Sau Khi Hoà Ly Tôi Dây Dưa Với Nịnh Thần
Chương 25:
Cuồng Thượng Gia Thường
12/06/2024
Lời này của thiếu sư đại nhân rất biết lấy lòng người. Nếu vết đỏ vì bị tát trên mặt hắn phai đi chút nữa, có lẽ sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
Nghe Tư Đồ Thịnh hỏi là lần nào, Sở Lâm Lang không tiện nói ra chính là lần nàng mỉa mai ám chỉ Tư Đồ đại nhân có bệnh kín kia, nàng chỉ có thể cười gượng: "Vậy thì tốt, ta vẫn nói với người khác rằng nhìn Tư Đồ đại nhân là biết ngài là người bao dung độ lượng, làm sao so đo với một nữ tử nhỏ bé như ta chứ."
Lần này, Tư Đồ Thịnh nhìn gương mặt đầy vẻ nịnh nọt của Sở Lâm Lang, cúi mắt nói: "Phu nhân quá khen rồi, ta cũng không phải là tiểu hài tử, lời nào của phu nhân là thật, lời nào là giả, tại hạ nghe ra được..."
Tên này quả là có tâm báo thù mạnh, lại đem chính lời nàng vừa cười hắn ta là hài tử kén ăn mà đem nguyên xi tặng trở lại nàng.
Nói nhiều tất hỏng quả không sai mà. Sở Lâm Lang không muốn gây chuyện, nàng quyết định thấy chuyển biến tốt rồi thì thu, không muốn xu nịnh nữa, chỉ gắng cười gượng một tiếng rồi xách kéo chạy đi.
Bữa cơm này Chu Tuỳ An ăn rất phấn chấn.
Đợi mấy vị nữ quyến cài hoa xong, sau bữa ăn, Chu đại nhân lại chiêu đãi mọi người nghe hắn gảy đàn, diễn tấu nhạc nhã.
Lục điện hạ gần gũi bình dị, đối đãi hắn như tri kỷ đồng liêu, Lục vương phi cũng liên tục khen ngợi tài thơ văn của hắn.
Chỉ là Tạ nhị tiểu thư không cho Tư Đồ Thịnh mặt mũi kia có hơi phá hỏng không khí. Nàng ta ở phòng hoa bị tỷ tỷ mắng một trận nên dường như chán ghét mọi thứ trên đời.
Nghe Chu đại nhân gảy một khúc đàn, Tạ Du Nhiên lại tỏ ra vẻ không biết thưởng thức, lạnh lùng nói rằng cách chơi này so với nhạc sư nổi tiếng ở kinh thành khác một trời một vực, kỹ thuật đàn của Chu đại nhân vẫn phải luyện tập thêm nữa mới lấy ra khoe mẽ được.
Chu Tùy An nghe xong trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng rốt cuộc vẫn nhớ tới lời Sở Lâm Lang dặn dò phải biết đối nhân xử thế nên không tranh cãi, so đo với Tạ nhị tiểu thư ngay tại đó.
Tóm lại, ngoài đoạn nhạc đệm ngắn không mấy vui vẻ này, bữa ăn tại Chu gia đại thắng.
Sự phấn khích của Chu Tùy An như ngọc thô gặp được ánh sáng, kéo dài đến tận khi tiệc rượu tan.
Trên bàn rượu ngoài mấy câu tán gẫu, ít nhiều cũng phải bàn đến chút tiền đồ quan trường. Nghe nói lần này bệ hạ đột nhiên ra tay, bắt giữ một nửa thân tín của thúc phụ Thái Vương.
Binh ti đến một phen đại thanh trừng, bố trí không ít thân tín của bệ hạ. Bệ hạ trị vì hơn hai mươi năm, tích tiểu thành đại, cuối cùng cũng chiếm thượng phong trong cuộc tranh giành quyền lực hoàng gia với thúc phụ.
Tứ hoàng tử được Thái Vương nâng đỡ cũng bị liên lụy theo, mẫu phi được sủng ái của hắn ta bị bệ hạ đày vào lãnh cung, tuy tội không đến hoàng tử nhưng cũng không còn được phong quang nữa.
Ngày xưa có thể chia sẻ uy vọng với thái tử, lập công lao trong quân, giờ đây Tứ hoàng tử chỉ có thể ẩn nhẫn, cụp đuôi làm người biết cúi đầu.
Tư Đồ Thịnh không tham gia mấy cuộc thảo luận này, phần lớn thời gian hắn đều chỉ im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng ánh mắt lại giao với Sở phu nhân ngồi phía chéo bàn rồi đều vô thức tránh né đi...
