Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy
Chương 44
Bách Cật Bất Bàn
07/09/2024
Buổi chiều bốn giờ, phòng hội nghị trong khách sạn Duyệt Hiên đã được bố trí xong, phóng viên đã sớm đứng chờ ở vị trí của mình, các minh tinh cùng với tốp năm tốp ba các phú hào đến sớm đang tụ tập lại với nhau tán gẫu.
Buổi tiệc đấu giá từ thiện sẽ bắt đầu vào lúc 5 giờ rưỡi liên tục trong một tiếng, 6 giờ rưỡi mới là lúc thật sự giao lưu với nhau.
Giới giải trí gần đây sóng êm biển lặng, các phóng viên xoa tay hầm hè sôi nổi nghểnh cổ mở to hai mắt nhìn, ý muốn kiếm chút drama linh tinh như: XX và XXX không hợp, XXX nghèo đến mức mặc một bộ lễ phục tận ba lần, XX và nhà giàu nào đó có cử chỉ mờ ám bóng bóng gió gió bị bao nuôi...
Lão Dư – phóng viên kỳ cựu của báo giải trí Khai Tâm, cũng có mặt tại hiện trường cùng với ba phóng viên thực tập.
Bọn họ đặt camera ở cửa, chiếm vị trí đẹp nhất, mỗi người đều nâng máy lên "răng rắc răng rắc" chụp các khách mời liên tục.
"Nhạc Tâm Chiết kìa! Hắn ta cũng tới."
"Quao, đó không phải là ảnh đế ảnh hậu năm ngoái sao? Sao bọn họ lại đi chung với nhau thế."
"Đúng là càng về sau thì cấp độ khách quý càng cao, mau nhìn, tên miệng* Vu Thiền cũng có mặt."
(*Tên miệng: 名嘴: Là thuật ngữ trong tiếng TQ truyền thống, đặc biệt ở Đài Loan, dùng để chỉ những người có khả năng nói chuyện thông minh, hài hước và sắc sảo trên các phương tiện truyền thông. Thuật ngữ này thường được sử dụng để miêu tả những người nổi tiếng, có tầm ảnh hưởng trong lĩnh vực truyền thông, đặc biệt là trong lĩnh vực truyền hình và radio.)
"Phía sau hắn là ai? Trời ạ, anh Dư, là Trì Vận! Cô ta bảo dưỡng quá tốt, anh xem làn da của cô ta cứ giống như cô gái đôi mươi ấy."
"Mau mau chụp Trì Vận nhiều một chút, gần đây cô ta rất điệu thấp, đã lâu không xuất hiện trước công chúng rồi."
"Đây không phải chỉ là bữa tiệc tối từ thiện thôi à? Sao có thể mời được cả cựu ảnh hậu đến vậy?"
Lão Dư kiên nhẫn nói: "Vậy thì cô không biết rồi, Duyệt Hiên là nhà tư bản lớn, đừng nói Trì Vận, cô nhìn những minh tinh đi vào xem, không ai không có giải thưởng. Hơn nữa Trì Vận chính là bạn thân của Đổng Điềm trong giới giải trí, hôm nay cô ta xuất hiện rất bình thường."
Tới lượt Trì Vận, các phóng viên xung quanh không ngừng chụp như điên, vì thế Trì Vận đứng ở cửa trong chốc lát để mọi người chụp cho đủ.
"Trì Vận đã tới rồi, sao vẫn chưa thấy chủ nhân ra tiếp đãi?"
Lão Dư khinh thường: "Người ta là nhà tư bản lớn, những người này nói trắng ra chỉ là đồ chơi của nhóm tư bản mà thôi, không bằng một góc áo của Ngải Văn Hiên nữa là. Cô xem, các đối tác của hắn mà hắn còn chưa tiếp, huống hồ là trường hợp này, hắn có thể không cần phải ra."
Anh ta nói xong, phóng viên thực tập Tiểu Vương bên cạnh anh ta đột nhiên vỗ anh ta một cái, hưng phấn nói: "Anh Dư anh xem, đó có phải là Ngải Văn Hiên không? Bên cạnh hắn là ai, là người thừa kế Duyệt Hiên – Ngải Văn Mẫn phải không?
"Bọn họ ra đón Trì Vận à? Thật sự không hổ là Trì Vận!"
"Không phải." Lão Dư nghi hoặc: "Nhìn xem đã."
Trực giác nhạy bén của anh ta nói cho anh ta biết, một lát nữa nhất định có nhân vật lớn muốn lên sân khấu!
