Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão
Chương 16: Anh Ta Ăn Còn Giỏi Hơn Lũ Quái Vật Nữa
Bạch Đào Ô Ô Long
07/07/2024
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
KHÔNG REUP! KHÔNG CHUYỂN VER ( ví dụ bê nguyên bản dịch chỉ thay tên đổi họ cho nhân vật)! KHÔNG HỐI! KHÔNG SPOIL( tiết lộ tình tiết truyện)! KHÔNG KY( nhắc đến tên nhân vật trong truyện khác hoặc tên tác phẩm khác)!
ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ KHÔNG TOXIC, TOXIC BLOCK KHỎI COI ĐỂ CHO MẤY BẠN DỄ THƯƠNG COI THÔI, BỚT NHỨC MẮT
HÃY NHỚ SAO CHO TRUYỆN NHÉ. MÃI KEO.
~~
Lê Mặc đến đây đồng nghĩa với việc Ân Tu đã được an toàn, chỉ cần trú ở đây cùng với anh ta đến hết đêm thì xem như đã thoát được một kiếp.
Nhưng tránh được sự tồn tại vô hình kia thì lại phải ở chung một đêm với quỷ dị thần bí khác khiến cho cậu không thể tĩnh tâm được.
“Tìm tôi?” Lê Mặc đẩy cửa phòng, nở nụ cười đứng trước cửa, thân hình của anh dung hợp thành một thể với bóng tối bên ngoài phòng khách, cho dù Ân Tu nhìn không rõ nhưng vẫn có thể đoán được rằng anh đang mỉm cười.
Ân Tu chậm rãi thở phào rồi ngồi dậy tóm tắt sơ lược chuyện vừa xảy ra cho anh nghe, cũng là để nói rõ hiện cậu cần anh ở đây để thi hành nghĩa vụ của bạn cùng phòng.
“Có thể ở trong căn phòng này thưởng thức cậu một đêm, tôi cam tâm tình nguyện.” Giọng nói của Lê Mặc nghe có vẻ rất vui mừng, chẳng có chút ý muốn từ chối nào cả.
*thưởng thức ở đây như là khi mình nhìn thấy hoa đẹp mình đứng ngắm nhìn tán thưởng nó nha mấy bà có nguyên cái địa ngục sau lưng.
“Trong phòng không còn giường khác, tôi cũng sẽ không cho anh ngủ trên giường của tôi.” Ân Tu rất cảnh giác, cậu đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ ngủ ở ghế cả đêm.
Nhưng sau khi Lê Mặc vào phòng, khóa cửa lại thì liền đi đến chỗ chiếc ghế trong phòng ngồi xuống ngay ngắn, trên mặt vẫn là nụ cười như thường ngày: “Không sao, tôi ngồi đây là được.”
Ân Tu trầm lặng nhìn theo bóng dáng của anh, căn phòng này rất tối, thân hình của anh cũng tối đen như mực, im lặng không một tiếng động, cứ như anh không hề tồn tại ở trong căn phòng này, nhưng mà ánh nhìn sắt bén kia cứ rơi trên người cậu, không hề có chút che giấu. Wattpat: @tuyetnhi0753
Thôi, cứ xem như đây là hình phạt khi cậu đã không cẩn thận kích hoạt quy tắc vậy, vốn dĩ việc bị Lê Mặc nhìn chăm chú cả đêm thì đã là sự trừng phạt rồi.
Ân Tu xoay người nằm trở lại trên giường, để che khuất tầm mắt của Lê Mặc cậu trùm chăn kín cả người, nhưng vẫn như cũ cảm nhận được ánh nhìn của anh đang du ngoạn trên người mình mà không có chút cản trở nào.
Đêm đã khuya, đa phần mọi người trong phòng phát sóng đều đã ngủ rồi, chỉ còn lại số ít người đang thức để xem xem đêm nay còn xảy ra chuyện gì nữa hay không, thỉnh thoảng sẽ có vài dòng tin nhắn chạy ngang màn hình.
“Bạn cùng phòng của Ân Tu kỳ lạ quá, sao anh ta cứ ngồi đó nhìn Ân Tu mãi vậy?”