Những ngày tiếp theo vẫn yên ả như thường, Tư Đồ Thịnh kia đã làm xong công vụ của mình, cũng không chịu nổi sự gây sự làm khó dễ của Tạ nhị tiểu thư, sau khi ở lại Tịch Châu vài ngày liền vội vàng cáo từ.
Ngày hắn ta đi, Sở Lâm Lang trong lòng thấy hơi hân hoan, cảm thấy có thể thầm thở phào.
Nhưng lúc Tư Đồ Thịnh lên thuyền có đi ngang qua bên cạnh nàng, dường như cố ý vô tình liếc nàng một cái rồi nhàn nhạt nói: "Đa tạ phu nhân đã chiêu đãi, sau này nếu có duyên gặp lại ở Kinh thành, nhất định sẽ bày tiệc báo đáp..."
Sở Lâm Lang nghe xong mà trong lòng hừ lạnh, tiệc gì chứ? Hồng môn yến sao?
Hơn nữa chỗ như kinh thành, nàng cả đời cũng không đến. Còn vị thần tiên này tốt nhất sau này cũng đừng gặp, giang hồ quên nhau, không quấy nhiễu cuộc sống của nhau mới tốt!
Dường như nhìn ra sự khinh thường ẩn giấu trong mắt nàng, Tư Đồ Thịnh không nói thêm gì, chỉ sải bước nhảy lên thuyền, bạch sam tung bay phất phới, đứng trên đầu thuyền vái chào mọi người.
Tiễn Tư Đồ đại nhân đi rồi, cuộc sống thường nhật ở Tịch Châu dường như không thay đổi gì. Công việc của Chu Tùy An dần dần bận rộn hơn, sớm đi tối về không thấy bóng dáng đâu.
Cứ như vậy một tháng sau, từ kinh thành truyền đến thánh chiếu của bệ hạ, Lục hoàng tử trước đó làm bia đỡ đạn cho phụ hoàng, lập công lao hãn mã (*), nằm trong hàng ngũ được ban thưởng, đợi tu sửa xong đê đập ở Tịch Châu, có thể đánh trống trở về Kinh thành.
(*Công lao hãn mã: Có phần đóng góp đáng kể.)
Lúc Lưu Lăng trở về, tất nhiên cũng phải mang theo vài thuộc hạ vừa ý hắn.
Thế là trong bầu không khí vui vẻ trong yến tiệc ở vương phủ, Lục điện hạ cười hỏi Chu Tùy An đang gảy đàn cho hắn rằng đến lúc đó có nguyện ý cùng về kinh không?
Chu Tùy An nghe hiểu ý điện hạ, lập tức mừng rỡ rồi hành lễ, biểu thị kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, Lục điện hạ chính là Tuệ nhãn Bá Nhạc(*), hắn nguyện theo hầu đến chết.
(*Huệ nhãn Bá Nhạc là một thành ngữ tiếng Hán, mang nghĩa ẩn dụ chỉ người có khả năng phát hiện và đánh giá đúng tài năng của người khác.)
Sở Lâm Lang cũng ở bên cạnh, nghe cũng rất rõ ràng, chỉ là nhìn Chu Tùy An thần thái rạng rỡ, nhìn bộ dáng lộ rõ hỉ nộ kia, nàng cảm thấy lần thăng chức này... cũng quá là nhanh rồi!
Triều đình kinh thành phức tạp đến mức nào, chỉ cần nhìn biến cố một đêm mưa gió ở Liên Châu đã thấy rõ.
Người như Chu Tùy An từ trong xương tủy vẫn còn đơn thuần, đến kinh thành chưa chắc đã là chuyện tốt.
Sau tiệc rượu, Sở Lâm Lang cũng bày tỏ lo lắng của mình với Chu Tùy An, nàng cảm thấy cuộc sống ở Tịch Châu rất tốt, nếu có thể, vẫn đừng nên đến kinh thành nữa.
Nhưng Chu Tùy An lại trách móc mà trừng mắt nhìn Sở Lâm Lang: "Bình thường đều là nàng thúc giục ta phấn đấu, sao hôm nay lại sớm nản lòng? Lục điện hạ cũng không phải người được chọn hàng đầu cho ngôi vị hoàng đế, chỉ là một vương gia nho nhã nhàn tản, dựa vào vương gia hiền đức như vậy thì có nguy hiểm gì?"