Vì vậy dù thấy các phòng viên khác do thời gian sắp kết thúc mà thu hồi các thiết bị đi vào phòng hội nghị chiếm vị trí tốt trước, thì lão Dư vẫn không nhúc nhích gì.
Quả nhiên, Ngải Văn Hiên chỉ nói hai ba câu với Trì Vận, sau đó cười để cô ta tự mình đi vào, còn hắn và anh trai hắn thì như thần giữ cửa đứng cạnh lối vào.
Bề ngoài Ngải Văn Hiên cười hì hì, trong lòng thì chửi mẹ kiếp.
"Anh hai, anh không đi vào chủ trì một chút sao?"
Ngải Văn Hiên thầm mắng trong lòng, rõ ràng yến hội lần này là kế hoạch của một mình hắn, đến khi sắp mở màn thì lại bị anh hai hắn nhảy ra muốn hưởng lợi ké, thật sự...quá đáng giận!
"Gấp làm gì, khách quý còn chưa tới đâu."
Trong lòng Ngải Văn Mẫn cười nhạo, thằng em trai ngu ngốc này lặng lẽ không rên một tiếng leo lên ngài Tưởng mà còn cho rằng cả nhà không biết gì à? Nó gạt người trong nhà tiếp xúc với ngài Tưởng đã khiến ông già trong nhà không hài lòng, lúc này nếu không phải do yến hội có liên quan đến con dâu thì ông già đã tự mình ra tiếp rồi.
Làm gì đến lượt nó?
"Anh hai, coi như lần này em xin anh, em dâu của anh sắp trở về giới giải trí nên anh đừng gây chuyện nhé."
"Yên tâm, không ai cướp vị trí của nó đâu, hơn nữa nếu không phải nhờ anh, em cảm thấy có thể mời được nhiều người đến ủng hộ nó như vậy à?"
Ngải Văn Hiên cạn lời.
Năng lực của một mình hắn không thể so sánh với anh hai đại diện cho cả tập đoàn Duyệt Hiên, nếu không có Ngải Văn Mẫn ra tay thì làm gì có nhiều ảnh đế ảnh hậu có sức ảnh hưởng đến đây như này chứ.
Lúc bấy giờ, thang máy đối diện phòng hội nghị đinh một tiếng đến trạm, hai anh em đồng thời giật mình, nhanh chóng đứng ngay ngắn thẳng tắp, cửa thang máy vừa mở, một đám người từ thang máy nối đuôi nhau mà ra.
Đi đầu là hai người, đúng là Tưởng Trạm Bạch và Văn Khê.
Đi theo phía sau chính là vệ sĩ của Văn Khê, Diệp Miện cùng với đồng đội của Diệp Miện, và đoàn vệ sĩ của Tưởng Trạm Bạch.
Hai anh em nhà họ Ngải và các phóng viên còn chở ở cửa hai mắt sáng trưng!
"Đây là nhân vật lớn nào?" Thực tập sinh Tiểu Vương ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi: "Nhiều vệ sĩ như thế, khí thế dọa người thế này."
"Anh đẹp trai cao cao kia thì tôi không biết, nhưng bên cạnh chính là Văn Khê, Văn Khê mà cậu cũng không biết à?"
"Văn Khê? Là cha của Thủy Thủy trong show trẻ em đang rất nổi tiếng đúng không? Má ơi, nhan sắc thật sự siêu cao, mau chụp nhiều một chút."
"Bên cạnh Văn Khê là ai, siêu đẹp trai nhưng chưa từng thấy qua, là người mới chưa ra mắt hả?"
"Cô bị ngốc à?" Lão Dư hận sắt không thành thép: "Một diễn viên nhỏ thì làm sao có nhiều vệ sĩ chuyên nghiệp đi theo thế này? Chẳng lẽ một diễn viên nhỏ còn có thể khiến cho anh em Ngải thị phải khom mình cong lưng chờ đợi như vậy sao?"
Bên kia, Ngải Văn Mẫn và Ngải Văn Hiên đã đi đến tiếp đón, trên mặt cười tươi như hoa, âm thầm nịnh bợ. Ngải Văn Mẫn một tiếng hai tiếng đều là "Ngài Tưởng", còn Ngải Văn Hiên thì lại khen Văn Khê, liên tục khen cách ăn mặc của cậu.
Đúng là cái tên thương nghiệp liên hôn đáng thương, làm sao hiểu được sự vĩ đại của tình yêu? Ngải Văn Hiên lặng lẽ nghĩ, nịnh bợ vợ của ngài Tưởng rõ ràng hay hơn nhiều so với nịnh bợ chính chủ đấy!
