Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy
Chương 30: Nhiệm vụ
Bách Cật Bất Bàn
07/09/2024
"Xin chào những người cha người mẹ tạm thời, chào buổi sáng tốt lành. Đầu tiên cám ơn bạn nhỏ Eric đã cung cấp sân chơi, để chúc mừng lần đầu gặp mặt, tổ tiết mục đã chuẩn bị một bữa cơm trưa rất ngon lành cho mọi người. Giữa trưa 12 giờ đúng sẽ bắt đầu bữa trưa, lúc đó mọi người ăn được món gì sẽ được quyết định sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, mời mọi người tới phía trước nhận thẻ nhiệm vụ." Đạo diễn Ninh lấy ra ba tấm thẻ.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Thủy Thủy bị đẩy ra đi lấy thẻ nhiệm vụ.
Bé đưa tấm thẻ lớn có chữ cho Tưởng Duyệt Y, Tưởng Duyệt Y cầm lấy đọc lên: "Vu sư ác ma trộm thức ăn của bọn trẻ giấu vào hộp báu, các hộp báu nằm rải rác ở phía Đông của công viên và mọi người phải đi tìm chúng, còn chìa khóa bị giấu ở phía Tây của công viên...Chú ý chỉ có người lớn mới vào được khu phía Đông, trẻ con mới có thể vào khu phía Tây, tìm được chìa khóa và vu sư ác ma sẽ có thể mở khóa phép thuật của hộp báu. Hộp báu và chìa khóa rải rác ở xung quanh đường đi, hoặc có thể tìm NPC then chốt làm nhiệm vụ để đạt được..."
Đây là trò chơi đi tìm kho báu mà các bạn nhỏ đều thích, trong tay Thủy Thủy cầm hai tấm card, một tấm vẽ hộp báu, một tấm vẽ chìa khóa hộp báu màu vàng kim.
Tưởng Duyệt Y cầm card hộp báu rồi giải thích quy tắc cho bọn trẻ: "Bây giờ mấy đứa phải tự tổ đội với nhau đi qua bên kia tìm chìa khóa hộp báu, Mễ Mễ lớn nhất đi chung coi chừng các em đừng để lạc nhau được không nào?"
"Dạ!" Mễ Mễ gật đầu thật mạnh, cô bé dắt tay Tịnh Tịnh rồi muốn dắt tay Thủy Thủy, nhưng hai tay Thủy Thủy đang cầm tấm card nhìn tới nhìn lui làm cô bé không dắt tay được.
Trong đám trẻ thì Thủy Thủy là người nhỏ tuổi nhất, vốn là đứa khó kiểm soát nhất nhưng hiện giờ bé con lại cư xử khá chững chạc. Sau khi vẫy tay chào tạm biệt cô cô, bọn trẻ kết bạn đi tới khu vực phía Tây bị phân ra bởi các dây màu.
"Thính Thính." Thủy Thủy gọi.
Chú chó robot nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh Thủy Thủy.
Thủy Thủy giơ tấm card cho nó xem: "Muốn tìm chìa khóa giống vậy, Thính Thính tìm được không?"
Anh camera man thấy các bạn nhỏ nói chuyện với chú chó robot thì cảm thấy buồn cười, mưa bình luận cũng toàn là ha ha ha, mọi người đều vui vẻ trêu chọc bọn trẻ vì chúng là trẻ con, đây là một chú chó robot đồ chơi không có mũi chó thật, làm sao có thể giúp người tìm đồ vật được chứ.
Không ngờ giây tiếp theo, ánh sáng xanh lục trong mắt chú chó robot nhỏ lóe lên hai lần, sau đó đỉnh đầu của nó trượt ra, một đám đồ vật nhỏ như chuồn chuồn tre được bắn lên, trong phút chốc chúng xoay cánh giống như hoa bồ công anh bay đi khắp nơi.
Đây là cái quái gì? Anh camera man bối rối, anh ta nhắm ống kính vào "chuồn chuồn tre" rồi quay lại. Trong màn hình, vật nhỏ này lơ lửng dừng lại trong giây lát nhìn giống như viên cầu thủy tinh mọc thêm cánh tuabin, vừa nhỏ nhắn vừa xinh xắn...giống như những chiếc camera bỏ túi vậy.