Tóm lại, Chu Tùy An cảm thấy có thể dựa vào Lục điện hạ là do hắn dùng bản lĩnh đổi lấy, cơ hội hiếm có này nếu không nắm bắt, chẳng phải sẽ phải ôm hận suốt đời sao?
Phần lớn chủ ý cả đời hắn đều do phụ mẫu quyết định, đến sau này khi thú thê, Sở Lâm Lang lại làm chủ hắn.
Giờ được Lục hoàng tử trọng dụng, Chu Tùy An như được khai thông linh khiếu, cả người cũng càng tự tin hơn.
Chuyện liên quan đến tiền đồ như vậy, há có thể để cách nhìn của phụ nhân như Sở thị xen vào!
Ngay khi công trình thủy lợi Tịch Châu được thực thi, văn thư bổ nhiệm nhân sự của triều đình chính thức được ban xuống.
Lục điện hạ trị lý thủy lợi Tịch Châu cần mẫn, tận tụy, không phụ thánh vương. Long tâm của bệ hạ hài lòng tột độ, phong Lưu Lăng làm An Vương, vào Hộ Bộ xử lý chính vụ.
Còn Chu Tùy An nhận sự tiến cử của Lục hoàng tử, cũng vào Hộ Bộ làm Hộ Bộ lang trung lục phẩm.
Nhưng nghe nói, ở Kinh thành, Tư Đồ Thịnh cũng là lục phẩm dường như không chịu nổi công việc rườm rà ở Lại Bộ, dâng tấu lên xin bệ hạ muốn trở lại Hàn lâm, nhàn hạ nghiền ngẫm, nghiên cứu thi văn.
Nghe nói lần này bệ hạ có thể hạ bệ Thái Vương, công lao của Tư Đồ Thịnh không nhỏ nên rất được bệ hạ coi trọng.
Tấu chương xin điều về của hắn bị bệ hạ bác bỏ, thẳng một đường từ chép văn thư ở Lại Bộ làm đến Đại lý tự Thiếu khanh chính ngũ phẩm, phụ tá Tự khanh xét thẩm, hình án.
Tuy chỉ thăng một cấp, nhưng chức Thiếu khanh này không phải chỉ để bài trí, quan viên từng rèn luyện ở vị trí này nếu tuổi còn trẻ, sau này sẽ thăng tiến dễ dàng, tiền đồ vô hạn.
Điều này khiến Chu Tùy An vốn đang phấn khích vì được điều về kinh thành có chút bất mãn.
Hắn là thông phán địa phương xử lý thủy vụ Tịch Châu với Lục điện hạ.
Nhưng điều vào kinh thành cũng chỉ từ lục phẩm thành chính lục phẩm, đến Hộ Bộ cũng chỉ là một lang trung chép văn thư, làm việc vặt cho các Thị lang.
Tư Đồ Thịnh kia đã làm gì? Chẳng qua đi chơi cùng Lục điện hạ, chép sách văn thư ở Lại Bộ vài ngày, lại một đường vào thẳng Đại lý tự.
Không chỉ phẩm cấp cao hơn hắn, còn nắm thực quyền, dưới tay quản một đám người, trở thành Thiếu khanh có thể xét xử đại án, hiệp tra các cấp quan viên.
Điều này khiến Chu Tùy An đã tự cho rằng mình ngang ngửa Tư Đồ Thịnh thấy rất không thoải mái.
Sở Lâm Lang vừa chỉ huy nha hoàn thu dọn hòm xiểng chuyển nhà vào Kinh, vừa khuyên giải Chu Tùy An: "Chàng cứ so sánh với người khác làm gì? Muốn so thì so với chính mình. Chàng trong một năm liên tục được điều động hai lần, hơn nữa khắp nơi đều tốt hơn là ở Liên Châu, đây là cơ duyên lớn biết bao nhiêu? Chàng không vui mà cứ chui vào một góc rồi khó chịu, cũng quá là không biết đủ!"
Chu Tùy An giờ cũng nếm trải cảm giác thăng tiến như bay.
Muốn làm quan kinh, nhất định phải có bối cảnh, môn lộ thông thiên. Đặt vào nửa năm trước, hắn cũng không dám nghĩ mình lại được điều nhiệm về kinh thành, lại còn vào Hộ Bộ.
Nghĩ vậy, hắn lại thấy thoải mái hơn chút. Giờ hắn cũng coi như tâm phúc của Lục điện hạ, không còn là là cỏ dại phiêu bạt, con đường phía trước còn dài, đợi hắn vào kinh rồi lại thể hiện tài năng.
