Chương 87
Y Đình Mạt Đồng
16/03/2021
Cảnh quay đến đây là hết, vì để diễn viên duy trì cảm xúc, ngoại trừ chuyên viên trang điểm tiến lên dặm phấn thì không ai được qua đó cả.
Diệp Diễm Thanh khó chịu trong lòng lắm, có rất nhiều cảm xúc đan chéo với nhau, và cả linh cảm nữa. Chẳng qua linh cảm lần này khá loạn xạ, không liền mạch như lần trước. Bây giờ mà ngồi xuống viết thì cũng chẳng trơn tru.
Lâm Kỳ Vũ đến cạnh Diệp Diễm Thanh, nhẹ giọng nói: “Văn Dữ diễn tốt ghê á, Khương Thiên Niên cũng rất lợi hại, không bị Văn Dữ áp chế ha.”
Diệp Diễm Thanh thấp giọng nói: “Giỏi thật đó anh, dáng lại đẹp nữa.”
Diệp Diễm Thanh không hề ghen tuông, cũng chẳng lo lắng gì, đơn giản chỉ thấy hai người phối diễn rất ăn ý mà thôi. Lúc này đây, người đứng trước máy quay không phải là Văn Dữ, mà là Vua Cảnh Quy. Kết thúc cảnh quay về phòng mới là Văn Dữ chân chính.
Văn Dữ và Khương Thiên Niên quay thêm hai giờ nữa, rất ít khi bị NG. Diệp Diễm Thanh càng xem càng cảm thấy Khương Thiên Niên là một diễn viên rất có nghị lực, ít nhất hắn không bị diễn viên chuyên nghiệp lấn át. Nếu là Diệp Diễm Thanh, dù Văn Dữ có ý dẫn dắt, thì hắn vẫn không thể bình tĩnh đối diễn như thế kia.
Khương Thiên Niên hoàn thành cảnh quay của mình trong lúc Văn Dữ còn mấy cảnh cần quay nữa, đang chờ chuyển cảnh.
Khương Thiên Niên đi về phía Diệp Diễm Thanh, cười chào hỏi hai người: “Mấy lần trước không có cảnh quay của tôi, không gặp được cậu.”
Diệp Diễm Thanh không đề cập tới chuyện Văn Dữ cố ý làm thế, khen kĩ thuật diễn của anh ta rất tốt.
“Quá khen quá khen, là do thầy Văn chịu dẫn dắt tôi thôi.” Khương Thiên Niên khiêm tốn, “thầy Văn rất quan tâm tới cậu đó, biết cậu tới thăm còn đặc biệt điều chỉnh cảnh quay nữa. Cũng may là chuyển dời, không thì tôi và thầy Văn phải làm trò trước mặt cậu rồi, thầy Văn có kinh nghiệm và kĩ thuật, khẳng định không thành vấn đề, còn tôi không có kinh nghiệm bằng thầy, chắc chắn sẽ lo lắng đến mức bị NG liên tục.”
Khương Thiên Niên có tính tình ôn hòa, cách nói chuyện làm người nghe thoải mái, làm Diệp Diễm Thanh thích thú nói vài câu: “Diễn viên các anh có tính đối kháng cao lắm mà?”
Khương Thiên Niên tự than thở nói: “Tôi nói thật với cậu, trừ bỏ diễn viên gạo cội, hoặc là loại diễn viên trời sinh như thầy Văn, thì diễn viên thường như bọn tôi rất dễ bị ngoại cảnh ảnh hưởng, đóng mấy cảnh thường thường là đã run rồi, huống chi là mấy cảnh tình cảm.”
“Vậy tôi có nên về sớm không nhỉ?” Diệp Diễm Thanh cười nói.
Khương Thiên Niên vội vàng xua tay: “Đừng đừng đừng, thầy Văn mà biết cậu bỏ chạy vì mấy câu vớ vẩn của tôi thì tôi không còn đất diễn ở đây nữa.”
“Anh Văn Dữ là trùm ở đây ạ?” Diệp Diễm Thanh rõ ràng đang nói đùa.
Khương Thiên Niên càng hoảng hốt, vội nói: “Không không không, thầy Văn là trụ cột của cả đoàn đó chứ.”
Mấy phút trò chuyện ngắn ngủi đã làm Diệp Diễm Thanh cảm nhận được Khương Thiên Niên là người rất thành thật, không hề ra vẻ ta đây, cũng không làm màu, như là có gì nói đó với Diệp Diễm Thanh.
“Tuy tôi là người ngoài nghề nhưng thấy anh diễn tốt lắm, anh cần tự tin vào kĩ thuật của mình hơn.” Diệp Diễm Thanh nói.
Khương Thiên Niên nhún nhún vai: “Trong đoàn phim này tôi nào dám tự tin hơn ai?” Diễn viên chính hay phụ trong đoàn đều là tiền bối, anh ta mà có tự tin thì có khi cũng chỉ là mù quáng mà thôi.
