Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão
Chương 5: Bé Gái
Bạch Đào Ô Ô Long
23/03/2024
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
“Không phải cậu ta đã thông quan phó bản rồi sao, tại sao lại quay trở lại sau 6 năm chứ?”
“Lần này cậu ta vào phó bản nào?”
“Quái Vật Của Trấn Nhỏ.”
“Cũng may cũng may, không phải phó bản của tôi.”
“Nhưng mà lần này phải làm sao đây? Các phó bản trước đều bị cậu ta giết xuyên rồi, ngay cả đám người đi chung cũng được nằm không thông quan, chẳng lẽ lần này cũng để lặp lại việc lúc trước sao?”
“Chỉ có thể miễn cưỡng gia tăng độ khó thôi! Trước mắt cứ đi xin phép đổi quy tắc, để cậu ta không thể làm hại quỷ quái.”
“Vậy còn lũ quỷ quái của phó bản này...”
“Đổi mới hết! Đổi thành cái lũ không quen biết Ân Tu ấy!”
“Chỉ có thể như vậy thôi.”
Sau khi những âm thanh thì thầm to nhỏ qua đi, thì phó bản chính thức bắt đầu.
Giao diện hiển thị thông tin người chơi dần dần biến mất, bóng tối cũng nhạt đi, cảnh tượng bên trong cũng trở nên rõ ràng hơn.
Quảng trường trấn nhỏ, bên dưới máy chiếu ngồi đầy chi chít các bóng đen, ngay cả Dạ Nương Nương cũng đang nằm rạp tại đó để xem, mặt mày không vui vẻ chút nào. Bên trong các căn nhà của trấn nhỏ, có vô số người chơi từ bỏ giấc ngủ mà ngồi xem phát sóng trực tiếp trên tivi.
Phó bản vừa bắt đầu thì bình luận đã đầy màn hình.
“Tôi không nhìn lầm chứ? Người vào phó bản là Ân Tu à?”
“Là Ân Tu, tôi ở cùng một con hẻm với cậu ta, động tĩnh ban nãy rất lớn, chắc là lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi.”
“Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy... tôi vậy mà có thể nhìn thấy bộ dạng Ân Tu tiến vào phó bản...”
“Lúc trước có người nói thật ra cậu ta rất lợi hại, tôi nghĩ chắc là đang thổi phồng thôi, hiếm khi nào mà cậu ta vào phó bản, tôi phải xem xem cậu ta mạnh cỡ nào.”
“Tôi cảm thấy hơn nửa là bốc phét rồi, nhưng bản thân cậu ta không được bình thường là điều hiển nhiên rồi.”
“Những người chơi khác của trấn nhỏ trong phó bản này đều tỉnh lại rồi, mau xem đi.”
“Phó bản này tôi từng thông quan rồi, là loại phó bản sinh tồn dành cho người mới, không khó.”
“Vậy mà Ân Tu lại tiến vào phó bản dành cho người mới? Chẳng lẽ trước đây cậu ta thật sự chưa từng vào phó bản sao?”
“Mấy người phía trên đều chưa xem thông tin người chơi chứ gì, Ân Tu người ta là đại lão đã thông quan toàn bộ phó bản đó.”
“Thật hả???”
Nương theo đống bình luận bay tùng phèo trên màn hình, Ân Tu cũng chậm rãi mở mắt.
“Lại tiến vào rồi...” Cậu ấp úng lẩm bẩm rồi ngồi dậy từ trên giường, hòa hoãn đôi chút nét mệt mỏi trên gương mặt rồi mới ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Đây dường như là một căn phòng dành cho nữ, cậu không có ấn tượng gì với nó, nhưng trong đầu cứ hiện lên hình ảnh nhắc nhở:
“Chủ đề phó bản lần này: Lũ Quái Vật Của Trấn Nhỏ.”
“Bé gái hạnh phúc theo chân mẹ đến nhà bà ngoại ở Thị Trấn Quái Vật. Mẹ của bé có việc cần phải rời nhà ba ngày, bạn cần phải giúp đỡ bé gái tội nghiệp thành công vượt qua ba ngày ở thị trấn đâu đâu cũng có quái vật này, để cô bé có thể chờ được mẹ mình trở về.”
