Chương 32: Vợ chỉ dùng để sủng
Ngữ Tiếu Lan San
28/12/2016
Cha con Tô Siêu Mĩ đưa Mục Nhiên đến một nhà hàng rất sang trọng, vì vậy Mục bảo bảo có chút khẩn trương, chỉ ngồi bên cạnh bàn ôm chén trà uống, cũng không dám nói chuyện.
“Không sao đâu, tớ cũng không biết bọn họ.” Tô Siêu Mĩ nhỏ giọng an ủi, lại múc canh cho cậu. “Ăn gì đi chứ!”
“Tớ muốn đi toilet.” Mục Nhiên căng thẳng.
“Tớ đưa cậu đi!” Nhà hàng rất lớn, Tô Siêu Mĩ sợ cậu tìm không thấy, vì thế xung phong nhận việc.
Hai người đẩy cửa toilet ra, bên trong đang có người đi đến. Sau khi đối mặt, cả ba đều sửng sốt.
“Sao em lại đến đây?” Lương Viễn Triết cảm thấy ngoài ý muốn.
“Em…” Mục Nhiên trong lòng âm thầm kêu khổ, sao lại trùng hợp như vậy.
“Tôi rủ cậu ấy đến đây ăn gì đó!” Thấy Mục Nhiên lắp bắp, Tô Siêu Mĩ chủ động giải thích.
“Cậu rủ cậu ấy?” Lương thiếu gia nghe vậy có chút nổi giận.
“Là thế này, chúng tôi gặp nhau ở trạm xe, dù sao Mục Nhiên cũng chỉ có một mình, nên tôi rủ cậu ấy đến đây.” Tô Siêu Mĩ bị ánh mắt hắn hù doạ, trong lòng run sợ giải thích.
Lương Viễn Triết như thiêu như đốt bên cạnh, rõ ràng là vợ của lão tử, vì sao phải cùng đi ăn cơm với cậu?
“Tớ tớ tớ…. tớ đi trước!” Tô Siêu Mĩ thực không trượng nghĩa, xoay người cắn răng bỏ chạy. Dù sao Lương Viễn Triết luôn luôn đối xử tốt với Mục Nhiên, khẳng định sẽ không khi dễ cậu ấy!
Trong toilet rất im lặng, Mục Nhiên có điểm bất đắc dĩ. “Anh giận sao?”
Lương Viễn Triết buồn bực, lại cảm thấy bản thân hơi có chút đuối lý, cũng không có cách nào phát hoả được, vì vậy ôm Mục Nhiên đè lên bồn rửa tay, đổ ập người xuống hôn, để thông suốt rồi nói sau.
Mục Nhiên bị hoảng sợ, nhanh chóng vươn tay đẩy hắn ra. Tại sao muốn phát tình liền phát tình được. Cửa toilet không có khoá, bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?
“Hôn cũng không cho anh hôn hử?” Lương Viễn Triết táo bạo.
“Anh không nói đạo lý!” Mục Nhiên tức giận.
“Anh chính là không nói đạo lý, như thế nào?” Lương Viễn Triết thực bá đạo.
Mục Nhiên bị chọc nở nụ cười, nhấc chân muốn đá hắn.
“Nếu không anh mang em ra ngoài ăn?” Nhìn thấy Mục Nhiên cười, Lương Viễn Triết một chút hoả cũng không còn.
“Đương nhiên không cần, nếu dì chú biết, chắc chắn sẽ tức giận.” Mục Nhiên rửa tay. “Em tự về nhà là được rồi, anh cũng trở về đi.”
“… Vậy thì, đi tìm cái tên Tô Siêu Mĩ đi.” Lương Viễn Triết nghẹn khuất, nhưng cũng không thể để cậu một mình thui thủi về nhà. “Cơm nước xong thì nhắn tin cho anh, anh sẽ xem thử có đưa em về nhà được không, nha?”
“Ừ, em đi trước.” Mục Nhiên nhón chân lên hôn hắn một cái.
Lương Viễn Triết sửng sốt, đợi đến lúc phản ứng được, Mục Nhiên đã rời khỏi rồi. Trên môi chỉ còn sót lại xúc cảm ẩm ướt, vì vậy tâm tình Lương thiếu gia liền vui sướng mênh mông bát ngát. Tâm can nhà mình thật đáng yêu!
