Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn
Chương 88: Có bệnh không hôn sẽ chết
Y Y Dĩ Dực
27/12/2023
Dung Trạm cầm ống tiêm đâm vào Kỷ Phi, hành động của y thực ra khá dứt khoát và quyết đoán.
Đáng tiếc Kỷ Phi đã nhìn chằm chằm vào cổ tay Dung Trạm, phản ứng còn nhanh hơn Dung Trạm, khi nhìn thấy Dung Trạm lấy ống tiêm từ trong túi ra, gã lập tức cúi người sang một bên, mũi kim sượt qua quần áo của Kỷ Phi mà không thể đâm vào cơ thể gã.
Bởi vì bị Dung Trạm đẩy về phía trước nên gã nhất thời không thể đứng vững được mà loạng choạng.
Kỷ Phi không ngờ Dung Trạm lại dám làm chuyện như vậy với mình, trong lòng sợ hãi, gã đá vào đầu gối Dung Trạm.
Dung Trạm nặng nề ngã xuống đất, ống tiêm trong tay bay ra ngoài.
Y hoảng loạn thở dốc, không để ý đến cơn đau ở khuỷu tay và đầu gối, bàn tay ấn mạnh trên sàn nhà để đẩy mạnh cơ thể mình lên, muốn nhanh chóng nắm lại ống tiêm.
Nhưng vào lúc này, Kỷ Phi phóng pheromone ra.
Dung Trạm vội vàng đưa tay che miệng và mũi, nhưng đã muộn, tứ chi lập tức nặng như đá, không thể cử động lấy một tấc.
Pheromone của Alpha tác động mạnh mẽ và trực tiếp lên cơ thể Omega, khiến y ướt đẫm mồ hôi, eo và chân yếu ớt, hơi thở gấp gáp, hai má đỏ bừng như bị hấp.
"Không, đừng..." Không thể khống chế phản ứng của cơ thể, Dung Trạm gần như ngã xuống, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra, y nắm lấy tuyến thể sau gáy, cố gắng với sức lực để tạo ra năm vết máu đỏ tươi trên cổ.
Nhưng cơn đau không loại bỏ được phản ứng bản năng của cơ thể Dung Trạm, y bước vào giai đoạn phát tình do pheromone của Kỷ Phi tạo ra.
Hương vị ngọt ngào của bơ nướng và hương sữa thơm phức lan tỏa, sự tỉnh táo của Kỷ Phi đột nhiên sụp đổ.
Thật ra, Kỷ Phi cảm thấy rất thắc mắc, gã đã từng ở một mình với Omega phát tình trong kì dịch cảm, nhưng chưa bao giờ gã không kiểm soát được như vậy. Gã cảm thấy sự bình tĩnh và kiểm soát của mình biến mất trong chốc lát, thậm chí rơi vào sự điên đảo mà không có sự lý trí.
Kỷ Phi cũng nhận ra rằng trạng thái của mình không ổn, và hiểu rõ nguyên tắc của việc hành động bởi cảm xúc bốc đồng là không tốt.
Nhưng gã không thể suy nghĩ nữa, bản năng của Alpha chiếm lấy cơ thể của Kỷ Phi
Gã vồ lấy Dung Trạm.
Tuy là trong trạng thái này, Dung Trạm vẫn chật vật từ trên mặt đất đứng dậy, không biết y lấy đâu ra sức lực mà đấm vào mặt Kỷ Phi, sau đó loạng choạng chạy về phía cửa.
Dung Trạm dùng toàn thân đập vào cửa, đôi tay run rẩy mở khóa, vặn tay nắm, cửa hé mở.
Giây tiếp theo, tóc của Dung Trạm bị Kỷ Phi túm lấy từ phía sau, đẩy về phía trước, trán đập vào cửa phát ra tiếng động lớn, cửa bị dùng lực đóng lại.
Dung Trạm chóng mặt, đau đầu, ngất đi trong giây lát, khi định thần lại thì phát hiện mình đã bị Kỷ Phi đè xuống ghế sô pha trong phòng trà nhỏ, phần thân trên của áo sơ mi đã bị xé nát một cách thô bạo, và bộ ngực trắng nõn của y lộ ra ngoài không khí lạnh lẽo.
