là phụ tử?"
"Hầy, chỉ thương cho Thái tử Điện hạ, không biết liệu có phải lại rơi....
Ngay sau đó, nghe một tràng tiếng hô vang từ đội nhạc lễ, mọi người đồng loạt đứng vào vị trí, ngẩng đầu nhìn lên. Quả nhiên người đến chính là Cảnh Thuận Đế, chiếc ghế thêm tạm thời đã trống không.
Tiêu Kiến Bạch đứng ở vị trí của mình, bên cạnh không có ai, phía trước cũng không có ai. Không biết vì sao, đột nhiên sinh ra cảm giác như thỏ chết cáo buồn.
"Chư khanh bình thân."
Cảnh Thuận Đế đội mũ miện có rèm châu rủ xuống, không nhìn rõ dung mạo, chỉ cảm thấy giọng nói tràn đầy khí lực, không giống người vừa khỏi bệnh nặng.
"Thần chúc mừng Hoàng thượng khang phục, Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, tự nhiên vạn tuế."
Tiêu Kiến Bạch cũng bước ra, "Nhi thần cũng chúc mừng phụ hoàng khang phục."
Hắn muốn hỏi về tình hình của Tiêu Tắc Tự, nhưng cuối cùng lại nuốt lời trở vào.
Cảnh Thuận Đế hừ lạnh một tiếng trong mũi, ánh mắt quét qua quần thần, xuất hiện nhiều khuôn mặt lạ, những người mà ông quen thuộc, bao gồm cả Viên Nghi Chi, đều không thấy đâu.
Ông vừa muốn mở miệng, bỗng nhìn thấy trong đám đông có vài nữ nhân, hử?
"Sao lại có nữ nhân trên triều?"
Lại còn mặc triều phục cải tiến?
Người bước ra đầu tiên là Lễ bộ Thượng thư Phạm Xã, "Khải bẩm Hoàng thượng, các nàng là nữ quan được chiêu mộ từ khoa cử, tổng cộng có ba người."
"Nữ quan?" Cảnh Thuận Đế nhíu mày, lộ ra chút giận dữ. Kim Loan điện lập tức trở nên nặng nề sau câu hỏi thấp giọng này.
"Hoang đường! Từ xưa đến nay có bao giờ nữ nhân được làm quan? Luật lệ triều ta rõ ràng quy định, nữ nhân không được tham gia khoa cử. Các ngươi dám giả dạng nam nhi, quả là tội khi quân."
"Người đâu, lôi ra chém!"
Cảnh Thuận Đế vừa ra lệnh, nhưng phía dưới không ai dám động, trên triều đình im phăng phắc, mọi người đều nhìn Cảnh Thuận Đế với vẻ không tin nổi.
"Sao lại như vậy?"
Phạm Xã nói: "Thái tử điện hạ giám quốc, sửa đổi luật pháp, cho phép nữ nhân làm quan, họ là nữ quan hợp pháp thông qua khoa cử, Hoàng thượng không thể trực tiếp chém giết được."
"Thái tử? Thật là hồ đồ."
Cảnh Thuận Đế nheo mắt lại, sau đó trầm giọng nói: "Các ngươi bước ra, để Trẫm xem."
Dưới sự dẫn đầu của Chung n, Phạm Tiểu Vi, Giản Bình, ba người đứng thành một hàng, hướng về Cảnh Thuận Đế hành lễ đồng thanh quỳ xuống: "Thần Chung Nhân (Phạm Ấu Vi/Giản Bình) bái kiến Hoàng thượng."
"Ngẩng đầu lên."
Dưới chiếc áo quan màu đỏ thẫm, cơ thể mảnh mai ẩn hiện, viền mũ ô sa che đi mái tóc đen, lộ ra gương mặt thanh tú.
Ba người mỗi người một vẻ, nhưng đều có dung mạo xinh đẹp; Chung Nhân đoan trang thùy mị, Phạm Ấu Vi nghiêm nghị trang trọng, Giản Bình thanh tú ngọc ngà...
Cảnh Thuận Đế khẽ nhướng mày, dung mạo thế này không vào hậu cung, lại đến triều đình lăn lộn làm gì?
Trong lòng ông nổi lên chút ý niệm xa xôi, đã nhìn quen những nhan sắc tầm thường nơi hậu cung, đột nhiên cảm thấy ba người này cũng có chút đặc biệt.
Nữ nhân nên an phận thủ thường mà ở trong hậu viện.
Không biết sao, Cảnh Thuận Đế lại nhớ đến chính thất của mình, Ngôn Tử Ninh, còn giỏi hơn ba người này nhiều. Năm đó, nếu không có Ngôn Tử Ninh, ông cũng không thể nổi bật trước mặt Tiên Hoàng.
"Thôi lui đi, đã là tai họa mà Thái tử gây ra, miễn các ngươi vô tội."
"Tạ Hoàng thượng."
Trước khi rời đi, Chung Nhân liếc nhìn lão Hoàng đế một cái, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: các nàng vốn vô tội, vậy mà còn phải tạ ơn ông ta.
"Thái tử tuổi trẻ hồ đồ, từ nay hủy bỏ chế độ nữ nhân làm quan, hãy ngoan ngoãn ở nhà lo việc chồng con mới là chính đạo, ra ngoài lăn lộn mai sau làm sao mà lấy chồng?"
Ông lạnh mặt quở trách vài câu, văn võ bá quan phía dưới cúi đầu, không khỏi xì xào bàn tán.
Đây gọi là nhất triều thiên tử nhất triều thần, bọn họ rốt cuộc phải nghe ai?
"Hoàng thượng, thần có bản tấu."
Người đứng ra là Hộ bộ Thị lang Chung Hoằng, cố gắng chuyển đề tài.
"Khải bẩm Hoàng thượng, thần quản lý Hộ bộ, từ khi phát động nông canh khai hoang miễn thuế, bách tính tích cực khai khẩn đất hoang, theo dữ liệu thu thập gần đây, diện tích nông canh của nước ta đã tăng lên gần mười phần một."
"Tốt lắm!" Cảnh Thuận Đế vui mừng.
"Chỉ là giống mới không đủ, các châu quận mong muốn có thể cấp thêm một phần giống mới để triển khai hiệu quả của giống mới."
"Giống mới?"
Cảnh Thuận Đế nhíu mày, "Giống mới gì?"
Ông làm sao không biết có giống mới từ khi nào?
"Là giống mới mà Thái tử điện hạ đã cấp phát, Hiến huyện đã có người nuôi trồng, ngô hạ thu hoạch vào đầu tháng mười gấp ba lần, sau khi gieo trồng lúa mì, cây mạ xanh tốt, khỏe mạnh cao lớn, hẳn là sang năm sản lượng sẽ rất dồi dào, còn có lúa nước phương Nam..."
Chung Hoằng thao thao nói một hồi, nghe mà Cảnh Thuận Đế long nhan đại duyệt, lại nhìn đến những bắp ngô mà Chung Hoằng dâng lên, bắp nào cũng to và đẹp.
"Tốt, rất tốt. Chung khanh quả là có tài. Từ nay thăng làm Nhị phẩm Thượng thư."
"Thần đa tạ Hoàng thượng, chỉ là về giống mới, các châu quận luôn thúc giục, bách tính đang chờ trồng giống mới."
Nụ cười của Cảnh Thuận Đế lập tức ngưng lại, có phần cứng nhắc.
Ông nào có giống mới!
"Trẫm về hỏi Thái tử."
Ông chỉ có thể trước mắt đem chuyện này đẩy trở lại, đợi Tiêu Tắc Tự tỉnh lại rồi để y giao ra giống mới.
"Thần thay mặt bách tính, đa tạ Hoàng thượng."
