Sau Khi Goá Chồng Tôi Liền Gả Cho Đại Lão
Chương 4:
Tứ Đan Phô
14/10/2024
Tuy nhiên, nếu nhà của cô em chồng có thể kết hôn với Triệu Chi Ngạo, bà cũng sẵn sàng bỏ công sức duy trì mối quan hệ tốt giữa hai nhà.
Những năm gần đây chiến tranh liên miên, người giàu đều chạy ra nước ngoài. Gia đình họ có thể cũng phải chạy đến Cảng Thành lánh nạn. Nếu có thể tác hợp cho Triệu Chi Ngạo và Hoan Nhi, sau này đến Cảng Thành sẽ không lo không có chỗ ở.
Cô hai thấy hơi thiếu tự tin: “Hoan Nhi nhà chúng ta cũng xinh nhưng nhút nhát, không biết Triệu Chi Ngạo có để ý đến nó không nữa.”
Mợ cả an ủi: “Đàn ông như Triệu Chi Ngạo thì làm gì thiếu phụ nữ, hắn còn có mấy cô vợ bé ở Cảng Thành, nghe nói ai cũng đẹp như tiên. Đến giờ hắn vẫn chưa kết hôn là vì muốn tìm một tiểu thư danh giá. Tuy Hoan Nhi có hơi nhút nhát nhưng là tiểu thư danh giá, đàn ông ai cũng thích cả thôi.”
Cô hai nghe vậy cũng thấy có lý: “Triệu Chi Ngạo đã 28 tuổi rồi nhỉ? Hơn Hoan Nhi mười tuổi. Theo lý thì không nên chê.”
“Anh cả của cô đã tốn nhiều công sức mới mời được thầy dạy của Triệu Chi Ngạo đến nói chuyện, chuyện này mười phần thì chín phần sẽ thành.”
“Tôi nhất định sẽ bảo Hoan Nhi suốt đời nhớ ơn anh cả và chị dâu.”
“Đều là người nhà, nói những lời khách sáo này làm gì.”
Cười nói vài câu, cô hai lại quay sang giải thích với Lâm Ngộ Phàm: “Anh cả định giới thiệu Hoan Nhi cho Triệu Chi Ngạo của nhánh thứ năm. Cô gặp Triệu Chi Ngạo rồi chứ? Trong nhà họ Triệu thì hắn là người thành đạt nhất, không chỉ giàu có quyền thế mà còn rất đẹp trai.”
Lâm Ngộ Phàm giúp bóc hạt sen, sự chú ý của cô đều dồn vào phòng bà cụ, không để ý lắm đến câu chuyện của họ. Cô không hứng thú với chuyện này.
Kiếp trước, Hoan Nhi nhờ cô trang điểm, cô cũng tốt bụng giúp, còn cho mượn sườn xám và trang sức, ai ngờ buổi xem mắt không thành.
Triệu Chi Ngạo không để ý đến cô gái nhỏ, bà cụ cùng chị chồng lại trách cô trang điểm cho Hoan Nhi quá lòe loẹt.
Đúng là lòng tốt bị sét đánh!
Vì vậy giờ Lâm Ngộ Phàm chỉ muốn xem kịch.
Cô cười nói: “Tốt quá rồi còn gì.”
Cô hai vốn nhạy cảm nên thấy Lâm Ngộ Phàm không nhiệt tình thì nghĩ rằng cô nhớ đến thân phận góa phụ của mình, trong lòng có khúc mắc với chuyện hôn nhân tốt đẹp của người khác nên cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười, cùng chị dâu cả chuyển chủ đề.
Trong phòng bà cụ có động tĩnh, Triệu Minh Kiệt bước ra trước.
Lâm Ngộ Phàm kìm nén sự ghê tởm trong lòng, không biểu lộ gì trên mặt, cô chỉ muốn biết vợ chồng lão tam bàn bạc gì với bà cụ ở trong phòng.
Nhánh thứ hai của nhà họ Triệu có bốn anh em trai. Lão đại Triệu Lễ Kiệt hiện là người đứng đầu nhánh này, lão nhị mất sớm, lão tam Triệu Minh Kiệt là một kẻ vô dụng điển hình, còn lão tứ Triệu Vân Kiệt đã qua đời ba năm trước vì bệnh.
Triệu Lễ Kiệt làm phó giám đốc ngân hàng, còn Triệu Minh Kiệt không có công việc chính thức, chủ yếu dựa vào mối quan hệ của tổ tiên để giúp người khác làm ăn.
Thu nhập của hai anh em không nhiều, hiện tại nhánh thứ hai vẫn sống dựa vào tài sản tổ tiên để lại.
Triệu Minh Kiệt là kẻ ăn chơi nhất trong ba anh em, trông bảnh bao nhưng lại vô hại!
Nhưng trong những năm sống ở Cảng Thành, bởi vì Lâm Ngộ Phàm sống cùng gia đình Triệu Minh Kiệt nên cô có thể thấy rõ sự vô lại, vô liêm sỉ và lạnh lùng của anh ta.
Triệu Minh Kiệt là người đi ra trước, anh ta tránh ánh mắt của Lâm Ngộ Phàm, kéo ghế ngồi xuống. Sau đó, mợ ba cùng người hầu đỡ bà cụ ngồi lên ghế dài dựa tường.