“Đừng chạm vào tôi, tránh xa tôi ra!” Dung Trạm khóc lóc giãy giụa, ấn tay vào tuyến thể và bao bọc thật chặt.
Nhưng sự phản kháng của y là vô ích.
Kỷ Phi dễ dàng mở tay Dung Trạm ra, dùng đôi mắt đỏ như máu cắn vào gáy y.
Vào thời khắc mấu chốt, có người gõ cửa văn phòng, lao tới phòng trà, dùng bạo lực kéo Kỷ Phi ra khỏi Dung Trạm.
Kỷ Phi lùi lại mấy bước mới lấy lại thăng bằng, ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Thương Khung vốn là người có mặt trên máy bay đang đứng trước mặt mình.
Sắc mặt Kỷ Thương Khung tái nhợt, đôi mắt có viền xanh đậm, hoàn toàn không còn khí lực như thường ngày, trông rất tiều tụy, bất lực và vô cùng sốc.
Kỷ Thương Khung chậm rãi nói, giọng khàn khàn đến mức không nghe được: “Cha, chúng ta cần nói chuyện."
Nhưng có vẻ Kỷ Phi ngẩn ra, đôi mắt mờ mịt chỉ nhìn vào Dung Trạm đang run rẩy trên ghế sofa, như một con thú chỉ có bản năng mà không có tính nhân đạo, Kỷ Phi gầm lên với Kỷ Thương Khung: 'Cút!'"
Kỷ Thương Khung nắm chặt tay, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói: "Được, hôm nay cha không muốn nói chuyện, con sẽ đến tìm cha sau. Con sẽ mang Tiểu Trạm đi trước. Cha, con đã nói với cha năm năm trước rồi, con thích Tiểu Trạm, mà cha…”
Kỷ Thương Khung vừa nói, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không nói nên lời.
Anh quay người muốn bế Dung Trạm đang khóc nức nở trên ghế sô pha, hoàn toàn không nhìn thấy phía sau, Kỷ Phi nhặt chiếc gạt tàn trên bàn lên.
Trên thực tế, ngay sau sự việc này, Kỷ Phi nhận ra rằng mình đã bị tính kế và hạ thuốc.
Nhưng khi đó gã chỉ có bản năng và sự tức giận của Alpha, giống như dã thú bảo vệ thức ăn, đương nhiên Kỷ Phi sẽ không cho phép Kỷ Thương Khung mang Dung Trạm đi, hơn nữa bản thân gã cũng là một kẻ tàn nhẫn, huống hồ mọi kết quả đều có nguyên nhân và hậu quả.
Kỷ Phi vòng tay, vung gạt tàn thuốc trong tay đánh mạnh vào đầu Kỷ Thương Khung.
Trong mười giây tiếp theo, thế giới dường như yên tĩnh cũng lại thật ồn ào.
Yên tĩnh, bởi vì Kỷ Thương Khung không nói một lời liền ngã xuống, chất lỏng không rõ nguồn gốc từ gạt tàn tràn ra, cùng với dòng máu ấm áp lặng lẽ bắn lên người Kỷ Phi.
Ồn ào, vì Dung Trạm đang gào lên tên Kỷ Thương Khung, y cố gắng chống cự bằng mọi sức lực dưới tác động của pheromone Alpha dày đặc như vậy, chật vật để đứng dậy từ ghế sofa.
Cơ thể của Kỷ Thương Khung va vào góc nhọn của bàn trà và ngã xuống đất phát ra tiếng động lớn.
Tiếng động lớn này thậm chí còn không khiến Kỷ Phi tỉnh lại.
Kỷ Phi thờ ơ giơ chiếc gạt tàn đẫm máu trong tay lên, chuẩn bị đánh lần thứ hai.
Lúc này, gã cảm thấy một bên cổ đau nhức.
Kỷ Phi quay lại thì thấy Dung Trạm thở hồng hộc, trong tay cầm một ống tiêm rỗng.
Thuốc an thần nhanh chóng có tác dụng, Kỷ Phi cảm thấy choáng váng, bất tỉnh.