Nghĩ vậy, hắn liền nảy sinh hứng thú, xắn tay áo ngồi ngay ngắn trước án, bắt đầu gảy đàn.
Từ sau bữa tiệc đó, Chu Tùy An bị người mỉa mai là kỹ thuật đàn thô tục đã nhặt lại sở thích gảy đàn nho nhã đã bị bỏ hoang từ lâu, hễ rảnh là lại leng keng gảy đàn không ngừng.
Sở Lâm Lang đang chỉ huy nha hoàn thu dọn đồ đạc, thấy Chu Tùy An ngang nhiên ngồi đó làm vướng víu, liền bảo quan nhân đi thư phòng ngồi một lúc.
Chu Tùy An không thích cái kiểu đầy tục trần, không thông văn nhã này của Sở Lâm Lang, mất hứng mà đứng dậy nói: "Lúc nào mà không thể thu dọn, sao không thể nghe ta gảy xong khúc này?"
Sở Lâm Lang giả vờ như không nghe thấy, đem cây đàn bọc vào túi đàn rồi sai nha hoàn mang đi đóng hòm, nói: "Kinh thành triệu chàng gấp, sáng mai chàng đã phải đi rồi, còn không đi thư phòng xem tiểu đồng đã mang đủ văn thư chưa, kẻo bỏ sót thì sao?"
Chu Tùy An bất đắc dĩ đứng dậy, thong thả đi về phía thư phòng, vừa đi vừa lắc ngón tay, mang vẻ tự đắc, vui vẻ lắm.
Lục điện hạ vì bệ hạ có việc gấp cần triệu nên đã ngồi thuyền nhanh về kinh trước một bước.
Nhưng lão thái thái nhà họ Tạ và Tạ nhị tiểu thư lại không vội đi, vừa khéo đi cùng thuyền với Lục vương phi về kinh.
Vì gặp lúc giữa năm Hộ Bộ kiểm kê thuế má, Hộ Bộ gấp rút triệu tập nhân thủ nên Chu Tùy An cũng phải vào kinh sớm, vừa khéo đáp luôn thuyền nhanh nhà họ Tạ, ngày mai khời hành luôn.
Sở Lâm Lang cảm thấy cả nhà già trẻ Chu gia không tiện mặt dày chen chúc lên thuyền người ta nên chia làm hai đợt, hành lý gia sản của họ, còn có gia quyến, sau đó đi thuyền chậm đến kinh.
Vốn ý Triệu thị là để Chu Tùy An mang theo cả tiểu thị Hồ thị, nhưng Chu Tùy An sớm đã chán ngán cảnh bị mẫu thân ép buộc, chỉ mong một mình lên đường.
Không đợi trời sáng bị mẫu thân dậy rồi lải nhải, hắn chỉ dẫn theo tiểu đồng Mãn Phúc, còn có hai rương hành lý rồi lên thuyền vào kinh.
Triệu thị nghe Chu Tùy An cứ thế một mình đi mất, cảm thấy rất bất mãn, bà nghi ngờ có phải Sở Lâm Lang giở trò xúi giục nhi tử đi trước nên ít nhiều cũng có tiếng trách mắng tức phụ rằng vì sao không để họ cùng đi.
Sở Lâm Lang cảm thấy mình cũng phải tính sổ với bà bà, nếu không ai cũng tưởng ở trong nhà là ngày tháng vô ưu.
Chu Tùy An liên tục được điều nhiệm tuy là chuyện tốt, nhưng lần nào dọn nhà mà chẳng tốn tiền? Tuy cũng có tiền trợ cấp an gia, nhưng đều chỉ là hình thức, chỉ như muối bỏ bể.
Lúc đầu nàng vội bán quán rượu vừa đến tay ở Liên Châu, vì mất mát chút tiền, ăn mặc chi tiêu trong nhà đều phải tính toán kỹ càng.
Nên lần này đành phụ lòng bà bà, chỉ có thể chia quân làm hai đường, không cách nào thuê thuyền nhanh, đắt tiền cùng quan nhân mà đi.
Kỳ thực Sở Lâm Lang còn có một khoản sổ sách chưa nói rõ, đó chính là chi phí nạp tiểu nương Hồ thị kia vào cửa.
Triệu thị lúc đầu để giấu Lâm Lang mà lén chuyển hết tiền nhập học năm sau của Diên nhi.
Vì thế, Sở Lâm Lang vốn không bao giờ đỏ mặt với bà bà cảm thấy rất bất mãn.
