Chương 79
Y Đình Mạt Đồng
16/03/2021
Tối đó, lúc nói chuyện với Văn Dữ thì Diệp Diễm Thanh đề cập đến chuyện thăm ban.
Văn Dữ rất vui, còn nói cứ tưởng đống quần áo mình chuẩn bị cho Diệp Diễm Thanh phải chờ đến khi đóng máy mới có người mặc.
Diệp Diễm Thanh cũng không nói vì sao mình thay đổi chủ ý, để tránh bị nói mình tự làm tự chịu, dù sao bị cho ăn một đống cẩu lương nên muốn kiếm an ủi đó, có được không?
“Em muốn mua vé bay ngày nào để anh bảo Du Siêu đặt vé.” Văn Dữ nói, hận không thể gặp Diệp Diễm Thanh ngay lúc này.
Có lẽ bị lây bệnh tương tư, vốn dĩ Diệp Diễm Thanh chỉ nhớ Văn Dữ có năm phần, bây giờ đã tăng tới chín phần.
“Tham gia chương trình cuối tuần này xong sẽ đi.” Diệp Diễm Thanh nói.
Văn Dữ cười nói: “Vậy đặt vé vào chiều thứ hai nhé, anh đi đón em, mình ăn tối ở ngoài rồi về khách sạn.”
“Tiện không anh?” Diệp Diễm Thanh không hiểu lắm chuyện quay phim của Văn Dữ, chỉ sợ mình vướng chân.
Văn Dữ nói: “Yên tâm đi, có mấy nhà hàng kín tiếng lắm, bọn anh hay liên hoan ở đó.”
Diệp Diễm Thanh yên tâm: “Quyết định vậy đi.”
“Em nhớ mang theo áo ngủ nhé, anh chưa chuẩn bị cái đó cho em, ra ngoài có thể mặc đồ của anh.” Văn Dữ nhẹ giọng dặn dò.
Lỗ tai Diệp Diễm Thanh ửng đỏ, lần trước Văn Dữ trở về, hắn có mặc qua, nhưng là Văn Dữ giúp hắn mặc. Mà bộ đồ đó mua về là cho Văn Dữ xem, đem qua cũng được thôi.
“Em biết.” Diệp Diễm Thanh giả vờ bình tĩnh nói, “Anh nhớ mình đã hứa gì không?”
Văn Dữ phản ứng nhanh, cười nói: “Yên tâm, nghe lời bà xã đại nhân hết.”
Diệp Diễm Thanh hài lòng, chuyển đề tài sang Lộ Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ.
Về chuyện Lâm Kỳ Vũ, Văn Dữ nhớ mang máng Lộ Ngôn Chi đã từng nói, nhưng hắn không nhớ rõ: “Mấy ngày nay bận rộn quay phim, anh không có thời gian nói chuyện với Lộ Ngôn Chi, chờ mấy ngày nữa hết bận thì anh sẽ gọi nhiều chuyện một tí.”
Diệp Diễm Thanh ghét bỏ nói: “Hỏi sếp không bằng em hỏi Lâm Kỳ Vũ đi.”
Văn Dữ nghĩ một hồi mới nói: “Em thân với Lâm Kỳ Vũ thật nhưng mà chuyện này khó hỏi lắm. Còn anh với Lộ Ngôn Chi không có kiêng kị gì cả, chuyện gì cũng nói được.”
“Ồ, vậy anh hỏi đi.” Diệp Diễm Thanh nghĩ Văn Dữ nói cũng có lý, chuyện này không phải ai thân với ai hơn mà là ai mặt dày hơn.
Văn Dữ khẽ thở dài: “Bảo bối à, em mau tới đây đi. Hồi đó, anh đi đóng phim ra ra vào vào chỉ có một mình, chẳng nhớ thương ai cả, bây giờ thì khác rồi, ngoại trừ lúc đóng phim, giờ giờ phút phút anh chỉ nhớ tới em thôi.”
Diệp Diễm Thanh nhấp miệng cười, không phải hắn cũng vậy sao?
“Ừm, anh có thèm ăn món gì không để em mang qua cho.” Bên kia hẳn là không thiếu món gì, nhưng có một vài món bên đây mới là chính tông.
Văn Dữ hắng giọng nói: “Không thèm món gì cả, chỉ thèm em thôi.”
Hai người trò chuyện tới khuya, nhưng hôm sau Diệp Diễm Thanh vẫn dậy rất sớm, hôm nay hắn muốn đi tái khám ở chỗ bác sĩ Đỗ, đã đặt hẹn từ trước.
Tại phòng khám, Diệp Diễm Thanh gặp Từ Du Dao.
“Đã lâu không gặp, công tác có thuận lợi không?” Diệp Diễm Thanh chủ động chào hỏi.
Đôi mắt Từ Du Dao tỏa sáng, không phải mỗi lần cô tới đây đều gặp được Diệp Diễm Thanh, mà nhìn tâm lý của Diệp Diễm Thanh càng ngày càng tốt, cô cũng vui lây: “Vẫn ổn, tôi có mua album của anh, hay lắm đó.”
Cô không nói cô đã mua mười album ủng hộ đâu!
“Cảm ơn.” Diệp Diễm Thanh ôn hòa cười nói, “Trưa nay có bận không? Cùng nhau ăn cơm đi?”
Từ Du Dao là em họ của Văn Dữ, tình cờ gặp thì hắn vẫn nên mời người ta một bữa cơm, hơn nữa hắn nghe Văn Dữ nói, bác sĩ Đỗ là do Từ Du Dao giúp đỡ liên lạc.
Từ Du Dao nào dám từ chối cơ hội ngàn năm có một này? Vội vàng gật đầu: “Có chứ, anh muốn ăn món gì? Tôi đặt bàn cho.”
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Nên là cô muốn ăn gì để tôi đặt bàn chứ.”
Từ Du Dao rất ngượng ngùng, rõ ràng cô lớn hơn Diệp Diễm Thanh vài tuổi, nhưng đối mặt với idol của mình, vẫn không ngăn được tâm tình thiếu nữ: “Tôi, tôi gì cũng được.”
Diệp Diễm Thanh không biết Từ Du Dao suy nghĩ gì, nghĩ sơ một chút, chọn một giải pháp: “Tôi không biết gần đây có chỗ nào ngon, nếu không thì vậy đi, cô chọn chỗ, tôi mời khách, được chứ?”
Diệp Diễm Thanh đã lên tiếng thì Từ Du Dao nào dám có ý kiến.
Diệp Diễm Thanh vào phòng khám bệnh, Từ Du Dao nắm nắm tay xoay vòng vòng, vui vẻ đến mức nhảy cẫng cả lên, chỉ là không có người để chia sẻ thôi.
Bác sĩ Đỗ nhìn thấy Diệp Diễm Thanh, liền nói: “Nhìn khí sắc này của cậu xem ra tâm trạng không tồi nhỉ, mấy đứa học trò có cho tôi xem sân khấu tranh bảng của cậu rồi, tôi rất thích. Cậu là một ca sĩ tài năng, hy vọng con đường tiến tới thành công ngày càng rộng mở.”
“Cảm ơn bác sĩ Đỗ, cũng nhờ vào bác sĩ, nếu không thì cháu đã lui vòng từ lâu.” Diệp Diễm Thanh nhớ lại quá trình điều trị hơn nửa năm qua. Hình như là ông trời không muốn hắn từ bỏ ca hát nên mới giao Văn Dữ cho hắn, rồi sau đó Văn Dữ lại giúp hắn liên hệ với bác sĩ Đỗ, khắc phục các chướng ngại tâm lý nên mới có hắn như bây giờ.
Bác sĩ Đỗ lắc đầu: “Công lao của tôi không lớn gì cả, chỉ cho các cậu một số lời khuyên chuyên nghiệp mà thôi. Cậu có thể thoát khỏi chứng sợ sân khấu nhanh như vậy là do cậu quyết tâm, còn có Văn Dữ kề cận giúp đỡ, đây là kết quả do hai người kiên trì làm ra.”
“Không có chỉ đạo chuyên nghiệp của bác sĩ, thì bọn cháu sẽ khó tìm ra phương pháp điều trị thích hợp ạ.” Hắn có thể khỏi bệnh đều nhờ vào công lao của tất cả mọi người, tất nhiên Văn Dữ có công lao lớn nhất.