Bọn trẻ vây quanh Thủy Thủy tò mò nhìn Thính Thính, so với những người lớn đang rối rắm ngờ vực thì bọn trẻ lại không nghi ngờ gì, Thủy Thủy vừa mới nói "Chúng ta cứ đi theo Thính Thính là được" là bọn trẻ cũng tin ngay.
Đứng tại chỗ đợi nửa phút, dưới sự hoang mang của các nhân viên công tác và tổ đạo diễn, Thính Thính bắt đầu di chuyển.
Nó trượt về phía vòng quay tách trà gần bọn họ nhất, theo sau là một đám trẻ con, tiếp đó, trước sự choáng váng của tất cả mọi người, Mao Mao nhón chân lên mò được một chiếc chìa khóa từ trên đỉnh cây cột ở giữa tách trà.
"Oa, chìa khóa vàng!" Bọn trẻ reo lên, từng người thay phiên nhau sờ sờ chìa khóa vàng, cuối cùng đưa cho Thủy Thủy cất giữ.
"Xảy ra chuyện gì?" Đạo diễn Ninh đau đầu, với chiều cao của đám trẻ sẽ không thấy được chìa khóa này, vốn dĩ bọn trẻ cần tìm NPC để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mới lấy được chiếc chìa khóa mới đúng cơ mà!
NPC đứng bên cạnh ngu người y như đạo diễn Ninh, hắn thấy bọn trẻ hưng phấn vỗ tay, hắn cũng hùa theo vỗ tay.
"Là do con chó robot đó bắn ra cameras!" Đạo diễn Ninh nhanh chóng quyết định, nói vào bộ đàm: "Đem con chó robot đó đi đi, cứ như vậy thì sao còn gọi là "cần sự trợ giúp từ bên ngoài" chứ?"
[Vụ gì đây vụ gì đây?]
[Tui không hề nghĩ tới con chó robot bắn ra cameras luôn.]
[Thủy Thủy đem theo bàn tay vàng đúng không, NPC đứng bên cạnh cũng mờ mịt luôn rồi.]
[Cười chết, ai mà ngờ sẽ có người đem theo cameras toàn cảnh trong lúc làm nhiệm vụ khi đang phát sóng trực tiếp đâu chứ.]
[Tui càng muốn biết con chó robot đó là như thế nào, mua ở đâu, thứ này rất thích hợp với người thích leo núi khám phá vùng đất hoang dã như tui nè.]
[Tui hơi khó hiểu, mọi người từng thấy qua mấy cái cameras nhỏ xíu biết bay như này chưa, có bao giờ thấy qua con chó robot đồ chơi thông minh đến vậy chưa?]
[Máy bay không người lái của tui không còn thơm nữa, con chó robot này có thể tạo ra mô hình toàn cảnh không?]
[Từ lúc bắn ra cameras cho đến khi tìm được chiếc chìa khóa đầu tiên còn chưa tới một phút, con chó này ngầu đét.]
[Moá ơi, Thủy Thủy ngầu ghê, gia đình phải cỡ nào mới có loại đồ chơi này cho bé con chơi chứ, nhân tính đâu, đạo đức đâu, link ở đâu hả?]
Trong buổi phát sóng trực tiếp, MC vội vã vào sân ngăn lại bọn trẻ đã đạt được mục tiêu của mình.
"Thủy Thủy, không thể đem theo con chó robot này, mọi người cần phải tự mình đi tìm chìa khóa, không thể để người khác hỗ trợ được."
Thủy Thủy nghiêng nghiêng đầu, mềm mại nói: "Nhưng mà Thính Thính không phải người, là chó con."
"...Cũng không thể để cho chó hỗ trợ, chú phải đem nó đi ra ngoài."
"Không được, ba lớn nói bên ngoài rất nguy hiểm, không được rời khỏi Thính Thính."
"Con nhìn xem, có rất nhiều chú đi theo con nên rất an toàn, không thì chú giúp con hỏi ba ba con nhé?"
Thủy Thủy sửa đúng: "Là ba lớn, không phải ba ba."
MC: "Được được, chú giúp con hỏi ba lớn của con là được chứ gì?"
Thủy Thủy đành phải gật đầu: "Dạ được, Thính Thính, gọi điện cho ba lớn đi."