“Wow, tớ còn nghĩ cậu ta sẽ bắt cóc cậu đi!” Nhìn thấy Mục Nhiên trở về, Tô Siêu Mĩ có chút ngoài ý muốn.
“Cậu vừa rồi sao lại bỏ tớ mà chạy?” Mục Nhiên thầm oán, “Không trượng nghĩa!”
“Hắc hắc hắc, cậu ta dữ lắm.” Tô Siêu Mĩ tự biết đuối lý, giúp cậu bóc vỏ tôm, thuận tiện nói sang chuyện khác. “Cậu muốn thi vào trường nào?”
“Đại học B, cậu thì sao?”
“Tớ cũng vậy!” Tô Siêu Mĩ cười tủm tỉm. “Chúng ta vẫn học cùng nhau, nếu có thể cùng học một ngành thì thật tốt.”
Mục Nhiên thực rối rắm ăn tôm đã bóc vỏ, thầm nghĩ nếu Lương Viễn Triết nghe được tin tức này, không biết có lại xù lông không.
Cơm nước xong, Mục Nhiên cự tuyệt lời mời của Tô Siêu Mĩ, một mình ngồi trong nhà sách gần đó, vừa đọc sách vừa uống nước trái cây.
“Nhiên Nhiên, em ở đâu?” Lương Viễn Triết gọi điện thoại đến.
“Đối diện nhà hàng, anh ra ngoài được không?” Mục Nhiên hỏi.
“Không thành vấn đề, chờ anh năm phút.” Lương Viễn Triết dứt điện thoại, một lát sau liền thở hổn hển chạy tới.
“Chú dì không giận sao?” Mục Nhiên có điểm lo lắng.
“Bọn họ còn đang uống rượu. Anh nói đi hát kara với bạn học, bọn họ cũng chẳng nói gì.”
“Chúng ta đi đâu đây?” Mục Nhiên nhìn đồng hồ treo tường, “Cũng khuya rồi.”
“Chúng ta… về nhà em?” Lương Viễn Triết tâm địa xấu xa, vươn tay xoa bóp thắt lưng cậu.
Khuôn mặt Mục Nhiên trong nháy mặt ửng hồng, nhưng mà cũng không phản đối.
Ngoan như vậy? Lương thiếu gia mừng rỡ, nội tâm meo meo kêu.
Hai người vừa vào cửa, Mục Nhiên đã bị đè lên tường, rồi trong nháy mắt, môi đã bị hung hăng ngăn chặn.
Nụ hôn này vừa kéo dài vừa cuồng loạn nóng bỏng, hai người dây dưa đến tận phòng tắm. Trong không gian ẩm ướt, Lương Viễn Triết lung tung kéo quần áo hai người. Hắn tuỳ tay lấy một ít sữa tắm, hơi vội vàng mở rộng huyện khẩu nhỏ hẹp kia. Dục vọng đã sớm kêu gào muốn bùng nổ, nếu không phải người trong lòng này quá mức quan trọng, sợ rằng Lương thiếu gia hắn đã sớm liều lĩnh, hung hăng tiến vào.
Tuy rằng đây cũng không phải lần đầu tiên của hai người, nhưng thân thể Mục Nhiên vẫn non nớt như trước. Trong nháy mắt bị lửa nóng xỏ xuyên qua, cậu vẫn đau đến nhíu mày. Lương Viễn Triết rốt cuộc cũng không thể chú ý nhiều được, chỉ cảm thấy trong huyện khẩu kia vừa nóng bỏng vừa chặt chẽ, mềm mại như tơ gắt gao bao chặt mình lại. Lý trí bị tình dục thiêu đốt hầu như không còn, trong lòng chỉ còn lại nhu cầu bản năng. Va chạm vừa kịch liệt vừa hung ác, mỗi một lần đều dùng hết toàn lực đỉnh vào, khiến cho Mục Nhiên ngay cả đứng cũng không vững.
“Nhẹ… nhẹ một chút… a…” Mục Nhiên không nói được thành câu. Cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân mình cư nhiên sẽ ở trong phòng tắm đèn đuốc sáng trưng, ghé vào bồn rửa tay lạnh như băng mà làm loại chuyện này. Chỗ phía sau bị mạnh mẽ mở ra, phía trước cũng bị hắn tìm mọi cách nhu lộng. Cảm nhận thẹn thùng và hỗn loạn sâu sắc, còn có từng đợt từng đợt khoái cảm không rõ ràng, tụ tập thành một dòng điện lưu, khiến cho chính mình lâm vào điên cuồng, cả ý thức cũng nhanh chóng rời khỏi thân thể.