Bác sĩ Đỗ tháo mắt kính xuống, cười nói: “Mặc kệ thế nào thì tôi vẫn luôn ủng hộ cậu. Tôi sẽ giữ bí mật bệnh tình của cậu, nhưng nhờ cậu, tôi có thêm kinh nghiệm chữa trị bệnh này, sau này có gặp bệnh nhân giống cậu thì tôi sẽ có phương pháp điều trị rồi.”
“Cháu không hy vọng sẽ có người yêu sân khấu mà gặp phải loại bệnh như cháu, nhưng nếu có, thì cháu mong là bọn họ sẽ được điều trị bởi bác sĩ ạ.”
“Ừ. Điều tiếp theo cậu cần làm là duy trì trạng thái hiện tại càng lâu càng tốt.”
“Vâng ạ.”
“Hôm nay là lần điều trị cuối cùng của chúng ta, hy vọng sau này tôi sẽ được gặp cậu ở một vị trí khác, mà không phải là phòng khám của tôi.” Bác sĩ Đỗ vui đùa, phụ nữ dù có lớn tuổi thì đều có mặt nghịch ngợm của thiếu nữ, đáng yêu không quá lố.
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Chỉ sợ điều này không như ý nguyện của bác sĩ đâu ạ.”
Bác sĩ Đỗ thu lại nụ cười: “Tại sao? Cậu có bệnh nào nữa à?”
Diệp Diễm Thanh lắc đầu: “Không phải, cháu muốn làm thẻ thành viên để tới đây điều chỉnh tâm lý định kỳ đấy ạ.”
Bác sĩ Đỗ nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Dọa tôi sợ mất mật, tôi còn tưởng còn vấn đề khác. Được chứ, hoan nghênh cậu tới.”
Điều chỉnh tâm lý định kỳ là khi mà tâm lý bị quá tải tìm đến bác sĩ tâm lý tán gẫu một chút, bác sĩ sẽ cho vài lời khuyên thích hợp, thậm chí có người chỉ là muốn giải tỏa nỗi lòng, không cần lời khuyên. Phòng khám của bác sĩ Đỗ có dịch vụ này, bệnh nhân làm thẻ cả năm để tiện đặt hẹn. Diệp Diễm Thanh tự nhiên cũng nhập gia tùy tục, giá cả thẻ năm không thấp, một năm tới được mấy lần thì không dám nói trước, nhưng chỉ cần dùng được thì giá cả không thành vấn đề.
Bác sĩ Đỗ cho hắn tấm thẻ hội viên. Có tấm thẻ này hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến việc Diệp Diễm Thanh đi khám bệnh. Card hội viên bỏ trong ví tiền, khi mở ví ra nhìn thấy thì như là nhắc nhở bọn họ để ý đến tâm lý của mình, nếu có lo âu, phiền muộn, thì có thể nhanh chóng tìm bác sĩ tâm sự.
Tạm biệt bác sĩ Đỗ xong thì sắp tới giờ nghỉ trưa, Diệp Diễm Thanh và Từ Du Dao đến nhà hàng đã đặt chỗ.
Giờ nghỉ trưa ngày thường, bên đây cũng không gần trung tâm nên đặt chỗ là chuyện nhỏ.
Từ Du Dao chọn một nhà hàng Đông Nam Á, ánh đèn nhà hàng khá tối, trình độ chỉ nhìn thấy đồ ăn trước mặt, căn bản không nhìn tới mặt thực khách, rất phù hợp với Diệp Diễm Thanh.
Đồ ăn lên rất nhanh, Diệp Diễm Thanh mời Từ Du Dao: “Ăn nhanh đi, đồ ăn nguội sẽ không ngon.”
“Được.” Từ Du Dao cầm lên đôi đũa, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Anh họ tôi đi đóng phim, anh ở nhà có buồn không?” Từ Du Dao quan tâm hỏi.
Diệp Diễm Thanh mở ra giấy gói bánh: “Tôi có công việc sẽ không buồn.”
“Anh họ có về thăm anh không? Nghe nói ảnh đóng phim là không trở về nhà.” Với diễn viên thì đây là chuyện bình thường, nhưng đối với người nhà thì toàn thể thời gian đều dựa vào điện thoại, cảm giác mất mát là vẫn có.
Diệp Diễm Thanh nóng mặt: “Đã trở lại hai lần, nhưng không ở lâu.”
Từ Du Dao bất đắc dĩ nói: “Tính chất công việc của ảnh là vậy đó, rất nhiều người nói làm nghề này xa mặt cách lòng dễ xảy ra lắm.”
Diệp Diễm Thanh không đồng tình: “Hai người ở bên nhau dài lâu là do ý thức trách nhiệm của hai bên. Bởi vì ở hai nơi khác nhau, tình cảm phai nhạt là chuyện thường tình, lúc đó có hai lựa chọn, một là tiếp tục, hai là chia tay.”
Nghe Diệp Diễm Thanh nói vậy thì Từ Du Dao an tâm, ít nhất Diệp Diễm Thanh không có ý kiến với công việc bận rộn của anh họ.
“Ừm, tôi có chuyện muốn hỏi.” Từ Du Dao có chút rối rắm, “Tôi gọi anh là ‘ anh dâu nhỏ ’ có làm anh không vui không?”
Qua vài lần tìm hiểu, cô phát hiện trong nhóm gay không phải người nào cũng thích được gọi bằng xưng hô nữ tính này, tuy cũng có một số không để tâm mà còn khá thích nữa.
Diệp Diễm Thanh chớp chớp mắt, quả thật hắn không để ý tới chuyện này, dù sao cũng chỉ là một danh xưng thôi mà, hơn nữa lúc ấy trạng thái lúc ấy của hắn không tốt, cũng chẳng để tâm: “Không đâu, tôi không để ý.”
Từ Du Dao nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi. Tôi luôn đấu võ mồm với anh họ, anh ấy càng cấm thì tôi càng phản nghịch, không để ý tới cảm giác của anh, xin lỗi nhé.”
Bởi vì cô là fan ruột của Diệp Diễm Thanh, nên cô luôn nghĩ về cách hành xử của mình trước mặt Diệp Diễm Thanh từ lần gặp trước, nghĩ nhiều mới phát hiện ra mình đã làm sai. Đối mặt với Diệp Diễm Thanh, cô quá xúc động dẫn đến hành xử không còn lí trí như ngày thường, dù điều này khó khống chế, nhưng vẫn phải kiềm hãm.
“Đừng xin lỗi, đừng để trong lòng.” Diệp Diễm Thanh mỉm cười nói.
Từ Du Dao gật gật đầu: “Vậy sau này tôi gọi tên anh được không?”
“Có thể chứ.”
Từ Du Dao đè nặng kích động trong lòng, hiện giờ cô không thể đè nén được tâm tình của mình nữa, bé idol nhà cô sao mà đáng yêu, dễ thương, dễ bảo đến thế này cơ chứ?!
Ăn được một nửa, Từ Du Dao đứng dậy đi toilet, cô không mang theo di động mà đặt tùy tiện ở trên bàn. Điện thoại vang lên, mà Từ Du Dao còn chưa trở về, nên Diệp Diễm Thanh chỉ còn cách ngắt cuộc gọi giúp cô, sau đó di động mở ra giao diện chờ, Diệp Diễm Thanh thình lình nhìn thấy ảnh chụp của mình, không nhịn được nhướng mày.
Một cô gái bình thường sẽ để giao diện là ảnh của hắn sao? Hay là ảnh nền điện thoại cung cấp. Đáp án đương nhiên là sẽ không. Hắn cũng không hoài nghi rằng Từ Du Dao yêu thầm mình. Đầu tiên là số lần hai người tiếp xúc ít đến đáng thương, còn chưa thân quen thì lấy đâu ra yêu đương? Thứ hai là cô dùng hình của hắn làm ảnh nền giao diện, người trong nhà khẳng định là nhìn thấy, nếu không có giải thích hợp lý, thì người nhà khẳng định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, Từ Du Dao không ngốc thế đâu.
Lí do chỉ có một cái thôi!
Từ Du Dao trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống, Diệp Diễm Thanh nói cô vừa rồi có cuộc gọi đến, hắn tắt giùm.
Từ Du Dao mỉm cười gật đầu, ấn mở di động, lúc màn hình sáng lên, động tác của Từ Du Dao cũng dừng một chút, nhanh chóng nhìn về phía Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh bật cười nhìn cô.
Từ Du Dao cười rộ lên theo, đẩy di động sang một bên, sảng khoái nói: “Hây da, tôi thẳng thắn thú nhận tôi là fan nhé, dùng cơm với anh mà tôi kích động muốn chớt, mà còn phải ra vẻ bình tĩnh từ nãy giờ đây nè, anh có biết tôi nghẹn đến mức nào không?”
