Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết
Chương 9: Em ấy không thể rời khỏi tôi dù chỉ một ngày
Minh Quế Tái Tửu
16/01/2023
Ngày hôm sau Ninh Tuy đang định ra ngoài thì nhận được điện thoại của Ninh Thần.
Cậu có một sở thích đầy mùi tiền, thu mua một số bức danh họa khi ở giá thấp, đợi qua vài năm giá tăng lên sẽ bán đi với giá cao.
Đương nhiên, dựa vào cách này không nhất định sẽ kiếm được 100% số tiền đã mua, có khi còn bị lỗ.
Có thể điều ước của Ninh Tuy khi còn nhỏ ở cô nhi viện chính là trở thành họa sĩ, nhưng sợ, cọ vẽ và một số thứ liên quan đến hội họa đều quá đắt đó, dù có làm thêm bao nhiêu cũng không đủ tiền mua, năm đó trúng tuyển vào đại học chọn khoa máy tình cũng bởi vì khả năng lực kinh tế có thể bảo đảm cho cuộc sống của cậu hơn, không thể trở thành họa sĩ chính là điều đáng tiếc nhất đối với cậu.
Bây giờ cậu cũng không định thực hiện giấc mơ thời niên thiếu nữa, nhưng điều này không ngăn cản được sở thích thành một người nghiệp dư của cậu, bất cứ khi nào có triển lãm nghệ thuật, cậu lập tức đến đó.
Khi làm chuyện này, Ninh Tuy sẽ rơi vào trạng thái chảy xuôi, vui sướng y như kiếm được tiền nhờ vào việc thiếp thiếp với người chồng thực vật.
Tuy nhiên cậu vừa lên xe, niềm hạnh phúc này liền bị cắt đứt.
Nhìn tên người gọi, Ninh Tuy cau mũi.
Ninh Thần chủ động gọi điện cho cậu, mặc trời thật sự mọc từ đằng tây rồi.
Mẹ Ninh thật sự tìm một bệnh viện để vào, đang thay sang áo bệnh nhân, không chừng thúc giục: "Mau lên, gọi được chưa?"
"Nghe rồi, người đừng nói chuyện."
Mẹ Ninh lập tức im lặng, mặc dù Ninh Tuy đã mở loa ngoài, ba vẫn không nhịn được áp sát tai nghe.
Ninh Thần nói: "Mẹ vào viện rồi."
Hệ thống đúng lúc online, nói với Ninh Tuy: "Không bị bệnh, giả vờ đó."
"Giả vờ?" Ninh Tuy cảm thấy có hơi muốn cười, cậu có chút không hiểu người Ninh gia rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Ba năm trước rõ ràng bất luận mình làm cái gì đều sẽ không để tâm, hiện tại mình không đi chọc bọn họ, ngược lại bọn họ lại hết lần này đến lần khác tìm tới?
Lẽ nào là vì hổ thẹn?
Nhưng loại chuyện để cậu thay Ninh Viễn Minh này cũng đã làm rồi, lại còn đạo đức giả áy náy cái gì?
Hay là nói cậu không làm liếm cẩu(1), cho nên bọn họ cảm thấy không thích ứng được?
(1) Liếm cẩu 舔狗: Trong một mối quan hệ bình thường, người con gái không thật sự thích anh ta lắm, luôn cư xử không nóng không lạnh với anh ta. Nhưng người con trái đó lại luôn cư xử hết sức chiều chuộng, luôn nghe theo lời cô gái đó, chỉ vì gia thế của cô ấy mà không bởi vì tình yêu, thì hành động đó gọi là "liếm cẩu", như chó liếm vậy. Cho luôn vậy đuôi và tuân theo mệnh lệnh miễn có đồ ăn ngon. Hoặc những phận bề tôi ngày xưa luôn nhún nhường nịnh bợ trước người quyền quý cũng gọi là liếm cẩu.
Ninh Tuy từ trong cặp sách lấy ra một cái bánh mì làm bữa sáng, vừa nhai bánh vừa đáp: "Ồ."
Chỉ một chữ ồ?. Đọc ????r????yệ???? ch????ẩ???? khô????g q????ả????g cáo # T RÙ????TR????????ỆN.v???? #
Lẽ nào không nghe rõ.
Ninh Thần cau mày nói: "Không nghe rõ tôi nói sao? Bà ấy bệnh rồi, cậu mau thu xếp về thăm đi, nhanh lên."
Ninh Tuy nói: "Tôi không phải bác sĩ, đến làm gì."
Ninh Thần: "......"
"Cậu, cậu nói cái gì?"
Mẹ Ninh kinh ngạc thất thanh, suýt chút nữa hoài nghi mình nghe nhầm, đây là lời Ninh Tuy sẽ nói ra? Giọng điệu lạnh nhạt giống như đối với một người hoàn toàn xa lạ.
Không đúng, với tính cách ôn hòa của Ninh Tuy, đối với người lạ cũng không như vậy.
Hai năm trước mẹ Ninh bị cảm cúm, cậu đang trong tuần ôn tập kỳ thi, nên xin nghỉ ở trường học về nhà, gần như cả một ngày đều ở trong bếp nấu canh gà cho mẹ Ninh ăn.
Ngày đó mẹ Ninh nhìn lúm đồng tiền trên mặt cậu, cảm thấy trong lòng đặc biệt ấm áp, Ninh Thần và Ninh Viễn Minh một người bận công việc một người được gia đình chiều chuộng, căn bản quan tâm bà không bằng một phần mười Ninh Tuy.
Cũng chính khi đó, mẹ Ninh bắt đầu chậm rãi tiếp nhận tình cảm của đứa con trai thân sinh đã mười năm không gặp.....
Nhưng hiện tại, nhưng hiện tại......
Mẹ Ninh đặt mông ngồi lên giường bệnh, hốc mắt dần dần đỏ hoe.
Ninh Thần thấy mẹ Ninh như vậy, lập tức nổi giận với người ở đầu dây bên kia: "Ninh Tuy, sao cậu có thể nói như vậy?! Có phải cậu đã quên mình mang họ gì rồi không?!"
Ninh Tuy suy nghĩ một lát, nói: "A, tôi cũng quên trả lại họ."
Trẻ em trong cô nhi viện đều mang họ của viện trưởng, nếu có y tá trưởng khác mà chúng thích cũng có thể theo họ của y tá trưởng đó.
Trước khi Ninh Tuy vào Ninh gia, thật ra không phải họ Ninh.
Có lẽ mẹ Ninh không nhận ra, khi bà quyết định để Ninh Tuy gả thay Ninh Viễn Minh, khi đó bà đã hoàn toàn vứt bỏ Ninh Tuy rồi.
Bất kệ Ninh Tuy có bị trói buộc vào hệ thống, trên thế giới này không có bất cứ người mẹ nào sẽ để con mình gả cho một người thực vật không có tương lai.
Rõ ràng người mà mẹ Ninh không nỡ và quý trọng là Ninh Viễn Minh.
Mà không phải là cậu.
Từ nhỏ Ninh Tuy chưa từng nhận được tình thân, ba năm này cũng không nhận được bao nhiêu.
Khi mất đi mới cảm nhận được thống khổ.
Nhưng Ninh Tuy chưa từng thuộc sở hữu của ai, làm sao cậu có thể cảm thấy quá đáng? Chẳng qua là cởi giày ra và đổ đi một hạt cái mà thôi.
Ninh Thần tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trán: "Đúng, đúng, để cậu gả thay là mắc nợ cậu! Nhưng rốt cuộc cậu có cần so đo thế không?! Tôi nói cho cậu biết, cậu còn như vậy, đừng hòng nghĩ đến thừa kế một đồng nào của Ninh gia! Vốn dĩ đợi cậu kết hôn xong sẽ chia cho cậu một ít cổ phần, nhưng bây giờ xem ra...."
Ừm, tiền.
Nói đến tiền Ninh Tuy có thể sẽ không khó chịu nữa.
Hắn tính toán số cổ phần trong miệng Ninh Tuy.
Cổ phần trong tay cậu nhiều nhất khoảng 5 đến 6%, nói cách khác cũng chỉ có mấy nghìn vạn.
Sau đó có thể còn có lãi, nhưng cũng không phải quá nhiều.
"Ồ, số tiền đó của anh quá ít." Ninh Tuy lấy làm tiếc mà nói: "Tôi không để vào mắt."
Ninh Thần: "........"
Ninh Tuy nói thật, nhưng máu toàn thân Ninh Thần dồn lên đầu, không nghĩ tới đứa em trai đột nhiên nhảy ra giữa đường này lại biết chọc tức người như vậy, ép người tức đến mức muốn cao huyết áp.
