Sau Khi Giết Ông Xã Trong Game 5 Lần
Chương 34: Chương 34
Nhu Nhu A
10/03/2018
Tôm hùm nhỏ tới kịp lúc, Quý Dương từ trên ghế sô pha trở mình một cái đứng lên, ngăn cản Tần Lộ Dịch muốn đứng dậy mở cửa, “Anh đi cho, anh đi cho.”
Bà xã lười biếng đau lòng ông xa dù cả xương tới gân cũng chịu khó.
Ba cân tôm hùm nhỏ đựng đầy ba hộp, trải lên bàn trà màu sắc đỏ tươi mê người.
Quý Dương đeo bao tay, rất có kinh nghiệm mà lấy ra một con tôm hùm nhỏ, hai tay nắm chặt dùng sức bẻ, thịt tôm trơn mềm trượt ra. Cậu há mồm ăn vào trong miệng, quả nhiên là ngon cay cay cay cay!
“Độ cay này, ” Quý Dương ăn một con tôm đã không nhịn được mà hà hơi, cầm đồ uống ướp lạnh bên cạnh uống một hớp lớn, nghi ngờ nói, “Độ cay này không đúng.”
Tôm hùm nhỏ cứng đầu cứng cổ nằm trong nước canh mùi thơm mê người, ăn ngon không sai, nhưng vị cay này đúng là muốn xuyên qua đầu lưỡi đâm thẳng vào tim mà.
Tần Lộ Dịch lấy một con tôm ra ăn, cũng phát hiện có hơi quá cay, hắn cầm điện thoại lên kiểm tra đơn đặt hàng, phát hiện bên trên viết chính xác là cay vừa. Hắn cúi đầu nhìn hộp, phát hiện trên hộp lại viết là “Cay nhiều”.
Có thể do hai cái đồng âm, làm cửa hàng bán nhầm.
“Vậy đừng ăn nữa, ” Tần Lộ Dịch thu lại tôm hùm nhỏ, “Em ăn sau là được.”
“Không được,” Quý Dương cay rưng rưng ôm lấy hộp thức ăn, “Ăn ngon như vậy, cay một chút anh vẫn có thể nhịn.”
Gia vị của tôm hùm nhỏ hoàn toàn không thể xoi mói, ngoại trừ rất cay.
Tần Lộ Dịch không hiểu được sự quật cường của người tham ăn, nhưng Quý Dương đã kiên trì thì hắn cũng hết cách, chỉ có thể đứng dậy, “Vậy em đi lấy ly sữa cho anh.”
Ít nhất sữa còn có thể giảm độ cay.
Tuy ngoài miệng kêu cay, nhưng chờ khi Tần Lộ Dịch về, Quý Dương đã tay chân nhanh nhẹn, ăn năm con tôm hùm nhỏ cay tới miệng đỏ bừng.
Tần Lộ Dịch đặt sữa lên cạnh bàn trà, ánh mắt rơi trên môi Quý Dương.
Môi Quý Dương bình thường thiên về màu hồng nhạt, giờ lại hoàn toàn khác nhau. Do dầu ớt và vị cay, môi cậu đỏ đến mức toả sáng, sáng lấp lánh, nhìn qua còn làm Tần Lộ Dịch thèm ăn hơn cả tôm hùm nhỏ.
Mẹ nó, thật muốn cưỡng hôn, Tần Lộ Dịch nhịn kích động, ép mình quay đầu nhìn về phía TV.
Nhưng cũng vô dụng.
Bên kia Quý Dương cay đến mức thở dốc không ngừng, mượn hơi lạnh hút vào miệng để giảm bớt vị cây dâng lên tầng tầng lớp lớp trong miệng. Tiếng thở dốc không ngừng lọt vào tai, làm cả người Tần Lộ Dịch đều mất tự nhiên xê dịch, hai chân đặt thong thả ban đầu, biến thành vén chân mất tự nhiên.
