Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão
Chương 19: Người Chơi Hội Tụ
Bạch Đào Ô Ô Long
22/08/2024
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Lê Mặc hướng về phía khung cửa nơi bé gái đang trèo lên, tặng cho nó một nụ cười, bé gái lập tức kéo rèm lại, ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà.
Không khí bên ngoài rất náo nhiệt, Ân Tu đã lựa chọn đi ra ngoài để tìm túi đồ của người mẹ, những người chơi khác rồi cũng sẽ bước ra ngoài ngay khi nhận thức được quy tắc này, điều này có nghĩa là tất cả cả người chơi trong dãy nhà này đều sẽ ra khỏi nhà, không gian cá nhân sẽ dần trở thành môi trường chung cho người chơi.
Khi những người chơi khác tập trung lại một chỗ, nếu như không có sự tồn tại của quy tắc cạnh tranh thì khả năng cao là bọn họ sẽ giúp đỡ lẫn nhau thông quan phó bản, vì vậy việc thành lập một đội nhóm lớn sau khi gặp mặt là khó tránh khỏi, và người dẫn đầu đội nhóm cũng sẽ cứ thuận theo tự nhiên mà sinh ra, nhất là trong phó bản dành cho người mới.
Người chơi bên ngoài màn hình phát sóng nhìn Ân Tu- người đầu tiên phát giác ra quy tắc, sau đó rời đi một mình mà không đợi chờ bất cứ ai, rồi lại dời sự chú ý sang đám người chơi đang chậm rãi mở cửa và tụ họp ở phía sau.
"Ân Tu đã đi xa rồi mà giờ đám người này mới lề mề đi ra, sắp lỡ mất đại lão rồi ó."
"Haiz, những phó bản thông thường đều là như vậy đó, dưới tình huống không có quy tắc cạnh tranh thì điều đầu tiên mọi người làm khi đụng mặt nhau là trao đổi những phát hiện về quy tắc của bản thân, chỉ có Ân Tu là không hòa đồng thôi."
"Tôi muốn xem xem liệu có người tài nào trong phó bản tân thủ đợt này hay không."
Sau khi người chơi tập trung gần như đông đủ thì mọi người đều quan sát xung quanh, làm quen với những gương mặt bên cạnh, thậm chí có người còn thăm dò lẫn nhau về độ hiểu biết phó bản.
"Khụ khụ." Có tiếng ho vang lên cắt ngang những cuộc thảo luận và thu hút sự chú ý của người chơi: "Chào mọi người, hiện tại đã là ngày thứ 3 trong phó bản rồi, tôi cho rằng những người đang đứng ở đây đều ý thức được việc người chơi cần phải ra ngoài tìm túi đồ của người mẹ..."
"Nếu cái phó bản này đã không có quan hệ tranh đấu với nhau thì mọi người có thể chung tay hỗ trợ lẫn nhau, tôi xin tự giới thiệu trước, tôi tên là Vương Quảng, đã có kinh nghiệm thông quan 3 phó bản."
"Lần này, vì dẫn dắt người mới nên mới vào phó bản tân thủ, tôi đã ở Thị Trấn Quy Tắc số 378 được gần nửa năm. Tôi cho rằng trong phó bản tân thủ này sẽ không có ai có nhiều kinh nghiệm được như mình, nên nếu mọi người tin tưởng thì tôi sẽ trở thành đội trưởng của nhóm chúng ta, hướng dẫn mọi người nghiên cứu phó bản, sớm ngày vượt ải."
Thái độ của gã ta thành khẩn, ngôn từ chính nghĩa lẫm liệt, lấy danh nghĩa giúp đỡ người khác nên ắt là sẽ không có ai khước từ.
Nhưng trong dòng người lập tức vang lên âm thanh mang tính chất vấn: "Trùng hợp vậy, tôi cũng là người có kinh nghiệm 3 lần thông quan phó bản, cũng vào đây để dẫn dắt người mới."
