Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết
Chương 39
Minh Quế Tái Tửu
16/07/2023
Đây là lần đầu tiên Ninh Tuy đến trường sau khi công bố thân phận của mình.
Mặc dù hầu hết các sinh viên trong trường không liên quan gì đến giới đó, hoàn toàn không chú ý đến tin tức trong vòng nhưng vẫn có một số sinh viên phú nhị đại bên khoa tài chính và nghệ thuật là có liên hệ với mấy người trong giới.
Chuyện ở tiệc tối Beverly Hills đang được thảo luận sôi nổi trên diễn đàn của trường, sau một tuần, gần như 90% người trong trường đều biết giá trị của Ninh Tuy hơn mười vạn, còn lại những người không biết đều là sinh viên chuyện tâm đọc sách.
Vốn dĩ vì khuôn mặt của cậu ở trong trường đã xem như rất nổi tiếng rồi, chỉ là do cậu tương đối điệu thấp, ngoại trừ lên lớp thì không tham qua quá nhiều hoạt động, cho nên ít người theo đuổi hơn đám Quý Chi Lâm.
Nhưng sau khi thân phận được công bố, cậu lập tức trở thành nhân vật nổi tiếng(1), vừa vào trưởng bất luận gặp phải giáo sư hay là sinh viên đều sẽ nhìn cậu nhiều hơn, trên đường đến phòng thi còn bị người ta chặn lại tỏ tình, thiếu chút nữa lỡ thời gian thi.
(1) Nguyên văn — Hương bột bột 香饽饽: Tên một loại bánh nổi tiếng của Trung Quốc, cũng có ý chỉ người nổi tiếng, hoặc một cái gì đó đang được có nhu cầu cao.
Sắc mặt Quý Chi Lâm cả ngày không tốt, người tiếp cận hắn đếm không hết, huống chi tính cách Ninh Tuy ôn nhu hơn hắn rất nhiều, cho nên càng có nhiều người tăng thêm dũng khí muốn kết bạn với cậu.
Tuy nhiên Ninh Tuy cũng biết đối với các sinh viên mà nói, đây là một cảm giác mới lạ nhất thời có thể sau một thời gian nữa diễn đàn của trường sẽ chuyển sang một chủ đề khác, rồi chuyện này sẽ bị bỏ qua.
Phương Đại Thành và Tào Nặc biết chuyện này từ trên diễn đàn của trường, may mắn hai người bạn cùng phòng không nói gì đến chuyện Ninh Tuy che giấu, mà gửi tin nhắn trong nhóm ký túc xá kêu gào Ninh Tuy mời cơm.
Ninh Tuy mỉm cười, cất điện thoại bước vào phòng thi.
Bài thi hôm nay là môn giáo dục phổ thông, ban quản lý cũng đang cùng làm bài thi.
Ninh Viễn Minh ngồi trong giảng đường, lật xem bài thi hoàn toàn không thể tập trung được.
Một tuần trôi qua, y vẫn chấn động không có cách nào tin được.
Chẳng trách ngày kỷ niệm, y còn cho rằng đối phương đến xem y biểu diễn.... thì ra đối phương chính là Ninh Tuy, mà khoa bọn Ninh Tuy có tiết mục, đương nhiên sẽ xuất hiện ở lễ kỷ niệm của trường!
Mấy ngày này Ninh Viễn Minh nhờ người nghe ngón, tìm được tấm ảnh chụp dàn đồng ca của khoa máy tính ngày đó.
Tấm ảnh chụp polaroid trên tay y có chút mơ hồ, bộ âu phục màu đen cùng phông cảnh hòa làm một, chỉ có thể cảm giác đối phương đang mặc âu phục, nhưng không thể nhìn ra bộ dáng trông như thế nào.
Nhưng khi đặt tấm ảnh polaroid kia và ảnh chụp chung của khoa máy tính cùng một chỗ, bạn sẽ phát hiện ra những bộ tây trang có cùng một kiểu dáng!
Cho nên, đó chỉ đơn giản là một sự hiểu lầm tưởng bở của chính bản thân y!
Lúc này ở trong phòng thi nghĩ lại, sắc mặt Ninh Viễn Minh vẫn tái nhợt.
TRong khoảng thời gian này y có rất nhiều ảo tưởng về người kia, thậm chí nghĩ đến tính cách dịu dàng và vẻ ngoài anh tuấn của đối phương, lại không bao giờ nghĩ rằng người đó cư nhiên là Ninh Tuy.
Cũng may chuyện này y không nói cho bất cứ người nào biết, bằng không y không thể tiếp tục sống ở Giang thành được nữa, mau chóng chuyển đến thành phố khác đi.
Ninh Viễn Minh lại có chút hận, kế thừa gia sản, chuyện tốt này tại sao không xảy ra với y?
Nếu như y cũng có thân phận như vậy thì đã không phải dựa dẫm vào đám người Ninh gia.