Diệp Diễm Thanh cười cười: “Xin lỗi, tôi không biết.”
Từ Du Dao vội lấy một quyển sổ nhỏ trong túi xách ra: “Ký tên cho tôi được không?”
Diệp Diễm Thanh đương nhiên sẽ không từ chối, cầm lấy ký tên cho cô.
Từ Du Dao đỏ mặt, nhưng không nhìn ra dưới ánh đèn: “Tôi không biết phải nói thế nào nữa, bây giờ tôi chỉ muốn hét lên, nhưng mà phục vụ sẽ nghĩ tôi có vấn đề. Cơ mà tôi đang đi ăn với idol đó nha mọi người!”
Diệp Diễm Thanh nghẹn cười để tránh làm Từ Du Dao xấu hổ: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn gì đâu, thích anh là niềm vinh hạnh của tôi.” Không cần phải giả bộ nữa nên Từ Du Dao cũng thẳng thắn nói ra mình làm fan từ khi nào, làm sao để làm hội trưởng, rồi sao lại làm bạn cùng thuyền với Đinh Tri Nhã, cùng với cô bực đến mức nào khi không mua được mini album.
Diệp Diễm Thanh nghiêm túc nghe, cũng không cảm thấy cô ồn ào. Một người hâm mộ thích hắn từ nhiều năm trước, có thể rõ ràng kể lể niềm yêu thích với hắn, là chuyện vô cùng vui vẻ, làm hắn lấy lại tự tin. Diệp Diễm Thanh thông qua cô mà hiểu được nguyện vọng của fans, làm hắn càng muốn phấn đấu, càng muốn vươn lên để các fans hãnh diện.
Biểu đạt xong kích động và lòng yêu thích của mình, Từ Du Dao thu lại ý cười, tỏ ý xin lỗi vì đã biết chuyện Diệp Diễm Thanh mắc bệnh sợ sân khấu.
Diệp Diễm Thanh không nổi giận. Hắn đến khám bệnh là biết khả năng bị nhân viên phòng khám phát hiện. Từ Du Dao nhìn thấy chỉ nói chuyện với Văn Dữ, không nói với ai khác, thậm chí là người thân trong gia đình, thế nên hắn không có gì để chỉ trích Từ Du Dao cả.
Từ Du Dao nói: “Tôi sẽ giữ bí mật cho anh, và tôi cũng muốn nói rằng tôi rất vui khi thấy anh được chữa trị. Diễm Thanh à, anh thật sự rất tuyệt, là ca sĩ tuyệt vời nhất trong lòng tôi! Là chàng trai kiên cường nhất!”
Lúc này đây, mắt Diệp Diễm Thanh hoen hoen đỏ. Ngoại trừ Văn Dữ, thì cũng chẳng có ai biết hắn gặp biết bao khó khăn để vượt qua căn bệnh này. Sau lưng mấy buổi biểu diễn đã tạo biết bao áp lực cho hắn. Đến khi có người công nhận thành quả của mình, quá trình gian khổ trên đều không còn gian khổ nữa, như là hắn được tiếp thêm năng lượng để hoàn thiện bản thân. Đối thoại đơn giản thôi mà đã đem lại không ít tự tin cho hắn. Diệp Diễm Thanh rất vui khi có được những người hâm mộ chân thành thế này.
“Cảm ơn.” Diệp Diễm Thanh trịnh trọng nói với Từ Du Dao.
Từ Du Dao cười lắc đầu: “Đừng khách sáo.”
Buổi tối, Diệp Diễm Thanh nói với Văn Dữ chuyện hắn dùng cơm với Từ Du Dao, cũng nói luôn Từ Du Dao cổ vũ mình thế nào.
Văn Dữ cười nhạo nói: “Con bé biết làm chuyện tốt đó chứ.”
“Cho nên đừng đấu võ mồm với người ta nữa.”
Văn Dữ nói thẳng: “Khó lắm, tụi anh mắng chửi như chó với mèo từ nhỏ đến lớn, anh mà đối xử tốt với nó là nó sẽ nghĩ anh đang có mưu đồ gì cũng nên.”
Hắn không cà khịa em họ mình một chút thì không chịu nổi mà.
Đêm tranh bảng cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Diễm Thanh chính thức được nghỉ ngơi.
Sau khi hạ màn, đài truyền hình làm một cuộc phỏng vấn nhỏ với Diệp Diễm Thanh.
MC: “Chúc mừng Diễm Thanh, thuận lợi giữ hạng suốt bảy tuần qua.”
Diệp Diễm Thanh khom lưng với camera: “Cảm ơn mọi người.”
MC: “Thành tích album rất đáng khen ngợi. Xin được hỏi là sau khi tách khỏi nhóm anh vẫn luôn im lặng, có phải là vì chuyên tâm sáng tác không ạ?”
Diệp Diễm Thanh mỉm cười, bình tĩnh nói: “Không phải, kỳ thật tôi vẫn luôn giấu mọi người một chuyện. Khoảng thời gian đó tôi mắc chứng sợ sân khấu, chắc là không nhiều người biết nó nhưng không sao, tóm lại là lúc đó tôi không thể nào hát một câu hoàn chỉnh ở trên sân khấu. Đương nhiên, mọi người không cần lo lắng, bây giờ tôi đã khỏe rồi.”
Các fans còn tưởng mình sẽ nghe được một đoạn phỏng vấn khôi hài, ai dè là một tin động trời thế này!
MC kinh ngạc: “Tại sao lại như vậy?”
Diệp Diễm Thanh ung dung cười nói: “Có nhiều nguyên nhân lắm. Đáng lẽ tôi không tính nói ra chuyện này đâu vì tôi đã khỏi bệnh rồi. Có điều cách đây vài ngày có một người thân là fan của tôi, cũng là bác sĩ tâm lý, cô ấy nói tôi rất kiên cường, rất tuyệt vời. Đột nhiên tôi muốn lên tiếng cổ vũ những người đang bị bệnh tâm lý như mình, cũng như những người không kiểm soát được cảm xúc, tôi hy vọng bọn họ có thể lấy được động lực thông qua tôi để tìm được mục đích sống, hoặc là tìm bác sĩ tâm lý để trợ giúp, có thể lấy lại được tâm lý vững mạnh là điều đáng được công nhận.”
MC thở dài: “Tôi không biết phải nói thế nào nữa, Diễm Thanh à, anh công khai chuyện của mình để giúp đỡ mọi người, là chuyện rất đáng để khen ngợi.”
Diệp Diễm Thanh: “Bởi vì giai đoạn đó luôn có người ở bên tôi, cỗ vũ cho tôi. Tôi nói chuyện này không phải để mọi người thương hại hay gì cả, tôi không cần. Tôi sẽ không đào sâu về chứng sợ sân khấu vì sẽ ảnh hưởng đến thời lượng phát sóng. Tôi chỉ hy vọng mọi người quan tâm đến người thân xung quanh mình nhiều hơn, và tới những bạn đang mắc bệnh tâm lý, hãy kiên trì điều trị vì thế giới còn rất nhiều điều thú vị mà các bạn chưa khám phá hết.”
Các fans ồ lên đến cảm động, từ đồng tình đến tán dương thái độ của hắn. Hashtag #_ Diệp Diễm Thanh chứng sợ sân khấu_ # mau chóng lên hot search, nhưng lần này, fans Diệp không liều mạng đẩy topic lên đầu nữa, mà ôn hòa thảo luận. Có người hy vọng Diệp Diễm Thanh có thể bay cao xa hơn, có người cổ vũ tán dương việc làm của Diệp Diễm Thanh, cũng có người chia sẻ những áp lực hay lo âu do cuộc sống mang lại, đương nhiên những bình luận này được rất nhiều người vào hỏi thăm. Chẳng mấy chốc mà topic được nhiều người biết đến.
Trên đường về nhà, Ngải Trừng không nói gì cho đến tận khi Diệp Diễm Thanh xuống xe, cô mới nói: “Diễm Thanh à, em làm tốt lắm.”
Chuyện này Diệp Diễm Thanh không thương lượng trước với cô, nhưng cô không để tâm tới con mắt của công chúng, nếu có thể thông qua truyền hình để mang lại nhận thức cho công chúng, thì đây là điều đáng làm.
Diệp Diễm Thanh cong khóe miệng: “Chị Trừng, cảm ơn chị.”