Ninh Tuy cúp điện thoại, đầu dây bên kia Ninh Thần tức giận ném điện thoại lên tường, trực tiếp khiến điện thoại vỡ thành từng mảnh.
Mẹ Ninh căn bản không nghĩ tới Ninh Tuy sẽ phản ứng như vậy, bà cho rằng khi nghe tin bà nhập viện, cho dù trong lòng Ninh Tuy vẫn còn oán giận cũng chạy đến thăm mình.
Bà dùng tay che lấy trái tim mình, chỉ cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy.
Ninh Tuy.... Ninh Tuy muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ.....
"Làm sao đây?" Mẹ Ninh ngẩng đầu nhìn Ninh Thần, vô thố(2) hỏi: "Có phải gả qua Quý gia không được tốt, tại sao lại oán giận sâu như vậy?"
(2) Vô thố 无措: Vô phương ứng đối, miêu tả cực kỳ sợ hãi.
"Cũng phải, hai mươi tuổi, rõ ràng gặp được người mình thích nhưng lại bị ép gả cho một người thực vật, ai có thể vui vẻ cho được.... sớm biết...."
Ninh Viễn Minh lẳng lặng đứng ngoài phòng bệnh, trong lòng thay mẹ Ninh hoàn thành câu nói.
Bà muốn nói, sớm biết như vậy để Tiểu Minh gả qua..... đúng không?
Y biết mẹ Ninh sẽ hội hận! Tại sao phải hối hận! Rõ ràng trước khi Ninh Tuy đến bọn họ mới là người một nhà! Tại sao nhất định phải để Ninh Tuy phá hoại ngôi nhà này!
Ninh Viễn Minh cầm bình giữ nhiệt, khớp ngón tay trắng bệch, trước khi Ninh Thần đẩy cửa ra ngoài, y vội vàng lùi về phía sau mấy bước, trên mặt lộ ra bộ dáng vừa mới đến.
"Sao vậy?" Y mù mịt chỉ vào phòng bệnh: "Sao lại nghe thấy tiếng mẹ đang khóc vậy?"
"Còn không phải thằng nhóc Ninh Tuy kia hay sao!" Ninh Thần tức giận đùng đùng: "Tâm tình mẹ không tốt, trước tiên đừng quấy rầy bà ấy, em để bình giữ nhiệt xuống đi, cùng anh đến một nơi."
Ninh Viễn Minh vốn cho rằng Ninh Tuy muốn đi dạy dỗ Ninh Tuy, hoặc bắt Ninh Tuy đến xin lỗi với mẹ Ninh, nhưng không ngờ tới, Ninh Thân cư nhiên dự định đi triển lãm nghệ thuật mua bức tranh cho Ninh Tuy.
Ninh Thần xoa xoa trán giải thích: "Trước đó chiếc xe mẹ tặng nó bị trả lại, phỏng chừng thứ đó quá phiền phức nên Ninh Tuy không thích, mẹ muốn anh đổi thành bức danh nổi tiếng nào đó rồi tặng cho nó. Tiểu Minh, em và Ninh Tuy học cùng một trước, thời gian còn nhiều, em có thể biết được sở thích của nó cho nên giúp anh lựa chọn đi."
Vẻ bình tĩnh trên mặt Ninh Viễn Minh không thể giữ được nữa, sắc mặt lạnh dần nói: "Được."
Phòng triển lãm này có ban gian, hai gian ở tầng một tầng hai giá bán phù hợp, tương ứng với các họa sĩ có trình độ cao nhưng danh khí không lớn.
Sảnh X tầng ba trưng bày một số bảo vật không dễ bán cũng không dễ bị đánh cắp, toàn là kiệt tác nổi tiếng, tuần tra an ninh vô cùng nghiêm ngặt, giá trị của những bức tranh này đều trên mấy trăm vạn.
Khi Ninh Thần và Ninh Viễn Minh đến phòng triển lãm nghệ thuật, bọn họ nhìn thấy tên Ninh Tuy ở bàn đăng ký trước quầy lễ tân.
Hai người cũng không ngạc nhiên, xem triển lãm dường như là sở thích lớn nhất của Ninh Tuy, hầu như sẽ đến các phòng triển lãm lớn nhỏ ở Giang Thành.
"Trên người nó không có tiền, chắc đang ở sảnh một hoặc sảnh hai gì đó, chúng ta lên sảnh X trước, mua xong đi tìm nó...."
Lời còn chưa nói xong, tầm mắt Ninh Thần đột nhiên dừng lại.
Hắn phát hiện tên Ninh Tuy xuất hiện trên cuốn sổ đăng ký sảnh X, hơn nữa còn ở hàng đầu, có nghĩa là tiền vốn đưa ra rất lớn.
Ninh Viễn Minh cũng sửng sốt: "Cậu ấy trực tiếp lên sảnh X?"
Điều này khiến Ninh Viễn Minh có một loại cảm giác kỳ quài.
Trong nhận thức của y, với tư cách là sinh viên đại học xuất thân bình thường không có nhiều tiền như vậy, Ninh Tuy đến nơi như này, chắc chắn sẽ bứt rứt không yên, bình thường cũng chỉ đi sảnh một sảnh hai với với số tiền trong phạm vi mười mấy vạn hoặc mấy chục vạn...... Nhưng sao cậu ta có thể trực tiếp lên sảnh X được?
Người đến sảnh X đều là những người có máu mặt trong ngành, cậu ta không sợ bị chê cười sao?
"Trước cứ lên xem thử."
Sau khi hai người đi lên cũng không nhìn thấy Ninh Tuy.
Ninh Viễn Minh thầm thở phàm...... loại cảm giác này rất khó diễn tả, làm y cho rằng tên nhà quê kỳ thật không phải tên nhà quê, cậu ta có thể thoải mái vào nơi cao quý này, không hiểu sao khiến y hoảng sợ.
Mà bây giờ, tên nhà quê vẫn là tên nhà quê.
Người trên tầng ba không nhiều, Ninh Thần và Ninh Viễn Minh bắt đầu chọn tranh.
Bức tranh được trưng bày đầu danh sách là tác phẩm cô đơn của cố đại sư Hoàng tiên sinh, năm đó đã từng triển lãm ở nước ngoài, nét vẽ truyền thần phong lưu, ý vị hàm súc sâu lắng, một người chỉ biết kinh doanh không có tế bào nghệ thuật như Ninh Thần cũng không khỏi bị lây nhiễm, đứng trước bức tranh đó rất lâu, đắm chìm trong đó.
Tuy nhiên vừa nhìn giá..... 10 triệu.
Hắn lặng lẽ thu cánh tay định gọi nhân viên tới.
Mặc dù Ninh gia có tiền nhưng cũng không đến mức tiêu sài hoang phí như vậy.
10 triệu mua một bức tranh, điên rồi sao?!
Ở sảnh X trưng bày rất ít tranh, đa số đều rất đắt.
Cuối cùng Ninh Thần và Ninh Viễn Minh đã chọn bức tranh《 Mùa đông 》của một họa sĩ nước ngoài, trị giá ba triệu nhân dân tệ, cũng đã là một kiệt tác hàng đầu rồi.
Trước khi mua tranh cần phải đặt hàng để lại thông tin liên lạc ở hàng trưng bày, Ninh Thân tới chỗ nhân viên để đăng ký, đột nhiên đụng phải một nhân viên đang lấy tác phẩm số một mà hắn nhìn trúng trước đó, cẩn thận mang vào văn phòng giám đốc.
"Cái đó đã bán rồi sao?" Ninh Thần kinh ngạc hỏi.
Ngay sau đó không chỉ một bức tranh bị gỡ xuống mà nhiều bức tranh liền kề cũng bị gỡ xuống cùng một lúc, sau đó được đưa vào phòng sưu tập của giám đốc.
"Đúng vậy, đều là do một vị tiên sinh mua." Nhân viên công tác nói.
Cộng lại cũng phải đến mấy chục triệu, mua hết trong một lần?
Ở Giang Thành, ngoài Quý gia ra còn có gia tộc hào phóng như vậy sao?
Không biết phải chăng có thể trở thành đối tác không.......
Ninh Thần nảy sinh ý định nghe ngóng, giả vờ không cẩn thận văn kiện đã ký trên bàn.
Tuy nhiên chỉ vừa mới liếc mắt nhìn một cái, ngay lập tức giống như hắn bị sét đánh chết đứng tại chỗ.
Ninh Viễn Minh cầm sách giám địch từ một nhân viên khác, đi tới thấy sắc mặt Ninh Thân vô cùng quái lạ, hỏi: "Anh, làm sao vậy?"