Rất nhanh lại có một người đứng ra, chính là Hồng Lư Tự khanh Vương Thủ Tiết.
"Hoàng thượng, Hách Liên vương tử nói rằng đường thương hôm nay nhiều thổ phỉ, muốn xin Thái tử phái quân đội, cùng Bình Châu bảo vệ an ninh đường thương."
"Đường thương? Đường thương gì?"
Cảnh Thuận Đế cảm thấy mấy tháng ông bệnh nặng, tựa hồ cả triều đình đều thay đổi một cách lật trời.
Ông giống như lại trở về thời điểm mới đăng cơ bị các lão thần trong triều chèn ép cân nhắc, khi đó là nhà Viên và nhà Ngôn hai bên tranh đấu gây khó dễ cho ông, bây giờ lại là cả triều đình bá quan đều làm khó ông.
Ông cố gắng áp chế cơn giận trong lòng.
Rất không vui.
Hồng Lư Tự khanh không còn cách nào khác chỉ có thể đem chuyện Tiêu Tắc Tự khai thông đường thương nói tường tận một lượt, đang chờ Cảnh Thuận Đế mở miệng phái binh.
Không ngờ Cảnh Thuận Đế đập mạnh tay lên ghế rồng, "Hoang đường! Ta đường đường là quốc gia hùng mạnh, cần gì phải cùng tiểu quốc thông thương? Đem vật tư quốc gia đưa đến Bình Châu, đây chẳng phải thông đồng địch phản quốc?"
Vương Thủ Tiết sợ đến mức ngã nhào xuống đất.
"Bệ hạ, đây chỉ là mở thông thương lộ, thúc đẩy kinh tế, sao có thể nói là thông địch phản quốc chứ?"
Chung Hoằng cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, bệ hạ, các nước giao thương, thuế thu trong quý này cũng đã tăng hai phần, còn đang tiếp tục tăng lên."
Cảnh Thuận đế cười lạnh một tiếng, "Bình Châu là tiểu quốc nghèo nàn, đem vật tư của quốc ta vận chuyển đến Bình Châu, chẳng phải là giúp Bình Châu ngày một cường thịnh hơn, sau này lại tấn công nước ta sao? Trước đây không phải đã bàn luận nói kết thân để bình ổn sự việc, một nữ nhân có thể giải quyết được việc này, tại sao còn phải mở thông thương lộ? Phí bao nhiêu vật tư không công."
"Bệ hạ..."
"Không cần nhiều lời, mau mau đóng cửa thương lộ."
Trong hàng ngũ, Giản Bình muốn nói lại thôi, dù rằng đổi người làm chủ, nhưng nàng vẫn cảm thấy vị bệ hạ trước mắt này khó đối phó hơn điện hạ rất nhiều.
Nhưng nàng vẫn cố lấy hết can đảm mở miệng: "Khởi bẩm bệ hạ, trước đây thần cùng hai vị tiên sinh chung sức lập ra học đường, đã có chút manh mối, cùng liên kết các phú thương địa phương thiết lập học đường miễn phí trên khắp quốc gia chúng ta, đã hoàn thành và đưa vào sử dụng tổng cộng một trăm linh tám tòa, đang xây dựng có hai trăm mười một tòa, dự định xây dựng còn có năm trăm bốn mươi tám tòa, các địa phương đang khảo sát còn có mười tám đại châu, hơn bốn mươi châu quận..."
Cảnh Thuận đế:??
Học đường gì chứ?
Ông nhận lấy tấu chương mà Phúc Lạc trình lên, vừa lật xem hai trang liền tức giận nói: "Học đường miễn phí? Đây là ai đưa ra chủ ý? Quốc khố vốn đã trống rỗng, lại còn phải bỏ bạc ra xây học đường cho bách tính? Hơn nữa lại còn miễn phí?"
"Là... là Thái tử điện hạ."
Giản Bình run rẩy.
Nàng thân phận thấp kém, hai vị tiên sinh kia lại không làm quan, không nhập triều đình, chức quan cao nhất trên đầu là Quốc Tử Giám, nhưng vị Đại thần Giám đốc Quốc Tử Giám hôm nay lại cáo bệnh.
Nàng thật là khổ quá!
Cảnh Thuận đế quát lớn: "Lại là Thái tử, hắn đúng là biết gây sự. Dân dã nếu được đọc sách, liền sẽ không an phận, sinh nhiều rắc rối, trước tiên ngừng lại việc xây dựng học đường này."
Buổi triều sớm nửa canh giờ này, Cảnh Thuận đế tâm phiền ý loạn, liền sớm lui triều.
Ông cảm thấy những lão thần này thật là càng già càng hồ đồ, lại dám để Thái tử tùy tiện khuấy đảo triều đình.
Khi đang lui khỏi Kim Loan Điện, các đại thần cũng cảm thấy hoàng đế của họ sao đột nhiên trở nên không thể lý giải nổi?
Trước đây không cảm thấy, nhưng trong khoảng thời gian Thái tử giám quốc, quân thần hiền minh, châu ngọc tại tiền, thì càng cảm thấy chi bằng để bệ hạ tiếp tục nằm bệnh?
Giản Bình thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước xuống bậc thềm đá bạch ngọc, nàng thật sự sợ bệ hạ muốn lấy đầu nàng, hôm nay mới cảm nhận được triều đình thực sự sâu không lường được.
"Giản đại nhân."
Phía sau một giọng nữ vang lên, nàng quay đầu thấy là Nhân Nhân, "Tiểu Chung đại nhân."
Có Chung Hồng đi trước, Ngôn Nhân Nhân là nữ nhi của ông ta, liền được gọi là Tiểu Chung đại nhân, cũng giống như Phạm Ấu Vi được gọi là Tiểu Phạm đại nhân.
"Tiểu Phạm đại nhân cũng ở đây sao?"
Phạm Ấu Vi gật đầu ra hiệu.
Giản Bình gãi đầu, "Ta luôn cảm thấy bệ hạ dường như có chút ý kiến với chúng ta?"
Phạm Ấu Vi tán đồng nói: "Người đến không thiện."
Ngôn Nhân Nhân cười nói: "Nghe nói món cá chua ngọt của Tăng Nguyệt Lâu rất ngon, muốn thử không?"
Khi Cảnh Thuận đế quay lại Ngự Thư Phòng liền thấy một đống tấu chương lại được trình lên, bên trong hầu hết là những việc do Tiêu Tắc Tự thiết lập thi hành tân chế, ông phải mất công lắm mới suy nghĩ thông suốt được mọi việc.
Ông bệnh khỏi, tấu chương tự nhiên lại chuyển đến chỗ ông.
"Đứa nghịch tử này! Thật sự là không phép tắc, không ai quản được nó sao?"
Ông nhặt lên một bản tấu chương xin cấp giống mới "bốp" một tiếng ném xuống đất.
"Nó thế nào rồi?"
Phúc Nhạc khom lưng cung kính nói: "Nghe nói vẫn chưa tỉnh, Hạ tướng quân ở trong cung hầu hạ."
"Đúng là tình sâu nghĩa nặng, Hạ Hàn Thanh cũng không sợ liên lụy cửu tộc."
Phúc Nhạc mỉm cười không nói.
Hạ tướng quân đâu còn cửu tộc nào, cửu tộc đều chết trên chiến trường rồi.
Hạ gia chỉ còn lại một Hạ lão phu nhân và Hạ Hàn Thanh độc đinh này, lại được ban cho một nam thê, e rằng là tuyệt hậu rồi.
"Bày giá Vĩnh Ninh Cung, trẫm đi xem Thục phi."
Phúc Lạc vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo.
"Ôi chao bệ hạ, Thục phi nương nương nàng, nàng đã..."
"Nàng làm sao?"
Trong lòng Cảnh Thuận đế mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.
