Chương 49: Ngục giam tai ương 19
Phù Bạch Khúc
29/07/2021
Dung Dữ lại kể chuyển gặp được Quý Vũ ở của hàng trang sức, sợ rằng
sau khi Quý Vũ thấy hắn sẽ còn có hành động khác. Thủ lĩnh phu nhân rất
sợ Dung Dữ bị hại, nói Phó Thiển Tri và Dung Dữ cứ đợi ở phòng khách,
nhà họ Quý tuyệt đối an toàn.
Phó Thiển Tri đồng ý. Vì nghĩ phu nhân bây giờ chắc cũng không nỡ xa con trai.
Thủ lĩnh phu nhân để hai người ngồi chơi trong phòng khách. Một phút bà cũng không chờ được, lập tức gọi người đến phòng của Quý Vũ dọn dẹp, lấy cho bà một sợi tóc rơi trên gối của cậu chủ, sau đó cầm hai mẫu đi xét nghiệm DNA.
Xế chiều hôm đó đã có kết quả, Kỷ Thanh Du có quan hệ máu mủ với bà, mà Quý Vũ ---- cái gã tên Chu Vĩnh Tuyển đó chiếm thân phận con trai bà, cũng không có chút quan hệ gì với bà.
Thủ lĩnh phu nhân giận đến mức cầm bản xét nghiệm xông thẳng vào phòng họp Liên bang, đập lên bàn Thủ lĩnh.
Thủ lĩnh đang họp với đám nghị viên, thấy phu nhân đột ngột xông vào, ai nấy đều sửng sốt.
Đang trong cuộc họp nghiêm túc thế này, đó giờ phu nhân cũng không phải người không biết nguyên tắc, giờ không biết xảy ra chuyên nghiêm trọng đến mức nào mới làm phu nhân vội vã tìm Thủ lĩnh như vậy...
Thủ lĩnh nhỏ giọng: "Vân Thư, anh đang họp..."
Thủ lĩnh phu nhân: "Xấp báo cáo đó của anh có quan trọng bằng hai bản này không?"
Thủ lĩnh lúc này mới thấy hai bản trên bàn viết rõ là 'Báo cáo xét nghiệm DNA', ông biến sắc lập tức nói: "Tan họp."
...
Những chuyện Quý Vũ làm đều bị moi ra bằng sạch.
Thủ lĩnh tự mình điều tra kỹ, mới phát hiện nửa năm nay Quý Vũ đã dùng quyền lực nhà họ Quý làm những gì. Trừ vung tiền như rác ra, gã đã từng gửi một số tiền lớn vào tài khoản Y Văn, ra lệnh binh lính bắt Kỷ Thanh Du và Y Văn, còn phái người đuổi giết Phong Hành, định nhổ cỏ tận gốc. Ngoài ra người gửi tin ẩn danh ra lệnh giết Kỷ Thanh Du trong tù cũng là gã.
Rõ ràng Quý Vũ muốn Kỷ Thanh Du chết, mà gã đuổi tận giết tuyệt như thế cũng bởi vì có tật giật mình.
Thủ lĩnh nổi trận lôi đình, lập tức về nhà tìm người tính sổ.
Tối hôm đó, nhà họ Quý.
Quý Vũ ngủ cả buổi chiều mới dậy. Gã chuẩn bị kĩ càng những gì muốn nói, ngồi trong phòng khách đợi Thủ lĩnh về.
Thủ lĩnh vừa mới đến cửa, Quý Vũ còn lộ vẻ mừng rỡ gọi 'Ba', đợi người đến gần trông thấy sắc mặt người đàn ông âm trầm thì sợ sệt co rúm lại.
Hình như tâm trạng Thủ lĩnh không tốt lắm...
Trước kia Quý Vũ là một người dân bình thường ở Tinh tế, luôn có bản năng sợ hãi với người đứng đầu Liên bang. Nhưng mấy ngày nay gã ở nhà họ Quý, Thủ lĩnh vẫn luôn dịu dàng ôn hòa với gã, hiền hậu từ ái, chưa từng nổi giận. Lâu dần gã cũng không còn sợ Thủ lĩnh. Nhưng bây giờ mới nhìn ánh mắt của Thủ lĩnh đã làm Quý Vũ sợ run.
Ông ngoài là cha hiền, còn là người lãnh đạo thống lĩnh Liên bang lật đổ Đế quốc, chỉ hơi thể hiện khí thế thôi thì không phải người như Quý Vũ có thể chịu nổi.
Dũng khí nói chuyện của Quý Vũ lập tức bay mất tiêu, nhưng nghĩ đến mục đích tối nay, vẫn nhắm mắt mở miệng: "Ba, hôm nay có phải ba... gặp chuyện gì phiền lòng không ạ?"
Trong lòng Thủ lĩnh giận không nhịn được. Vợ ông đã nói hết cho ông, bây giờ nhìn vẻ sợ hãi của người đứng trước mặt mình, ông rất không vừa lòng. Ban đầu trông thấy Kỷ Thanh Du ở phi thuyền, ông đã cảm thấy đứa bé đó phong thái bất phàm, ai mà ngờ rằng đó mới là con ông, còn người trong nhà lại là hàng giả.
Đó giờ Quý Vũ đều không phải người thân thiết hiểu ý, bình thường dù Thủ lĩnh có muốn gần gũi thế nào đi nữa, thanh niên cũng không dám nói mấy câu, hôm nay lại chủ động bắt chuyện, nói không có mục đích ai tin.
Nghĩ đến những chuyện vợ nói, hôm nay Quý Vũ đã gặp Thanh Du ở cửa hàng trang sức, không biết đang nghĩ cách gì đối phó Thanh Du, Thủ lĩnh cũng muốn xem xem hàng giả này còn muốn giở trò gì.
"Công việc gặp chút chuyện, hơi tức giận." Thủ lĩnh ngồi xuống ghế salon, diễn đến là tự nhiên, "Sao hôm nay Tiểu Vũ lại xuống đây?"
