Sau Khi Gả Thay, Thế Tử Ốm Yếu Tức Đến Mức Nhảy Nhót Tung Tăng
Chương 23: Đây Nào Phải Là Chuyện Người Có Dã Tâm Làm
Nhược Thủy Nhất Biều
16/12/2024
Vương phi nhận lấy chén trà Ninh ma ma dâng lên, bên ngoài có nha hoàn đi vào nói:
“Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân đến.”
Vương phi ngẩn ra: “Đến cùng nhau?”
Nha hoàn gật đầu lia lịa.
Vương phi và Ninh ma ma nhìn nhau, có chút không dám tin.
Sáng nay Ninh ma ma tận mắt thấy Tạ Bách Đình hất Tô Đường ngã, khiến Tô Đường đập trán vào thành giường, lúc kính trà trán còn đỏ rất rõ, lúc ấy Tạ Bách Đình cũng không giúp Tô Đường, bây giờ lại cùng nhau đến Thiên Hương Viện?
Vương phi biết con trai mình si mê Vân Nhị cô nương, không thể nào nhanh chóng thay lòng đổi dạ như vậy, càng không thể nào tin xung hỉ có tác dụng mà nhẫn nhịn Đại thiếu phu nhân.
Tạ Bách Đình ngồi xe lăn đến, nhưng vào phòng lại tự mình đi, Vương phi vừa mừng vừa lo:
“Đừng mệt, mau ngồi xuống, có chuyện gì thì bảo người đến nói một tiếng là được rồi.”
Tạ Bách Đình nhìn Tô Đường một cái: “Ta đi cùng nàng.”
Vương phi nhìn sang Tô Đường, Tô Đường nhanh chóng thu hồi ánh mắt trừng Tạ Bách Đình, mỉm cười ôn hòa:
“Lý ma ma bị bán đi rồi, Tĩnh Mặc hiên không có ai quản lý, con đến tìm mẫu phi sắp xếp lại một ma ma quản sự.”
Thì ra là đến tìm bà vì chuyện này, Vương phi cười nói: “Chuyện nhỏ này, con tự sắp xếp là được, không cần hỏi ý ta.”
“... Con không có người thích hợp.” Tô Đường nói.
Câu trả lời này thật sự nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Nhà Tô Đường từ Thanh Châu đến, hành lý đơn giản, không mang theo nhiều người, tuy của hồi môn Tín Vương phủ cho không ít, nhưng những người đó đều là do Vân Tam phu nhân sắp xếp cho con gái mình.
Tô Đường đẩy Vân Nhị cô nương xuống nước, đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, những người đó hận Tô Đường còn không hết, sao có thể cam tâm để nàng sai khiến, sai khiến không được người của mình, sẽ trở thành trò cười cho người ta.
Vương phi nhìn Ninh ma ma một cái, Ninh ma ma có chút xấu hổ, bà ta còn tưởng Đại thiếu phu nhân là người có dã tâm, vừa đến đã đoạt quyền của Lý ma ma, để nắm quyền kiểm soát Tĩnh Mặc hiên, ai ngờ đuổi Lý ma ma đi rồi, lại để Vương phi sắp xếp người, đây nào phải là chuyện người có dã tâm làm.
Vương phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy để Hứa ma ma đến Tĩnh Mặc hiên giúp đỡ một thời gian.”
“Đa tạ mẫu phi.”
Tô Đường và Tạ Bách Đình chỉ ở lại chỗ Vương phi một lúc rồi rời đi.
Đi ngang qua vườn hoa, Tô Đường thấy cảnh sắc không tệ, về cũng rảnh rỗi, liền dạo chơi trong vườn một lát.
Từ xa, Đại cô nương Tạ Nhu và Tam cô nương Tam phòng Tạ Vi đi tới, thấy Tô Đường cười tươi rói, lập tức không còn tâm trạng tốt nữa.
“Đi dạo vườn hoa cũng có thể gặp nàng ta, thật xui xẻo!” Tạ Nhu ghét bỏ nói.
Tạ Vi thở dài: “Tuy nàng ta mới vào cửa một ngày, nhưng hạ nhân trong phủ đều cười nhạo bá mẫu lần này là dẫn sói vào nhà rồi.”
Tạ Nhu cười lạnh, xoay xoay chiếc vòng ngọc trên cổ tay nói: “Mẹ ta chỉ là nể mặt đại ca thôi, ngươi tưởng bà ấy thật sự sẽ dung túng nàng ta sao, chẳng mấy chốc sẽ có trò hay để xem!”
Tô Đường dạo chơi trong vườn một lúc, liền đẩy Tạ Bách Đình về Tĩnh Mặc hiên, đưa hắn vào thư phòng, liền chuẩn bị rời đi.
Trần Thanh vội vàng nói: “Đại thiếu phu nhân dừng bước.”
Tô Đường quay đầu nhìn hắn.
Trần Thanh tiến lên, thành khẩn nói: “Mời Đại thiếu phu nhân giải độc cho Đại thiếu gia.”
Tô Đường nhìn Tạ Bách Đình một cái, mới trả lời:
“Tối qua mới vừa lấy cho hắn không ít máu, thân thể hắn yếu ớt, trong thời gian ngắn không nên châm cứu bức độc nữa, vài ngày nữa ta sẽ cho hắn tắm thuốc, cường kiện gân cốt còn có thể bức ra một phần độc tố.”
Trần Thanh vội vàng bưng bút mực giấy nghiên đến.
Tô Đường nói: “Ta không viết phương thuốc, chuẩn bị cho ta một gian phòng yên tĩnh làm phòng thuốc, dược liệu nào có trong tiệm thuốc đều chuẩn bị cho ta.”