"Thục phi nương nương mưu hại hoàng tử, đã bị Lệ phi nương nương xử tử rồi?"
Đồng tử Cảnh Thuận đế co rút lại, sợ đến mức Phúc Nhạc ngã nhào quỳ xuống đất, run rẩy không dám nói.
"Nàng mưu hại hoàng tử nào?"
"Thái tử điện hạ, mấy vị đại nhân của Hình Bộ đều có mặt, trông thấy rõ ràng."
"Tốt một Thái tử, tốt một Lệ phi, Lệ phi nàng lấy đâu ra gan dám động vào Thục phi? Nhà họ Viên chết hết rồi sao? Viên Nghi Chi đâu rồi, hôm nay sao trẫm không thấy hắn, Tiêu Thừa Duẫn cũng không thấy."
Phúc Lạc cẩn trọng nói: "Viên đại nhân bị phái đi Tế Châu rồi, Đoan Vương điện hạ xử lý thương hội xảy ra sơ suất, bị điều đến Đức Châu."
"Cái gì?"
Cảnh Thuận đế thật sự không ngờ, một giấc tỉnh dậy, thực sự giống như đã thay đổi trời đất.
Thần tử đổi người, ái phi chết, con trai cũng bỏ đi, ngay cả luật pháp của Yến Vân cũng bị sửa đổi, ông gần như bị Tiêu Tắc Tự gạt ra ngoài.
"Đến Trường Xuân Cung."
Cảnh Thuận đế trán nổi gân xanh, kìm nén cơn giận của mình.
Bên ngoài náo loạn gà bay chó chạy, Trường Xuân Cung lại tĩnh lặng an hòa.
Tiêu Tắc Tự đã hôn mê hai ngày hai đêm vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều, không còn tái nhợt như đêm trước.
Hạ Hàn Thanh như thường lệ bưng bát thuốc đút cho y uống, Thanh Lan từ ngoài cung trở về mang theo rất nhiều thứ mà Hạ lão phu nhân dặn dò, nào là nhân sâm, linh chi, hận không thể chuyển cả thùng bổ phẩm vào đây.
"Điện hạ."
Hạ Hàn Thanh đút thuốc xong, lật người nằm xuống bên cạnh y, giơ tay gạt đi vài sợi tóc mai nơi tóc mai.
Nhẹ nhàng kề sát tai y, khẽ nói: "Điện hạ hôm ấy chẳng phải hỏi thần muốn nói gì sao? Thần muốn nói thần đối với điện hạ là phu thê đồng thuyền chi tình, lấy kính ái làm chủ, thần kính trọng điện hạ, ái mộ điện hạ."
Hắn cẩn thận ôm người vào lòng, vùi mặt vào vai y, "Thần từ trước trung thành với Yến Vân, từ nay về sau cả đời thần chỉ trung thành với điện hạ."
Hắn khẽ nhắm mắt định chợp mắt một lát thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng cao giọng thông báo.
"Hoàng thượng giá lâm——"
Trong đáy mắt Hạ Hàn Thanh lóe lên một tia hàn quang, hắn xoay người xuống giường, đẩy chiếc xe lăn đã chuẩn bị sẵn ra ngoài ngồi, rồi dùng tấm chăn đắp lên đôi chân và bụng mình.
Khi Cảnh Thuận đế bước vào, vừa hay thấy Hạ Hàn Thanh đang tựa vào xe lăn bước ra.
"Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an."
Cảnh Thuận đế chỉ liếc nhìn đôi chân của hắn một cái, rồi đi thẳng tới giường của Tiêu Tắc Tự, dưới từng lớp màn thấp thoáng có thể thấy được một bóng người phồng lên.
"Thương thế của y thế nào rồi?"
Hạ Hàn Thanh chỉ lặng lẽ đi theo sau, thận trọng đề phòng mọi cử chỉ của ông ta, lạnh giọng đáp: "Vẫn chưa tỉnh."
Trong mắt Cảnh Thuận đế thoáng qua một tia khác thường, ông ta kéo màn ra, liền thấy gương mặt đang ngủ say của Tiêu Tắc Tự, trán y quấn băng, lờ mờ có vết máu thấm ra, nửa khuôn mặt bị ông đánh vẫn còn lưu lại vết đỏ, đặc biệt khí huyết không đủ, càng trở nên rõ ràng.
Ông quay đầu lại nói với Hạ Hàn Thanh: "Hạ Hàn Thanh, Trẫm gả y cho ngươi, chính là mong ngươi có thể quản thúc y. Ngươi tung hoành sa trường bao năm, hiệu lệnh thiên hạ binh mã, mà đến cả một người ngươi cũng không quản nổi, lại để y ra ngoài gây chuyện thị phi."
Tay Hạ Hàn Thanh nắm lấy xe lăn hơi siết chặt lại, gân xanh nổi lên, cố gắng kiềm chế cơn giận, nói: "Điện hạ là thê tử của thần, không phải quân cờ, thần tất nhiên phải bảo vệ y, tôn trọng sự lựa chọn của y."
"Tôn trọng sự lựa chọn của y? Nếu y muốn tạo phản, ngươi cũng dâng dao?"
Cảnh Thuận đế nheo mắt lại, đột nhiên hối hận khi đã gả Tiêu Tắc Tự cho Hạ Hàn Thanh. Hạ Hàn Thanh nắm giữ binh quyền thiên hạ, nếu hai người này liên thủ...
Không! Hạ Hàn Thanh là một kẻ què, hắn không còn có thể ra trận được nữa.
Hạ Hàn Thanh rất muốn đáp rằng, Điện hạ muốn giết người, hắn đương nhiên giúp y đưa dao, thậm chí hắn còn không muốn để Điện hạ phải động tay, hắn chính là thanh đao của Điện hạ. Nhưng bây giờ không phải lúc để đối đầu trực diện.
"Thần không dám, thần sẽ dạy bảo Điện hạ cẩn thận."
Hạ Hàn Thanh cúi đầu chắp tay, lúc này không thích hợp đối đầu với Hoàng thượng.
Cảnh Thuận đế lúc này mới hài lòng gật đầu.
"Chăm sóc tốt cho y, không được để y chạy ra ngoài gây chuyện nữa. Đợi khỏi bệnh thì về phủ tướng quân đi, không cho phép y ra ngoài nữa, bằng không Trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi."
Hạ Hàn Thanh mím môi cười nhẹ, tựa như có ý châm biếm.
"Hoàng thượng quên rồi, cửu tộc của thần chỉ còn lại một mình thần thôi. Mẫu thân của thần đã được Hoàng thượng đích thân phong làm Nhất phẩm Quốc công phu nhân, từng nói rằng mọi tội trách của con cháu nhà họ Hạ không liên lụy đến bà, cho nên Hoàng thượng muốn tru di cửu tộc của thần, thì chỉ là chém đầu thần thôi."
"Ngươi..."
Cảnh Thuận đế bị hắn nói đến á khẩu.
Chỉ đành hừ lạnh một tiếng, gập quạt rời đi.
"Đi Trường Nhạc Cung."
Cảnh Thuận đế giận dữ rời đi.
Hạ Hàn Thanh tiễn ông rời khỏi, vừa quay lại đã thấy một bóng người màu trắng cúi đầu ngồi ngây ngốc trên giường.
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh khẽ gọi, vội vàng buông xe lăn chạy tới.
"Điện hạ cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Nếu y không tỉnh, hắn thật sự sắp lo chết mất.
Tiêu Tắc Tự lại nắm lấy tay Hạ Hàn Thanh bóp nhẹ, có chút tái nhợt yếu ớt mỉm cười.
"Kỳ thực ta đã sớm tỉnh rồi, từ khi huynh nói phu thê triền miên, ái mộ ta, ta đã tỉnh rồi, huynh còn nói yêu ta..."