“Phòng của bé hình như có một số nguy hiểm, bạn cần phải dựa theo những điều ghi trong tờ giấy mà mẹ bé để lại để giúp bé sống sót, cần ghi nhớ phải luôn cẩn thận lũ quái vật bên cạnh.”
Sau khi âm thanh vang lên, Ân Tu cố gắng nhớ lại những thứ có liên quan đến phó bản, nhưng thật sự là đã quá lâu rồi, trong đầu cứ mơ hồ, không giúp được gì.
“Cứ ra ngoài trước vậy.” Ân Tu lẩm bẩm rồi đứng dậy đi ra mở cửa phòng.
Đồ vật trong nhà rất đơn giản, từ các vật phẩm sinh hoạt hằng ngày có thể thấy là chỉ có đồ của phụ nữ trưởng thành và một đứa trẻ, hoàn toàn phù hợp với gợi ý về bối cảnh, nếu người mẹ đã không có ở đây thì trong căn nhà này nhất định sẽ có một bé gái.
Ân Tu không có gấp đi tìm làm chi, cậu đi qua lại trong phòng khách vài vòng, chú ý đến trên bàn có hai tờ giấy.
Một tờ là chữ đen quy tắc quen thuộc, một tờ là chữ viết tay.
Chữ quy tắc màu đen là quy tắc sinh tồn thân thuộc với người chơi.
【Quy tắc sinh tồn trong phó bản 1: Không được để bé gái nhìn thấy quy tắc trong phó bản.】
Ngay lúc Ân Tu đang xem tờ giấy này thì một căn phòng khác trong phòng khách được mở ra.
Một bé gái mặc váy đỏ đang ôm thỏ bông thò đầu ra ngoài, nó nhìn sang Ân Tu, trên gương mặt non nớt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Anh là người mà mẹ tìm đến để chăm sóc cho em sao?”
“Ừm.” Ân Tu lười biếng đáp một tiếp rồi phớt lờ bé gái, tiếp tục đọc thông tin bên dưới.
【Quy tắc sinh tồn trong phó bản 2: Không được từ chối các yêu cầu do bé gái đưa ra.】
“Anh ơi.” Không biết bé gái váy đỏ đã đi đến bên cạnh Ân Tu từ lúc nào, nó mỉm cười kéo kéo vạt áo của Ân Tu: “Anh đang xem cái gì vậy? Là giấy nhắn mà mẹ để lại cho em đúng không ạ? Có thể cho em xem mẹ đã viết gì được không?”
Nó vừa mở miệng thì căn nhà sát bên cạnh ngay lập tức phát ra tiếng kêu gào thê lương thảm thiết, khiến người ta tê tâm liệt phế, tê dại cả da đầu.
*Tê tâm liệt phế: hình dung sự việc nào đó làm người ta bi thương đến cùng cực, có lúc cũng dùng để hình dung cơn đau đến cực độ.
Ân Tu không có biểu tình gì mà đối mắt với bé gái, khóe mắt liếc nhìn hai tờ giấy trong tay, một tờ là quy tắc phó bản, một tờ là giấy nhắn của người mẹ, nhưng trên đó cũng có quy tắc, quy tắc sinh tồn trong ngôi nhà này.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Không được cho nó xem những quy tắc trong phó bản cũng có nghĩa là không được để nó xem toàn bộ quy tắc, bao gồm giấy nhắn của mẹ.
Nhưng lại không thể từ chối yêu cầu mà bé gái nói ra...
Ân Tu dường như đã biết được tiếng kêu la của nhà bên cạnh từ đâu mà ra rồi.
“Anh ơi, cho em xem với.” Bé gái mỉm cười quái dị, ngây thơ đòi tờ quy tắc trong tay Ân Tu.
Cho hay không cho thì đều là sự lựa chọn tử vong.
Lần này không chỉ Ân Tu mà ngay cả những người xem bên ngoài đều trầm mặc.
“Các người có nhìn thấy cảnh tượng gì trong căn nhà kia hay không?”