Không biết qua bao lâu, trải qua vài cái va chạm kịch liệt, cuối cùng,Lương Viễn Triết cũng phóng ra dục vọng tích tụ lâu ngày, bùng nổ cùng với cậu. Mục Nhiên toàn thân co rút mạnh, cùng hắn đạt lên đỉnh.
Sau cao trào, Mục Nhiên có chút thất thần ngắn ngủi, ghé vào bồn rửa tay hồng hộc thở dốc. Cảnh này dừng lại trong mắt Lương Viễn Triết, lại trở nên vô cùng dụ hoặc.
Thân thể thiếu niên tinh tế mềm dẻo, làm da mỏng manh, bờ mông cánh hoa trắng nõn vì trải qua sự tình vừa rồi nên ửng lên màu hồng nhợt nhạt, như là cây anh đào ngày đông. Ở giữa cặp mông kia là huyệt khẩu còn chưa hoàn toàn khép kín, theo hô hấp của cậu mà như ẩn như hiện, chảy ra chất lỏng màu trắng ái muội. Hô hấp của Lương Viễn Triết lại một lần nữa trở nên nặng nề, lung tung giật khăn tắm bao lấy cậu, ôm cậu đi vào phòng ngủ.
Tách ra lâu như vậy, hắn thật sự muốn rất nhiều, một giây cũng không muốn lãng phí.
Cho đến tận nữa đêm, trận hoan ái này mới vân tiêu vũ tán. Cổ họng Mục Nhiên có chút khàn khàn, cả động một chút cũng không muốn. Được Lương Viễn Triết miệng đối miệng mà đút, cậu mới miễn cưỡng uống xong nửa ly nước.
“Muốn uống nữa không?” Lương Viễn Triết hỏi.
Mục Nhiên hỗn loạn lắc đầu, nghiêng người cuộn thành một đoàn nho nhỏ.
Nhìn bộ dáng biếng nhác như mèo con của cậu, Lương Viễn Triết thích đến chết. Buông cái ly ra hắn liền tiến vào ổ chăn, vừa ôm vừa hôn không nỡ buông tay. Trong miệng đều là tâm can bảo bối, lời gì buồn nôn cũng nói ra hết.
Mục Nhiên đỏ mặt, cả người đều vùi sâu trong chăn.
Bởi vì nháo một đêm có chút mệt, cho nên đến thẳng trưa hôm sau, Mục Nhiên mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo thói quen muốn duỗi người, lại bị người một phen ôm lấy.
“A?” Mục Nhiên dụi dụi mắt, rõ ràng còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
“Bảo bối, thắt lưng có đau không?” Lương Viễn Triết kéo tay cậu xuống dưới.
“… Đau.” Mục Nhiên thử giật giật, cảm thấy có chút buồn bực, vì sao mỗi lần làm người bị đau đều là mình?
“Vậy còn nơi này?” Lương Viễn Triết vươn tay sờ xuống dưới.
“Nha!” Mục Nhiên muốn tách ra, lại bị hắn một phen xốc chăn lên, cả người đều lộ ra trong không khí.
Nhìn thân mình trần trụi của tâm can nhà mình, ánh mắt Lương thiếu gia toả sáng, tầm mắt đương nhiên dời xuống ngắm thêm chút nữa.
“Không được nhìn!” Mục Nhiên đỏ mặt ôm chăn, lại bị hắn chặn lại, cọ một hai cái. Mục bảo bảo liền cảm giác rõ ràng được, địa phương nào đó của người nào đó đã trở nên nóng bỏng như lửa, cách một tầng vải mỏng manh, cứng rắn đè lên bụng mình.
“Một lần nữa đi?” Lương Viễn Triết cắn vành tai cậu, bàn tay to cũng phủ lên, nắm bắt bờ mông cánh hoa non mềm kia.
“Không muốn, em sẽ chết mất!” Mục Nhiên kịch liệt giãy dụa, không cẩn thận một cái, đầu gối liền đánh thật mạnh vào bộ vị đang tinh thần sáng láng của Lương Viễn Triết.