Đương nhiên y cũng nghe thấy những lời Cảnh Thuận đế nói, không sót một chữ.
Vậy nên đối với phụ hoàng, y cũng chỉ là một quân cờ sao?
Hạ Hàn Thanh mặt đỏ bừng, vội che miệng y lại, "Điện hạ mau đừng nói nữa, tối hãy nói."
Tiêu Tắc Tự thuận thế khẽ dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay hắn, "Ban nãy không phải huynh nói ban ngày sao? Nói lại một lần nghe xem."
"Điện hạ..."
"Muốn nghe, đau đầu quá."
Tiêu Tắc Tự xoa trán, bắt đầu giả bộ kêu loạn.
"Ai nha, vết thương đau quá, cánh tay cũng đau quá, toàn thân đều đau, muốn nghe tướng quân nói lời đường mật mới khỏi, đau quá đau quá đau a."
Hạ Hàn Thanh dở khóc dở cười, hắn ngồi bên cạnh, cúi đầu khẽ hôn lên mu bàn tay Tiêu Tắc Tự.
"Thần cả đời này ái mộ Điện hạ, trung thành với Điện hạ."
Tiêu Tắc Tự lúc này mới hài lòng.
Y tựa vào người Hạ Hàn Thanh, cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể hắn, tay bắt đầu không an phận, "Cô còn muốn nghe tướng quân sẽ quản giáo Cô thế nào? Tướng công?"
Y nhấn mạnh hai chữ "quản giáo", những lời vốn dĩ bình thường nhưng qua miệng y lại có chút mùi vị triền miên dằng dặc, khiến người ta suy nghĩ lệch lạc.
Hạ Hàn Thanh sợ đến mức vội bịt miệng y lại, "Điện hạ đừng nói linh tinh."
Tiêu Tắc Tự thuận thế liếm một cái vào lòng bàn tay, dọa Hạ Hàn Thanh lại co tay lại.
"Tránh ra!"
Hạ Hàn Thanh giận dữ quát, một cước đá ngã người chắn trước mặt hắn.
Hắn không phải là Tiêu Tắc Tự năm mười lăm tuổi, hắn là đại tướng quân từ chiến trường giết ra, võ nghệ cao cường, đánh khắp Tây Bắc không có đối thủ. Người Tây Bắc dũng mãnh thiện chiến còn không phải là đối thủ của hắn, huống hồ là những người này.
Trường kiếm trong tay xoay chuyển, liền quấn lấy những người đó giao đấu.
Thính Lan tất nhiên võ nghệ cao cường, ba năm trước hắn bỏ lỡ cơ hội cứu điện hạ, lần này thế nào cũng không để lỡ cơ hội.
Gió tuyết tạt vào mặt, gió lạnh luồn thẳng vào cổ, Hạ Hàn Thanh lòng như lửa đốt, sợ chậm một chút điện hạ xảy ra chuyện, ra chiêu càng nhanh, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng.
"Dừng tay!"
Người đến chính là thống lĩnh cấm quân trong cung, Lý Thần Hoán, là người mà Tiêu Tắc Tự thay vào.
Hắn hành lễ với Hạ Hàn Thanh, "Ngài mau vào đi, điện hạ sắp không chịu nổi rồi."
Toàn bộ cấm quân lập tức chia thành hai hàng, không ai dám cản đường đi của hắn, Hạ Hàn Thanh vội vàng bước qua, một cước đá tung cửa cung điện, mọi người bên trong đều bị dọa cho một trận.
Cửa vừa mở ra, hắn liền nhìn thấy thân hình gầy yếu của Tiêu Tắc Tự chao đảo một cái rồi nặng nề ngã xuống.
"Điện hạ."
Thính Lan kêu lên một tiếng.
Hạ Hàn Thanh vội vàng tiến lên đỡ lấy người, nhét một viên thuốc cầm máu vào miệng y, lại vội vàng xé áo trên người buộc chặt vết thương, ngăn máu chảy ra lần nữa.
Tiêu Tắc Tự lúc này sắc mặt tái nhợt mỏng manh như tờ giấy, lung lay sắp đổ, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể lấy đi mạng sống của y, dưới lớp tái nhợt còn có thể thấy rõ nửa bên mặt sưng đỏ với dấu năm ngón tay.
Hạ Hàn Thanh cởi bỏ chiếc áo khoác trên người, bọc kín y lại, ôm y vào lòng.
"Láo xược, các ngươi là ai? Cấm quân đâu?"
Cảnh Thuận Đế bước ra khỏi bình phong, vừa lúc nhìn thấy một nam nhân đeo mặt nạ quỷ cùng một gương mặt quen thuộc.
"Trẫm nhớ ngươi, ngươi là cung nữ bên cạnh hắn, tên là Thính Lan phải không?"
Thính Lan hướng ông ôm quyền, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu hờ hững, "Bệ hạ thật sự muốn giết tận tuyệt sao?"
Cảnh Thuận Đế trong lòng chợt giật mình, nhìn lại nam nhân đeo mặt nạ kia, hắn đã đứng dậy, ôm lấy người, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo âm u kia, không khỏi rùng mình, cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Hạ Hàn Thanh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Cảnh Thuận Đế một cái. Hắn dường như lần đầu tiên nhận ra con người thật của Cảnh Thuận Đế, hắn từng nghĩ Hoàng đế chỉ ghen ghét quyền lực trong tay hắn, muốn giết hắn, nào ngờ ông ta điên cuồng đến mức ngay cả con ruột mình cũng muốn giết.
Cảnh Thuận Đế sợ hãi Ngôn Tử Ninh, sợ hãi gia tộc Ngôn, sợ hãi Tiêu Tắc Tự, sợ hãi Hạ Hàn Thanh...
Ông ta nghi ngờ, cẩn trọng, không cho phép bất cứ ai cướp đi ngai vàng của mình.
Hạ Hàn Thanh quay người bảo vệ y, bước từng bước dài ra khỏi cửa cung điện, gió tuyết đập vào mặt, tay hắn siết chặt lại, từng bước đi đầy cẩn trọng.
Bên ngoài điện, cấm quân xếp thành hai hàng, chỉ ngơ ngác nhìn từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nền tuyết trắng, bị Hạ Hàn Thanh dẫm lên, để lại dấu chân đẫm máu.
Thính Lan chỉ để lại một câu, rồi quay lưng theo Hạ Hàn Thanh ra khỏi cửa điện.
"Chặn bọn chúng lại!"
Cảnh Thuận Đế giận dữ, nhưng cấm quân bên ngoài như không nghe thấy, mặc kệ Hạ Hàn Thanh ôm người xuyên qua gió tuyết mà đi.
Hạ Hàn Thanh không dám đi quá nhanh, sợ rằng máu sẽ chảy nhanh hơn, cũng không dám đi quá chậm, sợ rằng không kịp.
Lý Thần Hoán tự mình cầm đuốc đi ở phía trước, hai hàng cấm quân hộ tống, chiếu rọi một vùng ánh sáng.
Tới cổng điện Trường Xuân, Tang Nguyệt còn đang ngóng trông lo lắng, thấy đuốc xa xa mới vội vã chạy ra.
"Điện hạ..."
Nàng vừa nhìn thấy người đẫm máu trong tay Hạ Hàn Thanh, nước mắt tức khắc chảy xuống như mưa.
Hạ Hàn Thanh cẩn thận đặt y lên giường, Lưu Bôn đã sớm đợi bên trong, vừa nhìn thấy người liền đỏ mắt, vội vàng lục lọi trong hòm thuốc, tìm kiếm đồ cầm máu.