“Cũng may có cậu ở đây.” Khương Thiên Niên nói tiếp, “Tâm tình thầy Văn tốt hơn làm giảm thiểu áp lực cho mấy diễn viên phối hợp bọn tôi.”
“Khoa trương vậy á?”
Khương Thiên Niên gật đầu: “Tuyệt đối không phải khoa trương, chính là bị thực lực áp đảo.”
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Tôi không ở đây lâu lắm đâu, có việc cần tôi trở về.”
“Ấy, thầy Diệp, tôi không có ý đuổi thầy về đâu. Ý tôi là nếu có cảnh quay tình cảm giữa tôi và thầy Văn, thì thầy có thể không xuất hiện được không, tôi sợ đạo diễn ghét bỏ nói tôi đầu gỗ, sẽ không ngại tiền đền bù mà hủy hợp đồng với tôi mất.”
Diệp Diễm Thanh kém Khương Thiên Niên vài tuổi, thật sự không cần thiết gọi hắn là “Thầy”, nói: “Xưng hô bằng tên là được rồi. Tôi thật sự có việc phải về, tuy tôi rất muốn ở lại xem mọi người diễn, nhưng tôi cũng rất muốn kiếm tiền.”
Khương Thiên Niên giơ tay che miệng, khẽ ho: “Hây dà, nửa kia biết cách kiếm tiền, áp lực dã man.”
Diệp Diễm Thanh cười ha ha. Văn Dữ có kiếm được hay không thì cũng chẳng liên quan.
Hai người hàn huyên trong chốc lát rồi Khương Thiên Niên đi tháo trang sức.
Diệp Diễm Thanh chạm chạm Lâm Kỳ Vũ vẫn luôn im lặng: “Nghĩ cái gì thế?”
Lâm Kỳ Vũ thở dài, nói: “Khương Thiên Niên diễn tốt như vậy mà còn khiêm tốn quá chừng, anh sợ anh lấn sân không được rồi.”
Diệp Diễm Thanh kéo hắn vào phòng nghỉ: “Diễn không hay còn hay hơn phá phim đó anh?”
“Cậu đang an ủi anh đó à?” Lâm Kỳ Vũ nhướng mày, có khác gì đâu nhỉ?
Diệp Diễm Thanh bình tĩnh nói: “Đúng vậy, giúp anh giảm bớt áp lực đó mà.”
“Chẳng khá hơn là bao.” Lâm Kỳ Vũ nói thẳng.
Diệp Diễm Thanh dỗ hắn: “Nghĩ hoài, nghĩ mãi, bảo đảm sẽ thấy ngay.”
Lâm Kỳ Vũ tặng hắn một cái liếc mắt xem thường.
Văn Dữ quay xong không về khách sạn với Diệp Diễm Thanh, mà đi ăn khuya với đạo diễn Quách, phó đạo diễn và biên kịch của đoàn phim. Hắn muốn giúp Lâm Kỳ Vũ có một vai diễn nhỏ, không cần nhiều cảnh, chỉ cần có cảm giác tồn tại là được.
Chờ Văn Dữ ăn xong trở về, Diệp Diễm Thanh đã ngủ say. Văn Dữ tắm xong lên giường, ôm chầm lấy Diệp Diễm Thanh, mơ hồ đánh thức người trong lòng.
Trên người Văn Dữ không còn nhiều mùi rượu, hơn nữa đã tắm rồi, cơ hồ không nghe ra, nhưng Diệp Diễm Thanh biết, không có khả năng không uống rượu, mơ hồ hỏi: “Gọi nhà bếp nấu cho anh một chén canh giải rượu nhé?”
“Không uống nhiều đâu, ngày mai cũng không có cảnh quay, dậy muộn một tí.” Văn Dữ hôn hôn sau cổ Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh đặt tay lên tay Văn Dữ: “Anh, em có ý tưởng này.”
“Trễ lắm rồi đó, em còn nghĩ gì nữa?” Văn Dữ bật cười, đêm khuya, men rượu, còn gì hay hơn cả chuyện lãng mạn đó nữa?
Diệp Diễm Thanh bẻ ngón tay hắn: “Anh có nghe hay không?”
“Dạ nghe!” Văn Dữ thức thời.
“Bộ phim này bi thảm quá anh làm em thổn thức mấy ngay nay luôn. Chẳng phải em sẽ ra single ca khúc cổ phong hay sao? Em tính để anh và Khương Thiên Niên quay MV, để Vua Cảnh Quy và Hạng Thiển Hành có một kết thúc đẹp.” Xem hết kịch bản làm hắn khó chịu mất mấy ngày liền, bây giờ nhớ lại còn có chút đau lòng, không biết làm gì hơn để an ủi bản thân mình.
