Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão
Chương 12: Tối Nay Tôi Sẽ Trói Anh Lại Trong Phòng Khách
Bạch Đào Ô Ô Long
17/05/2024
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
~~
Đạn mạc được một trận rùng mình, những người chơi bên ngoài bắt đầu cảm thấy tò mò về những quy tắc nghiêm ngặt được đặt ra trong trấn nhỏ cũng như cảm giác thần bí vốn có trên người Ân Tu.
Có thể khiến cho người chơi trong trấn nhỏ liên tục nhắc nhở về sự tồn tại của mình thì chứng tỏ bản thân cậu cũng chính là một mối nguy.
Ân Tu đang dỡ tấm gương trong phòng vệ sinh xuống thì nghe thấy tiếng khóc suy sụp và tiếng hét bi ai từ nhà bên cạnh, cậu nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, rồi dùng vải bọc tấm gương lại cất trên nóc tủ trong nhà, đảm bảo cô bé không với tới được.
Cậu đã kiểm tra toàn bộ căn nhà, chỉ có phòng vệ sinh và căn phòng mà cậu tỉnh lại là có gương, một cái để dùng khi rửa mặt, còn một cái để dùng khi trang điểm.
Căn phòng mà cậu tỉnh lại có lẽ là phòng của cái thứ được gọi là mẹ trong mục thông tin, bé gái thì có phòng riêng của nó, còn cái người tên Lê Mặc kia chắc là tỉnh lại trong phòng dành cho khách, bên trong không có vật dụng nào dùng để chỉ ra tính hướng, đều là đồ dùng để cho khách tới thăm nhà sử dụng, trong nhà không có thứ gì liên quan đến người cha ngay cả ảnh chụp cũng chỉ có hai mẹ con, có lẽ người này sẽ không có cơ hội xuất hiện ở phó bản này.
Sau khi dọn dẹp xong mấy tấm gương có khả năng trở thành nguyên tố khiến bản thân vi phạm quy tắc thì Ân Tu đi kiểm tra tủ lạnh một chút, quả thật bên trong đã được chuẩn bị sẵn thức ăn, có rau củ và trái cây, đủ để bọn họ dùng trong 3 ngày.
Trước mắt, xem ra việc hoàn thành nhiệm vụ liên quan đến bé gái trên tờ giấy quy tắc ở giai đoạn đầu cũng khá là đơn giản, chỉ cần biết phòng bị đến nơi đến chốn thì vẫn có cơ hội sống sót trong 3 ngày, nhưng giai đoạn về sau thì hơi khó để nói trước.
“Cậu đang làm gì vậy?” Lê Mặc đi đến đứng ở cửa phòng bếp mà không hề nghe ra một tiếng động nào, anh chăm chú nhìn Ân Tu đang sơ chế thực phẩm.
Cậu đang xắn tay áo, mặc một chiếc tạp dề màu hồng đứng trong bếp, con dao bếp trong tay cậu nhanh chóng mà gọn gàng xử lý thức ăn trên thớt, động tác đặc biệt điêu luyện.
“Nấu ăn.” Ân Tu nhàn nhạt đáp, cậu chỉ tay về phía tấm lịch được treo trên tường: “Hôm nay là ngày đầu tiên, nó vẫn chưa được ăn cơm.”
Lê Mặc đi về đó, anh lật một tờ lịch ra xem, hôm này là ngày 17, ngày 19 thì được khoanh tròn, có lẽ đây là ngày người mẹ quay về.
Ba ngày, chính là ngày 17, 18, 19.
Trong giấy nhắn của người mẹ có dặn dò rằng phải cho bé gái ăn cơm, hôm nay là ngày đầu tiên, cũng là ngày bắt buộc phải ăn cơm.
Lê Mặc nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này thời gian trong phó bản đã là chạng vạng tối, nếu không kịp nhận thức được vấn đề này trước khi trời tối hẳn thì rất có khả năng sẽ bị phán định vi phạm quy tắc dẫn đến tử vong vào lúc 0 giờ.