Bên ngoài, Lý Thần Hoán quỳ một gối, hắn tuy không biết người đeo mặt nạ này là ai, nhưng Tiêu Tắc Tự ngày nào cũng ở cùng y, không kiêng nể người khác, lại còn cư xử thân mật, nhỡ sau này trở thành quý phi thì sao?
"Xin ngài nhất định phải chăm sóc tốt cho Điện hạ, Điện hạ đối với thần có ơn tri ngộ, thần kết thảo hàm hoàn khó lòng báo đáp một phần."
Hắn nói cực kỳ chân thành, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt đầy lo lắng của hắn.
"Ta sẽ làm vậy, cảm tạ Lý thống lĩnh, Lý thống lĩnh cũng phải bảo trọng bản thân."
Hạ Hàn Thanh ôm quyền đáp lễ.
Lý Thần Hoán lớn tiếng: "Vâng! Thần cáo lui."
Hắn quay người đi, ánh lửa dần tan biến trong gió tuyết.
Hạ Hàn Thanh vội vã quay lại vào phòng ngủ, Tiêu Tắc Tự vẫn nhắm chặt hai mắt, Lưu Bôn tháo bỏ băng cầm máu, băng đã bị máu thấm đẫm, vết thương khô máu nhìn mà giật mình.
Lưu Bôn đang dùng khăn nóng lau vết thương, Tang Nguyệt đứng bên cạnh khóc đến tèm lem nước mắt.
"Bệ hạ sao lại nhẫn tâm như vậy?"
Tang Nguyệt cầm khăn lau nước mắt ở khóe mắt, hận không thể mắng tổ tông mười tám đời của Hoàng đế một trận, nhưng tổ tông mười tám đời của Hoàng đế cũng là tổ tông mười tám đời của Điện hạ, nàng lại không thể mắng.
Hạ Hàn Thanh ngồi bên giường, mày nhíu chặt.
"Chắc hẳn lúc này bên ngoài cung cũng đã biết được tin tức, Thính Lan, ngươi có cách nào gửi thư cho cô nương Nhân Nhân và phủ Hạ gia không?"
"Còn Phùng Bằng, người của ta đã bắt được hắn, hắn đã khai ra không ít thứ, nhưng người của Túc vương cũng đang điều tra, rất dễ tra ra chỗ của ta, các ngươi có thể tiếp nhận, chuyển hắn đi không?"
Thính Lan hướng hắn ôm quyền, "Tướng quân yên tâm, xin giao tín vật cho ta."
Hạ Hàn Thanh lập tức viết một bức thư, khẽ nói vài câu với Thính Lan.
Thính Lan nhận lấy đồ, quay người ra khỏi cửa cung trước khi Cảnh Thuận Đế phong tỏa toàn bộ tin tức trong cung Trường Xuân.
Vết thương của Tiêu Tắc Tự đã được xử lý sạch sẽ, thay thuốc, Hạ Hàn Thanh từng muỗng từng muỗng bón thuốc cho y uống.
"May mà thanh kiếm đó không làm tổn thương đến gân cốt, chỉ là Điện hạ mất máu quá nhiều, còn cần tĩnh dưỡng, ăn nhiều thứ bổ máu, bù lại là được."
Hạ Hàn Thanh lo lắng hỏi: "Điện hạ khi nào có thể tỉnh?"
"Nhanh nhất là ba bốn ngày nữa, nhớ kỹ vết thương không được dính nước, thay thuốc kịp thời, nếu có sốt nhanh chóng phái người đến Thái y viện."
Lưu Bôn dặn dò mấy lần, thấy Hạ Hàn Thanh ghi nhớ mới yên tâm.
Hạ Hàn Thanh nhờ Tang Nguyệt tiễn Lưu Bôn ra ngoài, bản thân ngồi bên giường cầm khăn bọc tuyết lau mặt cho Tiêu Tắc Tự giúp y tiêu sưng, hắn ước gì cú tát và nhát kiếm kia là đổ lên người hắn, cũng không muốn Điện hạ chịu bất kỳ tổn thương nào.
"Cô nương Tang Nguyệt, chắc hẳn ngày mai sẽ có rất nhiều người đến hỏi thăm tình hình của Điện hạ, bất kể là công khai hay bí mật, đừng quan tâm đến bọn họ, chúng ta không thể làm rối kế hoạch của Điện hạ."
Tang Nguyệt đáp một tiếng, "Để ta canh giữ Điện hạ, tướng quân sớm nghỉ ngơi, Điện hạ sẽ không sao đâu, ngài đừng quá lo lắng, dù sao..."
Nàng liếc nhìn bụng nhỏ của Hạ Hàn Thanh, nơi đó so với trước đã nổi lên một chút, nhưng vẫn không quá rõ ràng, cho dù người lớn không nghỉ ngơi, đứa bé cũng cần nghỉ ngơi.
"Ta biết."
Hạ Hàn Thanh bón xong thuốc, đặt bát thuốc xuống.
Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn thắp sáng một góc, hắn thu dọn ghế cạnh giường, trải chăn đệm mềm mại, định sẽ tạm bợ ngủ lại vài đêm.
Tin tức Cảnh Thuận Đế tỉnh lại như mọc cánh truyền khắp cả hoàng cung, thậm chí cả người ngoài cung cũng đã nhận được tin.
Sáng sớm trời còn chưa sáng rõ, từng chiếc kiệu lần lượt đội gió tuyết dừng lại bên ngoài cổng cung.
Trên Kim Loan điện, các đại thần lắm kẻ xì xào, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc ghế bên cạnh long ỷ.
"Nghe nói đêm qua bệ hạ tỉnh lại nổi cơn thịnh nộ, suýt chút nữa giết chết Thái tử Điện hạ."
"Hổ dữ không ăn thịt con, bệ hạ sao lại hận Điện hạ đến vậy?"
"Chốn hoàng gia, quyền vị tranh đấu, còn gì là phụ tử?"
"Hầy, chỉ thương cho Thái tử Điện hạ, không biết liệu có phải lại rơi....
Ngay sau đó, nghe một tràng tiếng hô vang từ đội nhạc lễ, mọi người đồng loạt đứng vào vị trí, ngẩng đầu nhìn lên. Quả nhiên người đến chính là Cảnh Thuận Đế, chiếc ghế thêm tạm thời đã trống không.
Tiêu Kiến Bạch đứng ở vị trí của mình, bên cạnh không có ai, phía trước cũng không có ai. Không biết vì sao, đột nhiên sinh ra cảm giác như thỏ chết cáo buồn.
"Chư khanh bình thân."
Cảnh Thuận Đế đội mũ miện có rèm châu rủ xuống, không nhìn rõ dung mạo, chỉ cảm thấy giọng nói tràn đầy khí lực, không giống người vừa khỏi bệnh nặng.
"Thần chúc mừng Hoàng thượng khang phục, Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, tự nhiên vạn tuế."
Tiêu Kiến Bạch cũng bước ra, "Nhi thần cũng chúc mừng phụ hoàng khang phục."
Hắn muốn hỏi về tình hình của Tiêu Tắc Tự, nhưng cuối cùng lại nuốt lời trở vào.
Cảnh Thuận Đế hừ lạnh một tiếng trong mũi, ánh mắt quét qua quần thần, xuất hiện nhiều khuôn mặt lạ, những người mà ông quen thuộc, bao gồm cả Viên Nghi Chi, đều không thấy đâu.
Ông vừa muốn mở miệng, bỗng nhìn thấy trong đám đông có vài nữ nhân, hử?
"Sao lại có nữ nhân trên triều?"
Lại còn mặc triều phục cải tiến?
Người bước ra đầu tiên là Lễ bộ Thượng thư Phạm Xã, "Khải bẩm Hoàng thượng, các nàng là nữ quan được chiêu mộ từ khoa cử, tổng cộng có ba người."