Ngài Tưởng là ai chứ, thứ tốt nào chưa từng thấy qua, lời nịnh hót nào chưa từng nghe qua? Mà Văn Khê thì sao, là trẻ mồ côi, là diễn viên, cho dù gả vào gia đình giàu có quyền quý cũng không thể có tầm nhìn xa trông rộng được, đây chính là đối tượng dễ lấy lòng nhất.
Vệ sĩ ở lại, còn hai người được hai anh em Ngải thị vây quanh đưa vào phòng hội nghị.
Các phóng viên còn lại nghe tin lập tức ồ ạt theo đi vào.
Lão Dư vẫn ở lại chờ đợi, cuối cùng chờ tới tiếng thang máy mở ra là Lâm Thanh Ngư và trợ lý của cậu ta, anh ta cực kỳ hài lòng, lúc này mới theo phía sau Lâm Thanh Ngư đi vào.
Trong phòng hội nghị đều là bàn tròn ngồi hai người, bốn người, sáu người, tám người, tầm nhìn rất tốt, sẽ không che khuất bất kỳ ai. Giữa hằng hà sa số minh tinh rực rỡ, khi Văn Khê đi vào, cậu có thể cảm nhận gần như tất cả tầm mắt đều nhìn về phía mình.
Nhân vật chính Đổng Điềm như bướm bay giữa vườn hoa đi xuyên qua đại sảnh chạy chậm về phía này, cô ta tự mình đưa chồng chồng hai người đến chỗ ngồi phía trước nhất ngồi xuống.
Nơi này không ít người nghe qua cái tên Văn Khê, hoặc đã từng xem hình xem video của cậu cách đây bốn năm trước. Nhưng hiện tại trước mắt, không ai có thể đánh đồng cậu thanh niên đang mặc bộ tây trang do chính tay đại sư Vân Mộng thiết kế, đeo kim cài áo đá quý trị giá hơn 40 triệu cùng với nút tay áo kim cương sang quý với Văn Khê cả.
Hai người này là ai? Bề ngoài và khí chất đều là hạc trong bầy gà, lấn át tất cả minh tinh có mặt trong phòng hội nghị này!
Gương mặt xa lạ, tuyệt đối không phải người trong showbiz, vậy là nhà tư bản lớn sao?
Đến tột cùng là nhà quyền quý cỡ nào mới có thể khiến cho cả nhà Ngải Văn Hiên phải cẩn thận như thế, giống như nhân viên phục vụ hầu hạ bọn họ!
Chủ nhân tự mình tiếp khách, mà địa vị của chủ nhân rất cao, vô hình trung làm cho địa vị của Tưởng Trạm Bạch và Văn Khê theo đó nâng cao.
Tức thì tất cả mọi người không còn tâm tư nào khác, chỉ dành thời gian suy đoán địa vị danh tính của hai người này.
Nhìn mặt, dư dả làm minh tinh đi theo con đường lưu lượng, nhìn cách ăn mặc, không giàu thì quý, nhìn khí thế này, tuyệt đối như là người thừa kế được gia tộc lớn bồi dưỡng từ nhỏ!
Là ai, rốt cuộc là ai?
Nhạc Tâm Chiết cũng suy nghĩ vấn đề này.
Hắn ta kiêu ngạo với bề ngoài của mình, cho rằng toàn bộ nam nữ trong giới giải trí đều không xinh đẹp bằng hắn ta, nhưng hôm nay, lần đầu tiên hắn ta cảm thấy bị người khác lấn át.
Người mặc bộ tây trang màu lam thật sự quá xinh đẹp.
Xinh đẹp đến mức làm Nhạc Tâm Chiết không thể ghen ghét nổi.
Con người có thể thi chạy với con người, có thể thi chạy với động vật, thậm chí có thể thi chạy với ô tô, nhưng không thể ngu ngốc tới mức thi chạy so ai nhanh hơn với trực thăng được!
Không chỉ người mặc áo lam xinh đẹp, mà người mặc áo đen cũng vô cùng đẹp trai.
Ít nhất đẹp trai hơn nhiều so với Tiêu Lung.
Nhạc Tâm Chiết theo bản năng nghiêng đầu nhìn Tiêu Lung đứng bên cạnh mình, lại thấy tên lãng tử đa tình không biết chung thủy là gì hiện giờ trở nên vô cùng nghiêm túc, đứng ngồi không yên.
"Anh bị sao vậy?"
Nhạc Tâm Chiết cũng thấy rất lạ, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy cậu Tiêu không sợ trời không sợ đất có vẻ mặt như thế, mắt hắn ta láo liên, thử hỏi: "Ngải Văn Mẫn không tự mình đón tiếp anh nên anh không vui à?"