Văn Dữ cười nhạo: “Em có ý gì đấy? Không bằng để anh quay với em đi, quay một MV hôn lễ hoành tráng thế nào? Bảo đảm đẹp bá cháy luôn.”
Diệp Diễm Thanh tức giận nhéo tay hắn: “Kết hôn từ đời nào giờ mới quay MV, anh không sợ người ta nói hai đứa mình làm màu à?”
“Anh mặc kệ, người ta muốn nói gì thì nói.” Văn Dữ lại hôn hôn lỗ tai Diệp Diễm Thanh, “nhắc mới nhớ, Diễm Thanh này, anh còn thiếu em một buổi hôn lễ hoành tráng.”
Diệp Diễm Thanh ngơ ngác một hồi, sau đó cười nói: “Anh không nhắc thì em cũng quên mất, em không để bụng mấy chuyện này đâu.”
Văn Dữ dùng cằm chống lên bờ vai của hắn: “Anh vốn muốn kết hôn theo kiểu Tây, trên bãi cỏ mềm mượt, tự do tự tại, nhưng nghe em nói thì thấy kiểu Trung cũng hay, quan trọng là lễ nghi thôi.”
Diệp Diễm Thanh thì thào nói: “Anh đừng nghĩ vớ vẩn nữa, kết hôn theo kiểu Trung thì phải chú trọng hình thức, quần áo cũng phải đặt làm, còn phải tìm thầy đặt may; với lại, bọn mình trong sáu tháng kế tiếp có thời gian rãnh nào đâu, ai sẽ lo chuyện này? Hai bên nhà cùng ăn một bữa cơm là được rồi, phiền phức quá làm gì.”
Văn Dữ cũng không ép hắn, chỉ nói: “Từ từ rồi tính.”
Diệp Diễm Thanh không để lời nói này vào lòng. Hắn đang nổi tiếng, hiện giờ nhín chút thời gian để nghỉ ngơi, nhưng lịch trình sau này sẽ khác, mà Văn Dữ một khi vào đoàn là đi cả nửa năm, một năm quay hai bộ, thời gian trôi qua nhanh chóng, nào có thời gian rảnh. Huống hồ tình cảm giữa hắn và Văn Dữ rất ổn định, cuộc sống sinh hoạt nhẹ nhàng, vui vẻ, đâu cần phải làm gì rình rang.
“Ngủ đi, em mệt rồi.” Diệp Diễm Thanh lẩm bẩm nói. Vốn dĩ hắn có chút hưng phấn khi nói về ý tưởng của mình, nhưng bị Văn Dữ cắt ngang làm cơn buồn ngủ trỗi dậy.
Văn Dữ lại ôm chặt Diệp Diễm Thanh thêm một chút, làm thân thể Diệp Diễm Thanh dán sát vào người mình rồi mới nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, ngủ ngon cục cưng.”
Ngày hôm sau, Diệp Diễm Thanh dậy sớm, Văn Dữ bởi vì uống rượu, nên ngủ say hơn bình thường. Diệp Diễm Thanh không muốn quấy rầy giấc ngủ của Văn Dữ, nên xuống lầu ăn buffet bữa sáng. Đoàn phim cung cấp phần ăn cho nhân viên trong đoàn cao cấp hơn khách sạn, phòng ăn cũng cách xa nơi công cộng, đề phòng diễn viên trong đoàn bị fans theo đuôi, cỡ như Diệp Diễm Thanh đi ăn một mình cũng không thành vấn đề.
Ngoại trừ những diễn viên có cảnh quay sớm, thì sẽ không có ai ở đây, phòng ăn trống trải. Diệp Diễm Thanh cầm phần cơm của mình, theo thói quen ngồi vào góc dùng bữa, thuận tay nhắn hỏi Lâm Kỳ Vũ dậy chưa. Đợi một lúc lâu mà không thấy Lâm Kỳ Vũ trả lời, thế là lên Weibo xem tin tức.
Ăn được một nửa thì điện thoại vang lên, là Đinh Tri Nhã gọi tới.
Mới sáng sớm mà Đinh Tri Nhã đã gọi tới thì có hơi quái lạ đó.
“Alô?” Diệp Diễm Thanh nhận.
“Diễm Thanh ơi, cứu mạng cứu mạng cứu mạng cứu mạng a a a a a a a ——” bên kia truyền đến tiếng la mười phần công lực từ Đinh Tri Nhã, nghe như không có gì nguy hiểm cả.
Diệp Diễm Thanh hoảng sợ: “Sao vậy chị?”
Đinh Tri Nhã sốt ruột, hoảng hốt nói: “Cậu có nghe nói tôi tham gia chương trình tìm kiếm tài năng mới chưa? Huấn luyện viên chị mời tới tối hôm qua bị gãy cả hai chân, chị không biết phải làm sao nữa đây!”
