Sau Khi Gả Cho Vai Ác Tàn Tật, Mỹ Nhân Làm Tinh Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 17: A
Mạn Thanh Việt
11/09/2024
Khi ánh mắt đạo diễn liên tục lướt qua lướt lại giữa cô và Tạ Dư, Trì Ca đã nhanh chóng đoán được mọi chuyện.
Cô đã nói rồi, đang yên đang lành ngủ gà ngủ gật, sao tự nhiên lại gọi đến tên cô.
Thì ra là chuyên chọn trái mềm mà bóp.
Hệ thống nhạy cảm nhận ra Trì Ca đang muốn gây chuyện.
[Trì Ca, cô định làm gì thế, tôi nói cho cô biết, đừng có làm bậy đấy!]
“Không sao đâu, tôi hỏi qua Bồ Tát rồi, Bồ Tát đồng ý rồi.”
[Không phải, Bồ Tát đồng ý thế nào, khoan đã, ở đây làm gì có Bồ Tát?!]
“Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là Bồ Tát đã làm động tác OK với tôi.”
Trì Ca không còn để ý đến lời càu nhàu của hệ thống nữa, cô nghiêng người dựa vào sofa, sau khi liếc nhìn Tạ Dư mới chậm rãi trả lời.
“Người mà tôi nhớ ấy, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ mồn một, thậm chí những lời đã nói trong ngày chia tay, từng chữ từng câu tôi đều nhớ kỹ.”
Nói xong, Trì Ca dài giọng thở dài một hơi: “Ài, đúng là có một số người, chỉ cần quay lưng đi là sẽ mãi mãi xa rời.”
Nghe thấy lời nói đầy ẩn ý của Trì Ca, các khách mời tại hiện trường và khán giả đang xem livestream đều không nhịn được mà dỏng tai lên.
Ngay cả bình luận cũng ngừng lại.
Ánh mắt của Tô Nguyệt liên tục đảo qua đảo lại giữa Trì Ca và Tạ Dư, rồi lại nhìn vào ống kính, khuyên nhủ: “Cô Trì, có một số người bỏ lỡ rồi thì chính là bỏ lỡ, nên quên đi thì quên thôi.”
Trì Ca nghe xong lại thở dài một tiếng: “Không quên được, thật sự không quên được.”
Khi Trì Ca nói vậy, mọi ánh mắt đều tập trung trên đầu Tạ Dư.
Như thể vô hình trên đó mọc lên một chiếc mũ xanh thật to.
Lông mày của Tạ Dư khẽ giật, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trì Ca.
Cô đừng có làm quá.
Trì Ca đáp lại.
Là anh làm quá trước đấy.
Cuối cùng, trong sự giao tiếp bằng ánh mắt của hai người, Tạ Dư đành phải nhượng bộ.
Lúc này Tô Nguyệt vẫn đang tìm cách kéo Trì Ca về chính đạo.
“Cô Trì, đừng vì vướng mắc quá khứ mà bỏ lỡ người trước mắt, buông bỏ đi thôi.”
Trì Ca lại lắc đầu: “Ài, tôi vẫn không thể bỏ được, dù sao cũng vay của tôi hai vạn, giờ tìm mãi không thấy người.”
Mọi người: ???
Tô Nguyệt, người đang vắt óc nghĩ câu chữ: …
Một lúc lâu sau, Tô Nguyệt mới cứng mặt hỏi: “Cô Trì, người cô nói khi nãy, là người nợ tiền cô sao?”
Trì Ca hiển nhiên gật đầu: “Đúng rồi.”
Tô Nguyệt cứng mặt tiếp tục hỏi:“Thế không quên được, không bỏ được cũng là vì hai vạn đó?”
“Đúng vậy.”
Tô Nguyệt: Xì, dưa giả!
Tâm trạng của khán giả livestream cũng chẳng khá hơn là bao.
[Không phải, Trì Ca, môn ngữ văn của cô là do thầy dạy toán dạy à, sao có thể kể chuyện cho vay tiền mà thành ám muội như thế này?!]
[Tôi còn tưởng là có thể xem chuyện cười của hai người, kết quả hóa ra bản thân mình mới là chuyện cười.]
[Hai vạn, Trì Ca, cô thiếu hai vạn đó à? Hai vạn thôi mà đáng để nhớ cả đời sao?!]
Nếu Trì Ca mà có thể nhìn thấy dòng bình luận này, chắc chắn sẽ trả lời.
Đáng!
Đó là hai vạn sao?
Đó là mạng của cô!
Đúng là một kẻ mê tiền thực thụ.
Nếu lúc này mà ở đây có oxy, đạo diễn chắc đã không kiềm chế được mà thở bằng oxy rồi.
Tiếc là không có.
Thế nên bây giờ, tay cầm cuốn sổ nhỏ của đạo diễn run rẩy không khác gì bệnh nhân Parkinson.
Cuối cùng, ông nhắm mắt lại, hai tay khép lại, thu cuốn sổ vào.