“Nhìn thấy rồi, lúc bị từ chối đầu của bé gái đột nhiên biến thành quái vật cắn đứt tứ chi của người kia”
“M.ẹ ki.ếp, tay chân tui bây giờ lạnh ngắt, sao phó bản này khác với những gì tui từng trải qua quá! Lần trước cũng đòi mạng giống vậy sao?”
“Tôi nhớ đây là phó bản dành cho người mới, đâu có khó như vậy đâu đúng không? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cậu còn gọi đây là phó bản dành cho người mới? Tôi mà là người mới bước vào đây thì chỉ có chết tươi như tên nhà bên cạnh.”
“Thật là tiến thoái lưỡng nan mà, mấy người chơi kia đều đơ ra rồi, xem cậu ta làm sao vượt qua đây, tôi nghĩ cho dù là Ân Tu thì cũng phải chết thôi?”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung về Ân Tu bên trong màn hình.
Sau khi im lặng vài giây, cậu vươn tay xoa đầu bé gái, cho dù đã cố gắng thể hiện hết sức ấm áp, nhưng gương mặt Ân Tu lại vô cùng lạnh nhạt, cậu nhàn nhạt nói: “Em đừng vội, đợi anh đọc xong rồi sẽ cho em xem.”
“Ò...” Khuôn mặt của bé gái lộ ra biểu tình bối rối.
Sau khi suy nghĩ vài giây thì miễn cưỡng gật đầu, không phải là không cho nó xem, cũng không tính là từ chối.
“Ngoan.” Ân Tu hời hợt an ủi rồi dẫn nó đi về phía sofa: “Ngồi chơi chút đi.”
Cậu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem xét tờ quy tắc, bé gái thì ngoan ngoãn chơi với búp bê trong tay, cảnh tượng vô cùng hòa hợp, không có tí cảm giác nguy hiểm nào.
Đạn mạt có chút kinh ngạc: “Vậy cũng được sao?”
“Cũng không phải không được, chỉ là cậu ta quá bình tĩnh rồi... sao có thể không sợ được chứ?”
“Đúng đó, vào phó bản mà cứ như trở về nhà vậy.”
“Có thể là do cậu ta không biết bé gái đó là một con quái vật hung tàn.”
Đạn mạt tràn đầy những suy nghĩ hỗn loạn, nhìn về phía Ân Tu rồi lại nhìn sang cảnh tượng máu me kia, khó mà tưởng được bọn họ đang ở trong cùng một phó bản.
Dỗ dành bé gái xong, Ân Tu tiếp tục đọc tờ giấy.
【Quy tắc sinh tồn trong phó bản:
3, Hãy giúp đỡ cô bé hành sự dựa theo ghi chú của người mẹ.
4, Không được đưa cho bé gái bất cứ loại vũ khí nào.
5, Không được mở cửa cho bất kỳ người ngoài nào, hơn nữa còn phải che giấu sự tồn tại của cô bé.
6, Đêm đến hãy ở lại phòng của mình, đừng đi đến phòng khách, đừng để nó tìm thấy.
7, Nếu cảm thấy có thứ gì đi vào phòng của bạn thì phải lập tức gọi bạn cùng phòng đến bên cạnh, hai người ở cùng một chỗ cho đến khi trời sáng.】
Ân Tu nghiêng nhẹ đầu, dường như không hiểu “nó” ở đây là gì, điều thứ 7 này có nhắc đến bạn cùng phòng, vậy là nói cậu cũng có một người bạn cùng phòng?
Quy tắc là tuyệt đối, quy tắc trong trấn nhỏ có nhắc đến hiến tế cho Dạ Nương Nương, thì bắt buộc phải có Dạ Nương Nương, quy tắc trong phó bản nói cậu có bạn cùng phòng thì chác chắn cậu sẽ có bạn cùng phòng.
Dường như để chứng minh cho suy nghĩ của Ân Tu, một cánh cửa khác trong phòng khách cọt kẹt mở ra, một người mà Ân Tu không nghĩ đến xuất hiện từ bên trong.
KHÔNG KY nha mấy mối, đủ sao thì ra chương tiếp nheeeeeeee.