"Ba, ba uống chén trà bớt giận." Quý Vũ ân cần rót chén trà nóng cho Thủ lĩnh: "Con có chuyện này muốn nói với ba..."
Thủ lĩnh cầm chén trà: "Chuyện gì?"
"Chính là... hôm nay con gặp hai người ở cửa hàng trang sức, một người là anh Phó con trai chú Phó, người còn lại... chính là người muốn kết hôn với anh Phó, Kỷ Thanh Du." Quý Vũ nhỏ nhẹ nói, "Ba, con thấy Kỷ Thanh Du đó không hợp với anh Phó."
Thủ lĩnh tỉnh rụi: "Không phải con không muốn kết hôn với thằng nhóc họ Phó à? Sao giờ quan tâm hôn sự của người ta?"
"Trước kia con sống ở Liệp Mã Tinh mà? Con biết Kỷ Thanh Du, cậu ta là, là một tinh tặc! Còn bị bắt đi trước mặt mọi người, cậu ta nên ở nhà tù Vô Tận mới đúng..." Quý Vũ không chú ý đến ánh mắt Thủ lĩnh ngày càng lạnh, "Ba, nhất định là cậu ta quen được anh Phó ở trong tù, xin anh Phó dẫn cậu ta đi. Cậu ta đang lừa gạt anh Phó, trước khi vào tù cậu ta đã suýt kết hôn với người khác..."
Trong mắt Thủ lĩnh đầy tức giận: "Còn có chuyện này?"
Quý Vũ thấy ông tức giận, vui như mở cờ trong bụng, lại thêm mắm dặm muối: "Đúng vậy, anh Phó sao lại hồ đồ đến mức bị loại người này gạt chứ? Còn vì cậu ta mà bao che tội phạm. Mà con nói, ba đừng trách anh Phó, đều là do Kỷ Thanh Du xấu xa kia, cậu ta nên ở trong nhà tù Vô Tận đến chết..."
Xoảng!
Chén trà đập mạnh tới, nước trà nóng đều tưới đầy đầu Quý Vũ. Trán gã đau đớn, ngã từ ghế salon xuống đất, gã đưa tay lên sờ mới thấy trán mình đầy máu.
Quý Vũ bối rối, môi run rẩy nói: "Ba, sao ba lại đánh con?"
Sao lại trút giận sang gã?
"Đập thứ hàng giả như cậu chứ sao." Dung Dữ từ trên lầu đi xuống.
Quý Vũ quay phắt lại trông thấy Phó Thiển Tri, Dung Dữ, Thủ lĩnh phu nhân, Phó tướng quân đều ở đây.
Người nhà hai người tới đông đủ.
Chuyện, chuyện gì xảy ra? Đầu óc gã trống rỗng.
"Sao mày lại ở đây?" Quý Vũ nhìn thấy Dung Dữ liền giống như bị điên, gào thét: "Thứ tinh tặc như mày, cút khỏi nhà tao! Cút khuất mắt tao!"
"Người nên cút là cậu." Phó Thiển Tri chắn trước mặt Dung Dữ, ánh mắt u ám đến mức làm Quý Vũ sợ run.
Dung Dữ: "Đừng chắn đường."
Phó Thiển Tri: "..."
"Cậu tất nhiên không muốn thấy tôi, cậu chột dạ sợ tôi về nhận tổ, sợ thân phận cậu bại lộ."
Dung Dữ xuống lầu đến phòng khách, từ trên nhìn xuống Quý Vũ, "Cho nên cậu liên hệ Y Văn, lấy được địa chỉ của tôi, để người bắt tôi vào tù. Tôi vào tù rồi cậu vẫn chưa yên tâm, còn phải gửi tin cho người giết chết tôi. Bây giờ tôi sống sót trở về, lại còn nói với ngài Thủ lĩnh --- cũng chính là ba tôi, nói xấu tôi muốn ném tôi vào tù lại, để cậu khỏi lo khỏi nghĩ. Tôi là tinh tặc còn cậu là gì? Thứ trộm cắp trộn thân phận người khác à?"
Vẻ mặt Quý Vũ trắng bệch, giả vờ bình tĩnh: "Mày nói nhăng cuội gì đấy? Mày vào tù vì mày là tinh tặc, liên quan gì tới tao? Tao không quen biết gì mày, chẳng qua tao chỉ không ưa cái loại đã là tội phạm còn muốn sống hạnh phúc..."
"Hay cho một lý do chính đáng." Dung Dữ vỗ tay, "Thế nửa năm trước cậu về Lam Tinh làm Quý thiếu gia, sao biết được chuyện tôi bị bắt trước mặt mọi người ở Liệp Mã Tinh? Cậu thích quan tâm một người xa lạ như vậy à?"
"Tiểu Du, đừng nói nhảm với nó nữa. Chứng cứ có đúng hay không để chú đưa đi thẩm vấn là biết ngay." Phó tướng quân không nhịn được nói.
Chuyện lớn như vậy, trước đó Thủ lĩnh đã bàn bạc với Phó tướng quân. Phó tướng quân không ngờ rằng, con trai đến nhà tù Vô Tận lại tình cờ cứu được đứa con chân chính của bạn thân, còn phát triển đến mức sắp cưới.
Lòng vòng một hồi, cuối cùng vẫn thực hiện hôn ước năm đó.
Quý Vũ sao còn chưa hiểu, chuyện đã bại lộ, thân phận của gã cũng bị vạch trần. Gã xụi lơ trên đất, cả người như bị rút hết sức lực.
Phó tướng quân vung tay, hai tên lính lập tức bước đến bắt Quý Vũ. Quý Vũ nghiêng đầu, căm hận trừng Dung Dữ, gào thét: "Sao mày phải trở về cướp thân phận của tao? Tao đang sống tốt như thế, sao mày còn trở về!"