“Đúng thật là rất kỳ lạ... anh ta ngồi đó cũng được một tiếng đồng hồ rồi vậy mà không có cử động một chút nào, tôi còn doang hoài nghi thứ ngồi trên ghế là một bức tượng điêu khắc đó.”
“Anh ta không ngủ sao?”
“Không những không ngủ mà còn không nói chuyện, không cử động, cứ mỉm cười ngồi im một chỗ,... ây ya cái cảm giác ghê sợ lại ập lên người tôi rồi, có chút dọa người đó...”
“Người bạn cùng phòng này của Ân Tu quả nhiên khác với những người bình thường, kì dị quá.”
“Hình như có thứ gì xuất hiện trong phòng khách kìa...”
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, những người chơi vẫn còn đang thức áp mặt sát vào màn hình, họ thấy bên trong phòng khách của mỗi người chơi đều có một bóng đen to lớn đang đi tuần tra xung quanh.
“Lại là trò gì nữa vậy? Thứ lúc trước xuất hiện trong phòng khách rõ ràng là vô hình không nhìn thấy được mà, sao bây giờ lại thấy được rồi?”
“Không không không... cảm giác có gì đó sai sai rồi người anh em ơi, hình như thứ này không phải là thứ lúc nãy đâu.”
“Không lẽ đây mới là nó được viết trên quy tắc của phó bản hay sao?”
“Không thể nào... vậy thứ lúc trước thì sao? Thứ đó rõ ràng đã hành động dựa theo quy tắc của phó bản mà, ví dụ như lén lút đi vào phòng của người chơi.”
“Nhưng mà cái thứ xuất hiện bây giờ mới mang lại cảm giác trông giống quỷ quái của phó bản hơn, hơn nữa nó còn tuân theo quy tắc luôn đi tuần tra quanh phòng khách, hoàn toàn phù hợp với quy tắc ban đêm không được ra ngoài phòng khách.”
“Nhưng cái thứ trước đó...”
Có người suy nghĩ vài giây rồi chợt ngộ ra.
“Tôi cảm thấy có thể tôi đã biết được chân tướng rồi các anh em!”
“Có khả năng thứ xuất hiện lúc trước xác thực không phải là quỷ quái trong quy tắc, mà nó chỉ đang bắt chước lũ quỷ quái trong quy tắc mà thôi!”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Là vì tôi đã cảm thấy kỳ lạ từ trước rồi, nó có thể theo người chơi vào phòng thì tức là nó đã phát hiện ra người chơi, phát hiện nhưng không công kích điểm này không giống với quy tắc trong phó bản.”
“Đối phương rõ ràng là đang thuận theo sự phát triển của quy tắc thứ 7 nên mới giả vờ như không nhìn thấy, không tấn công người chơi, rồi đi theo bọn họ vào phòng.”
“Ông nói cũng có lý lắm nhưng mà không có bằng chứng.”
Nhưng câu nghi vấn này vừa bay qua thì màn hình phát sóng đã lập tức đưa ra chứng cứ.
Sau khi dạo chơi hết một vòng lớn, thứ quỷ quái đó di chuyển cơ thể đen kịt của mình đến trước cửa phòng của người chơi và gõ cửa.
“Ai đó?” Người chơi trong phòng bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc, vừa mới thức dậy nên vẫn còn mơ màng lắm, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bạn cùng phòng quen thuộc của anh ta.
“Là tôi, mở cửa đi.”
“Đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì vậy?” Nghe thấy giọng của bạn cùng phòng, người chơi liền buông bỏ phòng bị, hấp ta hấp tấp đi mở cửa.
Nhưng ngay khi cửa vừa mở thì bóng đen đó liền xông vào phòng của người chơi, không động đậy gì cả mà đứng sau lưng anh ta.
Sau khi mở cửa và đối diện với phòng khách không có một ai, người chơi đang mê ngủ chợt rùng mình tỉnh táo lại, anh ta run rẩy không dám quay sang để nhìn sự tồn tại đằng sau mình mà lập tức làm theo thông tin trên quy tắc nhanh chóng gọi bạn cùng phòng của mình.
Anh ta gọi và đứng cứng ngắt tại chỗ vài phút thì bạn cùng phòng mới từ từ mở cửa đi ra ngoài.