Người vừa lên tiếng này tiến lên đi đến bên cạnh người kia trước ánh nhìn của quần chúng, bọn họ đánh giá lẫn nhau và cân nhắc trong lòng.
Vào 3 ngày trước ở trong phó bản này, thông qua lời nhắc nhở qua làn đạn mạc của những người chơi ở trấn nhỏ nhà mình, mà có rất nhiều người chơi biết được có một vị đại lão đã cùng lúc tiến vào phó bản với họ, chỉ là người ở trấn nhỏ khác không biết tên của vị đại lão này, cũng không biết vị kia trông như thế nào.
Mà hiện tại lại có đến hai người tự nhận rằng đã thông quan 3 phó bản, họ đang đánh giá lẫn nhau, nếu như không còn người chơi có số lần vượt ải cao hơn đứng ra thì một trong hai người họ chính là vị đại lão được người chơi trong trấn nhỏ nhắc đến.
"Cho hỏi anh đây là..." Phát giác ra người phía trước này có thể là vị đại lão kia, cho nên thái độ của Vương Quảng trở nên mềm mỏng hơn nhiều, gã ta tỏ ra rất hoan nghênh đón tiếp người này.
Mà người đó ra ngoài cũng là vì muốn tìm đại lão nên tư tưởng cũng giống như Vương Quảng, trước mắt chỉ có hai người họ là có số lần vượt phó bản nhiều nhất, hắn ta không phải đại lão, vậy thì người luôn được nhắc đến trong khu bình luận chắc chắn là người kia rồi, do đó hắn ta nhanh chóng tiến lên hồ hởi chào hỏi: "Tôi tên là Trương Tư, gặp được anh lớn ở đây quả là vinh hạnh."
"Không, là tôi may mắn lắm mới gặp được anh." Hai người bắt đầu vài câu khách sáo, không dám tỏ thái độ với vị đại lão mà ngay cả bé gái cũng phải dỗ dành trong lời đồn.
"Nếu anh Tư vui lòng, thì phó bản này anh cứ dẫn đội đi." Thấy đại lão đã xuất hiện, Vương Quảng liền khiêm tốn nhường vị trí, chuẩn bị ôm đùi.
“Ôm đùi” là tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại dùng để chỉ việc dựa vào người có ưu thế (có tiền, có quyền chẳng hạn) để hưởng lợi. Nói nôm na thì “ôm đùi” cũng giống như “dựa hơi” trong tiếng Việt, đều là hành động thu lợi từ lợi thế của người khác. Từ này thường dùng pha chút hài hước, kiểu:
大神,抱大腿求福利. /Dàshén, bào dàtuǐ qiú fúlì./ Đại thần, ôm đùi cầu phúc lợi.
Câu này nghĩa là này cái người tài giỏi kia ơi, làm ơn cho dựa hơi chấm mút tí lợi lộc.
Trong giới giải trí, “ôm đùi” còn dùng để chỉ những nghệ sĩ chưa nổi tiếng dựa vào các ngôi sao, các nhà sản xuất, đạo diễn đã nổi tiếng để hưởng lợi. Cách dùng này thường mang nghĩa xúc phạm, miệt thị.
Về nguồn gốc, năm 1998, trong một trận đấu bóng đổ, huấn luận viên Jeff Van Gundy (đội New York Knicks, Mỹ) vì bảo vệ cầu thủ của mình mà chạy vào sân ôm đùi cầu thủ Alonzo Mourning của đội bạn. Từ đó, dân mạng Trung Quốc bắt đầu dùng từ “ôm đùi”.
"Không không không, vẫn là anh Quảng dẫn đội đi, tôi tin anh." Trương Tư cũng chỉ muốn ôm đùi, hắn ta cho rằng đại lão đang khiêm nhường.
"Cảm ơn sự tín nhiệm của anh Tư, nhưng tôi khẳng định bản thân không bằng anh, việc dẫn đội vẫn nên để anh làm thì hơn."