Tiêu Lung nhà họ Tiêu có gia thế hiển hách hơn nhà họ Ngải, là một trong những người mà Ngải Văn Mẫn phải bợ đít, bọn họ ngồi gần bàn nhau. Theo lý mà nói, Ngải Văn Mẫn không có can đảm bỏ mặc anh ta ngồi ở đây một mình.
Nhưng vẻ mặt Tiêu Lung không hề tức giận.
"Cậu câm miệng lại đi." Tâm trạng của Tiêu Lung không quá tốt, lúc này anh ta giống như động vật nhỏ đụng phải kẻ địch trời sinh của mình, anh ta nhận ra Tưởng Trạm Bạch.
Nhà họ Tưởng và nhà họ Tiêu có huyết mạch liên quan cách rất rất xa nhau, dựa theo gia phả của nhà họ Tiêu thì anh ta phải gọi Tưởng Trạm Bạch một tiếng chú, kém hẳn một thế hệ.
Công tử Tiêu ở bên ngoài vênh váo ngông nghênh cỡ nào, nói một không hai ra sao, nhưng trước mặt Tưởng Trạm Bạch không dám đánh rắm một cái, thậm chí còn không dám đi lên chào hỏi anh. Anh ta tình nguyện rụt người chôn mình một góc, cầu mong Tưởng Trạm Bạch ngàn lần đừng nhìn thấy anh ta.
Nhà họ Tưởng cực kỳ có uy lực đối với các gia tộc xí nghiệp kinh doanh này, đặc biệt là trong mắt các thế hệ trẻ lớn lên đã từng trải qua huyền thoại Tưởng Công thì người nhà họ Tưởng chính là học bá, là quyền uy, là hóa thân của chính phái, không phải cùng một thế giới với mình.
Tiêu Lung thành thật, Nhạc Tâm Chiết lại không vui.
Hắn ta rầu rĩ nhìn chằm chằm Tưởng Trạm Bạch và Văn Khê, nghĩ thầm cậu Tiêu chắc chắn nhận ra họ, nhưng tại sao lại không chịu nói?
Trong một góc, ánh đèn xoay tròn phản chiếu nét mặt bối rối của Lục Hoài.
Trước khi tới đây, rốt cuộc anh ta nhận được chỉ thị của tổng quản lý Tôn, kêu anh ta nhất định phải xin lỗi Văn Khê, ngàn vạn đừng cảm thấy khó chịu đừng nên có chiêu trò gì, cần phải chân thành xin lỗi.
Vì thế anh ta đã biết, hóa ra người mà trước đây anh ta không cẩn thận đắc tội chính là Văn Khê.
Dù sao Lục Hoài cũng là người nổi tiếng, bỗng dưng bị nhắc nhở không hiểu ra sao đương nhiên không vui vẻ gì.
Nhưng hiện tại, anh ta ráng đè nén tâm tình này xuống đáy lòng, thành thành thật thật chuẩn bị một lát nữa tìm cơ hội đi xin lỗi.
Sự việc thật kỳ lạ như thế, ánh mắt đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Văn Khê thì anh ta đã biết, xin lỗi không chỉ không phải là sự sỉ nhục, mà thậm chí còn có thể là cơ duyên của chính mình.
Lâm Thanh Ngư đến trễ nhất nên chỉ còn một bàn sáu người cho cậu ta, cậu ta ngồi xuống chào hỏi mọi người xung quanh, nói ra cũng trùng hợp, trong bàn này còn có diễn viên nữ đã từng xào CP với cậu ta là Yến Phỉ Phỉ.
Hai người nhìn nhau, Yến Phỉ Phỉ cười với cậu ta, còn Lâm Thanh Ngư lại vô cùng xấu hổ.
Cậu ta nhìn xung quanh hội trường, vô tình chạm mắt với Nhạc Tâm Chiết, sau đó ghét bỏ dời mắt đi, cuối cùng tìm được anh của cậu ta ở tuốt dãy bàn hàng đầu.
Anh của cậu ta đang ngồi kế bên học trưởng Tưởng, người xung quanh như hổ rình mồi một người tiếp một người muốn nói chuyện với anh của cậu, trong lòng Lâm Thanh Ngư thét chói tai: A a a a a đó chính là anh trai của tui, mấy người đi làm phiền học trưởng Tưởng đi chớ, thả anh trai tui ra!
Hội trường có rất nhiều ông chủ lớn, già trẻ lớn bé không lớn không nhỏ, có người tai thính mắt tinh, nhận ra hai người trẻ tuổi này có địa vị không tầm thường liền mặt dày đi tới bàn cọ ké, có người khá hàm súc, trong lòng chưa xác định nên không dám hùa theo.