Phòng làm việc nhỏ chừng hơn 50 mét vuông này so với một thành phố thì quá nhỏ để kể. Và trong nửa giờ xảy ra những biến động lớn như vậy, đối với những người khác, chỉ là một nửa giờ bình thường thông thường.
Tối hôm đó quán vẫn đông khách như thường lệ.
"Ớt xanh nhồi thịt lợn phải không? Không cay quá, được." Kỷ Thương Hải xác nhận với khách hàng đặt món, viết tên món yêu cầu lên một tờ giấy tiện lợi, sau đó đi vào trong bếp, kẹp tờ giấy vào cuối danh sách đặt món.
Trong bếp, Trịnh Hùng và chú Hầu mỗi người một bếp, lửa bắt đầu bùng lên, những chiếc nồi sắt và xẻng bay tứ tung, khá ấn tượng.
Trịnh Tư Thanh đang ghé vào cửa sổ nhỏ dùng để đưa món ra, hét lớn: “Cha, chú Hầu, bàn số tám đang đòi gấp món cá sóc!”
Trịnh Hùng: "Đã cho chảo dầu xuống, xong ngay đây.”
Chú Hầu: "Mau, nhanh nhanh, vội chết đi được! Để cho tôi xuống chảo dầu cùng! Nếu nổ, thì thôi!'”
Trịnh Tư Thanh: "A! Đừng vậy!"
Chú Hầu: “Tiểu nha đầu còn có chút lương tâm."
Trịnh Tư Thanh: "Chú Hầu chiên nghe có vẻ lãng phí dầu và không ngon!"
Chú Hầu: "Ra ngoài!"
Kỷ Thương Hải đặt thực đơn xuống, đi ra khỏi bếp, tình cờ gặp Lăng Vân Phàm đã đi giao đồ ăn về.
Hai người gặp nhau ở cửa, cả hai đều vội vàng suýt chút nữa đụng phải nhau.
"A..." Trong cổ họng Lăng Vân Phàm chỉ có một âm tiết thoát ra, Kỷ Thương Hải đưa tay nâng cằm cậu lên.
Kỷ Thương Hải nhanh chóng khéo léo hôn lên một bên mặt cậu, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi bếp, đi về phía quầy gọi món nơi khách hàng đang đợi, động tác nhanh đến mức Lăng Vân Phàm không kịp phản ứng.
Anh Trù đi cùng Lăng Vân Phàm từ phía sau nói: "Cậu ta có bệnh không hôn em sẽ chết à?"
Lăng Vân Phàm: “Khụ, chỉ hôn tí thôi mà."
Anh Trù: "Có cái P, cả đêm qua ông đây đã thấy 2 lần rồi!!"
Lăng Vân Phàm: "Hừ."
Chú Hầu: “Bọn nhãi ranh kia mau tới dọn đồ ăn lên, đừng nhiều chuyện nữa!"
Lăng Vân Phàm, anh Trù: "Đến đây, đến đây."
Mười giờ rưỡi, nhà hàng ‘Ngon lại đến’ đóng cửa, mọi người cuối cùng cũng có chút thời gian để lấy lại hơi sau khi mệt mỏi cả đêm.
“Chủ nhật bận rộn thật.” Lăng Vân Phàm khua tay kéo ghế ngồi nghỉ, lẩm bẩm, đột nhiên có người bưng cốc nước ấm đến cho cậu.
Lăng Vân Phàm ngước lên, chẳng ngạc nhiên khi thấy người mang nước cho mình là Kỷ Thương Hải.
"Cảm ơn." Lăng Vân Phàm nhận lấy nước ấm, uống một ngụm.
Kỷ Thương Hải nhếch khóe miệng lên, khẽ mỉm cười: "Muốn trả ơn"
Lăng Vân Phàm: "Trả ơn gì?"
Kỷ Thương Hải: "Hôn một cái."
Anh Trù ở một bên sụp đổ: “Hai người dính chặt miệng vào nhau cũng được!”
Kỷ Thương Hải cẩn thận suy nghĩ, khẽ mỉm cười: "Nghe được đấy."