Ninh Thần nhìn y, trong lòng có một loại kỳ quái khó tả, sau một lúc mới nói: "Những bức tranh đắt tiền này..... chữ ký người mua là Ninh Tuy."
"Làm sao có thể." Ninh Viễn Minh bật cười: "Cộng lại cũng phải mấy chục triệu, Quý lão gia tử sẽ không cho phép cậu ấy tiêu sài hoang phí như vậy đâu đúng không? Anh hai có phải anh nhìn nhầm rồi không? Hay là có người cùng tên cùng họ?"
"Làm sao có thể nhìn sai được?" Ninh Thần cau mày: "Ninh Tuy đến Ninh gia ba năm rồi, chữ viết của nó sao anh không nhận ra? Huống chi ở Giang Thành này còn có người thứ hai tên Ninh Tuy sao?"
Nụ cười trên mặt Ninh Viễn Minh lập tức đông cứng.
Hàng chục triệu? Đó không phải là số tiền nhỏ.
Nhưng Ninh Tuy gả sang Quý gia để xung hỉ, Quý lão gia tử sẽ để cậu ta tiêu nhiều tiền như vậy?
Không có khả năng?
Ninh Viễn Minh không tin, cảm giác vẫn là Ninh Thần nhìn nhầm rồi.
Y nhìn giấy chứng nhận trong tay: "Vậy bức tranh này còn tặng không?"
"Mua thì cũng mua rồi——." Ninh Thần nói được một nửa, sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi.
Ninh Tuy thậm chí có thể mua bức tranh trị giá vài chục triệu, hắn tặng một bức tranh ba triệu qua đó, chẳng phải không còn ý nghĩa gì nữa?
Sắc mặt Ninh Thần đột nhiên tái xanh đi ra ngoài.
Ninh Viễn Minh đứng tại chỗ một hồi lâu, tâm tình vốn đã không tốt lại bị chuyện ngoài ý muốn này làm cho tâm phiền ý loạn.
............
Ninh Thần mở cửa xe trước lên xe, hắn ngồi ở ghế lái một lúc, tâm tư nặng nề, không nhịn được gọi điện cho một người bạn: "Giúp tôi tra một chút gần đây nhất Quý gia có từng mở thẻ đen nào không."
Bên kia nói: "Chẳng phải Quý lão gia từ vừa mới bay đến nước W sao? Không có chữ kỳ thì làm sao có thể mở thẻ đen được? Tôi nhớ sau khi Quý Úc Trình gặp nạn, việc làm ăn của Quý gia quay về lại trên tay Quý lão gia tử, con người của Quý lão gia tử thế nào không phải cậu không biết, cực kỳ hà khắc, tác phong hoàn toàn trái người với Quý Úc Trình."
Đây cũng là điểm mà Ninh Thần thấy kỳ quái.
Vừa nãy hắn cũng cho rằng Ninh Tuy mua những bức tranh này bằng tiền của Quý gia.
Nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ lại, cảm thấy càng ký quái.
Hắn đã từng giao tiếp với Quý lão gia tử rất nhiều lần, rất rõ Quý lão gia tử là người thế nào.
Thương nhân vô lợi bất khởi tảo(3), mặc dù Quý gia có tiền nhưng Quý lão gia tử là người đa mưu túc trí, làm ba phần công việc nhận được 13% lợi nhuận, không có khả năng hào phóng với một người cháu dâu mới gả vào như vậy.
(3) Vô lợi bất khởi tảo 无利不起早: Một thuật ngữ trong tiếng Trung Quốc ám chỉ việc dậy sớm khi có lợi, là một phép ẩn dụ cho việc làm việc gì đó vì lợi nhuận.
Loại nghĩ đến Ninh Tuy nói số tiền của Ninh Tuy cậu không để vào mắt, càng cảm thấy Ninh Tuy có chuyện gì đó giấu bọn họ.
"Dù sao thì cậu cứ giúp tôi tra thử xem." Giữa mi tâm Ninh Thần nhanh chóng nhíu thành nếp nhắn.
...........
"Cậu cam lòng tặng một bức tranh đắt tiền như vậy cho tôi?" Lâm Mãn liếc nhìn bức tranh treo trước sảnh nhà mình, có chút cảm động.
Ninh Tuy yêu tiền như mạng, sẵn sàng tiêu tiền vì hắn nhất định đã coi hắn thành người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời.
Ninh Tuy vui sướng từ trên bậc thang đi xuống, trái phải quan sát một lúc, không chút xiêu vẹo, hoàn mỹ.
"Nghĩ gì vậy, treo ở nhà anh một thời gian trước đã, đợi thời điểm thích hợp bạn qua tay cho tôi."
Lâm Mãn: "......" Tôi thật sự phải cảm ơn rồi.
Còn ba bức tranh nữa chưa được chuyển đến, Ninh Tuy định cất chúng vào phòng sưu tập trong nhà mình.
Không hề biết Ninh Tuy đã phát hiện ra mình vung tiền như rác, treo tranh xong, Ninh Tuy quay lại trường học đi học.
Bên này Ninh Viễn Minh cũng tâm tư nặng trĩu về trường học.
Giả sử Ninh Thần không nhìn nhầm, những bức tranh đó thật sự do Ninh Tuy mua, như vậy cậu ta khẳng định sẽ tiêu tiền của Quý gia.
Điều này khiến Ninh Viễn Minh cực kỳ khó chịu.
Vốn cho rằng bản thân là người dành được thắng lợi, nhận được thiên vị từ mẹ, anh hai và Quý Chi Lâm. Mà Ninh Tuy chỉ có thể bị ép lấy người mà cậu không thích, đau khổ cả đời.
Nhưng tại sao bây giờ cậu ta lại sống cuộc sống sung sướng như vậy, vung tay liền tiêu mấy chục triệu?
Vốn tưởng tính cách Quý lão gia tử cổ quái nghiêm khắc, Ninh Tuy gả sang đó chỉ có thể nín nhịn.
Nhưng vì sao bây giờ Quý lão gia tử lại để cậu ta Phung phí tài sản Quý gia như vậy?
"Cậu sao vậy?" Từ Thiên Tinh đi tới nằm ngoài trước bàn Ninh Viễn Minh: "Tâm trạng nặng nề cả một buổi chiều?"
Kỳ thật Ninh Viễn Minh vô pháp thừa nhận bản thân đang ghen tị với Ninh Tuy, trầm mặc một lúc thấp giọng nói: "Hình như ông Quý rất coi trọng Ninh Tuy."
"Cậu ta?"
Từ Thiên Tinh thật sự không hiểu, một người họ hàng nghèo của Ninh gia đi đến nơi nào đều có thể gây ra rắc rối được.
Quý Chi Lâm cũng vậy, mấy ngày nay rủ hắn ra ngoài ăn lẩu nhưng không ăn, rủ hắn đi sinh nhật một người bạn trong vòng hắn cũng không đi, bộ dáng như người mất hồn chỉ ở trong ký túc xá.
Từ Thiên Tinh rất coi thường loại hành vi này, trước kia theo đuổi Ninh Viễn Minh, mà người ép Ninh Tuy gả thay là hắn, hiện tại hờ hững với Ninh Viễn Minh, hắn lại đi đối với Ninh Tuy tình cũ khó quên.
Nhưng ai bảo Ninh Viễn Minh để tâm cơ chứ, không có cách.
Hắn và Ninh Viễn Minh làm bạn mười mấy năm, đương nhiên đứng về phía Ninh Viễn Minh.
"Đơn giản." Trên môi Từ Thiên Tinh nở nụ cười không có ý tốt: "Tớ có biện pháp."
...........
Khi Ninh Tuy mang theo tâm tình vui vẻ quay về biệt thự, mấy bác sĩ mặc blouse trắng đang đi ra ngoài, hai sộ sĩ bê một số thiết bị từ tầng hai xuống, còn có hai nhân viên của bệnh viện khiêng cáng lên tầng hai, quản gia đứng trong thang máy phun thuốc khử chùng cho bọn họ.
Cáng, cáng cứu thương?
........ Đây là làm sao vậy?
Quý Úc Trình sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?!
Trái tim Ninh Tuy đập thình thịch, lập tức buông cặp xách chạy lên tầng, quên luôn phải cởi giày. Mặc dù biết dấu hiệu sinh mệnh của người thực vật không ổn định, có thể ra đi bất cứ lúc nào, nhưng cũng quá đột ngột rồi!
"Sao vậy?" Quản gia giữ lấy cậu.