Giữa bầu không khí sóng ngầm rục rịch ở khắp nơi, cuộc bán đấu giá chính thức bắt đầu.
END CHƯƠNG 44.
Buổi tiệc đấu giá từ thiện sẽ bắt đầu vào lúc 5 giờ rưỡi liên tục trong một tiếng, 6 giờ rưỡi mới là lúc thật sự giao lưu với nhau.
Giới giải trí gần đây sóng êm biển lặng, các phóng viên xoa tay hầm hè sôi nổi nghểnh cổ mở to hai mắt nhìn, ý muốn kiếm chút drama linh tinh như: XX và XXX không hợp, XXX nghèo đến mức mặc một bộ lễ phục tận ba lần, XX và nhà giàu nào đó có cử chỉ mờ ám bóng bóng gió gió bị bao nuôi...
Lão Dư – phóng viên kỳ cựu của báo giải trí Khai Tâm, cũng có mặt tại hiện trường cùng với ba phóng viên thực tập.
Bọn họ đặt camera ở cửa, chiếm vị trí đẹp nhất, mỗi người đều nâng máy lên "răng rắc răng rắc" chụp các khách mời liên tục.
"Nhạc Tâm Chiết kìa! Hắn ta cũng tới."
"Quao, đó không phải là ảnh đế ảnh hậu năm ngoái sao? Sao bọn họ lại đi chung với nhau thế."
"Đúng là càng về sau thì cấp độ khách quý càng cao, mau nhìn, tên miệng* Vu Thiền cũng có mặt."
(*Tên miệng: 名嘴: Là thuật ngữ trong tiếng TQ truyền thống, đặc biệt ở Đài Loan, dùng để chỉ những người có khả năng nói chuyện thông minh, hài hước và sắc sảo trên các phương tiện truyền thông. Thuật ngữ này thường được sử dụng để miêu tả những người nổi tiếng, có tầm ảnh hưởng trong lĩnh vực truyền thông, đặc biệt là trong lĩnh vực truyền hình và radio.)
"Phía sau hắn là ai? Trời ạ, anh Dư, là Trì Vận! Cô ta bảo dưỡng quá tốt, anh xem làn da của cô ta cứ giống như cô gái đôi mươi ấy."
"Mau mau chụp Trì Vận nhiều một chút, gần đây cô ta rất điệu thấp, đã lâu không xuất hiện trước công chúng rồi."
"Đây không phải chỉ là bữa tiệc tối từ thiện thôi à? Sao có thể mời được cả cựu ảnh hậu đến vậy?"
Lão Dư kiên nhẫn nói: "Vậy thì cô không biết rồi, Duyệt Hiên là nhà tư bản lớn, đừng nói Trì Vận, cô nhìn những minh tinh đi vào xem, không ai không có giải thưởng. Hơn nữa Trì Vận chính là bạn thân của Đổng Điềm trong giới giải trí, hôm nay cô ta xuất hiện rất bình thường."
Tới lượt Trì Vận, các phóng viên xung quanh không ngừng chụp như điên, vì thế Trì Vận đứng ở cửa trong chốc lát để mọi người chụp cho đủ.
"Trì Vận đã tới rồi, sao vẫn chưa thấy chủ nhân ra tiếp đãi?"
Lão Dư khinh thường: "Người ta là nhà tư bản lớn, những người này nói trắng ra chỉ là đồ chơi của nhóm tư bản mà thôi, không bằng một góc áo của Ngải Văn Hiên nữa là. Cô xem, các đối tác của hắn mà hắn còn chưa tiếp, huống hồ là trường hợp này, hắn có thể không cần phải ra."
Anh ta nói xong, phóng viên thực tập Tiểu Vương bên cạnh anh ta đột nhiên vỗ anh ta một cái, hưng phấn nói: "Anh Dư anh xem, đó có phải là Ngải Văn Hiên không? Bên cạnh hắn là ai, là người thừa kế Duyệt Hiên – Ngải Văn Mẫn phải không?
"Bọn họ ra đón Trì Vận à? Thật sự không hổ là Trì Vận!"
"Không phải." Lão Dư nghi hoặc: "Nhìn xem đã."
Trực giác nhạy bén của anh ta nói cho anh ta biết, một lát nữa nhất định có nhân vật lớn muốn lên sân khấu!
Vì vậy dù thấy các phòng viên khác do thời gian sắp kết thúc mà thu hồi các thiết bị đi vào phòng hội nghị chiếm vị trí tốt trước, thì lão Dư vẫn không nhúc nhích gì.