Sở Lâm Lang tính toán sổ sách rõ ràng như vậy, âm lượng mắng người của Triệu thị cũng tự giác nhỏ đi một chút.
Nghe Tư Đồ Thịnh hỏi là lần nào, Sở Lâm Lang không tiện nói ra chính là lần nàng mỉa mai ám chỉ Tư Đồ đại nhân có bệnh kín kia, nàng chỉ có thể cười gượng: "Vậy thì tốt, ta vẫn nói với người khác rằng nhìn Tư Đồ đại nhân là biết ngài là người bao dung độ lượng, làm sao so đo với một nữ tử nhỏ bé như ta chứ."
Lần này, Tư Đồ Thịnh nhìn gương mặt đầy vẻ nịnh nọt của Sở Lâm Lang, cúi mắt nói: "Phu nhân quá khen rồi, ta cũng không phải là tiểu hài tử, lời nào của phu nhân là thật, lời nào là giả, tại hạ nghe ra được..."
Tên này quả là có tâm báo thù mạnh, lại đem chính lời nàng vừa cười hắn ta là hài tử kén ăn mà đem nguyên xi tặng trở lại nàng.
Nói nhiều tất hỏng quả không sai mà. Sở Lâm Lang không muốn gây chuyện, nàng quyết định thấy chuyển biến tốt rồi thì thu, không muốn xu nịnh nữa, chỉ gắng cười gượng một tiếng rồi xách kéo chạy đi.
Bữa cơm này Chu Tuỳ An ăn rất phấn chấn.
Đợi mấy vị nữ quyến cài hoa xong, sau bữa ăn, Chu đại nhân lại chiêu đãi mọi người nghe hắn gảy đàn, diễn tấu nhạc nhã.
Lục điện hạ gần gũi bình dị, đối đãi hắn như tri kỷ đồng liêu, Lục vương phi cũng liên tục khen ngợi tài thơ văn của hắn.
Chỉ là Tạ nhị tiểu thư không cho Tư Đồ Thịnh mặt mũi kia có hơi phá hỏng không khí. Nàng ta ở phòng hoa bị tỷ tỷ mắng một trận nên dường như chán ghét mọi thứ trên đời.
Nghe Chu đại nhân gảy một khúc đàn, Tạ Du Nhiên lại tỏ ra vẻ không biết thưởng thức, lạnh lùng nói rằng cách chơi này so với nhạc sư nổi tiếng ở kinh thành khác một trời một vực, kỹ thuật đàn của Chu đại nhân vẫn phải luyện tập thêm nữa mới lấy ra khoe mẽ được.
Chu Tùy An nghe xong trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng rốt cuộc vẫn nhớ tới lời Sở Lâm Lang dặn dò phải biết đối nhân xử thế nên không tranh cãi, so đo với Tạ nhị tiểu thư ngay tại đó.
Tóm lại, ngoài đoạn nhạc đệm ngắn không mấy vui vẻ này, bữa ăn tại Chu gia đại thắng.
Sự phấn khích của Chu Tùy An như ngọc thô gặp được ánh sáng, kéo dài đến tận khi tiệc rượu tan.
Trên bàn rượu ngoài mấy câu tán gẫu, ít nhiều cũng phải bàn đến chút tiền đồ quan trường. Nghe nói lần này bệ hạ đột nhiên ra tay, bắt giữ một nửa thân tín của thúc phụ Thái Vương.
Binh ti đến một phen đại thanh trừng, bố trí không ít thân tín của bệ hạ. Bệ hạ trị vì hơn hai mươi năm, tích tiểu thành đại, cuối cùng cũng chiếm thượng phong trong cuộc tranh giành quyền lực hoàng gia với thúc phụ.
Tứ hoàng tử được Thái Vương nâng đỡ cũng bị liên lụy theo, mẫu phi được sủng ái của hắn ta bị bệ hạ đày vào lãnh cung, tuy tội không đến hoàng tử nhưng cũng không còn được phong quang nữa.
Ngày xưa có thể chia sẻ uy vọng với thái tử, lập công lao trong quân, giờ đây Tứ hoàng tử chỉ có thể ẩn nhẫn, cụp đuôi làm người biết cúi đầu.
Tư Đồ Thịnh không tham gia mấy cuộc thảo luận này, phần lớn thời gian hắn đều chỉ im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng ánh mắt lại giao với Sở phu nhân ngồi phía chéo bàn rồi đều vô thức tránh né đi...
