Chương 73
Y Đình Mạt Đồng
16/03/2021
Diệp Diễm Thanh hẹn gặp Lâm Kỳ Vũ tại quán cà phê bên trong một khách sạn năm sao. Bên đây ít người tới nên sẽ không có ai làm phiền bọn họ. Thật ra Tinh Lộ cũng là một chỗ kín đáo, nhưng Lâm Kỳ Vũ vẫn chưa công bố với bên ngoài chuyện thành lập phòng làm việc, nên ra vào Tinh Lộ vẫn không tiện bằng gặp ở bên ngoài.
Diệp Diễm Thanh chọn tới chọn lui, quyết định mặc một chiếc áo lông mỏng bên ngoài, bên trong là một chiếc áo sơmi màu nhạt, khá là đứng đắn.
Lâm Kỳ Vũ không khác gì với tưởng tượng của hắn, mặc một cái áo gió bên ngoài, bên trong là một cái áo sơmi kẻ ô.
Chào hỏi xong, hai người mặt đối mặt ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ mang tới cà phê và điểm tâm, mỉm cười nhìn họ, nói câu “Mời quí khách thưởng thức” rồi rời đi.
“Tôi rất bất ngờ khi nghe Lộ tiên sinh nói cậu muốn hợp tác với tôi tại buổi lễ thành lập trường Nam Đô.” Lâm Kỳ Vũ nhìn qua thì rất lạnh lùng, nhưng giọng nói khá trầm ấm. Cái lạnh lùng của Lâm Kỳ Vũ không phải do không hứng thú, mà là do khí chất, lạnh lùng nhưng không xa cách, không làm cho người đối diện cảm thấy khó chịu.
Diệp Diễm Thanh giật mình, xưng hô “Lộ tiên sinh” xa cách quá rồi đó, hắn thấy mình gọi “Ông chủ Lộ” đã đủ lễ nghĩa lắm rồi. Có điều Lộ Ngôn Chi đã gọi tên Lâm Kỳ Vũ, thì không còn thân sơ nữa, làm Diệp Diễm Thanh khó đoán nổi mối quan hệ giữa hai người này đã đi đến bước nào rồi, đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng Lâm Kỳ Vũ chỉ gọi vậy với người ngoài.
“Đúng vậy, tôi nghe người đại diện nói anh cũng sẽ tham gia, nên muốn thử hỏi xem có cơ hội hợp tác hay không đó mà.” Diệp Diễm Thanh không vòng vo. Thời gian để bọn họ chuẩn bị không còn nhiều, phải đánh nhanh thôi, “Tôi rất thích các bài hát của anh, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội hợp tác, thậm chí không có cơ hội giao lưu nữa, hy vọng nhờ quan hệ của công ty để đạt được ý nguyện này.”
Hắn chưa nói là nhờ vào Lộ Ngôn Chi. Nói chuyện với Lâm Kỳ Vũ làm hắn băn khoăn rất lâu, mà toàn là chuyện không liên quan gì tới hắn.
Lâm Kỳ Vũ uống cà phê, không động vào mấy món điểm tâm: “Hẳn là cậu biết tôi không có tác phẩm mới nào dạo gần đây, cậu hợp tác với tôi thì chẳng khác nào tôi dựa vào nhân khí của cậu cả.”
Diệp Diễm Thanh bật cười: “Thầy Lâm nghĩ nhiều quá rồi, lượng antifan của tôi cũng không thua kém ai đâu, rốt cuộc ai dựa ai còn khó nói lắm.”
Diệp Diễm Thanh tự giễu làm Lâm Kỳ Vũ mỉm cười: “Tôi thích tính cách của cậu rồi đó.”
Trong giới có bao nhiêu người không tự cao? Có bao nhiêu người dám khoe mình có nhiều antifan? Ít lắm. Tuy hắn không quen thân Diệp Diễm Thanh, nhưng nhờ Diệp Diễm Thanh nói thẳng làm hắn cảm mến cậu hơn. Với lại lần trước hắn say rượu cũng may nhờ có Diệp Diễm Thanh giúp đỡ, làm hắn từ từ dỡ bỏ phòng bị với cậu.
“Không tốt lắm đâu, tùy người thôi.” Nếu hắn có tính tình tốt, thì đã không bị chứng sợ sân khấu.
