Chương 87: Hoạ Thuỷ 18 (Hết)
Phù Bạch Khúc
16/07/2024
Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Bao lâu nay chị em douyin quắn quéo vì câu "đại nghịch bất đạo" của Trần Bất Đáo nói với Văn Thời.
Ngày mười tám tháng mười một, đông chí tiết tiểu tuyết.*
Sở Trác không thích mùa này. Cỏ cây tàn lụi, vạn vật yên tĩnh cô quạnh, y chết từ mùa đông sẽ không đợi được ngày vạn vật lấy lại được sức sống.
Mà mùa đông cũng không vì mong muốn của y mà đến chậm. Sở Trác tỉnh giấc nghe tiếng gió vù vù ngoài cửa, khoác áo choàng đứng dậy. Y đẩy cửa sổ thấy bên ngoài tuyết bay đầy trời, trên đất phủ một lớp mỏng trắng tinh, là tuyết rơi xuống từ đêm qua.
Đông đến rồi.
Gió rét lạnh buốt xương thổi qua, thổi đến lòng cũng nặng đôi phần. Sở Trác bắt đầu ho không dứt, tiếng gió bên tai bỗng ngưng bặt, một bàn tay vươn đến đóng cửa sổ lại.
Quanh ống tay áo thêu đóa Hồng liên. Sở Trác vừa thấy đã biết người tới là ai.
"Anh ngại mình sống lâu, muốn bị gió thổi chết để chúng ta đổi hôn lễ thành tang lễ đúng không?" Dung Dữ nói không chút khách khí.
Sở Trác ngẩng đầu: "Ngày đại hỉ, đừng nói lời không may."
"Không cho em nói lời xui xẻo còn mình thì đi tìm chết." Dung Dữ không thèm kiêng kỵ những thứ đó, "Hôn lễ này chuẩn bị lâu như vậy, đừng sắp đến ngày cuối lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Sở Trác lắc đầu cười khẽ: "Không đâu em."
"Thế nào cũng phải chống đỡ hết hôm nay để em hoàn toàn thuộc về cô, cô cũng hoàn toàn là người của em."
Mi tâm Dung Dữ giật giật, càng nghĩ càng cảm thấy lời này đang lập flag*.
"Đêm qua tuyết rơi." Sở Trác nói.
Dung Dữ: "Em thấy rồi."
Sở Trác thở dài nói: "Chọn ngày này thật không tốt, vốn muốn thành thân vào mùa thu."
"Còn cách nào nữa? Gần đây chỉ có ngày này là ngày hoàng đạo, đúng dịp đông chí đến." Dung Dữ nhìn y, "Anh không hài lòng? Chẳng lẽ còn muốn lâm trận thoái hôn?"
Thế giới này Mặt Trời sẽ không có chứng sợ hãi trước hôn nhân chứ.
Nhưng Sở Trác lắc đầu: "Không phải không hài lòng."
"Năm ngoái, cũng trong một ngày tuyết rơi." Sở Trác hồi tưởng, "Lần đầu cô gặp em đã rất thích em. Được thành hôn trong ngày tuyết giống hôm đó, thật tốt."
Dung Dữ hừ nhẹ: "Thấy sắc nổi lòng tham."
"Không phải thấy sắc nổi lòng tham." Sở Trác nghiêm túc nói, "Chỉ thấy em mới nổi lòng tham."
Dung Dữ không hiểu phong tình nói: "Được rồi bớt nói nhảm, nhanh đi thay quần áo."
—
Hôn lễ hoàn toàn dựa theo ý tưởng của Dung Dữ nên chênh lệch rất nhiều với truyền thống lễ nghi của thời đại này, Sở Trác lại không hỏi nhiều, tất cả đều theo ý hắn.
Nghĩ đến thời tiết và tình trạng sức khỏe, tất cả nghi thức hôn lễ đều được giản lược. Bây giờ Sở Trác cần phải tịnh dưỡng, nhạc hội ồn ào cũng miễn, chương trình đứng trên đài cao lộ thiên nghe văn thư phong hậu nhận quỳ lạy của quần thần cũng hủy bỏ. Người ngoài tham dự không nhiều, chỉ là hôn lễ hai người bọn họ.
Nhưng khung cảnh trang trí phải long trọng, không làm người ta cảm thấy có chút xem nhẹ nào.
Quần thần đều đồng lòng nghĩ bệ hạ coi chuyện hôn nhân đại sự như trò đùa. Xưa nay yêu thích Long Dương không bao giờ đưa ra ngoài ánh sáng, đã từng thật sự xuất hiện một nam hậu nào đâu? Hơn nữa làm gì có Đế hậu nào thành thân lại không mặc huyền y mà mặc y phục đỏ, không nghe văn thư phong hậu, không nhận bái lạy của trăm quan trên triều?
Quy củ tổ tông nên có lại không có, hôn lễ này trông như đang giả thành tiệc rượu của mỗi nhà.
Bọn họ sẽ không nhận một vương hậu như vậy.
Có người thấy hôn lễ không chút quy củ thật sự quá mức ẩu tả, có lẽ bệ hạ không hề thật lòng với Cơ công tử, chỉ vui đùa qua đường thôi. Cũng có người cho rằng bệ hạ phá quy củ vì Cơ công tử, này mà là không thật lòng à, gần như moi cả tim ra rồi.