Sao tui nghi điều thứ 7 quá, cha nội lập ra để chiếm tiện nghi Ân Tu nhà tui đúng hemmmmmm
“Không phải cậu ta đã thông quan phó bản rồi sao, tại sao lại quay trở lại sau 6 năm chứ?”
“Lần này cậu ta vào phó bản nào?”
“Quái Vật Của Trấn Nhỏ.”
“Cũng may cũng may, không phải phó bản của tôi.”
“Nhưng mà lần này phải làm sao đây? Các phó bản trước đều bị cậu ta giết xuyên rồi, ngay cả đám người đi chung cũng được nằm không thông quan, chẳng lẽ lần này cũng để lặp lại việc lúc trước sao?”
“Chỉ có thể miễn cưỡng gia tăng độ khó thôi! Trước mắt cứ đi xin phép đổi quy tắc, để cậu ta không thể làm hại quỷ quái.”
“Vậy còn lũ quỷ quái của phó bản này...”
“Đổi mới hết! Đổi thành cái lũ không quen biết Ân Tu ấy!”
“Chỉ có thể như vậy thôi.”
Sau khi những âm thanh thì thầm to nhỏ qua đi, thì phó bản chính thức bắt đầu.
Giao diện hiển thị thông tin người chơi dần dần biến mất, bóng tối cũng nhạt đi, cảnh tượng bên trong cũng trở nên rõ ràng hơn.
Quảng trường trấn nhỏ, bên dưới máy chiếu ngồi đầy chi chít các bóng đen, ngay cả Dạ Nương Nương cũng đang nằm rạp tại đó để xem, mặt mày không vui vẻ chút nào. Bên trong các căn nhà của trấn nhỏ, có vô số người chơi từ bỏ giấc ngủ mà ngồi xem phát sóng trực tiếp trên tivi.
Phó bản vừa bắt đầu thì bình luận đã đầy màn hình.
“Tôi không nhìn lầm chứ? Người vào phó bản là Ân Tu à?”
“Là Ân Tu, tôi ở cùng một con hẻm với cậu ta, động tĩnh ban nãy rất lớn, chắc là lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi.”
“Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy... tôi vậy mà có thể nhìn thấy bộ dạng Ân Tu tiến vào phó bản...”
“Lúc trước có người nói thật ra cậu ta rất lợi hại, tôi nghĩ chắc là đang thổi phồng thôi, hiếm khi nào mà cậu ta vào phó bản, tôi phải xem xem cậu ta mạnh cỡ nào.”
“Tôi cảm thấy hơn nửa là bốc phét rồi, nhưng bản thân cậu ta không được bình thường là điều hiển nhiên rồi.”
“Những người chơi khác của trấn nhỏ trong phó bản này đều tỉnh lại rồi, mau xem đi.”
“Phó bản này tôi từng thông quan rồi, là loại phó bản sinh tồn dành cho người mới, không khó.”
“Vậy mà Ân Tu lại tiến vào phó bản dành cho người mới? Chẳng lẽ trước đây cậu ta thật sự chưa từng vào phó bản sao?”
“Mấy người phía trên đều chưa xem thông tin người chơi chứ gì, Ân Tu người ta là đại lão đã thông quan toàn bộ phó bản đó.”
“Thật hả???”
Nương theo đống bình luận bay tùng phèo trên màn hình, Ân Tu cũng chậm rãi mở mắt.
“Lại tiến vào rồi...” Cậu ấp úng lẩm bẩm rồi ngồi dậy từ trên giường, hòa hoãn đôi chút nét mệt mỏi trên gương mặt rồi mới ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Đây dường như là một căn phòng dành cho nữ, cậu không có ấn tượng gì với nó, nhưng trong đầu cứ hiện lên hình ảnh nhắc nhở:
“Chủ đề phó bản lần này: Lũ Quái Vật Của Trấn Nhỏ.”
“Bé gái hạnh phúc theo chân mẹ đến nhà bà ngoại ở Thị Trấn Quái Vật. Mẹ của bé có việc cần phải rời nhà ba ngày, bạn cần phải giúp đỡ bé gái tội nghiệp thành công vượt qua ba ngày ở thị trấn đâu đâu cũng có quái vật này, để cô bé có thể chờ được mẹ mình trở về.”