“M.ẹ kiếp, tôi cũng không để ý đến việc này luôn!”
Những người chơi nhận được lời nhắc nhở trong khu bình luận đều kinh ngạc.
“Cứ lo quan tam đến đám quỷ dị mà quên mất phải kiểm tra ngày tháng.”
“Đây chính là sự sắp xếp của phó bản, những người chơi mới vào phó bản thì trước tiên điều họ làm sẽ là tìm quy tắc sau đó học thuộc nó, nhưng khi vẫn chưa thuộc được bao nhiêu thì quỷ dị sẽ xuất hiện quấy nhiễu họ.”
“Những người chơi bị dọa sợ một phen còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì lại phải đi loại trừ những nhân tố dễ dàng khiến bản thân tử vong trên quy tắc, sau khi xong xuôi thì trời đã gần tối, lúc này họ sẽ thuận theo bản năng mà đặt sự chú ý lên những quy tắc cần phải nhớ sau khi trời tối cùng những sự vật cần phải cảnh giác, mà quên mất quy tắc phải cho bé gái ăn cơm vừa thường trực vừa không bắt mắt này.”
“Phó bản này thâm độc quá đi!”
“May mà phó bản lần này có Ân Tu... nếu như mấy người chơi ở trấn nhỏ khác có thể ý thức được điều này khi nhìn thấy Ân Tu nấu cơm thì nên nhắc nhở người chơi ở trấn của mình đi.”
“Có lẽ sẽ có không ít người xem phát sóng của Ân Tu vào ngày mai đâu, ngọn đèn sáng của phó bản mà.”
“Tôi đang ghi chép lại cả rồi, có thể học hỏi được nhiều thứ lắm.”
“Chờ đến khi người chơi cùng nhau tập hợp, khu bình luận thành khu chung thì tôi muốn nhìn xem mấy người ở trấn nhỏ của vị diện khác sẽ nói gì.”
“Tôi cảm thấy sẽ có một đám người tâng bốc Ân Tu.”
“Vậy thì cứ tâng bốc, nhưng nói gì thì nói cái tạp dề hồng đó buộc trên người Ân Tu cũng thích hợp lắm...”
“Đoán câu cậu muốn nói: Mẹ nam.”
Ân Tu đã làm được vài món ăn trong khi đạn mạc đang bay như gió trong phòng phát sóng.
Cậu lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp cơm trưa, hình như là loại cô bé dùng để đem cơm mang đến trường, cậu nhét thức ăn vào từng ngăn, sau khi xới cơm vào thì cậu đậy nắp lại và chuẩn bị đi đến căn phòng của cô bé.
Trước khi đi, Ân Tu quay đầu nhìn Lê Mặc đang đứng ở trước cửa phòng bếp, ánh mắt của anh ta cứ dính chặt lên từng món ăn mà Ân Tu vừa làm xong, một người luôn dùng 90% thời gian để nhìn mình bỗng lại nhìn cơm nước mình nấu, trong lòng Ân Tu chợt có dự cảm không lành. Wp: tuyetnhi0753 https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
“Đừng ăn vụng, tôi không muốn nấu thêm lần nữa đâu. Nếu lúc tôi trở ra mà không còn cơm nữa thì tối nay tôi sẽ trói anh ở phòng khách.” Ánh mắt Ân Tu ảm đạm, cậu nghiêm túc đe dọa.
Lê Mặc hơi mỉm cười gật đầu, đôi tay đang muốn chuyển động không yên liền trở nên an phận.
Ân Tu xoay đầu, mở cửa phòng của bé gái rồi đi vào trong.
Đây là một căn phòng trẻ em đơn giản, có ga trải giường màu hồng, trên bức tường ngay đầu giường có những mảnh giấy dán đủ loại nhìn rất dễ thương, trên thảm trải sàn thì có rất nhiều búp bê và gấu bông, trên giá sách bên cạnh có bày vài quyển truyện cổ tích, nhưng cũng chỉ có vài quyển mà thôi, bên trên có dấu vết đã từng được lật xem, những vết tích này đã khá cũ rồi.