Người ngoài nghĩ thế nào cũng không liên quan đến hai người. Sở Trác và Dung Dữ vốn không cần bất kỳ ai thừa nhận. Dung Dữ há sẽ để ý cái nhìn của một đám kiến hôi trong thế giới nhỏ. Còn Sở Trác, y không muốn phong hậu mà chỉ muốn thành thân với người yêu.
"Vẫn là câu nói đó." Dung Dữ đã nói trước khi thành thân rất nhiều lần, hôm nay lại nhấn mạnh thêm lần nữa, "Em không lạy thiên địa, không bái cao đường, không lạy quân vương --- có điều lần này anh là một quân vương, em miễn cưỡng phá lệ cùng anh bái ba bái. Hiểu chưa? Đừng để em lạy những thứ không có..."
Sở Trác cười khẽ: "Cô biết, em và cô chỉ bái lẫn nhau."
"Ừ, chính là ý này." Dung Dữ kiêu căng nói.
Sở Trác cảm thấy Tiểu Liên Hoa đúng là đáng yêu muốn chết.
Trong cung điện giăng đèn kết hoa, hai người đàn ông mặc đồ đỏ đứng đối diện, bốn mắt chạm nhau, ba lần khom lưng cùng hẹn chung sinh (cả đời).
Sau đó đưa vào động phòng, uống rượu hợp cẩn.
...
Ánh nến trong phòng hỉ chập chờn, Sở Trác cắt một lọn tóc đen của Dung Dữ để chung với tóc của mình: "Cô đã muốn cùng em kết tóc từ lâu, hôm nay coi như được toại nguyện."
Dung Dữ bưng hai chén rượu hỏi y: "Hôm nay vui không?"
"Rất vui." Sở Trác mỉm cười, "Là ngày cô vui nhất trong hai mươi mấy năm qua."
"Vậy thì tốt." Dung Dữ gật đầu, "Uống rượu hợp cẩn thôi."
Hai người làm tư thế giao bôi, Sở Trác đang muốn uống Dung Dữ bỗng nói: "Đây là chén họa thủy."
Sở Trác khựng lại.
"Người đời nói em là họa thủy, anh uống chén rượu này từ đây phải khóa chung một chỗ với họa thủy là em, chẳng lẽ nó không phải chén họa thủy à?" Dung Dữ nhìn y.
Sở Trác cười lên, uống một hơi cạn sạch chén rượu: "Rõ ràng là trời hạn gặp mưa rào."
(Ý là em không phải hoạ thuỷ, em như cơn mưa rào đã cứu lấy trái tim cằn cỗi của ta.)
Dung Dữ nhìn y uống vào, ánh mắt hơi sâu, cũng ngửa đầu uống hết rượu của mình.
"Ngủ thôi." Dung Dữ hơi mỉm cười nói, "Rượu hợp cẩn uống xong rồi, nên ngủ thôi."
Sở Trác mím môi, máu rỉ ra từ khóe miệng nhuộm đỏ cả cánh môi.
Nụ cười của y phai nhạt, trong mắt lướt qua một tia không thể tin, cả người mềm nhũn.
"Em đã nói rượu độc sẽ thành thật, em cũng đã nhắc nhở anh đây là chén họa thủy." Dung Dữ đỡ lấy cơ thể ngã xuống của y, môi nhếch lên nói, "Xưa nay em là kẻ điên, để anh ôm một thân bệnh tật đi trước em chẳng thà em tự tay giết anh."
"Rượu này em cũng uống, chúng ta sẽ đi cùng nhau. Lúc sống không thể tương thủ*, vậy minh hôn là lựa chọn tốt nhất."
(có cụm 白头相守:vợ chồng bên nhau chăm sóc lẫn nhau đến răng long đầu bạc)
Dung Dữ vừa nói, khóe môi cũng trào ra máu tươi.
Sở Trác muốn vươn tay lau máu bên môi hắn nhưng không còn sức, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Liên Hoa..."
"Xuỵt----" Dung Dữ đưa ngón trỏ lên môi, "Ngủ đi."
Sở Trác nhìn hắn thật lâu, trong mắt cất chứa muôn vàn lời muốn nói nhưng một câu cũng không thốt được. Bàn tay mang nhẫn Chân Kim rũ ruống, mắt khép lại an tĩnh như đang ngủ.
Dung Dữ cụp mắt: "Anh cảm thấy để em sống mới là yêu em, không khéo, em lại nghĩ rằng để anh chết mới là yêu anh."
—
Dung Dữ tỉnh dậy từ trong quan tài, nằm nghiêng bên người Sở Trác.
Lăng mộ của Sở vương được xây vô cùng hoa lệ, vật bồi táng nhiều vô số, giá trị khó mà đếm được. Cuối cùng Dung Dữ đã biết trên bia mộ viết gì ---- Sở Trác, Tiểu Liên Hoa.
Không viết rõ đây là lăng mộ Đế vương nào, trên bia chỉ có năm chữ như ngày thường bọn họ vẽ tranh ký tên, chỉ vậy mà thôi.
Trong ngôi mộ lớn nhất treo đầy những bức tranh đề tên Sở Trác và Tiểu Liên Hoa.