"Nữ quan?" Cảnh Thuận Đế nhíu mày, lộ ra chút giận dữ. Kim Loan điện lập tức trở nên nặng nề sau câu hỏi thấp giọng này.
"Hoang đường! Từ xưa đến nay có bao giờ nữ nhân được làm quan? Luật lệ triều ta rõ ràng quy định, nữ nhân không được tham gia khoa cử. Các ngươi dám giả dạng nam nhi, quả là tội khi quân."
"Người đâu, lôi ra chém!"
Cảnh Thuận Đế vừa ra lệnh, nhưng phía dưới không ai dám động, trên triều đình im phăng phắc, mọi người đều nhìn Cảnh Thuận Đế với vẻ không tin nổi.
"Sao lại như vậy?"
Phạm Xã nói: "Thái tử điện hạ giám quốc, sửa đổi luật pháp, cho phép nữ nhân làm quan, họ là nữ quan hợp pháp thông qua khoa cử, Hoàng thượng không thể trực tiếp chém giết được."
"Thái tử? Thật là hồ đồ."
Cảnh Thuận Đế nheo mắt lại, sau đó trầm giọng nói: "Các ngươi bước ra, để Trẫm xem."
Dưới sự dẫn đầu của Chung n, Phạm Tiểu Vi, Giản Bình, ba người đứng thành một hàng, hướng về Cảnh Thuận Đế hành lễ đồng thanh quỳ xuống: "Thần Chung Nhân (Phạm Ấu Vi/Giản Bình) bái kiến Hoàng thượng."
"Ngẩng đầu lên."
Dưới chiếc áo quan màu đỏ thẫm, cơ thể mảnh mai ẩn hiện, viền mũ ô sa che đi mái tóc đen, lộ ra gương mặt thanh tú.
Ba người mỗi người một vẻ, nhưng đều có dung mạo xinh đẹp; Chung Nhân đoan trang thùy mị, Phạm Ấu Vi nghiêm nghị trang trọng, Giản Bình thanh tú ngọc ngà...
Cảnh Thuận Đế khẽ nhướng mày, dung mạo thế này không vào hậu cung, lại đến triều đình lăn lộn làm gì?
Trong lòng ông nổi lên chút ý niệm xa xôi, đã nhìn quen những nhan sắc tầm thường nơi hậu cung, đột nhiên cảm thấy ba người này cũng có chút đặc biệt.
Nữ nhân nên an phận thủ thường mà ở trong hậu viện.
Không biết sao, Cảnh Thuận Đế lại nhớ đến chính thất của mình, Ngôn Tử Ninh, còn giỏi hơn ba người này nhiều. Năm đó, nếu không có Ngôn Tử Ninh, ông cũng không thể nổi bật trước mặt Tiên Hoàng.
"Thôi lui đi, đã là tai họa mà Thái tử gây ra, miễn các ngươi vô tội."
"Tạ Hoàng thượng."
Trước khi rời đi, Chung Nhân liếc nhìn lão Hoàng đế một cái, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: các nàng vốn vô tội, vậy mà còn phải tạ ơn ông ta.
"Thái tử tuổi trẻ hồ đồ, từ nay hủy bỏ chế độ nữ nhân làm quan, hãy ngoan ngoãn ở nhà lo việc chồng con mới là chính đạo, ra ngoài lăn lộn mai sau làm sao mà lấy chồng?"
Ông lạnh mặt quở trách vài câu, văn võ bá quan phía dưới cúi đầu, không khỏi xì xào bàn tán.
Đây gọi là nhất triều thiên tử nhất triều thần, bọn họ rốt cuộc phải nghe ai?
"Hoàng thượng, thần có bản tấu."
Người đứng ra là Hộ bộ Thị lang Chung Hoằng, cố gắng chuyển đề tài.
"Khải bẩm Hoàng thượng, thần quản lý Hộ bộ, từ khi phát động nông canh khai hoang miễn thuế, bách tính tích cực khai khẩn đất hoang, theo dữ liệu thu thập gần đây, diện tích nông canh của nước ta đã tăng lên gần mười phần một."
"Tốt lắm!" Cảnh Thuận Đế vui mừng.
"Chỉ là giống mới không đủ, các châu quận mong muốn có thể cấp thêm một phần giống mới để triển khai hiệu quả của giống mới."
"Giống mới?"
Cảnh Thuận Đế nhíu mày, "Giống mới gì?"
Ông làm sao không biết có giống mới từ khi nào?
"Là giống mới mà Thái tử điện hạ đã cấp phát, Hiến huyện đã có người nuôi trồng, ngô hạ thu hoạch vào đầu tháng mười gấp ba lần, sau khi gieo trồng lúa mì, cây mạ xanh tốt, khỏe mạnh cao lớn, hẳn là sang năm sản lượng sẽ rất dồi dào, còn có lúa nước phương Nam..."
Chung Hoằng thao thao nói một hồi, nghe mà Cảnh Thuận Đế long nhan đại duyệt, lại nhìn đến những bắp ngô mà Chung Hoằng dâng lên, bắp nào cũng to và đẹp.
"Tốt, rất tốt. Chung khanh quả là có tài. Từ nay thăng làm Nhị phẩm Thượng thư."
"Thần đa tạ Hoàng thượng, chỉ là về giống mới, các châu quận luôn thúc giục, bách tính đang chờ trồng giống mới."
Nụ cười của Cảnh Thuận Đế lập tức ngưng lại, có phần cứng nhắc.
Ông nào có giống mới!
"Trẫm về hỏi Thái tử."
Ông chỉ có thể trước mắt đem chuyện này đẩy trở lại, đợi Tiêu Tắc Tự tỉnh lại rồi để y giao ra giống mới.
"Thần thay mặt bách tính, đa tạ Hoàng thượng."
Rất nhanh lại có một người đứng ra, chính là Hồng Lư Tự khanh Vương Thủ Tiết.
"Hoàng thượng, Hách Liên vương tử nói rằng đường thương hôm nay nhiều thổ phỉ, muốn xin Thái tử phái quân đội, cùng Bình Châu bảo vệ an ninh đường thương."
"Đường thương? Đường thương gì?"
Cảnh Thuận Đế cảm thấy mấy tháng ông bệnh nặng, tựa hồ cả triều đình đều thay đổi một cách lật trời.
Ông giống như lại trở về thời điểm mới đăng cơ bị các lão thần trong triều chèn ép cân nhắc, khi đó là nhà Viên và nhà Ngôn hai bên tranh đấu gây khó dễ cho ông, bây giờ lại là cả triều đình bá quan đều làm khó ông.
Ông cố gắng áp chế cơn giận trong lòng.
Rất không vui.
Hồng Lư Tự khanh không còn cách nào khác chỉ có thể đem chuyện Tiêu Tắc Tự khai thông đường thương nói tường tận một lượt, đang chờ Cảnh Thuận Đế mở miệng phái binh.
Không ngờ Cảnh Thuận Đế đập mạnh tay lên ghế rồng, "Hoang đường! Ta đường đường là quốc gia hùng mạnh, cần gì phải cùng tiểu quốc thông thương? Đem vật tư quốc gia đưa đến Bình Châu, đây chẳng phải thông đồng địch phản quốc?"
Vương Thủ Tiết sợ đến mức ngã nhào xuống đất.
"Bệ hạ, đây chỉ là mở thông thương lộ, thúc đẩy kinh tế, sao có thể nói là thông địch phản quốc chứ?"
Chung Hoằng cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, bệ hạ, các nước giao thương, thuế thu trong quý này cũng đã tăng hai phần, còn đang tiếp tục tăng lên."