Trong đầu vẫn luôn nhớ lai những tin nhắn mình gửi cho Ninh Tuy trong khoảng thời gian này, ngón chân của Ninh Viễn Minh bấu chặt lấy đế giày thẻ thao, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lúng túng đến nội thương — Chẳng lẽ Ninh Tuy từng xem mấy tin nhắn y gửi?
Nhưng bình thường thương xuân bi thu(2) mà gửi mấy loại tin nhắn như "Không ngủ được" cho Ninh Tuy, cũng rất.....
(2) Thương xuân bi thu 伤春悲秋: Tâm tình ưu tư, bi thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi.
Hơn nữa hôm đó trong bệnh viện, y còn quay lại nói mình có người thích rồi. Khi đó Ninh Tuy chắc sẽ không đoán ra được mình đang nói đến cậu ta đâu nhỉ?
Ninh Viễn Minh đột nhiên không nhịn được ở trong đầu nhớ đi nhớ lại vẻ mặt của Ninh Tuy khi đó, nhưng góc hành lang lúc đó tối tăm, mà tâm trạng y kích động toàn tâm toàn ý muốn vượt qua Ninh Tuy, nào còn tâm tình chú ý đến mấy chi tiết nhỏ đó?
Chỉ cảm thấy Ninh Tuy có chút ngốc, còn tìm mình đòi lại hai mươi tám tệ...
Như vậy xem ra, chắc Ninh Tuy không biết người mình nhắc đến đối với mình ân cần ôn nhu chính là cậu ta....
Ninh Viễn Minh phiền não vò đầu bứt tai, trong lúc nhất thời thậm chí còn nghĩ đến đồng quy vu tận với Ninh Tuy, như vậy thì không một ai trên đời này biết được chuyện ngu xuẩn mình từng làm.
Bây giờ trái tim của mẹ Ninh và Ninh Tuy đã hoàn toàn hướng về Ninh Tuy, chính Ninh Tuy lại có tài sản, lại thêm Quý Úc Trình.....
Không đúng, nếu Quý Úc Trình tỉnh dậy, Ninh Tuy nhất định sẽ trở thành trò cười.
Quý Úc Trình không đặt bất cứ người nào vào trong mắt, thậm chí đến tên mình cũng không nhớ, vì vậy nhất định sẽ lạnh lùng ly hôn với Ninh Tuy.
Mình không thể đánh bại Ninh Tuy, nhưng dựa vào điểm này, trong vài năm tới, Ninh Tuy sẽ không thể ngẩng cao đầu trong vòng này......
Ninh Viễn Minh cảm thấy tâm tình đã tốt hơn rồi, nhưng nghĩ đến không thể gửi tin nhắn cho người kia nữa, y lại có một loại cảm xúc đau đớn khi thất tình.
Quý Úc Trình ôm quần áo của Ninh TUy, căng thẳng cùng 009 nhìn chằm chằm lượng pin bên góc phải.
Tăng cực kỳ chậm, nhưng thật ra đang dịch chuyển.
Mà khi lượng pin vô hạn gần tiếp đến 100%, cơ thể hắn cũng dần dần phát sinh thay đổi.
Giống như có một dòng điện ấm áp chạy xuyên qua cơ thể, từng chút từng chút giải phóng sự giam cầm của mỗi bộ phận trong cơ thể, ý niệm của hắn cũng dần dần có thể điều khiển được thân thể.
Tay phải và phần trên cổ có thể chuyển động rất đột ngột.
Trái tim của Quý Úc Trình gia tốc đập nhanh, cảm giác lần này khác với lần trước, hắn cố gắng vùng vẫy đứng lên.
Nếu như phải miêu tả thì lần trước tựa như bị ép mở máy, toàn bộ hệ thống tuần hoàn trong cơ thể đều rối loạn, mặc dù dùng sức bước đến cửa phòng bệnh nhưng hắn cảm giác cơ thể mình vẫn trong trạng thái thực vật, cực kỳ cứng và yếu, chỉ là hắn không muốn biểu hiện ra trước mặt những người đó.
Nhưng lần này, hắn chắc chắn cảm nhận được cơ thể mình đang hồi phục.
009 đột nhiên nói: "Ký chủ, tôi cảm thấy bây giờ mình giống như đang là người thân đứng ngoài phòng sinh chờ đứa con được sinh ra."
Quý Úc Trình: "......"
Quý Úc Trình thường xuyên bị hình dung của cái hệ thống phế vật này làm cho gân xanh trên trán giật liên hồi: "Không học được cách nói chuyện của nhân loại thì mày đừng nói."
009 lại nói: "Lại nói, ký chủ, nếu như anh hoàn toàn tỉnh lại sẽ không thể dùng được năng lực của tui nữa, như vậy anh còn muốn tỉnh lại nữa không."