Anh Trù: "..."
Trịnh Hùng ngậm điếu thuốc trong miệng, cầm sổ kế toán trong tay hét lên: “Thương Hải đã đi rồi à? Tôi có một khoản công việc không tính toán được, giúp tôi xem xét xem.”
“Đến đây.” Kỷ Thương Hải đi về phía Trịnh Hùng, tiến vào phòng riêng ngồi xuống tính toán sổ sách.
Lăng Vân Phàm ngồi trong đại sảnh bên ngoài, vừa đợi Kỷ Thương Hải vừa trò chuyện với anh Trù.
Anh Trù: “Lần trước em nói, kỳ tuyển sinh mùa thu của trường em khi nào sẽ bắt đầu?”
Lăng Vân Phàm: “Cuối tháng 10.”
Anh Trù: "Không thể bắt đầu ngay đâu. Nếu vậy thì em phải đi thực tập vào tháng 11."
Lăng Vân Phàm: "Chắc vậy ạ."
Anh Trù: "May mà anh Hùng đã thuê thêm ba phục vụ, nếu không chúng ta nhất định sẽ bận rộn. Khi nào thì Thương Hải mới rời đi?"
"Hả?" Lăng Vân Phàm bối rối, “Cậu ấy không nói với em là sẽ rời đi."
Anh Trù: “Em không còn ở đây nữa, cậu ta ở lại đây làm gì?”
Lăng Vân Phàm: “Cậu ấy là cậu ấy, còn em là em. Chỉ vì em đi thực tập không có nghĩa là cậu ấy phải rời khỏi nhà hàng."
Anh Trù vung tay, vẻ mặt hiểu rõ mọi chuyện: "Thôi bỏ đi, coi cậu ta xem, phải là người làm nhân viên phục vụ à?"
Lăng Vân Phàm: "Sao không được?"
Anh Trù: "Nhân tài nhưng không được trọng dụng đấy! Cậu ta không thấy áp lực nhưng anh thấy áp lực dùm cậu ta rồi.”
Lăng Vân Phàm nao nao: “Em thấy cậu ấy rất thích ở đây mà."
Anh Trù: "Thích ở đây khác với thích làm nhân viên phục vụ, không tin hỏi cậu ta xem có muốn làm nhân viên suốt đời không, anh cũng thấy rõ là cậu ta chỉ muốn ở lại vì có em ở đây thôi."
Lăng Vân Phàm im lặng, suy nghĩ.
Trước đó kêu Kỷ Thượng Hải tới là để xin lỗi, giờ đã hơn một tháng hắn giúp việc miễn phí rồi.
Vậy cậu nên tìm thời gian nói chuyện thẳng thắn với hắn về tương lai.
Đúng lúc này, một thiếu nữ mặc váy hoa thanh lịch, thoang thoảng mùi nước hoa bước vào nhà hàng.
“Thật xin lỗi.” Anh Trù đứng dậy nói: “Nhà hàng đã đóng cửa rồi, ngày mai cô có thể quay lại.”
Cô gái yếu ớt nói: "Tôi không phải đến ăn, tôi tới tìm người."
Bếp trưởng hỏi: "Tìm ai ạ?"
Cô gái: "Kỷ Thương Hải."
Anh Trù và Lăng Vân Phàm đều ngạc nhiên, anh Trù quay đầu lại liếc nhìn Lăng Vân Phàm.
Đúng lúc Kỷ Thương Hải vừa giúp Trịnh Hùng thanh toán hóa đơn xong, hắn bước ra khỏi phòng tìm Lăng Vân Phàm.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy Trang Quỳnh Hoa đứng trước mặt cả hai người.
Kỷ Thượng Hải nhanh chân bước tới, hơi cau mày hỏi: "Sao cô lại tới đây?”
Trang Quỳnh Hoa: “Tôi có chuyện gấp muốn tìm cậu.”
Kỷ Thương Hải: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Trang Quỳnh Hoa: “Được.” Cô bước ra khỏi nhà hàng trước, để lại mùi nước hoa thoang thoảng.
Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phàm, cũng không có giải thích thân phận của Trang Quỳnh Hoa mà nói: "Vân Phàm, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, cậu ở nhà hàng đợi tôi một chút."