Quý Dương chẳng hề phát hiện, càng không biết cái người gần sát bên mình đang trải qua sự xung đột trời đất như thế nào, cậu một hơi ăn hết một cân tôm hùm nhỏ, rốt cuộc cay đến mức ăn không vô nữa.
“Anh đi đây, hô, ” Quý Dương đứt quãng, mắt đầy hơi nước, miệng đỏ mềm mại vểnh lên, hai má và mắt đều bị cay đến đỏ, nhìn qua cứ như xuân sắc bức người được miêu tả trong sách, càng khỏi nói tới kiểu nói chuyện đứt quãng mang theo thở gấp của cậu, “Anh đi đánh răng…”
Câu này vào tai Tần Lộ Dịch gần như đã tự động chuyển mã thành hành khúc ưm a a.
Bình tĩnh, bình tĩnh, hắn ngồi tại chỗ, nhắm nửa con mắt rũ xuống con ngươi thôi miên bản thân, sắc tức thị không không tức thị sắt (1), mọi thứ chung quanh đều không tồn tại.
(1): Nghĩa là Sắc tức là Không, Không tức là Sắc. Được trích từ Ma Ha Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh.
Hành khúc ưm a a rốt cuộc cũng đi xa với tiếng dép lê đá lẹp bẹp.
Tới giờ Tần Lộ Dịch mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn còn được, vừa nhìn là ánh mắt liền thấy cái mông tròn trịa thịt đô đô được bao trong quần ngủ của Quý Dương.
Lần kích thích cùng cực này, hai chân vén nhau cũng không che giấu được trạng thái khác thường.
Tần Lộ Dịch đứng dậy phiền não bới tóc mình, dứt khoát đi ra ngoài ban công hóng gió.
Hóng gió một lát, khi tình huống bất tiện gần như tiêu tan, Quý Dương đánh răng xong trở về.
“Lộ Dịch, Lộ Dịch,” Sau khi cậu tới ban công tìm phát hiện thấy người, lập tức chạy chậm đến ban công, cách cửa kính nói với hắn, “Miệng anh cứ như không còn cảm giác, đầu lưỡi cũng tê lắm…”
Quý Dương ở trước mặt Tần Lộ Dịch dùng sức nhấp môi dưới, lần nữa xác nhận, “Một chút cảm giác cũng không có.”
Cậu chẳng hề chú ý tới, ở nơi tối tăm cách một cánh cửa kính, dưới bụng Tần Lộ Dịch có chỗ gì đấy không bình thường.
Ngược lại là Tần Lộ Dịch, trơ mắt nhìn Quý Dương mở to hai mắt vẻ mặt kinh ngạc cong miệng vén lưỡi, sau đó trong đầu tự động chuyển động tác mím môi của cậu thành slow motion, từ từ phóng đại hành động mê người ấy lên gấp trăm lần.
Ban đêm nhiệt độ thấp mang theo gió lạnh không giải quyết được gì cả, đầu óc Tần Lộ Dịch lờ mờ, tay đặt trên cửa kính không nhúc nhích, hắn sợ bây giờ mình mà vào cửa là ôm ngay Quý Dương quăng lên giường mất.
Nhưng Quý Dương nào biết hắn đang đấu tranh chứ, Quý Dương thấy miệng mình tê đến đáng sợ, cậu mở cửa kính ra, muốn để Tần Lộ Dịch nhìn cho cậu xem là đang bị gì.
Mất đi cánh cửa ngăn cách, sợi dây cuối cùng trong đầu Tần Lộ Dịch cũng đứt đoạn.
Hắn kéo Quý Dương từ trong cửa ra ngoài cửa, động tác gần như thô lỗ, dép lê dưới chân Quý Dương bị trượt, suýt chút ngã, theo bản năng đỡ lấy hai bên tay Tần Lộ Dịch, nhưng không ngờ rằng lại bị Tần Lộ Dịch thuận thế áp đảo ở nơi góc tường tối đen ngay ban công.