"Tao không phải hàng giả, tao mới là Quý thiếu gia thật! Mẹ, mẹ! Mẹ không còn cần con trai mẹ nữa sao!" Quý Vũ la hét.
Từ nãy đến giờ Thủ lĩnh phu nhân chỉ dịu dàng an ủi Dung Dữ, không thèm liếc nhìn gã một cái.
Không ai quan tâm lời nói dối của gã, bọn họ đều đang bận an ủi dỗ dành Dung Dữ.
- -
"Kết quả thẩm vấn thế nào?"
"Có rồi ạ." Vẻ mặt thủ hạ có chút kì quái, "Nhưng chúng tôi cảm thấy có lẽ tinh thần của gã không chịu được nên điên rồi... Lời khai của gã đều là nói bậy nói bạ."
Quý Vũ giả mạo thân phận Kỷ Thanh Du còn muốn hại chết chính chủ, chuyện này có chứng cứ rõ ràng. Nhưng còn một chỗ khả nghi, chính là sao gã biết được thân phận thật của Kỷ Thanh Du.
Mấy người Thủ lĩnh nghi ngờ sau lưng gã còn có người sai bảo, Quý Vũ ham hư vinh, đầu óc nông cạn thích nịnh bợ, đúng là không giống như người thông minh biết được thân phận Kỷ Thanh Du. Dù gã có đồng phạm hay không, chỉ cần đưa đi thẩm vấn là biết, Quý Vũ không phải người chịu được đau khổ.
Nhưng kết quả thẩm vấn cuối cùng lại rất hoang đường.
Quý Vũ --- cũng là Chu Vĩnh Tuyển, không có đồng phạm.
Gã nói mình trùng sinh.
Kiếp trước, Chu Vĩnh Tuyển là trẻ cồ côi lớn lên ở khu dân nghèo ở Liệp Mã Tinh, lòng còn cao hơn trời, luôn muốn phát tài phát đạt nhưng tham ăn lười làm, làm việc hay cắt xén nguyên liệu. Gã đã từng làm rất nhiều việc, mà việc nào cũng không lâu dài, không có sự kiên trì. Sau đó gã đi theo một thầy xăm học xăm, mở một tiệm xăm mới miễn cưỡng sống qua ngày.
Kỷ Thanh Du là một vị khách của tiệm hắn, lúc đó Chu Vĩnh Tuyển chỉ xem Kỷ Thanh Du là khách hàng bình thường, chỉ là khá tuấn tú, để lại ấn tượng sâu trong lòng gã. Một ngày nọ, gã tình cờ thấy lại gương mặt đẹp ấy trên, mới nhận ra đó là khách từng xăm ở chỗ gã. Trên tivi nói đây là con trai Thủ lĩnh mới tìm về được, thanh niên trong màn hình quần áo tươm tất, ở nhà cao cửa rộng làm người ta phát thèm.
Phát hiện mình là thiếu gia lưu lạc của một nhà giàu có. Chu Vĩnh Tuyển thường tự ảo tưởng như thế. Không cam lòng mình tầm trường nhưng không muốn cố gắng, hèn hạ mà suốt ngày mơ mộng giàu sang, ghen tị người sinh ra đã ngậm thìa vàng, cảm thấy ông trời bất công. Người như gã có rất nhiều, âu cũng là chuyện thường tình. Nhiều người cũng chỉ có thể ảo tưởng cả đời. Cuộc đời Chu Vĩnh Tuyển tầm thường, chuyện đáng giá khoác lác nhất kiếp này cũng chính là chuyện gã từng xăm cho con trai Thủ lĩnh. Những người khác đều không tin, cười nhạo gã ảo tưởng, con trai Thủ lĩnh làm gì đến lượt gã xăm.
Chu Vĩnh Tuyển là người bình thường mà ra đường là có thể gặp được.
Nhưng khác ở chỗ, Chu Vĩnh Tuyển có được cơ hội sống lại.
Chu Vĩnh Tuyển sống đến năm ba mươi tuổi, đột nhiên trùng sinh trở lại mười năm trước, năm gã xăm cho Kỷ Thanh Du.
Sau tâm trạng không thể tin được lúc đầu, gã chợt nhận ra rằng đây là cơ hội thoát khỏi cuộc sống tầm thường, phất giàu trong một đêm.
Gã xấp xỉ tuổi Kỷ Thanh Du, ba tuổi đã ở viện mồ côi, gã biết mặt con trai Thủ lĩnh, bây giờ Kỷ Thanh Du còn chưa được nhận...
Tại sao gã không thể trở thành con trai Thủ lĩnh chứ?
Kiếp trước sau khi Kỷ Thanh Du được nhà họ Quý nhận về, cũng không tham lam vinh hoa phú quý, mà là cùng chồng mình Phong Hành đi ngao du khắp nơi, hàng năm đúng ngày lại trở về thăm cha mẹ --- những chuyện này Chu Vĩnh Tuyển đều xem được trên tin tức. Trong mắt Chu Vĩnh Tuyển, này căn bản là lãng phí.
Vậy mà có kẻ ngu không muốn cuộc sống giàu sang, lại chọn lưu lạc với tinh tặc, đây chúng là phí phạm.
Cậu ta không muốn, tôi muốn. Chu Vĩnh Tuyển nghĩ vậy.
Vì vậy gã xăm trên đùi mình đóa hoa lài, lúc Kỷ Thanh Du tìm đến gã gã trộm tóc người ta.
Thậm chí gã còn nghĩ đã làm thì làm cho trót, xăm chồng lên vết bớt của Kỷ Thanh Du, có điều Kỷ Thanh Du không muốn xăm lên vết bớt, lúc này Chu Vĩnh Tuyển mới xóa đi.
Gã thành công sống một cuộc sống giàu sang. Ban đầu chỉ muốn trải nghiệm chút cảm giác của người có tiền, sau đó hoàn toàn bị lòng tham ăn mòn. Gã thấy nhà họ Quý nhiều tiền, cũng biết nhà họ Quý quyền lực thế nào.
