Sau Khi Gánh Khoản Nợ Triệu Đô La, Tôi Mở Nhà Máy Ở Niên Đại
Chương 45: Bạn Học Của Cô?
Vương đại cô nương
11/07/2024
Đến nhà kho, Thôi Trường Gia đi làm thủ tục trước, thủ tục đã làm xong nhưng lúc giao tiền ông chủ nhà kho lại không nhận.
Chủ kho tên là Điền Lập Ba, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, để tóc chải ngược, nhìn qua rất giống giang hồ, anh ta đi đến hỏi, “Có phải cô tên là Thôi Trường Gia đúng không?”
“Đúng rồi.”
“Vậy thì không cần trả tiền.”
Thôi Trường Gia kinh ngạc, “Tại sao?”
Điền Lập Ba nói đùa, “Tên của cô rất đáng giá nha, chỉ với cái tên này, nhà kho 300 mét vuông kia cho cô dùng miễn phí, thích để bao lâu cũng được.”
Vẻ mặt Thôi Trường Gia mơ hồ, có chuyện tốt như vậy sao? Hay là nhà kho này nể mặt cha cô?
Điền Lập Ba cười nói, “Không đùa cô nữa, tôi và bạn học cô là anh em chí cốt, tôi sẽ không thu tiền thuê nhà kho, được rồi gọi người dỡ hàng đi.”
Thôi Trường Gia càng bối rối hơn, bạn học của cô? Trong này chắc có hiểu lầm gì đúng không?
“Không được, cần trả tiền thì vẫn phải trả, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Theo thỏa thuận một tháng 500, thuê ít nhất 3 tháng, Thôi Trường Gia để lại một nghìn năm trăm đồng đã chuẩn bị sẵn, rồi xoay người đi thật nhanh.
Từ trước đến nay Thôi Trường Gia luôn tin tưởng câu ‘trên đời không có bữa trưa miễn phí’, cho nên cô chưa bao giờ chiếm tiện nghi của người khác, dù cô có cần tiền đến đâu.
“Này…”
Điền Lập Ba cầm tiền đuổi theo, nhưng Thôi Trường Gia đã đi xa phối hợp với nhân viên vận chuyển đồ đạc, dỡ hàng.
Bên này, Thôi Trường Gia mới sắp xếp đồ đạc xong, điện thoại di động trong túi bên kia không ngừng vang lên, vang một lúc lâu, cô mới ý thức được là điện thoại di động của anh cả Thôi Tu Viễn.
Bởi vì Thôi Tu Viễn phải nằm viện, sáng sớm hôm nay lúc ra ngoài cô cố ý xin điện thoại di động của Thôi Tu Viễn, cô không muốn anh phải chịu áp lực lớn như vậy.
Thôi Trường Gia lấy điện thoại di động ra nhìn, trên màn hình hiển thị số điện thoại là của ‘Phú Hoa Ngụy tổng’, cô mở sổ tay trong túi ra rồi bắt máy.
Ngoại trừ những thương hiệu nổi tiếng đầu tư lớn, ở Châu Thành tương đối nhiều khách sạn cao cấp, ở Châu Thành, ngoài Venus, khách sạn Phú Hoa cũng rất nổi tiếng.
Ông chủ tên là Ngụy Phú Cường, lúc trước cũng là một trong những khách sạn được nhà họ Thôi chọn làm điểm đón tiếp, có chi phí đều được ghi nợ. Ngụy Phú Cường có quan hệ tốt với Phương Bằng Trình, ban đầu cũng là Phương Bằng Trình dẫn ông ta đi đến cửa hàng đồ gia dụng bên này góp vốn đầu tư.
“Ngụy tổng, xin chào.”
Người đối diện điện thoại hơi ngạc nhiên, “Cô là?”
“Tôi là em gái của Thôi Tu Viễn, Thôi Trường Gia, anh trai tôi đang nằm viện, mọi chuyện trong nhà bây giờ do tôi phụ trách.”
“Muốn đòi nợ cũng tìm cô?”
“Đúng vậy.”
