Chương 98: Chúa Cứu Thế 11
Phù Bạch Khúc
16/07/2024
Ý của Yến Chiêu là muốn tối nay ngủ cùng phòng với Dung Dữ.
Không phải y muốn làm gì, chỉ là ngủ trên cùng một giường đối với hai người đã lạnh nhạt nhiều ngày mà nói cũng là tiến triển nhảy vọt.
Nếu đã quyết định đối diện với tình cảm trong lòng, cứ trốn tránh không phải cách hay. Yến Chiêu muốn thử sống chung hòa thuận với Dung Dữ.
Y sợ nói ra thân phận Chủ Thần Dung Dữ sẽ xung đột với y. Nên hiện tại chỉ đành mượn tư cách của tang thi tạo quan hệ tốt với Dung Dữ.
Nhưng chỉ mong khi thân phận bại lộ Dung Dữ sẽ không quá hận y.
Y không ngờ Dung Dữ lại trả lời như vậy.
Từ trước đến nay tính tình Đại Ma Vương không tốt. Yến Chiêu muốn chiến tranh lạnh là chiến tranh lạnh, muốn làm hòa là làm hòa, coi Dung Dữ là gì?
Yến Chiêu muốn ở lại nhưng Dung Dữ còn chưa đồng ý đâu.
Mặc dù giọng điệu Dung Dữ tùy ý, dáng vẻ lười biếng giống như chỉ thuận miệng nói lẫy thôi. Nhưng Yến Chiêu vừa nghe đã biết hắn giận thật.
Ép y vào tường... Ừ, là chuyện Ma Vương sẽ làm.
Có thể thấy lần này Dung Dữ giận thật.
Nếu là bình thường, tất nhiên lòng tự ái cao chót vót của Chủ Thần không chịu bị sỉ nhục, sẽ phất tay áo bỏ đi liền.
Nhưng nhớ đến chuyện mình đã làm, đuổi giết oan uổng rồi hủy trong sạch của người ta sau đó lại chiến tranh lạnh một cách khó hiểu... So ra thì danh dự có là gì.
Huống hồ mất mặt cũng là mất mặt tang thi Yến Chiêu chứ không phải Chủ Thần Yến Chiêu.
Yến Chiêu cứ vậy mà an ủi mình một hồi, sau đó quyết định: "Nếu chuyện này có thể làm em bớt giận."
Y không dám dùng lực lượng của Chủ Thần ở thế giới này vì sợ Dung Dữ phát hiện sơ hở, may là lực lượng của tang thi hoàng cũng đủ dùng.
Yến Chiêu dùng dị năng hệ sức mạnh làm tường sụp một cái hố to chứa được một người, đất đá vụn rơi đầy xuống nền.
Bụi đất bay tứ tung, Dung Dữ híp mắt ho nhẹ mấy tiếng.
Này là muốn dỡ nhà à?
Yến Chiêu nhìn cái hố trên tường tự thôi miên mình.
Bây giờ hắn không biết mình là ai, mất mặt tí thì ngại gì? Bây giờ hắn không biết mình là ai, mất mặt tí...cũng không sao.
Sau đó vẻ mặt bình tĩnh đứng vào trong cái hố.
Cả gương mặt y đỏ bừng đã cho thấy giờ phút này y đang rất lúng túng xấu hổ.
Dung Dữ hơi trừng mắt, phản ứng đầu tiên chính là: "Phụt----"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...." Hắn vỗ đùi cười, cười đến chảy cả nước mắt, nụ cười cực kỳ sung sướng tùy ý.
Hình ảnh này thật sự quá buồn cười.
Nếu là con tang thi ngu ngơ trước kia còn được, nhưng Dung Dữ biết rõ người trước mặt này là ai.
Từng bị truy đuổi qua nhiều thế giới, vừa gặp mặt đã không nhận ra hay ở chung mấy ngày cũng không phát hiện thì uổng cho hắn sống bao lâu nay.
Chỉ là không vạch trần mà thôi.
Hắn muốn xem xem Mặt Trời này có thể diễn tới khi nào.
Thần Mặt Trời anh minh thần vũ, kiêu ngạo tôn quý lại vì một câu nói lẫy của hắn mà ngớ ngẩn ép vào trong tường, còn tự thôi miên mình nữa, nghĩ rằng hắn không biết.
Thú vị, quá thú vị.
Không thể không nói, hắn sung sướng cực kỳ.
Yến Chiêu nghe tiếng cười không chút che giấu của Dung Dữ, đỏ từ cổ đến tận mang tai, vừa xấu hổ vừa không biết làm sao nhưng lại không thấy giận.
Y thẫn thờ nghĩ, e rằng hôm nay là ngày buồn cười nhất của mình từ lúc sinh ra đến giờ.
Hơn nữa còn do mình tự nguyện.