"Đây là lời gì vậy, tôi tin anh, mọi người cũng đều tin anh, cho nên vị trí đội trưởng này anh nên làm."
Hai người đùn đẩy cho nhau, những người chơi mới xung quanh muốn xen vào nhưng lại không dám, bọn họ chỉ là lũ gà con cùi bắp, có đại lão chịu dẫn dắt là đã tốt lắm rồi, một hay hai người đều được hết.
Người xem nhìn cảnh này mà tê cả da đầu: "Hai tên thiểu năng trí tuệ này đang làm gì vậy, cứ ở đây anh nhường tôi đẩy hoài, mau đuổi theo Ân Tu đi, sắp không kịp rồi."
"Cười chết, hai người chơi vượt 3 phó bản thì làm đội trưởng còn đại lão Ân Tu thông quan toàn bộ thì lại đang dạo quanh một mình."
"Có khi nào hai người đó nhận nhầm đối phương thành Ân Tu rồi không, cả hai đều gọi nhau là anh lớn kìa."
"Cũng có thể là như vậy... dù sao bọn họ cũng chưa từng gặp qua Ân Tu, cũng không biết cậu ta tên họ là gì."
"Quả là một trò hề lớn."
Quần chúng hứng chí ngời ngời, rất mong đợi được xem biểu cảm của hai người này sau khi biết người được bản thân ngưỡng mộ, đối xử lễ phép lại không phải vị đại lão trong lời đồn.
Bên trong màn hình, sau khi nhường tới nhường lui thì hai người cũng đã thống nhất được một phương án hoàn mỹ, đó chính là cùng làm đội trưởng.
"Đây là niềm vinh dự của tôi khi được anh Tư tin tưởng."
"Nói gì vậy, được làm đội trưởng cùng với anh khiến tôi rất vui mừng."
Hai người kề vai sát cánh, hiển nhiên là đã nhận định đối phương chính là vị đại lão kia, hơn nữa đại lão còn rất tán thưởng bản thân, thậm chí còn đồng ý nhường ra vị trí đội trưởng, thật vinh dự làm sao.
"Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta bàn một chút về túi đồ của người mẹ trước đi."
Sau khi thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp, cả hai quay lại chuẩn bị nói vài việc về phó bản cho người mới nghe, tuy nhiên, lúc này bọn họ lại phát hiện có một người mới đã nóng lòng, nhịn không được mà rời nhóm, chuẩn bị tiến vào thị trấn trước một mình.
"Ê, cậu kia, đừng đi lung tung chứ!" Thấy người mới vừa đi, Vương Quảng liền chau mày hô to, nhưng người đó chẳng thèm đoái hoài gì đến gã, cứ một mực rời đi.
Wattpad: tuyetnhi0753
Wordpress: nhacomeoltn.wordpress.com
Vương Quảng chửi bới nói: "Nhìn người mới hiện tại xem, kiêu ngạo thật đó, một thân một mình thì muốn đi đâu? Đồ không có kiến thức, những lúc như thế này mà không đi chung với người có kinh nghiệm thì chỉ có nước chờ chết mà thôi."
Trương Tư đứng bên cạnh cũng tiếp lời: "Đúng vậy, tự cho rằng bản thân sống qua được 3 ngày là đã có thể tự mình thông quan phó bản sao, còn coi thường những người từng trải nữa chứ."
Hai người họ cứ càu nhàu nhưng người mới đó đã đi ngày càng xa.
Cậu ta cũng từng nhìn thấy ánh đèn ở phía xa trong đêm tối và đoán được rằng chắc chắn phải có một thị trấn thật sự được nhắc đến trong bối cảnh, nhưng cách nơi này rất xa.
Thân là người mới, cậu ta quả thật rất lo lắng và sợ hãi, ở ngày đầu tiên nếu như không được đạn mạc nhắc nhở cách qua màn thì có cậu ta đã chết trong tay người phụ nữ kia rồi.