Những ngày tiếp theo vẫn yên ả như thường, Tư Đồ Thịnh kia đã làm xong công vụ của mình, cũng không chịu nổi sự gây sự làm khó dễ của Tạ nhị tiểu thư, sau khi ở lại Tịch Châu vài ngày liền vội vàng cáo từ.
Ngày hắn ta đi, Sở Lâm Lang trong lòng thấy hơi hân hoan, cảm thấy có thể thầm thở phào.
Nhưng lúc Tư Đồ Thịnh lên thuyền có đi ngang qua bên cạnh nàng, dường như cố ý vô tình liếc nàng một cái rồi nhàn nhạt nói: "Đa tạ phu nhân đã chiêu đãi, sau này nếu có duyên gặp lại ở Kinh thành, nhất định sẽ bày tiệc báo đáp..."
Sở Lâm Lang nghe xong mà trong lòng hừ lạnh, tiệc gì chứ? Hồng môn yến sao?
Hơn nữa chỗ như kinh thành, nàng cả đời cũng không đến. Còn vị thần tiên này tốt nhất sau này cũng đừng gặp, giang hồ quên nhau, không quấy nhiễu cuộc sống của nhau mới tốt!
Dường như nhìn ra sự khinh thường ẩn giấu trong mắt nàng, Tư Đồ Thịnh không nói thêm gì, chỉ sải bước nhảy lên thuyền, bạch sam tung bay phất phới, đứng trên đầu thuyền vái chào mọi người.
Tiễn Tư Đồ đại nhân đi rồi, cuộc sống thường nhật ở Tịch Châu dường như không thay đổi gì. Công việc của Chu Tùy An dần dần bận rộn hơn, sớm đi tối về không thấy bóng dáng đâu.
Cứ như vậy một tháng sau, từ kinh thành truyền đến thánh chiếu của bệ hạ, Lục hoàng tử trước đó làm bia đỡ đạn cho phụ hoàng, lập công lao hãn mã (*), nằm trong hàng ngũ được ban thưởng, đợi tu sửa xong đê đập ở Tịch Châu, có thể đánh trống trở về Kinh thành.
(*Công lao hãn mã: Có phần đóng góp đáng kể.)
Lúc Lưu Lăng trở về, tất nhiên cũng phải mang theo vài thuộc hạ vừa ý hắn.
Thế là trong bầu không khí vui vẻ trong yến tiệc ở vương phủ, Lục điện hạ cười hỏi Chu Tùy An đang gảy đàn cho hắn rằng đến lúc đó có nguyện ý cùng về kinh không?
Chu Tùy An nghe hiểu ý điện hạ, lập tức mừng rỡ rồi hành lễ, biểu thị kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, Lục điện hạ chính là Tuệ nhãn Bá Nhạc(*), hắn nguyện theo hầu đến chết.
(*Huệ nhãn Bá Nhạc là một thành ngữ tiếng Hán, mang nghĩa ẩn dụ chỉ người có khả năng phát hiện và đánh giá đúng tài năng của người khác.)
Sở Lâm Lang cũng ở bên cạnh, nghe cũng rất rõ ràng, chỉ là nhìn Chu Tùy An thần thái rạng rỡ, nhìn bộ dáng lộ rõ hỉ nộ kia, nàng cảm thấy lần thăng chức này... cũng quá là nhanh rồi!
Triều đình kinh thành phức tạp đến mức nào, chỉ cần nhìn biến cố một đêm mưa gió ở Liên Châu đã thấy rõ.
Người như Chu Tùy An từ trong xương tủy vẫn còn đơn thuần, đến kinh thành chưa chắc đã là chuyện tốt.
Sau tiệc rượu, Sở Lâm Lang cũng bày tỏ lo lắng của mình với Chu Tùy An, nàng cảm thấy cuộc sống ở Tịch Châu rất tốt, nếu có thể, vẫn đừng nên đến kinh thành nữa.
Nhưng Chu Tùy An lại trách móc mà trừng mắt nhìn Sở Lâm Lang: "Bình thường đều là nàng thúc giục ta phấn đấu, sao hôm nay lại sớm nản lòng? Lục điện hạ cũng không phải người được chọn hàng đầu cho ngôi vị hoàng đế, chỉ là một vương gia nho nhã nhàn tản, dựa vào vương gia hiền đức như vậy thì có nguy hiểm gì?"
Tóm lại, Chu Tùy An cảm thấy có thể dựa vào Lục điện hạ là do hắn dùng bản lĩnh đổi lấy, cơ hội hiếm có này nếu không nắm bắt, chẳng phải sẽ phải ôm hận suốt đời sao?