“Hả?” Diệp Diễm Thanh không biết Đinh Tri Nhã tham gia chương trình gì, hắn không để ý tới cái này.
“Chị không biết phải nói thế nào nữa, y như bị một ngàn con ngựa dẫm qua đạp lại, biết sống sao bây giờ?” Đinh Tri Nhã than vãn.
Thì ra chương trình mà Đinh Tri Nhã tham gia có tên là《 Idol Producer 》, gồm năm vị huấn luyện viên, mỗi vị huấn luyện viên sẽ chọn ra mười người cho nhóm mình từ vòng sơ tuyển. Mỗi tuần sẽ có thi đấu đào thải, quyết định bằng cách bỏ phiếu. Vòng cuối cùng sẽ còn bảy thí sinh, thí sinh đạt giải quán quân sẽ được ra mắt thành ca sĩ solo, các thí sinh từ hạng nhì đến hạng bảy sẽ được tạo thành một nhóm nhạc.
Trong quá trình đào thải, các vị huấn luyện viên có thể mời các nghệ sĩ nổi tiếng hoặc ca sĩ thần tượng tới để tham gia chỉ dạy. Người mà Đinh Tri Nhã tìm tới đầu tiên là Phương Danh Khải, cũng là một vị ca sĩ thần tượng nổi tiếng. Tuy không phải là nghệ sĩ của Tinh Lộ, nhưng lúc Đinh Tri Nhã mới debut, vị tiền bối này luôn chiếu cố cô, hai người vẫn giữ liên lạc đến tận bây giờ. Chương trình này đã phát sóng được mấy kỳ, nhận được hưởng ứng tích cực từ khán giả, và Phương Danh Khải luôn làm tròn trách nhiệm của mình, cũng nhận được nhiều lời khen ngợi.
Nhưng điều không may mắn chính là tối hôm qua như thường lệ, Phương Danh Khải dùng bữa xong xuống sân đi dạo, trên đường đi vì bảo vệ một cháu bé mà ngã cầu thang, gãy cả hai chân. Bị thương dù không quan trọng, nhưng cũng không thể nào để người ngồi xe lăn lên truyền hình được? Thế là Đinh Tri Nhã chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ người khác, mà Diệp Diễm Thanh là sự lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
Đinh Tri Nhã đã cầu cạnh vậy rồi Diệp Diễm Thanh nào dám từ chối: “Bên chị còn mấy kỳ quay nữa vậy? Em chỉ sợ đụng với lịch trình chị Trừng đã sắp xếp thôi.”
Đinh Tri Nhã nói: “Đã quay xong bốn kỳ rồi, em tới là bắt đầu kỳ quay thứ năm. Sẽ không chiếm nhiều thời gian của em đâu, chị mượn phòng tập của công ty, em đến công ty chỉ đạo là được rồi. Một kỳ quay trong năm ngày, em xuất hiện một hai lần là được, mỗi lần nhiều nhất là ba bốn giờ, không cần tham gia sân khấu.”
Thời gian khá thoải mái, hơn nữa ngày thường rãnh rỗi hắn cũng sẽ đến công ty luyện tập, có điều là có kẹt lịch trình không thôi.
“Em sẽ hỏi chị Trừng xem có vướng lịch trình không nhé, nếu có thời gian thì em sẽ giúp, còn không thì em cũng hết cách.” Chương trình này vốn không nằm trong kế hoạch, không có khả năng hắn sẽ đẩy những kế hoạch kia đi để tham gia chương trình này.
“Tốt tốt, cảm ơn em nha Diễm Thanh.” Đinh Tri Nhã nhẹ nhàng thở ra, “Nếu thời gian không thích hợp, thì chị sẽ tìm người khác vậy.”
“Đừng khách sáo mà, em gọi cho chị Trừng ngay đây, lát nữa báo cho chị nhé.”
Cúp điện thoại, Diệp Diễm Thanh liền liên hệ với Ngải Trừng. Ngải Trừng rất sảng khoái nói rằng sẽ liên lạc với bên Đinh Tri Nhã rồi sẽ báo cho hắn sau.
Chờ Diệp Diễm Thanh dùng bữa xong thì Ngải Trừng gọi điện thoại tới, nói rằng hắn có thể tham gia chương trình đó. Dù gì Diệp Diễm Thanh cũng đi ra từ chương trình tuyển chọn ca sĩ, làm huấn luyện viên tạm thời giúp đỡ cũng hay. Chủ yếu là chương trình có danh tiếng khá tốt, có thể giúp Diệp Diễm Thanh thu về một số người hâm mộ nữa. Với lại, tạp chí kia cô đã ghé thăm, ảnh chụp rất có triển vọng, cô mong Diệp Diễm Thanh sẽ nhận lời hợp tác.
Cúp điện thoại, Diệp Diễm Thanh cười cười. Xem ra lúc này phải về thật rồi. Ở đây ngày nào cũng thấy Văn Dữ có việc làm, làm hắn hơi ngứa chân, mà giờ phải về thật, làm hắn có chút luyến tiếc đó.