“Cậu có phương án hợp tác chưa?” Lâm Kỳ Vũ hỏi. Hắn không tính để Diệp Diễm Thanh lo hết thảy mọi chuyện, mà là Diệp Diễm Thanh đã đề cập thì vẫn nên nghe ý kiến của cậu trước.
“Tôi hỏi rồi, ca sĩ tham gia sẽ hát từ hai đến ba bài, tôi chuẩn bị hai bài, một bài song ca với anh. Tôi đã chọn được mấy bài, anh xem bài nào thích hợp rồi mình bàn tiếp.” Nếu là hắn khởi xướng, thì sẽ chuẩn bị nhiều hơn Lâm Kỳ Vũ, “Vì để giảm bớt thời gian, anh có thể vào Tinh Lộ tập dợt với ban nhạc của tôi. Đêm biểu diễn, tôi sẽ dùng ban nhạc của mình, phòng hờ bất ngờ xảy ra khi diễn ngoài trời. Lúc luyện tập, anh có thể nhân cơ hội cọ sát với ban nhạc, bọn họ đều là dân chuyên nghiệp, phối hợp nhanh lắm.”
Rất nhiều thứ có sẵn chỉ chờ Diệp Diễm Thanh dùng. Đây cũng là chỗ tốt ở Tinh Lộ, trước khi nghệ sĩ yêu cầu thì công ty đã chuẩn bị trước cả rồi.
“Có phiền toái vậy không?” Lâm Kỳ Vũ tính dùng nhạc đệm thôi.
“Tôi nghe ông chủ nói phòng làm việc của anh sẽ trực thuộc Tinh Lộ phải không?”
Lâm Kỳ Vũ gật đầu.
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Vậy thì cơ hội hợp tác sẽ nhiều hơn, luyện tập càng sớm càng tốt.”
Lâm Kỳ Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Tôi chưa tính công khai chuyện này.”
Diệp Diễm Thanh hiểu, mở phòng làm việc riêng nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, nhưng cần phải bí mật, ai biết giữa chừng sẽ xảy ra chuyện gì?
“Tôi biết, anh lấy danh nghĩa của tôi tới Tinh Lộ đi. Dù sao chúng ta cũng hợp tác, bọn họ sẽ không nghĩ gì nhiều đâu, nhiều nhất chỉ là tôi bán nhân tình cho anh thôi.”
“Ok.” Lâm Kỳ Vũ cũng rất sảng khoái, “Vậy làm phiền cậu rồi, hợp tác vui vẻ.”
Diệp Diễm Thanh bắt tay với Lâm Kỳ Vũ, chính thức hợp tác.
Sau đó, Diệp Diễm Thanh bận bù đầu bù cổ, vừa phải chuẩn bị cho chương trình âm nhạc, vừa luyện tập với Lâm Kỳ Vũ. Lúc hắn tham gia chương trình, thì Lâm Kỳ Vũ sẽ tập dượt với dàn nhạc.
Lần đầu tiên Lâm Kỳ Vũ tới Tinh Lộ, đám nhân viên trong công ty đều ngạc nhiên, còn tưởng Tinh Lộ ký với Lâm Kỳ Vũ. Sau lại biết là Diệp Diễm Thanh mời hắn hợp tác, nên không ai nói gì, mỗi ngày Lâm Kỳ Vũ ghé qua công ty cũng trở thành chuyện bình thường.
Ở cùng ngành sản xuất, nếu hai người thiệt tình thưởng thức lẫn nhau, thì mối quan hệ sẽ tiến bộ vượt bậc. Diệp Diễm Thanh và Lâm Kỳ Vũ đều là người như thế, hai người bọn họ vô cùng hợp cạ, đặc biệt ăn ý, làm bọn họ đi từ ngạc nhiên đến tán thưởng lẫn nhau. Nói nhiều, tiếp xúc nhiều, tự nhiên biết đối phương là người thế nào, đặc biệt là ở trong cái vòng này, có quá ít thời gian để chân chính hiểu một người nào đó, bởi vì người đến kẻ đi quá nhanh, thế nên mỗi người đều có cách nhận xét của riêng mình.
Diệp Diễm Thanh từ lúc bắt đầu đã biểu hiện rất niềm nở, bởi vì liên quan đến Lộ Ngôn Chi nên hắn không giả bộ khách khí với Lâm Kỳ Vũ. Lỡ như sau này hai người họ đến với nhau, dù không gặp mặt nhau mỗi ngày, thì cũng không có khả năng giả bộ cả đời được, cứ đối đãi thật tình với nhau thôi.