Nói xong, Kỷ Thương Hải nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Đáng tiếc Kỷ Phi đã nhìn chằm chằm vào cổ tay Dung Trạm, phản ứng còn nhanh hơn Dung Trạm, khi nhìn thấy Dung Trạm lấy ống tiêm từ trong túi ra, gã lập tức cúi người sang một bên, mũi kim sượt qua quần áo của Kỷ Phi mà không thể đâm vào cơ thể gã.
Bởi vì bị Dung Trạm đẩy về phía trước nên gã nhất thời không thể đứng vững được mà loạng choạng.
Kỷ Phi không ngờ Dung Trạm lại dám làm chuyện như vậy với mình, trong lòng sợ hãi, gã đá vào đầu gối Dung Trạm.
Dung Trạm nặng nề ngã xuống đất, ống tiêm trong tay bay ra ngoài.
Y hoảng loạn thở dốc, không để ý đến cơn đau ở khuỷu tay và đầu gối, bàn tay ấn mạnh trên sàn nhà để đẩy mạnh cơ thể mình lên, muốn nhanh chóng nắm lại ống tiêm.
Nhưng vào lúc này, Kỷ Phi phóng pheromone ra.
Dung Trạm vội vàng đưa tay che miệng và mũi, nhưng đã muộn, tứ chi lập tức nặng như đá, không thể cử động lấy một tấc.
Pheromone của Alpha tác động mạnh mẽ và trực tiếp lên cơ thể Omega, khiến y ướt đẫm mồ hôi, eo và chân yếu ớt, hơi thở gấp gáp, hai má đỏ bừng như bị hấp.
"Không, đừng..." Không thể khống chế phản ứng của cơ thể, Dung Trạm gần như ngã xuống, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra, y nắm lấy tuyến thể sau gáy, cố gắng với sức lực để tạo ra năm vết máu đỏ tươi trên cổ.
Nhưng cơn đau không loại bỏ được phản ứng bản năng của cơ thể Dung Trạm, y bước vào giai đoạn phát tình do pheromone của Kỷ Phi tạo ra.
Hương vị ngọt ngào của bơ nướng và hương sữa thơm phức lan tỏa, sự tỉnh táo của Kỷ Phi đột nhiên sụp đổ.
Thật ra, Kỷ Phi cảm thấy rất thắc mắc, gã đã từng ở một mình với Omega phát tình trong kì dịch cảm, nhưng chưa bao giờ gã không kiểm soát được như vậy. Gã cảm thấy sự bình tĩnh và kiểm soát của mình biến mất trong chốc lát, thậm chí rơi vào sự điên đảo mà không có sự lý trí.
Kỷ Phi cũng nhận ra rằng trạng thái của mình không ổn, và hiểu rõ nguyên tắc của việc hành động bởi cảm xúc bốc đồng là không tốt.
Nhưng gã không thể suy nghĩ nữa, bản năng của Alpha chiếm lấy cơ thể của Kỷ Phi
Gã vồ lấy Dung Trạm.
Tuy là trong trạng thái này, Dung Trạm vẫn chật vật từ trên mặt đất đứng dậy, không biết y lấy đâu ra sức lực mà đấm vào mặt Kỷ Phi, sau đó loạng choạng chạy về phía cửa.
Dung Trạm dùng toàn thân đập vào cửa, đôi tay run rẩy mở khóa, vặn tay nắm, cửa hé mở.
Giây tiếp theo, tóc của Dung Trạm bị Kỷ Phi túm lấy từ phía sau, đẩy về phía trước, trán đập vào cửa phát ra tiếng động lớn, cửa bị dùng lực đóng lại.
Dung Trạm chóng mặt, đau đầu, ngất đi trong giây lát, khi định thần lại thì phát hiện mình đã bị Kỷ Phi đè xuống ghế sô pha trong phòng trà nhỏ, phần thân trên của áo sơ mi đã bị xé nát một cách thô bạo, và bộ ngực trắng nõn của y lộ ra ngoài không khí lạnh lẽo.