Mũi Ngải Trừng đau xót: “Không có gì phải cảm ơn cả, em khỏe mạnh mới là điều chị mong muốn.”
“Em biết.” Diệp Diễm Thanh đi qua ôm cô một cái.
Về đến nhà, Diệp Diễm Thanh nhận được tin nhắn từ Văn Dữ.
Văn Dữ: Bảo bối à, em dũng cảm lắm đó, anh rất hãnh diện vì em.
Diệp Diễm Thanh cười ấm áp, trả lời: Một nửa công lao là của anh đó. Hẹn gặp anh vào ngày mai.
Ở dưới topic, lúc đầu là những bình luận khá là hài hòa, anti nghe mùi chạy đến rất nhanh.
【 không có việc gì làm sao mà đi khoe mình bị bệnh tâm lý? Kiếm cơ hội để nổi tiếng đúng không? 】
【 tôi thấy Diệp Diễm Thanh có bệnh gì đâu, chỉ có bệnh thèm nổi tiếng thôi, dơ quá. 】
【 Fans Diệp nghe vậy mà cũng tin thật á? Bệnh tâm lý sao mà dễ chữa vậy hả? Khẳng định là giả bệnh luôn, sau đó tự tạo một bệnh án giả đi lòe thiên hạ, kịch bản thường thấy mà sao mấy người không nhìn ra? 】
【 có bệnh thì rời khỏi giới giải trí đi, còn bày đặt ở trên sân khấu làm gì? Giả bệnh cũng phải có tâm một chút chớ? 】
【 Thời đại này có biết bao nhiêu người bị bệnh tâm lý, tự nhiên nhận mình bị bệnh là do ekip hết thời hay là hám fame? 】
Diệp Diễm Thanh bị công kích làm fans không thể nào ngồi yên, đáp trả lại ngay.
【 Diễm Thanh muốn lăng xê thì tại sao phải chờ đến hết bảy tuần tranh bảng mới nói? Chẳng lẽ phải nói ngay từ lúc phát hành album à? Tụi anti đầu chứa shit! 】
【 Diệp DIễm Thanh hết bệnh là tui vui rồi. Người cần đi khám bệnh nhất là tụi anti và thủy quân á! 】
【 đề tài về tâm lý luôn luôn nhạy cảm, Diễm Thanh không có khả năng kiếm fame từ chuyện này đâu, đúng là có một khoảng thời gian Diễm Thanh không tham gia bất cứ chương trình nào làm fans sợ đó thôi! 】
【 tôi bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hồi lúc Diễm Thanh xuất hiện ở sân khấu ngoài trời đó, MC nhất thời hỏi cậu ấy hát một bài, mà trạng thái lúc ấy của Diệp Diễm Thanh không đúng lắm, người đại diện phải đứng ra xin lỗi đó. 】
【 lầu trên nói thế làm tôi mới nhớ! Nghĩ kĩ á, trước khi Diệp Diễm Thanh rời khỏi nhóm khoảng hai, ba tháng đó, lúc lên sân khấu xài toàn lót âm không à, tụi anti còn chê bai một hồi còn gì? Xem ra là chứng sợ sân khấu bắt đầu từ khi đó ha. 】
【 thương Diễm Thanh ghê QAQ】
Các fans ra sức bảo vệ Diệp Diễm Thanh, còn anti vẫn cắn chặt không buông.
Diệp Diễm Thanh không để ý mấy lời bình luận đó, ngâm mình trong nước nóng xong rồi đi ngủ, tuy máy bay xuất phát vào buổi chiều, nhưng sáng mai cũng cần phải dậy sớm để dọn dẹp. Chỉ còn mấy tiếng nữa là được gặp Văn Dữ rồi làm hắn rất vui.
Trong lúc Diệp Diễm Thanh chìm vào mộng đẹp, thì bác sĩ Đỗ đăng Weibo ——
@Bác Sĩ Đỗ V: Vốn dĩ đây là chuyện bí mật của bệnh nhân và bác sĩ, nhưng nếu Diễm Thanh đã tự nói, thì tôi cũng phải lên tiếng. Chứng bệnh sợ sân khấu của Diệp Diễm Thanh là do tôi chuẩn bệnh và đưa ra phát đồ trị liệu. Toàn bộ quá trình đều có báo cáo chính qui, lí lịch cá nhân của tôi các bạn có thể tìm được trên mạng, tôi khẳng định mình không khám sai. Diệp Diễm Thanh mỗi lần đến phòng khám bệnh, đều có Văn Dữ cùng đi, quá trình trị liệu cũng có Văn Dữ tham dự và cổ vũ, điều này rất có tác dụng với quá trình điều trị. Nửa năm qua, Diệp Diễm Thanh mỗi tháng đều tới tái khám. Với người bình thường mà nói nửa năm chỉ là một cái nháy mắt, còn đối người bệnh thì rất là vất vả. Gợi ý pass chương 91: 5 chữ, tiếng Anh, niềm tự hào đồng tính. Hiện giờ Diệp Diễm Thanh đã khỏi hẳn, tôi hy vọng cậu ấy sẽ thành công trên con đường sự nghiệp của mình. Tuy nhiên, tôi cũng muốn nhắc nhở mọi người, “chứng XX” và “bệnh XX” không giống nhau. Ví dụ có một số người khi bị tụt cảm xúc, sẽ có cảm giác bị áp lực hoặc là trầm cảm, nhưng đây chưa chắc là bệnh trầm cảm, rất nhiều người chỉ có triệu chứng bệnh trầm cảm, còn cách “Chứng” khá xa, cho nên lúc này cần phán đoán chuyên nghiệp từ bác sĩ. Điều tôi muốn nói chính là: Thứ nhất, Diệp Diễm Thanh bị chứng sợ sân khấu không phải là chuyện đơn giản; thứ hai, nếu bị áp lực trong một thời gian dài, cảm xúc không ổn định, thì đừng che giấu, hãy tìm đến bác sĩ tâm lý. Tâm lý khỏe mạnh mới là điều quý giá.
Mọi người không cần điều tra gì hết, chỉ cần thấy chứng thực V là biết người ta tuyệt đối là dân chuyên nghiệp, còn là chuyên gia được quốc tế công nhận. Điều tra kĩ hơn thì thấy vị này là chuyên gia tâm lý học nổi tiếng cả nước, tính cả danh dự, lẫn chuyên nghiệp thì chẳng có khả năng người ta hám fame đâu!
Anti lui vào một xó im lặng, cư dân mạng đồng tình khuyên nhủ những người mắc bệnh hãy đi chữa trị kịp thời, không nên chậm trễ.
Diệp Diễm Thanh không để ý đến mấy chuyện này. Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Diễm Thanh xách theo túi hành lý đến sân bay, trừ bỏ quần lót, áo ngủ và mỹ phẩm dưỡng da, thì không mang theo gì nữa cả.
Đến sân bay bên kia, Diệp Diễm Thanh vừa ra là nhìn thấy Du Siêu ngay. Diệp Diễm Thanh bọc kín mít vậy mà Du Siêu có thể nhận ra, quả thực là mắt diều hâu mà.
Cầm lấy túi xách giúp Diệp Diễm Thanh, Du Siêu nhỏ giọng nói: “Anh Văn Dữ đang ở trong xe chờ cậu.”
Diệp Diễm Thanh cười gật đầu, cùng Du Siêu đi ra ngoài.
Mới vừa đi đến cổng sân bay thì cửa xe đã bị kéo ra, Văn Dữ chờ ở trong xe đầy ý cười nhìn Diệp Diễm Thanh, ánh mắt đầy lưu luyến, và vui mừng.
Diệp Diễm Thanh giả vờ bình tĩnh ngồi vào trong, mặt cũng đầy ý cười.
Văn Dữ đóng cửa lại, trao một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước cho Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh không trốn tránh, cũng không nói gì, giống như kích động chỉ có mình Văn Dữ mà thôi.
Nhưng lúc Văn Dữ nắm lấy tay, lực đạo Diệp Diễm Thanh đáp lại đã bán đứng tâm tình của hắn —— lòng bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay Văn Dữ. Tình yêu mật ngọt lan tỏa trong không khí.
đọc đến đây thì chắc các bạn thắc mắc là chương này có gì đâu mà đặt Pass, với mình thì có hai nguyên nhân. Thứ nhất là nó dài hơn bình thường. Thứ hai là do thể loại của bộ truyện thuộc hệ chữa lành, mà trong chương này DDT đã dám công khai bệnh tình của mình với công chúng, nên mình nghĩ đó là điều đáng được trân trọng. Vì thế mình đặt pass để xem có ai yêu quý DDT và VD như mình không, lol! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Văn Dữ rất vui, còn nói cứ tưởng đống quần áo mình chuẩn bị cho Diệp Diễm Thanh phải chờ đến khi đóng máy mới có người mặc.