Gần quan tài là bức Phong Diệp Đồ, hai người trong tranh khoác y phục đỏ đứng giữa rừng phong, mặt mày quyến luyến đôi bàn tay đan xen khó rời.
Những bộ quần áo đỏ Dung Dữ mặc hằng ngày cũng được chôn theo, quý báu nhất là bộ Kim Lũ Y mà hắn đang mặc trên người.
Cẩn tuân theo di chiếu của Sở Vương, mọi người hợp táng hai người. Chỉ là đổi huyền y phù hợp với thân phận Đế vương cho Sở Vương, còn Dung Dữ, không ai quan tâm hắn. Nếu Sở Trác không viết nhất định phải hợp táng trong di mệnh, có khi hắn đã bị nghiền xương thành tro.
Dung Dữ nhìn người đàn ông hắn tự tay hạ độc bên cạnh như xuyên qua ngàn năm thời gian, gặp bộ xương trắng uy nghiêm ở kiếp trước.
Vòng Huyết Ngọc chết lặng nói: Anh nói tự có tính toán, chính là...giết ngài ấy?
Dung Dữ nói: "Đúng vậy."
Vòng Huyết Ngọc: Đại Ma Vương anh không có tim!!!
"Hắn không sống qua mùa đông này, đèn hồn của Cơ Ngọc không đợi được đến ngày đó. Ta không giết hắn, đến lúc đó hắn chính là người tiễn ta. Mà bây giờ hắn cho rằng ta đi cùng hắn. Mi cảm thấy cái nào tàn nhẫn hơn?"
Dung Dữ mỉm cười, "Trái tim mang bệnh của hắn vẫn đừng nên chịu giày vò nữa."
Vòng Huyết Ngọc sửng sốt.
Đúng vậy, mấy lần trước đều là Đại Ma Vương đi trước Chủ Thần đại nhân khiến Chủ Thần đại nhân lật trời lật đất tìm... Lần này, là Đại Ma Vương để Chủ Thần đại nhân đi trước.
Thế nên...nó còn phải cảm ơn Đại Ma Vương đã giết Chủ Thần đại nhân hả?
Không được nha Vòng Nhỏ mày đã bị tẩy não đến mức này rồi sao!
Dĩ nhiên Dung Dữ sẽ không dùng thuốc độc thật, vậy Cơ Ngọc sẽ chết. Nhưng hắn làm thế thì ký ức sau cùng của Sở Trác là Tiểu Liên Hoa của y tuẫn tình với y, chứ không phải ở lại được người khác bảo vệ.
"Thân phận này của ngươi đã chết, ngươi không cần vùng vẫy trong vương quyền nữa." Dung Dữ nói, "Ngươi tự do."
An tĩnh trong phút chốc.
Vòng Huyết Ngọc: Đèn hồn Cơ Ngọc sáng.
Dung Dữ nói với Cơ Ngọc trong đèn hồn: "Khi rời khỏi nước Sở đừng mặc nổi bật, trong mộ có chuẩn bị tố y (y phục màu trắng) ngươi nhớ thay, Nhàn Vân sẽ tới đón ngươi. Vật bồi táng có rất nhiều giấy bút thuốc màu trân quý, ngươi cứ lấy hết đi. Kim Lũ Y để lại."
Dung Dữ nhìn Sở Trác: "Đặt trong quan tài với hắn, ta phải chờ kiếp sau hắn đưa lại ta."
"Ta biết rồi." Trong ngôi mộ đột nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông trẻ tuổi, Cơ Ngọc khom lưng thi lễ, "Đa tạ."
Cơ Ngọc vừa xuất hiện, thanh niên áo đỏ trong quan tài lập tức thay đổi hóa thành hồn thể xinh đẹp không sao tả hết.
Vòng Huyết Ngọc theo thói quen hỏi: Nói đi, lần này muốn đem theo cái gì?
Dung Dữ nhìn về những bức tranh theo khắp tường: "Mang bức tranh đi."
Vòng Huyết Ngọc: Phong Diệp Đồ à?
Dung Dữ lắc đầu.
Hắn lấy bức tranh dưới tàng hoa đào, Sở Trác đẩy xích đu cho hắn.
Vòng Huyết Ngọc: Bức này có ý nghĩa đặc biệt hả?
Nhiều tranh như vậy mà Đại Ma Vương chỉ mang một bức.
Dung Dữ cất bức tranh: "Chủ nhân mi ban cho nó ý nghĩa."
Đào chi yêu yêu, đốt đốt kỳ hoa
Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.*
- --
Xuất thân của Cơ Ngọc là quý tộc nước Trịnh, là một quý tộc khác biệt. Tuy nước Trịnh là nước nhỏ nhưng đám quý tộc xa hoa dâm dật, hoang đường không chịu nổi. Từ bé Cơ Ngọc đã khác xa đám con cháu quý tộc đó, cậu chán ghét thanh sắc khuyển mã (ám chỉ lối sống thối nát) ghét lá mặt lá trái, hướng tới tiêu dao sơn thủy, say mê cầm kỳ thư họa.
Cậu không thường tham gia những buổi yến tiệc mà chỉ thích nhốt mình trong sân nhỏ vẽ tranh. Cả ngày chỉ gặp toàn người dối trá nên kiếp này cậu ghét nhất cũng là người, dưới ngòi bút chưa từng vẽ bất kỳ người nào.