Mặc dù cậu ta không biết chính xác gương mặt của vị đại lão kia trông như thế nào, nhưng theo như lời miêu tả thì đó là một người lạnh nhạt, bình tĩnh và lý trí lại mang theo một tia dịu dàng khó mà thấy được, cho nên tuyệt đối không phải là hai người kia.
Cho dù có phải theo thì cậu ta cũng chỉ đi theo người đã thật sự giúp đỡ mình mà thôi.
Đi dọc theo con đường đổ nát, người mới quan sát khung cảnh xung quanh. Rìa ngoài thị trấn có những cánh đồng và rừng cây, mà dãy nhà mái bằng của bọn họ lại ẩn sau rừng cây đó, chỉ có một con đường ngoằn ngoèo dẫn vào trấn.
Cỏ dại mọc khắp nơi, ruộng đất hoang vu, hai bên là những ngôi nhà tranh bỏ hoang, dường như đã rất lâu rồi không có ai đi qua nơi này. Sự yên lặng làm lộ rõ sự hoang tàn và u ám, khiến cho cậu ta vô thức rùng mình.
Đi mãi đi mãi, bất chợt cậu ta bắt gặp một bóng người màu trắng ở cuối đường.
Dưới những tán lá um tùm, rậm rạp, ánh sáng loang lổ và rực rỡ đổ bóng lên cơ thể của người đó, thân hình gầy gò tắm trong ánh sáng càng làm tăng thêm sự mảnh mai và toát lên sự nhu hòa, nhưng mà thanh đao đeo bên hông lại tạo ra cảm giác sắc bén vô hình.
Người đó ngẩng đầu, mắt đối mắt với con mèo đen trên cây, nhìn như đang đối đầu nhưng lại chẳng có chút căng thẳng nào.
Nhất thời, khung cảnh này hài hòa đến nỗi trông không giống cảnh tượng trong phó bản.
"Xin chào?" Người mới ngơ ngác lên tiếng thăm dò.
Trong khoảnh khắc, cả người và mèo đều quay sang nhìn cậu ta, ánh mắt cả hai đồng loạt rơi trên người mới này.
Lê Mặc hướng về phía khung cửa nơi bé gái đang trèo lên, tặng cho nó một nụ cười, bé gái lập tức kéo rèm lại, ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà.
Không khí bên ngoài rất náo nhiệt, Ân Tu đã lựa chọn đi ra ngoài để tìm túi đồ của người mẹ, những người chơi khác rồi cũng sẽ bước ra ngoài ngay khi nhận thức được quy tắc này, điều này có nghĩa là tất cả cả người chơi trong dãy nhà này đều sẽ ra khỏi nhà, không gian cá nhân sẽ dần trở thành môi trường chung cho người chơi.
Khi những người chơi khác tập trung lại một chỗ, nếu như không có sự tồn tại của quy tắc cạnh tranh thì khả năng cao là bọn họ sẽ giúp đỡ lẫn nhau thông quan phó bản, vì vậy việc thành lập một đội nhóm lớn sau khi gặp mặt là khó tránh khỏi, và người dẫn đầu đội nhóm cũng sẽ cứ thuận theo tự nhiên mà sinh ra, nhất là trong phó bản dành cho người mới.
Người chơi bên ngoài màn hình phát sóng nhìn Ân Tu- người đầu tiên phát giác ra quy tắc, sau đó rời đi một mình mà không đợi chờ bất cứ ai, rồi lại dời sự chú ý sang đám người chơi đang chậm rãi mở cửa và tụ họp ở phía sau.
"Ân Tu đã đi xa rồi mà giờ đám người này mới lề mề đi ra, sắp lỡ mất đại lão rồi ó."
"Haiz, những phó bản thông thường đều là như vậy đó, dưới tình huống không có quy tắc cạnh tranh thì điều đầu tiên mọi người làm khi đụng mặt nhau là trao đổi những phát hiện về quy tắc của bản thân, chỉ có Ân Tu là không hòa đồng thôi."
