Sau Khi Gả Cho Vai Ác Tàn Tật, Mỹ Nhân Làm Tinh Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 28: A
Mạn Thanh Việt
11/09/2024
Bên này, Tống Giản nhìn động tác của đạo diễn, không biết trong đầu bổ sung gì mà bất giác bật cười “phụt” một tiếng.
Thấy vậy, Tô Nguyệt thúc Tống Giản một cú cùi chỏ.
“Cười cái gì chứ.”
Tống Giản ghé sát Tô Nguyệt, khẽ nói: “Em nói xem, bây giờ trông đạo diễn có giống cảnh Như Lai Phật Tổ ban danh hiệu cho bốn thầy trò Đường Tăng trong Tây Du Ký không?”
Tô Nguyệt liếc nhìn cái đầu trọc lóc của đạo diễn chẳng khác nào Như Lai, cũng cười phì một tiếng.
Nghe thấy tiếng cười “phụt phụt” liên tiếp, đạo diễn không nhịn được lẩm bẩm, “Ai xì hơi đấy?”
Tống Giản & Tô Nguyệt: …
Rất nhanh đạo diễn trở lại chủ đề chính.
Ông nhìn các khách mời trước mặt, nói với giọng trang trọng: “Thưa các khách mời, bây giờ tôi xin thông báo, chút nữa sẽ bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên trong chương trình lần này, mọi người có mong chờ không?”
Nghe vậy, các khách mời lập tức nghiêm trang nhìn đạo diễn.
Nghĩ đến những gì đã trải qua mấy hôm nay, họ thật sự không thể nói ra hai chữ mong chờ một cách miễn cưỡng.
Đạo diễn cũng chẳng cần khách mời mong chờ.
Ông tự nói tiếp: “Được rồi, bây giờ mời các nam khách mời lần lượt từ trái qua phải rút thăm quyết định địa điểm hẹn hò của các bạn.”
Vừa dứt lời, một nhân viên bê hộp rút thăm bằng gỗ mỉm cười bước đến trước mặt các khách mời.
Anh ta cười với Tống Giản ngồi ngoài cùng bên trái: “Chào anh, xin mời rút thăm.”
Tạ Dư là khách mời cuối cùng rút thăm.
Sau khi rút xong, anh mở tờ giấy ra một cách hờ hững.
Trên giấy chỉ có ba chữ — rạp chiếu phim.
Tạ Dư nhìn Trì Ca đang tò mò ngó sang bên cạnh, liền đưa tờ giấy cho cô.
Sau đó thu hồi tầm mắt.
Trì Ca nhận lấy tờ giấy, vừa xem vừa thắc mắc hỏi hệ thống.
“Hệ thống, có phải ảo giác của tôi không, sao tôi cảm thấy thái độ của Tạ Dư đối với tôi hình như hòa hoãn hơn?”
Hệ thống nghe xong, “hừ hừ” hai tiếng rồi mỉa mai.
[Bốn ảo giác lớn trong đời người: điện thoại rung, có người gõ cửa, anh ấy thích thầm tôi.]
“Hệ thống, vậy điều thứ tư là gì?”
[Chính là cô vừa mới rồi.]
Trì Ca: …
Thấy tất cả khách mời đã rút thăm xong, đạo diễn nở nụ cười đầy bí ẩn.
Nụ cười này khiến các khách mời và khán giả xem trực tiếp cảm thấy có chút bất an.
Rất nhanh, dự cảm này đã trở thành hiện thực.
Chỉ thấy đạo diễn mỉm cười nhìn mọi người, “Các vị khách mời đều biết địa điểm hẹn hò lần này của mình rồi đúng không? Xin cứ yên tâm, chương trình sẽ cung cấp quỹ hẹn hò cho mọi người…”
Nghe câu này, trên mặt Tống Giản và Tô Nguyệt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Nhưng nụ cười còn chưa kịp nở đã nghe thấy câu tiếp theo của đạo diễn.
“... Chương trình sẽ cung cấp cho mọi người một trăm tệ quỹ hẹn hò, có bất ngờ không? Có kích động không?”
Nụ cười trên mặt Tô Nguyệt cứng lại ngay lập tức, cô đẩy Tống Giản bên cạnh người đã hóa đá, ngây ngốc hỏi, “… Vừa nãy đạo diễn nói quỹ hẹn hò bao nhiêu ấy nhỉ?”
Tống Giản ngơ ngác trả lời không chắc chắn, “Một, một trăm?”
Một trăm tệ quỹ hẹn hò nghĩa là gì?
Nghĩa là tổ Tô Nguyệt và Tống Giản phải mặt dày ngồi lì ở quán cà phê cả ngày.
Nghĩa là tổ Ôn Thi Nam và Bùi Chi Triệt sau khi tắm suối nước nóng xong sẽ không có tiền ăn cơm.
Nghĩa là tổ Trì Kiểu Kiểu và Tạ Lạc An khi xem kịch nói sẽ chỉ có thể ngồi chung một ghế.
Nếu oán niệm có trọng lượng, chỉ e lúc này đạo diễn đã bị đè bẹp xuống đất không nhúc nhích nổi rồi.