Thấy Ân Tu đi vào, bé gái đang chơi búp bê trên trải sàn lập tức căng thẳng, đôi tay nó xoa nắn thỏ bông khiến cho món đồ chơi này dính đầy dấu tay máu.
“Ăn cơm thôi.” Ân Tu đặt hộp cơm lên chiếc bàn học duy nhất trong phòng, khóe mắt liếc thấy vết máu trên thảm trải sàn xung quanh bé gái, ngay cả trên người của nó cũng dính không ít máu.
“Ò.” Bé gái đáp lại, nó ngoan ngoãn ôm thỏ bông đứng dậy, đi đến bên bàn học.
“Sao người em dơ vậy?” Ân Tu quét mắt nhìn một lượt người nó từ trên xuống dưới, máu trên váy có lẽ đã khô rồi nhưng những vết máu khác dính trên làn da trắng trẻo sạch sẽ khiến nó trông rất thảm.
“Anh nói số máu này sao?” Bé gái ra vẻ vô tội cong môi cười: “Là máu của những người khác đó.”
Cái gọi là những người khác này đại khái chính là những người chơi khác từ những căn phòng khác nhau, cũng không quá khó đoán, trong không gian độc lập cũng chính là căn phòng khác của mỗi người chơi đều có một bé gái, nhưng thật ra bọn chúng đều là một mà thôi.
“Chờ đã.” Thấy bé gái sắp ăn cơm, Ân Tu nhanh chóng ngăn cản, vội vã mở cửa đi ra ngoài.
Bé gái nghi hoặc đứng tại chỗ, một lúc sau nó thấy Ân Tu cầm theo một cái khăn ướt đi vào.
“Đưa tay ra.”
“Ò.” Bé gái nghe lời đưa đôi tay nhỏ ra.
Ân Tu dùng khăn ướt lau sạch sẽ vết máu trên người nó, thuận tiện lau luôn khuôn mặt nhỏ nhắn đó: “Phải rửa tay trước khi dùng bữa, mẹ em không dạy em sao?”
Bé gái ngơ ngác: “Có dạy qua...”
“Lần sau chú ý một chút.” Sau khi Ân Tu lau sạch sẽ người nó thì chiếc khăn đã thấm đẫm máu, ánh mặt cậu lạnh nhạt: “Lát nữa anh sẽ tìm một chiếc váy khác cho em, tắm rửa sạch sẽ thay đồ rồi hẳn đi ngủ.”
“Biết rồi.” Bé gái mơ mơ hồ hồ gật đầu một cái, rồi ngồi vào bàn học chuẩn bị ăn cơm.
Nó xoay đầu phát hiện Ân Tu vẫn chưa đi, cậu đang đứng đó chuyên chú nhìn nó, bé gái không nhịn được mà hỏi: “Anh trai nhìn em làm gì? Anh cũng muốn ăn cơm à?”
“Anh không ăn.” Vẻ mặt Ân Tu thản nhiên: “Nhưng anh phải trông chừng em ăn.”
Trên quy tắc có viết bắt buộc phải cho bé gái dùng bữa, nhưng ai có thể đảm bảo được rằng nó sẽ không mang cơm đổ đi ngay khi cậu vừa ra khỏi phòng rồi bảo rằng bản thân đã ăn hết rồi cơ chứ.
Thấy Ân Tu không tin mình, bé gái nhăn mặt hừ mạnh một tiếng, sau đó nó cầm đũa lên vừa cho thức ăn vào miệng vừa lẩm bẩm: “Anh trai hư, em quyết định sẽ ghét anh rồi.”
Một miếng thức ăn vừa vào miệng thì mi mắt nó lập tức cong cong, hưởng thụ sự hạnh phúc: “Ngon lắm! Anh trai hư nè, em vẫn là quyết định cứ thích anh thì hơn!”
Không reup! Không ky! Không hối!
Không đem bản dịch của nhà mình đi reup để phục vụ cho các hình thức thương mại, reup free thì để lại cre cho mình.