“Phòng của bé hình như có một số nguy hiểm, bạn cần phải dựa theo những điều ghi trong tờ giấy mà mẹ bé để lại để giúp bé sống sót, cần ghi nhớ phải luôn cẩn thận lũ quái vật bên cạnh.”
Sau khi âm thanh vang lên, Ân Tu cố gắng nhớ lại những thứ có liên quan đến phó bản, nhưng thật sự là đã quá lâu rồi, trong đầu cứ mơ hồ, không giúp được gì.
“Cứ ra ngoài trước vậy.” Ân Tu lẩm bẩm rồi đứng dậy đi ra mở cửa phòng.
Đồ vật trong nhà rất đơn giản, từ các vật phẩm sinh hoạt hằng ngày có thể thấy là chỉ có đồ của phụ nữ trưởng thành và một đứa trẻ, hoàn toàn phù hợp với gợi ý về bối cảnh, nếu người mẹ đã không có ở đây thì trong căn nhà này nhất định sẽ có một bé gái.
Ân Tu không có gấp đi tìm làm chi, cậu đi qua lại trong phòng khách vài vòng, chú ý đến trên bàn có hai tờ giấy.
Một tờ là chữ đen quy tắc quen thuộc, một tờ là chữ viết tay.
Chữ quy tắc màu đen là quy tắc sinh tồn thân thuộc với người chơi.
【Quy tắc sinh tồn trong phó bản 1: Không được để bé gái nhìn thấy quy tắc trong phó bản.】
Ngay lúc Ân Tu đang xem tờ giấy này thì một căn phòng khác trong phòng khách được mở ra.
Một bé gái mặc váy đỏ đang ôm thỏ bông thò đầu ra ngoài, nó nhìn sang Ân Tu, trên gương mặt non nớt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Anh là người mà mẹ tìm đến để chăm sóc cho em sao?”
“Ừm.” Ân Tu lười biếng đáp một tiếp rồi phớt lờ bé gái, tiếp tục đọc thông tin bên dưới.
【Quy tắc sinh tồn trong phó bản 2: Không được từ chối các yêu cầu do bé gái đưa ra.】
“Anh ơi.” Không biết bé gái váy đỏ đã đi đến bên cạnh Ân Tu từ lúc nào, nó mỉm cười kéo kéo vạt áo của Ân Tu: “Anh đang xem cái gì vậy? Là giấy nhắn mà mẹ để lại cho em đúng không ạ? Có thể cho em xem mẹ đã viết gì được không?”
Nó vừa mở miệng thì căn nhà sát bên cạnh ngay lập tức phát ra tiếng kêu gào thê lương thảm thiết, khiến người ta tê tâm liệt phế, tê dại cả da đầu.
*Tê tâm liệt phế: hình dung sự việc nào đó làm người ta bi thương đến cùng cực, có lúc cũng dùng để hình dung cơn đau đến cực độ.
Ân Tu không có biểu tình gì mà đối mắt với bé gái, khóe mắt liếc nhìn hai tờ giấy trong tay, một tờ là quy tắc phó bản, một tờ là giấy nhắn của người mẹ, nhưng trên đó cũng có quy tắc, quy tắc sinh tồn trong ngôi nhà này.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Không được cho nó xem những quy tắc trong phó bản cũng có nghĩa là không được để nó xem toàn bộ quy tắc, bao gồm giấy nhắn của mẹ.
Nhưng lại không thể từ chối yêu cầu mà bé gái nói ra...
Ân Tu dường như đã biết được tiếng kêu la của nhà bên cạnh từ đâu mà ra rồi.
“Anh ơi, cho em xem với.” Bé gái mỉm cười quái dị, ngây thơ đòi tờ quy tắc trong tay Ân Tu.
Cho hay không cho thì đều là sự lựa chọn tử vong.
Lần này không chỉ Ân Tu mà ngay cả những người xem bên ngoài đều trầm mặc.
“Các người có nhìn thấy cảnh tượng gì trong căn nhà kia hay không?”