Mà đối với Lâm Kỳ Vũ, Diệp Diễm Thanh cũng nhận ra vài điều mới mẻ. Lâm Kỳ Vũ không nói nhiều với người lạ, tuy không có vấn đề gì, nhưng rõ ràng có xa cách. Nhưng đến khi quen thân rồi, Diệp Diễm Thanh phát hiện Lâm Kỳ Vũ là người rất chu đáo, rộng rãi, thành thật, lâu lâu sẽ thốt lên những câu nhận xét thẳng thắn mích lòng người nghe, cũng không giấu diếm tính hướng của mình với Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh thích kết giao với người thành thật, huống chi bọn họ còn là đồng nghiệp nữa. Diệp Diễm Thanh không có bạn bè trong giới, Lâm Kỳ Vũ vừa vặn cũng không có, cho nên có thể kết bạn với đối phương thì thật là đáng quí trọng, thậm chí có chút thưởng thức lẫn nhau.
Bắt đầu từ đó, Diệp Diễm Thanh hễ nói chuyện với Văn Dữ là sẽ nhắc tới Lâm Kỳ Vũ. Văn Dữ chỉ là nghe, không cho ý kiến vì hắn tin tưởng phán đoán của Diệp Diễm Thanh, tính cách người ta thế nào thì hắn vẫn cần gặp mặt rồi mới có nhận xét.
Có điều Diệp Diễm Thanh có thể kết bạn ở trong giới cũng làm hắn rất vui. Ở trong cái giới này, phấn đấu một mình thì rất là cô độc. Dù có hắn ở bên cạnh thì Diệp Diễm Thanh không còn cô đơn nữa, nhưng Diệp Diễm Thanh cũng nên kết giao với một vài người đáng tin cậy, mở rộng vòng bạn bè thì mới đáng quý.
Buổi tối, Diệp Diễm Thanh đi ăn cơm với Lâm Kỳ Vũ, thấy thời gian còn sớm nên Lâm Kỳ Vũ nói: “Muốn đi uống một chén không?”
Diệp Diễm Thanh nghĩ nghĩ, liền gật đầu nói: “Chúng ta đi quán bar hả?”
Lâm Kỳ Vũ cười nói: “Hai đứa mình mà đi quán bar hẳn là sẽ lên hot search ngay.”
Diệp Diễm Thanh bật cười: “Nói cũng đúng, hay là tới quán bữa trước mình gặp nhau đi?”
Lâm Kỳ Vũ đồng ý, Diệp Diễm Thanh gọi điện thoại nhờ Ngải Trừng chở bọn họ qua đó.
Ngải Trừng cũng không ngăn cản, nghĩ để Diệp Diễm Thanh thả lỏng một chút cũng tốt.
Bọn họ tới tương đối sớm, quán bar mới vừa mở cửa, không có quá nhiều người. Hai người chọn vị trí trong góc, gọi đồ uống và đồ nhắm.
“Anh hay tới nơi này sao?” Diệp Diễm Thanh hỏi.
Từ khi quen thân, hai người nói chuyện khá tùy ý. Lâm Kỳ Vũ lớn hơn Diệp Diễm Thanh ba tuổi, Diệp Diễm Thanh hẳn là kêu hắn một tiếng anh, nhưng Lâm Kỳ Vũ cảm thấy kì kì nên bảo hắn gọi mình bằng tên.
“Trước kia hay tới lúc tâm tình không vui.” Lâm Kỳ Vũ cũng không che giấu, ngày đó hắn uống say, ai nhìn cũng đoán được hắn có chuyện phiền lòng.
Tửu lượng của Diệp Diễm Thanh chẳng ra gì, cũng không tính uống nhiều, phần lớn là phá mồi: “Trước giờ tôi không nghĩ là anh thích lấy rượu giải sầu, chỉ nghĩ hẳn là anh có chuyện không vui thôi.”
Lâm Kỳ Vũ cười nhạo: “Đôi khi là đụng phải vách tường, phá tường không được, lại không có người chia sẽ, chỉ có thể uống vài chén, uống nhiều thì không nghĩ nữa.”
Diệp Diễm Thanh không tán đồng: “Một mình anh uống say không sợ xảy ra chuyện sao?”