“Đừng chạm vào tôi, tránh xa tôi ra!” Dung Trạm khóc lóc giãy giụa, ấn tay vào tuyến thể và bao bọc thật chặt.
Nhưng sự phản kháng của y là vô ích.
Kỷ Phi dễ dàng mở tay Dung Trạm ra, dùng đôi mắt đỏ như máu cắn vào gáy y.
Vào thời khắc mấu chốt, có người gõ cửa văn phòng, lao tới phòng trà, dùng bạo lực kéo Kỷ Phi ra khỏi Dung Trạm.
Kỷ Phi lùi lại mấy bước mới lấy lại thăng bằng, ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Thương Khung vốn là người có mặt trên máy bay đang đứng trước mặt mình.
Sắc mặt Kỷ Thương Khung tái nhợt, đôi mắt có viền xanh đậm, hoàn toàn không còn khí lực như thường ngày, trông rất tiều tụy, bất lực và vô cùng sốc.
Kỷ Thương Khung chậm rãi nói, giọng khàn khàn đến mức không nghe được: “Cha, chúng ta cần nói chuyện."
Nhưng có vẻ Kỷ Phi ngẩn ra, đôi mắt mờ mịt chỉ nhìn vào Dung Trạm đang run rẩy trên ghế sofa, như một con thú chỉ có bản năng mà không có tính nhân đạo, Kỷ Phi gầm lên với Kỷ Thương Khung: 'Cút!'"
Kỷ Thương Khung nắm chặt tay, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói: "Được, hôm nay cha không muốn nói chuyện, con sẽ đến tìm cha sau. Con sẽ mang Tiểu Trạm đi trước. Cha, con đã nói với cha năm năm trước rồi, con thích Tiểu Trạm, mà cha…”
Kỷ Thương Khung vừa nói, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không nói nên lời.
Anh quay người muốn bế Dung Trạm đang khóc nức nở trên ghế sô pha, hoàn toàn không nhìn thấy phía sau, Kỷ Phi nhặt chiếc gạt tàn trên bàn lên.
Trên thực tế, ngay sau sự việc này, Kỷ Phi nhận ra rằng mình đã bị tính kế và hạ thuốc.
Nhưng khi đó gã chỉ có bản năng và sự tức giận của Alpha, giống như dã thú bảo vệ thức ăn, đương nhiên Kỷ Phi sẽ không cho phép Kỷ Thương Khung mang Dung Trạm đi, hơn nữa bản thân gã cũng là một kẻ tàn nhẫn, huống hồ mọi kết quả đều có nguyên nhân và hậu quả.
Kỷ Phi vòng tay, vung gạt tàn thuốc trong tay đánh mạnh vào đầu Kỷ Thương Khung.
Trong mười giây tiếp theo, thế giới dường như yên tĩnh cũng lại thật ồn ào.
Yên tĩnh, bởi vì Kỷ Thương Khung không nói một lời liền ngã xuống, chất lỏng không rõ nguồn gốc từ gạt tàn tràn ra, cùng với dòng máu ấm áp lặng lẽ bắn lên người Kỷ Phi.
Ồn ào, vì Dung Trạm đang gào lên tên Kỷ Thương Khung, y cố gắng chống cự bằng mọi sức lực dưới tác động của pheromone Alpha dày đặc như vậy, chật vật để đứng dậy từ ghế sofa.
Cơ thể của Kỷ Thương Khung va vào góc nhọn của bàn trà và ngã xuống đất phát ra tiếng động lớn.
Tiếng động lớn này thậm chí còn không khiến Kỷ Phi tỉnh lại.
Kỷ Phi thờ ơ giơ chiếc gạt tàn đẫm máu trong tay lên, chuẩn bị đánh lần thứ hai.
Lúc này, gã cảm thấy một bên cổ đau nhức.
Kỷ Phi quay lại thì thấy Dung Trạm thở hồng hộc, trong tay cầm một ống tiêm rỗng.
Thuốc an thần nhanh chóng có tác dụng, Kỷ Phi cảm thấy choáng váng, bất tỉnh.