Hãy để lại sao cho mỗi chương truyện nhé
~~
Đạn mạc được một trận rùng mình, những người chơi bên ngoài bắt đầu cảm thấy tò mò về những quy tắc nghiêm ngặt được đặt ra trong trấn nhỏ cũng như cảm giác thần bí vốn có trên người Ân Tu.
Có thể khiến cho người chơi trong trấn nhỏ liên tục nhắc nhở về sự tồn tại của mình thì chứng tỏ bản thân cậu cũng chính là một mối nguy.
Ân Tu đang dỡ tấm gương trong phòng vệ sinh xuống thì nghe thấy tiếng khóc suy sụp và tiếng hét bi ai từ nhà bên cạnh, cậu nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, rồi dùng vải bọc tấm gương lại cất trên nóc tủ trong nhà, đảm bảo cô bé không với tới được.
Cậu đã kiểm tra toàn bộ căn nhà, chỉ có phòng vệ sinh và căn phòng mà cậu tỉnh lại là có gương, một cái để dùng khi rửa mặt, còn một cái để dùng khi trang điểm.
Căn phòng mà cậu tỉnh lại có lẽ là phòng của cái thứ được gọi là mẹ trong mục thông tin, bé gái thì có phòng riêng của nó, còn cái người tên Lê Mặc kia chắc là tỉnh lại trong phòng dành cho khách, bên trong không có vật dụng nào dùng để chỉ ra tính hướng, đều là đồ dùng để cho khách tới thăm nhà sử dụng, trong nhà không có thứ gì liên quan đến người cha ngay cả ảnh chụp cũng chỉ có hai mẹ con, có lẽ người này sẽ không có cơ hội xuất hiện ở phó bản này.
Sau khi dọn dẹp xong mấy tấm gương có khả năng trở thành nguyên tố khiến bản thân vi phạm quy tắc thì Ân Tu đi kiểm tra tủ lạnh một chút, quả thật bên trong đã được chuẩn bị sẵn thức ăn, có rau củ và trái cây, đủ để bọn họ dùng trong 3 ngày.
Trước mắt, xem ra việc hoàn thành nhiệm vụ liên quan đến bé gái trên tờ giấy quy tắc ở giai đoạn đầu cũng khá là đơn giản, chỉ cần biết phòng bị đến nơi đến chốn thì vẫn có cơ hội sống sót trong 3 ngày, nhưng giai đoạn về sau thì hơi khó để nói trước.
“Cậu đang làm gì vậy?” Lê Mặc đi đến đứng ở cửa phòng bếp mà không hề nghe ra một tiếng động nào, anh chăm chú nhìn Ân Tu đang sơ chế thực phẩm.
Cậu đang xắn tay áo, mặc một chiếc tạp dề màu hồng đứng trong bếp, con dao bếp trong tay cậu nhanh chóng mà gọn gàng xử lý thức ăn trên thớt, động tác đặc biệt điêu luyện.
“Nấu ăn.” Ân Tu nhàn nhạt đáp, cậu chỉ tay về phía tấm lịch được treo trên tường: “Hôm nay là ngày đầu tiên, nó vẫn chưa được ăn cơm.”
Lê Mặc đi về đó, anh lật một tờ lịch ra xem, hôm này là ngày 17, ngày 19 thì được khoanh tròn, có lẽ đây là ngày người mẹ quay về.
Ba ngày, chính là ngày 17, 18, 19.
Trong giấy nhắn của người mẹ có dặn dò rằng phải cho bé gái ăn cơm, hôm nay là ngày đầu tiên, cũng là ngày bắt buộc phải ăn cơm.
Lê Mặc nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này thời gian trong phó bản đã là chạng vạng tối, nếu không kịp nhận thức được vấn đề này trước khi trời tối hẳn thì rất có khả năng sẽ bị phán định vi phạm quy tắc dẫn đến tử vong vào lúc 0 giờ.
“M.ẹ kiếp, tôi cũng không để ý đến việc này luôn!”