“Tôi uống say ở bên ngoài chỉ một lần thôi, vừa lúc bị cậu thấy đó. Ngày thường tôi chỉ uống ở nhà, say rồi thì lên giường ngủ, mà bữa đó không khéo là cửa hàng tiện lợi dưới nhà đóng cửa, tôi phiền lòng nên chạy ra ngoài.” Hắn cũng biết mình không sáng suốt, cũng may là gặp được Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh nói: “Sau này có chuyện gì không vui, nếu không ngại thì có thể nói với tôi.” Nếu Lâm Kỳ Vũ và Lộ Ngôn Chi đến với nhau, thì không cần đến hắn nữa.
Lâm Kỳ Vũ cười đáp: “Được chứ, đến lúc đó đừng trốn điện thoại của tôi.”
“Không có chuyện đó đâu.” Diệp Diễm Thanh nhấp một miếng rượu, “Đúng rồi, vừa lúc tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Lâm Kỳ Vũ gật đầu, bảo hắn tiếp tục nói.
“Tôi đã lên khá nhiều sân khấu ca nhạc rồi, sợ khán giả xem hoài cũng chán nên có ý định mời anh hợp tác, anh nghĩ sao?” Lúc Ngải Trừng đề cập tới chuyện này, người đầu tiên hắn nghĩ tới là Lâm Kỳ Vũ.
Với ca sĩ vẫn luôn giành được cúp biểu diễn như hắn, tới một thời điểm nhất định thì phải nghĩ tới việc mời nghệ sĩ hợp tác sân khấu với mình, để tăng thêm sôi động, như lần Đinh Tri Nhã mời hắn tới vậy.
Lâm Kỳ Vũ kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu không cần phải giúp tôi vậy đâu.”
Nếu nói ngày kỉ niệm thành lập trường là hợp tác, thì hắn đồng ý đánh bảng với Diệp Diễm Thanh là đang chiếm tiện nghi của người ta. Hắn xem Diệp Diễm Thanh là bạn, cũng thích tính cách của Diệp Diễm Thanh, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ chiếm lợi ích từ người ta.
Diệp Diễm Thanh thong dong nói: “Không phải giúp anh, mà là chúng ta hợp tác rất ăn ý, nên tôi muốn tạo thêm nhiều cơ hội nữa. Hơn nữa hợp tác sân khấu là chuyện nằm trong kế hoạch của tôi, không mời anh thì cũng sẽ mời người khác. Tôi không quen nhiều người trong giới, chỉ có mình anh thôi. Lần trước Đinh Tri Nhã có mời tôi, đáng lẽ tôi nên mời chị ấy, nhưng chị Trừng nói là làm vậy thì quá khiêng cưỡng, không tốt, chờ tới lần sau.”
Lâm Kỳ Vũ cân nhắc một lát mới nói: “Cơ hội tốt như vậy quả thật tôi không có lí do để từ chối. Cậu nghĩ cho kĩ nhé, để tôi chiếm tiện nghi thì không được càm ràm nhé.”
Diệp Diễm Thanh cười lên tiếng: “Anh nghĩ nhiều quá rồi đó, cứ quyết định vậy đi ha. Chờ phòng làm việc của anh trực thuộc Tinh Lộ rồi, đứng từ góc độ nào, thì anh và tôi cũng sẽ là người cùng một nhà. Cho anh chiếm chút lợi ích thì tôi cũng chả mất gì, có khi còn tạo thêm ấn tượng tốt với ông chủ nữa.”
Lâm Kỳ Vũ ném một viên đậu phộng cay vào miệng: “Tôi chiếm lợi ích từ cậu thì được, chứ có gây ấn tượng tốt với sếp hay không thì tôi không biết, hai đứa tôi không có quan hệ gì cả.”
“Anh nói sao nghe giả thế nào ấy. Tuy tôi không biết hai người đang chơi trò gì, nhưng nếu bây giờ mà anh gọi cho ông chủ tới đón bọn mình, sếp không tới, thì tôi mới tin hai người chẳng có quan hệ gì cả.” Diệp Diễm Thanh khiêu khích nhướng mày. Hắn không tò mò, có một số việc cũng không mở miệng hỏi, nhưng hắn vẫn tin vào Lộ Ngôn Chi. Nếu Lộ Ngôn Chi không giống như lời Lâm Kỳ Vũ đã nói, thì chỉ cần hai người có tâm, câu chuyện tình yêu sẽ được viết tiếp.