Tưởng Miểu là người đưa cho bé chú chó robot này, là một người máy thông minh dùng để làm bảo mẫu đồng hành với trẻ em, được trang bị trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất và sử dụng vật liệu kim loại mới có khả năng gập lại rất mạnh, có siêu nhiều tính năng. Ngoại trừ bề ngoài được làm thành hình chó con cao cỡ 30cm, ở các khía cạnh khác đều không thua kém gì với các người máy toàn năng AI thuộc phòng Khoa Học Kỹ Thuật Quân Sự của quốc gia.
Sự tồn tại của nó tựa như những sản phẩm công nghệ cao của xã hội tương lai trong phim, đi trước thời đại rất nhiều, sau khi Văn Khê biết nó quá thần kỳ nên đã hạ quyết tâm không để nó thu hút quá nhiều sự chú ý, cho nên trực tiếp cấm ngôn nó.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, Thủy Thủy chỉ tiếp xúc với Thính Thính trong một thời gian ngắn là không thầy dạy cũng biết sử dụng nó như thế nào, cameras trên người của Thính Thính cùng một loại với "All-Seeing Eye" trong nhà cũ nhà họ Tưởng, chỉ cần được bắn ra, tín hiệu sẽ thu vào đôi mắt và lỗ tai của Thính Thính, ngay cả một con muỗi cũng không thoát được.
Vậy thì trò truy tìm kho báu chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?
Đôi mắtThính Thính lóe lên, lập tức tìm số điện thoại và gọi cho Tưởng Trạm Bạch.
Lúc nhận được cuộc gọi, anh đang tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị vào mỗi sáng thứ sáu hàng tuần theo thường lệ.
Trong phòng họp lớn, đoàn đội đánh giá của Tưởng Trạm Bạch ngồi ở cạnh ngoài, nhóm đổng sự của tập đoàn Vạn Cổ thì ngồi đối diện nhau tại bàn hội nghị, nghe bí thư Tần và trưởng các bộ phận đánh giá tổng kết công việc trong tuần và kế hoạch cho tuần tiếp theo.
Tiếng chuông riêng biệt vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng họp.
Tưởng Trạm Bạch làm động tác dừng lại, bí thư Tần tức thì ngậm chặt miệng.
"Alo? Thủy Thủy à?"
Lời vừa nói ra, nhóm đổng sự hai mặt nhìn nhau, Thủy Thủy là ai? Mà khiến cho ngài Tưởng phải nói chuyện dịu dàng trước nay chưa từng có?
Trong khi đó, những đổng sự họ Tưởng lại hiểu rõ ra khỏi chỗ ngồi, cười toe toét để sát vào người Tưởng Trạm Bạch, dường như muốn tìm cơ hội để nói chen vào.
Kỳ lạ thật! Các đổng sự khác nhìn nhau, từ một hội nghị nghiêm túc không thể hiểu được chuyển sang chế độ gia đình là như thế nào?
"Chào ngài, là ngài Văn sao?" Bên kia vang lên tiếng một người đàn ông xa lạ.
Tưởng Trạm Bạch hơi cau mày: "Tôi họ Tưởng."
"Ba lớn!" Thủy Thủy lớn tiếng kêu, tiếng nói trong trẻo thuộc về trẻ con nháy mắt đốt sáng Tưởng Trạm Bạch, làm anh hoàn toàn ôn hòa lại: "Bọn con đang quay chương trình, là chú này muốn mang Thính Thính đi chỗ khác."
Tưởng Trạm Bạch nghe con trai không bị vấn đề gì, mặt mày giãn ra, anh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nhân viên công tác nhanh chóng giải thích: "Ngài Tưởng chuyện là thế này, chúng tôi đang cho bọn trẻ chơi trò chơi truy tìm kho báu, nhưng con chó robot có khả năng đặc biệt có thể giúp bọn trẻ tìm thấy vật phẩm mục tiêu, điều này trái với quy tắc, cho nên..."
"Tôi biết rồi." Tưởng Trạm Bạch thay đổi giọng điệu dỗ trẻ con: "Thủy Thủy, nghe lời chú, các con chơi xong trò chơi rồi hẵng để Thính Thính đi theo."
"Dạ ba lớn, bái bai ba lớn."
"Bái bai Thủy Thủy."
"Ấy đừng cúp đã, ông nội cũng ở đây..."