Sự xuất hiện của bạn cùng phòng khiến cho bóng đen sau lưng người chơi biến mất ngay tức khắc, chỉ còn lại người chơi mắt ngấn nước chạy ra ôm lấy bạn của mình rồi kéo vào phòng.
Người chơi này đã may mắn thoát ch.ết trong phó bản, nhưng người chơi đang quan sát bên ngoài màn hình thì lại đổ mồ hôi lạnh cả người.
“Này người anh em phía trên... cậu quả thật là nhà tiên tri đó, *** m.ẹ, đây mới là quỷ quái được nhắc đến trên quy tắc! Cách thức hoạt động vô cùng hợp lý!”
*Quỷ quái giả: đã nhìn và tìm thấy người chơi nên theo cái ọt vào phòng.
Quỷ quái thật: không nhìn và tìm thấy người chơi nên nó tuần tra và gõ cửa xem có ai ko mới vọt vào.
“Nhưng cái thứ trước đó... cái thứ vô hình trước đó lại là trò gì nữa đây? Sao nó lại mô phỏng sự xuất hiện của quỷ quái trong phó bản chứ?”
“Nếu nó đã xuất hiện tại phòng khách rồi ngụy trang bản thân thành quỷ quái trong phó bản thì có lẽ nó đang muốn thay thế thân phận này.”
“Không phải chứ... vậy chẳng phải đợi đến khi người chơi phát hiện ra trong phòng khách có sự xuất hiện của quỷ quái thứ hai thì sẽ biết được con thứ nhất là giả hay sao?”
“Tôi vẫn chưa nghiên cứu sâu vào vấn đề này, tôi cảm thấy nó không phải đang muốn giết một người chơi nào đó mà nó còn có mục đích khác, nếu muốn gi.ết người chơi thì đã gi.ết trong phòng khách luôn rồi, không cần thiết phải trà trộn vào trong phòng, nó vào phòng của người chơi chắc là để cho phù hợp với quy tắc.”
“Còn việc cậu nói về sự xuất hiện của quỷ quái thứ hai trong quy tắc thì...”
Người chơi trước màn hình bồn chồn một hồi, họ không đoán được cái thứ này sẽ xử lý vấn đề như thế nào để thay thế được thân phận quỷ quái này trong phó bản.
Tiếp theo đó, trên màn hình đã xuất hiện thứ mới mẻ.
Trước cửa phòng Ân Tu cũng không ngoài ý muốn mà xuất hiện quỷ quái thật sự của phó bản, sau khi lang thang một vòng thì nó thuận theo quy tắc mà đến gõ cửa phòng Ân Tu.
Nhưng nó chỉ gõ có một lát thì Lê Mặc vốn ngồi yên một tiếng đồng hồ từ nãy giờ đột nhiên đứng dậy rồi đi từng bước lớn về phía cửa phòng, lúc mở cửa, gương mặt tươi cười của anh hòa vào trong bóng đêm và nói: “Nhỏ tiếng thôi.”
Hành động của anh đã dọa sợ đám đông ngồi trước màn hình.
“Anh ta đang làm gì vậy?! Tại sao lại trực tiếp mở cửa luôn vậy?! Anh ta là bạn cùng phòng, làm vậy là vi phạm quy tắc rồi!”
“Ớ chờ đã... anh ta là bạn cùng phòng và đang ở trong phòng của Ân Tu, vậy... quỷ quái còn vào được phòng nữa không?”
“Chờ chút! Màn hình phòng bên cạnh đã cho đáp án luôn rồi! Quỷ quái trực tiếp kéo bạn cùng phòng ra khỏi phòng khách rồi gi.ết! Đây là người chơi đã bị quỷ quái giả trước đó lừa! Bạn của cậu ta cũng ở trong phòng!”
“Vậy người bạn cùng phòng này của Ân Tu...”
Hơi thở của mọi người đều ngưng trệ, chỉ thấy bóng đen ngoài cửa phòng vặn vẹo vươn đôi tay ra bắt lấy vai của Lê Mặc rồi kéo anh vào bóng tối đen kịt.