Chu Vĩnh Tuyển bỗng thấy sợ hãi nếu Kỷ Thanh Du được nhận lại giống như kiếp trước, thân phận gã bị vạch trần thì phải làm sao? Với quyền lực của nhà họ Quý, kết cục của gã chắc chắn sẽ vô cùng thảm.
Gã từng có được tất cả, gã không thể chịu được cảnh trở lại hai bàn tay trắng.
Cho nên gã phải diệt trừ Kỷ Thanh Du, làm người nọ biến mất mãi mãi. Y Văn cũng phải trừ khử, gã không muốn cuộc giao dịch này bị bất kỳ người nào biết. Ngoài ra còn có tinh tặc Phong Hành vô cùng thâm tình với Kỷ Thanh Du ở kiếp trước, Chu Vĩnh Tuyển sợ hắn cứu Kỷ Thanh Du ra, lại nghĩ Phong Hành là người yêu của Kỷ Thanh Du có lẽ đã nhìn thấy vết bớt trên đùi, càng không thể để người này sống.
Vậy nên gã phái người đuổi giết Phong Hành, đây cũng là nguyên nhân tại sao Phong Hành chậm chạp không đến cứu Kỷ Thanh Du được.
Gã phả giết hết những người từng biết bí mật của Kỷ Thanh Du.
Trong cốt truyện Dung Dữ nhận được, Chu Vĩnh tuyển đã thành công, Kỷ Thanh Du chết thê thảm trong tù, đến chết cũng không có ai biết thân phận của cậu.
Cơ mà Đại ma vương sinh ra là để làm người ta trải nghiệm cảm giác thất bại.
- -
Dung Dữ: Hóa ra là trùng sinh, thảo nào đoán trước được.
Kiếp trước biết thân phận của Kỷ Thanh Du, kiếp này chiếm lấy thân phận cậu. Được đấy, rất phù hợp motif trọng sinh sảng văn, này không phải con đường bước lên đỉnh cao cuộc đời à?
Dung Dữ: Đầu năm nay sao chó mèo gì cũng được trùng sinh thế? Tao đi qua muôn vàn thế giới, cũng đã gặp kha khá người trùng sinh. Có người có thực lực mạnh đoạt xác sống lại. Hoặc là tích lũy công đức mười kiếp, đời này còn nuối tiếc nên trời rủ lòng thương cho sống lại. Chu Vĩnh Tuyển là thứ chó má gì, sao xứng có được cơ duyên như này?
Vòng Huyết Ngọc: Gã đúng là thứ chó má, không xứng được sống lại. Gã trùng sinh hoàn toàn là vì lỗ hỗng thời không...
Dung Dữ: Ồ?
Vòng Huyết Ngọc: Mỗi một thế giới đều đi theo quỹ tích có sẵn, nếu có người không đi theo sắp đặt của vận mệnh, thế giới sẽ không ổn định, tạo ra lỗ hổng thời không. Tất nhiên trừ cái này ra, nguyên nhân tạo ra lỗ hổng còn rất nhiều, do tự nhiên mà có, ngoại lực tạo thành, ví dụ như anh thoát khỏi thế giới 6666 làm thời không vô cùng bất ổn, tạo ra vô số lỗ hổng... Mỗi thế giới có mấy lỗ hổng thường thì không ảnh hưởng gì lớn, nhưng nếu lỗ hổng ngày càng nhiều, ngày càng rộng ra, thế giới có khả năng sẽ sụp đổ. Chu Vĩnh Tuyển vốn chỉ là người bình thường thôi nhưng vì lỗ hỗng mà trùng sinh, hại chết đứa con số mệnh, trực tiếp làm thế giới sụp đổ. Này gọi là hiệu ứng bươm bướm, bất kỳ một điểm nhỏ nào thay đổi, cũng sẽ tạo thành hậu quả khó lường.
Vòng Huyết Ngọc: Kỷ Thanh Du thảm đúng không? Cậu ta vốn không cần chịu những chuyện này, nhưng vì một lỗ hổng thời không mà lại trở nên như vậy. Đây cũng là trách nhiệm của Thần bảo vệ trong mỗi thế giới, là ý nghĩa tồn tại của cục Quản Lý Thời Không chúng tôi, cũng là sứ mệnh vĩnh hằng của Chủ Thần đại nhân ---- nếu như chúng tôi không thể bảo vệ quỹ tích của vận mệnh, giải quyết nhân tố làm nhiễu loạn tính ổn định của thế giới, muôn vàn thế giới sẽ có vô số sinh mệnh giống như Kỷ Thanh Du, gặp những trắc trở chịu những đau khổ mà mình không nên chịu. Đại ma vương, bây giờ anh đã biết anh thoát khỏi thế giới 6666 đã tạo nên bao nhiêu tai vạ chưa? Anh đã gây ra vô số lỗ hổng của muôn vàn thế giới, thay đổi không biết bao nhiêu vận mệnh của bao người, thậm chí nếu không có Chủ Thần đại nhân kịp thời đóng băng thế giới 6666, bây giờ nơi đó đã sụp đổ rồi, mấy chục tỷ sinh mạng hóa thành tro bụi trong nháy mắt. Đối với anh hủy diệt thế giới là ngầu, nhưng đối với những sinh mạng bị hủy diệt đó chính là tàn khốc ác liệt. Chủ Thần đại nhân đứng đầu chúng thần, phải canh giữ bình an của chúng sinh, đây là tín ngưỡng khắc sâu trong thần cách của ngài. Nhưng ngài lại vì anh, ngay cả tín ngưỡng cũng không cần nữa...
Dung Dữ: Lần này khen thật lòng gớm, với trình độ văn hóa của mày nghĩ mấy lời thoại như này chắc cũng khổ lắm nhỉ?