"Quý Úc Trình........"
Quản gia vội nói: "Lần này lão gia ra nước ngoài chính là đi tìm một vị chuyên gia nước ngoài, sau khi nói chuyện với chuyên gia, định đưa đại thiếu gia ra nước ngoài trị bệnh, xem thử vị chuyên gia đó có thể chữa khỏi bệnh tình cho cậu ấy hay không...... Ngài nghĩ gì vậy?"
Ninh Tuy tới một bên nhìn, phát hiện mấy bác sĩ đó đang mỉm cười nhìn mình, lập tức xấu hổ chui vào trong góc trốn.
Cậu còn cho rằng thế nào nữa đây! Đương nhiên cho rằng Quý đại tiếu gia đang lúc tráng niên mang theo những tờ tiền mà cậu nhận được bay cứ như vậy rời đi!
May mắn không có chuyện gì.
Ninh Tuy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà —— đợi chút, Quý lão gia tử muốn đưa Quý Úc Trình ra nước ngoài chữa bệnh?"
"Mất bao lâu?" Ninh Tuy cực kỳ quan tâm đến vấn đề này.
Quản gia nói: "Cái này thì không rõ, chắc không quá một tháng......"
Lời còn chưa dứt, Ninh Tuy mở to hai mắt: "Một tháng?"
Một tháng không được chạm vào người Quý Úc Trình, cậu sẽ phải tổn thất bao nhiêu tiền?! Tính toán một chút, Ninh Tuy âm thầm hít sâu một hơi, có một loại cảm giác lòng đau như cắt.
Quản gia còn chưa nói xong mà, bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Đương nhiên, nếu nhanh đại khái khoảng một tuần có thể về được."
"Một tuần?!" Biểu tình của Ninh Tuy vẫn rất đau khổ.
Quản gia: "......" Một tuần cũng khó rời xa vậy sao?
..........
Cách nhà cũ của Quý gia không xa, một chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh xuống xe, còn dẫn theo một người là An Chính Lâm.
An gia và Quý gia là bạn tốt nhiều năm, An Chính Lâm cũng được ông Quý theo dõi mà lớn, cực kỳ thân quen.
Nhờ Quý Chi Lâm dẫn theo làm quen với vòng bạn bè của hắn, Ninh Viễn Minh cũng có quen biết với người như An Chính Lâm.
An Chính Lâm có chút xem thường Ninh gia, liếc Ninh Viễn Minh cong môi nói: "Giúp các cậu, tôi có lợi ích gì?"
"Không có lợi ích gì." Ninh Viễn Minh thản nhiên nói: "Nhưng cậu cũng chờ xem trò cười của Ninh Tuy, không phải sao."
Sau cuộc hôn nhân này, người trong vòng không ai không muốn xem trò cười của Ninh Tuy. Bản thân Ninh Tuy lấy tư cách người ngoài xuất hiện trong vòng bọn họ chính là một loại xúc phạm và hèn mọn. Hơn nữa kẻ ngoại lai Ninh Tuy còn bị lừa gả vào Quý gia mà hầu hết người muốn vào.
Bao gồm cả An Chính Lâm, bọn họ chỉ muốn xem Ninh Tuy rửa mặt bằng nước mắt.
Nhưng không ngờ trong khoảng thời gian này, Ninh Tuy không lộ ra một chút suy nhược nào, ngược lại ngày càng thoải mái.
Nghe Ninh Viễn Minh nói ông Quý đưa cho Ninh Tuy một tấm thẻ để tiêu mấy chục triệu trong một lần, nhất thời An Chính Lâm có chút khó chịu.
Vì sao gả cho một người thực vật còn có thể sống sảng khoái như vậy?
Có thể phơi bày bộ mặt thật của Ninh Tuy trước mặt ông Quý, An Chính Lâm cớ sao mà không làm?
Khi không có người ngoài, Ninh Tuy nhất định không thể giả vờ lạnh nhạt với Quý Úc Trình đi.
Vốn dĩ người cậu thích chính là Quý Chi Lâm, năm đó theo đuổi Quý Chi Lam người trong vòng đều biết, gả cho một người thực vật chỉ là bị ép buộc, hơn nữa bởi vì bị ép buộc, phần không cam lòng này nhất định sẽ phản ánh trong thái độ mà cậu đối xử với Quý Úc Trình.
Vừa hay nghe nói chiều nay ông Quý sẽ cho người đưa Quý Úc Trình ra nước ngoài điều trị.
Ninh Tuy khẳng định chỉ mong sao người chồng thực vật của mình biến mất sớm chút.
Giả dụ bản thân có thể gọi video cho ông Quý, để ông Quý thấy được......
Vậy Ninh Tuy sẽ hoàn toàn mất cả chì lẫn chài!
Nghĩ đến đây, An Chính Lâm cười vui vẻ, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn cầm điện thoại đi về phía Quý gia.
...........
Quý Úc Trình đang được khiêng trên cáng.
Hắn vừa xuống Ninh Tuy lập tức tiến lên, ánh mắt rơi trên khuôn mặt tái nhợt của hắn, biểu tình cực kỳ bi thương, một tay còn tắm chặt tay hắn: "Cho nên ngắn nhất là một tuần, dài nhất là một tháng đúng không?"
Quản gia nói: "Đúng, kiểm tra xong sẽ nhanh chóng sắp xếp đưa đại thiếu gia trở về, ngài không cần lo lắng."
Ông không hiểu.
Ninh Tuy thầm nói, đối với một công dân làm công ăn lương, mất một ngày tiền không khác gì mất mạng.
Huống chi Khúc Gia Hàm vừa mới tới không lâu, làm người sinh ra loại cảm giác nguy cơ, không biết lúc nào sẽ bị lão gia tử đuổi đi, lỡ như lần này xuất ngoại chữa bệnh, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao.
"Thiếu phu nhân, ngài.... nên buông tay rồi."
Ninh Tuy đi theo ra đến cửa, vấn sống chết nắm chặt tay Quý Úc Trình không buông.
Ngón tay Quý Úc Trình đều bị nắm chặt đến ửng hồng.
Giở trò nán phân nán xá(4) trước mặt nhiều người như vậy, vợ nhỏ thật là....... Làm Quý đại thiếu gia luôn lạnh lùng cũng phải đỏ mặt.
(4) Nán phân nán xá 难分难舍: Có nghĩa là diễn tả một mối quan hệ rất tốt đẹp và không muốn chia lìa.
Quản gia sợ đại thiếu gia bị kéo từ trên cáng xuống, ông không thể không đi tới kéo từng ngón tay Ninh Tuy ra, nói: "Nhiều nhất mấy tuần......"
"Mới nãy còn nói một tuần, sao bây giờ lại nói thành mấy tuần rồi?!"
Mới kết hôn được một tuần, chỉ thiếp thiếp được với Quý Úc Trình bảy đêm mà thôi, rồi phải chia tay mười mấy ngày lận?
Một ngày đã mấy trăm vạn rồi, mười mấy ngày thì sẽ tổn thất bao nhiêu tiền!
Trước mắt Ninh Tuy đột nhiên tối sầm.
Đợi đã, kỳ thật cậu hoàn toàn có thể xin nghỉ học với trường học, sau đó cùng đi nước ngoài là được rồi! Tiết học chuyên ngành bây giờ không nhiều, mang theo nhiều sách đi ôn tập thì cũng vậy thôi.
Ninh Tuy lập tức đuổi theo. nửa người nằm trên cánh ôm chặt lấy người sống chết không buông: "Không! Tôi muốn đi cùng anh ấy!"
Quý Úc Trình anh mang tôi theo đi Quý Úc Trình!
Không có tiền tôi phải sống thế nào đây!
Mặc dù làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy có chút xấu hổ, cực kỳ muốn vợ nhỏ kiềm chế tình yêu của mình một chút, nhưng Quý Úc Trình không có cách nào cử động cũng không thể nói chuyện.
Hắn chỉ có thể cảm giác Ninh Tuy đang ôm chặt lấy hắn, như thể nếu như rời đi rồi cậu sẽ khiến trời sập xuống......
Kỳ thật có một loại phiền muộn ngọt ngào.
009: "Đi một tuần! Cũng không phải là một thế kỷ!"
Quý đại thiếu gia điềm tĩnh nói: "Mày không hiểu, em ấy một ngày cũng không thể rời xa tôi."
009: "........."
Mà bên này An Chính Lâm đang call video với ông Quý: "........"
Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh dùng ống nhòm nhìn từ xa: "......."