Bên trong màn hình đục ngầu, dường như có dịch thể đang bắn tung tóe ra ngoài, kèm theo đó là tiếng nhai nuốt trong đêm tối khiến da đầu người xem tê dại, từng tiếng gặm cắn như đang nghiền nát thứ gì vậy. https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
“Chết rồi, chết rồi,... bạn cùng phòng của Ân Tu quả nhiên là người mới, mới đêm đầu tiên mà đã ch.ết rồi...”
“Haiz, Ân Tu phải vượt phó bản một mình rồi, không biết sau khi thức dậy nhìn thấy bạn cùng phòng đã ch.ết ở phòng khách thì cậu ta sẽ như thế nào.”
“Thờ ơ, chắc chắn là thờ ơ, con người của cậu ta lạnh nhạt lắm!”
“Ai nói chứ, người được Ân Tu thu nhận làm bạn cùng phòng chắc chắn phải vừa ý cậu ta lắm.”
Tiếng cắn xé dài vài phút dần dần ngừng lại cùng với tiếng thảo luận trên màn hình phát sóng, hình như đã ăn xong rồi.
Trong lúc mọi người đang bùi ngùi thổn thức thì có một bóng người màu đen thản nhiên đi ra từ trong bóng tối, bình tĩnh trở về phòng của Ân Tu rồi đóng cửa lại.
“?!”
“Bạn cùng phòng của Ân Tu... còn sống?”
“Sao... sao trên người anh ta toàn là máu vậy? Không không không đúng... tại sao anh ta vẫn còn sống? Lúc nãy tôi rõ ràng nghe thấy có tiếng nhai thức ăn mà, không phải quỷ quái đang ăn anh ta à?”
“Chúng ta cứ nói như vậy đi... có khi nào là anh ta đã ăn quỷ quái hay không?”
Lê Mặc: măm măm ăn no rồi về ngắm Ân Tu.
Không đủ sao thì dù rảnh rỗi dịch xong mình cũng không ra chương đâu, vì bị reup cắt credit rất nhiều, thậm chí còn có bạn đăng tính phí mới được xem, còn có vụ mình dịch mà nó ghi nó dịch mới ghê á nên mình mới yêu cầu sao để hạn chế người xem bản reup, nếu ko đủ sao mình sẽ drop chương. Nếu các bạn thấy ai đọc reup hay tính phí thì hãy dắt về đây nhé
KHÔNG REUP! KHÔNG CHUYỂN VER ( ví dụ bê nguyên bản dịch chỉ thay tên đổi họ cho nhân vật)! KHÔNG HỐI! KHÔNG SPOIL( tiết lộ tình tiết truyện)! KHÔNG KY( nhắc đến tên nhân vật trong truyện khác hoặc tên tác phẩm khác)!
ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ KHÔNG TOXIC, TOXIC BLOCK KHỎI COI ĐỂ CHO MẤY BẠN DỄ THƯƠNG COI THÔI, BỚT NHỨC MẮT
HÃY NHỚ SAO CHO TRUYỆN NHÉ. MÃI KEO.
~~
Lê Mặc đến đây đồng nghĩa với việc Ân Tu đã được an toàn, chỉ cần trú ở đây cùng với anh ta đến hết đêm thì xem như đã thoát được một kiếp.
Nhưng tránh được sự tồn tại vô hình kia thì lại phải ở chung một đêm với quỷ dị thần bí khác khiến cho cậu không thể tĩnh tâm được.
“Tìm tôi?” Lê Mặc đẩy cửa phòng, nở nụ cười đứng trước cửa, thân hình của anh dung hợp thành một thể với bóng tối bên ngoài phòng khách, cho dù Ân Tu nhìn không rõ nhưng vẫn có thể đoán được rằng anh đang mỉm cười.
Ân Tu chậm rãi thở phào rồi ngồi dậy tóm tắt sơ lược chuyện vừa xảy ra cho anh nghe, cũng là để nói rõ hiện cậu cần anh ở đây để thi hành nghĩa vụ của bạn cùng phòng.
“Có thể ở trong căn phòng này thưởng thức cậu một đêm, tôi cam tâm tình nguyện.” Giọng nói của Lê Mặc nghe có vẻ rất vui mừng, chẳng có chút ý muốn từ chối nào cả.
*thưởng thức ở đây như là khi mình nhìn thấy hoa đẹp mình đứng ngắm nhìn tán thưởng nó nha mấy bà có nguyên cái địa ngục sau lưng.
