Sau Khi Gánh Khoản Nợ Triệu Đô La, Tôi Mở Nhà Máy Ở Niên Đại
Chương 26: Hà Lương Tài Không Chịu Trả Nợ
Vương đại cô nương
09/07/2024
Trước khi đến Thôi Trường Gia đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô biết đòi tiền Hà Lương Tài không phải chuyện dễ dàng, trước khi đến cô đã quyết định, nếu Hà Lương Tài không chịu trả nợ, cho dù phải đi theo Hà Lương Tài đi wc, cô cũng phải đi theo đòi lại tiền…
Ánh mắt Thôi Trường Gia lóe lên hai cái, “Hà tổng, ngài thật sự muốn lấy đồ nội thất trả nợ ư?”
Thật ra cô biết Hà Lương Tài cố ý nói như vậy.
Hà Lương Tài vô lại nói, “Đúng vậy a, bây giờ giá thị trường không tốt, rất nhiều đồ dùng trong nhà bị tồn kho, tôi dùng đồ nội thất để trả nợ mấy người, chúng ta coi như thanh toán xong, thế nào?”
Hà Lương Tài rất đắc ý, ông ta chắc chắn bọn họ sẽ không lấy, trước tiên chưa nói đến việc lấy như thế nào, sau khi lấy về bọn họ sẽ bán ra sao? Hai đứa trẻ con mà cũng dám đến đòi nợ ông ta, trước khi đi không nhìn xem đây là đâu à!
Nhưng Thôi Trường Gia lại khiến Hà Lương Tài thất vọng, cô nhanh chóng nói, “Hà tổng, đồ nội thất của nhà máy sản xuất Thôi thị chúng tôi có thể kéo về, nhưng nếu không phải đồ nội thất của thương hiệu chúng tôi, chúng tôi không cần.”
Tiền hàng mười sáu triệu tám nghìn, không phải nợ một lần, mà là rất nhiều lần, có hàng đã bán hết từ lâu, tuy nhiên tiền hàng còn chưa gửi cho nhà họ Thôi bên này, Thôi Trường Gia đoán chừng trong cửa hàng của Hà Lương Tài ở huyện Kiều Đầu, có thể có hàng của nhà họ Thôi, nhưng chắc chỉ có mấy triệu đồng.
Dù sao Hà Lương Tài cũng không tin bọn họ dám lấy đồ nội thất về, ông ta cười nhăn nhó, đáp: “Tôi không có tiền, chỉ có đồ nội thất, hai người xem mà làm đi.”
Cứ xem ư?
Sở dĩ Thôi Văn Tuyền có thể cắm rễ nảy mầm ở Châu Thành, mở nhà máy đồ gia dụng lại mở cửa hàng đồ gia dụng, dựa vào chất lượng, dựa vào danh tiếng, đồ gia dụng của bọn họ chỉ dùng gỗ thật, sơn đều là loại sơn tốt ở nơi sản xuất, cũng không ăn bớt ăn xén nguyên liệu, lấy hàng nhái lấp đầy.
Thôi Trường Gia chỉ tin hàng của nhà máy đồ gia dụng bọn họ, chỗ khác cô không cần!
Thôi Trường Gia không nhượng bộ, nói: “Không phải đồ nội thất của Thôi thị thì chúng tôi không cần, không đủ thì phiền Hà tổng trả tiền theo hợp đồng. Ngài ở huyện Kiều Đầu coi như là nhân vật có uy tín, nếu kéo nhiều đồ nội thất như vậy ra ngoài, động tĩnh cũng không nhỏ. Nhỡ đâu việc này truyền ra ngoài, đối với cửa hàng nội thất của ngài cũng không phải chuyện tốt, ngài nghĩ xem đúng không?”
Hà Lương Tài tức giận hét lên, “Cô đang uy hiếp tôi? Nơi này là huyện Kiều Đầu, là địa bàn của tôi!”
Thôi Trường Gia trừng mắt khiêu chiến Hà Lương Tài, “Dù là địa bàn của ngài cũng phải nói đạo đức!”
“Có tin hôm nay tôi không cho hai người ra khỏi đầu cầu huyện không!”
Ánh mắt Thôi Trường Gia lóe lên hai cái, “Hà tổng, ngài thật sự muốn lấy đồ nội thất trả nợ ư?”
Thật ra cô biết Hà Lương Tài cố ý nói như vậy.
Hà Lương Tài vô lại nói, “Đúng vậy a, bây giờ giá thị trường không tốt, rất nhiều đồ dùng trong nhà bị tồn kho, tôi dùng đồ nội thất để trả nợ mấy người, chúng ta coi như thanh toán xong, thế nào?”
Hà Lương Tài rất đắc ý, ông ta chắc chắn bọn họ sẽ không lấy, trước tiên chưa nói đến việc lấy như thế nào, sau khi lấy về bọn họ sẽ bán ra sao? Hai đứa trẻ con mà cũng dám đến đòi nợ ông ta, trước khi đi không nhìn xem đây là đâu à!
Nhưng Thôi Trường Gia lại khiến Hà Lương Tài thất vọng, cô nhanh chóng nói, “Hà tổng, đồ nội thất của nhà máy sản xuất Thôi thị chúng tôi có thể kéo về, nhưng nếu không phải đồ nội thất của thương hiệu chúng tôi, chúng tôi không cần.”
Tiền hàng mười sáu triệu tám nghìn, không phải nợ một lần, mà là rất nhiều lần, có hàng đã bán hết từ lâu, tuy nhiên tiền hàng còn chưa gửi cho nhà họ Thôi bên này, Thôi Trường Gia đoán chừng trong cửa hàng của Hà Lương Tài ở huyện Kiều Đầu, có thể có hàng của nhà họ Thôi, nhưng chắc chỉ có mấy triệu đồng.
Dù sao Hà Lương Tài cũng không tin bọn họ dám lấy đồ nội thất về, ông ta cười nhăn nhó, đáp: “Tôi không có tiền, chỉ có đồ nội thất, hai người xem mà làm đi.”
Cứ xem ư?
Sở dĩ Thôi Văn Tuyền có thể cắm rễ nảy mầm ở Châu Thành, mở nhà máy đồ gia dụng lại mở cửa hàng đồ gia dụng, dựa vào chất lượng, dựa vào danh tiếng, đồ gia dụng của bọn họ chỉ dùng gỗ thật, sơn đều là loại sơn tốt ở nơi sản xuất, cũng không ăn bớt ăn xén nguyên liệu, lấy hàng nhái lấp đầy.
Thôi Trường Gia chỉ tin hàng của nhà máy đồ gia dụng bọn họ, chỗ khác cô không cần!
Thôi Trường Gia không nhượng bộ, nói: “Không phải đồ nội thất của Thôi thị thì chúng tôi không cần, không đủ thì phiền Hà tổng trả tiền theo hợp đồng. Ngài ở huyện Kiều Đầu coi như là nhân vật có uy tín, nếu kéo nhiều đồ nội thất như vậy ra ngoài, động tĩnh cũng không nhỏ. Nhỡ đâu việc này truyền ra ngoài, đối với cửa hàng nội thất của ngài cũng không phải chuyện tốt, ngài nghĩ xem đúng không?”
Hà Lương Tài tức giận hét lên, “Cô đang uy hiếp tôi? Nơi này là huyện Kiều Đầu, là địa bàn của tôi!”
Thôi Trường Gia trừng mắt khiêu chiến Hà Lương Tài, “Dù là địa bàn của ngài cũng phải nói đạo đức!”
“Có tin hôm nay tôi không cho hai người ra khỏi đầu cầu huyện không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.