Phòng làm việc nhỏ chừng hơn 50 mét vuông này so với một thành phố thì quá nhỏ để kể. Và trong nửa giờ xảy ra những biến động lớn như vậy, đối với những người khác, chỉ là một nửa giờ bình thường thông thường.
Tối hôm đó quán vẫn đông khách như thường lệ.
"Ớt xanh nhồi thịt lợn phải không? Không cay quá, được." Kỷ Thương Hải xác nhận với khách hàng đặt món, viết tên món yêu cầu lên một tờ giấy tiện lợi, sau đó đi vào trong bếp, kẹp tờ giấy vào cuối danh sách đặt món.
Trong bếp, Trịnh Hùng và chú Hầu mỗi người một bếp, lửa bắt đầu bùng lên, những chiếc nồi sắt và xẻng bay tứ tung, khá ấn tượng.
Trịnh Tư Thanh đang ghé vào cửa sổ nhỏ dùng để đưa món ra, hét lớn: “Cha, chú Hầu, bàn số tám đang đòi gấp món cá sóc!”
Trịnh Hùng: "Đã cho chảo dầu xuống, xong ngay đây.”
Chú Hầu: "Mau, nhanh nhanh, vội chết đi được! Để cho tôi xuống chảo dầu cùng! Nếu nổ, thì thôi!'”
Trịnh Tư Thanh: "A! Đừng vậy!"
Chú Hầu: “Tiểu nha đầu còn có chút lương tâm."
Trịnh Tư Thanh: "Chú Hầu chiên nghe có vẻ lãng phí dầu và không ngon!"
Chú Hầu: "Ra ngoài!"
Kỷ Thương Hải đặt thực đơn xuống, đi ra khỏi bếp, tình cờ gặp Lăng Vân Phàm đã đi giao đồ ăn về.
Hai người gặp nhau ở cửa, cả hai đều vội vàng suýt chút nữa đụng phải nhau.
"A..." Trong cổ họng Lăng Vân Phàm chỉ có một âm tiết thoát ra, Kỷ Thương Hải đưa tay nâng cằm cậu lên.
Kỷ Thương Hải nhanh chóng khéo léo hôn lên một bên mặt cậu, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi bếp, đi về phía quầy gọi món nơi khách hàng đang đợi, động tác nhanh đến mức Lăng Vân Phàm không kịp phản ứng.
Anh Trù đi cùng Lăng Vân Phàm từ phía sau nói: "Cậu ta có bệnh không hôn em sẽ chết à?"
Lăng Vân Phàm: “Khụ, chỉ hôn tí thôi mà."
Anh Trù: "Có cái P, cả đêm qua ông đây đã thấy 2 lần rồi!!"
Lăng Vân Phàm: "Hừ."
Chú Hầu: “Bọn nhãi ranh kia mau tới dọn đồ ăn lên, đừng nhiều chuyện nữa!"
Lăng Vân Phàm, anh Trù: "Đến đây, đến đây."
Mười giờ rưỡi, nhà hàng ‘Ngon lại đến’ đóng cửa, mọi người cuối cùng cũng có chút thời gian để lấy lại hơi sau khi mệt mỏi cả đêm.
“Chủ nhật bận rộn thật.” Lăng Vân Phàm khua tay kéo ghế ngồi nghỉ, lẩm bẩm, đột nhiên có người bưng cốc nước ấm đến cho cậu.
Lăng Vân Phàm ngước lên, chẳng ngạc nhiên khi thấy người mang nước cho mình là Kỷ Thương Hải.
"Cảm ơn." Lăng Vân Phàm nhận lấy nước ấm, uống một ngụm.
Kỷ Thương Hải nhếch khóe miệng lên, khẽ mỉm cười: "Muốn trả ơn"
Lăng Vân Phàm: "Trả ơn gì?"
Kỷ Thương Hải: "Hôn một cái."
Anh Trù ở một bên sụp đổ: “Hai người dính chặt miệng vào nhau cũng được!”
Kỷ Thương Hải cẩn thận suy nghĩ, khẽ mỉm cười: "Nghe được đấy."
Anh Trù: "..."