Mỗi hệ thống gắn kết với ký chủ sẽ trở thành hệ thống trợ giúp ký chủ thực hiện tâm nguyện của mình, môi khi tâm nguyện được thực hiện, năng lực của hệ thống không thể tiếp tục sử dụng được nữa, nếu không thế giới sẽ hỗn loạn.
Hai năm trước khi nó buộc định với Quý Úc Trình, tâm nguyện của Quý Úc Trình chính là hồi phục cơ thể.
Hiện tại cơ duyên vừa khớp mà nó nạp đầy được năng lượng, rốt cuộc cũng phải giúp ký chủ hoàn thành rồi.
Đối với một số người mà nói, có năng lực thao túng đa phần đều không muốn tỉnh lại nữa.
"Đương nhiên muốn tỉnh." Quý Úc Trình nói.
Không tỉnh thì sao đến bên vợ nhỏ ôm chặt vợ nhỏ vào trong lòng được, nói hắn không cần suy tính hơn thiệt, nhưng bản thân vĩnh viễn không muốn rời đi.
"Vậy được rồi." 009 rầu rĩ nói.
Nó còn muốn sử dụng năng lực của mình nhiều hơn.
Trong lúc hai người nói chuyện, lượng pin cuối cùng cũng từ từ được lấp đầy khoảng trống cuối cùng, tựa như cơn ác mộng kéo dài hơn hai năm rốt cuộc đã kết thúc.
Khi Quý Úc Trình mở mắt, trái tim hắn thịch thịch loạn đập, gần như cho rằng mình có thể nhìn thấy trước mắt vẫn chỉ thông qua hình chiếu.
Tuy nhiên từ ánh sáng lọt qua khe hở của rèm cửa, chiếc gối của vợ nhỏ đặt bên cạnh, những cuốn sách của vợ nhỏ nằm rải rác cách đó không xa lại rất chân thực.
009 lập tức cảm nhận được biến hóa của hắn, so với hắn còn hưng phấn hơn: "Ký chủ, anh thật sự tỉnh rồi!"
Quý Úc Trình: "Hiển nhiên lời mày nói là một câu vô nghĩa."
Hắn lo lắng loại thức tỉnh này chỉ là một tia chớp nhoáng, lập tức gian nan thử chống đỡ cơ thể mình ngồi dậy.
........
Dì Chu đang đẩy cửa bước vào thu dọn quần áo bẩn mà thiếu gia và thiếu phu nhân mới thay tối qua.
Không kịp đề phòng(3), bà và Quý Úc Trình vừa ngồi dậy bốn mắt nhìn nhau.
(3) Nguyên văn — 猝不及防: chỉ hành động đột ngột, bất thình lình.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ lại do mình hoa mắt?
Lần trước mình hoa mắt nhìn thấy đại thiếu gia cử động ngón tay, làm đại thiếu gia bị đưa đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng lại không cử động nữa.
Còn có lần trước nữa, mình còn nghe thấy tiếng "cạch ạch" ngăn kéo bị mở ra, vốn cho rằng âm thanh của gỗ phát ra, nhưng sau đó bà đi mở ngăn kéo nhìn thử, phát hiện mấy lọ thuốc bầm tím trong ngăn kéo đã biến mất.
Có phải gần đây bị ma ám rồi không.......
Hay là mình bị thứ dơ bẩn nào đó bám lên người rồi chăng.
Dì Chu càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt, đóng sầm cửa phòng ngủ lại.
Quý Úc Trình: "......."
.......
Dì Chu xuống lầu với khuôn mặt trắng bệch, cầm giỏ quần áo bẩn không ngừng niệm về sự giàu mạnh dân chủ hòa hợp.
Quản gia từ phòng bếp đi ra, thấy sắc mắt bà không tốt tiến lên hỏi: "Sao vậy? Có phải đại thiếu gia......"
Dì Chu rùng mình, nói: "Đại thiếu gia cậu ấy......"
Hình như bà nhìn thấy đại thiếu gia thành xác chết ngồi dậy!
Bởi vì lực tác động quá lớn, bà gần như không thể sắp xếp được lời nói của mình.
Nhưng sắc mặt bà xấu như vậy, lại từ trên lầu đi xuống, sắc mặt quản gia nhất thời cũng trở nên tái nhợt.
Nếu đại thiếu gia tỉnh rồi, dì Chu nhất định sẽ vui mừng chạy xuống, khiến sắc mặt dì Chu trắng bệch, chỉ có một loại khả năng.
Quản gia gần như không thể mở miệng nói ra loại khả năng đó.
"Quý thiếu..... đi rồi?"
Dì Chu:.......
Quý lão gia tử vừa mới từ bên ngoài trở về nghe thấy câu này, áo khoác và nạng chống trong tay bỗng rơi xuống đất.
Ông quay đầu đi lên lầu, hai môi run rẩy.
Quản gia chạy theo.
Ngày đó xuất viện bác sĩ nói đại thiếu gia đã qua cơn nguy kịch, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, không ngờ đến vốn dĩ đều đang chờ đại thiếu gia tỉnh dậy, đột nhiên lại trở thành tang sự.