Cảnh Thuận đế cười lạnh một tiếng, "Bình Châu là tiểu quốc nghèo nàn, đem vật tư của quốc ta vận chuyển đến Bình Châu, chẳng phải là giúp Bình Châu ngày một cường thịnh hơn, sau này lại tấn công nước ta sao? Trước đây không phải đã bàn luận nói kết thân để bình ổn sự việc, một nữ nhân có thể giải quyết được việc này, tại sao còn phải mở thông thương lộ? Phí bao nhiêu vật tư không công."
"Bệ hạ..."
"Không cần nhiều lời, mau mau đóng cửa thương lộ."
Trong hàng ngũ, Giản Bình muốn nói lại thôi, dù rằng đổi người làm chủ, nhưng nàng vẫn cảm thấy vị bệ hạ trước mắt này khó đối phó hơn điện hạ rất nhiều.
Nhưng nàng vẫn cố lấy hết can đảm mở miệng: "Khởi bẩm bệ hạ, trước đây thần cùng hai vị tiên sinh chung sức lập ra học đường, đã có chút manh mối, cùng liên kết các phú thương địa phương thiết lập học đường miễn phí trên khắp quốc gia chúng ta, đã hoàn thành và đưa vào sử dụng tổng cộng một trăm linh tám tòa, đang xây dựng có hai trăm mười một tòa, dự định xây dựng còn có năm trăm bốn mươi tám tòa, các địa phương đang khảo sát còn có mười tám đại châu, hơn bốn mươi châu quận..."
Cảnh Thuận đế:??
Học đường gì chứ?
Ông nhận lấy tấu chương mà Phúc Lạc trình lên, vừa lật xem hai trang liền tức giận nói: "Học đường miễn phí? Đây là ai đưa ra chủ ý? Quốc khố vốn đã trống rỗng, lại còn phải bỏ bạc ra xây học đường cho bách tính? Hơn nữa lại còn miễn phí?"
"Là... là Thái tử điện hạ."
Giản Bình run rẩy.
Nàng thân phận thấp kém, hai vị tiên sinh kia lại không làm quan, không nhập triều đình, chức quan cao nhất trên đầu là Quốc Tử Giám, nhưng vị Đại thần Giám đốc Quốc Tử Giám hôm nay lại cáo bệnh.
Nàng thật là khổ quá!
Cảnh Thuận đế quát lớn: "Lại là Thái tử, hắn đúng là biết gây sự. Dân dã nếu được đọc sách, liền sẽ không an phận, sinh nhiều rắc rối, trước tiên ngừng lại việc xây dựng học đường này."
Buổi triều sớm nửa canh giờ này, Cảnh Thuận đế tâm phiền ý loạn, liền sớm lui triều.
Ông cảm thấy những lão thần này thật là càng già càng hồ đồ, lại dám để Thái tử tùy tiện khuấy đảo triều đình.
Khi đang lui khỏi Kim Loan Điện, các đại thần cũng cảm thấy hoàng đế của họ sao đột nhiên trở nên không thể lý giải nổi?
Trước đây không cảm thấy, nhưng trong khoảng thời gian Thái tử giám quốc, quân thần hiền minh, châu ngọc tại tiền, thì càng cảm thấy chi bằng để bệ hạ tiếp tục nằm bệnh?
Giản Bình thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước xuống bậc thềm đá bạch ngọc, nàng thật sự sợ bệ hạ muốn lấy đầu nàng, hôm nay mới cảm nhận được triều đình thực sự sâu không lường được.
"Giản đại nhân."
Phía sau một giọng nữ vang lên, nàng quay đầu thấy là Nhân Nhân, "Tiểu Chung đại nhân."
Có Chung Hồng đi trước, Ngôn Nhân Nhân là nữ nhi của ông ta, liền được gọi là Tiểu Chung đại nhân, cũng giống như Phạm Ấu Vi được gọi là Tiểu Phạm đại nhân.
"Tiểu Phạm đại nhân cũng ở đây sao?"
Phạm Ấu Vi gật đầu ra hiệu.
Giản Bình gãi đầu, "Ta luôn cảm thấy bệ hạ dường như có chút ý kiến với chúng ta?"
Phạm Ấu Vi tán đồng nói: "Người đến không thiện."
Ngôn Nhân Nhân cười nói: "Nghe nói món cá chua ngọt của Tăng Nguyệt Lâu rất ngon, muốn thử không?"
Khi Cảnh Thuận đế quay lại Ngự Thư Phòng liền thấy một đống tấu chương lại được trình lên, bên trong hầu hết là những việc do Tiêu Tắc Tự thiết lập thi hành tân chế, ông phải mất công lắm mới suy nghĩ thông suốt được mọi việc.
Ông bệnh khỏi, tấu chương tự nhiên lại chuyển đến chỗ ông.
"Đứa nghịch tử này! Thật sự là không phép tắc, không ai quản được nó sao?"
Ông nhặt lên một bản tấu chương xin cấp giống mới "bốp" một tiếng ném xuống đất.
"Nó thế nào rồi?"
Phúc Nhạc khom lưng cung kính nói: "Nghe nói vẫn chưa tỉnh, Hạ tướng quân ở trong cung hầu hạ."
"Đúng là tình sâu nghĩa nặng, Hạ Hàn Thanh cũng không sợ liên lụy cửu tộc."
Phúc Nhạc mỉm cười không nói.
Hạ tướng quân đâu còn cửu tộc nào, cửu tộc đều chết trên chiến trường rồi.
Hạ gia chỉ còn lại một Hạ lão phu nhân và Hạ Hàn Thanh độc đinh này, lại được ban cho một nam thê, e rằng là tuyệt hậu rồi.
"Bày giá Vĩnh Ninh Cung, trẫm đi xem Thục phi."
Phúc Lạc vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo.
"Ôi chao bệ hạ, Thục phi nương nương nàng, nàng đã..."
"Nàng làm sao?"
Trong lòng Cảnh Thuận đế mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.
"Thục phi nương nương mưu hại hoàng tử, đã bị Lệ phi nương nương xử tử rồi?"
Đồng tử Cảnh Thuận đế co rút lại, sợ đến mức Phúc Nhạc ngã nhào quỳ xuống đất, run rẩy không dám nói.
"Nàng mưu hại hoàng tử nào?"
"Thái tử điện hạ, mấy vị đại nhân của Hình Bộ đều có mặt, trông thấy rõ ràng."
"Tốt một Thái tử, tốt một Lệ phi, Lệ phi nàng lấy đâu ra gan dám động vào Thục phi? Nhà họ Viên chết hết rồi sao? Viên Nghi Chi đâu rồi, hôm nay sao trẫm không thấy hắn, Tiêu Thừa Duẫn cũng không thấy."
Phúc Lạc cẩn trọng nói: "Viên đại nhân bị phái đi Tế Châu rồi, Đoan Vương điện hạ xử lý thương hội xảy ra sơ suất, bị điều đến Đức Châu."
"Cái gì?"
Cảnh Thuận đế thật sự không ngờ, một giấc tỉnh dậy, thực sự giống như đã thay đổi trời đất.
Thần tử đổi người, ái phi chết, con trai cũng bỏ đi, ngay cả luật pháp của Yến Vân cũng bị sửa đổi, ông gần như bị Tiêu Tắc Tự gạt ra ngoài.
"Đến Trường Xuân Cung."
Cảnh Thuận đế trán nổi gân xanh, kìm nén cơn giận của mình.
Bên ngoài náo loạn gà bay chó chạy, Trường Xuân Cung lại tĩnh lặng an hòa.
Tiêu Tắc Tự đã hôn mê hai ngày hai đêm vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều, không còn tái nhợt như đêm trước.
Hạ Hàn Thanh như thường lệ bưng bát thuốc đút cho y uống, Thanh Lan từ ngoài cung trở về mang theo rất nhiều thứ mà Hạ lão phu nhân dặn dò, nào là nhân sâm, linh chi, hận không thể chuyển cả thùng bổ phẩm vào đây.