“Trong phòng không còn giường khác, tôi cũng sẽ không cho anh ngủ trên giường của tôi.” Ân Tu rất cảnh giác, cậu đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ ngủ ở ghế cả đêm.
Nhưng sau khi Lê Mặc vào phòng, khóa cửa lại thì liền đi đến chỗ chiếc ghế trong phòng ngồi xuống ngay ngắn, trên mặt vẫn là nụ cười như thường ngày: “Không sao, tôi ngồi đây là được.”
Ân Tu trầm lặng nhìn theo bóng dáng của anh, căn phòng này rất tối, thân hình của anh cũng tối đen như mực, im lặng không một tiếng động, cứ như anh không hề tồn tại ở trong căn phòng này, nhưng mà ánh nhìn sắt bén kia cứ rơi trên người cậu, không hề có chút che giấu. Wattpat: @tuyetnhi0753
Thôi, cứ xem như đây là hình phạt khi cậu đã không cẩn thận kích hoạt quy tắc vậy, vốn dĩ việc bị Lê Mặc nhìn chăm chú cả đêm thì đã là sự trừng phạt rồi.
Ân Tu xoay người nằm trở lại trên giường, để che khuất tầm mắt của Lê Mặc cậu trùm chăn kín cả người, nhưng vẫn như cũ cảm nhận được ánh nhìn của anh đang du ngoạn trên người mình mà không có chút cản trở nào.
Đêm đã khuya, đa phần mọi người trong phòng phát sóng đều đã ngủ rồi, chỉ còn lại số ít người đang thức để xem xem đêm nay còn xảy ra chuyện gì nữa hay không, thỉnh thoảng sẽ có vài dòng tin nhắn chạy ngang màn hình.
“Bạn cùng phòng của Ân Tu kỳ lạ quá, sao anh ta cứ ngồi đó nhìn Ân Tu mãi vậy?”
“Đúng thật là rất kỳ lạ... anh ta ngồi đó cũng được một tiếng đồng hồ rồi vậy mà không có cử động một chút nào, tôi còn doang hoài nghi thứ ngồi trên ghế là một bức tượng điêu khắc đó.”
“Anh ta không ngủ sao?”
“Không những không ngủ mà còn không nói chuyện, không cử động, cứ mỉm cười ngồi im một chỗ,... ây ya cái cảm giác ghê sợ lại ập lên người tôi rồi, có chút dọa người đó...”
“Người bạn cùng phòng này của Ân Tu quả nhiên khác với những người bình thường, kì dị quá.”
“Hình như có thứ gì xuất hiện trong phòng khách kìa...”
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, những người chơi vẫn còn đang thức áp mặt sát vào màn hình, họ thấy bên trong phòng khách của mỗi người chơi đều có một bóng đen to lớn đang đi tuần tra xung quanh.
“Lại là trò gì nữa vậy? Thứ lúc trước xuất hiện trong phòng khách rõ ràng là vô hình không nhìn thấy được mà, sao bây giờ lại thấy được rồi?”
“Không không không... cảm giác có gì đó sai sai rồi người anh em ơi, hình như thứ này không phải là thứ lúc nãy đâu.”
“Không lẽ đây mới là nó được viết trên quy tắc của phó bản hay sao?”
“Không thể nào... vậy thứ lúc trước thì sao? Thứ đó rõ ràng đã hành động dựa theo quy tắc của phó bản mà, ví dụ như lén lút đi vào phòng của người chơi.”
“Nhưng mà cái thứ xuất hiện bây giờ mới mang lại cảm giác trông giống quỷ quái của phó bản hơn, hơn nữa nó còn tuân theo quy tắc luôn đi tuần tra quanh phòng khách, hoàn toàn phù hợp với quy tắc ban đêm không được ra ngoài phòng khách.”
“Nhưng cái thứ trước đó...”
Có người suy nghĩ vài giây rồi chợt ngộ ra.
“Tôi cảm thấy có thể tôi đã biết được chân tướng rồi các anh em!”