Lâm Kỳ Vũ đứng hình một chút, cuối cùng cũng không nhận lời Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh cười tươi: “Anh không dám à?”
Lâm Kỳ Vũ cắn chặt răng, liếc di động vài lần rồi mới nói: “Đúng là tôi không dám.”
Diệp Diễm Thanh chọn tới chọn lui, quyết định mặc một chiếc áo lông mỏng bên ngoài, bên trong là một chiếc áo sơmi màu nhạt, khá là đứng đắn.
Lâm Kỳ Vũ không khác gì với tưởng tượng của hắn, mặc một cái áo gió bên ngoài, bên trong là một cái áo sơmi kẻ ô.
Chào hỏi xong, hai người mặt đối mặt ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ mang tới cà phê và điểm tâm, mỉm cười nhìn họ, nói câu “Mời quí khách thưởng thức” rồi rời đi.
“Tôi rất bất ngờ khi nghe Lộ tiên sinh nói cậu muốn hợp tác với tôi tại buổi lễ thành lập trường Nam Đô.” Lâm Kỳ Vũ nhìn qua thì rất lạnh lùng, nhưng giọng nói khá trầm ấm. Cái lạnh lùng của Lâm Kỳ Vũ không phải do không hứng thú, mà là do khí chất, lạnh lùng nhưng không xa cách, không làm cho người đối diện cảm thấy khó chịu.
Diệp Diễm Thanh giật mình, xưng hô “Lộ tiên sinh” xa cách quá rồi đó, hắn thấy mình gọi “Ông chủ Lộ” đã đủ lễ nghĩa lắm rồi. Có điều Lộ Ngôn Chi đã gọi tên Lâm Kỳ Vũ, thì không còn thân sơ nữa, làm Diệp Diễm Thanh khó đoán nổi mối quan hệ giữa hai người này đã đi đến bước nào rồi, đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng Lâm Kỳ Vũ chỉ gọi vậy với người ngoài.
“Đúng vậy, tôi nghe người đại diện nói anh cũng sẽ tham gia, nên muốn thử hỏi xem có cơ hội hợp tác hay không đó mà.” Diệp Diễm Thanh không vòng vo. Thời gian để bọn họ chuẩn bị không còn nhiều, phải đánh nhanh thôi, “Tôi rất thích các bài hát của anh, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội hợp tác, thậm chí không có cơ hội giao lưu nữa, hy vọng nhờ quan hệ của công ty để đạt được ý nguyện này.”
Hắn chưa nói là nhờ vào Lộ Ngôn Chi. Nói chuyện với Lâm Kỳ Vũ làm hắn băn khoăn rất lâu, mà toàn là chuyện không liên quan gì tới hắn.
Lâm Kỳ Vũ uống cà phê, không động vào mấy món điểm tâm: “Hẳn là cậu biết tôi không có tác phẩm mới nào dạo gần đây, cậu hợp tác với tôi thì chẳng khác nào tôi dựa vào nhân khí của cậu cả.”
Diệp Diễm Thanh bật cười: “Thầy Lâm nghĩ nhiều quá rồi, lượng antifan của tôi cũng không thua kém ai đâu, rốt cuộc ai dựa ai còn khó nói lắm.”
Diệp Diễm Thanh tự giễu làm Lâm Kỳ Vũ mỉm cười: “Tôi thích tính cách của cậu rồi đó.”
Trong giới có bao nhiêu người không tự cao? Có bao nhiêu người dám khoe mình có nhiều antifan? Ít lắm. Tuy hắn không quen thân Diệp Diễm Thanh, nhưng nhờ Diệp Diễm Thanh nói thẳng làm hắn cảm mến cậu hơn. Với lại lần trước hắn say rượu cũng may nhờ có Diệp Diễm Thanh giúp đỡ, làm hắn từ từ dỡ bỏ phòng bị với cậu.
“Không tốt lắm đâu, tùy người thôi.” Nếu hắn có tính tình tốt, thì đã không bị chứng sợ sân khấu.
“Cậu có phương án hợp tác chưa?” Lâm Kỳ Vũ hỏi. Hắn không tính để Diệp Diễm Thanh lo hết thảy mọi chuyện, mà là Diệp Diễm Thanh đã đề cập thì vẫn nên nghe ý kiến của cậu trước.