Bà cụ khoảng sáu mươi tuổi, trước đây bị ngã nên chân đi lại khó khăn, cần người đỡ, tính tình lại khó chịu, trông rất già nua.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Những năm gần đây chiến tranh liên miên, người giàu đều chạy ra nước ngoài. Gia đình họ có thể cũng phải chạy đến Cảng Thành lánh nạn. Nếu có thể tác hợp cho Triệu Chi Ngạo và Hoan Nhi, sau này đến Cảng Thành sẽ không lo không có chỗ ở.
Cô hai thấy hơi thiếu tự tin: “Hoan Nhi nhà chúng ta cũng xinh nhưng nhút nhát, không biết Triệu Chi Ngạo có để ý đến nó không nữa.”
Mợ cả an ủi: “Đàn ông như Triệu Chi Ngạo thì làm gì thiếu phụ nữ, hắn còn có mấy cô vợ bé ở Cảng Thành, nghe nói ai cũng đẹp như tiên. Đến giờ hắn vẫn chưa kết hôn là vì muốn tìm một tiểu thư danh giá. Tuy Hoan Nhi có hơi nhút nhát nhưng là tiểu thư danh giá, đàn ông ai cũng thích cả thôi.”
Cô hai nghe vậy cũng thấy có lý: “Triệu Chi Ngạo đã 28 tuổi rồi nhỉ? Hơn Hoan Nhi mười tuổi. Theo lý thì không nên chê.”
“Anh cả của cô đã tốn nhiều công sức mới mời được thầy dạy của Triệu Chi Ngạo đến nói chuyện, chuyện này mười phần thì chín phần sẽ thành.”
“Tôi nhất định sẽ bảo Hoan Nhi suốt đời nhớ ơn anh cả và chị dâu.”
“Đều là người nhà, nói những lời khách sáo này làm gì.”
Cười nói vài câu, cô hai lại quay sang giải thích với Lâm Ngộ Phàm: “Anh cả định giới thiệu Hoan Nhi cho Triệu Chi Ngạo của nhánh thứ năm. Cô gặp Triệu Chi Ngạo rồi chứ? Trong nhà họ Triệu thì hắn là người thành đạt nhất, không chỉ giàu có quyền thế mà còn rất đẹp trai.”
Lâm Ngộ Phàm giúp bóc hạt sen, sự chú ý của cô đều dồn vào phòng bà cụ, không để ý lắm đến câu chuyện của họ. Cô không hứng thú với chuyện này.
Kiếp trước, Hoan Nhi nhờ cô trang điểm, cô cũng tốt bụng giúp, còn cho mượn sườn xám và trang sức, ai ngờ buổi xem mắt không thành.
Triệu Chi Ngạo không để ý đến cô gái nhỏ, bà cụ cùng chị chồng lại trách cô trang điểm cho Hoan Nhi quá lòe loẹt.
Đúng là lòng tốt bị sét đánh!
Vì vậy giờ Lâm Ngộ Phàm chỉ muốn xem kịch.
Cô cười nói: “Tốt quá rồi còn gì.”
Cô hai vốn nhạy cảm nên thấy Lâm Ngộ Phàm không nhiệt tình thì nghĩ rằng cô nhớ đến thân phận góa phụ của mình, trong lòng có khúc mắc với chuyện hôn nhân tốt đẹp của người khác nên cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười, cùng chị dâu cả chuyển chủ đề.
Trong phòng bà cụ có động tĩnh, Triệu Minh Kiệt bước ra trước.
Lâm Ngộ Phàm kìm nén sự ghê tởm trong lòng, không biểu lộ gì trên mặt, cô chỉ muốn biết vợ chồng lão tam bàn bạc gì với bà cụ ở trong phòng.
Nhánh thứ hai của nhà họ Triệu có bốn anh em trai. Lão đại Triệu Lễ Kiệt hiện là người đứng đầu nhánh này, lão nhị mất sớm, lão tam Triệu Minh Kiệt là một kẻ vô dụng điển hình, còn lão tứ Triệu Vân Kiệt đã qua đời ba năm trước vì bệnh.
Triệu Lễ Kiệt làm phó giám đốc ngân hàng, còn Triệu Minh Kiệt không có công việc chính thức, chủ yếu dựa vào mối quan hệ của tổ tiên để giúp người khác làm ăn.
Thu nhập của hai anh em không nhiều, hiện tại nhánh thứ hai vẫn sống dựa vào tài sản tổ tiên để lại.
Triệu Minh Kiệt là kẻ ăn chơi nhất trong ba anh em, trông bảnh bao nhưng lại vô hại!
Nhưng trong những năm sống ở Cảng Thành, bởi vì Lâm Ngộ Phàm sống cùng gia đình Triệu Minh Kiệt nên cô có thể thấy rõ sự vô lại, vô liêm sỉ và lạnh lùng của anh ta.
Triệu Minh Kiệt là người đi ra trước, anh ta tránh ánh mắt của Lâm Ngộ Phàm, kéo ghế ngồi xuống. Sau đó, mợ ba cùng người hầu đỡ bà cụ ngồi lên ghế dài dựa tường.
Bà cụ khoảng sáu mươi tuổi, trước đây bị ngã nên chân đi lại khó khăn, cần người đỡ, tính tình lại khó chịu, trông rất già nua.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.