Chuyện càng buồn cười hơn là hắn cười to như vậy, mình không những không tức giận mà còn có xúc động muốn cười theo.
Nếu biến mình thành chuyện hài có thể làm Dung Dữ bớt giận, vui vẻ hơn chút, cũng không uổng y giả ngu giả ngơ.
Vẫn tốt hơn nhìn Dung Dữ cau mày nhếch môi, không vui cả ngày.
Nhận ra mình có suy nghĩ này, Yến Chiêu than nhẹ.
Quả nhiên y đã bại bởi ma đầu này rồi.
Thua sạch cả trái tim, thua không còn manh giáp.
- --
Dung Dữ cười thật lâu khó khăn lắm mới ngừng được, trong giọng nói vẫn còn ý cười: "Nếu anh thích ở trong tường vậy cứ ở thôi."
Vừa nói xong đã đắp chăn ngủ, không muốn quan tâm vị đại thần trong tường này nữa.
Hắn sẽ không mềm lòng dễ dàng, thấy Mặt Trời ăn thiệt hắn rất sung sướng.
So với Mặt Trời mất trí nhớ trước kia thì người trước mặt này mới là người kéo hận với Dung Dữ nhất.
Tang thi không cần ngủ, đứng suốt đêm trong tường cũng không mệt chỉ là trông hơi buồn cười. Nhưng đêm khuya thanh vắng không ai thấy được cảnh tượng đó, khán giả duy nhất là Dung Dữ hiện đã ngủ, Yến Chiêu lại trở thành người duy nhất nhìn Dung Dữ.
Đứng im không nhúc nhích rất buồn chán và khó chịu. Yến Chiêu chăm chú ngắm Dung Dữ, y cảm thấy không hề chán chút nào.
Y nhìn tư thế ngủ của Dung Dữ chợt nhớ đến chuyện thật lâu trước đây.
Thần và Ma vốn không cần ngủ nhưng sau khi tiêu hao tinh thần quá độ cũng sẽ ngủ đông để khôi phục linh lực. Lúc y quản lý Vạn Thần Giới, mỗi một giây đều phải quan sát hàng tỉ thế giới nhỏ để tìm ra vị trí xuất hiện vấn đề, cực kỳ hao tổn tinh thần. Những khi mắt xót đầu óc mệt nhọc y sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi một khoảng thời gian trên thần tọa (ghế của thần).
Chủ Thần là người cuồng công tác, trong Vạn Thần Giới ngoại trừ thần tọa là ghế làm việc thì xung quanh còn có hình chiếu vị diện đang hoạt động liên tục với tốc độ cao. Tỉnh dậy rồi không có lúc nào không trông chừng các thế giới nhỏ, mệt mỏi quá độ lại nghỉ một chút, đây chính là công việc của Chủ Thần, buồn tẻ nhạt nhẽo vô cùng.
Mà thậm chí y còn không dám nghỉ ngơi nhiều hơn giây lát.
Trong Vạn Thần Giới không có thời gian, mà thời gian của muôn vàn thế giới đang trôi qua nhanh chóng. Một khi Chủ Thần ngủ say dù chỉ một lúc đã bỏ qua các thông tin khác thường, tỉnh lại sẽ phát hiện hơn mấy trăm ngàn thế giới nhỏ đã bị hủy diệt.
Mỗi một lần hủy diệt là hàng tỉ tỉ sinh linh tan biến.
Đối với thần chúng sinh đều như kiến hôi, nếu y thật sự là một Chủ Thần cay nghiệt lạnh lùng y sẽ không quan tâm đến sống chết của kiến hôi, đã buông tay mặc kệ tất cả. Nhưng y không phải.
Thế giới nào cũng có một Thần Bảo Vệ trấn giữ thề bảo vệ thế giới của mình. Chủ Thần đại nhân là người thống trị muôn vàn thế giới, thần thánh bác ái, coi bảo vệ muôn vàn thế giới là nhiệm vụ của mình. Với y, chết đi không phải kiến hôi mà là con dân của y. Mỗi một lần y không chú ý sẽ khiến vô số sinh linh biến mất mãi mãi.
Cái giá phải trả quá đắt, y không dám lơ là công tác, đây là quang minh chính nghĩa hằn sâu trong thần tính.
Nhưng y cũng quá lao lực buộc phải chìm vào giấc ngủ say, nếu không khi đau đầu nhức óc sẽ càng xảy ra chuyện không may.
Cục Quản Lý Thời Không thành lập đã làm áp lực công việc của y giảm rất nhiều, nhưng so với các loại tình huống ngoài ý muốn xảy ra trong muôn vàn thế giới thì đám nhân viên ít ỏi đó như muối bỏ biển.