Hơn nữa hiện tại phu nhân còn đang thi, chỉ sợ không thể nhìn đại thiếu gia lần cuối.....
Lúc này, nửa thân trên của Quý Úc Trình duỗi thẳng hồi lâu, có chút yếu ớt, thở hổn hển nặng nề nằm xuống.
Nhưng giờ đã tỉnh lại rồi, các miếng dán trang bị trên người trở nên cản trở, hắn đưa tay lột xuống mấy miếng dán trước ngực và trên cánh tay.
Sau khi điều hòa nhịp thở, hắn đang định sau khi nghỉ ngơi mấy phút rồi cố gắng ngồi dậy lần nữa.
"Rầm" một tiếng cửa phòng bị đẩy ra.
Lão gia tử vừa mở cửa liền nhìn thấy Quý Úc Trình yên tĩnh nằm im trên giường, lại nhìn thiết bị sinh mệnh bên cạnh là một đường thẳng tắp chết chóc, hai chân thiếu chút nữa mềm nhũn.
Không nghĩ tới lần trước cấp cứu được, Úc Trình tỉnh lại một lần, hóa ra là hồi quang phản chiếu.
Cuối cùng rốt cuộc vẫn là người tóc bạc tiễn kẻ đầu đen......
Lão gia tử không biết mình chống đỡ cơ thể đi tới bên giường như thế nào, ông vươn bàn tay run rẩy chạm lên mi mắt của Quý Úc Trình: "Úc Trình, đi thong thả."
"...." Quý Úc Trình đột nhiên mở mắt, đem bàn tay của Quý lão từ trong tầm mắt mình dời xuống, trên trán chậm rãi nảy ra dấu chấm hỏi.
Lão gia tử: "........"
Quý Úc Trình: "........"
Lão gia tử: "........"
Quý Úc Trình: "........"
Xe cấp cứu gầm rú chạy vào, đưa Quý Úc Trình đến bệnh viện.
.......
Bên này, hai bài thi Ninh Tuy phải làm đến bốn giờ chiếu mới kết thúc.
Sau khi nộp bài, cậu lấy điện thoại bị thu lại trước khi thi trên bục giảng, rời khỏi phòng thi ra ngoài, vừa mới bật lên liền nhận được cuộc gọi.
Âm thanh kích động của quản gia truyền đến từ đầu giây bên kia: "Thiếu, thiếu phu nhân!"
Ninh Tuy đeo túi sách lên vai: "Ngài đừng gấp, từ từ nói!"
Có phải lại thúc giục mình quay về tắm cho Quý Úc Trình không?
"Đại thiếu gia, tỉnh rồi! Ngài mau đến bệnh viện, cậu ấy muốn gặp ngài! Tôi đã nói quản lý Chu đến đón ngài rồi!"
Ninh Tuy: "....."
Ninh Tuy đột ngột bị tia sét giữa trời xanh đánh xuống.
Tỉnh rồi?! Còn vừa tỉnh tỉnh liền muốn gặp mình?
Gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ mời luật sư chuẩn bị ký thỏa thuận ly hôn với cậu?
Sao lại tỉnh lại nhanh như vậy!? Sao không nằm thêm mấy tháng nữa?!
Lúc này mặc dù bên ngoài tòa nhà giảng dạy không có tuyết rơi, nhưng thời tiết lại rất lạnh, đầu óc Ninh Tuy quay cuồng đau xót nhìn những ô cửa sổ phủ sương của tòa nhà giác viên phía xa, đầy đầu đều là mình sắp mất cả người lẫn tiền.
So với lần trước Quý Úc Trình đột nhiên từ phòng bệnh đi ra, giờ phút này cậu không kịp phản ứng, bởi vì lần trước hắn nhanh chóng hôn mê trở lại, nhưng lần này, hắn tựa hồ hoàn toàn tỉnh dậy..... vậy chắc sẽ ly hôn với mình.
Chỉ là tại sao vừa dậy liền quyết đoán như vậy? Đợi mấy ngày nữa được không?
"Đ-được..... cháu lập tức....." Ninh Tuy nói rồi chạy về trước hai bước.
Vừa mới thi xong, trên hành lang có chút đông, cậu bị đám người làm cho loạng choạng, điện thoại trên tay cầm không chắc thiếu chút nữa rơi xuống.
Tiền không kiếm được nữa, tượng sáp không còn, khuôn mặt mình có thể nhìn mỗi ngày cũng không còn nữa.......
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Ninh Tuy vẫn có chút đau thương, cúi xuống nhặt điện thoại.
Bên kia quản gia nói mấy tiếng "alo", nhưng không nghe thấy câu trả lời, chỉ nghe thấy "Xin lỗi, điện thoại của tôi rơi rồi."
Ông xoay người nói với người đàn ông trên giường: "Đại thiếu gia, nghe nói cậu tỉnh, thiếu phu nhân vui mừng đến mức đánh rơi điện thoại!"