Tiếng của Tưởng Nguyệt Tranh vang lên cùng lúc với tiếng cúp máy "tút tút tút" của đầu dây bên kia.
"Gấp cái gì, không thể cho cha nói hai câu được à?" Ông rất không vui nói.
"Thủy Thủy đang quay show, không tiện." Tưởng Trạm Bạch giải thích một câu, thấy một đám người tò mò muốn biết thì lại bổ sung: "Con trai tôi, đã hơn ba tuổi."
"Cái gì, cháu có con trai rồi ư?"
"Bác nhớ rõ cháu mới đính hôn thôi mà, sao kết hôn mà không phát thiệp cho các bác thế?"
"Người đứng đầu tập đoàn Vạn Cổ đã có vợ có con, cần phải ra thông báo, không thể tùy tiện như vậy được."
"Đúng đó, cháu giấu kỹ ghê, lão Tưởng này cũng thật là, miệng im thin thít."
Tưởng Nguyệt Tranh: "Bé con mới vừa trở về thôi, trước đây theo cha ruột, còn chưa kịp công khai."
"Cái gì? Cha ruột? Đứa bé này do đàn ông sinh à?"
"Sao, thật vậy chăng, nghe là biết đứa bé này là thần đồng rồi."
"Gien nhà ông, đúng là không còn gì để nói."
Phòng hội nghị đang nghiêm túc bỗng dưng ồn ào huyên thuyên, hệt như chợ rau sau giờ tan tầm.
Tưởng Trạm Bạch gõ hai cái lên bàn hội nghị, mọi người lập tức yên lặng.
"Có thể công khai chuyện có vợ có con nhưng thân phận bạn đời cần phải bảo mật, chuyện này sẽ bàn lại sau, được rồi, tiếp tục đi."
Bên kia, hiện trường phòng phát sóng trực tiếp, MC được ba lớn của Thủy Thủy trao quyền nên có thể lấy đi "bàn tay vàng" của bé con.
Thủy Thủy nuối tiếc kêu Thính Thính thu lại đám cameras nhỏ, rất ra dáng ngồi xổm xoa đầu con chó robot rồi nói: "Bé ngoan, mày qua chỗ ba ba chơi đi."
Thính Thính gật gật đầu, nhanh chóng trượt đi mất.
[Tin tức hơi bị nhiều, Thủy Thủy không có mẹ nhưng có hai người cha?]
[Không phải nhà bé con là gia đình đơn thân sao, gạt người ta à?]
[Tổ tiết mục chỉ công khai một người cha là Văn Khê, chứ chưa nói người ta là đơn thân được không hả?]
[Đúng rồi, đều do mấy người tự suy diễn, thấy nhà người ta nhỏ thì tự nói người ta là gia đình đơn thân.]
[Tôi cũng nhớ rõ tổ tiết mục nói nhà Thủy Thủy đơn thân mà, mấy người đều bị mất trí nhớ hết sao?]
[Tui cũng nhớ, hình như do Đoạn Phượng Minh nói.]
[Đoạn Phượng Minh nói mà cũng coi như tổ tiết mục nói á?]
[Nhất định tổ tiết mục có nói với các khách quý rồi, cho nên khách quý mới biết nhà Thủy Thủy là gia đình đơn thân.]
[Cạn lời, loài người không thể tự mình sinh ra đâu mấy má, chắc chắn Thủy Thủy có mẹ hoặc một người cha khác, bộ không thể là ly hôn à, ly hôn không được tính là đơn thân sao? Có nhất thiết phải là kết hôn đâu.]
[Tui cảm thấy cô nói rất đúng.]
[Vậy ra Thủy Thủy là hai người đàn ông sinh?]
[Hèn gì thông minh như thế, trong lịch sử không có đứa bé nào do đàn ông sinh ra mà không thông minh hết.]
[Giọng của ông ba lớn này nghe hay quá, giọng vừa trầm vừa bổng.]
[Xem ra hai người cha của Thủy Thủy đều có gien cực tốt, chẳng phải gần đây việc nghiên cứu gien đang rất hot sao? Gien có thể sinh con được coi là có chất lượng vượt trội đấy.]
[Hay lắm, tui vẫn còn tưởng đàn ông sinh con là giả.]