Vòng Huyết Ngọc:...
Dung Dữ: Nói bao nhiêu lần rồi, lỗ hổng thời không không phải tao gây ra, tao còn chưa hết giận đây. Bớt châm thêm lửa trên quan tài của chủ nhân mày, ngoan.
Phó Thiển Tri đồng ý. Vì nghĩ phu nhân bây giờ chắc cũng không nỡ xa con trai.
Thủ lĩnh phu nhân để hai người ngồi chơi trong phòng khách. Một phút bà cũng không chờ được, lập tức gọi người đến phòng của Quý Vũ dọn dẹp, lấy cho bà một sợi tóc rơi trên gối của cậu chủ, sau đó cầm hai mẫu đi xét nghiệm DNA.
Xế chiều hôm đó đã có kết quả, Kỷ Thanh Du có quan hệ máu mủ với bà, mà Quý Vũ ---- cái gã tên Chu Vĩnh Tuyển đó chiếm thân phận con trai bà, cũng không có chút quan hệ gì với bà.
Thủ lĩnh phu nhân giận đến mức cầm bản xét nghiệm xông thẳng vào phòng họp Liên bang, đập lên bàn Thủ lĩnh.
Thủ lĩnh đang họp với đám nghị viên, thấy phu nhân đột ngột xông vào, ai nấy đều sửng sốt.
Đang trong cuộc họp nghiêm túc thế này, đó giờ phu nhân cũng không phải người không biết nguyên tắc, giờ không biết xảy ra chuyên nghiêm trọng đến mức nào mới làm phu nhân vội vã tìm Thủ lĩnh như vậy...
Thủ lĩnh nhỏ giọng: "Vân Thư, anh đang họp..."
Thủ lĩnh phu nhân: "Xấp báo cáo đó của anh có quan trọng bằng hai bản này không?"
Thủ lĩnh lúc này mới thấy hai bản trên bàn viết rõ là 'Báo cáo xét nghiệm DNA', ông biến sắc lập tức nói: "Tan họp."
...
Những chuyện Quý Vũ làm đều bị moi ra bằng sạch.
Thủ lĩnh tự mình điều tra kỹ, mới phát hiện nửa năm nay Quý Vũ đã dùng quyền lực nhà họ Quý làm những gì. Trừ vung tiền như rác ra, gã đã từng gửi một số tiền lớn vào tài khoản Y Văn, ra lệnh binh lính bắt Kỷ Thanh Du và Y Văn, còn phái người đuổi giết Phong Hành, định nhổ cỏ tận gốc. Ngoài ra người gửi tin ẩn danh ra lệnh giết Kỷ Thanh Du trong tù cũng là gã.
Rõ ràng Quý Vũ muốn Kỷ Thanh Du chết, mà gã đuổi tận giết tuyệt như thế cũng bởi vì có tật giật mình.
Thủ lĩnh nổi trận lôi đình, lập tức về nhà tìm người tính sổ.
Tối hôm đó, nhà họ Quý.
Quý Vũ ngủ cả buổi chiều mới dậy. Gã chuẩn bị kĩ càng những gì muốn nói, ngồi trong phòng khách đợi Thủ lĩnh về.
Thủ lĩnh vừa mới đến cửa, Quý Vũ còn lộ vẻ mừng rỡ gọi 'Ba', đợi người đến gần trông thấy sắc mặt người đàn ông âm trầm thì sợ sệt co rúm lại.
Hình như tâm trạng Thủ lĩnh không tốt lắm...
Trước kia Quý Vũ là một người dân bình thường ở Tinh tế, luôn có bản năng sợ hãi với người đứng đầu Liên bang. Nhưng mấy ngày nay gã ở nhà họ Quý, Thủ lĩnh vẫn luôn dịu dàng ôn hòa với gã, hiền hậu từ ái, chưa từng nổi giận. Lâu dần gã cũng không còn sợ Thủ lĩnh. Nhưng bây giờ mới nhìn ánh mắt của Thủ lĩnh đã làm Quý Vũ sợ run.
Ông ngoài là cha hiền, còn là người lãnh đạo thống lĩnh Liên bang lật đổ Đế quốc, chỉ hơi thể hiện khí thế thôi thì không phải người như Quý Vũ có thể chịu nổi.
Dũng khí nói chuyện của Quý Vũ lập tức bay mất tiêu, nhưng nghĩ đến mục đích tối nay, vẫn nhắm mắt mở miệng: "Ba, hôm nay có phải ba... gặp chuyện gì phiền lòng không ạ?"
Trong lòng Thủ lĩnh giận không nhịn được. Vợ ông đã nói hết cho ông, bây giờ nhìn vẻ sợ hãi của người đứng trước mặt mình, ông rất không vừa lòng. Ban đầu trông thấy Kỷ Thanh Du ở phi thuyền, ông đã cảm thấy đứa bé đó phong thái bất phàm, ai mà ngờ rằng đó mới là con ông, còn người trong nhà lại là hàng giả.
Đó giờ Quý Vũ đều không phải người thân thiết hiểu ý, bình thường dù Thủ lĩnh có muốn gần gũi thế nào đi nữa, thanh niên cũng không dám nói mấy câu, hôm nay lại chủ động bắt chuyện, nói không có mục đích ai tin.
Nghĩ đến những chuyện vợ nói, hôm nay Quý Vũ đã gặp Thanh Du ở cửa hàng trang sức, không biết đang nghĩ cách gì đối phó Thanh Du, Thủ lĩnh cũng muốn xem xem hàng giả này còn muốn giở trò gì.
"Công việc gặp chút chuyện, hơi tức giận." Thủ lĩnh ngồi xuống ghế salon, diễn đến là tự nhiên, "Sao hôm nay Tiểu Vũ lại xuống đây?"
"Ba, ba uống chén trà bớt giận." Quý Vũ ân cần rót chén trà nóng cho Thủ lĩnh: "Con có chuyện này muốn nói với ba..."
