Chương 45
Y Đình Mạt Đồng
23/12/2020
Địch Sĩ Nghĩa về đến nhà, Địch Vu Tư đã ngủ.
Du Mỹ Hề đang nấu canh giải rượu ở bếp, muốn chờ Địch Sĩ Nghĩa về uống. Nhưng không ngờ Địch Sĩ Nghĩa về nhanh như vậy.
“Sao lại về nhanh thế?” Du Mỹ Hề ra đón hỏi.
Địch Sĩ Nghĩa buông lỏng cổ áo, nói: “Đừng nấu trước, vào phòng đi, anh có việc nói với em.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của ông, Du Mỹ Hề lập tức tắt lửa, lên lầu với ông.
Sau khi vô phòng, Du Mỹ Hề hỏi: “Rốt cuộc thế nào?”
Địch Sĩ Nghĩa ngồi trên ghế, nói chuyện tối nay cho Du Mỹ Hề.
Trong lòng Du Mỹ Hề giật một cái, ở trong lòng chửi người phụ nữ đó 18 ngàn lần.
Nhưng bên ngoài vẫn giả bộ rất bình tĩnh nói: “Chuyện này anh nghĩ thế nào?”
“Anh không quá tin tưởng.” Địch Sĩ Nghĩa nói.
Ông không nghĩ Địch Lâm Thâm có khuynh hướng đồng tính, lúc trước đi gần với Hướng Tân Kiệt như vậy đều rất bình thường, sao gặp phải Ngu Đào liền biến thành gay chứ?
Du Mỹ Hề mỉm cười nói: “Lỡ như thì sao? Trước giờ chúng ta chưa từng thảo luận về chuyện này, anh biết bạn em như vậy cũng không ít, thật ra đôi lúc em rất muốn nghe xem suy nghĩ của anh. Lỡ như con mình như vậy thì sao? Hoặc con của bạn chúng ta như vậy thì sao? Mình có thể nghĩ ra cách hoặc khuyên giải một ít.”
Địch Sĩ Nghĩa nhíu mày, “Anh không quá vui.”
“Vì sao?”
Địch Sĩ Nghĩa suy nghĩ hồi lâu, nói: “Sau này không có con, già rồi phải làm sao bây giờ?”
Vấn đề này rất ích kỷ, nhưng cũng rất thực tế, là vấn đề mà gia đình phương Đông điển hình đều sẽ để ý.
“Nhưng mặc dù kết hôn với phụ nữ, cũng không phải tất cả phụ nữ đều có thể sinh con, hơn nữa ống nghiệm, mang thai hộ bây giờ đều có thể giải quyết vấn đề này, nhận nuôi cũng rất tiện nữa. Vì thế nói theo một cách phiến diện, nam và nữ không khác gì nhau cả.” Du Mỹ Hề nói.
“Nhưng đây không phải là lý do Lâm Thâm có thể thành đồng tính.”
“Thật ra nếu Lâm Thâm thích con trai, vậy chỉ có thể nói nó vốn không thẳng rồi. Còn nữa, thành đồng tính không nhất định là phải có lý do, rất nhiều người đã là trời sinh.”
“Nói thì nói thế, nhưng anh vẫn không chấp nhận được.” Địch Sĩ Nghĩa nói.
Du Mỹ Hề cười, cố gắng để Địch Sĩ Nghĩa cảm thấy họ chỉ đang tùy ý thảo luận, không liên quan đến cuộc sống, vì thế bầu không khí có thể thoải mái hơn một ít, cũng có thể nhượng bộ thỏa hiệp với nhau.
“Vậy em hỏi anh, nếu Lâm Thâm thật sự ở bên Ngu Đào, anh sẽ mắng Ngu Đào chứ? Hay ấn tượng với Ngu Đào sẽ trở nên vô cùng tệ hại đây?”
Địch Sĩ Nghĩa suy nghĩ chút, nói: “Mắng Ngu Đào thì trái lại không, dù sao thì một cây làm chẳng nên non. Ấn tượng trở nên kém hơn… Cũng sẽ không. Đồng tính luyến ái không phải vấn đề nhân phẩm, cũng không phải lý do để ghét đứa bé ấy. Hơn nữa như em nói, nếu Lâm Thâm thật sự thích Ngu Đào, chỉ có thể nói là nó không thẳng.”
“Nói cách khác, anh chỉ không chấp nhận được Lâm Thâm là đồng tính, cái khác thì không có ý kiến?”