[Khoan đã, nguyên tắc là gì, tôi không hiểu.]
[Mấy người đang thảo luận vấn đề kỹ thuật gì đó có thể đi ra chỗ khác không, đừng có cản tôi xem bọn trẻ đáng yêu được không hả?]
[Chúng ta đang xem show trẻ em, nghĩ đơn giản giùm cái đi.]
END CHƯƠNG 30.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Thủy Thủy bị đẩy ra đi lấy thẻ nhiệm vụ.
Bé đưa tấm thẻ lớn có chữ cho Tưởng Duyệt Y, Tưởng Duyệt Y cầm lấy đọc lên: "Vu sư ác ma trộm thức ăn của bọn trẻ giấu vào hộp báu, các hộp báu nằm rải rác ở phía Đông của công viên và mọi người phải đi tìm chúng, còn chìa khóa bị giấu ở phía Tây của công viên...Chú ý chỉ có người lớn mới vào được khu phía Đông, trẻ con mới có thể vào khu phía Tây, tìm được chìa khóa và vu sư ác ma sẽ có thể mở khóa phép thuật của hộp báu. Hộp báu và chìa khóa rải rác ở xung quanh đường đi, hoặc có thể tìm NPC then chốt làm nhiệm vụ để đạt được..."
Đây là trò chơi đi tìm kho báu mà các bạn nhỏ đều thích, trong tay Thủy Thủy cầm hai tấm card, một tấm vẽ hộp báu, một tấm vẽ chìa khóa hộp báu màu vàng kim.
Tưởng Duyệt Y cầm card hộp báu rồi giải thích quy tắc cho bọn trẻ: "Bây giờ mấy đứa phải tự tổ đội với nhau đi qua bên kia tìm chìa khóa hộp báu, Mễ Mễ lớn nhất đi chung coi chừng các em đừng để lạc nhau được không nào?"
"Dạ!" Mễ Mễ gật đầu thật mạnh, cô bé dắt tay Tịnh Tịnh rồi muốn dắt tay Thủy Thủy, nhưng hai tay Thủy Thủy đang cầm tấm card nhìn tới nhìn lui làm cô bé không dắt tay được.
Trong đám trẻ thì Thủy Thủy là người nhỏ tuổi nhất, vốn là đứa khó kiểm soát nhất nhưng hiện giờ bé con lại cư xử khá chững chạc. Sau khi vẫy tay chào tạm biệt cô cô, bọn trẻ kết bạn đi tới khu vực phía Tây bị phân ra bởi các dây màu.
"Thính Thính." Thủy Thủy gọi.
Chú chó robot nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh Thủy Thủy.
Thủy Thủy giơ tấm card cho nó xem: "Muốn tìm chìa khóa giống vậy, Thính Thính tìm được không?"
Anh camera man thấy các bạn nhỏ nói chuyện với chú chó robot thì cảm thấy buồn cười, mưa bình luận cũng toàn là ha ha ha, mọi người đều vui vẻ trêu chọc bọn trẻ vì chúng là trẻ con, đây là một chú chó robot đồ chơi không có mũi chó thật, làm sao có thể giúp người tìm đồ vật được chứ.
Không ngờ giây tiếp theo, ánh sáng xanh lục trong mắt chú chó robot nhỏ lóe lên hai lần, sau đó đỉnh đầu của nó trượt ra, một đám đồ vật nhỏ như chuồn chuồn tre được bắn lên, trong phút chốc chúng xoay cánh giống như hoa bồ công anh bay đi khắp nơi.
Đây là cái quái gì? Anh camera man bối rối, anh ta nhắm ống kính vào "chuồn chuồn tre" rồi quay lại. Trong màn hình, vật nhỏ này lơ lửng dừng lại trong giây lát nhìn giống như viên cầu thủy tinh mọc thêm cánh tuabin, vừa nhỏ nhắn vừa xinh xắn...giống như những chiếc camera bỏ túi vậy.
Bọn trẻ vây quanh Thủy Thủy tò mò nhìn Thính Thính, so với những người lớn đang rối rắm ngờ vực thì bọn trẻ lại không nghi ngờ gì, Thủy Thủy vừa mới nói "Chúng ta cứ đi theo Thính Thính là được" là bọn trẻ cũng tin ngay.