“Tôi hỏi rồi, ca sĩ tham gia sẽ hát từ hai đến ba bài, tôi chuẩn bị hai bài, một bài song ca với anh. Tôi đã chọn được mấy bài, anh xem bài nào thích hợp rồi mình bàn tiếp.” Nếu là hắn khởi xướng, thì sẽ chuẩn bị nhiều hơn Lâm Kỳ Vũ, “Vì để giảm bớt thời gian, anh có thể vào Tinh Lộ tập dợt với ban nhạc của tôi. Đêm biểu diễn, tôi sẽ dùng ban nhạc của mình, phòng hờ bất ngờ xảy ra khi diễn ngoài trời. Lúc luyện tập, anh có thể nhân cơ hội cọ sát với ban nhạc, bọn họ đều là dân chuyên nghiệp, phối hợp nhanh lắm.”
Rất nhiều thứ có sẵn chỉ chờ Diệp Diễm Thanh dùng. Đây cũng là chỗ tốt ở Tinh Lộ, trước khi nghệ sĩ yêu cầu thì công ty đã chuẩn bị trước cả rồi.
“Có phiền toái vậy không?” Lâm Kỳ Vũ tính dùng nhạc đệm thôi.
“Tôi nghe ông chủ nói phòng làm việc của anh sẽ trực thuộc Tinh Lộ phải không?”
Lâm Kỳ Vũ gật đầu.
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Vậy thì cơ hội hợp tác sẽ nhiều hơn, luyện tập càng sớm càng tốt.”
Lâm Kỳ Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Tôi chưa tính công khai chuyện này.”
Diệp Diễm Thanh hiểu, mở phòng làm việc riêng nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, nhưng cần phải bí mật, ai biết giữa chừng sẽ xảy ra chuyện gì?
“Tôi biết, anh lấy danh nghĩa của tôi tới Tinh Lộ đi. Dù sao chúng ta cũng hợp tác, bọn họ sẽ không nghĩ gì nhiều đâu, nhiều nhất chỉ là tôi bán nhân tình cho anh thôi.”
“Ok.” Lâm Kỳ Vũ cũng rất sảng khoái, “Vậy làm phiền cậu rồi, hợp tác vui vẻ.”
Diệp Diễm Thanh bắt tay với Lâm Kỳ Vũ, chính thức hợp tác.
Sau đó, Diệp Diễm Thanh bận bù đầu bù cổ, vừa phải chuẩn bị cho chương trình âm nhạc, vừa luyện tập với Lâm Kỳ Vũ. Lúc hắn tham gia chương trình, thì Lâm Kỳ Vũ sẽ tập dượt với dàn nhạc.
Lần đầu tiên Lâm Kỳ Vũ tới Tinh Lộ, đám nhân viên trong công ty đều ngạc nhiên, còn tưởng Tinh Lộ ký với Lâm Kỳ Vũ. Sau lại biết là Diệp Diễm Thanh mời hắn hợp tác, nên không ai nói gì, mỗi ngày Lâm Kỳ Vũ ghé qua công ty cũng trở thành chuyện bình thường.
Ở cùng ngành sản xuất, nếu hai người thiệt tình thưởng thức lẫn nhau, thì mối quan hệ sẽ tiến bộ vượt bậc. Diệp Diễm Thanh và Lâm Kỳ Vũ đều là người như thế, hai người bọn họ vô cùng hợp cạ, đặc biệt ăn ý, làm bọn họ đi từ ngạc nhiên đến tán thưởng lẫn nhau. Nói nhiều, tiếp xúc nhiều, tự nhiên biết đối phương là người thế nào, đặc biệt là ở trong cái vòng này, có quá ít thời gian để chân chính hiểu một người nào đó, bởi vì người đến kẻ đi quá nhanh, thế nên mỗi người đều có cách nhận xét của riêng mình.
Diệp Diễm Thanh từ lúc bắt đầu đã biểu hiện rất niềm nở, bởi vì liên quan đến Lộ Ngôn Chi nên hắn không giả bộ khách khí với Lâm Kỳ Vũ. Lỡ như sau này hai người họ đến với nhau, dù không gặp mặt nhau mỗi ngày, thì cũng không có khả năng giả bộ cả đời được, cứ đối đãi thật tình với nhau thôi.