Thủ lĩnh cầm chén trà: "Chuyện gì?"
"Chính là... hôm nay con gặp hai người ở cửa hàng trang sức, một người là anh Phó con trai chú Phó, người còn lại... chính là người muốn kết hôn với anh Phó, Kỷ Thanh Du." Quý Vũ nhỏ nhẹ nói, "Ba, con thấy Kỷ Thanh Du đó không hợp với anh Phó."
Thủ lĩnh tỉnh rụi: "Không phải con không muốn kết hôn với thằng nhóc họ Phó à? Sao giờ quan tâm hôn sự của người ta?"
"Trước kia con sống ở Liệp Mã Tinh mà? Con biết Kỷ Thanh Du, cậu ta là, là một tinh tặc! Còn bị bắt đi trước mặt mọi người, cậu ta nên ở nhà tù Vô Tận mới đúng..." Quý Vũ không chú ý đến ánh mắt Thủ lĩnh ngày càng lạnh, "Ba, nhất định là cậu ta quen được anh Phó ở trong tù, xin anh Phó dẫn cậu ta đi. Cậu ta đang lừa gạt anh Phó, trước khi vào tù cậu ta đã suýt kết hôn với người khác..."
Trong mắt Thủ lĩnh đầy tức giận: "Còn có chuyện này?"
Quý Vũ thấy ông tức giận, vui như mở cờ trong bụng, lại thêm mắm dặm muối: "Đúng vậy, anh Phó sao lại hồ đồ đến mức bị loại người này gạt chứ? Còn vì cậu ta mà bao che tội phạm. Mà con nói, ba đừng trách anh Phó, đều là do Kỷ Thanh Du xấu xa kia, cậu ta nên ở trong nhà tù Vô Tận đến chết..."
Xoảng!
Chén trà đập mạnh tới, nước trà nóng đều tưới đầy đầu Quý Vũ. Trán gã đau đớn, ngã từ ghế salon xuống đất, gã đưa tay lên sờ mới thấy trán mình đầy máu.
Quý Vũ bối rối, môi run rẩy nói: "Ba, sao ba lại đánh con?"
Sao lại trút giận sang gã?
"Đập thứ hàng giả như cậu chứ sao." Dung Dữ từ trên lầu đi xuống.
Quý Vũ quay phắt lại trông thấy Phó Thiển Tri, Dung Dữ, Thủ lĩnh phu nhân, Phó tướng quân đều ở đây.
Người nhà hai người tới đông đủ.
Chuyện, chuyện gì xảy ra? Đầu óc gã trống rỗng.
"Sao mày lại ở đây?" Quý Vũ nhìn thấy Dung Dữ liền giống như bị điên, gào thét: "Thứ tinh tặc như mày, cút khỏi nhà tao! Cút khuất mắt tao!"
"Người nên cút là cậu." Phó Thiển Tri chắn trước mặt Dung Dữ, ánh mắt u ám đến mức làm Quý Vũ sợ run.
Dung Dữ: "Đừng chắn đường."
Phó Thiển Tri: "..."
"Cậu tất nhiên không muốn thấy tôi, cậu chột dạ sợ tôi về nhận tổ, sợ thân phận cậu bại lộ."
Dung Dữ xuống lầu đến phòng khách, từ trên nhìn xuống Quý Vũ, "Cho nên cậu liên hệ Y Văn, lấy được địa chỉ của tôi, để người bắt tôi vào tù. Tôi vào tù rồi cậu vẫn chưa yên tâm, còn phải gửi tin cho người giết chết tôi. Bây giờ tôi sống sót trở về, lại còn nói với ngài Thủ lĩnh --- cũng chính là ba tôi, nói xấu tôi muốn ném tôi vào tù lại, để cậu khỏi lo khỏi nghĩ. Tôi là tinh tặc còn cậu là gì? Thứ trộm cắp trộn thân phận người khác à?"
Vẻ mặt Quý Vũ trắng bệch, giả vờ bình tĩnh: "Mày nói nhăng cuội gì đấy? Mày vào tù vì mày là tinh tặc, liên quan gì tới tao? Tao không quen biết gì mày, chẳng qua tao chỉ không ưa cái loại đã là tội phạm còn muốn sống hạnh phúc..."
"Hay cho một lý do chính đáng." Dung Dữ vỗ tay, "Thế nửa năm trước cậu về Lam Tinh làm Quý thiếu gia, sao biết được chuyện tôi bị bắt trước mặt mọi người ở Liệp Mã Tinh? Cậu thích quan tâm một người xa lạ như vậy à?"
"Tiểu Du, đừng nói nhảm với nó nữa. Chứng cứ có đúng hay không để chú đưa đi thẩm vấn là biết ngay." Phó tướng quân không nhịn được nói.
Chuyện lớn như vậy, trước đó Thủ lĩnh đã bàn bạc với Phó tướng quân. Phó tướng quân không ngờ rằng, con trai đến nhà tù Vô Tận lại tình cờ cứu được đứa con chân chính của bạn thân, còn phát triển đến mức sắp cưới.
Lòng vòng một hồi, cuối cùng vẫn thực hiện hôn ước năm đó.
Quý Vũ sao còn chưa hiểu, chuyện đã bại lộ, thân phận của gã cũng bị vạch trần. Gã xụi lơ trên đất, cả người như bị rút hết sức lực.
Phó tướng quân vung tay, hai tên lính lập tức bước đến bắt Quý Vũ. Quý Vũ nghiêng đầu, căm hận trừng Dung Dữ, gào thét: "Sao mày phải trở về cướp thân phận của tao? Tao đang sống tốt như thế, sao mày còn trở về!"
"Tao không phải hàng giả, tao mới là Quý thiếu gia thật! Mẹ, mẹ! Mẹ không còn cần con trai mẹ nữa sao!" Quý Vũ la hét.