Ở góc chết nơi ánh đèn không thể soi sáng ấy, hai người đều không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng điều đấy cũng không ngại hormone lẻn ra dẫn đến tia lửa làm người hoa mắt.
Quý Dương thấy mình như bị móng vuốt của mãnh thú đè xuống, cậu không dám làm một cử động nhỏ nào, chỉ có thể cảm nhận hơi thở của Tần Lộ Dịch đang càng ngày càng gần mình.
Cậu thở gấp nhanh thật, Quý Dương suy nghĩ lạc đề. Trên thực tế bây giờ đầu óc cậu đang lơ mơ hoàn toàn không biết mình nên nghĩ gì mới được, nhưng Quý Dương thật sự chẳng hề thấy sợ.
Cậu thậm chí còn đoán trước mà hơi mở môi ra, cũng ngửa đầu ra sau, nêng cằm mình lên về phía trước làm động tác nghênh đón.
Môi Tần Lộ Dịch ngay lập tức kề sát vào môi cậu, bốn cánh môi thịt mềm mại chạm vào nhau, cảm giác tựa như sóng to gió lớn. Dòng điện khó nhịn xông vào môi hai người, theo Tần Lộ Dịch không chút do dự duỗi đầu lưỡi ra truyền vào đầu lưỡi Quý Dương, tiện thể mang theo dư vị khoái cảm khiến hai người gần như run rẩy.
Quý Dương mơ màng nghĩ: Thì ra miệng chưa bị tê hoàn toàn, Tần Lộ Dịch hôn cậu vẫn có thể cảm nhận được, đầu lưỡi hình như vẫn còn dùng được.
Hai tay cậu bị Tần Lộ Dịch đè lên tường, vì phòng ngừa Quý Dương giãy dụa. Đầu hai người thỉnh thoảng hơi chuyển động, để đổi một góc độ hôn càng sâu hơn.
Tiếng nước mập mờ, Quý Dương không nhịn được khẽ động cổ tay mình, tay giơ lâu quá, tay cậu có hơi mỏi.
“Mỏi quá…” Cậu nỉ non, trong nháy mắt khi hai người thở, oán giận với Tần Lộ Dịch như là đang làm nũng.
Tần Lộ Dịch để tay cậu xuống theo ý cậu, nhưng hai tay lại lập tức ôm lấy eo Quý Dương, ràng buộc phạm vi hoạt động của cậu, ngoài miệng đòi lấy không chút buông tha, một đường hôn từ khóe miệng Quý Dương đến gò má, vành tai và cổ cậu.
Lần trước Quý Dương bị Tần Lộ Dịch hôn đến không chịu nổi, không nghĩ tới lần này còn bị hắn hôn tới mềm chân, trước sau đều không có đường lui, cậu không còn cách nào khác chỉ có thể mặc cho người xâu xé.
Gạch sứ trên vách tường không dán đầy cả mặt tường, nên mặt tường cũng không bằng phẳng. Quý Dương dựa vào lâu thấy lưng hơi mỏi, cậu giật giật eo, muốn cọ lên phía trước, không ngờ lại cọ phải một thứ khủng khiếp, nháy mắt không dám động đậy.
Tần Lộ Dịch rốt cuộc cũng được thỏa mãn đôi chút trong nụ hôn này, lúc này thoáng chậm lại động tác xâm lược, ngược lại cà cà chóp mũi Quý Dương, vui vẻ thấp giọng cười rộ lên.
“Miệng có cảm giác không?” Hắn hỏi Quý Dương đôi môi.
Quý Dương do thiếu hơi nên chỉ lo thở dốc, nghe hắn hỏi vậy lại cảm thấy Tần Lộ Dịch được lợi còn ra vẻ.
Đổi thành bình thường, cậu nhất định sẽ nhổ lông trên đầu cọp, làm câu nói của Tần Lộ Dịch bị nghẹn về, nhưng bây giờ thử hỏi xem cậu có dám động đậy hay không.
Quý Dương thành thật tỏ vẻ: Tôi không dám.