“Đúng.” Địch Sĩ Nghĩa gật đầu.
“Ngược lại em cho rằng như thế nào cũng được cả, chỉ cần Lâm Thâm vui là được. Một người có thể tìm được hạnh phúc của mình thật sự quá khó khăn, dù hạnh phúc của nó là nam hay nữ, chỉ cần không vi phạm đạo đức xã hội, thì không có gì có thể chỉ trích cả. Mẹ Lâm Thâm bỏ nó đi từ sớm, tuy em coi Lâm Thâm như con trai mình, nhưng dù sao Lâm Thâm cũng đã lớn, không thể coi em là mẹ của nó nữa. Nói cách khác trong thế giới của nó, anh và Lâm Chiêu mới là người thân nhất của nó.”
Du Mỹ Hề nói: “Lâm Chiêu nghĩ thế nào, em không biết. Nhưng nếu anh là người thân nhất của Lâm Thâm, không ủng hộ nó, không duy trì hạnh phúc của nó, Lâm Thâm cũng đáng thương quá đi. Vả lại, nếu không phải Ngu Đào, mà là người khác, mình còn có thể tìm lý do để phản đối. Nhưng đứa bé Ngu Đào ấy, nói thật, em cũng không đành lòng phản đối. Đứa bé đó quá thiện lương, nên được chúng ta ủng hộ và quan tâm.”
Địch Sĩ Nghĩa cảm thấy Du Mỹ Hề nói rất có lý, đối diện với Ngu Đào khiến cho Địch Lâm Thâm thay đổi lớn đến thế, ông có lập trường gì để phản đối đây? Chỉ vì ông là cha Địch Lâm Thâm?
Du Mỹ Hề lời nói đến đây, nên kéo về vẫn phải kéo về.
“Được rồi, việc này còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Cũng không biết người phụ nữ đó có lòng dạ gì, mình chỉ giả thiết thôi, để ý bà ta làm gì? Nói nữa, bây giờ là thời kỳ học tập quan trọng của Lâm Thâm, mình làm cha mẹ, đừng nên tìm phiền toái cho nó, cứ để nó yên tâm đi thi đại học, tất cả chờ thi xong rồi nói cũng không muộn.”
“Em nói đúng. Chuyện này không đề cập nữa, chờ Lâm Thâm thi xong rồi nói sau đi.” Hiện tại không có gì quan trọng hơn việc Địch Lâm Thâm thi đại học, việc này nặng hay nhẹ, ông vẫn nắm chắt.
Chuyện này tuy đã lừa gạt được Địch Sĩ Nghĩa, nhưng Du Mỹ Hề vẫn gọi điện nói cho Địch Lâm Thâm, để trong lòng hắn có ngọn ngành.
Để tiện Du Mỹ Hề giúp hắn đối phó những chuyện phá hoại đó, Địch Lâm Thâm cũng nói chuyện của Đới Diệc Bắc cho Du Mỹ Hề.
Du Mỹ Hề nghe xong, bảo hắn hãy yên tâm học, những chuyện này cô sẽ đối phó. Đối phó không được thì tìm Địch Lâm Chiêu bàn bạc, tuyệt đối không để Địch Lâm Thâm phiền lòng.
Địch Lâm Thâm suy nghĩ chút, không nói việc này cho Ngu Đào, để tránh Ngu Đào có áp lực trong lòng.
Thi xong bài thi thử số hai, thành tích Địch Lâm Thâm vẫn tiến bộ như trước.
Lúc này, Địch Sĩ Nghĩa trong lúc mừng rỡ, dẫn người nhà và Ngu Đào, đi trại ngựa qua cuối tuần. Cũng muốn để hai cậu bé thả lỏng một chút.
Lần đầu tiên Ngu Đào đến trại ngựa, nhìn ngựa vừa cao vừa lớn, rất mới mẻ, lại không dám cưỡi, cứ thế mà té xuống, nhẹ nhất cũng là gãy xương.
Trại ngựa là một người bạn cũ của Địch Sĩ Nghĩa mở, họ tới, đương nhiên cho họ căn phòng và ngựa tốt nhất.
Ngựa ở đây ngoại trừ nuôi tư nhân, cũng có không ít con cho mọi người tùy ý cưỡi. Tính cách của những con ngựa đó đều rất dịu ngoan, con nào cũng mượt mà bóng loáng, vô cùng xinh đẹp.