Diệp Diễm Thanh khó chịu trong lòng lắm, có rất nhiều cảm xúc đan chéo với nhau, và cả linh cảm nữa. Chẳng qua linh cảm lần này khá loạn xạ, không liền mạch như lần trước. Bây giờ mà ngồi xuống viết thì cũng chẳng trơn tru.
Lâm Kỳ Vũ đến cạnh Diệp Diễm Thanh, nhẹ giọng nói: “Văn Dữ diễn tốt ghê á, Khương Thiên Niên cũng rất lợi hại, không bị Văn Dữ áp chế ha.”
Diệp Diễm Thanh thấp giọng nói: “Giỏi thật đó anh, dáng lại đẹp nữa.”
Diệp Diễm Thanh không hề ghen tuông, cũng chẳng lo lắng gì, đơn giản chỉ thấy hai người phối diễn rất ăn ý mà thôi. Lúc này đây, người đứng trước máy quay không phải là Văn Dữ, mà là Vua Cảnh Quy. Kết thúc cảnh quay về phòng mới là Văn Dữ chân chính.
Văn Dữ và Khương Thiên Niên quay thêm hai giờ nữa, rất ít khi bị NG. Diệp Diễm Thanh càng xem càng cảm thấy Khương Thiên Niên là một diễn viên rất có nghị lực, ít nhất hắn không bị diễn viên chuyên nghiệp lấn át. Nếu là Diệp Diễm Thanh, dù Văn Dữ có ý dẫn dắt, thì hắn vẫn không thể bình tĩnh đối diễn như thế kia.
Khương Thiên Niên hoàn thành cảnh quay của mình trong lúc Văn Dữ còn mấy cảnh cần quay nữa, đang chờ chuyển cảnh.
Khương Thiên Niên đi về phía Diệp Diễm Thanh, cười chào hỏi hai người: “Mấy lần trước không có cảnh quay của tôi, không gặp được cậu.”
Diệp Diễm Thanh không đề cập tới chuyện Văn Dữ cố ý làm thế, khen kĩ thuật diễn của anh ta rất tốt.
“Quá khen quá khen, là do thầy Văn chịu dẫn dắt tôi thôi.” Khương Thiên Niên khiêm tốn, “thầy Văn rất quan tâm tới cậu đó, biết cậu tới thăm còn đặc biệt điều chỉnh cảnh quay nữa. Cũng may là chuyển dời, không thì tôi và thầy Văn phải làm trò trước mặt cậu rồi, thầy Văn có kinh nghiệm và kĩ thuật, khẳng định không thành vấn đề, còn tôi không có kinh nghiệm bằng thầy, chắc chắn sẽ lo lắng đến mức bị NG liên tục.”
Khương Thiên Niên có tính tình ôn hòa, cách nói chuyện làm người nghe thoải mái, làm Diệp Diễm Thanh thích thú nói vài câu: “Diễn viên các anh có tính đối kháng cao lắm mà?”
Khương Thiên Niên tự than thở nói: “Tôi nói thật với cậu, trừ bỏ diễn viên gạo cội, hoặc là loại diễn viên trời sinh như thầy Văn, thì diễn viên thường như bọn tôi rất dễ bị ngoại cảnh ảnh hưởng, đóng mấy cảnh thường thường là đã run rồi, huống chi là mấy cảnh tình cảm.”
“Vậy tôi có nên về sớm không nhỉ?” Diệp Diễm Thanh cười nói.
Khương Thiên Niên vội vàng xua tay: “Đừng đừng đừng, thầy Văn mà biết cậu bỏ chạy vì mấy câu vớ vẩn của tôi thì tôi không còn đất diễn ở đây nữa.”
“Anh Văn Dữ là trùm ở đây ạ?” Diệp Diễm Thanh rõ ràng đang nói đùa.
Khương Thiên Niên càng hoảng hốt, vội nói: “Không không không, thầy Văn là trụ cột của cả đoàn đó chứ.”
Mấy phút trò chuyện ngắn ngủi đã làm Diệp Diễm Thanh cảm nhận được Khương Thiên Niên là người rất thành thật, không hề ra vẻ ta đây, cũng không làm màu, như là có gì nói đó với Diệp Diễm Thanh.
“Tuy tôi là người ngoài nghề nhưng thấy anh diễn tốt lắm, anh cần tự tin vào kĩ thuật của mình hơn.” Diệp Diễm Thanh nói.
Khương Thiên Niên nhún nhún vai: “Trong đoàn phim này tôi nào dám tự tin hơn ai?” Diễn viên chính hay phụ trong đoàn đều là tiền bối, anh ta mà có tự tin thì có khi cũng chỉ là mù quáng mà thôi.