Mặc dù hầu hết các sinh viên trong trường không liên quan gì đến giới đó, hoàn toàn không chú ý đến tin tức trong vòng nhưng vẫn có một số sinh viên phú nhị đại bên khoa tài chính và nghệ thuật là có liên hệ với mấy người trong giới.
Chuyện ở tiệc tối Beverly Hills đang được thảo luận sôi nổi trên diễn đàn của trường, sau một tuần, gần như 90% người trong trường đều biết giá trị của Ninh Tuy hơn mười vạn, còn lại những người không biết đều là sinh viên chuyện tâm đọc sách.
Vốn dĩ vì khuôn mặt của cậu ở trong trường đã xem như rất nổi tiếng rồi, chỉ là do cậu tương đối điệu thấp, ngoại trừ lên lớp thì không tham qua quá nhiều hoạt động, cho nên ít người theo đuổi hơn đám Quý Chi Lâm.
Nhưng sau khi thân phận được công bố, cậu lập tức trở thành nhân vật nổi tiếng(1), vừa vào trưởng bất luận gặp phải giáo sư hay là sinh viên đều sẽ nhìn cậu nhiều hơn, trên đường đến phòng thi còn bị người ta chặn lại tỏ tình, thiếu chút nữa lỡ thời gian thi.
(1) Nguyên văn — Hương bột bột 香饽饽: Tên một loại bánh nổi tiếng của Trung Quốc, cũng có ý chỉ người nổi tiếng, hoặc một cái gì đó đang được có nhu cầu cao.
Sắc mặt Quý Chi Lâm cả ngày không tốt, người tiếp cận hắn đếm không hết, huống chi tính cách Ninh Tuy ôn nhu hơn hắn rất nhiều, cho nên càng có nhiều người tăng thêm dũng khí muốn kết bạn với cậu.
Tuy nhiên Ninh Tuy cũng biết đối với các sinh viên mà nói, đây là một cảm giác mới lạ nhất thời có thể sau một thời gian nữa diễn đàn của trường sẽ chuyển sang một chủ đề khác, rồi chuyện này sẽ bị bỏ qua.
Phương Đại Thành và Tào Nặc biết chuyện này từ trên diễn đàn của trường, may mắn hai người bạn cùng phòng không nói gì đến chuyện Ninh Tuy che giấu, mà gửi tin nhắn trong nhóm ký túc xá kêu gào Ninh Tuy mời cơm.
Ninh Tuy mỉm cười, cất điện thoại bước vào phòng thi.
Bài thi hôm nay là môn giáo dục phổ thông, ban quản lý cũng đang cùng làm bài thi.
Ninh Viễn Minh ngồi trong giảng đường, lật xem bài thi hoàn toàn không thể tập trung được.
Một tuần trôi qua, y vẫn chấn động không có cách nào tin được.
Chẳng trách ngày kỷ niệm, y còn cho rằng đối phương đến xem y biểu diễn.... thì ra đối phương chính là Ninh Tuy, mà khoa bọn Ninh Tuy có tiết mục, đương nhiên sẽ xuất hiện ở lễ kỷ niệm của trường!
Mấy ngày này Ninh Viễn Minh nhờ người nghe ngón, tìm được tấm ảnh chụp dàn đồng ca của khoa máy tính ngày đó.
Tấm ảnh chụp polaroid trên tay y có chút mơ hồ, bộ âu phục màu đen cùng phông cảnh hòa làm một, chỉ có thể cảm giác đối phương đang mặc âu phục, nhưng không thể nhìn ra bộ dáng trông như thế nào.
Nhưng khi đặt tấm ảnh polaroid kia và ảnh chụp chung của khoa máy tính cùng một chỗ, bạn sẽ phát hiện ra những bộ tây trang có cùng một kiểu dáng!
Cho nên, đó chỉ đơn giản là một sự hiểu lầm tưởng bở của chính bản thân y!
Lúc này ở trong phòng thi nghĩ lại, sắc mặt Ninh Viễn Minh vẫn tái nhợt.
TRong khoảng thời gian này y có rất nhiều ảo tưởng về người kia, thậm chí nghĩ đến tính cách dịu dàng và vẻ ngoài anh tuấn của đối phương, lại không bao giờ nghĩ rằng người đó cư nhiên là Ninh Tuy.
Cũng may chuyện này y không nói cho bất cứ người nào biết, bằng không y không thể tiếp tục sống ở Giang thành được nữa, mau chóng chuyển đến thành phố khác đi.
Ninh Viễn Minh lại có chút hận, kế thừa gia sản, chuyện tốt này tại sao không xảy ra với y?
Nếu như y cũng có thân phận như vậy thì đã không phải dựa dẫm vào đám người Ninh gia.