Quả nhiên, Ngải Văn Hiên chỉ nói hai ba câu với Trì Vận, sau đó cười để cô ta tự mình đi vào, còn hắn và anh trai hắn thì như thần giữ cửa đứng cạnh lối vào.
Bề ngoài Ngải Văn Hiên cười hì hì, trong lòng thì chửi mẹ kiếp.
"Anh hai, anh không đi vào chủ trì một chút sao?"
Ngải Văn Hiên thầm mắng trong lòng, rõ ràng yến hội lần này là kế hoạch của một mình hắn, đến khi sắp mở màn thì lại bị anh hai hắn nhảy ra muốn hưởng lợi ké, thật sự...quá đáng giận!
"Gấp làm gì, khách quý còn chưa tới đâu."
Trong lòng Ngải Văn Mẫn cười nhạo, thằng em trai ngu ngốc này lặng lẽ không rên một tiếng leo lên ngài Tưởng mà còn cho rằng cả nhà không biết gì à? Nó gạt người trong nhà tiếp xúc với ngài Tưởng đã khiến ông già trong nhà không hài lòng, lúc này nếu không phải do yến hội có liên quan đến con dâu thì ông già đã tự mình ra tiếp rồi.
Làm gì đến lượt nó?
"Anh hai, coi như lần này em xin anh, em dâu của anh sắp trở về giới giải trí nên anh đừng gây chuyện nhé."
"Yên tâm, không ai cướp vị trí của nó đâu, hơn nữa nếu không phải nhờ anh, em cảm thấy có thể mời được nhiều người đến ủng hộ nó như vậy à?"
Ngải Văn Hiên cạn lời.
Năng lực của một mình hắn không thể so sánh với anh hai đại diện cho cả tập đoàn Duyệt Hiên, nếu không có Ngải Văn Mẫn ra tay thì làm gì có nhiều ảnh đế ảnh hậu có sức ảnh hưởng đến đây như này chứ.
Lúc bấy giờ, thang máy đối diện phòng hội nghị đinh một tiếng đến trạm, hai anh em đồng thời giật mình, nhanh chóng đứng ngay ngắn thẳng tắp, cửa thang máy vừa mở, một đám người từ thang máy nối đuôi nhau mà ra.
Đi đầu là hai người, đúng là Tưởng Trạm Bạch và Văn Khê.
Đi theo phía sau chính là vệ sĩ của Văn Khê, Diệp Miện cùng với đồng đội của Diệp Miện, và đoàn vệ sĩ của Tưởng Trạm Bạch.
Hai anh em nhà họ Ngải và các phóng viên còn chở ở cửa hai mắt sáng trưng!
"Đây là nhân vật lớn nào?" Thực tập sinh Tiểu Vương ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi: "Nhiều vệ sĩ như thế, khí thế dọa người thế này."
"Anh đẹp trai cao cao kia thì tôi không biết, nhưng bên cạnh chính là Văn Khê, Văn Khê mà cậu cũng không biết à?"
"Văn Khê? Là cha của Thủy Thủy trong show trẻ em đang rất nổi tiếng đúng không? Má ơi, nhan sắc thật sự siêu cao, mau chụp nhiều một chút."
"Bên cạnh Văn Khê là ai, siêu đẹp trai nhưng chưa từng thấy qua, là người mới chưa ra mắt hả?"
"Cô bị ngốc à?" Lão Dư hận sắt không thành thép: "Một diễn viên nhỏ thì làm sao có nhiều vệ sĩ chuyên nghiệp đi theo thế này? Chẳng lẽ một diễn viên nhỏ còn có thể khiến cho anh em Ngải thị phải khom mình cong lưng chờ đợi như vậy sao?"
Bên kia, Ngải Văn Mẫn và Ngải Văn Hiên đã đi đến tiếp đón, trên mặt cười tươi như hoa, âm thầm nịnh bợ. Ngải Văn Mẫn một tiếng hai tiếng đều là "Ngài Tưởng", còn Ngải Văn Hiên thì lại khen Văn Khê, liên tục khen cách ăn mặc của cậu.
Đúng là cái tên thương nghiệp liên hôn đáng thương, làm sao hiểu được sự vĩ đại của tình yêu? Ngải Văn Hiên lặng lẽ nghĩ, nịnh bợ vợ của ngài Tưởng rõ ràng hay hơn nhiều so với nịnh bợ chính chủ đấy!
Ngài Tưởng là ai chứ, thứ tốt nào chưa từng thấy qua, lời nịnh hót nào chưa từng nghe qua? Mà Văn Khê thì sao, là trẻ mồ côi, là diễn viên, cho dù gả vào gia đình giàu có quyền quý cũng không thể có tầm nhìn xa trông rộng được, đây chính là đối tượng dễ lấy lòng nhất.
