Sau Khi Gánh Khoản Nợ Triệu Đô La, Tôi Mở Nhà Máy Ở Niên Đại
Chương 15: Đi Đòi Nợ (3)
Vương đại cô nương
07/07/2024
Từ khi nhà họ Thôi xảy ra chuyện, anh vẫn luôn rất tự trách.
Thanh niên từng rất hăng hái, tự tin, nhưng vì tự trách, vì gãy xương, vì bỏng, đã mất đi nhuệ khí ban đầu từ lâu, sau khi xuất viện, Thôi Tu Viễn gần như tự cô lập bản thân mình, anh hầu như không mở miệng, dù cho có đôi khi miệng vết thương đau ngứa khó nhịn, anh cũng không ra cửa phòng, bản thân đã suy sụp hoàn toàn!
Vậy nên khi mọi người nhìn thấy Thôi Tu Viễn đi ra, trong lòng đều rất kích động.
“Anh trai!”
“Anh!”
Thôi Trường Nhạc, Thôi Thừa Trạch không hẹn mà cùng đứng lên, Thôi Thừa Trạch vội vàng đi tới muốn đỡ anh, lại bị ánh mắt Thôi Tu Viễn ngăn lại.
Thôi Tu Viễn ổn trọng kiên định, nhưng chỉ giỏi giữ vững những gì đã có, thiếu khả năng khai phá.
Trong lòng Thôi Văn Tuyền, con trai cả phải kế thừa và phát huy sự nghiệp gia đình, cho nên Thôi Văn Tuyền luôn cảm thấy có lỗi với con trai cả của mình.
Thôi Tu Viễn biết suy nghĩ của cha, cho nên khi anh quản lý nhà máy, cho tới bây giờ luôn cần cù chăm chỉ, công nhân, nhân viên còn có thời gian nghỉ ngơi, nhưng anh thì một năm 365 ngày, lễ mừng năm mới được nghỉ ba ngày đã tốt lắm rồi.
Đối với Thôi Thừa Trạch, Thôi Văn Tuyền còn bất lực hơn, tâm tư đứa trẻ này chưa bao giờ đặt vào việc chính, học hành thì không nghiêm túc, chuyện trong nhà cũng không dính tới, chỉ nghĩ đến ăn chơi, làm việc thì không đâu vào đâu, còn không bằng con trai lớn.
Thôi Tu Viễn không ngồi xuống, anh đứng chống gậy, bởi vì quá kích động, phần mặt không có băng gạc quấn, còn có thể nhìn thấy cơ bắp đang động, “Trường Gia nói không sai, con muốn đi nhà xưởng!”
Em gái anh nói đúng, nếu như có hợp đồng, có sổ sách, thể nào cũng đòi được lại chút tiền!
Thôi Tu Viễn kích động khiến không khí trầm lắng xung quanh họ cũng trở nên vui vẻ hơn..
“Thật sao?” – Giang Hồng Anh cũng có chút kích động.
“Thật đấy!” Thôi Tu Viễn kiên quyết nhắc lại, “Con muốn đến nhà máy.”
Giang Hồng Anh vội vàng nói, “Bên ngoài đang mưa, con không thể đi được, để em trai và em gái con đi thôi.”
Trên mặt Thôi Tu Viễn bị thương cần phải cấy da một bộ phận rất lớn, bởi vì tình trạng làn da, trạng thái thân thể, tiền, anh chỉ làm trên mặt với cổ, vết thương trên đùi vẫn chưa lành, nếu đi ra ngoài dầm mưa chân có thể bị nhiễm trùng.
“Đúng vậy anh trai,” Thôi Trường Nhạc cũng nói, “Bọn em đi là được rồi, anh nói cho bọn em phải làm thế nào là được!”
Mọi người đang đắm chìm trong kích động, nên không chú ý tới khóe mắt Thôi Trường Gia ngồi im lặng ở bên cạnh bàn đã đỏ lên, thật tốt, anh trai đã bước ra khỏi cánh cửa đóng chặt kia của mình, thật tốt!
Thanh niên từng rất hăng hái, tự tin, nhưng vì tự trách, vì gãy xương, vì bỏng, đã mất đi nhuệ khí ban đầu từ lâu, sau khi xuất viện, Thôi Tu Viễn gần như tự cô lập bản thân mình, anh hầu như không mở miệng, dù cho có đôi khi miệng vết thương đau ngứa khó nhịn, anh cũng không ra cửa phòng, bản thân đã suy sụp hoàn toàn!
Vậy nên khi mọi người nhìn thấy Thôi Tu Viễn đi ra, trong lòng đều rất kích động.
“Anh trai!”
“Anh!”
Thôi Trường Nhạc, Thôi Thừa Trạch không hẹn mà cùng đứng lên, Thôi Thừa Trạch vội vàng đi tới muốn đỡ anh, lại bị ánh mắt Thôi Tu Viễn ngăn lại.
Thôi Tu Viễn ổn trọng kiên định, nhưng chỉ giỏi giữ vững những gì đã có, thiếu khả năng khai phá.
Trong lòng Thôi Văn Tuyền, con trai cả phải kế thừa và phát huy sự nghiệp gia đình, cho nên Thôi Văn Tuyền luôn cảm thấy có lỗi với con trai cả của mình.
Thôi Tu Viễn biết suy nghĩ của cha, cho nên khi anh quản lý nhà máy, cho tới bây giờ luôn cần cù chăm chỉ, công nhân, nhân viên còn có thời gian nghỉ ngơi, nhưng anh thì một năm 365 ngày, lễ mừng năm mới được nghỉ ba ngày đã tốt lắm rồi.
Đối với Thôi Thừa Trạch, Thôi Văn Tuyền còn bất lực hơn, tâm tư đứa trẻ này chưa bao giờ đặt vào việc chính, học hành thì không nghiêm túc, chuyện trong nhà cũng không dính tới, chỉ nghĩ đến ăn chơi, làm việc thì không đâu vào đâu, còn không bằng con trai lớn.
Thôi Tu Viễn không ngồi xuống, anh đứng chống gậy, bởi vì quá kích động, phần mặt không có băng gạc quấn, còn có thể nhìn thấy cơ bắp đang động, “Trường Gia nói không sai, con muốn đi nhà xưởng!”
Em gái anh nói đúng, nếu như có hợp đồng, có sổ sách, thể nào cũng đòi được lại chút tiền!
Thôi Tu Viễn kích động khiến không khí trầm lắng xung quanh họ cũng trở nên vui vẻ hơn..
“Thật sao?” – Giang Hồng Anh cũng có chút kích động.
“Thật đấy!” Thôi Tu Viễn kiên quyết nhắc lại, “Con muốn đến nhà máy.”
Giang Hồng Anh vội vàng nói, “Bên ngoài đang mưa, con không thể đi được, để em trai và em gái con đi thôi.”
Trên mặt Thôi Tu Viễn bị thương cần phải cấy da một bộ phận rất lớn, bởi vì tình trạng làn da, trạng thái thân thể, tiền, anh chỉ làm trên mặt với cổ, vết thương trên đùi vẫn chưa lành, nếu đi ra ngoài dầm mưa chân có thể bị nhiễm trùng.
“Đúng vậy anh trai,” Thôi Trường Nhạc cũng nói, “Bọn em đi là được rồi, anh nói cho bọn em phải làm thế nào là được!”
Mọi người đang đắm chìm trong kích động, nên không chú ý tới khóe mắt Thôi Trường Gia ngồi im lặng ở bên cạnh bàn đã đỏ lên, thật tốt, anh trai đã bước ra khỏi cánh cửa đóng chặt kia của mình, thật tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.