Tuy cậu đọc vô số truyện H, nhưng thật sự chưa hề chuẩn bị làm với người khác. Mặc dù bây giờ cậu và Tần Lộ Dịch rất hợp cạ nhau, đối phương cũng là một người bạn trai rất ưu tú, chỉ là chuyện đó với Quý Dương mà nói, YY là một chuyện, giờ mà làm thì vẫn còn quá nhanh.
Thật ra Tần Lộ Dịch hoàn toàn hiểu cách nghĩ này của cậu, nên giờ cũng không có suy nghĩ đụng vào cậu. Hắn có thể chờ, chờ đến khi Quý Dương cảm thấy thoải mái thích hợp.
“Ngủ ngon, tục tưng Dương Dương.” Hắn cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên khóe miệng Quý Dương.
Quý Dương mang theo sự săn sóc và ngọt ngào của Tần Lộ Dịch mà đi ngủ. Nhưng hôm sau tỉnh dậy thì thấy có hơi không thể miêu tả.
Tôm hùm nhỏ siêu cay sau buổi tối yên lặng ấy, ngày hôm sau rốt cuộc cười ác độc phát động tấn công mãnh liệt vào hoa cúc nhỏ của Quý Dương, Quý Dương đau mông!
May mà hôm sau là thứ bảy, không cần tới lớp cũng không có chuyện gì làm, chỉ cần buổi tối ra ngoài ăn một bữa cơm là được. Quý Dương một đường lết tới tối, cuối cùng cũng thấy tốt hơn chút, theo chân Tần Lộ Dịch tới nơi hẹn.
Bọn Viên Hiểu Huy đến cũng rất đúng lúc, cả đám gặp nhau ở trước cửa nhà hàng, Tần Lộ Dịch đi đậu xe, Quý Dương và họ thì vào phòng đã được đặt trước.
Ban đầu chỉ nghĩ là một quán ăn nhỏ thôi, mọi người đều không nghĩ tới cơm thoát ế của Quý Dương lại được đãi trong một nhà hàng chi phí làm cho người ta líu lưỡi như này.
Viên Hiểu Huy kéo Quý Dương thấp giọng nói, “Nhà hàng này đắt lắm, ăn ở đây có tốn kém quá không đó, tiền sinh hoạt của mày tháng này có đủ không?”
Lúc trước Quý Dương cũng không hỏi Tần Lộ Dịch là đặt ở quán nào, bây giờ tới mới biết, cũng thấy hơi ngoài ý muốn. Trong lòng cậu tính AA với Tần Lộ Dịch, nhưng mặt ngoài thì không nói cho đám bạn cùng phòng.
“Thật ra không phải tao mời khách, là Tần Lộ Dịch mời, chỗ này là em ấy đặt, lát nữa tụi bây cứ tự nhiên đi.”
Lô Hạo rất thản nhiên, “Tao tuyệt đối không khách khí.”
Cái xe mà Tần Lộ Dịch lái vừa nãy, tuyệt đối bất cứ lúc nào cũng có thể ăn ngon một ngày ba bữa trong loại nhà hàng xa hoa này, chỗ này lại là do người ta chủ động chọn, còn khách khí cái lông gì nữa.
Viên Hiểu Huy nói, “Ai, thật ra trong lòng tao rất sợ cậu ta.”
Cả người Tần Lộ Dịch đều có cảm giác xa cách của một nam thần cao lãnh, dù thành bạn trai của Quý Dương cũng hoàn toàn không chân thực.
“Em ấy rất tốt, thật, ” Quý Dương bảo đảm với Viên Hiểu Huy.
Viên Hiểu Huy nửa tin nửa ngờ, cả đám đi vào phòng riêng, không lâu sau Tần Lộ Dịch cũng vào.
“Gọi món trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện, ” Thái độ hắn tùy ý tự nhiên, làm Viên Hiểu Huy bớt căng thẳng đi rất nhiều.
Lô Hạo cầm menu, đang muốn chọn, lại nghe Quý Dương nói: “Mày đừng chọn cái nào cay quá! Mông tao khó chịu.”