Tình thân của cậu lạnh như băng. Lúc Trịnh Vương tặng cậu cho Tề Vương làm nam sủng, cha cậu còn không thèm nhiều lời. Người thân còn như vậy thì người ngoài lại thế nào đây. Cơ Ngọc chưa bao giờ trông cậy vào bất kỳ ai.
Thế mà có một ảnh vệ luôn che chở cậu, nhưng nghĩ cũng biết chỉ là làm nhiệm vụ mà thôi. Thật lòng? Trên đời thật sự có thứ đó ư?
Thấy ảnh vệ đã bảo vệ mình nhiều năm nên Cơ Ngọc không muốn liên lụy hắn, trước khi ám sát Tề Vương viện đại một lý do sai người đi.
Đóa hoa nở trên núi tuyết, người đời hiếm gặp, Cơ Ngọc chưa bao giờ thấy. Cậu mượn cớ muốn thấy dáng vẻ đóa hoa, kêu Nhàn Vân hái về cho mình nhưng thật ra không có bao người hái được nó, nhiệm vụ này tuyệt đối là làm khó người ta.
Cậu không ngờ lúc sống không được chết không xong trên pháp trường, lại có người xuất hiện hoàn thành tâm nguyện được chết một cách thoải mái của cậu.
Khi đó cậu chưa kịp nhận ra đối phương thì đã an nghỉ.
Sống lại lần nữa, sao còn không biết đây?
Vì sao phải trở về?
Vì sao phải tuẫn chủ?
Vì sao...lại bởi một câu nói đùa đã thật sự hái hoa về, đến chết vẫn che chở trong ngực giống như đang bảo vệ cậu?
Làm một nhiệm vụ, đáng liều cả mạng thế ư?
Cơ Ngọc và Nhàn Vân rời xa đô thành, lúc lấy cảnh vẽ tranh trong núi rừng Cơ Ngọc thường không kiềm được mà nghĩ đến vấn đề này.
Sau khi thế giới về lại trật tự, những "sai lầm" trong trí nhớ biến mất, Cơ Ngọc cũng dần quên đi chuyện từng có người thay thế thân phận giúp cậu cải mệnh.
Có lúc cậu sẽ hoảng hốt nghĩ mình thật sự sống lại ư, rồi nhớ mãi đóa hoa trắng muốt trong ngực người nọ.
Cậu vẽ đóa hoa ấy.
Nhàn Vân vừa thấy đã ngớ ra.
Hắn hái đóa hoa này cho chủ nhân nhưng sau khi về tìm nhiều lần vẫn không thấy chủ nhân, đóa hoa đó đã héo úa từ lâu, vì sao chủ nhân lại vẽ ra được?
"Nhàn Vân." Cơ Ngọc hỏi hắn, "Ngươi phụng mệnh Cơ gia đến bảo vệ ta, bây giờ ta đã mất đi thân phận, ngươi hà cớ gì còn muốn theo ta?"
Nhàn Vân đáp: "Thuộc hạ bảo vệ ngài cũng không phải vì phụng mệnh, chỉ là tùy tâm."
"Tùy tâm..." Cơ Ngọc lại vẽ thêm một con hạc lên bức tranh, cười khẽ một tiếng: "Ta thích cuộc sống tùy tâm sở dục như bây giờ. Còn ngươi?"
Nhàn Vân nói: "Chủ nhân thích, thuộc hạ cũng thích."
Cơ Ngọc gật đầu: "Bây giờ chúng ta đã tự do, đừng gọi chủ nhân thuộc hạ gì nữa, ngươi kêu ta A Ngọc là được rồi."
Nhàn Vân đáp: "Được, chủ nhân. Được, A, A Ngọc."
"Nhàn Vân." Cơ Ngọc đột nhiên nói tiếp.
"Ta muốn vẽ ngươi."
...
Thế giới số 5497, đứa con số mệnh Cơ Ngọc được báo thù rửa hận, trải qua cuộc đời nhàn vân dã hạc, ngọn đèn thứ tư được thắp sáng.
Hết chương 82.
Chú thích:
*tiết tiểu tuyết: Tiểu tuyết (tiếng Hán: 小雪) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 240° (kinh độ Mặt Trời bằng 240°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Tuyết xuất hiện.
Theo quy ước, tiết tiểu tuyết là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 khi kết thúc tiết lập đông và kết thúc vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết đại tuyết bắt đầu. (Theo wikipedia)
*lập flag: Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như "nói trước bước không qua." Đối với mỗi cá nhân chúng ta, nếu suy nghĩ lại những việc trải qua từ trước đến nay chắc chắn ai cũng đã lập flag ít nhất một lần.
Ví dụ:
Một người bạn của bạn nói rất chắc chắn về việc mai chắc chắn cô giáo không gọi mình lên bảng kiểm tra miệng, nhưng cuối cùng người bạn đó lại bị cô gọi lên. (Theo dembuon.vn)
*Đào Yêu 1 của Khổng Tử:
Hán Việt:
Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi kỳ thất gia.
Dịch nghĩa:
Cây đào tơ xinh tươi,
Hoa nhiều rậm.