Ngu Đào vốn chỉ muốn ngồi cạnh trại ngựa, uống thức uống, nhìn người ta cưỡi ngựa.
Mà Địch Lâm Thâm thay đồ xong, liền kéo cậu đi chọn ngựa.
“Cậu biết cưỡi không?” Ngu Đào hỏi.
Lỡ như té ngã, không phải được một mất mười à?
“Không biết thì tớ dám kéo cậu đi à?” Địch Lâm Thâm dưới sự đề cử của người thuần ngựa, chọn một con ngựa cái tính cách dịu ngoan nhưng rất rắn chắc.
Nâng Ngu Đào lên ngựa trước, sau đó, mình cũng lên cưỡi.
Ngựa đi rất chậm, chẳng có gì nguy hiểm.
Ngu Đào ngồi cao, nhìn cũng xa. Sau khi vào xuân, thời tiết mỗi ngày càng trở nên ấm áp, lá cây đâm chồi, cỏ xanh bao trùm mặt đất, chốn chốn tràn đầy sức sống, cũng khiến cho lòng người khoan khoái.
Đi một lát, thấy Ngu Đào đã thích ứng loại độ cao này.
Địch Lâm Thâm liền xua ngựa chạy bước nhỏ đi.
Tuy có xóc nảy, nhưng cảm giác này với Ngu Đào mà nói là rất mới mẻ, cũng rất thích.
Địch Lâm Thâm ở đằng sau ôm sát Ngu Đào, tránh cho cậu mất thăng bằng ngã xuống.
“Cậu cưỡi ngựa không tệ nha.” Ngu Đào cảm thấy Địch Lâm Thâm rất lợi hại, cứ như cái gì cũng biết.
Địch Lâm Thâm cười khẽ, “Rất lâu không cưỡi rồi. Mấy con ngựa này đều đã qua lựa chọn và huấn luyện, chỉ cần không chạy nhanh, không bị hoảng sợ, thì sẽ không có nguy hiểm.”
Ngu Đào gật gật đầu.
Bên này hai người đang cưỡi vui vẻ, bên kia, Đới Diệc Bắc ra khỏi cửa.
Cậu ta vừa bước tới, liền chú ý đến hai người.
Nhìn Ngu Đào cười vui vẻ như vậy, Địch Lâm Thâm che chở Ngu Đào từ sau, cậu ta có loại ghen tị không nói nên lời.
Chuyện Trần Vũ Tranh tìm người đánh Ngu Đào, cậu ta đã biết. Tuy giận Trần Vũ Tranh, nhưng cũng không cắt đứt quan hệ với Trần Vũ Tranh. Cộng thêm khoảng thời gian này, việc làm ăn nhà cậu ta do thị trường nên gặp khó khăn, bây giờ cha mẹ cậu ta đang gấp đến mức một đầu đông một đầu tây. Hôm nay cậu ta bị kéo đi, cần phải gặp mấy chú bác có thể sẽ hợp tác với nhà họ vượt qua cửa ải khó khăn lần này, bảo cậu ta tới, cũng chỉ vì tạo mối quan hệ với con cái của những nhà đó. Lấy suy nghĩ của mẹ cậu ta, nếu có thể tìm được một người hợp mắt thì tốt hơn. Trợ lực này có lợi ích thực tế hơn những thứ khác nhiều.
Ban đầu cậu ta nghĩ cũng được, nhưng sau khi nhìn thấy Ngu Đào, các cô gái nhà mấy người đó đều có cảm giác không thể vào mắt.
Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đều không phát hiện Đới Diệc Bắc.
Cưỡi một lát, cảm thấy mặt trời hơi nắng, liền cưỡi ngựa về chuồng chăn nuôi, sau đó cùng nhau về phòng.
Trễ chút, Địch Sĩ Nghĩa đến nói buổi tối ông chủ trại ngựa sẽ tổ chức tiệc nướng, mời họ đi. Có gan ngỗng tốt nhất, bảo Địch Lâm Thâm dẫn Ngu Đào đi nếm thử.
Địch Lâm Thâm đáp ứng, dù sao hắn cũng quen ông chủ trại ngựa, nếu tới đây, cả nhà đều đi, hắn chắc chắn cũng phải lộ diện.
Vì thế chạng vạng, Địch Lâm Thâm dẫn Ngu Đào, cùng người nhà đi tiệc.