Rồi cũng có một lần xuất hiện đại loạn khi y ngủ say, muôn vàn thế giới sinh ra hỗn loạn, hàng vạn thế giới nhỏ xuất hiện lỗ hổng, sinh linh bị thương tổn đâu chỉ có ngàn tỷ.
Yến Chiêu bị báo động đánh thức, sau khi kiểm tra, phát hiện biến số lớn nhất trong muôn vàn thế giới là đứa con số mệnh Dung Dữ đã trốn khỏi thế giới 6666.
Vị Ma Vương này lại chống được lực lượng của Chủ Thần và mạnh hơn cả Thần Bảo Vệ của thế giới nhỏ.
Chỉ có kẻ mạnh cấp bậc đó mới tạo ra tổn hại lớn đến vậy.
Yến Chiêu không chút chần chừ tự mình đi bắt, thề phải trói đầu sỏ về quy án.
Mới đầu y rất chán ghét Ma Vương này, làm muôn vàn thế giới sinh ra vô vàn lỗ hổng, tổn thất khó mà đếm được, đối phương đúng là đáng bị thiên đao vạn quả (băm thành trăm mảnh), tan thành mây khói cũng không có gì đáng tiếc.
Ma đầu nọ xinh đẹp tuyệt luân cũng mạnh không gì sánh bằng, ngọn lửa không phân cao thấp với lửa mặt trời của y. Lần đầu tiên nhìn thấy y, Ma Vương mặc y phục đỏ rực hơi ngẩn ra, bỗng thu lại lửa cả người, trong mắt như có ánh sáng: "Anh thật giống một cố nhân của tôi."
Y chỉ cảm thấy khó hiểu vì đó là lần đầu y gặp Ma Vương, với thân phận người đuổi giết y giơ tay lên công kích không chút lưu tình.
Là một sát chiêu*.
(Đánh vào chỗ hiểm, dồn người vào đường chết.)
Dù sao y cũng là thần đã sống lâu hơn Ma Vương rất nhiều năm, giao đấu chính diện người nọ không bằng y.
Ma Vương khó khăn né tránh nhưng vẫn bị thương. Một kiếm đó cắt đứt dây buộc tóc của hắn, xẹt qua một lọn tóc, khóe miệng tràn ra máu tươi đỏ thẫm.
Trong tay Chủ Thần là một thanh kiếm vàng*, y cần phải đâm xuyên tim và thần hồn Ma Vương, làm hắn tan thành mây khói.
Một lọn tóc đen rơi xuống đất, Ma Vương cúi đầu nhìn rất lâu, mười ngón tay siết chặt làm nhăn cả y phục đỏ rực.
"Xem ra." Ma Vương ngẩng đầu nhìn y, lau đi máu tươi bên môi, giễu cợt như có như không cười nói: "Là Bổn vương nhận lầm."
Ma Vương có dung mạo vô song, đôi mắt đào hoa đẹp đến nỗi làm đất trời thất sắc. Tuy đang cười tủm tỉm nhưng ánh sáng trong mắt tan đi, dường như mọi ý niệm đã hóa thành tro tàn. Hồng Liên Nghiệp Hỏa từ khi sinh ra đã không có nước mắt, nhưng nốt ruồi lệ kia lại như nước mắt hắn rơi xuống khiến đáy lòng Chủ Thần run sợ, nhất thời chẳng thể ra tay.
Ma Vương nắm chắc một lúc sơ xuất ấy hóa thành luồng sáng đỏ biến mất tại chỗ.
Chủ Thần nhìn về trước đã không còn ai, lúc này mới tỉnh hồn.
Ma Vương quả nhiên là Ma Vương, âm hiểm xảo trá, chỉ làm bộ nói ra câu đó để thừa cơ chạy trốn.
Lần tới gặp lại tuyệt không nương tay.
Sau đó là truy bắt qua vô số thế giới.
Dung Dữ rất biết lẩn trốn, thủ đoạn nhiều vô kể, lúc nào cũng có chiêu trò để chạy thoát. Thực lực Yến Chiêu mạnh mẽ tất nhiên làm việc chính trực, luôn khó lòng phòng bị để hắn thoát được bao lần.
Chờ đến khi tất cả át chủ bài đều bị Yến Chiêu nhìn thấu, Dung Dữ lại bắt đầu chẳng biết xấu hổ sử dụng mỹ nhân kế.
Trừ lần đầu gặp hắn bị kiếm của y đả thương ra, Ma Vương chưa bao giờ chật vật yếu ớt, hắn mãi mãi xinh đẹp, gian xảo và câu hồn đoạt phách như thế.
Muôn vàn thế giới không một ai thú vị bằng Dung Dữ. Yến Chiêu đã sống tẻ nhạt nhiều năm, Dung Dữ đúng là khiến y dùng hết tâm tư đối phó.
Tức giận, không biết làm sao, ngỡ ngàng, dở khóc dở cười...