Diệp Diễm Thanh cũng không nói vì sao mình thay đổi chủ ý, để tránh bị nói mình tự làm tự chịu, dù sao bị cho ăn một đống cẩu lương nên muốn kiếm an ủi đó, có được không?
“Em muốn mua vé bay ngày nào để anh bảo Du Siêu đặt vé.” Văn Dữ nói, hận không thể gặp Diệp Diễm Thanh ngay lúc này.
Có lẽ bị lây bệnh tương tư, vốn dĩ Diệp Diễm Thanh chỉ nhớ Văn Dữ có năm phần, bây giờ đã tăng tới chín phần.
“Tham gia chương trình cuối tuần này xong sẽ đi.” Diệp Diễm Thanh nói.
Văn Dữ cười nói: “Vậy đặt vé vào chiều thứ hai nhé, anh đi đón em, mình ăn tối ở ngoài rồi về khách sạn.”
“Tiện không anh?” Diệp Diễm Thanh không hiểu lắm chuyện quay phim của Văn Dữ, chỉ sợ mình vướng chân.
Văn Dữ nói: “Yên tâm đi, có mấy nhà hàng kín tiếng lắm, bọn anh hay liên hoan ở đó.”
Diệp Diễm Thanh yên tâm: “Quyết định vậy đi.”
“Em nhớ mang theo áo ngủ nhé, anh chưa chuẩn bị cái đó cho em, ra ngoài có thể mặc đồ của anh.” Văn Dữ nhẹ giọng dặn dò.
Lỗ tai Diệp Diễm Thanh ửng đỏ, lần trước Văn Dữ trở về, hắn có mặc qua, nhưng là Văn Dữ giúp hắn mặc. Mà bộ đồ đó mua về là cho Văn Dữ xem, đem qua cũng được thôi.
“Em biết.” Diệp Diễm Thanh giả vờ bình tĩnh nói, “Anh nhớ mình đã hứa gì không?”
Văn Dữ phản ứng nhanh, cười nói: “Yên tâm, nghe lời bà xã đại nhân hết.”
Diệp Diễm Thanh hài lòng, chuyển đề tài sang Lộ Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ.
Về chuyện Lâm Kỳ Vũ, Văn Dữ nhớ mang máng Lộ Ngôn Chi đã từng nói, nhưng hắn không nhớ rõ: “Mấy ngày nay bận rộn quay phim, anh không có thời gian nói chuyện với Lộ Ngôn Chi, chờ mấy ngày nữa hết bận thì anh sẽ gọi nhiều chuyện một tí.”
Diệp Diễm Thanh ghét bỏ nói: “Hỏi sếp không bằng em hỏi Lâm Kỳ Vũ đi.”
Văn Dữ nghĩ một hồi mới nói: “Em thân với Lâm Kỳ Vũ thật nhưng mà chuyện này khó hỏi lắm. Còn anh với Lộ Ngôn Chi không có kiêng kị gì cả, chuyện gì cũng nói được.”
“Ồ, vậy anh hỏi đi.” Diệp Diễm Thanh nghĩ Văn Dữ nói cũng có lý, chuyện này không phải ai thân với ai hơn mà là ai mặt dày hơn.
Văn Dữ khẽ thở dài: “Bảo bối à, em mau tới đây đi. Hồi đó, anh đi đóng phim ra ra vào vào chỉ có một mình, chẳng nhớ thương ai cả, bây giờ thì khác rồi, ngoại trừ lúc đóng phim, giờ giờ phút phút anh chỉ nhớ tới em thôi.”
Diệp Diễm Thanh nhấp miệng cười, không phải hắn cũng vậy sao?
“Ừm, anh có thèm ăn món gì không để em mang qua cho.” Bên kia hẳn là không thiếu món gì, nhưng có một vài món bên đây mới là chính tông.
Văn Dữ hắng giọng nói: “Không thèm món gì cả, chỉ thèm em thôi.”
Hai người trò chuyện tới khuya, nhưng hôm sau Diệp Diễm Thanh vẫn dậy rất sớm, hôm nay hắn muốn đi tái khám ở chỗ bác sĩ Đỗ, đã đặt hẹn từ trước.
Tại phòng khám, Diệp Diễm Thanh gặp Từ Du Dao.
“Đã lâu không gặp, công tác có thuận lợi không?” Diệp Diễm Thanh chủ động chào hỏi.
Đôi mắt Từ Du Dao tỏa sáng, không phải mỗi lần cô tới đây đều gặp được Diệp Diễm Thanh, mà nhìn tâm lý của Diệp Diễm Thanh càng ngày càng tốt, cô cũng vui lây: “Vẫn ổn, tôi có mua album của anh, hay lắm đó.”
Cô không nói cô đã mua mười album ủng hộ đâu!
“Cảm ơn.” Diệp Diễm Thanh ôn hòa cười nói, “Trưa nay có bận không? Cùng nhau ăn cơm đi?”
Từ Du Dao là em họ của Văn Dữ, tình cờ gặp thì hắn vẫn nên mời người ta một bữa cơm, hơn nữa hắn nghe Văn Dữ nói, bác sĩ Đỗ là do Từ Du Dao giúp đỡ liên lạc.
Từ Du Dao nào dám từ chối cơ hội ngàn năm có một này? Vội vàng gật đầu: “Có chứ, anh muốn ăn món gì? Tôi đặt bàn cho.”
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Nên là cô muốn ăn gì để tôi đặt bàn chứ.”
Từ Du Dao rất ngượng ngùng, rõ ràng cô lớn hơn Diệp Diễm Thanh vài tuổi, nhưng đối mặt với idol của mình, vẫn không ngăn được tâm tình thiếu nữ: “Tôi, tôi gì cũng được.”
Diệp Diễm Thanh không biết Từ Du Dao suy nghĩ gì, nghĩ sơ một chút, chọn một giải pháp: “Tôi không biết gần đây có chỗ nào ngon, nếu không thì vậy đi, cô chọn chỗ, tôi mời khách, được chứ?”
Diệp Diễm Thanh đã lên tiếng thì Từ Du Dao nào dám có ý kiến.
Diệp Diễm Thanh vào phòng khám bệnh, Từ Du Dao nắm nắm tay xoay vòng vòng, vui vẻ đến mức nhảy cẫng cả lên, chỉ là không có người để chia sẻ thôi.
Bác sĩ Đỗ nhìn thấy Diệp Diễm Thanh, liền nói: “Nhìn khí sắc này của cậu xem ra tâm trạng không tồi nhỉ, mấy đứa học trò có cho tôi xem sân khấu tranh bảng của cậu rồi, tôi rất thích. Cậu là một ca sĩ tài năng, hy vọng con đường tiến tới thành công ngày càng rộng mở.”
“Cảm ơn bác sĩ Đỗ, cũng nhờ vào bác sĩ, nếu không thì cháu đã lui vòng từ lâu.” Diệp Diễm Thanh nhớ lại quá trình điều trị hơn nửa năm qua. Hình như là ông trời không muốn hắn từ bỏ ca hát nên mới giao Văn Dữ cho hắn, rồi sau đó Văn Dữ lại giúp hắn liên hệ với bác sĩ Đỗ, khắc phục các chướng ngại tâm lý nên mới có hắn như bây giờ.
Bác sĩ Đỗ lắc đầu: “Công lao của tôi không lớn gì cả, chỉ cho các cậu một số lời khuyên chuyên nghiệp mà thôi. Cậu có thể thoát khỏi chứng sợ sân khấu nhanh như vậy là do cậu quyết tâm, còn có Văn Dữ kề cận giúp đỡ, đây là kết quả do hai người kiên trì làm ra.”
“Không có chỉ đạo chuyên nghiệp của bác sĩ, thì bọn cháu sẽ khó tìm ra phương pháp điều trị thích hợp ạ.” Hắn có thể khỏi bệnh đều nhờ vào công lao của tất cả mọi người, tất nhiên Văn Dữ có công lao lớn nhất.
Bác sĩ Đỗ tháo mắt kính xuống, cười nói: “Mặc kệ thế nào thì tôi vẫn luôn ủng hộ cậu. Tôi sẽ giữ bí mật bệnh tình của cậu, nhưng nhờ cậu, tôi có thêm kinh nghiệm chữa trị bệnh này, sau này có gặp bệnh nhân giống cậu thì tôi sẽ có phương pháp điều trị rồi.”