Những người chơi nhận được lời nhắc nhở trong khu bình luận đều kinh ngạc.
“Cứ lo quan tam đến đám quỷ dị mà quên mất phải kiểm tra ngày tháng.”
“Đây chính là sự sắp xếp của phó bản, những người chơi mới vào phó bản thì trước tiên điều họ làm sẽ là tìm quy tắc sau đó học thuộc nó, nhưng khi vẫn chưa thuộc được bao nhiêu thì quỷ dị sẽ xuất hiện quấy nhiễu họ.”
“Những người chơi bị dọa sợ một phen còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì lại phải đi loại trừ những nhân tố dễ dàng khiến bản thân tử vong trên quy tắc, sau khi xong xuôi thì trời đã gần tối, lúc này họ sẽ thuận theo bản năng mà đặt sự chú ý lên những quy tắc cần phải nhớ sau khi trời tối cùng những sự vật cần phải cảnh giác, mà quên mất quy tắc phải cho bé gái ăn cơm vừa thường trực vừa không bắt mắt này.”
“Phó bản này thâm độc quá đi!”
“May mà phó bản lần này có Ân Tu... nếu như mấy người chơi ở trấn nhỏ khác có thể ý thức được điều này khi nhìn thấy Ân Tu nấu cơm thì nên nhắc nhở người chơi ở trấn của mình đi.”
“Có lẽ sẽ có không ít người xem phát sóng của Ân Tu vào ngày mai đâu, ngọn đèn sáng của phó bản mà.”
“Tôi đang ghi chép lại cả rồi, có thể học hỏi được nhiều thứ lắm.”
“Chờ đến khi người chơi cùng nhau tập hợp, khu bình luận thành khu chung thì tôi muốn nhìn xem mấy người ở trấn nhỏ của vị diện khác sẽ nói gì.”
“Tôi cảm thấy sẽ có một đám người tâng bốc Ân Tu.”
“Vậy thì cứ tâng bốc, nhưng nói gì thì nói cái tạp dề hồng đó buộc trên người Ân Tu cũng thích hợp lắm...”
“Đoán câu cậu muốn nói: Mẹ nam.”
Ân Tu đã làm được vài món ăn trong khi đạn mạc đang bay như gió trong phòng phát sóng.
Cậu lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp cơm trưa, hình như là loại cô bé dùng để đem cơm mang đến trường, cậu nhét thức ăn vào từng ngăn, sau khi xới cơm vào thì cậu đậy nắp lại và chuẩn bị đi đến căn phòng của cô bé.
Trước khi đi, Ân Tu quay đầu nhìn Lê Mặc đang đứng ở trước cửa phòng bếp, ánh mắt của anh ta cứ dính chặt lên từng món ăn mà Ân Tu vừa làm xong, một người luôn dùng 90% thời gian để nhìn mình bỗng lại nhìn cơm nước mình nấu, trong lòng Ân Tu chợt có dự cảm không lành. Wp: tuyetnhi0753 https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
“Đừng ăn vụng, tôi không muốn nấu thêm lần nữa đâu. Nếu lúc tôi trở ra mà không còn cơm nữa thì tối nay tôi sẽ trói anh ở phòng khách.” Ánh mắt Ân Tu ảm đạm, cậu nghiêm túc đe dọa.
Lê Mặc hơi mỉm cười gật đầu, đôi tay đang muốn chuyển động không yên liền trở nên an phận.
Ân Tu xoay đầu, mở cửa phòng của bé gái rồi đi vào trong.
Đây là một căn phòng trẻ em đơn giản, có ga trải giường màu hồng, trên bức tường ngay đầu giường có những mảnh giấy dán đủ loại nhìn rất dễ thương, trên thảm trải sàn thì có rất nhiều búp bê và gấu bông, trên giá sách bên cạnh có bày vài quyển truyện cổ tích, nhưng cũng chỉ có vài quyển mà thôi, bên trên có dấu vết đã từng được lật xem, những vết tích này đã khá cũ rồi.