“Cũng may có cậu ở đây.” Khương Thiên Niên nói tiếp, “Tâm tình thầy Văn tốt hơn làm giảm thiểu áp lực cho mấy diễn viên phối hợp bọn tôi.”
“Khoa trương vậy á?”
Khương Thiên Niên gật đầu: “Tuyệt đối không phải khoa trương, chính là bị thực lực áp đảo.”
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Tôi không ở đây lâu lắm đâu, có việc cần tôi trở về.”
“Ấy, thầy Diệp, tôi không có ý đuổi thầy về đâu. Ý tôi là nếu có cảnh quay tình cảm giữa tôi và thầy Văn, thì thầy có thể không xuất hiện được không, tôi sợ đạo diễn ghét bỏ nói tôi đầu gỗ, sẽ không ngại tiền đền bù mà hủy hợp đồng với tôi mất.”
Diệp Diễm Thanh kém Khương Thiên Niên vài tuổi, thật sự không cần thiết gọi hắn là “Thầy”, nói: “Xưng hô bằng tên là được rồi. Tôi thật sự có việc phải về, tuy tôi rất muốn ở lại xem mọi người diễn, nhưng tôi cũng rất muốn kiếm tiền.”
Khương Thiên Niên giơ tay che miệng, khẽ ho: “Hây dà, nửa kia biết cách kiếm tiền, áp lực dã man.”
Diệp Diễm Thanh cười ha ha. Văn Dữ có kiếm được hay không thì cũng chẳng liên quan.
Hai người hàn huyên trong chốc lát rồi Khương Thiên Niên đi tháo trang sức.
Diệp Diễm Thanh chạm chạm Lâm Kỳ Vũ vẫn luôn im lặng: “Nghĩ cái gì thế?”
Lâm Kỳ Vũ thở dài, nói: “Khương Thiên Niên diễn tốt như vậy mà còn khiêm tốn quá chừng, anh sợ anh lấn sân không được rồi.”
Diệp Diễm Thanh kéo hắn vào phòng nghỉ: “Diễn không hay còn hay hơn phá phim đó anh?”
“Cậu đang an ủi anh đó à?” Lâm Kỳ Vũ nhướng mày, có khác gì đâu nhỉ?
Diệp Diễm Thanh bình tĩnh nói: “Đúng vậy, giúp anh giảm bớt áp lực đó mà.”
“Chẳng khá hơn là bao.” Lâm Kỳ Vũ nói thẳng.
Diệp Diễm Thanh dỗ hắn: “Nghĩ hoài, nghĩ mãi, bảo đảm sẽ thấy ngay.”
Lâm Kỳ Vũ tặng hắn một cái liếc mắt xem thường.
Văn Dữ quay xong không về khách sạn với Diệp Diễm Thanh, mà đi ăn khuya với đạo diễn Quách, phó đạo diễn và biên kịch của đoàn phim. Hắn muốn giúp Lâm Kỳ Vũ có một vai diễn nhỏ, không cần nhiều cảnh, chỉ cần có cảm giác tồn tại là được.
Chờ Văn Dữ ăn xong trở về, Diệp Diễm Thanh đã ngủ say. Văn Dữ tắm xong lên giường, ôm chầm lấy Diệp Diễm Thanh, mơ hồ đánh thức người trong lòng.
Trên người Văn Dữ không còn nhiều mùi rượu, hơn nữa đã tắm rồi, cơ hồ không nghe ra, nhưng Diệp Diễm Thanh biết, không có khả năng không uống rượu, mơ hồ hỏi: “Gọi nhà bếp nấu cho anh một chén canh giải rượu nhé?”
“Không uống nhiều đâu, ngày mai cũng không có cảnh quay, dậy muộn một tí.” Văn Dữ hôn hôn sau cổ Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh đặt tay lên tay Văn Dữ: “Anh, em có ý tưởng này.”
“Trễ lắm rồi đó, em còn nghĩ gì nữa?” Văn Dữ bật cười, đêm khuya, men rượu, còn gì hay hơn cả chuyện lãng mạn đó nữa?
Diệp Diễm Thanh bẻ ngón tay hắn: “Anh có nghe hay không?”
“Dạ nghe!” Văn Dữ thức thời.
“Bộ phim này bi thảm quá anh làm em thổn thức mấy ngay nay luôn. Chẳng phải em sẽ ra single ca khúc cổ phong hay sao? Em tính để anh và Khương Thiên Niên quay MV, để Vua Cảnh Quy và Hạng Thiển Hành có một kết thúc đẹp.” Xem hết kịch bản làm hắn khó chịu mất mấy ngày liền, bây giờ nhớ lại còn có chút đau lòng, không biết làm gì hơn để an ủi bản thân mình.
Văn Dữ cười nhạo: “Em có ý gì đấy? Không bằng để anh quay với em đi, quay một MV hôn lễ hoành tráng thế nào? Bảo đảm đẹp bá cháy luôn.”