“Cháu không hy vọng sẽ có người yêu sân khấu mà gặp phải loại bệnh như cháu, nhưng nếu có, thì cháu mong là bọn họ sẽ được điều trị bởi bác sĩ ạ.”
“Ừ. Điều tiếp theo cậu cần làm là duy trì trạng thái hiện tại càng lâu càng tốt.”
“Vâng ạ.”
“Hôm nay là lần điều trị cuối cùng của chúng ta, hy vọng sau này tôi sẽ được gặp cậu ở một vị trí khác, mà không phải là phòng khám của tôi.” Bác sĩ Đỗ vui đùa, phụ nữ dù có lớn tuổi thì đều có mặt nghịch ngợm của thiếu nữ, đáng yêu không quá lố.
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Chỉ sợ điều này không như ý nguyện của bác sĩ đâu ạ.”
Bác sĩ Đỗ thu lại nụ cười: “Tại sao? Cậu có bệnh nào nữa à?”
Diệp Diễm Thanh lắc đầu: “Không phải, cháu muốn làm thẻ thành viên để tới đây điều chỉnh tâm lý định kỳ đấy ạ.”
Bác sĩ Đỗ nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Dọa tôi sợ mất mật, tôi còn tưởng còn vấn đề khác. Được chứ, hoan nghênh cậu tới.”
Điều chỉnh tâm lý định kỳ là khi mà tâm lý bị quá tải tìm đến bác sĩ tâm lý tán gẫu một chút, bác sĩ sẽ cho vài lời khuyên thích hợp, thậm chí có người chỉ là muốn giải tỏa nỗi lòng, không cần lời khuyên. Phòng khám của bác sĩ Đỗ có dịch vụ này, bệnh nhân làm thẻ cả năm để tiện đặt hẹn. Diệp Diễm Thanh tự nhiên cũng nhập gia tùy tục, giá cả thẻ năm không thấp, một năm tới được mấy lần thì không dám nói trước, nhưng chỉ cần dùng được thì giá cả không thành vấn đề.
Bác sĩ Đỗ cho hắn tấm thẻ hội viên. Có tấm thẻ này hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến việc Diệp Diễm Thanh đi khám bệnh. Card hội viên bỏ trong ví tiền, khi mở ví ra nhìn thấy thì như là nhắc nhở bọn họ để ý đến tâm lý của mình, nếu có lo âu, phiền muộn, thì có thể nhanh chóng tìm bác sĩ tâm sự.
Tạm biệt bác sĩ Đỗ xong thì sắp tới giờ nghỉ trưa, Diệp Diễm Thanh và Từ Du Dao đến nhà hàng đã đặt chỗ.
Giờ nghỉ trưa ngày thường, bên đây cũng không gần trung tâm nên đặt chỗ là chuyện nhỏ.
Từ Du Dao chọn một nhà hàng Đông Nam Á, ánh đèn nhà hàng khá tối, trình độ chỉ nhìn thấy đồ ăn trước mặt, căn bản không nhìn tới mặt thực khách, rất phù hợp với Diệp Diễm Thanh.
Đồ ăn lên rất nhanh, Diệp Diễm Thanh mời Từ Du Dao: “Ăn nhanh đi, đồ ăn nguội sẽ không ngon.”
“Được.” Từ Du Dao cầm lên đôi đũa, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Anh họ tôi đi đóng phim, anh ở nhà có buồn không?” Từ Du Dao quan tâm hỏi.
Diệp Diễm Thanh mở ra giấy gói bánh: “Tôi có công việc sẽ không buồn.”
“Anh họ có về thăm anh không? Nghe nói ảnh đóng phim là không trở về nhà.” Với diễn viên thì đây là chuyện bình thường, nhưng đối với người nhà thì toàn thể thời gian đều dựa vào điện thoại, cảm giác mất mát là vẫn có.
Diệp Diễm Thanh nóng mặt: “Đã trở lại hai lần, nhưng không ở lâu.”
Từ Du Dao bất đắc dĩ nói: “Tính chất công việc của ảnh là vậy đó, rất nhiều người nói làm nghề này xa mặt cách lòng dễ xảy ra lắm.”
Diệp Diễm Thanh không đồng tình: “Hai người ở bên nhau dài lâu là do ý thức trách nhiệm của hai bên. Bởi vì ở hai nơi khác nhau, tình cảm phai nhạt là chuyện thường tình, lúc đó có hai lựa chọn, một là tiếp tục, hai là chia tay.”
Nghe Diệp Diễm Thanh nói vậy thì Từ Du Dao an tâm, ít nhất Diệp Diễm Thanh không có ý kiến với công việc bận rộn của anh họ.
“Ừm, tôi có chuyện muốn hỏi.” Từ Du Dao có chút rối rắm, “Tôi gọi anh là ‘ anh dâu nhỏ ’ có làm anh không vui không?”
Qua vài lần tìm hiểu, cô phát hiện trong nhóm gay không phải người nào cũng thích được gọi bằng xưng hô nữ tính này, tuy cũng có một số không để tâm mà còn khá thích nữa.
Diệp Diễm Thanh chớp chớp mắt, quả thật hắn không để ý tới chuyện này, dù sao cũng chỉ là một danh xưng thôi mà, hơn nữa lúc ấy trạng thái lúc ấy của hắn không tốt, cũng chẳng để tâm: “Không đâu, tôi không để ý.”
Từ Du Dao nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi. Tôi luôn đấu võ mồm với anh họ, anh ấy càng cấm thì tôi càng phản nghịch, không để ý tới cảm giác của anh, xin lỗi nhé.”
Bởi vì cô là fan ruột của Diệp Diễm Thanh, nên cô luôn nghĩ về cách hành xử của mình trước mặt Diệp Diễm Thanh từ lần gặp trước, nghĩ nhiều mới phát hiện ra mình đã làm sai. Đối mặt với Diệp Diễm Thanh, cô quá xúc động dẫn đến hành xử không còn lí trí như ngày thường, dù điều này khó khống chế, nhưng vẫn phải kiềm hãm.
“Đừng xin lỗi, đừng để trong lòng.” Diệp Diễm Thanh mỉm cười nói.
Từ Du Dao gật gật đầu: “Vậy sau này tôi gọi tên anh được không?”
“Có thể chứ.”
Từ Du Dao đè nặng kích động trong lòng, hiện giờ cô không thể đè nén được tâm tình của mình nữa, bé idol nhà cô sao mà đáng yêu, dễ thương, dễ bảo đến thế này cơ chứ?!
Ăn được một nửa, Từ Du Dao đứng dậy đi toilet, cô không mang theo di động mà đặt tùy tiện ở trên bàn. Điện thoại vang lên, mà Từ Du Dao còn chưa trở về, nên Diệp Diễm Thanh chỉ còn cách ngắt cuộc gọi giúp cô, sau đó di động mở ra giao diện chờ, Diệp Diễm Thanh thình lình nhìn thấy ảnh chụp của mình, không nhịn được nhướng mày.
Một cô gái bình thường sẽ để giao diện là ảnh của hắn sao? Hay là ảnh nền điện thoại cung cấp. Đáp án đương nhiên là sẽ không. Hắn cũng không hoài nghi rằng Từ Du Dao yêu thầm mình. Đầu tiên là số lần hai người tiếp xúc ít đến đáng thương, còn chưa thân quen thì lấy đâu ra yêu đương? Thứ hai là cô dùng hình của hắn làm ảnh nền giao diện, người trong nhà khẳng định là nhìn thấy, nếu không có giải thích hợp lý, thì người nhà khẳng định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, Từ Du Dao không ngốc thế đâu.
Lí do chỉ có một cái thôi!
Từ Du Dao trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống, Diệp Diễm Thanh nói cô vừa rồi có cuộc gọi đến, hắn tắt giùm.
Từ Du Dao mỉm cười gật đầu, ấn mở di động, lúc màn hình sáng lên, động tác của Từ Du Dao cũng dừng một chút, nhanh chóng nhìn về phía Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh bật cười nhìn cô.
Từ Du Dao cười rộ lên theo, đẩy di động sang một bên, sảng khoái nói: “Hây da, tôi thẳng thắn thú nhận tôi là fan nhé, dùng cơm với anh mà tôi kích động muốn chớt, mà còn phải ra vẻ bình tĩnh từ nãy giờ đây nè, anh có biết tôi nghẹn đến mức nào không?”