“Có khả năng thứ xuất hiện lúc trước xác thực không phải là quỷ quái trong quy tắc, mà nó chỉ đang bắt chước lũ quỷ quái trong quy tắc mà thôi!”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Là vì tôi đã cảm thấy kỳ lạ từ trước rồi, nó có thể theo người chơi vào phòng thì tức là nó đã phát hiện ra người chơi, phát hiện nhưng không công kích điểm này không giống với quy tắc trong phó bản.”
“Đối phương rõ ràng là đang thuận theo sự phát triển của quy tắc thứ 7 nên mới giả vờ như không nhìn thấy, không tấn công người chơi, rồi đi theo bọn họ vào phòng.”
“Ông nói cũng có lý lắm nhưng mà không có bằng chứng.”
Nhưng câu nghi vấn này vừa bay qua thì màn hình phát sóng đã lập tức đưa ra chứng cứ.
Sau khi dạo chơi hết một vòng lớn, thứ quỷ quái đó di chuyển cơ thể đen kịt của mình đến trước cửa phòng của người chơi và gõ cửa.
“Ai đó?” Người chơi trong phòng bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc, vừa mới thức dậy nên vẫn còn mơ màng lắm, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bạn cùng phòng quen thuộc của anh ta.
“Là tôi, mở cửa đi.”
“Đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì vậy?” Nghe thấy giọng của bạn cùng phòng, người chơi liền buông bỏ phòng bị, hấp ta hấp tấp đi mở cửa.
Nhưng ngay khi cửa vừa mở thì bóng đen đó liền xông vào phòng của người chơi, không động đậy gì cả mà đứng sau lưng anh ta.
Sau khi mở cửa và đối diện với phòng khách không có một ai, người chơi đang mê ngủ chợt rùng mình tỉnh táo lại, anh ta run rẩy không dám quay sang để nhìn sự tồn tại đằng sau mình mà lập tức làm theo thông tin trên quy tắc nhanh chóng gọi bạn cùng phòng của mình.
Anh ta gọi và đứng cứng ngắt tại chỗ vài phút thì bạn cùng phòng mới từ từ mở cửa đi ra ngoài.
Sự xuất hiện của bạn cùng phòng khiến cho bóng đen sau lưng người chơi biến mất ngay tức khắc, chỉ còn lại người chơi mắt ngấn nước chạy ra ôm lấy bạn của mình rồi kéo vào phòng.
Người chơi này đã may mắn thoát ch.ết trong phó bản, nhưng người chơi đang quan sát bên ngoài màn hình thì lại đổ mồ hôi lạnh cả người.
“Này người anh em phía trên... cậu quả thật là nhà tiên tri đó, *** m.ẹ, đây mới là quỷ quái được nhắc đến trên quy tắc! Cách thức hoạt động vô cùng hợp lý!”
*Quỷ quái giả: đã nhìn và tìm thấy người chơi nên theo cái ọt vào phòng.
Quỷ quái thật: không nhìn và tìm thấy người chơi nên nó tuần tra và gõ cửa xem có ai ko mới vọt vào.
“Nhưng cái thứ trước đó... cái thứ vô hình trước đó lại là trò gì nữa đây? Sao nó lại mô phỏng sự xuất hiện của quỷ quái trong phó bản chứ?”
“Nếu nó đã xuất hiện tại phòng khách rồi ngụy trang bản thân thành quỷ quái trong phó bản thì có lẽ nó đang muốn thay thế thân phận này.”
“Không phải chứ... vậy chẳng phải đợi đến khi người chơi phát hiện ra trong phòng khách có sự xuất hiện của quỷ quái thứ hai thì sẽ biết được con thứ nhất là giả hay sao?”
“Tôi vẫn chưa nghiên cứu sâu vào vấn đề này, tôi cảm thấy nó không phải đang muốn giết một người chơi nào đó mà nó còn có mục đích khác, nếu muốn gi.ết người chơi thì đã gi.ết trong phòng khách luôn rồi, không cần thiết phải trà trộn vào trong phòng, nó vào phòng của người chơi chắc là để cho phù hợp với quy tắc.”
“Còn việc cậu nói về sự xuất hiện của quỷ quái thứ hai trong quy tắc thì...”
Người chơi trước màn hình bồn chồn một hồi, họ không đoán được cái thứ này sẽ xử lý vấn đề như thế nào để thay thế được thân phận quỷ quái này trong phó bản.