Từ nãy đến giờ Thủ lĩnh phu nhân chỉ dịu dàng an ủi Dung Dữ, không thèm liếc nhìn gã một cái.
Không ai quan tâm lời nói dối của gã, bọn họ đều đang bận an ủi dỗ dành Dung Dữ.
- -
"Kết quả thẩm vấn thế nào?"
"Có rồi ạ." Vẻ mặt thủ hạ có chút kì quái, "Nhưng chúng tôi cảm thấy có lẽ tinh thần của gã không chịu được nên điên rồi... Lời khai của gã đều là nói bậy nói bạ."
Quý Vũ giả mạo thân phận Kỷ Thanh Du còn muốn hại chết chính chủ, chuyện này có chứng cứ rõ ràng. Nhưng còn một chỗ khả nghi, chính là sao gã biết được thân phận thật của Kỷ Thanh Du.
Mấy người Thủ lĩnh nghi ngờ sau lưng gã còn có người sai bảo, Quý Vũ ham hư vinh, đầu óc nông cạn thích nịnh bợ, đúng là không giống như người thông minh biết được thân phận Kỷ Thanh Du. Dù gã có đồng phạm hay không, chỉ cần đưa đi thẩm vấn là biết, Quý Vũ không phải người chịu được đau khổ.
Nhưng kết quả thẩm vấn cuối cùng lại rất hoang đường.
Quý Vũ --- cũng là Chu Vĩnh Tuyển, không có đồng phạm.
Gã nói mình trùng sinh.
Kiếp trước, Chu Vĩnh Tuyển là trẻ cồ côi lớn lên ở khu dân nghèo ở Liệp Mã Tinh, lòng còn cao hơn trời, luôn muốn phát tài phát đạt nhưng tham ăn lười làm, làm việc hay cắt xén nguyên liệu. Gã đã từng làm rất nhiều việc, mà việc nào cũng không lâu dài, không có sự kiên trì. Sau đó gã đi theo một thầy xăm học xăm, mở một tiệm xăm mới miễn cưỡng sống qua ngày.
Kỷ Thanh Du là một vị khách của tiệm hắn, lúc đó Chu Vĩnh Tuyển chỉ xem Kỷ Thanh Du là khách hàng bình thường, chỉ là khá tuấn tú, để lại ấn tượng sâu trong lòng gã. Một ngày nọ, gã tình cờ thấy lại gương mặt đẹp ấy trên, mới nhận ra đó là khách từng xăm ở chỗ gã. Trên tivi nói đây là con trai Thủ lĩnh mới tìm về được, thanh niên trong màn hình quần áo tươm tất, ở nhà cao cửa rộng làm người ta phát thèm.
Phát hiện mình là thiếu gia lưu lạc của một nhà giàu có. Chu Vĩnh Tuyển thường tự ảo tưởng như thế. Không cam lòng mình tầm trường nhưng không muốn cố gắng, hèn hạ mà suốt ngày mơ mộng giàu sang, ghen tị người sinh ra đã ngậm thìa vàng, cảm thấy ông trời bất công. Người như gã có rất nhiều, âu cũng là chuyện thường tình. Nhiều người cũng chỉ có thể ảo tưởng cả đời. Cuộc đời Chu Vĩnh Tuyển tầm thường, chuyện đáng giá khoác lác nhất kiếp này cũng chính là chuyện gã từng xăm cho con trai Thủ lĩnh. Những người khác đều không tin, cười nhạo gã ảo tưởng, con trai Thủ lĩnh làm gì đến lượt gã xăm.
Chu Vĩnh Tuyển là người bình thường mà ra đường là có thể gặp được.
Nhưng khác ở chỗ, Chu Vĩnh Tuyển có được cơ hội sống lại.
Chu Vĩnh Tuyển sống đến năm ba mươi tuổi, đột nhiên trùng sinh trở lại mười năm trước, năm gã xăm cho Kỷ Thanh Du.
Sau tâm trạng không thể tin được lúc đầu, gã chợt nhận ra rằng đây là cơ hội thoát khỏi cuộc sống tầm thường, phất giàu trong một đêm.
Gã xấp xỉ tuổi Kỷ Thanh Du, ba tuổi đã ở viện mồ côi, gã biết mặt con trai Thủ lĩnh, bây giờ Kỷ Thanh Du còn chưa được nhận...
Tại sao gã không thể trở thành con trai Thủ lĩnh chứ?
Kiếp trước sau khi Kỷ Thanh Du được nhà họ Quý nhận về, cũng không tham lam vinh hoa phú quý, mà là cùng chồng mình Phong Hành đi ngao du khắp nơi, hàng năm đúng ngày lại trở về thăm cha mẹ --- những chuyện này Chu Vĩnh Tuyển đều xem được trên tin tức. Trong mắt Chu Vĩnh Tuyển, này căn bản là lãng phí.
Vậy mà có kẻ ngu không muốn cuộc sống giàu sang, lại chọn lưu lạc với tinh tặc, đây chúng là phí phạm.
Cậu ta không muốn, tôi muốn. Chu Vĩnh Tuyển nghĩ vậy.
Vì vậy gã xăm trên đùi mình đóa hoa lài, lúc Kỷ Thanh Du tìm đến gã gã trộm tóc người ta.
Thậm chí gã còn nghĩ đã làm thì làm cho trót, xăm chồng lên vết bớt của Kỷ Thanh Du, có điều Kỷ Thanh Du không muốn xăm lên vết bớt, lúc này Chu Vĩnh Tuyển mới xóa đi.
Gã thành công sống một cuộc sống giàu sang. Ban đầu chỉ muốn trải nghiệm chút cảm giác của người có tiền, sau đó hoàn toàn bị lòng tham ăn mòn. Gã thấy nhà họ Quý nhiều tiền, cũng biết nhà họ Quý quyền lực thế nào.