Nàng ấy đi lấy chồng,
Thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình.
Chuyển ngữ: Bao lâu nay chị em douyin quắn quéo vì câu "đại nghịch bất đạo" của Trần Bất Đáo nói với Văn Thời.
Ngày mười tám tháng mười một, đông chí tiết tiểu tuyết.*
Sở Trác không thích mùa này. Cỏ cây tàn lụi, vạn vật yên tĩnh cô quạnh, y chết từ mùa đông sẽ không đợi được ngày vạn vật lấy lại được sức sống.
Mà mùa đông cũng không vì mong muốn của y mà đến chậm. Sở Trác tỉnh giấc nghe tiếng gió vù vù ngoài cửa, khoác áo choàng đứng dậy. Y đẩy cửa sổ thấy bên ngoài tuyết bay đầy trời, trên đất phủ một lớp mỏng trắng tinh, là tuyết rơi xuống từ đêm qua.
Đông đến rồi.
Gió rét lạnh buốt xương thổi qua, thổi đến lòng cũng nặng đôi phần. Sở Trác bắt đầu ho không dứt, tiếng gió bên tai bỗng ngưng bặt, một bàn tay vươn đến đóng cửa sổ lại.
Quanh ống tay áo thêu đóa Hồng liên. Sở Trác vừa thấy đã biết người tới là ai.
"Anh ngại mình sống lâu, muốn bị gió thổi chết để chúng ta đổi hôn lễ thành tang lễ đúng không?" Dung Dữ nói không chút khách khí.
Sở Trác ngẩng đầu: "Ngày đại hỉ, đừng nói lời không may."
"Không cho em nói lời xui xẻo còn mình thì đi tìm chết." Dung Dữ không thèm kiêng kỵ những thứ đó, "Hôn lễ này chuẩn bị lâu như vậy, đừng sắp đến ngày cuối lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Sở Trác lắc đầu cười khẽ: "Không đâu em."
"Thế nào cũng phải chống đỡ hết hôm nay để em hoàn toàn thuộc về cô, cô cũng hoàn toàn là người của em."
Mi tâm Dung Dữ giật giật, càng nghĩ càng cảm thấy lời này đang lập flag*.
"Đêm qua tuyết rơi." Sở Trác nói.
Dung Dữ: "Em thấy rồi."
Sở Trác thở dài nói: "Chọn ngày này thật không tốt, vốn muốn thành thân vào mùa thu."
"Còn cách nào nữa? Gần đây chỉ có ngày này là ngày hoàng đạo, đúng dịp đông chí đến." Dung Dữ nhìn y, "Anh không hài lòng? Chẳng lẽ còn muốn lâm trận thoái hôn?"
Thế giới này Mặt Trời sẽ không có chứng sợ hãi trước hôn nhân chứ.
Nhưng Sở Trác lắc đầu: "Không phải không hài lòng."
"Năm ngoái, cũng trong một ngày tuyết rơi." Sở Trác hồi tưởng, "Lần đầu cô gặp em đã rất thích em. Được thành hôn trong ngày tuyết giống hôm đó, thật tốt."
Dung Dữ hừ nhẹ: "Thấy sắc nổi lòng tham."
"Không phải thấy sắc nổi lòng tham." Sở Trác nghiêm túc nói, "Chỉ thấy em mới nổi lòng tham."
Dung Dữ không hiểu phong tình nói: "Được rồi bớt nói nhảm, nhanh đi thay quần áo."
—
Hôn lễ hoàn toàn dựa theo ý tưởng của Dung Dữ nên chênh lệch rất nhiều với truyền thống lễ nghi của thời đại này, Sở Trác lại không hỏi nhiều, tất cả đều theo ý hắn.
Nghĩ đến thời tiết và tình trạng sức khỏe, tất cả nghi thức hôn lễ đều được giản lược. Bây giờ Sở Trác cần phải tịnh dưỡng, nhạc hội ồn ào cũng miễn, chương trình đứng trên đài cao lộ thiên nghe văn thư phong hậu nhận quỳ lạy của quần thần cũng hủy bỏ. Người ngoài tham dự không nhiều, chỉ là hôn lễ hai người bọn họ.
Nhưng khung cảnh trang trí phải long trọng, không làm người ta cảm thấy có chút xem nhẹ nào.
Quần thần đều đồng lòng nghĩ bệ hạ coi chuyện hôn nhân đại sự như trò đùa. Xưa nay yêu thích Long Dương không bao giờ đưa ra ngoài ánh sáng, đã từng thật sự xuất hiện một nam hậu nào đâu? Hơn nữa làm gì có Đế hậu nào thành thân lại không mặc huyền y mà mặc y phục đỏ, không nghe văn thư phong hậu, không nhận bái lạy của trăm quan trên triều?
Quy củ tổ tông nên có lại không có, hôn lễ này trông như đang giả thành tiệc rượu của mỗi nhà.
Bọn họ sẽ không nhận một vương hậu như vậy.
Có người thấy hôn lễ không chút quy củ thật sự quá mức ẩu tả, có lẽ bệ hạ không hề thật lòng với Cơ công tử, chỉ vui đùa qua đường thôi. Cũng có người cho rằng bệ hạ phá quy củ vì Cơ công tử, này mà là không thật lòng à, gần như moi cả tim ra rồi.