Bên kia mặt của lão gia tử phản chiếu trên màn hình, đang cười nhăn mặt đều biến mất, video bỗng dưng bị cắt đứt, ông không khỏi kinh hoảng: "Tại sao lại cúp rồi?!"
Cậu có một sở thích đầy mùi tiền, thu mua một số bức danh họa khi ở giá thấp, đợi qua vài năm giá tăng lên sẽ bán đi với giá cao.
Đương nhiên, dựa vào cách này không nhất định sẽ kiếm được 100% số tiền đã mua, có khi còn bị lỗ.
Có thể điều ước của Ninh Tuy khi còn nhỏ ở cô nhi viện chính là trở thành họa sĩ, nhưng sợ, cọ vẽ và một số thứ liên quan đến hội họa đều quá đắt đó, dù có làm thêm bao nhiêu cũng không đủ tiền mua, năm đó trúng tuyển vào đại học chọn khoa máy tình cũng bởi vì khả năng lực kinh tế có thể bảo đảm cho cuộc sống của cậu hơn, không thể trở thành họa sĩ chính là điều đáng tiếc nhất đối với cậu.
Bây giờ cậu cũng không định thực hiện giấc mơ thời niên thiếu nữa, nhưng điều này không ngăn cản được sở thích thành một người nghiệp dư của cậu, bất cứ khi nào có triển lãm nghệ thuật, cậu lập tức đến đó.
Khi làm chuyện này, Ninh Tuy sẽ rơi vào trạng thái chảy xuôi, vui sướng y như kiếm được tiền nhờ vào việc thiếp thiếp với người chồng thực vật.
Tuy nhiên cậu vừa lên xe, niềm hạnh phúc này liền bị cắt đứt.
Nhìn tên người gọi, Ninh Tuy cau mũi.
Ninh Thần chủ động gọi điện cho cậu, mặc trời thật sự mọc từ đằng tây rồi.
Mẹ Ninh thật sự tìm một bệnh viện để vào, đang thay sang áo bệnh nhân, không chừng thúc giục: "Mau lên, gọi được chưa?"
"Nghe rồi, người đừng nói chuyện."
Mẹ Ninh lập tức im lặng, mặc dù Ninh Tuy đã mở loa ngoài, ba vẫn không nhịn được áp sát tai nghe.
Ninh Thần nói: "Mẹ vào viện rồi."
Hệ thống đúng lúc online, nói với Ninh Tuy: "Không bị bệnh, giả vờ đó."
"Giả vờ?" Ninh Tuy cảm thấy có hơi muốn cười, cậu có chút không hiểu người Ninh gia rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Ba năm trước rõ ràng bất luận mình làm cái gì đều sẽ không để tâm, hiện tại mình không đi chọc bọn họ, ngược lại bọn họ lại hết lần này đến lần khác tìm tới?
Lẽ nào là vì hổ thẹn?
Nhưng loại chuyện để cậu thay Ninh Viễn Minh này cũng đã làm rồi, lại còn đạo đức giả áy náy cái gì?
Hay là nói cậu không làm liếm cẩu(1), cho nên bọn họ cảm thấy không thích ứng được?
(1) Liếm cẩu 舔狗: Trong một mối quan hệ bình thường, người con gái không thật sự thích anh ta lắm, luôn cư xử không nóng không lạnh với anh ta. Nhưng người con trái đó lại luôn cư xử hết sức chiều chuộng, luôn nghe theo lời cô gái đó, chỉ vì gia thế của cô ấy mà không bởi vì tình yêu, thì hành động đó gọi là "liếm cẩu", như chó liếm vậy. Cho luôn vậy đuôi và tuân theo mệnh lệnh miễn có đồ ăn ngon. Hoặc những phận bề tôi ngày xưa luôn nhún nhường nịnh bợ trước người quyền quý cũng gọi là liếm cẩu.
Ninh Tuy từ trong cặp sách lấy ra một cái bánh mì làm bữa sáng, vừa nhai bánh vừa đáp: "Ồ."
Chỉ một chữ ồ?. Đọc ????r????yệ???? ch????ẩ???? khô????g q????ả????g cáo # T RÙ????TR????????ỆN.v???? #
Lẽ nào không nghe rõ.
Ninh Thần cau mày nói: "Không nghe rõ tôi nói sao? Bà ấy bệnh rồi, cậu mau thu xếp về thăm đi, nhanh lên."
Ninh Tuy nói: "Tôi không phải bác sĩ, đến làm gì."
Ninh Thần: "......"
"Cậu, cậu nói cái gì?"
Mẹ Ninh kinh ngạc thất thanh, suýt chút nữa hoài nghi mình nghe nhầm, đây là lời Ninh Tuy sẽ nói ra? Giọng điệu lạnh nhạt giống như đối với một người hoàn toàn xa lạ.
Không đúng, với tính cách ôn hòa của Ninh Tuy, đối với người lạ cũng không như vậy.
Hai năm trước mẹ Ninh bị cảm cúm, cậu đang trong tuần ôn tập kỳ thi, nên xin nghỉ ở trường học về nhà, gần như cả một ngày đều ở trong bếp nấu canh gà cho mẹ Ninh ăn.
Ngày đó mẹ Ninh nhìn lúm đồng tiền trên mặt cậu, cảm thấy trong lòng đặc biệt ấm áp, Ninh Thần và Ninh Viễn Minh một người bận công việc một người được gia đình chiều chuộng, căn bản quan tâm bà không bằng một phần mười Ninh Tuy.
Cũng chính khi đó, mẹ Ninh bắt đầu chậm rãi tiếp nhận tình cảm của đứa con trai thân sinh đã mười năm không gặp.....
Nhưng hiện tại, nhưng hiện tại......
Mẹ Ninh đặt mông ngồi lên giường bệnh, hốc mắt dần dần đỏ hoe.
Ninh Thần thấy mẹ Ninh như vậy, lập tức nổi giận với người ở đầu dây bên kia: "Ninh Tuy, sao cậu có thể nói như vậy?! Có phải cậu đã quên mình mang họ gì rồi không?!"
Ninh Tuy suy nghĩ một lát, nói: "A, tôi cũng quên trả lại họ."
Trẻ em trong cô nhi viện đều mang họ của viện trưởng, nếu có y tá trưởng khác mà chúng thích cũng có thể theo họ của y tá trưởng đó.
Trước khi Ninh Tuy vào Ninh gia, thật ra không phải họ Ninh.
Có lẽ mẹ Ninh không nhận ra, khi bà quyết định để Ninh Tuy gả thay Ninh Viễn Minh, khi đó bà đã hoàn toàn vứt bỏ Ninh Tuy rồi.
Bất kệ Ninh Tuy có bị trói buộc vào hệ thống, trên thế giới này không có bất cứ người mẹ nào sẽ để con mình gả cho một người thực vật không có tương lai.
Rõ ràng người mà mẹ Ninh không nỡ và quý trọng là Ninh Viễn Minh.
Mà không phải là cậu.
Từ nhỏ Ninh Tuy chưa từng nhận được tình thân, ba năm này cũng không nhận được bao nhiêu.
Khi mất đi mới cảm nhận được thống khổ.
Nhưng Ninh Tuy chưa từng thuộc sở hữu của ai, làm sao cậu có thể cảm thấy quá đáng? Chẳng qua là cởi giày ra và đổ đi một hạt cái mà thôi.
Ninh Thần tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trán: "Đúng, đúng, để cậu gả thay là mắc nợ cậu! Nhưng rốt cuộc cậu có cần so đo thế không?! Tôi nói cho cậu biết, cậu còn như vậy, đừng hòng nghĩ đến thừa kế một đồng nào của Ninh gia! Vốn dĩ đợi cậu kết hôn xong sẽ chia cho cậu một ít cổ phần, nhưng bây giờ xem ra...."
Ừm, tiền.
Nói đến tiền Ninh Tuy có thể sẽ không khó chịu nữa.
Hắn tính toán số cổ phần trong miệng Ninh Tuy.
Cổ phần trong tay cậu nhiều nhất khoảng 5 đến 6%, nói cách khác cũng chỉ có mấy nghìn vạn.
Sau đó có thể còn có lãi, nhưng cũng không phải quá nhiều.
"Ồ, số tiền đó của anh quá ít." Ninh Tuy lấy làm tiếc mà nói: "Tôi không để vào mắt."
Ninh Thần: "........"
Ninh Tuy nói thật, nhưng máu toàn thân Ninh Thần dồn lên đầu, không nghĩ tới đứa em trai đột nhiên nhảy ra giữa đường này lại biết chọc tức người như vậy, ép người tức đến mức muốn cao huyết áp.