Trong đầu vẫn luôn nhớ lai những tin nhắn mình gửi cho Ninh Tuy trong khoảng thời gian này, ngón chân của Ninh Viễn Minh bấu chặt lấy đế giày thẻ thao, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lúng túng đến nội thương — Chẳng lẽ Ninh Tuy từng xem mấy tin nhắn y gửi?
Nhưng bình thường thương xuân bi thu(2) mà gửi mấy loại tin nhắn như "Không ngủ được" cho Ninh Tuy, cũng rất.....
(2) Thương xuân bi thu 伤春悲秋: Tâm tình ưu tư, bi thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi.
Hơn nữa hôm đó trong bệnh viện, y còn quay lại nói mình có người thích rồi. Khi đó Ninh Tuy chắc sẽ không đoán ra được mình đang nói đến cậu ta đâu nhỉ?
Ninh Viễn Minh đột nhiên không nhịn được ở trong đầu nhớ đi nhớ lại vẻ mặt của Ninh Tuy khi đó, nhưng góc hành lang lúc đó tối tăm, mà tâm trạng y kích động toàn tâm toàn ý muốn vượt qua Ninh Tuy, nào còn tâm tình chú ý đến mấy chi tiết nhỏ đó?
Chỉ cảm thấy Ninh Tuy có chút ngốc, còn tìm mình đòi lại hai mươi tám tệ...
Như vậy xem ra, chắc Ninh Tuy không biết người mình nhắc đến đối với mình ân cần ôn nhu chính là cậu ta....
Ninh Viễn Minh phiền não vò đầu bứt tai, trong lúc nhất thời thậm chí còn nghĩ đến đồng quy vu tận với Ninh Tuy, như vậy thì không một ai trên đời này biết được chuyện ngu xuẩn mình từng làm.
Bây giờ trái tim của mẹ Ninh và Ninh Tuy đã hoàn toàn hướng về Ninh Tuy, chính Ninh Tuy lại có tài sản, lại thêm Quý Úc Trình.....
Không đúng, nếu Quý Úc Trình tỉnh dậy, Ninh Tuy nhất định sẽ trở thành trò cười.
Quý Úc Trình không đặt bất cứ người nào vào trong mắt, thậm chí đến tên mình cũng không nhớ, vì vậy nhất định sẽ lạnh lùng ly hôn với Ninh Tuy.
Mình không thể đánh bại Ninh Tuy, nhưng dựa vào điểm này, trong vài năm tới, Ninh Tuy sẽ không thể ngẩng cao đầu trong vòng này......
Ninh Viễn Minh cảm thấy tâm tình đã tốt hơn rồi, nhưng nghĩ đến không thể gửi tin nhắn cho người kia nữa, y lại có một loại cảm xúc đau đớn khi thất tình.
Quý Úc Trình ôm quần áo của Ninh TUy, căng thẳng cùng 009 nhìn chằm chằm lượng pin bên góc phải.
Tăng cực kỳ chậm, nhưng thật ra đang dịch chuyển.
Mà khi lượng pin vô hạn gần tiếp đến 100%, cơ thể hắn cũng dần dần phát sinh thay đổi.
Giống như có một dòng điện ấm áp chạy xuyên qua cơ thể, từng chút từng chút giải phóng sự giam cầm của mỗi bộ phận trong cơ thể, ý niệm của hắn cũng dần dần có thể điều khiển được thân thể.
Tay phải và phần trên cổ có thể chuyển động rất đột ngột.
Trái tim của Quý Úc Trình gia tốc đập nhanh, cảm giác lần này khác với lần trước, hắn cố gắng vùng vẫy đứng lên.
Nếu như phải miêu tả thì lần trước tựa như bị ép mở máy, toàn bộ hệ thống tuần hoàn trong cơ thể đều rối loạn, mặc dù dùng sức bước đến cửa phòng bệnh nhưng hắn cảm giác cơ thể mình vẫn trong trạng thái thực vật, cực kỳ cứng và yếu, chỉ là hắn không muốn biểu hiện ra trước mặt những người đó.
Nhưng lần này, hắn chắc chắn cảm nhận được cơ thể mình đang hồi phục.
009 đột nhiên nói: "Ký chủ, tôi cảm thấy bây giờ mình giống như đang là người thân đứng ngoài phòng sinh chờ đứa con được sinh ra."
Quý Úc Trình: "......"
Quý Úc Trình thường xuyên bị hình dung của cái hệ thống phế vật này làm cho gân xanh trên trán giật liên hồi: "Không học được cách nói chuyện của nhân loại thì mày đừng nói."
009 lại nói: "Lại nói, ký chủ, nếu như anh hoàn toàn tỉnh lại sẽ không thể dùng được năng lực của tui nữa, như vậy anh còn muốn tỉnh lại nữa không."
Mỗi hệ thống gắn kết với ký chủ sẽ trở thành hệ thống trợ giúp ký chủ thực hiện tâm nguyện của mình, môi khi tâm nguyện được thực hiện, năng lực của hệ thống không thể tiếp tục sử dụng được nữa, nếu không thế giới sẽ hỗn loạn.