Không phải thương lượng, mà là ra lệnh.
Nói xong yêu cầu, Tô Đường liền về phòng.
“Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân đến.”
Vương phi ngẩn ra: “Đến cùng nhau?”
Nha hoàn gật đầu lia lịa.
Vương phi và Ninh ma ma nhìn nhau, có chút không dám tin.
Sáng nay Ninh ma ma tận mắt thấy Tạ Bách Đình hất Tô Đường ngã, khiến Tô Đường đập trán vào thành giường, lúc kính trà trán còn đỏ rất rõ, lúc ấy Tạ Bách Đình cũng không giúp Tô Đường, bây giờ lại cùng nhau đến Thiên Hương Viện?
Vương phi biết con trai mình si mê Vân Nhị cô nương, không thể nào nhanh chóng thay lòng đổi dạ như vậy, càng không thể nào tin xung hỉ có tác dụng mà nhẫn nhịn Đại thiếu phu nhân.
Tạ Bách Đình ngồi xe lăn đến, nhưng vào phòng lại tự mình đi, Vương phi vừa mừng vừa lo:
“Đừng mệt, mau ngồi xuống, có chuyện gì thì bảo người đến nói một tiếng là được rồi.”
Tạ Bách Đình nhìn Tô Đường một cái: “Ta đi cùng nàng.”
Vương phi nhìn sang Tô Đường, Tô Đường nhanh chóng thu hồi ánh mắt trừng Tạ Bách Đình, mỉm cười ôn hòa:
“Lý ma ma bị bán đi rồi, Tĩnh Mặc hiên không có ai quản lý, con đến tìm mẫu phi sắp xếp lại một ma ma quản sự.”
Thì ra là đến tìm bà vì chuyện này, Vương phi cười nói: “Chuyện nhỏ này, con tự sắp xếp là được, không cần hỏi ý ta.”
“... Con không có người thích hợp.” Tô Đường nói.
Câu trả lời này thật sự nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Nhà Tô Đường từ Thanh Châu đến, hành lý đơn giản, không mang theo nhiều người, tuy của hồi môn Tín Vương phủ cho không ít, nhưng những người đó đều là do Vân Tam phu nhân sắp xếp cho con gái mình.
Tô Đường đẩy Vân Nhị cô nương xuống nước, đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, những người đó hận Tô Đường còn không hết, sao có thể cam tâm để nàng sai khiến, sai khiến không được người của mình, sẽ trở thành trò cười cho người ta.
Vương phi nhìn Ninh ma ma một cái, Ninh ma ma có chút xấu hổ, bà ta còn tưởng Đại thiếu phu nhân là người có dã tâm, vừa đến đã đoạt quyền của Lý ma ma, để nắm quyền kiểm soát Tĩnh Mặc hiên, ai ngờ đuổi Lý ma ma đi rồi, lại để Vương phi sắp xếp người, đây nào phải là chuyện người có dã tâm làm.
Vương phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy để Hứa ma ma đến Tĩnh Mặc hiên giúp đỡ một thời gian.”
“Đa tạ mẫu phi.”
Tô Đường và Tạ Bách Đình chỉ ở lại chỗ Vương phi một lúc rồi rời đi.
Đi ngang qua vườn hoa, Tô Đường thấy cảnh sắc không tệ, về cũng rảnh rỗi, liền dạo chơi trong vườn một lát.
Từ xa, Đại cô nương Tạ Nhu và Tam cô nương Tam phòng Tạ Vi đi tới, thấy Tô Đường cười tươi rói, lập tức không còn tâm trạng tốt nữa.
“Đi dạo vườn hoa cũng có thể gặp nàng ta, thật xui xẻo!” Tạ Nhu ghét bỏ nói.
Tạ Vi thở dài: “Tuy nàng ta mới vào cửa một ngày, nhưng hạ nhân trong phủ đều cười nhạo bá mẫu lần này là dẫn sói vào nhà rồi.”
Tạ Nhu cười lạnh, xoay xoay chiếc vòng ngọc trên cổ tay nói: “Mẹ ta chỉ là nể mặt đại ca thôi, ngươi tưởng bà ấy thật sự sẽ dung túng nàng ta sao, chẳng mấy chốc sẽ có trò hay để xem!”
Tô Đường dạo chơi trong vườn một lúc, liền đẩy Tạ Bách Đình về Tĩnh Mặc hiên, đưa hắn vào thư phòng, liền chuẩn bị rời đi.
Trần Thanh vội vàng nói: “Đại thiếu phu nhân dừng bước.”
Tô Đường quay đầu nhìn hắn.
Trần Thanh tiến lên, thành khẩn nói: “Mời Đại thiếu phu nhân giải độc cho Đại thiếu gia.”
Tô Đường nhìn Tạ Bách Đình một cái, mới trả lời:
“Tối qua mới vừa lấy cho hắn không ít máu, thân thể hắn yếu ớt, trong thời gian ngắn không nên châm cứu bức độc nữa, vài ngày nữa ta sẽ cho hắn tắm thuốc, cường kiện gân cốt còn có thể bức ra một phần độc tố.”
Trần Thanh vội vàng bưng bút mực giấy nghiên đến.
Tô Đường nói: “Ta không viết phương thuốc, chuẩn bị cho ta một gian phòng yên tĩnh làm phòng thuốc, dược liệu nào có trong tiệm thuốc đều chuẩn bị cho ta.”
Không phải thương lượng, mà là ra lệnh.
Nói xong yêu cầu, Tô Đường liền về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.