Lương thiếu gia không hề phòng bị mà kêu thảm thiết một tiếng, đau đến thiếu chút nữa ngất đi.
“Anh không sao chứ?” Mục Nhiên bị dọa nhảy dựng.
Lương Viễn Triết biểu tình thống khổ, nhìn qua hô hấp có vẻ khó khăn.
“Anh anh…. anh đừng làm em sợ!” Mục Nhiên hoảng hốt.
Lương Viễn Triết sắc mặt tái nhợt.
“A?” Mục Nhiên hoang mang lo sợ, còn tưởng rằng hắn thật sự bị thương nghiêm trọng. Cậu liền chạy qua cởi quần hắn, chỉ muốn nhìn một chút rốt cuộc thế nào, hoàn toàn quên chính mình căn bản là không mặc quần áo.
Một màn này thật sự quá quyến rũ, Lương thiếu gia nguyên bản còn muốn giả bộ một chút, bất đắc dĩ bộ vị nào đó thật không phối hợp, rất nhanh đã gắng gượng đứng lên.
“Anh anh… không phải là sưng lên chứ?” Mục Nhiên căn bản không có biện pháp tưởng tượng, hắn sau khi bị mình dùng đầu gối đánh thật mạnh, còn có thể có loại hưng trí này, cho nên đành phải phán đoán kiểu khác.
Lương Viễn Triết dở khóc dở cười, kéo tay cậu qua bao lấy dục vọng của mình. “Em cảm thấy sao?”
Trong lòng bàn tay truyền đến nhịp đập dị thường rõ ràng, Mục Nhiên chậm chạp nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn mắt Lương Viễn Triết, chỉ thấy vẻ mặt cười xấu xa của hắn đang đối diện mình.
Khuôn mặt Mục bảo bảo nháy mắt bị thiêu đốt, người này thật sự rất hạ lưu!
“Nhiên Nhiên, động tay một chút nào!” Lương Viễn Triết hướng dẫn hắn.
“Hừ!” Tay Mục Nhiên dùng một chút lực, nhéo thật mạnh một phen.
“Đau—” Lương Viễn Triết bất ngờ không kịp phòng, hít một ngụm khí lạnh.
“Sắc lang!” Mục Nhiên lấy gối đầu đập hắn, lại kéo chăn qua bao lấy chính mình. “Cách xa em một chút!”
Lương thiếu gia bất đắc dĩ thở dài, người này thật đúng là… vô cùng thẹn thùng.
Bữa sáng là cháo rau dưa, còn có bánh vừng nướng thơm lừng cùng thịt bò băm. Mục Nhiên ăn đến cái bụng cũng tròn vo, thoả mãn thấu trời.
Lương Viễn Triết thích nhất nhìn bộ dáng Mục Nhiên sau khi ăn no, cả hai mắt đều nheo lại, rất đáng yêu.
“Đúng rồi, tháng sau lớp mình đi du lịch, anh đi không?” Mục Nhiên đột nhiên nhớ tới một việc.
“Em đi thì anh đi.” Lương Viễn Triết đối với loại hoạt động tập thể này một chút hứng thú cũng không có, chẳng qua nếu tâm can nhà mình thích, thì đó lại là chuyện khác.
“Nói sau vậy.” Mục Nhiên dọn bàn. “Dù sao cũng còn nửa tháng, lại không phải vội vàng báo danh.”
Lương Viễn Triết đáp ứng một tiếng, đứng lên muốn giúp cậu thu thập chén bát, lại cảm thấy bụng một trận đau đớn, nhịn không được kêu rên lên.
“Làm gì!” Mục Nhiên thấy hắn đột nhiên cau mày, nghĩ đến hắn lại muốn mưu đồ gây rối, vì thế hung hăng trừng hắn. “Em mới không mắc mưu!”
Lương Viễn Triết vừa bực mình vừa buồn cười, ngồi ở ghế trên nửa ngày, mới chậm rãi duỗi thẳng thắt lưng.
“Thật sự rất đau sao?” Mục Nhiên lại gần, có chút hoài nghi hỏi.
“Nếu đau thật sự, có hôn hôn an ủi không?” Lương thiếu gia theo thói quen đùa giỡn lưu manh.
“Không có!” Mục Nhiên cả một giây cũng không suy xét. “Không đau thì đi rửa chén!”