"Tôi muốn xem xem liệu có người tài nào trong phó bản tân thủ đợt này hay không."
Sau khi người chơi tập trung gần như đông đủ thì mọi người đều quan sát xung quanh, làm quen với những gương mặt bên cạnh, thậm chí có người còn thăm dò lẫn nhau về độ hiểu biết phó bản.
"Khụ khụ." Có tiếng ho vang lên cắt ngang những cuộc thảo luận và thu hút sự chú ý của người chơi: "Chào mọi người, hiện tại đã là ngày thứ 3 trong phó bản rồi, tôi cho rằng những người đang đứng ở đây đều ý thức được việc người chơi cần phải ra ngoài tìm túi đồ của người mẹ..."
"Nếu cái phó bản này đã không có quan hệ tranh đấu với nhau thì mọi người có thể chung tay hỗ trợ lẫn nhau, tôi xin tự giới thiệu trước, tôi tên là Vương Quảng, đã có kinh nghiệm thông quan 3 phó bản."
"Lần này, vì dẫn dắt người mới nên mới vào phó bản tân thủ, tôi đã ở Thị Trấn Quy Tắc số 378 được gần nửa năm. Tôi cho rằng trong phó bản tân thủ này sẽ không có ai có nhiều kinh nghiệm được như mình, nên nếu mọi người tin tưởng thì tôi sẽ trở thành đội trưởng của nhóm chúng ta, hướng dẫn mọi người nghiên cứu phó bản, sớm ngày vượt ải."
Thái độ của gã ta thành khẩn, ngôn từ chính nghĩa lẫm liệt, lấy danh nghĩa giúp đỡ người khác nên ắt là sẽ không có ai khước từ.
Nhưng trong dòng người lập tức vang lên âm thanh mang tính chất vấn: "Trùng hợp vậy, tôi cũng là người có kinh nghiệm 3 lần thông quan phó bản, cũng vào đây để dẫn dắt người mới."
Người vừa lên tiếng này tiến lên đi đến bên cạnh người kia trước ánh nhìn của quần chúng, bọn họ đánh giá lẫn nhau và cân nhắc trong lòng.
Vào 3 ngày trước ở trong phó bản này, thông qua lời nhắc nhở qua làn đạn mạc của những người chơi ở trấn nhỏ nhà mình, mà có rất nhiều người chơi biết được có một vị đại lão đã cùng lúc tiến vào phó bản với họ, chỉ là người ở trấn nhỏ khác không biết tên của vị đại lão này, cũng không biết vị kia trông như thế nào.
Mà hiện tại lại có đến hai người tự nhận rằng đã thông quan 3 phó bản, họ đang đánh giá lẫn nhau, nếu như không còn người chơi có số lần vượt ải cao hơn đứng ra thì một trong hai người họ chính là vị đại lão được người chơi trong trấn nhỏ nhắc đến.
"Cho hỏi anh đây là..." Phát giác ra người phía trước này có thể là vị đại lão kia, cho nên thái độ của Vương Quảng trở nên mềm mỏng hơn nhiều, gã ta tỏ ra rất hoan nghênh đón tiếp người này.
Mà người đó ra ngoài cũng là vì muốn tìm đại lão nên tư tưởng cũng giống như Vương Quảng, trước mắt chỉ có hai người họ là có số lần vượt phó bản nhiều nhất, hắn ta không phải đại lão, vậy thì người luôn được nhắc đến trong khu bình luận chắc chắn là người kia rồi, do đó hắn ta nhanh chóng tiến lên hồ hởi chào hỏi: "Tôi tên là Trương Tư, gặp được anh lớn ở đây quả là vinh hạnh."
"Không, là tôi may mắn lắm mới gặp được anh." Hai người bắt đầu vài câu khách sáo, không dám tỏ thái độ với vị đại lão mà ngay cả bé gái cũng phải dỗ dành trong lời đồn.
"Nếu anh Tư vui lòng, thì phó bản này anh cứ dẫn đội đi." Thấy đại lão đã xuất hiện, Vương Quảng liền khiêm tốn nhường vị trí, chuẩn bị ôm đùi.