Đứng tại chỗ đợi nửa phút, dưới sự hoang mang của các nhân viên công tác và tổ đạo diễn, Thính Thính bắt đầu di chuyển.
Nó trượt về phía vòng quay tách trà gần bọn họ nhất, theo sau là một đám trẻ con, tiếp đó, trước sự choáng váng của tất cả mọi người, Mao Mao nhón chân lên mò được một chiếc chìa khóa từ trên đỉnh cây cột ở giữa tách trà.
"Oa, chìa khóa vàng!" Bọn trẻ reo lên, từng người thay phiên nhau sờ sờ chìa khóa vàng, cuối cùng đưa cho Thủy Thủy cất giữ.
"Xảy ra chuyện gì?" Đạo diễn Ninh đau đầu, với chiều cao của đám trẻ sẽ không thấy được chìa khóa này, vốn dĩ bọn trẻ cần tìm NPC để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mới lấy được chiếc chìa khóa mới đúng cơ mà!
NPC đứng bên cạnh ngu người y như đạo diễn Ninh, hắn thấy bọn trẻ hưng phấn vỗ tay, hắn cũng hùa theo vỗ tay.
"Là do con chó robot đó bắn ra cameras!" Đạo diễn Ninh nhanh chóng quyết định, nói vào bộ đàm: "Đem con chó robot đó đi đi, cứ như vậy thì sao còn gọi là "cần sự trợ giúp từ bên ngoài" chứ?"
[Vụ gì đây vụ gì đây?]
[Tui không hề nghĩ tới con chó robot bắn ra cameras luôn.]
[Thủy Thủy đem theo bàn tay vàng đúng không, NPC đứng bên cạnh cũng mờ mịt luôn rồi.]
[Cười chết, ai mà ngờ sẽ có người đem theo cameras toàn cảnh trong lúc làm nhiệm vụ khi đang phát sóng trực tiếp đâu chứ.]
[Tui càng muốn biết con chó robot đó là như thế nào, mua ở đâu, thứ này rất thích hợp với người thích leo núi khám phá vùng đất hoang dã như tui nè.]
[Tui hơi khó hiểu, mọi người từng thấy qua mấy cái cameras nhỏ xíu biết bay như này chưa, có bao giờ thấy qua con chó robot đồ chơi thông minh đến vậy chưa?]
[Máy bay không người lái của tui không còn thơm nữa, con chó robot này có thể tạo ra mô hình toàn cảnh không?]
[Từ lúc bắn ra cameras cho đến khi tìm được chiếc chìa khóa đầu tiên còn chưa tới một phút, con chó này ngầu đét.]
[Moá ơi, Thủy Thủy ngầu ghê, gia đình phải cỡ nào mới có loại đồ chơi này cho bé con chơi chứ, nhân tính đâu, đạo đức đâu, link ở đâu hả?]
Trong buổi phát sóng trực tiếp, MC vội vã vào sân ngăn lại bọn trẻ đã đạt được mục tiêu của mình.
"Thủy Thủy, không thể đem theo con chó robot này, mọi người cần phải tự mình đi tìm chìa khóa, không thể để người khác hỗ trợ được."
Thủy Thủy nghiêng nghiêng đầu, mềm mại nói: "Nhưng mà Thính Thính không phải người, là chó con."
"...Cũng không thể để cho chó hỗ trợ, chú phải đem nó đi ra ngoài."
"Không được, ba lớn nói bên ngoài rất nguy hiểm, không được rời khỏi Thính Thính."
"Con nhìn xem, có rất nhiều chú đi theo con nên rất an toàn, không thì chú giúp con hỏi ba ba con nhé?"
Thủy Thủy sửa đúng: "Là ba lớn, không phải ba ba."
MC: "Được được, chú giúp con hỏi ba lớn của con là được chứ gì?"
Thủy Thủy đành phải gật đầu: "Dạ được, Thính Thính, gọi điện cho ba lớn đi."
Tưởng Miểu là người đưa cho bé chú chó robot này, là một người máy thông minh dùng để làm bảo mẫu đồng hành với trẻ em, được trang bị trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất và sử dụng vật liệu kim loại mới có khả năng gập lại rất mạnh, có siêu nhiều tính năng. Ngoại trừ bề ngoài được làm thành hình chó con cao cỡ 30cm, ở các khía cạnh khác đều không thua kém gì với các người máy toàn năng AI thuộc phòng Khoa Học Kỹ Thuật Quân Sự của quốc gia.