Lương Viễn Triết nhận mệnh, để cho Mục Nhiên cột dây áo tạp chề caro lên cổ mình, một bên rửa bát một bên thở dài.
Làm sao bây giờ, cậu ấy hình như bị mình làm hư rồi…
“Không sao đâu, tớ cũng không biết bọn họ.” Tô Siêu Mĩ nhỏ giọng an ủi, lại múc canh cho cậu. “Ăn gì đi chứ!”
“Tớ muốn đi toilet.” Mục Nhiên căng thẳng.
“Tớ đưa cậu đi!” Nhà hàng rất lớn, Tô Siêu Mĩ sợ cậu tìm không thấy, vì thế xung phong nhận việc.
Hai người đẩy cửa toilet ra, bên trong đang có người đi đến. Sau khi đối mặt, cả ba đều sửng sốt.
“Sao em lại đến đây?” Lương Viễn Triết cảm thấy ngoài ý muốn.
“Em…” Mục Nhiên trong lòng âm thầm kêu khổ, sao lại trùng hợp như vậy.
“Tôi rủ cậu ấy đến đây ăn gì đó!” Thấy Mục Nhiên lắp bắp, Tô Siêu Mĩ chủ động giải thích.
“Cậu rủ cậu ấy?” Lương thiếu gia nghe vậy có chút nổi giận.
“Là thế này, chúng tôi gặp nhau ở trạm xe, dù sao Mục Nhiên cũng chỉ có một mình, nên tôi rủ cậu ấy đến đây.” Tô Siêu Mĩ bị ánh mắt hắn hù doạ, trong lòng run sợ giải thích.
Lương Viễn Triết như thiêu như đốt bên cạnh, rõ ràng là vợ của lão tử, vì sao phải cùng đi ăn cơm với cậu?
“Tớ tớ tớ…. tớ đi trước!” Tô Siêu Mĩ thực không trượng nghĩa, xoay người cắn răng bỏ chạy. Dù sao Lương Viễn Triết luôn luôn đối xử tốt với Mục Nhiên, khẳng định sẽ không khi dễ cậu ấy!
Trong toilet rất im lặng, Mục Nhiên có điểm bất đắc dĩ. “Anh giận sao?”
Lương Viễn Triết buồn bực, lại cảm thấy bản thân hơi có chút đuối lý, cũng không có cách nào phát hoả được, vì vậy ôm Mục Nhiên đè lên bồn rửa tay, đổ ập người xuống hôn, để thông suốt rồi nói sau.
Mục Nhiên bị hoảng sợ, nhanh chóng vươn tay đẩy hắn ra. Tại sao muốn phát tình liền phát tình được. Cửa toilet không có khoá, bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?
“Hôn cũng không cho anh hôn hử?” Lương Viễn Triết táo bạo.
“Anh không nói đạo lý!” Mục Nhiên tức giận.
“Anh chính là không nói đạo lý, như thế nào?” Lương Viễn Triết thực bá đạo.
Mục Nhiên bị chọc nở nụ cười, nhấc chân muốn đá hắn.
“Nếu không anh mang em ra ngoài ăn?” Nhìn thấy Mục Nhiên cười, Lương Viễn Triết một chút hoả cũng không còn.
“Đương nhiên không cần, nếu dì chú biết, chắc chắn sẽ tức giận.” Mục Nhiên rửa tay. “Em tự về nhà là được rồi, anh cũng trở về đi.”
“… Vậy thì, đi tìm cái tên Tô Siêu Mĩ đi.” Lương Viễn Triết nghẹn khuất, nhưng cũng không thể để cậu một mình thui thủi về nhà. “Cơm nước xong thì nhắn tin cho anh, anh sẽ xem thử có đưa em về nhà được không, nha?”
“Ừ, em đi trước.” Mục Nhiên nhón chân lên hôn hắn một cái.
Lương Viễn Triết sửng sốt, đợi đến lúc phản ứng được, Mục Nhiên đã rời khỏi rồi. Trên môi chỉ còn sót lại xúc cảm ẩm ướt, vì vậy tâm tình Lương thiếu gia liền vui sướng mênh mông bát ngát. Tâm can nhà mình thật đáng yêu!
“Wow, tớ còn nghĩ cậu ta sẽ bắt cóc cậu đi!” Nhìn thấy Mục Nhiên trở về, Tô Siêu Mĩ có chút ngoài ý muốn.