Vệ sĩ ở lại, còn hai người được hai anh em Ngải thị vây quanh đưa vào phòng hội nghị.
Các phóng viên còn lại nghe tin lập tức ồ ạt theo đi vào.
Lão Dư vẫn ở lại chờ đợi, cuối cùng chờ tới tiếng thang máy mở ra là Lâm Thanh Ngư và trợ lý của cậu ta, anh ta cực kỳ hài lòng, lúc này mới theo phía sau Lâm Thanh Ngư đi vào.
Trong phòng hội nghị đều là bàn tròn ngồi hai người, bốn người, sáu người, tám người, tầm nhìn rất tốt, sẽ không che khuất bất kỳ ai. Giữa hằng hà sa số minh tinh rực rỡ, khi Văn Khê đi vào, cậu có thể cảm nhận gần như tất cả tầm mắt đều nhìn về phía mình.
Nhân vật chính Đổng Điềm như bướm bay giữa vườn hoa đi xuyên qua đại sảnh chạy chậm về phía này, cô ta tự mình đưa chồng chồng hai người đến chỗ ngồi phía trước nhất ngồi xuống.
Nơi này không ít người nghe qua cái tên Văn Khê, hoặc đã từng xem hình xem video của cậu cách đây bốn năm trước. Nhưng hiện tại trước mắt, không ai có thể đánh đồng cậu thanh niên đang mặc bộ tây trang do chính tay đại sư Vân Mộng thiết kế, đeo kim cài áo đá quý trị giá hơn 40 triệu cùng với nút tay áo kim cương sang quý với Văn Khê cả.
Hai người này là ai? Bề ngoài và khí chất đều là hạc trong bầy gà, lấn át tất cả minh tinh có mặt trong phòng hội nghị này!
Gương mặt xa lạ, tuyệt đối không phải người trong showbiz, vậy là nhà tư bản lớn sao?
Đến tột cùng là nhà quyền quý cỡ nào mới có thể khiến cho cả nhà Ngải Văn Hiên phải cẩn thận như thế, giống như nhân viên phục vụ hầu hạ bọn họ!
Chủ nhân tự mình tiếp khách, mà địa vị của chủ nhân rất cao, vô hình trung làm cho địa vị của Tưởng Trạm Bạch và Văn Khê theo đó nâng cao.
Tức thì tất cả mọi người không còn tâm tư nào khác, chỉ dành thời gian suy đoán địa vị danh tính của hai người này.
Nhìn mặt, dư dả làm minh tinh đi theo con đường lưu lượng, nhìn cách ăn mặc, không giàu thì quý, nhìn khí thế này, tuyệt đối như là người thừa kế được gia tộc lớn bồi dưỡng từ nhỏ!
Là ai, rốt cuộc là ai?
Nhạc Tâm Chiết cũng suy nghĩ vấn đề này.
Hắn ta kiêu ngạo với bề ngoài của mình, cho rằng toàn bộ nam nữ trong giới giải trí đều không xinh đẹp bằng hắn ta, nhưng hôm nay, lần đầu tiên hắn ta cảm thấy bị người khác lấn át.
Người mặc bộ tây trang màu lam thật sự quá xinh đẹp.
Xinh đẹp đến mức làm Nhạc Tâm Chiết không thể ghen ghét nổi.
Con người có thể thi chạy với con người, có thể thi chạy với động vật, thậm chí có thể thi chạy với ô tô, nhưng không thể ngu ngốc tới mức thi chạy so ai nhanh hơn với trực thăng được!
Không chỉ người mặc áo lam xinh đẹp, mà người mặc áo đen cũng vô cùng đẹp trai.
Ít nhất đẹp trai hơn nhiều so với Tiêu Lung.
Nhạc Tâm Chiết theo bản năng nghiêng đầu nhìn Tiêu Lung đứng bên cạnh mình, lại thấy tên lãng tử đa tình không biết chung thủy là gì hiện giờ trở nên vô cùng nghiêm túc, đứng ngồi không yên.
"Anh bị sao vậy?"
Nhạc Tâm Chiết cũng thấy rất lạ, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy cậu Tiêu không sợ trời không sợ đất có vẻ mặt như thế, mắt hắn ta láo liên, thử hỏi: "Ngải Văn Mẫn không tự mình đón tiếp anh nên anh không vui à?"
Tiêu Lung nhà họ Tiêu có gia thế hiển hách hơn nhà họ Ngải, là một trong những người mà Ngải Văn Mẫn phải bợ đít, bọn họ ngồi gần bàn nhau. Theo lý mà nói, Ngải Văn Mẫn không có can đảm bỏ mặc anh ta ngồi ở đây một mình.