Hai năm trước khi nó buộc định với Quý Úc Trình, tâm nguyện của Quý Úc Trình chính là hồi phục cơ thể.
Hiện tại cơ duyên vừa khớp mà nó nạp đầy được năng lượng, rốt cuộc cũng phải giúp ký chủ hoàn thành rồi.
Đối với một số người mà nói, có năng lực thao túng đa phần đều không muốn tỉnh lại nữa.
"Đương nhiên muốn tỉnh." Quý Úc Trình nói.
Không tỉnh thì sao đến bên vợ nhỏ ôm chặt vợ nhỏ vào trong lòng được, nói hắn không cần suy tính hơn thiệt, nhưng bản thân vĩnh viễn không muốn rời đi.
"Vậy được rồi." 009 rầu rĩ nói.
Nó còn muốn sử dụng năng lực của mình nhiều hơn.
Trong lúc hai người nói chuyện, lượng pin cuối cùng cũng từ từ được lấp đầy khoảng trống cuối cùng, tựa như cơn ác mộng kéo dài hơn hai năm rốt cuộc đã kết thúc.
Khi Quý Úc Trình mở mắt, trái tim hắn thịch thịch loạn đập, gần như cho rằng mình có thể nhìn thấy trước mắt vẫn chỉ thông qua hình chiếu.
Tuy nhiên từ ánh sáng lọt qua khe hở của rèm cửa, chiếc gối của vợ nhỏ đặt bên cạnh, những cuốn sách của vợ nhỏ nằm rải rác cách đó không xa lại rất chân thực.
009 lập tức cảm nhận được biến hóa của hắn, so với hắn còn hưng phấn hơn: "Ký chủ, anh thật sự tỉnh rồi!"
Quý Úc Trình: "Hiển nhiên lời mày nói là một câu vô nghĩa."
Hắn lo lắng loại thức tỉnh này chỉ là một tia chớp nhoáng, lập tức gian nan thử chống đỡ cơ thể mình ngồi dậy.
........
Dì Chu đang đẩy cửa bước vào thu dọn quần áo bẩn mà thiếu gia và thiếu phu nhân mới thay tối qua.
Không kịp đề phòng(3), bà và Quý Úc Trình vừa ngồi dậy bốn mắt nhìn nhau.
(3) Nguyên văn — 猝不及防: chỉ hành động đột ngột, bất thình lình.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ lại do mình hoa mắt?
Lần trước mình hoa mắt nhìn thấy đại thiếu gia cử động ngón tay, làm đại thiếu gia bị đưa đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng lại không cử động nữa.
Còn có lần trước nữa, mình còn nghe thấy tiếng "cạch ạch" ngăn kéo bị mở ra, vốn cho rằng âm thanh của gỗ phát ra, nhưng sau đó bà đi mở ngăn kéo nhìn thử, phát hiện mấy lọ thuốc bầm tím trong ngăn kéo đã biến mất.
Có phải gần đây bị ma ám rồi không.......
Hay là mình bị thứ dơ bẩn nào đó bám lên người rồi chăng.
Dì Chu càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt, đóng sầm cửa phòng ngủ lại.
Quý Úc Trình: "......."
.......
Dì Chu xuống lầu với khuôn mặt trắng bệch, cầm giỏ quần áo bẩn không ngừng niệm về sự giàu mạnh dân chủ hòa hợp.
Quản gia từ phòng bếp đi ra, thấy sắc mắt bà không tốt tiến lên hỏi: "Sao vậy? Có phải đại thiếu gia......"
Dì Chu rùng mình, nói: "Đại thiếu gia cậu ấy......"
Hình như bà nhìn thấy đại thiếu gia thành xác chết ngồi dậy!
Bởi vì lực tác động quá lớn, bà gần như không thể sắp xếp được lời nói của mình.
Nhưng sắc mặt bà xấu như vậy, lại từ trên lầu đi xuống, sắc mặt quản gia nhất thời cũng trở nên tái nhợt.
Nếu đại thiếu gia tỉnh rồi, dì Chu nhất định sẽ vui mừng chạy xuống, khiến sắc mặt dì Chu trắng bệch, chỉ có một loại khả năng.
Quản gia gần như không thể mở miệng nói ra loại khả năng đó.
"Quý thiếu..... đi rồi?"
Dì Chu:.......
Quý lão gia tử vừa mới từ bên ngoài trở về nghe thấy câu này, áo khoác và nạng chống trong tay bỗng rơi xuống đất.
Ông quay đầu đi lên lầu, hai môi run rẩy.
Quản gia chạy theo.
Ngày đó xuất viện bác sĩ nói đại thiếu gia đã qua cơn nguy kịch, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, không ngờ đến vốn dĩ đều đang chờ đại thiếu gia tỉnh dậy, đột nhiên lại trở thành tang sự.