“Nhìn thấy rồi, lúc bị từ chối đầu của bé gái đột nhiên biến thành quái vật cắn đứt tứ chi của người kia”
“M.ẹ ki.ếp, tay chân tui bây giờ lạnh ngắt, sao phó bản này khác với những gì tui từng trải qua quá! Lần trước cũng đòi mạng giống vậy sao?”
“Tôi nhớ đây là phó bản dành cho người mới, đâu có khó như vậy đâu đúng không? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cậu còn gọi đây là phó bản dành cho người mới? Tôi mà là người mới bước vào đây thì chỉ có chết tươi như tên nhà bên cạnh.”
“Thật là tiến thoái lưỡng nan mà, mấy người chơi kia đều đơ ra rồi, xem cậu ta làm sao vượt qua đây, tôi nghĩ cho dù là Ân Tu thì cũng phải chết thôi?”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung về Ân Tu bên trong màn hình.
Sau khi im lặng vài giây, cậu vươn tay xoa đầu bé gái, cho dù đã cố gắng thể hiện hết sức ấm áp, nhưng gương mặt Ân Tu lại vô cùng lạnh nhạt, cậu nhàn nhạt nói: “Em đừng vội, đợi anh đọc xong rồi sẽ cho em xem.”
“Ò...” Khuôn mặt của bé gái lộ ra biểu tình bối rối.
Sau khi suy nghĩ vài giây thì miễn cưỡng gật đầu, không phải là không cho nó xem, cũng không tính là từ chối.
“Ngoan.” Ân Tu hời hợt an ủi rồi dẫn nó đi về phía sofa: “Ngồi chơi chút đi.”
Cậu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem xét tờ quy tắc, bé gái thì ngoan ngoãn chơi với búp bê trong tay, cảnh tượng vô cùng hòa hợp, không có tí cảm giác nguy hiểm nào.
Đạn mạt có chút kinh ngạc: “Vậy cũng được sao?”
“Cũng không phải không được, chỉ là cậu ta quá bình tĩnh rồi... sao có thể không sợ được chứ?”
“Đúng đó, vào phó bản mà cứ như trở về nhà vậy.”
“Có thể là do cậu ta không biết bé gái đó là một con quái vật hung tàn.”
Đạn mạt tràn đầy những suy nghĩ hỗn loạn, nhìn về phía Ân Tu rồi lại nhìn sang cảnh tượng máu me kia, khó mà tưởng được bọn họ đang ở trong cùng một phó bản.
Dỗ dành bé gái xong, Ân Tu tiếp tục đọc tờ giấy.
【Quy tắc sinh tồn trong phó bản:
3, Hãy giúp đỡ cô bé hành sự dựa theo ghi chú của người mẹ.
4, Không được đưa cho bé gái bất cứ loại vũ khí nào.
5, Không được mở cửa cho bất kỳ người ngoài nào, hơn nữa còn phải che giấu sự tồn tại của cô bé.
6, Đêm đến hãy ở lại phòng của mình, đừng đi đến phòng khách, đừng để nó tìm thấy.
7, Nếu cảm thấy có thứ gì đi vào phòng của bạn thì phải lập tức gọi bạn cùng phòng đến bên cạnh, hai người ở cùng một chỗ cho đến khi trời sáng.】
Ân Tu nghiêng nhẹ đầu, dường như không hiểu “nó” ở đây là gì, điều thứ 7 này có nhắc đến bạn cùng phòng, vậy là nói cậu cũng có một người bạn cùng phòng?
Quy tắc là tuyệt đối, quy tắc trong trấn nhỏ có nhắc đến hiến tế cho Dạ Nương Nương, thì bắt buộc phải có Dạ Nương Nương, quy tắc trong phó bản nói cậu có bạn cùng phòng thì chác chắn cậu sẽ có bạn cùng phòng.
Dường như để chứng minh cho suy nghĩ của Ân Tu, một cánh cửa khác trong phòng khách cọt kẹt mở ra, một người mà Ân Tu không nghĩ đến xuất hiện từ bên trong.
KHÔNG KY nha mấy mối, đủ sao thì ra chương tiếp nheeeeeeee.
Sao tui nghi điều thứ 7 quá, cha nội lập ra để chiếm tiện nghi Ân Tu nhà tui đúng hemmmmmm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.