"Điện hạ."
Hạ Hàn Thanh đút thuốc xong, lật người nằm xuống bên cạnh y, giơ tay gạt đi vài sợi tóc mai nơi tóc mai.
Nhẹ nhàng kề sát tai y, khẽ nói: "Điện hạ hôm ấy chẳng phải hỏi thần muốn nói gì sao? Thần muốn nói thần đối với điện hạ là phu thê đồng thuyền chi tình, lấy kính ái làm chủ, thần kính trọng điện hạ, ái mộ điện hạ."
Hắn cẩn thận ôm người vào lòng, vùi mặt vào vai y, "Thần từ trước trung thành với Yến Vân, từ nay về sau cả đời thần chỉ trung thành với điện hạ."
Hắn khẽ nhắm mắt định chợp mắt một lát thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng cao giọng thông báo.
"Hoàng thượng giá lâm——"
Trong đáy mắt Hạ Hàn Thanh lóe lên một tia hàn quang, hắn xoay người xuống giường, đẩy chiếc xe lăn đã chuẩn bị sẵn ra ngoài ngồi, rồi dùng tấm chăn đắp lên đôi chân và bụng mình.
Khi Cảnh Thuận đế bước vào, vừa hay thấy Hạ Hàn Thanh đang tựa vào xe lăn bước ra.
"Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an."
Cảnh Thuận đế chỉ liếc nhìn đôi chân của hắn một cái, rồi đi thẳng tới giường của Tiêu Tắc Tự, dưới từng lớp màn thấp thoáng có thể thấy được một bóng người phồng lên.
"Thương thế của y thế nào rồi?"
Hạ Hàn Thanh chỉ lặng lẽ đi theo sau, thận trọng đề phòng mọi cử chỉ của ông ta, lạnh giọng đáp: "Vẫn chưa tỉnh."
Trong mắt Cảnh Thuận đế thoáng qua một tia khác thường, ông ta kéo màn ra, liền thấy gương mặt đang ngủ say của Tiêu Tắc Tự, trán y quấn băng, lờ mờ có vết máu thấm ra, nửa khuôn mặt bị ông đánh vẫn còn lưu lại vết đỏ, đặc biệt khí huyết không đủ, càng trở nên rõ ràng.
Ông quay đầu lại nói với Hạ Hàn Thanh: "Hạ Hàn Thanh, Trẫm gả y cho ngươi, chính là mong ngươi có thể quản thúc y. Ngươi tung hoành sa trường bao năm, hiệu lệnh thiên hạ binh mã, mà đến cả một người ngươi cũng không quản nổi, lại để y ra ngoài gây chuyện thị phi."
Tay Hạ Hàn Thanh nắm lấy xe lăn hơi siết chặt lại, gân xanh nổi lên, cố gắng kiềm chế cơn giận, nói: "Điện hạ là thê tử của thần, không phải quân cờ, thần tất nhiên phải bảo vệ y, tôn trọng sự lựa chọn của y."
"Tôn trọng sự lựa chọn của y? Nếu y muốn tạo phản, ngươi cũng dâng dao?"
Cảnh Thuận đế nheo mắt lại, đột nhiên hối hận khi đã gả Tiêu Tắc Tự cho Hạ Hàn Thanh. Hạ Hàn Thanh nắm giữ binh quyền thiên hạ, nếu hai người này liên thủ...
Không! Hạ Hàn Thanh là một kẻ què, hắn không còn có thể ra trận được nữa.
Hạ Hàn Thanh rất muốn đáp rằng, Điện hạ muốn giết người, hắn đương nhiên giúp y đưa dao, thậm chí hắn còn không muốn để Điện hạ phải động tay, hắn chính là thanh đao của Điện hạ. Nhưng bây giờ không phải lúc để đối đầu trực diện.
"Thần không dám, thần sẽ dạy bảo Điện hạ cẩn thận."
Hạ Hàn Thanh cúi đầu chắp tay, lúc này không thích hợp đối đầu với Hoàng thượng.
Cảnh Thuận đế lúc này mới hài lòng gật đầu.
"Chăm sóc tốt cho y, không được để y chạy ra ngoài gây chuyện nữa. Đợi khỏi bệnh thì về phủ tướng quân đi, không cho phép y ra ngoài nữa, bằng không Trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi."
Hạ Hàn Thanh mím môi cười nhẹ, tựa như có ý châm biếm.
"Hoàng thượng quên rồi, cửu tộc của thần chỉ còn lại một mình thần thôi. Mẫu thân của thần đã được Hoàng thượng đích thân phong làm Nhất phẩm Quốc công phu nhân, từng nói rằng mọi tội trách của con cháu nhà họ Hạ không liên lụy đến bà, cho nên Hoàng thượng muốn tru di cửu tộc của thần, thì chỉ là chém đầu thần thôi."
"Ngươi..."
Cảnh Thuận đế bị hắn nói đến á khẩu.
Chỉ đành hừ lạnh một tiếng, gập quạt rời đi.
"Đi Trường Nhạc Cung."
Cảnh Thuận đế giận dữ rời đi.
Hạ Hàn Thanh tiễn ông rời khỏi, vừa quay lại đã thấy một bóng người màu trắng cúi đầu ngồi ngây ngốc trên giường.
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh khẽ gọi, vội vàng buông xe lăn chạy tới.
"Điện hạ cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Nếu y không tỉnh, hắn thật sự sắp lo chết mất.
Tiêu Tắc Tự lại nắm lấy tay Hạ Hàn Thanh bóp nhẹ, có chút tái nhợt yếu ớt mỉm cười.
"Kỳ thực ta đã sớm tỉnh rồi, từ khi huynh nói phu thê triền miên, ái mộ ta, ta đã tỉnh rồi, huynh còn nói yêu ta..."
Đương nhiên y cũng nghe thấy những lời Cảnh Thuận đế nói, không sót một chữ.
Vậy nên đối với phụ hoàng, y cũng chỉ là một quân cờ sao?
Hạ Hàn Thanh mặt đỏ bừng, vội che miệng y lại, "Điện hạ mau đừng nói nữa, tối hãy nói."
Tiêu Tắc Tự thuận thế khẽ dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay hắn, "Ban nãy không phải huynh nói ban ngày sao? Nói lại một lần nghe xem."
"Điện hạ..."
"Muốn nghe, đau đầu quá."
Tiêu Tắc Tự xoa trán, bắt đầu giả bộ kêu loạn.
"Ai nha, vết thương đau quá, cánh tay cũng đau quá, toàn thân đều đau, muốn nghe tướng quân nói lời đường mật mới khỏi, đau quá đau quá đau a."
Hạ Hàn Thanh dở khóc dở cười, hắn ngồi bên cạnh, cúi đầu khẽ hôn lên mu bàn tay Tiêu Tắc Tự.
"Thần cả đời này ái mộ Điện hạ, trung thành với Điện hạ."
Tiêu Tắc Tự lúc này mới hài lòng.
Y tựa vào người Hạ Hàn Thanh, cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể hắn, tay bắt đầu không an phận, "Cô còn muốn nghe tướng quân sẽ quản giáo Cô thế nào? Tướng công?"
Y nhấn mạnh hai chữ "quản giáo", những lời vốn dĩ bình thường nhưng qua miệng y lại có chút mùi vị triền miên dằng dặc, khiến người ta suy nghĩ lệch lạc.
Hạ Hàn Thanh sợ đến mức vội bịt miệng y lại, "Điện hạ đừng nói linh tinh."
Tiêu Tắc Tự thuận thế liếm một cái vào lòng bàn tay, dọa Hạ Hàn Thanh lại co tay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.