Diệp Diễm Thanh tức giận nhéo tay hắn: “Kết hôn từ đời nào giờ mới quay MV, anh không sợ người ta nói hai đứa mình làm màu à?”
“Anh mặc kệ, người ta muốn nói gì thì nói.” Văn Dữ lại hôn hôn lỗ tai Diệp Diễm Thanh, “nhắc mới nhớ, Diễm Thanh này, anh còn thiếu em một buổi hôn lễ hoành tráng.”
Diệp Diễm Thanh ngơ ngác một hồi, sau đó cười nói: “Anh không nhắc thì em cũng quên mất, em không để bụng mấy chuyện này đâu.”
Văn Dữ dùng cằm chống lên bờ vai của hắn: “Anh vốn muốn kết hôn theo kiểu Tây, trên bãi cỏ mềm mượt, tự do tự tại, nhưng nghe em nói thì thấy kiểu Trung cũng hay, quan trọng là lễ nghi thôi.”
Diệp Diễm Thanh thì thào nói: “Anh đừng nghĩ vớ vẩn nữa, kết hôn theo kiểu Trung thì phải chú trọng hình thức, quần áo cũng phải đặt làm, còn phải tìm thầy đặt may; với lại, bọn mình trong sáu tháng kế tiếp có thời gian rãnh nào đâu, ai sẽ lo chuyện này? Hai bên nhà cùng ăn một bữa cơm là được rồi, phiền phức quá làm gì.”
Văn Dữ cũng không ép hắn, chỉ nói: “Từ từ rồi tính.”
Diệp Diễm Thanh không để lời nói này vào lòng. Hắn đang nổi tiếng, hiện giờ nhín chút thời gian để nghỉ ngơi, nhưng lịch trình sau này sẽ khác, mà Văn Dữ một khi vào đoàn là đi cả nửa năm, một năm quay hai bộ, thời gian trôi qua nhanh chóng, nào có thời gian rảnh. Huống hồ tình cảm giữa hắn và Văn Dữ rất ổn định, cuộc sống sinh hoạt nhẹ nhàng, vui vẻ, đâu cần phải làm gì rình rang.
“Ngủ đi, em mệt rồi.” Diệp Diễm Thanh lẩm bẩm nói. Vốn dĩ hắn có chút hưng phấn khi nói về ý tưởng của mình, nhưng bị Văn Dữ cắt ngang làm cơn buồn ngủ trỗi dậy.
Văn Dữ lại ôm chặt Diệp Diễm Thanh thêm một chút, làm thân thể Diệp Diễm Thanh dán sát vào người mình rồi mới nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, ngủ ngon cục cưng.”
Ngày hôm sau, Diệp Diễm Thanh dậy sớm, Văn Dữ bởi vì uống rượu, nên ngủ say hơn bình thường. Diệp Diễm Thanh không muốn quấy rầy giấc ngủ của Văn Dữ, nên xuống lầu ăn buffet bữa sáng. Đoàn phim cung cấp phần ăn cho nhân viên trong đoàn cao cấp hơn khách sạn, phòng ăn cũng cách xa nơi công cộng, đề phòng diễn viên trong đoàn bị fans theo đuôi, cỡ như Diệp Diễm Thanh đi ăn một mình cũng không thành vấn đề.
Ngoại trừ những diễn viên có cảnh quay sớm, thì sẽ không có ai ở đây, phòng ăn trống trải. Diệp Diễm Thanh cầm phần cơm của mình, theo thói quen ngồi vào góc dùng bữa, thuận tay nhắn hỏi Lâm Kỳ Vũ dậy chưa. Đợi một lúc lâu mà không thấy Lâm Kỳ Vũ trả lời, thế là lên Weibo xem tin tức.
Ăn được một nửa thì điện thoại vang lên, là Đinh Tri Nhã gọi tới.
Mới sáng sớm mà Đinh Tri Nhã đã gọi tới thì có hơi quái lạ đó.
“Alô?” Diệp Diễm Thanh nhận.
“Diễm Thanh ơi, cứu mạng cứu mạng cứu mạng cứu mạng a a a a a a a ——” bên kia truyền đến tiếng la mười phần công lực từ Đinh Tri Nhã, nghe như không có gì nguy hiểm cả.
Diệp Diễm Thanh hoảng sợ: “Sao vậy chị?”
Đinh Tri Nhã sốt ruột, hoảng hốt nói: “Cậu có nghe nói tôi tham gia chương trình tìm kiếm tài năng mới chưa? Huấn luyện viên chị mời tới tối hôm qua bị gãy cả hai chân, chị không biết phải làm sao nữa đây!”
“Hả?” Diệp Diễm Thanh không biết Đinh Tri Nhã tham gia chương trình gì, hắn không để ý tới cái này.