Người ngoài nghĩ thế nào cũng không liên quan đến hai người. Sở Trác và Dung Dữ vốn không cần bất kỳ ai thừa nhận. Dung Dữ há sẽ để ý cái nhìn của một đám kiến hôi trong thế giới nhỏ. Còn Sở Trác, y không muốn phong hậu mà chỉ muốn thành thân với người yêu.
"Vẫn là câu nói đó." Dung Dữ đã nói trước khi thành thân rất nhiều lần, hôm nay lại nhấn mạnh thêm lần nữa, "Em không lạy thiên địa, không bái cao đường, không lạy quân vương --- có điều lần này anh là một quân vương, em miễn cưỡng phá lệ cùng anh bái ba bái. Hiểu chưa? Đừng để em lạy những thứ không có..."
Sở Trác cười khẽ: "Cô biết, em và cô chỉ bái lẫn nhau."
"Ừ, chính là ý này." Dung Dữ kiêu căng nói.
Sở Trác cảm thấy Tiểu Liên Hoa đúng là đáng yêu muốn chết.
Trong cung điện giăng đèn kết hoa, hai người đàn ông mặc đồ đỏ đứng đối diện, bốn mắt chạm nhau, ba lần khom lưng cùng hẹn chung sinh (cả đời).
Sau đó đưa vào động phòng, uống rượu hợp cẩn.
...
Ánh nến trong phòng hỉ chập chờn, Sở Trác cắt một lọn tóc đen của Dung Dữ để chung với tóc của mình: "Cô đã muốn cùng em kết tóc từ lâu, hôm nay coi như được toại nguyện."
Dung Dữ bưng hai chén rượu hỏi y: "Hôm nay vui không?"
"Rất vui." Sở Trác mỉm cười, "Là ngày cô vui nhất trong hai mươi mấy năm qua."
"Vậy thì tốt." Dung Dữ gật đầu, "Uống rượu hợp cẩn thôi."
Hai người làm tư thế giao bôi, Sở Trác đang muốn uống Dung Dữ bỗng nói: "Đây là chén họa thủy."
Sở Trác khựng lại.
"Người đời nói em là họa thủy, anh uống chén rượu này từ đây phải khóa chung một chỗ với họa thủy là em, chẳng lẽ nó không phải chén họa thủy à?" Dung Dữ nhìn y.
Sở Trác cười lên, uống một hơi cạn sạch chén rượu: "Rõ ràng là trời hạn gặp mưa rào."
(Ý là em không phải hoạ thuỷ, em như cơn mưa rào đã cứu lấy trái tim cằn cỗi của ta.)
Dung Dữ nhìn y uống vào, ánh mắt hơi sâu, cũng ngửa đầu uống hết rượu của mình.
"Ngủ thôi." Dung Dữ hơi mỉm cười nói, "Rượu hợp cẩn uống xong rồi, nên ngủ thôi."
Sở Trác mím môi, máu rỉ ra từ khóe miệng nhuộm đỏ cả cánh môi.
Nụ cười của y phai nhạt, trong mắt lướt qua một tia không thể tin, cả người mềm nhũn.
"Em đã nói rượu độc sẽ thành thật, em cũng đã nhắc nhở anh đây là chén họa thủy." Dung Dữ đỡ lấy cơ thể ngã xuống của y, môi nhếch lên nói, "Xưa nay em là kẻ điên, để anh ôm một thân bệnh tật đi trước em chẳng thà em tự tay giết anh."
"Rượu này em cũng uống, chúng ta sẽ đi cùng nhau. Lúc sống không thể tương thủ*, vậy minh hôn là lựa chọn tốt nhất."
(có cụm 白头相守:vợ chồng bên nhau chăm sóc lẫn nhau đến răng long đầu bạc)
Dung Dữ vừa nói, khóe môi cũng trào ra máu tươi.
Sở Trác muốn vươn tay lau máu bên môi hắn nhưng không còn sức, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Liên Hoa..."
"Xuỵt----" Dung Dữ đưa ngón trỏ lên môi, "Ngủ đi."
Sở Trác nhìn hắn thật lâu, trong mắt cất chứa muôn vàn lời muốn nói nhưng một câu cũng không thốt được. Bàn tay mang nhẫn Chân Kim rũ ruống, mắt khép lại an tĩnh như đang ngủ.
Dung Dữ cụp mắt: "Anh cảm thấy để em sống mới là yêu em, không khéo, em lại nghĩ rằng để anh chết mới là yêu anh."
—
Dung Dữ tỉnh dậy từ trong quan tài, nằm nghiêng bên người Sở Trác.
Lăng mộ của Sở vương được xây vô cùng hoa lệ, vật bồi táng nhiều vô số, giá trị khó mà đếm được. Cuối cùng Dung Dữ đã biết trên bia mộ viết gì ---- Sở Trác, Tiểu Liên Hoa.
Không viết rõ đây là lăng mộ Đế vương nào, trên bia chỉ có năm chữ như ngày thường bọn họ vẽ tranh ký tên, chỉ vậy mà thôi.
Trong ngôi mộ lớn nhất treo đầy những bức tranh đề tên Sở Trác và Tiểu Liên Hoa.