Sự tồn tại của nó tựa như những sản phẩm công nghệ cao của xã hội tương lai trong phim, đi trước thời đại rất nhiều, sau khi Văn Khê biết nó quá thần kỳ nên đã hạ quyết tâm không để nó thu hút quá nhiều sự chú ý, cho nên trực tiếp cấm ngôn nó.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, Thủy Thủy chỉ tiếp xúc với Thính Thính trong một thời gian ngắn là không thầy dạy cũng biết sử dụng nó như thế nào, cameras trên người của Thính Thính cùng một loại với "All-Seeing Eye" trong nhà cũ nhà họ Tưởng, chỉ cần được bắn ra, tín hiệu sẽ thu vào đôi mắt và lỗ tai của Thính Thính, ngay cả một con muỗi cũng không thoát được.
Vậy thì trò truy tìm kho báu chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?
Đôi mắtThính Thính lóe lên, lập tức tìm số điện thoại và gọi cho Tưởng Trạm Bạch.
Lúc nhận được cuộc gọi, anh đang tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị vào mỗi sáng thứ sáu hàng tuần theo thường lệ.
Trong phòng họp lớn, đoàn đội đánh giá của Tưởng Trạm Bạch ngồi ở cạnh ngoài, nhóm đổng sự của tập đoàn Vạn Cổ thì ngồi đối diện nhau tại bàn hội nghị, nghe bí thư Tần và trưởng các bộ phận đánh giá tổng kết công việc trong tuần và kế hoạch cho tuần tiếp theo.
Tiếng chuông riêng biệt vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng họp.
Tưởng Trạm Bạch làm động tác dừng lại, bí thư Tần tức thì ngậm chặt miệng.
"Alo? Thủy Thủy à?"
Lời vừa nói ra, nhóm đổng sự hai mặt nhìn nhau, Thủy Thủy là ai? Mà khiến cho ngài Tưởng phải nói chuyện dịu dàng trước nay chưa từng có?
Trong khi đó, những đổng sự họ Tưởng lại hiểu rõ ra khỏi chỗ ngồi, cười toe toét để sát vào người Tưởng Trạm Bạch, dường như muốn tìm cơ hội để nói chen vào.
Kỳ lạ thật! Các đổng sự khác nhìn nhau, từ một hội nghị nghiêm túc không thể hiểu được chuyển sang chế độ gia đình là như thế nào?
"Chào ngài, là ngài Văn sao?" Bên kia vang lên tiếng một người đàn ông xa lạ.
Tưởng Trạm Bạch hơi cau mày: "Tôi họ Tưởng."
"Ba lớn!" Thủy Thủy lớn tiếng kêu, tiếng nói trong trẻo thuộc về trẻ con nháy mắt đốt sáng Tưởng Trạm Bạch, làm anh hoàn toàn ôn hòa lại: "Bọn con đang quay chương trình, là chú này muốn mang Thính Thính đi chỗ khác."
Tưởng Trạm Bạch nghe con trai không bị vấn đề gì, mặt mày giãn ra, anh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nhân viên công tác nhanh chóng giải thích: "Ngài Tưởng chuyện là thế này, chúng tôi đang cho bọn trẻ chơi trò chơi truy tìm kho báu, nhưng con chó robot có khả năng đặc biệt có thể giúp bọn trẻ tìm thấy vật phẩm mục tiêu, điều này trái với quy tắc, cho nên..."
"Tôi biết rồi." Tưởng Trạm Bạch thay đổi giọng điệu dỗ trẻ con: "Thủy Thủy, nghe lời chú, các con chơi xong trò chơi rồi hẵng để Thính Thính đi theo."
"Dạ ba lớn, bái bai ba lớn."
"Bái bai Thủy Thủy."
"Ấy đừng cúp đã, ông nội cũng ở đây..."
Tiếng của Tưởng Nguyệt Tranh vang lên cùng lúc với tiếng cúp máy "tút tút tút" của đầu dây bên kia.
"Gấp cái gì, không thể cho cha nói hai câu được à?" Ông rất không vui nói.