Trịnh Hùng ngậm điếu thuốc trong miệng, cầm sổ kế toán trong tay hét lên: “Thương Hải đã đi rồi à? Tôi có một khoản công việc không tính toán được, giúp tôi xem xét xem.”
“Đến đây.” Kỷ Thương Hải đi về phía Trịnh Hùng, tiến vào phòng riêng ngồi xuống tính toán sổ sách.
Lăng Vân Phàm ngồi trong đại sảnh bên ngoài, vừa đợi Kỷ Thương Hải vừa trò chuyện với anh Trù.
Anh Trù: “Lần trước em nói, kỳ tuyển sinh mùa thu của trường em khi nào sẽ bắt đầu?”
Lăng Vân Phàm: “Cuối tháng 10.”
Anh Trù: "Không thể bắt đầu ngay đâu. Nếu vậy thì em phải đi thực tập vào tháng 11."
Lăng Vân Phàm: "Chắc vậy ạ."
Anh Trù: "May mà anh Hùng đã thuê thêm ba phục vụ, nếu không chúng ta nhất định sẽ bận rộn. Khi nào thì Thương Hải mới rời đi?"
"Hả?" Lăng Vân Phàm bối rối, “Cậu ấy không nói với em là sẽ rời đi."
Anh Trù: “Em không còn ở đây nữa, cậu ta ở lại đây làm gì?”
Lăng Vân Phàm: “Cậu ấy là cậu ấy, còn em là em. Chỉ vì em đi thực tập không có nghĩa là cậu ấy phải rời khỏi nhà hàng."
Anh Trù vung tay, vẻ mặt hiểu rõ mọi chuyện: "Thôi bỏ đi, coi cậu ta xem, phải là người làm nhân viên phục vụ à?"
Lăng Vân Phàm: "Sao không được?"
Anh Trù: "Nhân tài nhưng không được trọng dụng đấy! Cậu ta không thấy áp lực nhưng anh thấy áp lực dùm cậu ta rồi.”
Lăng Vân Phàm nao nao: “Em thấy cậu ấy rất thích ở đây mà."
Anh Trù: "Thích ở đây khác với thích làm nhân viên phục vụ, không tin hỏi cậu ta xem có muốn làm nhân viên suốt đời không, anh cũng thấy rõ là cậu ta chỉ muốn ở lại vì có em ở đây thôi."
Lăng Vân Phàm im lặng, suy nghĩ.
Trước đó kêu Kỷ Thượng Hải tới là để xin lỗi, giờ đã hơn một tháng hắn giúp việc miễn phí rồi.
Vậy cậu nên tìm thời gian nói chuyện thẳng thắn với hắn về tương lai.
Đúng lúc này, một thiếu nữ mặc váy hoa thanh lịch, thoang thoảng mùi nước hoa bước vào nhà hàng.
“Thật xin lỗi.” Anh Trù đứng dậy nói: “Nhà hàng đã đóng cửa rồi, ngày mai cô có thể quay lại.”
Cô gái yếu ớt nói: "Tôi không phải đến ăn, tôi tới tìm người."
Bếp trưởng hỏi: "Tìm ai ạ?"
Cô gái: "Kỷ Thương Hải."
Anh Trù và Lăng Vân Phàm đều ngạc nhiên, anh Trù quay đầu lại liếc nhìn Lăng Vân Phàm.
Đúng lúc Kỷ Thương Hải vừa giúp Trịnh Hùng thanh toán hóa đơn xong, hắn bước ra khỏi phòng tìm Lăng Vân Phàm.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy Trang Quỳnh Hoa đứng trước mặt cả hai người.
Kỷ Thượng Hải nhanh chân bước tới, hơi cau mày hỏi: "Sao cô lại tới đây?”
Trang Quỳnh Hoa: “Tôi có chuyện gấp muốn tìm cậu.”
Kỷ Thương Hải: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Trang Quỳnh Hoa: “Được.” Cô bước ra khỏi nhà hàng trước, để lại mùi nước hoa thoang thoảng.
Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phàm, cũng không có giải thích thân phận của Trang Quỳnh Hoa mà nói: "Vân Phàm, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, cậu ở nhà hàng đợi tôi một chút."
Nói xong, Kỷ Thương Hải nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.