Quý Dương vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc lại khiếp sợ nhìn về phía mông cậu.
Quý Dương lơ mơ:?? Nhìn cái chi??
Bà xã lười biếng đau lòng ông xa dù cả xương tới gân cũng chịu khó.
Ba cân tôm hùm nhỏ đựng đầy ba hộp, trải lên bàn trà màu sắc đỏ tươi mê người.
Quý Dương đeo bao tay, rất có kinh nghiệm mà lấy ra một con tôm hùm nhỏ, hai tay nắm chặt dùng sức bẻ, thịt tôm trơn mềm trượt ra. Cậu há mồm ăn vào trong miệng, quả nhiên là ngon cay cay cay cay!
“Độ cay này, ” Quý Dương ăn một con tôm đã không nhịn được mà hà hơi, cầm đồ uống ướp lạnh bên cạnh uống một hớp lớn, nghi ngờ nói, “Độ cay này không đúng.”
Tôm hùm nhỏ cứng đầu cứng cổ nằm trong nước canh mùi thơm mê người, ăn ngon không sai, nhưng vị cay này đúng là muốn xuyên qua đầu lưỡi đâm thẳng vào tim mà.
Tần Lộ Dịch lấy một con tôm ra ăn, cũng phát hiện có hơi quá cay, hắn cầm điện thoại lên kiểm tra đơn đặt hàng, phát hiện bên trên viết chính xác là cay vừa. Hắn cúi đầu nhìn hộp, phát hiện trên hộp lại viết là “Cay nhiều”.
Có thể do hai cái đồng âm, làm cửa hàng bán nhầm.
“Vậy đừng ăn nữa, ” Tần Lộ Dịch thu lại tôm hùm nhỏ, “Em ăn sau là được.”
“Không được,” Quý Dương cay rưng rưng ôm lấy hộp thức ăn, “Ăn ngon như vậy, cay một chút anh vẫn có thể nhịn.”
Gia vị của tôm hùm nhỏ hoàn toàn không thể xoi mói, ngoại trừ rất cay.
Tần Lộ Dịch không hiểu được sự quật cường của người tham ăn, nhưng Quý Dương đã kiên trì thì hắn cũng hết cách, chỉ có thể đứng dậy, “Vậy em đi lấy ly sữa cho anh.”
Ít nhất sữa còn có thể giảm độ cay.
Tuy ngoài miệng kêu cay, nhưng chờ khi Tần Lộ Dịch về, Quý Dương đã tay chân nhanh nhẹn, ăn năm con tôm hùm nhỏ cay tới miệng đỏ bừng.
Tần Lộ Dịch đặt sữa lên cạnh bàn trà, ánh mắt rơi trên môi Quý Dương.
Môi Quý Dương bình thường thiên về màu hồng nhạt, giờ lại hoàn toàn khác nhau. Do dầu ớt và vị cay, môi cậu đỏ đến mức toả sáng, sáng lấp lánh, nhìn qua còn làm Tần Lộ Dịch thèm ăn hơn cả tôm hùm nhỏ.
Mẹ nó, thật muốn cưỡng hôn, Tần Lộ Dịch nhịn kích động, ép mình quay đầu nhìn về phía TV.
Nhưng cũng vô dụng.
Bên kia Quý Dương cay đến mức thở dốc không ngừng, mượn hơi lạnh hút vào miệng để giảm bớt vị cây dâng lên tầng tầng lớp lớp trong miệng. Tiếng thở dốc không ngừng lọt vào tai, làm cả người Tần Lộ Dịch đều mất tự nhiên xê dịch, hai chân đặt thong thả ban đầu, biến thành vén chân mất tự nhiên.
Quý Dương chẳng hề phát hiện, càng không biết cái người gần sát bên mình đang trải qua sự xung đột trời đất như thế nào, cậu một hơi ăn hết một cân tôm hùm nhỏ, rốt cuộc cay đến mức ăn không vô nữa.