Phần lớn chủ ý cả đời hắn đều do phụ mẫu quyết định, đến sau này khi thú thê, Sở Lâm Lang lại làm chủ hắn.
Giờ được Lục hoàng tử trọng dụng, Chu Tùy An như được khai thông linh khiếu, cả người cũng càng tự tin hơn.
Chuyện liên quan đến tiền đồ như vậy, há có thể để cách nhìn của phụ nhân như Sở thị xen vào!
Ngay khi công trình thủy lợi Tịch Châu được thực thi, văn thư bổ nhiệm nhân sự của triều đình chính thức được ban xuống.
Lục điện hạ trị lý thủy lợi Tịch Châu cần mẫn, tận tụy, không phụ thánh vương. Long tâm của bệ hạ hài lòng tột độ, phong Lưu Lăng làm An Vương, vào Hộ Bộ xử lý chính vụ.
Còn Chu Tùy An nhận sự tiến cử của Lục hoàng tử, cũng vào Hộ Bộ làm Hộ Bộ lang trung lục phẩm.
Nhưng nghe nói, ở Kinh thành, Tư Đồ Thịnh cũng là lục phẩm dường như không chịu nổi công việc rườm rà ở Lại Bộ, dâng tấu lên xin bệ hạ muốn trở lại Hàn lâm, nhàn hạ nghiền ngẫm, nghiên cứu thi văn.
Nghe nói lần này bệ hạ có thể hạ bệ Thái Vương, công lao của Tư Đồ Thịnh không nhỏ nên rất được bệ hạ coi trọng.
Tấu chương xin điều về của hắn bị bệ hạ bác bỏ, thẳng một đường từ chép văn thư ở Lại Bộ làm đến Đại lý tự Thiếu khanh chính ngũ phẩm, phụ tá Tự khanh xét thẩm, hình án.
Tuy chỉ thăng một cấp, nhưng chức Thiếu khanh này không phải chỉ để bài trí, quan viên từng rèn luyện ở vị trí này nếu tuổi còn trẻ, sau này sẽ thăng tiến dễ dàng, tiền đồ vô hạn.
Điều này khiến Chu Tùy An vốn đang phấn khích vì được điều về kinh thành có chút bất mãn.
Hắn là thông phán địa phương xử lý thủy vụ Tịch Châu với Lục điện hạ.
Nhưng điều vào kinh thành cũng chỉ từ lục phẩm thành chính lục phẩm, đến Hộ Bộ cũng chỉ là một lang trung chép văn thư, làm việc vặt cho các Thị lang.
Tư Đồ Thịnh kia đã làm gì? Chẳng qua đi chơi cùng Lục điện hạ, chép sách văn thư ở Lại Bộ vài ngày, lại một đường vào thẳng Đại lý tự.
Không chỉ phẩm cấp cao hơn hắn, còn nắm thực quyền, dưới tay quản một đám người, trở thành Thiếu khanh có thể xét xử đại án, hiệp tra các cấp quan viên.
Điều này khiến Chu Tùy An đã tự cho rằng mình ngang ngửa Tư Đồ Thịnh thấy rất không thoải mái.
Sở Lâm Lang vừa chỉ huy nha hoàn thu dọn hòm xiểng chuyển nhà vào Kinh, vừa khuyên giải Chu Tùy An: "Chàng cứ so sánh với người khác làm gì? Muốn so thì so với chính mình. Chàng trong một năm liên tục được điều động hai lần, hơn nữa khắp nơi đều tốt hơn là ở Liên Châu, đây là cơ duyên lớn biết bao nhiêu? Chàng không vui mà cứ chui vào một góc rồi khó chịu, cũng quá là không biết đủ!"
Chu Tùy An giờ cũng nếm trải cảm giác thăng tiến như bay.
Muốn làm quan kinh, nhất định phải có bối cảnh, môn lộ thông thiên. Đặt vào nửa năm trước, hắn cũng không dám nghĩ mình lại được điều nhiệm về kinh thành, lại còn vào Hộ Bộ.
Nghĩ vậy, hắn lại thấy thoải mái hơn chút. Giờ hắn cũng coi như tâm phúc của Lục điện hạ, không còn là là cỏ dại phiêu bạt, con đường phía trước còn dài, đợi hắn vào kinh rồi lại thể hiện tài năng.
Nghĩ vậy, hắn liền nảy sinh hứng thú, xắn tay áo ngồi ngay ngắn trước án, bắt đầu gảy đàn.