“Ôm đùi” là tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại dùng để chỉ việc dựa vào người có ưu thế (có tiền, có quyền chẳng hạn) để hưởng lợi. Nói nôm na thì “ôm đùi” cũng giống như “dựa hơi” trong tiếng Việt, đều là hành động thu lợi từ lợi thế của người khác. Từ này thường dùng pha chút hài hước, kiểu:
大神,抱大腿求福利. /Dàshén, bào dàtuǐ qiú fúlì./ Đại thần, ôm đùi cầu phúc lợi.
Câu này nghĩa là này cái người tài giỏi kia ơi, làm ơn cho dựa hơi chấm mút tí lợi lộc.
Trong giới giải trí, “ôm đùi” còn dùng để chỉ những nghệ sĩ chưa nổi tiếng dựa vào các ngôi sao, các nhà sản xuất, đạo diễn đã nổi tiếng để hưởng lợi. Cách dùng này thường mang nghĩa xúc phạm, miệt thị.
Về nguồn gốc, năm 1998, trong một trận đấu bóng đổ, huấn luận viên Jeff Van Gundy (đội New York Knicks, Mỹ) vì bảo vệ cầu thủ của mình mà chạy vào sân ôm đùi cầu thủ Alonzo Mourning của đội bạn. Từ đó, dân mạng Trung Quốc bắt đầu dùng từ “ôm đùi”.
"Không không không, vẫn là anh Quảng dẫn đội đi, tôi tin anh." Trương Tư cũng chỉ muốn ôm đùi, hắn ta cho rằng đại lão đang khiêm nhường.
"Cảm ơn sự tín nhiệm của anh Tư, nhưng tôi khẳng định bản thân không bằng anh, việc dẫn đội vẫn nên để anh làm thì hơn."
"Đây là lời gì vậy, tôi tin anh, mọi người cũng đều tin anh, cho nên vị trí đội trưởng này anh nên làm."
Hai người đùn đẩy cho nhau, những người chơi mới xung quanh muốn xen vào nhưng lại không dám, bọn họ chỉ là lũ gà con cùi bắp, có đại lão chịu dẫn dắt là đã tốt lắm rồi, một hay hai người đều được hết.
Người xem nhìn cảnh này mà tê cả da đầu: "Hai tên thiểu năng trí tuệ này đang làm gì vậy, cứ ở đây anh nhường tôi đẩy hoài, mau đuổi theo Ân Tu đi, sắp không kịp rồi."
"Cười chết, hai người chơi vượt 3 phó bản thì làm đội trưởng còn đại lão Ân Tu thông quan toàn bộ thì lại đang dạo quanh một mình."
"Có khi nào hai người đó nhận nhầm đối phương thành Ân Tu rồi không, cả hai đều gọi nhau là anh lớn kìa."
"Cũng có thể là như vậy... dù sao bọn họ cũng chưa từng gặp qua Ân Tu, cũng không biết cậu ta tên họ là gì."
"Quả là một trò hề lớn."
Quần chúng hứng chí ngời ngời, rất mong đợi được xem biểu cảm của hai người này sau khi biết người được bản thân ngưỡng mộ, đối xử lễ phép lại không phải vị đại lão trong lời đồn.
Bên trong màn hình, sau khi nhường tới nhường lui thì hai người cũng đã thống nhất được một phương án hoàn mỹ, đó chính là cùng làm đội trưởng.
"Đây là niềm vinh dự của tôi khi được anh Tư tin tưởng."
"Nói gì vậy, được làm đội trưởng cùng với anh khiến tôi rất vui mừng."
Hai người kề vai sát cánh, hiển nhiên là đã nhận định đối phương chính là vị đại lão kia, hơn nữa đại lão còn rất tán thưởng bản thân, thậm chí còn đồng ý nhường ra vị trí đội trưởng, thật vinh dự làm sao.
"Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta bàn một chút về túi đồ của người mẹ trước đi."
Sau khi thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp, cả hai quay lại chuẩn bị nói vài việc về phó bản cho người mới nghe, tuy nhiên, lúc này bọn họ lại phát hiện có một người mới đã nóng lòng, nhịn không được mà rời nhóm, chuẩn bị tiến vào thị trấn trước một mình.
"Ê, cậu kia, đừng đi lung tung chứ!" Thấy người mới vừa đi, Vương Quảng liền chau mày hô to, nhưng người đó chẳng thèm đoái hoài gì đến gã, cứ một mực rời đi.
Wattpad: tuyetnhi0753
Wordpress: nhacomeoltn.wordpress.com
Vương Quảng chửi bới nói: "Nhìn người mới hiện tại xem, kiêu ngạo thật đó, một thân một mình thì muốn đi đâu? Đồ không có kiến thức, những lúc như thế này mà không đi chung với người có kinh nghiệm thì chỉ có nước chờ chết mà thôi."
Trương Tư đứng bên cạnh cũng tiếp lời: "Đúng vậy, tự cho rằng bản thân sống qua được 3 ngày là đã có thể tự mình thông quan phó bản sao, còn coi thường những người từng trải nữa chứ."
Hai người họ cứ càu nhàu nhưng người mới đó đã đi ngày càng xa.
Cậu ta cũng từng nhìn thấy ánh đèn ở phía xa trong đêm tối và đoán được rằng chắc chắn phải có một thị trấn thật sự được nhắc đến trong bối cảnh, nhưng cách nơi này rất xa.
Thân là người mới, cậu ta quả thật rất lo lắng và sợ hãi, ở ngày đầu tiên nếu như không được đạn mạc nhắc nhở cách qua màn thì có cậu ta đã chết trong tay người phụ nữ kia rồi.
Mặc dù cậu ta không biết chính xác gương mặt của vị đại lão kia trông như thế nào, nhưng theo như lời miêu tả thì đó là một người lạnh nhạt, bình tĩnh và lý trí lại mang theo một tia dịu dàng khó mà thấy được, cho nên tuyệt đối không phải là hai người kia.
Cho dù có phải theo thì cậu ta cũng chỉ đi theo người đã thật sự giúp đỡ mình mà thôi.
Đi dọc theo con đường đổ nát, người mới quan sát khung cảnh xung quanh. Rìa ngoài thị trấn có những cánh đồng và rừng cây, mà dãy nhà mái bằng của bọn họ lại ẩn sau rừng cây đó, chỉ có một con đường ngoằn ngoèo dẫn vào trấn.
Cỏ dại mọc khắp nơi, ruộng đất hoang vu, hai bên là những ngôi nhà tranh bỏ hoang, dường như đã rất lâu rồi không có ai đi qua nơi này. Sự yên lặng làm lộ rõ sự hoang tàn và u ám, khiến cho cậu ta vô thức rùng mình.
Đi mãi đi mãi, bất chợt cậu ta bắt gặp một bóng người màu trắng ở cuối đường.
Dưới những tán lá um tùm, rậm rạp, ánh sáng loang lổ và rực rỡ đổ bóng lên cơ thể của người đó, thân hình gầy gò tắm trong ánh sáng càng làm tăng thêm sự mảnh mai và toát lên sự nhu hòa, nhưng mà thanh đao đeo bên hông lại tạo ra cảm giác sắc bén vô hình.
Người đó ngẩng đầu, mắt đối mắt với con mèo đen trên cây, nhìn như đang đối đầu nhưng lại chẳng có chút căng thẳng nào.
Nhất thời, khung cảnh này hài hòa đến nỗi trông không giống cảnh tượng trong phó bản.
"Xin chào?" Người mới ngơ ngác lên tiếng thăm dò.
Trong khoảnh khắc, cả người và mèo đều quay sang nhìn cậu ta, ánh mắt cả hai đồng loạt rơi trên người mới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.