Gần quan tài là bức Phong Diệp Đồ, hai người trong tranh khoác y phục đỏ đứng giữa rừng phong, mặt mày quyến luyến đôi bàn tay đan xen khó rời.
Những bộ quần áo đỏ Dung Dữ mặc hằng ngày cũng được chôn theo, quý báu nhất là bộ Kim Lũ Y mà hắn đang mặc trên người.
Cẩn tuân theo di chiếu của Sở Vương, mọi người hợp táng hai người. Chỉ là đổi huyền y phù hợp với thân phận Đế vương cho Sở Vương, còn Dung Dữ, không ai quan tâm hắn. Nếu Sở Trác không viết nhất định phải hợp táng trong di mệnh, có khi hắn đã bị nghiền xương thành tro.
Dung Dữ nhìn người đàn ông hắn tự tay hạ độc bên cạnh như xuyên qua ngàn năm thời gian, gặp bộ xương trắng uy nghiêm ở kiếp trước.
Vòng Huyết Ngọc chết lặng nói: Anh nói tự có tính toán, chính là...giết ngài ấy?
Dung Dữ nói: "Đúng vậy."
Vòng Huyết Ngọc: Đại Ma Vương anh không có tim!!!
"Hắn không sống qua mùa đông này, đèn hồn của Cơ Ngọc không đợi được đến ngày đó. Ta không giết hắn, đến lúc đó hắn chính là người tiễn ta. Mà bây giờ hắn cho rằng ta đi cùng hắn. Mi cảm thấy cái nào tàn nhẫn hơn?"
Dung Dữ mỉm cười, "Trái tim mang bệnh của hắn vẫn đừng nên chịu giày vò nữa."
Vòng Huyết Ngọc sửng sốt.
Đúng vậy, mấy lần trước đều là Đại Ma Vương đi trước Chủ Thần đại nhân khiến Chủ Thần đại nhân lật trời lật đất tìm... Lần này, là Đại Ma Vương để Chủ Thần đại nhân đi trước.
Thế nên...nó còn phải cảm ơn Đại Ma Vương đã giết Chủ Thần đại nhân hả?
Không được nha Vòng Nhỏ mày đã bị tẩy não đến mức này rồi sao!
Dĩ nhiên Dung Dữ sẽ không dùng thuốc độc thật, vậy Cơ Ngọc sẽ chết. Nhưng hắn làm thế thì ký ức sau cùng của Sở Trác là Tiểu Liên Hoa của y tuẫn tình với y, chứ không phải ở lại được người khác bảo vệ.
"Thân phận này của ngươi đã chết, ngươi không cần vùng vẫy trong vương quyền nữa." Dung Dữ nói, "Ngươi tự do."
An tĩnh trong phút chốc.
Vòng Huyết Ngọc: Đèn hồn Cơ Ngọc sáng.
Dung Dữ nói với Cơ Ngọc trong đèn hồn: "Khi rời khỏi nước Sở đừng mặc nổi bật, trong mộ có chuẩn bị tố y (y phục màu trắng) ngươi nhớ thay, Nhàn Vân sẽ tới đón ngươi. Vật bồi táng có rất nhiều giấy bút thuốc màu trân quý, ngươi cứ lấy hết đi. Kim Lũ Y để lại."
Dung Dữ nhìn Sở Trác: "Đặt trong quan tài với hắn, ta phải chờ kiếp sau hắn đưa lại ta."
"Ta biết rồi." Trong ngôi mộ đột nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông trẻ tuổi, Cơ Ngọc khom lưng thi lễ, "Đa tạ."
Cơ Ngọc vừa xuất hiện, thanh niên áo đỏ trong quan tài lập tức thay đổi hóa thành hồn thể xinh đẹp không sao tả hết.
Vòng Huyết Ngọc theo thói quen hỏi: Nói đi, lần này muốn đem theo cái gì?
Dung Dữ nhìn về những bức tranh theo khắp tường: "Mang bức tranh đi."
Vòng Huyết Ngọc: Phong Diệp Đồ à?
Dung Dữ lắc đầu.
Hắn lấy bức tranh dưới tàng hoa đào, Sở Trác đẩy xích đu cho hắn.
Vòng Huyết Ngọc: Bức này có ý nghĩa đặc biệt hả?
Nhiều tranh như vậy mà Đại Ma Vương chỉ mang một bức.
Dung Dữ cất bức tranh: "Chủ nhân mi ban cho nó ý nghĩa."
Đào chi yêu yêu, đốt đốt kỳ hoa
Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.*
- --
Xuất thân của Cơ Ngọc là quý tộc nước Trịnh, là một quý tộc khác biệt. Tuy nước Trịnh là nước nhỏ nhưng đám quý tộc xa hoa dâm dật, hoang đường không chịu nổi. Từ bé Cơ Ngọc đã khác xa đám con cháu quý tộc đó, cậu chán ghét thanh sắc khuyển mã (ám chỉ lối sống thối nát) ghét lá mặt lá trái, hướng tới tiêu dao sơn thủy, say mê cầm kỳ thư họa.
Cậu không thường tham gia những buổi yến tiệc mà chỉ thích nhốt mình trong sân nhỏ vẽ tranh. Cả ngày chỉ gặp toàn người dối trá nên kiếp này cậu ghét nhất cũng là người, dưới ngòi bút chưa từng vẽ bất kỳ người nào.