“Vậy được,” Giọng điệu Ngụy Cường không có ý tốt, nói: “Nhà mấy người cũng nợ tôi tiền lâu rồi, định khi nào thì trả đây!”
Chủ kho tên là Điền Lập Ba, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, để tóc chải ngược, nhìn qua rất giống giang hồ, anh ta đi đến hỏi, “Có phải cô tên là Thôi Trường Gia đúng không?”
“Đúng rồi.”
“Vậy thì không cần trả tiền.”
Thôi Trường Gia kinh ngạc, “Tại sao?”
Điền Lập Ba nói đùa, “Tên của cô rất đáng giá nha, chỉ với cái tên này, nhà kho 300 mét vuông kia cho cô dùng miễn phí, thích để bao lâu cũng được.”
Vẻ mặt Thôi Trường Gia mơ hồ, có chuyện tốt như vậy sao? Hay là nhà kho này nể mặt cha cô?
Điền Lập Ba cười nói, “Không đùa cô nữa, tôi và bạn học cô là anh em chí cốt, tôi sẽ không thu tiền thuê nhà kho, được rồi gọi người dỡ hàng đi.”
Thôi Trường Gia càng bối rối hơn, bạn học của cô? Trong này chắc có hiểu lầm gì đúng không?
“Không được, cần trả tiền thì vẫn phải trả, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Theo thỏa thuận một tháng 500, thuê ít nhất 3 tháng, Thôi Trường Gia để lại một nghìn năm trăm đồng đã chuẩn bị sẵn, rồi xoay người đi thật nhanh.
Từ trước đến nay Thôi Trường Gia luôn tin tưởng câu ‘trên đời không có bữa trưa miễn phí’, cho nên cô chưa bao giờ chiếm tiện nghi của người khác, dù cô có cần tiền đến đâu.
“Này…”
Điền Lập Ba cầm tiền đuổi theo, nhưng Thôi Trường Gia đã đi xa phối hợp với nhân viên vận chuyển đồ đạc, dỡ hàng.
Bên này, Thôi Trường Gia mới sắp xếp đồ đạc xong, điện thoại di động trong túi bên kia không ngừng vang lên, vang một lúc lâu, cô mới ý thức được là điện thoại di động của anh cả Thôi Tu Viễn.
Bởi vì Thôi Tu Viễn phải nằm viện, sáng sớm hôm nay lúc ra ngoài cô cố ý xin điện thoại di động của Thôi Tu Viễn, cô không muốn anh phải chịu áp lực lớn như vậy.
Thôi Trường Gia lấy điện thoại di động ra nhìn, trên màn hình hiển thị số điện thoại là của ‘Phú Hoa Ngụy tổng’, cô mở sổ tay trong túi ra rồi bắt máy.
Ngoại trừ những thương hiệu nổi tiếng đầu tư lớn, ở Châu Thành tương đối nhiều khách sạn cao cấp, ở Châu Thành, ngoài Venus, khách sạn Phú Hoa cũng rất nổi tiếng.
Ông chủ tên là Ngụy Phú Cường, lúc trước cũng là một trong những khách sạn được nhà họ Thôi chọn làm điểm đón tiếp, có chi phí đều được ghi nợ. Ngụy Phú Cường có quan hệ tốt với Phương Bằng Trình, ban đầu cũng là Phương Bằng Trình dẫn ông ta đi đến cửa hàng đồ gia dụng bên này góp vốn đầu tư.
“Ngụy tổng, xin chào.”
Người đối diện điện thoại hơi ngạc nhiên, “Cô là?”
“Tôi là em gái của Thôi Tu Viễn, Thôi Trường Gia, anh trai tôi đang nằm viện, mọi chuyện trong nhà bây giờ do tôi phụ trách.”
“Muốn đòi nợ cũng tìm cô?”
“Đúng vậy.”
“Vậy được,” Giọng điệu Ngụy Cường không có ý tốt, nói: “Nhà mấy người cũng nợ tôi tiền lâu rồi, định khi nào thì trả đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.