Hơn nữa hiện tại phu nhân còn đang thi, chỉ sợ không thể nhìn đại thiếu gia lần cuối.....
Lúc này, nửa thân trên của Quý Úc Trình duỗi thẳng hồi lâu, có chút yếu ớt, thở hổn hển nặng nề nằm xuống.
Nhưng giờ đã tỉnh lại rồi, các miếng dán trang bị trên người trở nên cản trở, hắn đưa tay lột xuống mấy miếng dán trước ngực và trên cánh tay.
Sau khi điều hòa nhịp thở, hắn đang định sau khi nghỉ ngơi mấy phút rồi cố gắng ngồi dậy lần nữa.
"Rầm" một tiếng cửa phòng bị đẩy ra.
Lão gia tử vừa mở cửa liền nhìn thấy Quý Úc Trình yên tĩnh nằm im trên giường, lại nhìn thiết bị sinh mệnh bên cạnh là một đường thẳng tắp chết chóc, hai chân thiếu chút nữa mềm nhũn.
Không nghĩ tới lần trước cấp cứu được, Úc Trình tỉnh lại một lần, hóa ra là hồi quang phản chiếu.
Cuối cùng rốt cuộc vẫn là người tóc bạc tiễn kẻ đầu đen......
Lão gia tử không biết mình chống đỡ cơ thể đi tới bên giường như thế nào, ông vươn bàn tay run rẩy chạm lên mi mắt của Quý Úc Trình: "Úc Trình, đi thong thả."
"...." Quý Úc Trình đột nhiên mở mắt, đem bàn tay của Quý lão từ trong tầm mắt mình dời xuống, trên trán chậm rãi nảy ra dấu chấm hỏi.
Lão gia tử: "........"
Quý Úc Trình: "........"
Lão gia tử: "........"
Quý Úc Trình: "........"
Xe cấp cứu gầm rú chạy vào, đưa Quý Úc Trình đến bệnh viện.
.......
Bên này, hai bài thi Ninh Tuy phải làm đến bốn giờ chiếu mới kết thúc.
Sau khi nộp bài, cậu lấy điện thoại bị thu lại trước khi thi trên bục giảng, rời khỏi phòng thi ra ngoài, vừa mới bật lên liền nhận được cuộc gọi.
Âm thanh kích động của quản gia truyền đến từ đầu giây bên kia: "Thiếu, thiếu phu nhân!"
Ninh Tuy đeo túi sách lên vai: "Ngài đừng gấp, từ từ nói!"
Có phải lại thúc giục mình quay về tắm cho Quý Úc Trình không?
"Đại thiếu gia, tỉnh rồi! Ngài mau đến bệnh viện, cậu ấy muốn gặp ngài! Tôi đã nói quản lý Chu đến đón ngài rồi!"
Ninh Tuy: "....."
Ninh Tuy đột ngột bị tia sét giữa trời xanh đánh xuống.
Tỉnh rồi?! Còn vừa tỉnh tỉnh liền muốn gặp mình?
Gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ mời luật sư chuẩn bị ký thỏa thuận ly hôn với cậu?
Sao lại tỉnh lại nhanh như vậy!? Sao không nằm thêm mấy tháng nữa?!
Lúc này mặc dù bên ngoài tòa nhà giảng dạy không có tuyết rơi, nhưng thời tiết lại rất lạnh, đầu óc Ninh Tuy quay cuồng đau xót nhìn những ô cửa sổ phủ sương của tòa nhà giác viên phía xa, đầy đầu đều là mình sắp mất cả người lẫn tiền.
So với lần trước Quý Úc Trình đột nhiên từ phòng bệnh đi ra, giờ phút này cậu không kịp phản ứng, bởi vì lần trước hắn nhanh chóng hôn mê trở lại, nhưng lần này, hắn tựa hồ hoàn toàn tỉnh dậy..... vậy chắc sẽ ly hôn với mình.
Chỉ là tại sao vừa dậy liền quyết đoán như vậy? Đợi mấy ngày nữa được không?
"Đ-được..... cháu lập tức....." Ninh Tuy nói rồi chạy về trước hai bước.
Vừa mới thi xong, trên hành lang có chút đông, cậu bị đám người làm cho loạng choạng, điện thoại trên tay cầm không chắc thiếu chút nữa rơi xuống.
Tiền không kiếm được nữa, tượng sáp không còn, khuôn mặt mình có thể nhìn mỗi ngày cũng không còn nữa.......
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Ninh Tuy vẫn có chút đau thương, cúi xuống nhặt điện thoại.
Bên kia quản gia nói mấy tiếng "alo", nhưng không nghe thấy câu trả lời, chỉ nghe thấy "Xin lỗi, điện thoại của tôi rơi rồi."
Ông xoay người nói với người đàn ông trên giường: "Đại thiếu gia, nghe nói cậu tỉnh, thiếu phu nhân vui mừng đến mức đánh rơi điện thoại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.