Ninh Tuy cúp điện thoại, đầu dây bên kia Ninh Thần tức giận ném điện thoại lên tường, trực tiếp khiến điện thoại vỡ thành từng mảnh.
Mẹ Ninh căn bản không nghĩ tới Ninh Tuy sẽ phản ứng như vậy, bà cho rằng khi nghe tin bà nhập viện, cho dù trong lòng Ninh Tuy vẫn còn oán giận cũng chạy đến thăm mình.
Bà dùng tay che lấy trái tim mình, chỉ cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy.
Ninh Tuy.... Ninh Tuy muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ.....
"Làm sao đây?" Mẹ Ninh ngẩng đầu nhìn Ninh Thần, vô thố(2) hỏi: "Có phải gả qua Quý gia không được tốt, tại sao lại oán giận sâu như vậy?"
(2) Vô thố 无措: Vô phương ứng đối, miêu tả cực kỳ sợ hãi.
"Cũng phải, hai mươi tuổi, rõ ràng gặp được người mình thích nhưng lại bị ép gả cho một người thực vật, ai có thể vui vẻ cho được.... sớm biết...."
Ninh Viễn Minh lẳng lặng đứng ngoài phòng bệnh, trong lòng thay mẹ Ninh hoàn thành câu nói.
Bà muốn nói, sớm biết như vậy để Tiểu Minh gả qua..... đúng không?
Y biết mẹ Ninh sẽ hội hận! Tại sao phải hối hận! Rõ ràng trước khi Ninh Tuy đến bọn họ mới là người một nhà! Tại sao nhất định phải để Ninh Tuy phá hoại ngôi nhà này!
Ninh Viễn Minh cầm bình giữ nhiệt, khớp ngón tay trắng bệch, trước khi Ninh Thần đẩy cửa ra ngoài, y vội vàng lùi về phía sau mấy bước, trên mặt lộ ra bộ dáng vừa mới đến.
"Sao vậy?" Y mù mịt chỉ vào phòng bệnh: "Sao lại nghe thấy tiếng mẹ đang khóc vậy?"
"Còn không phải thằng nhóc Ninh Tuy kia hay sao!" Ninh Thần tức giận đùng đùng: "Tâm tình mẹ không tốt, trước tiên đừng quấy rầy bà ấy, em để bình giữ nhiệt xuống đi, cùng anh đến một nơi."
Ninh Viễn Minh vốn cho rằng Ninh Tuy muốn đi dạy dỗ Ninh Tuy, hoặc bắt Ninh Tuy đến xin lỗi với mẹ Ninh, nhưng không ngờ tới, Ninh Thân cư nhiên dự định đi triển lãm nghệ thuật mua bức tranh cho Ninh Tuy.
Ninh Thần xoa xoa trán giải thích: "Trước đó chiếc xe mẹ tặng nó bị trả lại, phỏng chừng thứ đó quá phiền phức nên Ninh Tuy không thích, mẹ muốn anh đổi thành bức danh nổi tiếng nào đó rồi tặng cho nó. Tiểu Minh, em và Ninh Tuy học cùng một trước, thời gian còn nhiều, em có thể biết được sở thích của nó cho nên giúp anh lựa chọn đi."
Vẻ bình tĩnh trên mặt Ninh Viễn Minh không thể giữ được nữa, sắc mặt lạnh dần nói: "Được."
Phòng triển lãm này có ban gian, hai gian ở tầng một tầng hai giá bán phù hợp, tương ứng với các họa sĩ có trình độ cao nhưng danh khí không lớn.
Sảnh X tầng ba trưng bày một số bảo vật không dễ bán cũng không dễ bị đánh cắp, toàn là kiệt tác nổi tiếng, tuần tra an ninh vô cùng nghiêm ngặt, giá trị của những bức tranh này đều trên mấy trăm vạn.
Khi Ninh Thần và Ninh Viễn Minh đến phòng triển lãm nghệ thuật, bọn họ nhìn thấy tên Ninh Tuy ở bàn đăng ký trước quầy lễ tân.
Hai người cũng không ngạc nhiên, xem triển lãm dường như là sở thích lớn nhất của Ninh Tuy, hầu như sẽ đến các phòng triển lãm lớn nhỏ ở Giang Thành.
"Trên người nó không có tiền, chắc đang ở sảnh một hoặc sảnh hai gì đó, chúng ta lên sảnh X trước, mua xong đi tìm nó...."
Lời còn chưa nói xong, tầm mắt Ninh Thần đột nhiên dừng lại.
Hắn phát hiện tên Ninh Tuy xuất hiện trên cuốn sổ đăng ký sảnh X, hơn nữa còn ở hàng đầu, có nghĩa là tiền vốn đưa ra rất lớn.
Ninh Viễn Minh cũng sửng sốt: "Cậu ấy trực tiếp lên sảnh X?"
Điều này khiến Ninh Viễn Minh có một loại cảm giác kỳ quài.
Trong nhận thức của y, với tư cách là sinh viên đại học xuất thân bình thường không có nhiều tiền như vậy, Ninh Tuy đến nơi như này, chắc chắn sẽ bứt rứt không yên, bình thường cũng chỉ đi sảnh một sảnh hai với với số tiền trong phạm vi mười mấy vạn hoặc mấy chục vạn...... Nhưng sao cậu ta có thể trực tiếp lên sảnh X được?
Người đến sảnh X đều là những người có máu mặt trong ngành, cậu ta không sợ bị chê cười sao?
"Trước cứ lên xem thử."
Sau khi hai người đi lên cũng không nhìn thấy Ninh Tuy.
Ninh Viễn Minh thầm thở phàm...... loại cảm giác này rất khó diễn tả, làm y cho rằng tên nhà quê kỳ thật không phải tên nhà quê, cậu ta có thể thoải mái vào nơi cao quý này, không hiểu sao khiến y hoảng sợ.
Mà bây giờ, tên nhà quê vẫn là tên nhà quê.
Người trên tầng ba không nhiều, Ninh Thần và Ninh Viễn Minh bắt đầu chọn tranh.
Bức tranh được trưng bày đầu danh sách là tác phẩm cô đơn của cố đại sư Hoàng tiên sinh, năm đó đã từng triển lãm ở nước ngoài, nét vẽ truyền thần phong lưu, ý vị hàm súc sâu lắng, một người chỉ biết kinh doanh không có tế bào nghệ thuật như Ninh Thần cũng không khỏi bị lây nhiễm, đứng trước bức tranh đó rất lâu, đắm chìm trong đó.
Tuy nhiên vừa nhìn giá..... 10 triệu.
Hắn lặng lẽ thu cánh tay định gọi nhân viên tới.
Mặc dù Ninh gia có tiền nhưng cũng không đến mức tiêu sài hoang phí như vậy.
10 triệu mua một bức tranh, điên rồi sao?!
Ở sảnh X trưng bày rất ít tranh, đa số đều rất đắt.
Cuối cùng Ninh Thần và Ninh Viễn Minh đã chọn bức tranh《 Mùa đông 》của một họa sĩ nước ngoài, trị giá ba triệu nhân dân tệ, cũng đã là một kiệt tác hàng đầu rồi.
Trước khi mua tranh cần phải đặt hàng để lại thông tin liên lạc ở hàng trưng bày, Ninh Thân tới chỗ nhân viên để đăng ký, đột nhiên đụng phải một nhân viên đang lấy tác phẩm số một mà hắn nhìn trúng trước đó, cẩn thận mang vào văn phòng giám đốc.
"Cái đó đã bán rồi sao?" Ninh Thần kinh ngạc hỏi.
Ngay sau đó không chỉ một bức tranh bị gỡ xuống mà nhiều bức tranh liền kề cũng bị gỡ xuống cùng một lúc, sau đó được đưa vào phòng sưu tập của giám đốc.
"Đúng vậy, đều là do một vị tiên sinh mua." Nhân viên công tác nói.
Cộng lại cũng phải đến mấy chục triệu, mua hết trong một lần?
Ở Giang Thành, ngoài Quý gia ra còn có gia tộc hào phóng như vậy sao?
Không biết phải chăng có thể trở thành đối tác không.......
Ninh Thần nảy sinh ý định nghe ngóng, giả vờ không cẩn thận văn kiện đã ký trên bàn.
Tuy nhiên chỉ vừa mới liếc mắt nhìn một cái, ngay lập tức giống như hắn bị sét đánh chết đứng tại chỗ.
Ninh Viễn Minh cầm sách giám địch từ một nhân viên khác, đi tới thấy sắc mặt Ninh Thân vô cùng quái lạ, hỏi: "Anh, làm sao vậy?"