“Cậu vừa rồi sao lại bỏ tớ mà chạy?” Mục Nhiên thầm oán, “Không trượng nghĩa!”
“Hắc hắc hắc, cậu ta dữ lắm.” Tô Siêu Mĩ tự biết đuối lý, giúp cậu bóc vỏ tôm, thuận tiện nói sang chuyện khác. “Cậu muốn thi vào trường nào?”
“Đại học B, cậu thì sao?”
“Tớ cũng vậy!” Tô Siêu Mĩ cười tủm tỉm. “Chúng ta vẫn học cùng nhau, nếu có thể cùng học một ngành thì thật tốt.”
Mục Nhiên thực rối rắm ăn tôm đã bóc vỏ, thầm nghĩ nếu Lương Viễn Triết nghe được tin tức này, không biết có lại xù lông không.
Cơm nước xong, Mục Nhiên cự tuyệt lời mời của Tô Siêu Mĩ, một mình ngồi trong nhà sách gần đó, vừa đọc sách vừa uống nước trái cây.
“Nhiên Nhiên, em ở đâu?” Lương Viễn Triết gọi điện thoại đến.
“Đối diện nhà hàng, anh ra ngoài được không?” Mục Nhiên hỏi.
“Không thành vấn đề, chờ anh năm phút.” Lương Viễn Triết dứt điện thoại, một lát sau liền thở hổn hển chạy tới.
“Chú dì không giận sao?” Mục Nhiên có điểm lo lắng.
“Bọn họ còn đang uống rượu. Anh nói đi hát kara với bạn học, bọn họ cũng chẳng nói gì.”
“Chúng ta đi đâu đây?” Mục Nhiên nhìn đồng hồ treo tường, “Cũng khuya rồi.”
“Chúng ta… về nhà em?” Lương Viễn Triết tâm địa xấu xa, vươn tay xoa bóp thắt lưng cậu.
Khuôn mặt Mục Nhiên trong nháy mặt ửng hồng, nhưng mà cũng không phản đối.
Ngoan như vậy? Lương thiếu gia mừng rỡ, nội tâm meo meo kêu.
Hai người vừa vào cửa, Mục Nhiên đã bị đè lên tường, rồi trong nháy mắt, môi đã bị hung hăng ngăn chặn.
Nụ hôn này vừa kéo dài vừa cuồng loạn nóng bỏng, hai người dây dưa đến tận phòng tắm. Trong không gian ẩm ướt, Lương Viễn Triết lung tung kéo quần áo hai người. Hắn tuỳ tay lấy một ít sữa tắm, hơi vội vàng mở rộng huyện khẩu nhỏ hẹp kia. Dục vọng đã sớm kêu gào muốn bùng nổ, nếu không phải người trong lòng này quá mức quan trọng, sợ rằng Lương thiếu gia hắn đã sớm liều lĩnh, hung hăng tiến vào.
Tuy rằng đây cũng không phải lần đầu tiên của hai người, nhưng thân thể Mục Nhiên vẫn non nớt như trước. Trong nháy mắt bị lửa nóng xỏ xuyên qua, cậu vẫn đau đến nhíu mày. Lương Viễn Triết rốt cuộc cũng không thể chú ý nhiều được, chỉ cảm thấy trong huyện khẩu kia vừa nóng bỏng vừa chặt chẽ, mềm mại như tơ gắt gao bao chặt mình lại. Lý trí bị tình dục thiêu đốt hầu như không còn, trong lòng chỉ còn lại nhu cầu bản năng. Va chạm vừa kịch liệt vừa hung ác, mỗi một lần đều dùng hết toàn lực đỉnh vào, khiến cho Mục Nhiên ngay cả đứng cũng không vững.
“Nhẹ… nhẹ một chút… a…” Mục Nhiên không nói được thành câu. Cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân mình cư nhiên sẽ ở trong phòng tắm đèn đuốc sáng trưng, ghé vào bồn rửa tay lạnh như băng mà làm loại chuyện này. Chỗ phía sau bị mạnh mẽ mở ra, phía trước cũng bị hắn tìm mọi cách nhu lộng. Cảm nhận thẹn thùng và hỗn loạn sâu sắc, còn có từng đợt từng đợt khoái cảm không rõ ràng, tụ tập thành một dòng điện lưu, khiến cho chính mình lâm vào điên cuồng, cả ý thức cũng nhanh chóng rời khỏi thân thể.