Tiếc rằng không có, vì vậy hiện tại đạo diễn vẫn đang thoải mái nhìn mấy tổ khách mời, chuẩn bị nói ra kế hoạch B cho khách mời làm nhiệm vụ để lấy quỹ.
Thấy vậy, Tô Nguyệt thúc Tống Giản một cú cùi chỏ.
“Cười cái gì chứ.”
Tống Giản ghé sát Tô Nguyệt, khẽ nói: “Em nói xem, bây giờ trông đạo diễn có giống cảnh Như Lai Phật Tổ ban danh hiệu cho bốn thầy trò Đường Tăng trong Tây Du Ký không?”
Tô Nguyệt liếc nhìn cái đầu trọc lóc của đạo diễn chẳng khác nào Như Lai, cũng cười phì một tiếng.
Nghe thấy tiếng cười “phụt phụt” liên tiếp, đạo diễn không nhịn được lẩm bẩm, “Ai xì hơi đấy?”
Tống Giản & Tô Nguyệt: …
Rất nhanh đạo diễn trở lại chủ đề chính.
Ông nhìn các khách mời trước mặt, nói với giọng trang trọng: “Thưa các khách mời, bây giờ tôi xin thông báo, chút nữa sẽ bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên trong chương trình lần này, mọi người có mong chờ không?”
Nghe vậy, các khách mời lập tức nghiêm trang nhìn đạo diễn.
Nghĩ đến những gì đã trải qua mấy hôm nay, họ thật sự không thể nói ra hai chữ mong chờ một cách miễn cưỡng.
Đạo diễn cũng chẳng cần khách mời mong chờ.
Ông tự nói tiếp: “Được rồi, bây giờ mời các nam khách mời lần lượt từ trái qua phải rút thăm quyết định địa điểm hẹn hò của các bạn.”
Vừa dứt lời, một nhân viên bê hộp rút thăm bằng gỗ mỉm cười bước đến trước mặt các khách mời.
Anh ta cười với Tống Giản ngồi ngoài cùng bên trái: “Chào anh, xin mời rút thăm.”
Tạ Dư là khách mời cuối cùng rút thăm.
Sau khi rút xong, anh mở tờ giấy ra một cách hờ hững.
Trên giấy chỉ có ba chữ — rạp chiếu phim.
Tạ Dư nhìn Trì Ca đang tò mò ngó sang bên cạnh, liền đưa tờ giấy cho cô.
Sau đó thu hồi tầm mắt.
Trì Ca nhận lấy tờ giấy, vừa xem vừa thắc mắc hỏi hệ thống.
“Hệ thống, có phải ảo giác của tôi không, sao tôi cảm thấy thái độ của Tạ Dư đối với tôi hình như hòa hoãn hơn?”
Hệ thống nghe xong, “hừ hừ” hai tiếng rồi mỉa mai.
[Bốn ảo giác lớn trong đời người: điện thoại rung, có người gõ cửa, anh ấy thích thầm tôi.]
“Hệ thống, vậy điều thứ tư là gì?”
[Chính là cô vừa mới rồi.]
Trì Ca: …
Thấy tất cả khách mời đã rút thăm xong, đạo diễn nở nụ cười đầy bí ẩn.
Nụ cười này khiến các khách mời và khán giả xem trực tiếp cảm thấy có chút bất an.
Rất nhanh, dự cảm này đã trở thành hiện thực.
Chỉ thấy đạo diễn mỉm cười nhìn mọi người, “Các vị khách mời đều biết địa điểm hẹn hò lần này của mình rồi đúng không? Xin cứ yên tâm, chương trình sẽ cung cấp quỹ hẹn hò cho mọi người…”
Nghe câu này, trên mặt Tống Giản và Tô Nguyệt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Nhưng nụ cười còn chưa kịp nở đã nghe thấy câu tiếp theo của đạo diễn.
“... Chương trình sẽ cung cấp cho mọi người một trăm tệ quỹ hẹn hò, có bất ngờ không? Có kích động không?”
Nụ cười trên mặt Tô Nguyệt cứng lại ngay lập tức, cô đẩy Tống Giản bên cạnh người đã hóa đá, ngây ngốc hỏi, “… Vừa nãy đạo diễn nói quỹ hẹn hò bao nhiêu ấy nhỉ?”
Tống Giản ngơ ngác trả lời không chắc chắn, “Một, một trăm?”
Một trăm tệ quỹ hẹn hò nghĩa là gì?
Nghĩa là tổ Tô Nguyệt và Tống Giản phải mặt dày ngồi lì ở quán cà phê cả ngày.
Nghĩa là tổ Ôn Thi Nam và Bùi Chi Triệt sau khi tắm suối nước nóng xong sẽ không có tiền ăn cơm.
Nghĩa là tổ Trì Kiểu Kiểu và Tạ Lạc An khi xem kịch nói sẽ chỉ có thể ngồi chung một ghế.
Nếu oán niệm có trọng lượng, chỉ e lúc này đạo diễn đã bị đè bẹp xuống đất không nhúc nhích nổi rồi.
Tiếc rằng không có, vì vậy hiện tại đạo diễn vẫn đang thoải mái nhìn mấy tổ khách mời, chuẩn bị nói ra kế hoạch B cho khách mời làm nhiệm vụ để lấy quỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.