Tình thân của cậu lạnh như băng. Lúc Trịnh Vương tặng cậu cho Tề Vương làm nam sủng, cha cậu còn không thèm nhiều lời. Người thân còn như vậy thì người ngoài lại thế nào đây. Cơ Ngọc chưa bao giờ trông cậy vào bất kỳ ai.
Thế mà có một ảnh vệ luôn che chở cậu, nhưng nghĩ cũng biết chỉ là làm nhiệm vụ mà thôi. Thật lòng? Trên đời thật sự có thứ đó ư?
Thấy ảnh vệ đã bảo vệ mình nhiều năm nên Cơ Ngọc không muốn liên lụy hắn, trước khi ám sát Tề Vương viện đại một lý do sai người đi.
Đóa hoa nở trên núi tuyết, người đời hiếm gặp, Cơ Ngọc chưa bao giờ thấy. Cậu mượn cớ muốn thấy dáng vẻ đóa hoa, kêu Nhàn Vân hái về cho mình nhưng thật ra không có bao người hái được nó, nhiệm vụ này tuyệt đối là làm khó người ta.
Cậu không ngờ lúc sống không được chết không xong trên pháp trường, lại có người xuất hiện hoàn thành tâm nguyện được chết một cách thoải mái của cậu.
Khi đó cậu chưa kịp nhận ra đối phương thì đã an nghỉ.
Sống lại lần nữa, sao còn không biết đây?
Vì sao phải trở về?
Vì sao phải tuẫn chủ?
Vì sao...lại bởi một câu nói đùa đã thật sự hái hoa về, đến chết vẫn che chở trong ngực giống như đang bảo vệ cậu?
Làm một nhiệm vụ, đáng liều cả mạng thế ư?
Cơ Ngọc và Nhàn Vân rời xa đô thành, lúc lấy cảnh vẽ tranh trong núi rừng Cơ Ngọc thường không kiềm được mà nghĩ đến vấn đề này.
Sau khi thế giới về lại trật tự, những "sai lầm" trong trí nhớ biến mất, Cơ Ngọc cũng dần quên đi chuyện từng có người thay thế thân phận giúp cậu cải mệnh.
Có lúc cậu sẽ hoảng hốt nghĩ mình thật sự sống lại ư, rồi nhớ mãi đóa hoa trắng muốt trong ngực người nọ.
Cậu vẽ đóa hoa ấy.
Nhàn Vân vừa thấy đã ngớ ra.
Hắn hái đóa hoa này cho chủ nhân nhưng sau khi về tìm nhiều lần vẫn không thấy chủ nhân, đóa hoa đó đã héo úa từ lâu, vì sao chủ nhân lại vẽ ra được?
"Nhàn Vân." Cơ Ngọc hỏi hắn, "Ngươi phụng mệnh Cơ gia đến bảo vệ ta, bây giờ ta đã mất đi thân phận, ngươi hà cớ gì còn muốn theo ta?"
Nhàn Vân đáp: "Thuộc hạ bảo vệ ngài cũng không phải vì phụng mệnh, chỉ là tùy tâm."
"Tùy tâm..." Cơ Ngọc lại vẽ thêm một con hạc lên bức tranh, cười khẽ một tiếng: "Ta thích cuộc sống tùy tâm sở dục như bây giờ. Còn ngươi?"
Nhàn Vân nói: "Chủ nhân thích, thuộc hạ cũng thích."
Cơ Ngọc gật đầu: "Bây giờ chúng ta đã tự do, đừng gọi chủ nhân thuộc hạ gì nữa, ngươi kêu ta A Ngọc là được rồi."
Nhàn Vân đáp: "Được, chủ nhân. Được, A, A Ngọc."
"Nhàn Vân." Cơ Ngọc đột nhiên nói tiếp.
"Ta muốn vẽ ngươi."
...
Thế giới số 5497, đứa con số mệnh Cơ Ngọc được báo thù rửa hận, trải qua cuộc đời nhàn vân dã hạc, ngọn đèn thứ tư được thắp sáng.
Hết chương 82.
Chú thích:
*tiết tiểu tuyết: Tiểu tuyết (tiếng Hán: 小雪) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 240° (kinh độ Mặt Trời bằng 240°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Tuyết xuất hiện.
Theo quy ước, tiết tiểu tuyết là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 khi kết thúc tiết lập đông và kết thúc vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết đại tuyết bắt đầu. (Theo wikipedia)
*lập flag: Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như "nói trước bước không qua." Đối với mỗi cá nhân chúng ta, nếu suy nghĩ lại những việc trải qua từ trước đến nay chắc chắn ai cũng đã lập flag ít nhất một lần.
Ví dụ:
Một người bạn của bạn nói rất chắc chắn về việc mai chắc chắn cô giáo không gọi mình lên bảng kiểm tra miệng, nhưng cuối cùng người bạn đó lại bị cô gọi lên. (Theo dembuon.vn)
*Đào Yêu 1 của Khổng Tử:
Hán Việt:
Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi kỳ thất gia.
Dịch nghĩa:
Cây đào tơ xinh tươi,
Hoa nhiều rậm.
Nàng ấy đi lấy chồng,
Thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.