Không biết qua bao lâu, trải qua vài cái va chạm kịch liệt, cuối cùng,Lương Viễn Triết cũng phóng ra dục vọng tích tụ lâu ngày, bùng nổ cùng với cậu. Mục Nhiên toàn thân co rút mạnh, cùng hắn đạt lên đỉnh.
Sau cao trào, Mục Nhiên có chút thất thần ngắn ngủi, ghé vào bồn rửa tay hồng hộc thở dốc. Cảnh này dừng lại trong mắt Lương Viễn Triết, lại trở nên vô cùng dụ hoặc.
Thân thể thiếu niên tinh tế mềm dẻo, làm da mỏng manh, bờ mông cánh hoa trắng nõn vì trải qua sự tình vừa rồi nên ửng lên màu hồng nhợt nhạt, như là cây anh đào ngày đông. Ở giữa cặp mông kia là huyệt khẩu còn chưa hoàn toàn khép kín, theo hô hấp của cậu mà như ẩn như hiện, chảy ra chất lỏng màu trắng ái muội. Hô hấp của Lương Viễn Triết lại một lần nữa trở nên nặng nề, lung tung giật khăn tắm bao lấy cậu, ôm cậu đi vào phòng ngủ.
Tách ra lâu như vậy, hắn thật sự muốn rất nhiều, một giây cũng không muốn lãng phí.
Cho đến tận nữa đêm, trận hoan ái này mới vân tiêu vũ tán. Cổ họng Mục Nhiên có chút khàn khàn, cả động một chút cũng không muốn. Được Lương Viễn Triết miệng đối miệng mà đút, cậu mới miễn cưỡng uống xong nửa ly nước.
“Muốn uống nữa không?” Lương Viễn Triết hỏi.
Mục Nhiên hỗn loạn lắc đầu, nghiêng người cuộn thành một đoàn nho nhỏ.
Nhìn bộ dáng biếng nhác như mèo con của cậu, Lương Viễn Triết thích đến chết. Buông cái ly ra hắn liền tiến vào ổ chăn, vừa ôm vừa hôn không nỡ buông tay. Trong miệng đều là tâm can bảo bối, lời gì buồn nôn cũng nói ra hết.
Mục Nhiên đỏ mặt, cả người đều vùi sâu trong chăn.
Bởi vì nháo một đêm có chút mệt, cho nên đến thẳng trưa hôm sau, Mục Nhiên mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo thói quen muốn duỗi người, lại bị người một phen ôm lấy.
“A?” Mục Nhiên dụi dụi mắt, rõ ràng còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
“Bảo bối, thắt lưng có đau không?” Lương Viễn Triết kéo tay cậu xuống dưới.
“… Đau.” Mục Nhiên thử giật giật, cảm thấy có chút buồn bực, vì sao mỗi lần làm người bị đau đều là mình?
“Vậy còn nơi này?” Lương Viễn Triết vươn tay sờ xuống dưới.
“Nha!” Mục Nhiên muốn tách ra, lại bị hắn một phen xốc chăn lên, cả người đều lộ ra trong không khí.
Nhìn thân mình trần trụi của tâm can nhà mình, ánh mắt Lương thiếu gia toả sáng, tầm mắt đương nhiên dời xuống ngắm thêm chút nữa.
“Không được nhìn!” Mục Nhiên đỏ mặt ôm chăn, lại bị hắn chặn lại, cọ một hai cái. Mục bảo bảo liền cảm giác rõ ràng được, địa phương nào đó của người nào đó đã trở nên nóng bỏng như lửa, cách một tầng vải mỏng manh, cứng rắn đè lên bụng mình.
“Một lần nữa đi?” Lương Viễn Triết cắn vành tai cậu, bàn tay to cũng phủ lên, nắm bắt bờ mông cánh hoa non mềm kia.
“Không muốn, em sẽ chết mất!” Mục Nhiên kịch liệt giãy dụa, không cẩn thận một cái, đầu gối liền đánh thật mạnh vào bộ vị đang tinh thần sáng láng của Lương Viễn Triết.
Lương thiếu gia không hề phòng bị mà kêu thảm thiết một tiếng, đau đến thiếu chút nữa ngất đi.
“Anh không sao chứ?” Mục Nhiên bị dọa nhảy dựng.