“Anh đi đây, hô, ” Quý Dương đứt quãng, mắt đầy hơi nước, miệng đỏ mềm mại vểnh lên, hai má và mắt đều bị cay đến đỏ, nhìn qua cứ như xuân sắc bức người được miêu tả trong sách, càng khỏi nói tới kiểu nói chuyện đứt quãng mang theo thở gấp của cậu, “Anh đi đánh răng…”
Câu này vào tai Tần Lộ Dịch gần như đã tự động chuyển mã thành hành khúc ưm a a.
Bình tĩnh, bình tĩnh, hắn ngồi tại chỗ, nhắm nửa con mắt rũ xuống con ngươi thôi miên bản thân, sắc tức thị không không tức thị sắt (1), mọi thứ chung quanh đều không tồn tại.
(1): Nghĩa là Sắc tức là Không, Không tức là Sắc. Được trích từ Ma Ha Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh.
Hành khúc ưm a a rốt cuộc cũng đi xa với tiếng dép lê đá lẹp bẹp.
Tới giờ Tần Lộ Dịch mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn còn được, vừa nhìn là ánh mắt liền thấy cái mông tròn trịa thịt đô đô được bao trong quần ngủ của Quý Dương.
Lần kích thích cùng cực này, hai chân vén nhau cũng không che giấu được trạng thái khác thường.
Tần Lộ Dịch đứng dậy phiền não bới tóc mình, dứt khoát đi ra ngoài ban công hóng gió.
Hóng gió một lát, khi tình huống bất tiện gần như tiêu tan, Quý Dương đánh răng xong trở về.
“Lộ Dịch, Lộ Dịch,” Sau khi cậu tới ban công tìm phát hiện thấy người, lập tức chạy chậm đến ban công, cách cửa kính nói với hắn, “Miệng anh cứ như không còn cảm giác, đầu lưỡi cũng tê lắm…”
Quý Dương ở trước mặt Tần Lộ Dịch dùng sức nhấp môi dưới, lần nữa xác nhận, “Một chút cảm giác cũng không có.”
Cậu chẳng hề chú ý tới, ở nơi tối tăm cách một cánh cửa kính, dưới bụng Tần Lộ Dịch có chỗ gì đấy không bình thường.
Ngược lại là Tần Lộ Dịch, trơ mắt nhìn Quý Dương mở to hai mắt vẻ mặt kinh ngạc cong miệng vén lưỡi, sau đó trong đầu tự động chuyển động tác mím môi của cậu thành slow motion, từ từ phóng đại hành động mê người ấy lên gấp trăm lần.
Ban đêm nhiệt độ thấp mang theo gió lạnh không giải quyết được gì cả, đầu óc Tần Lộ Dịch lờ mờ, tay đặt trên cửa kính không nhúc nhích, hắn sợ bây giờ mình mà vào cửa là ôm ngay Quý Dương quăng lên giường mất.
Nhưng Quý Dương nào biết hắn đang đấu tranh chứ, Quý Dương thấy miệng mình tê đến đáng sợ, cậu mở cửa kính ra, muốn để Tần Lộ Dịch nhìn cho cậu xem là đang bị gì.
Mất đi cánh cửa ngăn cách, sợi dây cuối cùng trong đầu Tần Lộ Dịch cũng đứt đoạn.
Hắn kéo Quý Dương từ trong cửa ra ngoài cửa, động tác gần như thô lỗ, dép lê dưới chân Quý Dương bị trượt, suýt chút ngã, theo bản năng đỡ lấy hai bên tay Tần Lộ Dịch, nhưng không ngờ rằng lại bị Tần Lộ Dịch thuận thế áp đảo ở nơi góc tường tối đen ngay ban công.
Ở góc chết nơi ánh đèn không thể soi sáng ấy, hai người đều không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng điều đấy cũng không ngại hormone lẻn ra dẫn đến tia lửa làm người hoa mắt.