Từ sau bữa tiệc đó, Chu Tùy An bị người mỉa mai là kỹ thuật đàn thô tục đã nhặt lại sở thích gảy đàn nho nhã đã bị bỏ hoang từ lâu, hễ rảnh là lại leng keng gảy đàn không ngừng.
Sở Lâm Lang đang chỉ huy nha hoàn thu dọn đồ đạc, thấy Chu Tùy An ngang nhiên ngồi đó làm vướng víu, liền bảo quan nhân đi thư phòng ngồi một lúc.
Chu Tùy An không thích cái kiểu đầy tục trần, không thông văn nhã này của Sở Lâm Lang, mất hứng mà đứng dậy nói: "Lúc nào mà không thể thu dọn, sao không thể nghe ta gảy xong khúc này?"
Sở Lâm Lang giả vờ như không nghe thấy, đem cây đàn bọc vào túi đàn rồi sai nha hoàn mang đi đóng hòm, nói: "Kinh thành triệu chàng gấp, sáng mai chàng đã phải đi rồi, còn không đi thư phòng xem tiểu đồng đã mang đủ văn thư chưa, kẻo bỏ sót thì sao?"
Chu Tùy An bất đắc dĩ đứng dậy, thong thả đi về phía thư phòng, vừa đi vừa lắc ngón tay, mang vẻ tự đắc, vui vẻ lắm.
Lục điện hạ vì bệ hạ có việc gấp cần triệu nên đã ngồi thuyền nhanh về kinh trước một bước.
Nhưng lão thái thái nhà họ Tạ và Tạ nhị tiểu thư lại không vội đi, vừa khéo đi cùng thuyền với Lục vương phi về kinh.
Vì gặp lúc giữa năm Hộ Bộ kiểm kê thuế má, Hộ Bộ gấp rút triệu tập nhân thủ nên Chu Tùy An cũng phải vào kinh sớm, vừa khéo đáp luôn thuyền nhanh nhà họ Tạ, ngày mai khời hành luôn.
Sở Lâm Lang cảm thấy cả nhà già trẻ Chu gia không tiện mặt dày chen chúc lên thuyền người ta nên chia làm hai đợt, hành lý gia sản của họ, còn có gia quyến, sau đó đi thuyền chậm đến kinh.
Vốn ý Triệu thị là để Chu Tùy An mang theo cả tiểu thị Hồ thị, nhưng Chu Tùy An sớm đã chán ngán cảnh bị mẫu thân ép buộc, chỉ mong một mình lên đường.
Không đợi trời sáng bị mẫu thân dậy rồi lải nhải, hắn chỉ dẫn theo tiểu đồng Mãn Phúc, còn có hai rương hành lý rồi lên thuyền vào kinh.
Triệu thị nghe Chu Tùy An cứ thế một mình đi mất, cảm thấy rất bất mãn, bà nghi ngờ có phải Sở Lâm Lang giở trò xúi giục nhi tử đi trước nên ít nhiều cũng có tiếng trách mắng tức phụ rằng vì sao không để họ cùng đi.
Sở Lâm Lang cảm thấy mình cũng phải tính sổ với bà bà, nếu không ai cũng tưởng ở trong nhà là ngày tháng vô ưu.
Chu Tùy An liên tục được điều nhiệm tuy là chuyện tốt, nhưng lần nào dọn nhà mà chẳng tốn tiền? Tuy cũng có tiền trợ cấp an gia, nhưng đều chỉ là hình thức, chỉ như muối bỏ bể.
Lúc đầu nàng vội bán quán rượu vừa đến tay ở Liên Châu, vì mất mát chút tiền, ăn mặc chi tiêu trong nhà đều phải tính toán kỹ càng.
Nên lần này đành phụ lòng bà bà, chỉ có thể chia quân làm hai đường, không cách nào thuê thuyền nhanh, đắt tiền cùng quan nhân mà đi.
Kỳ thực Sở Lâm Lang còn có một khoản sổ sách chưa nói rõ, đó chính là chi phí nạp tiểu nương Hồ thị kia vào cửa.
Triệu thị lúc đầu để giấu Lâm Lang mà lén chuyển hết tiền nhập học năm sau của Diên nhi.
Vì thế, Sở Lâm Lang vốn không bao giờ đỏ mặt với bà bà cảm thấy rất bất mãn.
Sở Lâm Lang tính toán sổ sách rõ ràng như vậy, âm lượng mắng người của Triệu thị cũng tự giác nhỏ đi một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.