Chu Vĩnh Tuyển bỗng thấy sợ hãi nếu Kỷ Thanh Du được nhận lại giống như kiếp trước, thân phận gã bị vạch trần thì phải làm sao? Với quyền lực của nhà họ Quý, kết cục của gã chắc chắn sẽ vô cùng thảm.
Gã từng có được tất cả, gã không thể chịu được cảnh trở lại hai bàn tay trắng.
Cho nên gã phải diệt trừ Kỷ Thanh Du, làm người nọ biến mất mãi mãi. Y Văn cũng phải trừ khử, gã không muốn cuộc giao dịch này bị bất kỳ người nào biết. Ngoài ra còn có tinh tặc Phong Hành vô cùng thâm tình với Kỷ Thanh Du ở kiếp trước, Chu Vĩnh Tuyển sợ hắn cứu Kỷ Thanh Du ra, lại nghĩ Phong Hành là người yêu của Kỷ Thanh Du có lẽ đã nhìn thấy vết bớt trên đùi, càng không thể để người này sống.
Vậy nên gã phái người đuổi giết Phong Hành, đây cũng là nguyên nhân tại sao Phong Hành chậm chạp không đến cứu Kỷ Thanh Du được.
Gã phả giết hết những người từng biết bí mật của Kỷ Thanh Du.
Trong cốt truyện Dung Dữ nhận được, Chu Vĩnh tuyển đã thành công, Kỷ Thanh Du chết thê thảm trong tù, đến chết cũng không có ai biết thân phận của cậu.
Cơ mà Đại ma vương sinh ra là để làm người ta trải nghiệm cảm giác thất bại.
- -
Dung Dữ: Hóa ra là trùng sinh, thảo nào đoán trước được.
Kiếp trước biết thân phận của Kỷ Thanh Du, kiếp này chiếm lấy thân phận cậu. Được đấy, rất phù hợp motif trọng sinh sảng văn, này không phải con đường bước lên đỉnh cao cuộc đời à?
Dung Dữ: Đầu năm nay sao chó mèo gì cũng được trùng sinh thế? Tao đi qua muôn vàn thế giới, cũng đã gặp kha khá người trùng sinh. Có người có thực lực mạnh đoạt xác sống lại. Hoặc là tích lũy công đức mười kiếp, đời này còn nuối tiếc nên trời rủ lòng thương cho sống lại. Chu Vĩnh Tuyển là thứ chó má gì, sao xứng có được cơ duyên như này?
Vòng Huyết Ngọc: Gã đúng là thứ chó má, không xứng được sống lại. Gã trùng sinh hoàn toàn là vì lỗ hỗng thời không...
Dung Dữ: Ồ?
Vòng Huyết Ngọc: Mỗi một thế giới đều đi theo quỹ tích có sẵn, nếu có người không đi theo sắp đặt của vận mệnh, thế giới sẽ không ổn định, tạo ra lỗ hổng thời không. Tất nhiên trừ cái này ra, nguyên nhân tạo ra lỗ hổng còn rất nhiều, do tự nhiên mà có, ngoại lực tạo thành, ví dụ như anh thoát khỏi thế giới 6666 làm thời không vô cùng bất ổn, tạo ra vô số lỗ hổng... Mỗi thế giới có mấy lỗ hổng thường thì không ảnh hưởng gì lớn, nhưng nếu lỗ hổng ngày càng nhiều, ngày càng rộng ra, thế giới có khả năng sẽ sụp đổ. Chu Vĩnh Tuyển vốn chỉ là người bình thường thôi nhưng vì lỗ hỗng mà trùng sinh, hại chết đứa con số mệnh, trực tiếp làm thế giới sụp đổ. Này gọi là hiệu ứng bươm bướm, bất kỳ một điểm nhỏ nào thay đổi, cũng sẽ tạo thành hậu quả khó lường.
Vòng Huyết Ngọc: Kỷ Thanh Du thảm đúng không? Cậu ta vốn không cần chịu những chuyện này, nhưng vì một lỗ hổng thời không mà lại trở nên như vậy. Đây cũng là trách nhiệm của Thần bảo vệ trong mỗi thế giới, là ý nghĩa tồn tại của cục Quản Lý Thời Không chúng tôi, cũng là sứ mệnh vĩnh hằng của Chủ Thần đại nhân ---- nếu như chúng tôi không thể bảo vệ quỹ tích của vận mệnh, giải quyết nhân tố làm nhiễu loạn tính ổn định của thế giới, muôn vàn thế giới sẽ có vô số sinh mệnh giống như Kỷ Thanh Du, gặp những trắc trở chịu những đau khổ mà mình không nên chịu. Đại ma vương, bây giờ anh đã biết anh thoát khỏi thế giới 6666 đã tạo nên bao nhiêu tai vạ chưa? Anh đã gây ra vô số lỗ hổng của muôn vàn thế giới, thay đổi không biết bao nhiêu vận mệnh của bao người, thậm chí nếu không có Chủ Thần đại nhân kịp thời đóng băng thế giới 6666, bây giờ nơi đó đã sụp đổ rồi, mấy chục tỷ sinh mạng hóa thành tro bụi trong nháy mắt. Đối với anh hủy diệt thế giới là ngầu, nhưng đối với những sinh mạng bị hủy diệt đó chính là tàn khốc ác liệt. Chủ Thần đại nhân đứng đầu chúng thần, phải canh giữ bình an của chúng sinh, đây là tín ngưỡng khắc sâu trong thần cách của ngài. Nhưng ngài lại vì anh, ngay cả tín ngưỡng cũng không cần nữa...
Dung Dữ: Lần này khen thật lòng gớm, với trình độ văn hóa của mày nghĩ mấy lời thoại như này chắc cũng khổ lắm nhỉ?
Vòng Huyết Ngọc:...
Dung Dữ: Nói bao nhiêu lần rồi, lỗ hổng thời không không phải tao gây ra, tao còn chưa hết giận đây. Bớt châm thêm lửa trên quan tài của chủ nhân mày, ngoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.