Lương Viễn Triết biểu tình thống khổ, nhìn qua hô hấp có vẻ khó khăn.
“Anh anh…. anh đừng làm em sợ!” Mục Nhiên hoảng hốt.
Lương Viễn Triết sắc mặt tái nhợt.
“A?” Mục Nhiên hoang mang lo sợ, còn tưởng rằng hắn thật sự bị thương nghiêm trọng. Cậu liền chạy qua cởi quần hắn, chỉ muốn nhìn một chút rốt cuộc thế nào, hoàn toàn quên chính mình căn bản là không mặc quần áo.
Một màn này thật sự quá quyến rũ, Lương thiếu gia nguyên bản còn muốn giả bộ một chút, bất đắc dĩ bộ vị nào đó thật không phối hợp, rất nhanh đã gắng gượng đứng lên.
“Anh anh… không phải là sưng lên chứ?” Mục Nhiên căn bản không có biện pháp tưởng tượng, hắn sau khi bị mình dùng đầu gối đánh thật mạnh, còn có thể có loại hưng trí này, cho nên đành phải phán đoán kiểu khác.
Lương Viễn Triết dở khóc dở cười, kéo tay cậu qua bao lấy dục vọng của mình. “Em cảm thấy sao?”
Trong lòng bàn tay truyền đến nhịp đập dị thường rõ ràng, Mục Nhiên chậm chạp nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn mắt Lương Viễn Triết, chỉ thấy vẻ mặt cười xấu xa của hắn đang đối diện mình.
Khuôn mặt Mục bảo bảo nháy mắt bị thiêu đốt, người này thật sự rất hạ lưu!
“Nhiên Nhiên, động tay một chút nào!” Lương Viễn Triết hướng dẫn hắn.
“Hừ!” Tay Mục Nhiên dùng một chút lực, nhéo thật mạnh một phen.
“Đau—” Lương Viễn Triết bất ngờ không kịp phòng, hít một ngụm khí lạnh.
“Sắc lang!” Mục Nhiên lấy gối đầu đập hắn, lại kéo chăn qua bao lấy chính mình. “Cách xa em một chút!”
Lương thiếu gia bất đắc dĩ thở dài, người này thật đúng là… vô cùng thẹn thùng.
Bữa sáng là cháo rau dưa, còn có bánh vừng nướng thơm lừng cùng thịt bò băm. Mục Nhiên ăn đến cái bụng cũng tròn vo, thoả mãn thấu trời.
Lương Viễn Triết thích nhất nhìn bộ dáng Mục Nhiên sau khi ăn no, cả hai mắt đều nheo lại, rất đáng yêu.
“Đúng rồi, tháng sau lớp mình đi du lịch, anh đi không?” Mục Nhiên đột nhiên nhớ tới một việc.
“Em đi thì anh đi.” Lương Viễn Triết đối với loại hoạt động tập thể này một chút hứng thú cũng không có, chẳng qua nếu tâm can nhà mình thích, thì đó lại là chuyện khác.
“Nói sau vậy.” Mục Nhiên dọn bàn. “Dù sao cũng còn nửa tháng, lại không phải vội vàng báo danh.”
Lương Viễn Triết đáp ứng một tiếng, đứng lên muốn giúp cậu thu thập chén bát, lại cảm thấy bụng một trận đau đớn, nhịn không được kêu rên lên.
“Làm gì!” Mục Nhiên thấy hắn đột nhiên cau mày, nghĩ đến hắn lại muốn mưu đồ gây rối, vì thế hung hăng trừng hắn. “Em mới không mắc mưu!”
Lương Viễn Triết vừa bực mình vừa buồn cười, ngồi ở ghế trên nửa ngày, mới chậm rãi duỗi thẳng thắt lưng.
“Thật sự rất đau sao?” Mục Nhiên lại gần, có chút hoài nghi hỏi.
“Nếu đau thật sự, có hôn hôn an ủi không?” Lương thiếu gia theo thói quen đùa giỡn lưu manh.
“Không có!” Mục Nhiên cả một giây cũng không suy xét. “Không đau thì đi rửa chén!”
Lương Viễn Triết nhận mệnh, để cho Mục Nhiên cột dây áo tạp chề caro lên cổ mình, một bên rửa bát một bên thở dài.
Làm sao bây giờ, cậu ấy hình như bị mình làm hư rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.