Quý Dương thấy mình như bị móng vuốt của mãnh thú đè xuống, cậu không dám làm một cử động nhỏ nào, chỉ có thể cảm nhận hơi thở của Tần Lộ Dịch đang càng ngày càng gần mình.
Cậu thở gấp nhanh thật, Quý Dương suy nghĩ lạc đề. Trên thực tế bây giờ đầu óc cậu đang lơ mơ hoàn toàn không biết mình nên nghĩ gì mới được, nhưng Quý Dương thật sự chẳng hề thấy sợ.
Cậu thậm chí còn đoán trước mà hơi mở môi ra, cũng ngửa đầu ra sau, nêng cằm mình lên về phía trước làm động tác nghênh đón.
Môi Tần Lộ Dịch ngay lập tức kề sát vào môi cậu, bốn cánh môi thịt mềm mại chạm vào nhau, cảm giác tựa như sóng to gió lớn. Dòng điện khó nhịn xông vào môi hai người, theo Tần Lộ Dịch không chút do dự duỗi đầu lưỡi ra truyền vào đầu lưỡi Quý Dương, tiện thể mang theo dư vị khoái cảm khiến hai người gần như run rẩy.
Quý Dương mơ màng nghĩ: Thì ra miệng chưa bị tê hoàn toàn, Tần Lộ Dịch hôn cậu vẫn có thể cảm nhận được, đầu lưỡi hình như vẫn còn dùng được.
Hai tay cậu bị Tần Lộ Dịch đè lên tường, vì phòng ngừa Quý Dương giãy dụa. Đầu hai người thỉnh thoảng hơi chuyển động, để đổi một góc độ hôn càng sâu hơn.
Tiếng nước mập mờ, Quý Dương không nhịn được khẽ động cổ tay mình, tay giơ lâu quá, tay cậu có hơi mỏi.
“Mỏi quá…” Cậu nỉ non, trong nháy mắt khi hai người thở, oán giận với Tần Lộ Dịch như là đang làm nũng.
Tần Lộ Dịch để tay cậu xuống theo ý cậu, nhưng hai tay lại lập tức ôm lấy eo Quý Dương, ràng buộc phạm vi hoạt động của cậu, ngoài miệng đòi lấy không chút buông tha, một đường hôn từ khóe miệng Quý Dương đến gò má, vành tai và cổ cậu.
Lần trước Quý Dương bị Tần Lộ Dịch hôn đến không chịu nổi, không nghĩ tới lần này còn bị hắn hôn tới mềm chân, trước sau đều không có đường lui, cậu không còn cách nào khác chỉ có thể mặc cho người xâu xé.
Gạch sứ trên vách tường không dán đầy cả mặt tường, nên mặt tường cũng không bằng phẳng. Quý Dương dựa vào lâu thấy lưng hơi mỏi, cậu giật giật eo, muốn cọ lên phía trước, không ngờ lại cọ phải một thứ khủng khiếp, nháy mắt không dám động đậy.
Tần Lộ Dịch rốt cuộc cũng được thỏa mãn đôi chút trong nụ hôn này, lúc này thoáng chậm lại động tác xâm lược, ngược lại cà cà chóp mũi Quý Dương, vui vẻ thấp giọng cười rộ lên.
“Miệng có cảm giác không?” Hắn hỏi Quý Dương đôi môi.
Quý Dương do thiếu hơi nên chỉ lo thở dốc, nghe hắn hỏi vậy lại cảm thấy Tần Lộ Dịch được lợi còn ra vẻ.
Đổi thành bình thường, cậu nhất định sẽ nhổ lông trên đầu cọp, làm câu nói của Tần Lộ Dịch bị nghẹn về, nhưng bây giờ thử hỏi xem cậu có dám động đậy hay không.
Quý Dương thành thật tỏ vẻ: Tôi không dám.
Tuy cậu đọc vô số truyện H, nhưng thật sự chưa hề chuẩn bị làm với người khác. Mặc dù bây giờ cậu và Tần Lộ Dịch rất hợp cạ nhau, đối phương cũng là một người bạn trai rất ưu tú, chỉ là chuyện đó với Quý Dương mà nói, YY là một chuyện, giờ mà làm thì vẫn còn quá nhanh.