Đạo diễn xua tay về phía các khách mời trước mặt, giọng mệt mỏi: “Được rồi, hôm nay hỏi đến đây thôi, những câu hỏi còn lại để hôm khác.”
Cô đã nói rồi, đang yên đang lành ngủ gà ngủ gật, sao tự nhiên lại gọi đến tên cô.
Thì ra là chuyên chọn trái mềm mà bóp.
Hệ thống nhạy cảm nhận ra Trì Ca đang muốn gây chuyện.
[Trì Ca, cô định làm gì thế, tôi nói cho cô biết, đừng có làm bậy đấy!]
“Không sao đâu, tôi hỏi qua Bồ Tát rồi, Bồ Tát đồng ý rồi.”
[Không phải, Bồ Tát đồng ý thế nào, khoan đã, ở đây làm gì có Bồ Tát?!]
“Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là Bồ Tát đã làm động tác OK với tôi.”
Trì Ca không còn để ý đến lời càu nhàu của hệ thống nữa, cô nghiêng người dựa vào sofa, sau khi liếc nhìn Tạ Dư mới chậm rãi trả lời.
“Người mà tôi nhớ ấy, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ mồn một, thậm chí những lời đã nói trong ngày chia tay, từng chữ từng câu tôi đều nhớ kỹ.”
Nói xong, Trì Ca dài giọng thở dài một hơi: “Ài, đúng là có một số người, chỉ cần quay lưng đi là sẽ mãi mãi xa rời.”
Nghe thấy lời nói đầy ẩn ý của Trì Ca, các khách mời tại hiện trường và khán giả đang xem livestream đều không nhịn được mà dỏng tai lên.
Ngay cả bình luận cũng ngừng lại.
Ánh mắt của Tô Nguyệt liên tục đảo qua đảo lại giữa Trì Ca và Tạ Dư, rồi lại nhìn vào ống kính, khuyên nhủ: “Cô Trì, có một số người bỏ lỡ rồi thì chính là bỏ lỡ, nên quên đi thì quên thôi.”
Trì Ca nghe xong lại thở dài một tiếng: “Không quên được, thật sự không quên được.”
Khi Trì Ca nói vậy, mọi ánh mắt đều tập trung trên đầu Tạ Dư.
Như thể vô hình trên đó mọc lên một chiếc mũ xanh thật to.
Lông mày của Tạ Dư khẽ giật, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trì Ca.
Cô đừng có làm quá.
Trì Ca đáp lại.
Là anh làm quá trước đấy.
Cuối cùng, trong sự giao tiếp bằng ánh mắt của hai người, Tạ Dư đành phải nhượng bộ.
Lúc này Tô Nguyệt vẫn đang tìm cách kéo Trì Ca về chính đạo.
“Cô Trì, đừng vì vướng mắc quá khứ mà bỏ lỡ người trước mắt, buông bỏ đi thôi.”
Trì Ca lại lắc đầu: “Ài, tôi vẫn không thể bỏ được, dù sao cũng vay của tôi hai vạn, giờ tìm mãi không thấy người.”
Mọi người: ???
Tô Nguyệt, người đang vắt óc nghĩ câu chữ: …
Một lúc lâu sau, Tô Nguyệt mới cứng mặt hỏi: “Cô Trì, người cô nói khi nãy, là người nợ tiền cô sao?”
Trì Ca hiển nhiên gật đầu: “Đúng rồi.”
Tô Nguyệt cứng mặt tiếp tục hỏi:“Thế không quên được, không bỏ được cũng là vì hai vạn đó?”
“Đúng vậy.”
Tô Nguyệt: Xì, dưa giả!
Tâm trạng của khán giả livestream cũng chẳng khá hơn là bao.
[Không phải, Trì Ca, môn ngữ văn của cô là do thầy dạy toán dạy à, sao có thể kể chuyện cho vay tiền mà thành ám muội như thế này?!]
[Tôi còn tưởng là có thể xem chuyện cười của hai người, kết quả hóa ra bản thân mình mới là chuyện cười.]
[Hai vạn, Trì Ca, cô thiếu hai vạn đó à? Hai vạn thôi mà đáng để nhớ cả đời sao?!]
Nếu Trì Ca mà có thể nhìn thấy dòng bình luận này, chắc chắn sẽ trả lời.
Đáng!
Đó là hai vạn sao?
Đó là mạng của cô!
Đúng là một kẻ mê tiền thực thụ.
Nếu lúc này mà ở đây có oxy, đạo diễn chắc đã không kiềm chế được mà thở bằng oxy rồi.
Tiếc là không có.
Thế nên bây giờ, tay cầm cuốn sổ nhỏ của đạo diễn run rẩy không khác gì bệnh nhân Parkinson.
Cuối cùng, ông nhắm mắt lại, hai tay khép lại, thu cuốn sổ vào.
Đạo diễn xua tay về phía các khách mời trước mặt, giọng mệt mỏi: “Được rồi, hôm nay hỏi đến đây thôi, những câu hỏi còn lại để hôm khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.