Nhưng vẻ mặt Tiêu Lung không hề tức giận.
"Cậu câm miệng lại đi." Tâm trạng của Tiêu Lung không quá tốt, lúc này anh ta giống như động vật nhỏ đụng phải kẻ địch trời sinh của mình, anh ta nhận ra Tưởng Trạm Bạch.
Nhà họ Tưởng và nhà họ Tiêu có huyết mạch liên quan cách rất rất xa nhau, dựa theo gia phả của nhà họ Tiêu thì anh ta phải gọi Tưởng Trạm Bạch một tiếng chú, kém hẳn một thế hệ.
Công tử Tiêu ở bên ngoài vênh váo ngông nghênh cỡ nào, nói một không hai ra sao, nhưng trước mặt Tưởng Trạm Bạch không dám đánh rắm một cái, thậm chí còn không dám đi lên chào hỏi anh. Anh ta tình nguyện rụt người chôn mình một góc, cầu mong Tưởng Trạm Bạch ngàn lần đừng nhìn thấy anh ta.
Nhà họ Tưởng cực kỳ có uy lực đối với các gia tộc xí nghiệp kinh doanh này, đặc biệt là trong mắt các thế hệ trẻ lớn lên đã từng trải qua huyền thoại Tưởng Công thì người nhà họ Tưởng chính là học bá, là quyền uy, là hóa thân của chính phái, không phải cùng một thế giới với mình.
Tiêu Lung thành thật, Nhạc Tâm Chiết lại không vui.
Hắn ta rầu rĩ nhìn chằm chằm Tưởng Trạm Bạch và Văn Khê, nghĩ thầm cậu Tiêu chắc chắn nhận ra họ, nhưng tại sao lại không chịu nói?
Trong một góc, ánh đèn xoay tròn phản chiếu nét mặt bối rối của Lục Hoài.
Trước khi tới đây, rốt cuộc anh ta nhận được chỉ thị của tổng quản lý Tôn, kêu anh ta nhất định phải xin lỗi Văn Khê, ngàn vạn đừng cảm thấy khó chịu đừng nên có chiêu trò gì, cần phải chân thành xin lỗi.
Vì thế anh ta đã biết, hóa ra người mà trước đây anh ta không cẩn thận đắc tội chính là Văn Khê.
Dù sao Lục Hoài cũng là người nổi tiếng, bỗng dưng bị nhắc nhở không hiểu ra sao đương nhiên không vui vẻ gì.
Nhưng hiện tại, anh ta ráng đè nén tâm tình này xuống đáy lòng, thành thành thật thật chuẩn bị một lát nữa tìm cơ hội đi xin lỗi.
Sự việc thật kỳ lạ như thế, ánh mắt đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Văn Khê thì anh ta đã biết, xin lỗi không chỉ không phải là sự sỉ nhục, mà thậm chí còn có thể là cơ duyên của chính mình.
Lâm Thanh Ngư đến trễ nhất nên chỉ còn một bàn sáu người cho cậu ta, cậu ta ngồi xuống chào hỏi mọi người xung quanh, nói ra cũng trùng hợp, trong bàn này còn có diễn viên nữ đã từng xào CP với cậu ta là Yến Phỉ Phỉ.
Hai người nhìn nhau, Yến Phỉ Phỉ cười với cậu ta, còn Lâm Thanh Ngư lại vô cùng xấu hổ.
Cậu ta nhìn xung quanh hội trường, vô tình chạm mắt với Nhạc Tâm Chiết, sau đó ghét bỏ dời mắt đi, cuối cùng tìm được anh của cậu ta ở tuốt dãy bàn hàng đầu.
Anh của cậu ta đang ngồi kế bên học trưởng Tưởng, người xung quanh như hổ rình mồi một người tiếp một người muốn nói chuyện với anh của cậu, trong lòng Lâm Thanh Ngư thét chói tai: A a a a a đó chính là anh trai của tui, mấy người đi làm phiền học trưởng Tưởng đi chớ, thả anh trai tui ra!
Hội trường có rất nhiều ông chủ lớn, già trẻ lớn bé không lớn không nhỏ, có người tai thính mắt tinh, nhận ra hai người trẻ tuổi này có địa vị không tầm thường liền mặt dày đi tới bàn cọ ké, có người khá hàm súc, trong lòng chưa xác định nên không dám hùa theo.
Giữa bầu không khí sóng ngầm rục rịch ở khắp nơi, cuộc bán đấu giá chính thức bắt đầu.
END CHƯƠNG 44.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.