Ninh Thần nhìn y, trong lòng có một loại kỳ quái khó tả, sau một lúc mới nói: "Những bức tranh đắt tiền này..... chữ ký người mua là Ninh Tuy."
"Làm sao có thể." Ninh Viễn Minh bật cười: "Cộng lại cũng phải mấy chục triệu, Quý lão gia tử sẽ không cho phép cậu ấy tiêu sài hoang phí như vậy đâu đúng không? Anh hai có phải anh nhìn nhầm rồi không? Hay là có người cùng tên cùng họ?"
"Làm sao có thể nhìn sai được?" Ninh Thần cau mày: "Ninh Tuy đến Ninh gia ba năm rồi, chữ viết của nó sao anh không nhận ra? Huống chi ở Giang Thành này còn có người thứ hai tên Ninh Tuy sao?"
Nụ cười trên mặt Ninh Viễn Minh lập tức đông cứng.
Hàng chục triệu? Đó không phải là số tiền nhỏ.
Nhưng Ninh Tuy gả sang Quý gia để xung hỉ, Quý lão gia tử sẽ để cậu ta tiêu nhiều tiền như vậy?
Không có khả năng?
Ninh Viễn Minh không tin, cảm giác vẫn là Ninh Thần nhìn nhầm rồi.
Y nhìn giấy chứng nhận trong tay: "Vậy bức tranh này còn tặng không?"
"Mua thì cũng mua rồi——." Ninh Thần nói được một nửa, sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi.
Ninh Tuy thậm chí có thể mua bức tranh trị giá vài chục triệu, hắn tặng một bức tranh ba triệu qua đó, chẳng phải không còn ý nghĩa gì nữa?
Sắc mặt Ninh Thần đột nhiên tái xanh đi ra ngoài.
Ninh Viễn Minh đứng tại chỗ một hồi lâu, tâm tình vốn đã không tốt lại bị chuyện ngoài ý muốn này làm cho tâm phiền ý loạn.
............
Ninh Thần mở cửa xe trước lên xe, hắn ngồi ở ghế lái một lúc, tâm tư nặng nề, không nhịn được gọi điện cho một người bạn: "Giúp tôi tra một chút gần đây nhất Quý gia có từng mở thẻ đen nào không."
Bên kia nói: "Chẳng phải Quý lão gia từ vừa mới bay đến nước W sao? Không có chữ kỳ thì làm sao có thể mở thẻ đen được? Tôi nhớ sau khi Quý Úc Trình gặp nạn, việc làm ăn của Quý gia quay về lại trên tay Quý lão gia tử, con người của Quý lão gia tử thế nào không phải cậu không biết, cực kỳ hà khắc, tác phong hoàn toàn trái người với Quý Úc Trình."
Đây cũng là điểm mà Ninh Thần thấy kỳ quái.
Vừa nãy hắn cũng cho rằng Ninh Tuy mua những bức tranh này bằng tiền của Quý gia.
Nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ lại, cảm thấy càng ký quái.
Hắn đã từng giao tiếp với Quý lão gia tử rất nhiều lần, rất rõ Quý lão gia tử là người thế nào.
Thương nhân vô lợi bất khởi tảo(3), mặc dù Quý gia có tiền nhưng Quý lão gia tử là người đa mưu túc trí, làm ba phần công việc nhận được 13% lợi nhuận, không có khả năng hào phóng với một người cháu dâu mới gả vào như vậy.
(3) Vô lợi bất khởi tảo 无利不起早: Một thuật ngữ trong tiếng Trung Quốc ám chỉ việc dậy sớm khi có lợi, là một phép ẩn dụ cho việc làm việc gì đó vì lợi nhuận.
Loại nghĩ đến Ninh Tuy nói số tiền của Ninh Tuy cậu không để vào mắt, càng cảm thấy Ninh Tuy có chuyện gì đó giấu bọn họ.
"Dù sao thì cậu cứ giúp tôi tra thử xem." Giữa mi tâm Ninh Thần nhanh chóng nhíu thành nếp nhắn.
...........
"Cậu cam lòng tặng một bức tranh đắt tiền như vậy cho tôi?" Lâm Mãn liếc nhìn bức tranh treo trước sảnh nhà mình, có chút cảm động.
Ninh Tuy yêu tiền như mạng, sẵn sàng tiêu tiền vì hắn nhất định đã coi hắn thành người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời.
Ninh Tuy vui sướng từ trên bậc thang đi xuống, trái phải quan sát một lúc, không chút xiêu vẹo, hoàn mỹ.
"Nghĩ gì vậy, treo ở nhà anh một thời gian trước đã, đợi thời điểm thích hợp bạn qua tay cho tôi."
Lâm Mãn: "......" Tôi thật sự phải cảm ơn rồi.
Còn ba bức tranh nữa chưa được chuyển đến, Ninh Tuy định cất chúng vào phòng sưu tập trong nhà mình.
Không hề biết Ninh Tuy đã phát hiện ra mình vung tiền như rác, treo tranh xong, Ninh Tuy quay lại trường học đi học.
Bên này Ninh Viễn Minh cũng tâm tư nặng trĩu về trường học.
Giả sử Ninh Thần không nhìn nhầm, những bức tranh đó thật sự do Ninh Tuy mua, như vậy cậu ta khẳng định sẽ tiêu tiền của Quý gia.
Điều này khiến Ninh Viễn Minh cực kỳ khó chịu.
Vốn cho rằng bản thân là người dành được thắng lợi, nhận được thiên vị từ mẹ, anh hai và Quý Chi Lâm. Mà Ninh Tuy chỉ có thể bị ép lấy người mà cậu không thích, đau khổ cả đời.
Nhưng tại sao bây giờ cậu ta lại sống cuộc sống sung sướng như vậy, vung tay liền tiêu mấy chục triệu?
Vốn tưởng tính cách Quý lão gia tử cổ quái nghiêm khắc, Ninh Tuy gả sang đó chỉ có thể nín nhịn.
Nhưng vì sao bây giờ Quý lão gia tử lại để cậu ta Phung phí tài sản Quý gia như vậy?
"Cậu sao vậy?" Từ Thiên Tinh đi tới nằm ngoài trước bàn Ninh Viễn Minh: "Tâm trạng nặng nề cả một buổi chiều?"
Kỳ thật Ninh Viễn Minh vô pháp thừa nhận bản thân đang ghen tị với Ninh Tuy, trầm mặc một lúc thấp giọng nói: "Hình như ông Quý rất coi trọng Ninh Tuy."
"Cậu ta?"
Từ Thiên Tinh thật sự không hiểu, một người họ hàng nghèo của Ninh gia đi đến nơi nào đều có thể gây ra rắc rối được.
Quý Chi Lâm cũng vậy, mấy ngày nay rủ hắn ra ngoài ăn lẩu nhưng không ăn, rủ hắn đi sinh nhật một người bạn trong vòng hắn cũng không đi, bộ dáng như người mất hồn chỉ ở trong ký túc xá.
Từ Thiên Tinh rất coi thường loại hành vi này, trước kia theo đuổi Ninh Viễn Minh, mà người ép Ninh Tuy gả thay là hắn, hiện tại hờ hững với Ninh Viễn Minh, hắn lại đi đối với Ninh Tuy tình cũ khó quên.
Nhưng ai bảo Ninh Viễn Minh để tâm cơ chứ, không có cách.
Hắn và Ninh Viễn Minh làm bạn mười mấy năm, đương nhiên đứng về phía Ninh Viễn Minh.
"Đơn giản." Trên môi Từ Thiên Tinh nở nụ cười không có ý tốt: "Tớ có biện pháp."
...........
Khi Ninh Tuy mang theo tâm tình vui vẻ quay về biệt thự, mấy bác sĩ mặc blouse trắng đang đi ra ngoài, hai sộ sĩ bê một số thiết bị từ tầng hai xuống, còn có hai nhân viên của bệnh viện khiêng cáng lên tầng hai, quản gia đứng trong thang máy phun thuốc khử chùng cho bọn họ.
Cáng, cáng cứu thương?
........ Đây là làm sao vậy?
Quý Úc Trình sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?!
Trái tim Ninh Tuy đập thình thịch, lập tức buông cặp xách chạy lên tầng, quên luôn phải cởi giày. Mặc dù biết dấu hiệu sinh mệnh của người thực vật không ổn định, có thể ra đi bất cứ lúc nào, nhưng cũng quá đột ngột rồi!
"Sao vậy?" Quản gia giữ lấy cậu.
"Quý Úc Trình........"