Tiếp theo đó, trên màn hình đã xuất hiện thứ mới mẻ.
Trước cửa phòng Ân Tu cũng không ngoài ý muốn mà xuất hiện quỷ quái thật sự của phó bản, sau khi lang thang một vòng thì nó thuận theo quy tắc mà đến gõ cửa phòng Ân Tu.
Nhưng nó chỉ gõ có một lát thì Lê Mặc vốn ngồi yên một tiếng đồng hồ từ nãy giờ đột nhiên đứng dậy rồi đi từng bước lớn về phía cửa phòng, lúc mở cửa, gương mặt tươi cười của anh hòa vào trong bóng đêm và nói: “Nhỏ tiếng thôi.”
Hành động của anh đã dọa sợ đám đông ngồi trước màn hình.
“Anh ta đang làm gì vậy?! Tại sao lại trực tiếp mở cửa luôn vậy?! Anh ta là bạn cùng phòng, làm vậy là vi phạm quy tắc rồi!”
“Ớ chờ đã... anh ta là bạn cùng phòng và đang ở trong phòng của Ân Tu, vậy... quỷ quái còn vào được phòng nữa không?”
“Chờ chút! Màn hình phòng bên cạnh đã cho đáp án luôn rồi! Quỷ quái trực tiếp kéo bạn cùng phòng ra khỏi phòng khách rồi gi.ết! Đây là người chơi đã bị quỷ quái giả trước đó lừa! Bạn của cậu ta cũng ở trong phòng!”
“Vậy người bạn cùng phòng này của Ân Tu...”
Hơi thở của mọi người đều ngưng trệ, chỉ thấy bóng đen ngoài cửa phòng vặn vẹo vươn đôi tay ra bắt lấy vai của Lê Mặc rồi kéo anh vào bóng tối đen kịt.
Bên trong màn hình đục ngầu, dường như có dịch thể đang bắn tung tóe ra ngoài, kèm theo đó là tiếng nhai nuốt trong đêm tối khiến da đầu người xem tê dại, từng tiếng gặm cắn như đang nghiền nát thứ gì vậy. https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
“Chết rồi, chết rồi,... bạn cùng phòng của Ân Tu quả nhiên là người mới, mới đêm đầu tiên mà đã ch.ết rồi...”
“Haiz, Ân Tu phải vượt phó bản một mình rồi, không biết sau khi thức dậy nhìn thấy bạn cùng phòng đã ch.ết ở phòng khách thì cậu ta sẽ như thế nào.”
“Thờ ơ, chắc chắn là thờ ơ, con người của cậu ta lạnh nhạt lắm!”
“Ai nói chứ, người được Ân Tu thu nhận làm bạn cùng phòng chắc chắn phải vừa ý cậu ta lắm.”
Tiếng cắn xé dài vài phút dần dần ngừng lại cùng với tiếng thảo luận trên màn hình phát sóng, hình như đã ăn xong rồi.
Trong lúc mọi người đang bùi ngùi thổn thức thì có một bóng người màu đen thản nhiên đi ra từ trong bóng tối, bình tĩnh trở về phòng của Ân Tu rồi đóng cửa lại.
“?!”
“Bạn cùng phòng của Ân Tu... còn sống?”
“Sao... sao trên người anh ta toàn là máu vậy? Không không không đúng... tại sao anh ta vẫn còn sống? Lúc nãy tôi rõ ràng nghe thấy có tiếng nhai thức ăn mà, không phải quỷ quái đang ăn anh ta à?”
“Chúng ta cứ nói như vậy đi... có khi nào là anh ta đã ăn quỷ quái hay không?”
Lê Mặc: măm măm ăn no rồi về ngắm Ân Tu.
Không đủ sao thì dù rảnh rỗi dịch xong mình cũng không ra chương đâu, vì bị reup cắt credit rất nhiều, thậm chí còn có bạn đăng tính phí mới được xem, còn có vụ mình dịch mà nó ghi nó dịch mới ghê á nên mình mới yêu cầu sao để hạn chế người xem bản reup, nếu ko đủ sao mình sẽ drop chương. Nếu các bạn thấy ai đọc reup hay tính phí thì hãy dắt về đây nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.