Diệp Diễm Thanh cười cười: “Xin lỗi, tôi không biết.”
Từ Du Dao vội lấy một quyển sổ nhỏ trong túi xách ra: “Ký tên cho tôi được không?”
Diệp Diễm Thanh đương nhiên sẽ không từ chối, cầm lấy ký tên cho cô.
Từ Du Dao đỏ mặt, nhưng không nhìn ra dưới ánh đèn: “Tôi không biết phải nói thế nào nữa, bây giờ tôi chỉ muốn hét lên, nhưng mà phục vụ sẽ nghĩ tôi có vấn đề. Cơ mà tôi đang đi ăn với idol đó nha mọi người!”
Diệp Diễm Thanh nghẹn cười để tránh làm Từ Du Dao xấu hổ: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn gì đâu, thích anh là niềm vinh hạnh của tôi.” Không cần phải giả bộ nữa nên Từ Du Dao cũng thẳng thắn nói ra mình làm fan từ khi nào, làm sao để làm hội trưởng, rồi sao lại làm bạn cùng thuyền với Đinh Tri Nhã, cùng với cô bực đến mức nào khi không mua được mini album.
Diệp Diễm Thanh nghiêm túc nghe, cũng không cảm thấy cô ồn ào. Một người hâm mộ thích hắn từ nhiều năm trước, có thể rõ ràng kể lể niềm yêu thích với hắn, là chuyện vô cùng vui vẻ, làm hắn lấy lại tự tin. Diệp Diễm Thanh thông qua cô mà hiểu được nguyện vọng của fans, làm hắn càng muốn phấn đấu, càng muốn vươn lên để các fans hãnh diện.
Biểu đạt xong kích động và lòng yêu thích của mình, Từ Du Dao thu lại ý cười, tỏ ý xin lỗi vì đã biết chuyện Diệp Diễm Thanh mắc bệnh sợ sân khấu.
Diệp Diễm Thanh không nổi giận. Hắn đến khám bệnh là biết khả năng bị nhân viên phòng khám phát hiện. Từ Du Dao nhìn thấy chỉ nói chuyện với Văn Dữ, không nói với ai khác, thậm chí là người thân trong gia đình, thế nên hắn không có gì để chỉ trích Từ Du Dao cả.
Từ Du Dao nói: “Tôi sẽ giữ bí mật cho anh, và tôi cũng muốn nói rằng tôi rất vui khi thấy anh được chữa trị. Diễm Thanh à, anh thật sự rất tuyệt, là ca sĩ tuyệt vời nhất trong lòng tôi! Là chàng trai kiên cường nhất!”
Lúc này đây, mắt Diệp Diễm Thanh hoen hoen đỏ. Ngoại trừ Văn Dữ, thì cũng chẳng có ai biết hắn gặp biết bao khó khăn để vượt qua căn bệnh này. Sau lưng mấy buổi biểu diễn đã tạo biết bao áp lực cho hắn. Đến khi có người công nhận thành quả của mình, quá trình gian khổ trên đều không còn gian khổ nữa, như là hắn được tiếp thêm năng lượng để hoàn thiện bản thân. Đối thoại đơn giản thôi mà đã đem lại không ít tự tin cho hắn. Diệp Diễm Thanh rất vui khi có được những người hâm mộ chân thành thế này.
“Cảm ơn.” Diệp Diễm Thanh trịnh trọng nói với Từ Du Dao.
Từ Du Dao cười lắc đầu: “Đừng khách sáo.”
Buổi tối, Diệp Diễm Thanh nói với Văn Dữ chuyện hắn dùng cơm với Từ Du Dao, cũng nói luôn Từ Du Dao cổ vũ mình thế nào.
Văn Dữ cười nhạo nói: “Con bé biết làm chuyện tốt đó chứ.”
“Cho nên đừng đấu võ mồm với người ta nữa.”
Văn Dữ nói thẳng: “Khó lắm, tụi anh mắng chửi như chó với mèo từ nhỏ đến lớn, anh mà đối xử tốt với nó là nó sẽ nghĩ anh đang có mưu đồ gì cũng nên.”
Hắn không cà khịa em họ mình một chút thì không chịu nổi mà.
Đêm tranh bảng cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Diễm Thanh chính thức được nghỉ ngơi.
Sau khi hạ màn, đài truyền hình làm một cuộc phỏng vấn nhỏ với Diệp Diễm Thanh.
MC: “Chúc mừng Diễm Thanh, thuận lợi giữ hạng suốt bảy tuần qua.”
Diệp Diễm Thanh khom lưng với camera: “Cảm ơn mọi người.”
MC: “Thành tích album rất đáng khen ngợi. Xin được hỏi là sau khi tách khỏi nhóm anh vẫn luôn im lặng, có phải là vì chuyên tâm sáng tác không ạ?”
Diệp Diễm Thanh mỉm cười, bình tĩnh nói: “Không phải, kỳ thật tôi vẫn luôn giấu mọi người một chuyện. Khoảng thời gian đó tôi mắc chứng sợ sân khấu, chắc là không nhiều người biết nó nhưng không sao, tóm lại là lúc đó tôi không thể nào hát một câu hoàn chỉnh ở trên sân khấu. Đương nhiên, mọi người không cần lo lắng, bây giờ tôi đã khỏe rồi.”
Các fans còn tưởng mình sẽ nghe được một đoạn phỏng vấn khôi hài, ai dè là một tin động trời thế này!
MC kinh ngạc: “Tại sao lại như vậy?”
Diệp Diễm Thanh ung dung cười nói: “Có nhiều nguyên nhân lắm. Đáng lẽ tôi không tính nói ra chuyện này đâu vì tôi đã khỏi bệnh rồi. Có điều cách đây vài ngày có một người thân là fan của tôi, cũng là bác sĩ tâm lý, cô ấy nói tôi rất kiên cường, rất tuyệt vời. Đột nhiên tôi muốn lên tiếng cổ vũ những người đang bị bệnh tâm lý như mình, cũng như những người không kiểm soát được cảm xúc, tôi hy vọng bọn họ có thể lấy được động lực thông qua tôi để tìm được mục đích sống, hoặc là tìm bác sĩ tâm lý để trợ giúp, có thể lấy lại được tâm lý vững mạnh là điều đáng được công nhận.”
MC thở dài: “Tôi không biết phải nói thế nào nữa, Diễm Thanh à, anh công khai chuyện của mình để giúp đỡ mọi người, là chuyện rất đáng để khen ngợi.”
Diệp Diễm Thanh: “Bởi vì giai đoạn đó luôn có người ở bên tôi, cỗ vũ cho tôi. Tôi nói chuyện này không phải để mọi người thương hại hay gì cả, tôi không cần. Tôi sẽ không đào sâu về chứng sợ sân khấu vì sẽ ảnh hưởng đến thời lượng phát sóng. Tôi chỉ hy vọng mọi người quan tâm đến người thân xung quanh mình nhiều hơn, và tới những bạn đang mắc bệnh tâm lý, hãy kiên trì điều trị vì thế giới còn rất nhiều điều thú vị mà các bạn chưa khám phá hết.”
Các fans ồ lên đến cảm động, từ đồng tình đến tán dương thái độ của hắn. Hashtag #_ Diệp Diễm Thanh chứng sợ sân khấu_ # mau chóng lên hot search, nhưng lần này, fans Diệp không liều mạng đẩy topic lên đầu nữa, mà ôn hòa thảo luận. Có người hy vọng Diệp Diễm Thanh có thể bay cao xa hơn, có người cổ vũ tán dương việc làm của Diệp Diễm Thanh, cũng có người chia sẻ những áp lực hay lo âu do cuộc sống mang lại, đương nhiên những bình luận này được rất nhiều người vào hỏi thăm. Chẳng mấy chốc mà topic được nhiều người biết đến.
Trên đường về nhà, Ngải Trừng không nói gì cho đến tận khi Diệp Diễm Thanh xuống xe, cô mới nói: “Diễm Thanh à, em làm tốt lắm.”
Chuyện này Diệp Diễm Thanh không thương lượng trước với cô, nhưng cô không để tâm tới con mắt của công chúng, nếu có thể thông qua truyền hình để mang lại nhận thức cho công chúng, thì đây là điều đáng làm.
Diệp Diễm Thanh cong khóe miệng: “Chị Trừng, cảm ơn chị.”
Mũi Ngải Trừng đau xót: “Không có gì phải cảm ơn cả, em khỏe mạnh mới là điều chị mong muốn.”