Yến Chiêu chưa từng gặp nhân vật nào trong lúc chạy trốn cũng không quên hưởng thụ như hắn. Dung Dữ mang theo giường mềm và chăn nệm đi đến chỗ nào là ngủ chỗ đó, lười không chịu được. Chỉ khi y lao lực quá độ mới nghỉ ngơi còn Dung Dữ lại ngủ nghỉ thoải mái.
Nhiều lần y tra được vị trí của Ma Vương, vừa truyền tống qua đã thấy ma đầu nọ đang biếng nhác bò ra từ đống chăn, áo tuột xuống lộ cả vai giương mắt nhìn y: "Chủ Thần đại nhân, ngài cứ luôn xuất hiện trên giường của tôi là muốn được say giấc cùng tôi à?"
Từng giao đấu vô số lần, Yến Chiêu đã miễn dịch với mỹ nhân kế trình độ này, tuyệt tình lấy khốn ma tác (dây trói ma) ra.
Vẻ mặt mỹ nhân chói mắt ấy lập tức thay đổi, bi thương nói: "Đừng trói mà, tôi sợ đau."
Chiêu này cũng miễn dịch. Yến Chiêu tàn nhẫn vô tình dùng khốn ma tác trói Dung Dữ lại.
Đến tận bây giờ y đã hoàn toàn thờ ơ với mấy lời chót lưỡi đầu môi của Ma Vương.
Dung Dữ chớp mắt mấy cái, hắn đang quỳ bỗng nhổm dậy sáp tới hôn y: "Đuổi theo tôi lâu vậy rồi, đáp lại anh này."
Yến Chiêu sững người tại chỗ.
Dung Dữ lập tức thoát khỏi dây bỏ chạy.
Nói miệng đã mất tác dụng với Chủ Thần, lần này phải hôn môi mới được. Dung Dữ thở dài.
Lần sau không lên giường sẽ rất khó thoát.
Có điều lần sau khi gặp lại, cuối cùng hắn cũng không làm thế.
...
Không phải Yến Chiêu lâu vậy vẫn bắt không nổi Dung Dữ, sau khi Dung Dữ giở hết thủ đoạn y muốn bắt Ma Vương dễ như trở bàn tay.
Là chính y không ra tay được.
Tại sao không ra tay được, y không biết.
Sau cùng là Dung Dữ chủ động từ bỏ việc chạy trốn.
Khi bọn họ gặp lại ở thế giới tu tiên, Dung Dữ thấy y, đã từ bỏ giãy giụa ngồi xuống một tảng đá lớn: "Không chạy nữa, muốn chém muốn giết tùy anh."
Hắn rủ mi than nhẹ: "Tôi cũng mệt rồi, Mặt Trời anh sao lại vô tình thế chứ."
Yến Chiêu bước đến trước mặt hắn, xuất kiếm mình ra.
Dung Dữ cười nhẹ: "Mặt Trời chết tiệt, còn thật sự nỡ giết tôi."
Thanh kiếm đó bỗng hoá thành vòng ngọc đeo vào tay hắn phong ấn tất cả lực lượng của hắn.
"Tôi không giết cậu." Cuối cùng Yến Chiêu không ra tay chỉ nhàn nhạt nói, "Nhưng cậu phải đến các thế giới nhỏ làm nhiệm vụ, lấy công chuộc tội. Đây là thần khí bản mệnh Xích Kim Diệu Nhật Hoàn của tôi, lực lượng của cậu đã bị phong ấn trong này, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn."
Dung Dữ ngẩng đầu nhướng mày: "Chủ Thần đại nhân, có phải anh yêu tôi rồi không?"
Yến Chiêu mặt không cảm xúc: "Đừng được voi đòi tiên."
"Tôi cảm thấy màu đỏ càng hợp với tôi, tôi rất thích trang sức Huyết Ngọc xinh đẹp. Trước kia tôi có một chiếc tiếc là bị tôi làm rơi bể rồi, đến nay vẫn còn tiếc." Dung Dữ huơ huơ chiếc vòng trên cổ tay, "Biến nó thành vòng Huyết Ngọc được không?"
"..." Yến Chiêu đã biết rõ trình độ tự luyến thích cái đẹp của hắn, nghe vậy cũng chẳng bất ngờ.
Chút yêu cầu này Yến Chiêu vẫn thỏa mãn hắn được.
Dung Dữ cười khẽ: "Vậy cảm ơn Chủ Thần đại nhân đã tặng tôi tín vật đính ước."
Yến Chiêu kiềm chế nói: "Cũng đừng nói hươu nói vượn."
"Tôi chưa bao giờ nói bậy bạ." Dung Dữ nhìn thẳng y.
"Anh có thể quên quá khứ, tôi cũng có thể đoán được tương lai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.