"Thủy Thủy đang quay show, không tiện." Tưởng Trạm Bạch giải thích một câu, thấy một đám người tò mò muốn biết thì lại bổ sung: "Con trai tôi, đã hơn ba tuổi."
"Cái gì, cháu có con trai rồi ư?"
"Bác nhớ rõ cháu mới đính hôn thôi mà, sao kết hôn mà không phát thiệp cho các bác thế?"
"Người đứng đầu tập đoàn Vạn Cổ đã có vợ có con, cần phải ra thông báo, không thể tùy tiện như vậy được."
"Đúng đó, cháu giấu kỹ ghê, lão Tưởng này cũng thật là, miệng im thin thít."
Tưởng Nguyệt Tranh: "Bé con mới vừa trở về thôi, trước đây theo cha ruột, còn chưa kịp công khai."
"Cái gì? Cha ruột? Đứa bé này do đàn ông sinh à?"
"Sao, thật vậy chăng, nghe là biết đứa bé này là thần đồng rồi."
"Gien nhà ông, đúng là không còn gì để nói."
Phòng hội nghị đang nghiêm túc bỗng dưng ồn ào huyên thuyên, hệt như chợ rau sau giờ tan tầm.
Tưởng Trạm Bạch gõ hai cái lên bàn hội nghị, mọi người lập tức yên lặng.
"Có thể công khai chuyện có vợ có con nhưng thân phận bạn đời cần phải bảo mật, chuyện này sẽ bàn lại sau, được rồi, tiếp tục đi."
Bên kia, hiện trường phòng phát sóng trực tiếp, MC được ba lớn của Thủy Thủy trao quyền nên có thể lấy đi "bàn tay vàng" của bé con.
Thủy Thủy nuối tiếc kêu Thính Thính thu lại đám cameras nhỏ, rất ra dáng ngồi xổm xoa đầu con chó robot rồi nói: "Bé ngoan, mày qua chỗ ba ba chơi đi."
Thính Thính gật gật đầu, nhanh chóng trượt đi mất.
[Tin tức hơi bị nhiều, Thủy Thủy không có mẹ nhưng có hai người cha?]
[Không phải nhà bé con là gia đình đơn thân sao, gạt người ta à?]
[Tổ tiết mục chỉ công khai một người cha là Văn Khê, chứ chưa nói người ta là đơn thân được không hả?]
[Đúng rồi, đều do mấy người tự suy diễn, thấy nhà người ta nhỏ thì tự nói người ta là gia đình đơn thân.]
[Tôi cũng nhớ rõ tổ tiết mục nói nhà Thủy Thủy đơn thân mà, mấy người đều bị mất trí nhớ hết sao?]
[Tui cũng nhớ, hình như do Đoạn Phượng Minh nói.]
[Đoạn Phượng Minh nói mà cũng coi như tổ tiết mục nói á?]
[Nhất định tổ tiết mục có nói với các khách quý rồi, cho nên khách quý mới biết nhà Thủy Thủy là gia đình đơn thân.]
[Cạn lời, loài người không thể tự mình sinh ra đâu mấy má, chắc chắn Thủy Thủy có mẹ hoặc một người cha khác, bộ không thể là ly hôn à, ly hôn không được tính là đơn thân sao? Có nhất thiết phải là kết hôn đâu.]
[Tui cảm thấy cô nói rất đúng.]
[Vậy ra Thủy Thủy là hai người đàn ông sinh?]
[Hèn gì thông minh như thế, trong lịch sử không có đứa bé nào do đàn ông sinh ra mà không thông minh hết.]
[Giọng của ông ba lớn này nghe hay quá, giọng vừa trầm vừa bổng.]
[Xem ra hai người cha của Thủy Thủy đều có gien cực tốt, chẳng phải gần đây việc nghiên cứu gien đang rất hot sao? Gien có thể sinh con được coi là có chất lượng vượt trội đấy.]
[Hay lắm, tui vẫn còn tưởng đàn ông sinh con là giả.]
[Khoan đã, nguyên tắc là gì, tôi không hiểu.]
[Mấy người đang thảo luận vấn đề kỹ thuật gì đó có thể đi ra chỗ khác không, đừng có cản tôi xem bọn trẻ đáng yêu được không hả?]
[Chúng ta đang xem show trẻ em, nghĩ đơn giản giùm cái đi.]
END CHƯƠNG 30.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.