Thấy Ân Tu đi vào, bé gái đang chơi búp bê trên trải sàn lập tức căng thẳng, đôi tay nó xoa nắn thỏ bông khiến cho món đồ chơi này dính đầy dấu tay máu.
“Ăn cơm thôi.” Ân Tu đặt hộp cơm lên chiếc bàn học duy nhất trong phòng, khóe mắt liếc thấy vết máu trên thảm trải sàn xung quanh bé gái, ngay cả trên người của nó cũng dính không ít máu.
“Ò.” Bé gái đáp lại, nó ngoan ngoãn ôm thỏ bông đứng dậy, đi đến bên bàn học.
“Sao người em dơ vậy?” Ân Tu quét mắt nhìn một lượt người nó từ trên xuống dưới, máu trên váy có lẽ đã khô rồi nhưng những vết máu khác dính trên làn da trắng trẻo sạch sẽ khiến nó trông rất thảm.
“Anh nói số máu này sao?” Bé gái ra vẻ vô tội cong môi cười: “Là máu của những người khác đó.”
Cái gọi là những người khác này đại khái chính là những người chơi khác từ những căn phòng khác nhau, cũng không quá khó đoán, trong không gian độc lập cũng chính là căn phòng khác của mỗi người chơi đều có một bé gái, nhưng thật ra bọn chúng đều là một mà thôi.
“Chờ đã.” Thấy bé gái sắp ăn cơm, Ân Tu nhanh chóng ngăn cản, vội vã mở cửa đi ra ngoài.
Bé gái nghi hoặc đứng tại chỗ, một lúc sau nó thấy Ân Tu cầm theo một cái khăn ướt đi vào.
“Đưa tay ra.”
“Ò.” Bé gái nghe lời đưa đôi tay nhỏ ra.
Ân Tu dùng khăn ướt lau sạch sẽ vết máu trên người nó, thuận tiện lau luôn khuôn mặt nhỏ nhắn đó: “Phải rửa tay trước khi dùng bữa, mẹ em không dạy em sao?”
Bé gái ngơ ngác: “Có dạy qua...”
“Lần sau chú ý một chút.” Sau khi Ân Tu lau sạch sẽ người nó thì chiếc khăn đã thấm đẫm máu, ánh mặt cậu lạnh nhạt: “Lát nữa anh sẽ tìm một chiếc váy khác cho em, tắm rửa sạch sẽ thay đồ rồi hẳn đi ngủ.”
“Biết rồi.” Bé gái mơ mơ hồ hồ gật đầu một cái, rồi ngồi vào bàn học chuẩn bị ăn cơm.
Nó xoay đầu phát hiện Ân Tu vẫn chưa đi, cậu đang đứng đó chuyên chú nhìn nó, bé gái không nhịn được mà hỏi: “Anh trai nhìn em làm gì? Anh cũng muốn ăn cơm à?”
“Anh không ăn.” Vẻ mặt Ân Tu thản nhiên: “Nhưng anh phải trông chừng em ăn.”
Trên quy tắc có viết bắt buộc phải cho bé gái dùng bữa, nhưng ai có thể đảm bảo được rằng nó sẽ không mang cơm đổ đi ngay khi cậu vừa ra khỏi phòng rồi bảo rằng bản thân đã ăn hết rồi cơ chứ.
Thấy Ân Tu không tin mình, bé gái nhăn mặt hừ mạnh một tiếng, sau đó nó cầm đũa lên vừa cho thức ăn vào miệng vừa lẩm bẩm: “Anh trai hư, em quyết định sẽ ghét anh rồi.”
Một miếng thức ăn vừa vào miệng thì mi mắt nó lập tức cong cong, hưởng thụ sự hạnh phúc: “Ngon lắm! Anh trai hư nè, em vẫn là quyết định cứ thích anh thì hơn!”
Không reup! Không ky! Không hối!
Không đem bản dịch của nhà mình đi reup để phục vụ cho các hình thức thương mại, reup free thì để lại cre cho mình.
Hãy để lại sao cho mỗi chương truyện nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.