“Chị không biết phải nói thế nào nữa, y như bị một ngàn con ngựa dẫm qua đạp lại, biết sống sao bây giờ?” Đinh Tri Nhã than vãn.
Thì ra chương trình mà Đinh Tri Nhã tham gia có tên là《 Idol Producer 》, gồm năm vị huấn luyện viên, mỗi vị huấn luyện viên sẽ chọn ra mười người cho nhóm mình từ vòng sơ tuyển. Mỗi tuần sẽ có thi đấu đào thải, quyết định bằng cách bỏ phiếu. Vòng cuối cùng sẽ còn bảy thí sinh, thí sinh đạt giải quán quân sẽ được ra mắt thành ca sĩ solo, các thí sinh từ hạng nhì đến hạng bảy sẽ được tạo thành một nhóm nhạc.
Trong quá trình đào thải, các vị huấn luyện viên có thể mời các nghệ sĩ nổi tiếng hoặc ca sĩ thần tượng tới để tham gia chỉ dạy. Người mà Đinh Tri Nhã tìm tới đầu tiên là Phương Danh Khải, cũng là một vị ca sĩ thần tượng nổi tiếng. Tuy không phải là nghệ sĩ của Tinh Lộ, nhưng lúc Đinh Tri Nhã mới debut, vị tiền bối này luôn chiếu cố cô, hai người vẫn giữ liên lạc đến tận bây giờ. Chương trình này đã phát sóng được mấy kỳ, nhận được hưởng ứng tích cực từ khán giả, và Phương Danh Khải luôn làm tròn trách nhiệm của mình, cũng nhận được nhiều lời khen ngợi.
Nhưng điều không may mắn chính là tối hôm qua như thường lệ, Phương Danh Khải dùng bữa xong xuống sân đi dạo, trên đường đi vì bảo vệ một cháu bé mà ngã cầu thang, gãy cả hai chân. Bị thương dù không quan trọng, nhưng cũng không thể nào để người ngồi xe lăn lên truyền hình được? Thế là Đinh Tri Nhã chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ người khác, mà Diệp Diễm Thanh là sự lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
Đinh Tri Nhã đã cầu cạnh vậy rồi Diệp Diễm Thanh nào dám từ chối: “Bên chị còn mấy kỳ quay nữa vậy? Em chỉ sợ đụng với lịch trình chị Trừng đã sắp xếp thôi.”
Đinh Tri Nhã nói: “Đã quay xong bốn kỳ rồi, em tới là bắt đầu kỳ quay thứ năm. Sẽ không chiếm nhiều thời gian của em đâu, chị mượn phòng tập của công ty, em đến công ty chỉ đạo là được rồi. Một kỳ quay trong năm ngày, em xuất hiện một hai lần là được, mỗi lần nhiều nhất là ba bốn giờ, không cần tham gia sân khấu.”
Thời gian khá thoải mái, hơn nữa ngày thường rãnh rỗi hắn cũng sẽ đến công ty luyện tập, có điều là có kẹt lịch trình không thôi.
“Em sẽ hỏi chị Trừng xem có vướng lịch trình không nhé, nếu có thời gian thì em sẽ giúp, còn không thì em cũng hết cách.” Chương trình này vốn không nằm trong kế hoạch, không có khả năng hắn sẽ đẩy những kế hoạch kia đi để tham gia chương trình này.
“Tốt tốt, cảm ơn em nha Diễm Thanh.” Đinh Tri Nhã nhẹ nhàng thở ra, “Nếu thời gian không thích hợp, thì chị sẽ tìm người khác vậy.”
“Đừng khách sáo mà, em gọi cho chị Trừng ngay đây, lát nữa báo cho chị nhé.”
Cúp điện thoại, Diệp Diễm Thanh liền liên hệ với Ngải Trừng. Ngải Trừng rất sảng khoái nói rằng sẽ liên lạc với bên Đinh Tri Nhã rồi sẽ báo cho hắn sau.
Chờ Diệp Diễm Thanh dùng bữa xong thì Ngải Trừng gọi điện thoại tới, nói rằng hắn có thể tham gia chương trình đó. Dù gì Diệp Diễm Thanh cũng đi ra từ chương trình tuyển chọn ca sĩ, làm huấn luyện viên tạm thời giúp đỡ cũng hay. Chủ yếu là chương trình có danh tiếng khá tốt, có thể giúp Diệp Diễm Thanh thu về một số người hâm mộ nữa. Với lại, tạp chí kia cô đã ghé thăm, ảnh chụp rất có triển vọng, cô mong Diệp Diễm Thanh sẽ nhận lời hợp tác.
Cúp điện thoại, Diệp Diễm Thanh cười cười. Xem ra lúc này phải về thật rồi. Ở đây ngày nào cũng thấy Văn Dữ có việc làm, làm hắn hơi ngứa chân, mà giờ phải về thật, làm hắn có chút luyến tiếc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.