Mà đối với Lâm Kỳ Vũ, Diệp Diễm Thanh cũng nhận ra vài điều mới mẻ. Lâm Kỳ Vũ không nói nhiều với người lạ, tuy không có vấn đề gì, nhưng rõ ràng có xa cách. Nhưng đến khi quen thân rồi, Diệp Diễm Thanh phát hiện Lâm Kỳ Vũ là người rất chu đáo, rộng rãi, thành thật, lâu lâu sẽ thốt lên những câu nhận xét thẳng thắn mích lòng người nghe, cũng không giấu diếm tính hướng của mình với Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh thích kết giao với người thành thật, huống chi bọn họ còn là đồng nghiệp nữa. Diệp Diễm Thanh không có bạn bè trong giới, Lâm Kỳ Vũ vừa vặn cũng không có, cho nên có thể kết bạn với đối phương thì thật là đáng quí trọng, thậm chí có chút thưởng thức lẫn nhau.
Bắt đầu từ đó, Diệp Diễm Thanh hễ nói chuyện với Văn Dữ là sẽ nhắc tới Lâm Kỳ Vũ. Văn Dữ chỉ là nghe, không cho ý kiến vì hắn tin tưởng phán đoán của Diệp Diễm Thanh, tính cách người ta thế nào thì hắn vẫn cần gặp mặt rồi mới có nhận xét.
Có điều Diệp Diễm Thanh có thể kết bạn ở trong giới cũng làm hắn rất vui. Ở trong cái giới này, phấn đấu một mình thì rất là cô độc. Dù có hắn ở bên cạnh thì Diệp Diễm Thanh không còn cô đơn nữa, nhưng Diệp Diễm Thanh cũng nên kết giao với một vài người đáng tin cậy, mở rộng vòng bạn bè thì mới đáng quý.
Buổi tối, Diệp Diễm Thanh đi ăn cơm với Lâm Kỳ Vũ, thấy thời gian còn sớm nên Lâm Kỳ Vũ nói: “Muốn đi uống một chén không?”
Diệp Diễm Thanh nghĩ nghĩ, liền gật đầu nói: “Chúng ta đi quán bar hả?”
Lâm Kỳ Vũ cười nói: “Hai đứa mình mà đi quán bar hẳn là sẽ lên hot search ngay.”
Diệp Diễm Thanh bật cười: “Nói cũng đúng, hay là tới quán bữa trước mình gặp nhau đi?”
Lâm Kỳ Vũ đồng ý, Diệp Diễm Thanh gọi điện thoại nhờ Ngải Trừng chở bọn họ qua đó.
Ngải Trừng cũng không ngăn cản, nghĩ để Diệp Diễm Thanh thả lỏng một chút cũng tốt.
Bọn họ tới tương đối sớm, quán bar mới vừa mở cửa, không có quá nhiều người. Hai người chọn vị trí trong góc, gọi đồ uống và đồ nhắm.
“Anh hay tới nơi này sao?” Diệp Diễm Thanh hỏi.
Từ khi quen thân, hai người nói chuyện khá tùy ý. Lâm Kỳ Vũ lớn hơn Diệp Diễm Thanh ba tuổi, Diệp Diễm Thanh hẳn là kêu hắn một tiếng anh, nhưng Lâm Kỳ Vũ cảm thấy kì kì nên bảo hắn gọi mình bằng tên.
“Trước kia hay tới lúc tâm tình không vui.” Lâm Kỳ Vũ cũng không che giấu, ngày đó hắn uống say, ai nhìn cũng đoán được hắn có chuyện phiền lòng.
Tửu lượng của Diệp Diễm Thanh chẳng ra gì, cũng không tính uống nhiều, phần lớn là phá mồi: “Trước giờ tôi không nghĩ là anh thích lấy rượu giải sầu, chỉ nghĩ hẳn là anh có chuyện không vui thôi.”
Lâm Kỳ Vũ cười nhạo: “Đôi khi là đụng phải vách tường, phá tường không được, lại không có người chia sẽ, chỉ có thể uống vài chén, uống nhiều thì không nghĩ nữa.”
Diệp Diễm Thanh không tán đồng: “Một mình anh uống say không sợ xảy ra chuyện sao?”
“Tôi uống say ở bên ngoài chỉ một lần thôi, vừa lúc bị cậu thấy đó. Ngày thường tôi chỉ uống ở nhà, say rồi thì lên giường ngủ, mà bữa đó không khéo là cửa hàng tiện lợi dưới nhà đóng cửa, tôi phiền lòng nên chạy ra ngoài.” Hắn cũng biết mình không sáng suốt, cũng may là gặp được Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh nói: “Sau này có chuyện gì không vui, nếu không ngại thì có thể nói với tôi.” Nếu Lâm Kỳ Vũ và Lộ Ngôn Chi đến với nhau, thì không cần đến hắn nữa.