“Em biết.” Diệp Diễm Thanh đi qua ôm cô một cái.
Về đến nhà, Diệp Diễm Thanh nhận được tin nhắn từ Văn Dữ.
Văn Dữ: Bảo bối à, em dũng cảm lắm đó, anh rất hãnh diện vì em.
Diệp Diễm Thanh cười ấm áp, trả lời: Một nửa công lao là của anh đó. Hẹn gặp anh vào ngày mai.
Ở dưới topic, lúc đầu là những bình luận khá là hài hòa, anti nghe mùi chạy đến rất nhanh.
【 không có việc gì làm sao mà đi khoe mình bị bệnh tâm lý? Kiếm cơ hội để nổi tiếng đúng không? 】
【 tôi thấy Diệp Diễm Thanh có bệnh gì đâu, chỉ có bệnh thèm nổi tiếng thôi, dơ quá. 】
【 Fans Diệp nghe vậy mà cũng tin thật á? Bệnh tâm lý sao mà dễ chữa vậy hả? Khẳng định là giả bệnh luôn, sau đó tự tạo một bệnh án giả đi lòe thiên hạ, kịch bản thường thấy mà sao mấy người không nhìn ra? 】
【 có bệnh thì rời khỏi giới giải trí đi, còn bày đặt ở trên sân khấu làm gì? Giả bệnh cũng phải có tâm một chút chớ? 】
【 Thời đại này có biết bao nhiêu người bị bệnh tâm lý, tự nhiên nhận mình bị bệnh là do ekip hết thời hay là hám fame? 】
Diệp Diễm Thanh bị công kích làm fans không thể nào ngồi yên, đáp trả lại ngay.
【 Diễm Thanh muốn lăng xê thì tại sao phải chờ đến hết bảy tuần tranh bảng mới nói? Chẳng lẽ phải nói ngay từ lúc phát hành album à? Tụi anti đầu chứa shit! 】
【 Diệp DIễm Thanh hết bệnh là tui vui rồi. Người cần đi khám bệnh nhất là tụi anti và thủy quân á! 】
【 đề tài về tâm lý luôn luôn nhạy cảm, Diễm Thanh không có khả năng kiếm fame từ chuyện này đâu, đúng là có một khoảng thời gian Diễm Thanh không tham gia bất cứ chương trình nào làm fans sợ đó thôi! 】
【 tôi bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hồi lúc Diễm Thanh xuất hiện ở sân khấu ngoài trời đó, MC nhất thời hỏi cậu ấy hát một bài, mà trạng thái lúc ấy của Diệp Diễm Thanh không đúng lắm, người đại diện phải đứng ra xin lỗi đó. 】
【 lầu trên nói thế làm tôi mới nhớ! Nghĩ kĩ á, trước khi Diệp Diễm Thanh rời khỏi nhóm khoảng hai, ba tháng đó, lúc lên sân khấu xài toàn lót âm không à, tụi anti còn chê bai một hồi còn gì? Xem ra là chứng sợ sân khấu bắt đầu từ khi đó ha. 】
【 thương Diễm Thanh ghê QAQ】
Các fans ra sức bảo vệ Diệp Diễm Thanh, còn anti vẫn cắn chặt không buông.
Diệp Diễm Thanh không để ý mấy lời bình luận đó, ngâm mình trong nước nóng xong rồi đi ngủ, tuy máy bay xuất phát vào buổi chiều, nhưng sáng mai cũng cần phải dậy sớm để dọn dẹp. Chỉ còn mấy tiếng nữa là được gặp Văn Dữ rồi làm hắn rất vui.
Trong lúc Diệp Diễm Thanh chìm vào mộng đẹp, thì bác sĩ Đỗ đăng Weibo ——
@Bác Sĩ Đỗ V: Vốn dĩ đây là chuyện bí mật của bệnh nhân và bác sĩ, nhưng nếu Diễm Thanh đã tự nói, thì tôi cũng phải lên tiếng. Chứng bệnh sợ sân khấu của Diệp Diễm Thanh là do tôi chuẩn bệnh và đưa ra phát đồ trị liệu. Toàn bộ quá trình đều có báo cáo chính qui, lí lịch cá nhân của tôi các bạn có thể tìm được trên mạng, tôi khẳng định mình không khám sai. Diệp Diễm Thanh mỗi lần đến phòng khám bệnh, đều có Văn Dữ cùng đi, quá trình trị liệu cũng có Văn Dữ tham dự và cổ vũ, điều này rất có tác dụng với quá trình điều trị. Nửa năm qua, Diệp Diễm Thanh mỗi tháng đều tới tái khám. Với người bình thường mà nói nửa năm chỉ là một cái nháy mắt, còn đối người bệnh thì rất là vất vả. Gợi ý pass chương 91: 5 chữ, tiếng Anh, niềm tự hào đồng tính. Hiện giờ Diệp Diễm Thanh đã khỏi hẳn, tôi hy vọng cậu ấy sẽ thành công trên con đường sự nghiệp của mình. Tuy nhiên, tôi cũng muốn nhắc nhở mọi người, “chứng XX” và “bệnh XX” không giống nhau. Ví dụ có một số người khi bị tụt cảm xúc, sẽ có cảm giác bị áp lực hoặc là trầm cảm, nhưng đây chưa chắc là bệnh trầm cảm, rất nhiều người chỉ có triệu chứng bệnh trầm cảm, còn cách “Chứng” khá xa, cho nên lúc này cần phán đoán chuyên nghiệp từ bác sĩ. Điều tôi muốn nói chính là: Thứ nhất, Diệp Diễm Thanh bị chứng sợ sân khấu không phải là chuyện đơn giản; thứ hai, nếu bị áp lực trong một thời gian dài, cảm xúc không ổn định, thì đừng che giấu, hãy tìm đến bác sĩ tâm lý. Tâm lý khỏe mạnh mới là điều quý giá.
Mọi người không cần điều tra gì hết, chỉ cần thấy chứng thực V là biết người ta tuyệt đối là dân chuyên nghiệp, còn là chuyên gia được quốc tế công nhận. Điều tra kĩ hơn thì thấy vị này là chuyên gia tâm lý học nổi tiếng cả nước, tính cả danh dự, lẫn chuyên nghiệp thì chẳng có khả năng người ta hám fame đâu!
Anti lui vào một xó im lặng, cư dân mạng đồng tình khuyên nhủ những người mắc bệnh hãy đi chữa trị kịp thời, không nên chậm trễ.
Diệp Diễm Thanh không để ý đến mấy chuyện này. Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Diễm Thanh xách theo túi hành lý đến sân bay, trừ bỏ quần lót, áo ngủ và mỹ phẩm dưỡng da, thì không mang theo gì nữa cả.
Đến sân bay bên kia, Diệp Diễm Thanh vừa ra là nhìn thấy Du Siêu ngay. Diệp Diễm Thanh bọc kín mít vậy mà Du Siêu có thể nhận ra, quả thực là mắt diều hâu mà.
Cầm lấy túi xách giúp Diệp Diễm Thanh, Du Siêu nhỏ giọng nói: “Anh Văn Dữ đang ở trong xe chờ cậu.”
Diệp Diễm Thanh cười gật đầu, cùng Du Siêu đi ra ngoài.
Mới vừa đi đến cổng sân bay thì cửa xe đã bị kéo ra, Văn Dữ chờ ở trong xe đầy ý cười nhìn Diệp Diễm Thanh, ánh mắt đầy lưu luyến, và vui mừng.
Diệp Diễm Thanh giả vờ bình tĩnh ngồi vào trong, mặt cũng đầy ý cười.
Văn Dữ đóng cửa lại, trao một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước cho Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh không trốn tránh, cũng không nói gì, giống như kích động chỉ có mình Văn Dữ mà thôi.
Nhưng lúc Văn Dữ nắm lấy tay, lực đạo Diệp Diễm Thanh đáp lại đã bán đứng tâm tình của hắn —— lòng bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay Văn Dữ. Tình yêu mật ngọt lan tỏa trong không khí.
đọc đến đây thì chắc các bạn thắc mắc là chương này có gì đâu mà đặt Pass, với mình thì có hai nguyên nhân. Thứ nhất là nó dài hơn bình thường. Thứ hai là do thể loại của bộ truyện thuộc hệ chữa lành, mà trong chương này DDT đã dám công khai bệnh tình của mình với công chúng, nên mình nghĩ đó là điều đáng được trân trọng. Vì thế mình đặt pass để xem có ai yêu quý DDT và VD như mình không, lol! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.