Quản gia vội nói: "Lần này lão gia ra nước ngoài chính là đi tìm một vị chuyên gia nước ngoài, sau khi nói chuyện với chuyên gia, định đưa đại thiếu gia ra nước ngoài trị bệnh, xem thử vị chuyên gia đó có thể chữa khỏi bệnh tình cho cậu ấy hay không...... Ngài nghĩ gì vậy?"
Ninh Tuy tới một bên nhìn, phát hiện mấy bác sĩ đó đang mỉm cười nhìn mình, lập tức xấu hổ chui vào trong góc trốn.
Cậu còn cho rằng thế nào nữa đây! Đương nhiên cho rằng Quý đại tiếu gia đang lúc tráng niên mang theo những tờ tiền mà cậu nhận được bay cứ như vậy rời đi!
May mắn không có chuyện gì.
Ninh Tuy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà —— đợi chút, Quý lão gia tử muốn đưa Quý Úc Trình ra nước ngoài chữa bệnh?"
"Mất bao lâu?" Ninh Tuy cực kỳ quan tâm đến vấn đề này.
Quản gia nói: "Cái này thì không rõ, chắc không quá một tháng......"
Lời còn chưa dứt, Ninh Tuy mở to hai mắt: "Một tháng?"
Một tháng không được chạm vào người Quý Úc Trình, cậu sẽ phải tổn thất bao nhiêu tiền?! Tính toán một chút, Ninh Tuy âm thầm hít sâu một hơi, có một loại cảm giác lòng đau như cắt.
Quản gia còn chưa nói xong mà, bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Đương nhiên, nếu nhanh đại khái khoảng một tuần có thể về được."
"Một tuần?!" Biểu tình của Ninh Tuy vẫn rất đau khổ.
Quản gia: "......" Một tuần cũng khó rời xa vậy sao?
..........
Cách nhà cũ của Quý gia không xa, một chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh xuống xe, còn dẫn theo một người là An Chính Lâm.
An gia và Quý gia là bạn tốt nhiều năm, An Chính Lâm cũng được ông Quý theo dõi mà lớn, cực kỳ thân quen.
Nhờ Quý Chi Lâm dẫn theo làm quen với vòng bạn bè của hắn, Ninh Viễn Minh cũng có quen biết với người như An Chính Lâm.
An Chính Lâm có chút xem thường Ninh gia, liếc Ninh Viễn Minh cong môi nói: "Giúp các cậu, tôi có lợi ích gì?"
"Không có lợi ích gì." Ninh Viễn Minh thản nhiên nói: "Nhưng cậu cũng chờ xem trò cười của Ninh Tuy, không phải sao."
Sau cuộc hôn nhân này, người trong vòng không ai không muốn xem trò cười của Ninh Tuy. Bản thân Ninh Tuy lấy tư cách người ngoài xuất hiện trong vòng bọn họ chính là một loại xúc phạm và hèn mọn. Hơn nữa kẻ ngoại lai Ninh Tuy còn bị lừa gả vào Quý gia mà hầu hết người muốn vào.
Bao gồm cả An Chính Lâm, bọn họ chỉ muốn xem Ninh Tuy rửa mặt bằng nước mắt.
Nhưng không ngờ trong khoảng thời gian này, Ninh Tuy không lộ ra một chút suy nhược nào, ngược lại ngày càng thoải mái.
Nghe Ninh Viễn Minh nói ông Quý đưa cho Ninh Tuy một tấm thẻ để tiêu mấy chục triệu trong một lần, nhất thời An Chính Lâm có chút khó chịu.
Vì sao gả cho một người thực vật còn có thể sống sảng khoái như vậy?
Có thể phơi bày bộ mặt thật của Ninh Tuy trước mặt ông Quý, An Chính Lâm cớ sao mà không làm?
Khi không có người ngoài, Ninh Tuy nhất định không thể giả vờ lạnh nhạt với Quý Úc Trình đi.
Vốn dĩ người cậu thích chính là Quý Chi Lâm, năm đó theo đuổi Quý Chi Lam người trong vòng đều biết, gả cho một người thực vật chỉ là bị ép buộc, hơn nữa bởi vì bị ép buộc, phần không cam lòng này nhất định sẽ phản ánh trong thái độ mà cậu đối xử với Quý Úc Trình.
Vừa hay nghe nói chiều nay ông Quý sẽ cho người đưa Quý Úc Trình ra nước ngoài điều trị.
Ninh Tuy khẳng định chỉ mong sao người chồng thực vật của mình biến mất sớm chút.
Giả dụ bản thân có thể gọi video cho ông Quý, để ông Quý thấy được......
Vậy Ninh Tuy sẽ hoàn toàn mất cả chì lẫn chài!
Nghĩ đến đây, An Chính Lâm cười vui vẻ, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn cầm điện thoại đi về phía Quý gia.
...........
Quý Úc Trình đang được khiêng trên cáng.
Hắn vừa xuống Ninh Tuy lập tức tiến lên, ánh mắt rơi trên khuôn mặt tái nhợt của hắn, biểu tình cực kỳ bi thương, một tay còn tắm chặt tay hắn: "Cho nên ngắn nhất là một tuần, dài nhất là một tháng đúng không?"
Quản gia nói: "Đúng, kiểm tra xong sẽ nhanh chóng sắp xếp đưa đại thiếu gia trở về, ngài không cần lo lắng."
Ông không hiểu.
Ninh Tuy thầm nói, đối với một công dân làm công ăn lương, mất một ngày tiền không khác gì mất mạng.
Huống chi Khúc Gia Hàm vừa mới tới không lâu, làm người sinh ra loại cảm giác nguy cơ, không biết lúc nào sẽ bị lão gia tử đuổi đi, lỡ như lần này xuất ngoại chữa bệnh, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao.
"Thiếu phu nhân, ngài.... nên buông tay rồi."
Ninh Tuy đi theo ra đến cửa, vấn sống chết nắm chặt tay Quý Úc Trình không buông.
Ngón tay Quý Úc Trình đều bị nắm chặt đến ửng hồng.
Giở trò nán phân nán xá(4) trước mặt nhiều người như vậy, vợ nhỏ thật là....... Làm Quý đại thiếu gia luôn lạnh lùng cũng phải đỏ mặt.
(4) Nán phân nán xá 难分难舍: Có nghĩa là diễn tả một mối quan hệ rất tốt đẹp và không muốn chia lìa.
Quản gia sợ đại thiếu gia bị kéo từ trên cáng xuống, ông không thể không đi tới kéo từng ngón tay Ninh Tuy ra, nói: "Nhiều nhất mấy tuần......"
"Mới nãy còn nói một tuần, sao bây giờ lại nói thành mấy tuần rồi?!"
Mới kết hôn được một tuần, chỉ thiếp thiếp được với Quý Úc Trình bảy đêm mà thôi, rồi phải chia tay mười mấy ngày lận?
Một ngày đã mấy trăm vạn rồi, mười mấy ngày thì sẽ tổn thất bao nhiêu tiền!
Trước mắt Ninh Tuy đột nhiên tối sầm.
Đợi đã, kỳ thật cậu hoàn toàn có thể xin nghỉ học với trường học, sau đó cùng đi nước ngoài là được rồi! Tiết học chuyên ngành bây giờ không nhiều, mang theo nhiều sách đi ôn tập thì cũng vậy thôi.
Ninh Tuy lập tức đuổi theo. nửa người nằm trên cánh ôm chặt lấy người sống chết không buông: "Không! Tôi muốn đi cùng anh ấy!"
Quý Úc Trình anh mang tôi theo đi Quý Úc Trình!
Không có tiền tôi phải sống thế nào đây!
Mặc dù làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy có chút xấu hổ, cực kỳ muốn vợ nhỏ kiềm chế tình yêu của mình một chút, nhưng Quý Úc Trình không có cách nào cử động cũng không thể nói chuyện.
Hắn chỉ có thể cảm giác Ninh Tuy đang ôm chặt lấy hắn, như thể nếu như rời đi rồi cậu sẽ khiến trời sập xuống......
Kỳ thật có một loại phiền muộn ngọt ngào.
009: "Đi một tuần! Cũng không phải là một thế kỷ!"
Quý đại thiếu gia điềm tĩnh nói: "Mày không hiểu, em ấy một ngày cũng không thể rời xa tôi."
009: "........."
Mà bên này An Chính Lâm đang call video với ông Quý: "........"
Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh dùng ống nhòm nhìn từ xa: "......."
Bên kia mặt của lão gia tử phản chiếu trên màn hình, đang cười nhăn mặt đều biến mất, video bỗng dưng bị cắt đứt, ông không khỏi kinh hoảng: "Tại sao lại cúp rồi?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.