Lâm Kỳ Vũ cười đáp: “Được chứ, đến lúc đó đừng trốn điện thoại của tôi.”
“Không có chuyện đó đâu.” Diệp Diễm Thanh nhấp một miếng rượu, “Đúng rồi, vừa lúc tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Lâm Kỳ Vũ gật đầu, bảo hắn tiếp tục nói.
“Tôi đã lên khá nhiều sân khấu ca nhạc rồi, sợ khán giả xem hoài cũng chán nên có ý định mời anh hợp tác, anh nghĩ sao?” Lúc Ngải Trừng đề cập tới chuyện này, người đầu tiên hắn nghĩ tới là Lâm Kỳ Vũ.
Với ca sĩ vẫn luôn giành được cúp biểu diễn như hắn, tới một thời điểm nhất định thì phải nghĩ tới việc mời nghệ sĩ hợp tác sân khấu với mình, để tăng thêm sôi động, như lần Đinh Tri Nhã mời hắn tới vậy.
Lâm Kỳ Vũ kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu không cần phải giúp tôi vậy đâu.”
Nếu nói ngày kỉ niệm thành lập trường là hợp tác, thì hắn đồng ý đánh bảng với Diệp Diễm Thanh là đang chiếm tiện nghi của người ta. Hắn xem Diệp Diễm Thanh là bạn, cũng thích tính cách của Diệp Diễm Thanh, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ chiếm lợi ích từ người ta.
Diệp Diễm Thanh thong dong nói: “Không phải giúp anh, mà là chúng ta hợp tác rất ăn ý, nên tôi muốn tạo thêm nhiều cơ hội nữa. Hơn nữa hợp tác sân khấu là chuyện nằm trong kế hoạch của tôi, không mời anh thì cũng sẽ mời người khác. Tôi không quen nhiều người trong giới, chỉ có mình anh thôi. Lần trước Đinh Tri Nhã có mời tôi, đáng lẽ tôi nên mời chị ấy, nhưng chị Trừng nói là làm vậy thì quá khiêng cưỡng, không tốt, chờ tới lần sau.”
Lâm Kỳ Vũ cân nhắc một lát mới nói: “Cơ hội tốt như vậy quả thật tôi không có lí do để từ chối. Cậu nghĩ cho kĩ nhé, để tôi chiếm tiện nghi thì không được càm ràm nhé.”
Diệp Diễm Thanh cười lên tiếng: “Anh nghĩ nhiều quá rồi đó, cứ quyết định vậy đi ha. Chờ phòng làm việc của anh trực thuộc Tinh Lộ rồi, đứng từ góc độ nào, thì anh và tôi cũng sẽ là người cùng một nhà. Cho anh chiếm chút lợi ích thì tôi cũng chả mất gì, có khi còn tạo thêm ấn tượng tốt với ông chủ nữa.”
Lâm Kỳ Vũ ném một viên đậu phộng cay vào miệng: “Tôi chiếm lợi ích từ cậu thì được, chứ có gây ấn tượng tốt với sếp hay không thì tôi không biết, hai đứa tôi không có quan hệ gì cả.”
“Anh nói sao nghe giả thế nào ấy. Tuy tôi không biết hai người đang chơi trò gì, nhưng nếu bây giờ mà anh gọi cho ông chủ tới đón bọn mình, sếp không tới, thì tôi mới tin hai người chẳng có quan hệ gì cả.” Diệp Diễm Thanh khiêu khích nhướng mày. Hắn không tò mò, có một số việc cũng không mở miệng hỏi, nhưng hắn vẫn tin vào Lộ Ngôn Chi. Nếu Lộ Ngôn Chi không giống như lời Lâm Kỳ Vũ đã nói, thì chỉ cần hai người có tâm, câu chuyện tình yêu sẽ được viết tiếp.
Lâm Kỳ Vũ đứng hình một chút, cuối cùng cũng không nhận lời Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh cười tươi: “Anh không dám à?”
Lâm Kỳ Vũ cắn chặt răng, liếc di động vài lần rồi mới nói: “Đúng là tôi không dám.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.