Thật ra Tần Lộ Dịch hoàn toàn hiểu cách nghĩ này của cậu, nên giờ cũng không có suy nghĩ đụng vào cậu. Hắn có thể chờ, chờ đến khi Quý Dương cảm thấy thoải mái thích hợp.
“Ngủ ngon, tục tưng Dương Dương.” Hắn cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên khóe miệng Quý Dương.
Quý Dương mang theo sự săn sóc và ngọt ngào của Tần Lộ Dịch mà đi ngủ. Nhưng hôm sau tỉnh dậy thì thấy có hơi không thể miêu tả.
Tôm hùm nhỏ siêu cay sau buổi tối yên lặng ấy, ngày hôm sau rốt cuộc cười ác độc phát động tấn công mãnh liệt vào hoa cúc nhỏ của Quý Dương, Quý Dương đau mông!
May mà hôm sau là thứ bảy, không cần tới lớp cũng không có chuyện gì làm, chỉ cần buổi tối ra ngoài ăn một bữa cơm là được. Quý Dương một đường lết tới tối, cuối cùng cũng thấy tốt hơn chút, theo chân Tần Lộ Dịch tới nơi hẹn.
Bọn Viên Hiểu Huy đến cũng rất đúng lúc, cả đám gặp nhau ở trước cửa nhà hàng, Tần Lộ Dịch đi đậu xe, Quý Dương và họ thì vào phòng đã được đặt trước.
Ban đầu chỉ nghĩ là một quán ăn nhỏ thôi, mọi người đều không nghĩ tới cơm thoát ế của Quý Dương lại được đãi trong một nhà hàng chi phí làm cho người ta líu lưỡi như này.
Viên Hiểu Huy kéo Quý Dương thấp giọng nói, “Nhà hàng này đắt lắm, ăn ở đây có tốn kém quá không đó, tiền sinh hoạt của mày tháng này có đủ không?”
Lúc trước Quý Dương cũng không hỏi Tần Lộ Dịch là đặt ở quán nào, bây giờ tới mới biết, cũng thấy hơi ngoài ý muốn. Trong lòng cậu tính AA với Tần Lộ Dịch, nhưng mặt ngoài thì không nói cho đám bạn cùng phòng.
“Thật ra không phải tao mời khách, là Tần Lộ Dịch mời, chỗ này là em ấy đặt, lát nữa tụi bây cứ tự nhiên đi.”
Lô Hạo rất thản nhiên, “Tao tuyệt đối không khách khí.”
Cái xe mà Tần Lộ Dịch lái vừa nãy, tuyệt đối bất cứ lúc nào cũng có thể ăn ngon một ngày ba bữa trong loại nhà hàng xa hoa này, chỗ này lại là do người ta chủ động chọn, còn khách khí cái lông gì nữa.
Viên Hiểu Huy nói, “Ai, thật ra trong lòng tao rất sợ cậu ta.”
Cả người Tần Lộ Dịch đều có cảm giác xa cách của một nam thần cao lãnh, dù thành bạn trai của Quý Dương cũng hoàn toàn không chân thực.
“Em ấy rất tốt, thật, ” Quý Dương bảo đảm với Viên Hiểu Huy.
Viên Hiểu Huy nửa tin nửa ngờ, cả đám đi vào phòng riêng, không lâu sau Tần Lộ Dịch cũng vào.
“Gọi món trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện, ” Thái độ hắn tùy ý tự nhiên, làm Viên Hiểu Huy bớt căng thẳng đi rất nhiều.
Lô Hạo cầm menu, đang muốn chọn, lại nghe Quý Dương nói: “Mày đừng chọn cái nào cay quá! Mông tao khó chịu.”
Quý Dương vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc lại khiếp sợ nhìn về phía mông cậu.
Quý Dương lơ mơ:?? Nhìn cái chi??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.