Bữa tiệc được tổ chức ở ngoài, là một vườn hoa nhỏ trong trại ngựa, thuộc về nơi tư nhân của ông chủ.
Sau khi chào hỏi, Địch Lâm Thâm kéo Ngu Đào đi ăn.
Họ ăn xong còn phải về phòng đọc sách, đã nói với gia đình rồi.
Người khác đều đang trò chuyện vui vẻ ở đó, chỉ có Ngu Đào và Địch Lâm Thâm ngồi ở bên cạnh ăn.
Du Mỹ Hề cầm hai phần gan ngỗng đưa cho họ, Địch Vu Tư đang chơi chung với những đứa trẻ cùng lứa. Địch Sĩ Nghĩa và Địch Lâm Chiêu thì đang nói chuyện với những người khác, cũng không biết đang nói chuyện làm ăn hay chỉ đang nói chuyện phiếm.
“Sao mày lại ở đây?!”
Ngu Đào đang ăn, một giọng nữ sắc bén truyền vào lỗ tai cậu.
Ngu Đào ngẩng đầu liếc một cái, thế mà là mẹ Đới Diệc Bắc.
Cậu đã mấy năm không gặp bà Đới, bà Đới trông vẫn không khác nhiều với trước.
Bà Đới bước tới, chỉ vào Ngu Đào, “Mày dựa vào gì mà đến đây? Muốn đến dụ dỗ Diệc Bắc hả?”
Ngu Đào chợt không còn khẩu vị ăn nữa, cảm thấy mọi ánh mắt đều tập trung lên người cậu.
Địch Lâm Thâm đứng lên, che chở Ngu Đào ra sau, lạnh lùng nói: “Bà là ai? Mắc mớ gì đến bà? Ngu Đào đi theo tôi, thì sao?”
“Tao là ai? Tao là mẹ Đới Diệc Bắc!” Bà Đới trừng mắt lạnh, “Mày là ai? Dựa vào gì mà nói chuyện với tao không có lễ phép gì hết hả?”
“Tôi là ai còn cần nói với bà à? Tôi cũng phục, bà thật sự nghĩ con trai bà là thứ gì tốt ư, cả thế giới này đều muốn dụ dỗ con trai bà. Bà không nhìn xem cái dáng vẻ nhát gan của con bà đi, bớt dát vàng lên mặt cái.” Vừa nghe là mẹ Đới Diệc Bắc, ngọn lửa của Địch Lâm Thâm nháy mắt liền bùng lên.
“Mày nói ai?!”
“Nói Đới Diệc Bắc, thì sao? Cả nhà mấy người đều thiếu đạo đức, nên mới không nhìn ra mình thất đức đó.” Địch Lâm Thâm phi một cái.
“Lâm Thâm, sao thế?” Địch Sĩ Nghĩa nghe tiếng, cùng ông chủ chạy tới.
Cũng nhìn thấy bà Đới, chợt sầm mặt xuống.
“Mày là Địch Lâm Thâm?” Đuôi mắt bà Đới nhướng một cái.
“Thế nào?” Địch Lâm Thâm không hề tôn trọng bà Đới.
Lúc này, Đới Diệc Bắc và ông Đới cũng chạy đến.
“Mẹ…” Đới Diệc Bắc muốn kéo mẹ đi. Nếu mẹ mà quậy lên, mất mặt sẽ là cậu ta và cha.
Nhưng lại bị bà Đới vung ra, “Con câm miệng cho mẹ, Ngu Đào muốn dụ dỗ con, con không thấy hả? Có phải bị ngốc không đó?!”
“Ha, Ngu Đào dụ dỗ Đới Diệc Bắc? Não bà có lỗ hả? Con mắt nào của bà nhìn thấy?” Địch Lâm Thâm cả giận nói: “Chúng tôi mẹ nó đều không biết Đới Diệc Bắc ở đây, nếu biết, chúng tôi tình nguyện ở lại trường ăn kẹo thì hơn!”
Bà Đới không để ý Địch Lâm Thâm, nhìn về phía Địch Sĩ Nghĩa nói: “Ngài Địch, lúc trước tôi đã từng nhắc nhở ngài, Ngu Đào là đồng tính, đang dụ dỗ con trai ngài. Nhà ngài còn dẫn nó đi? Nó rất có thể ăn trong nồi nhìn trong bát, vừa dụ dỗ Địch Lâm Thâm, vừa muốn mê hoặc con trai tôi.”
“Bà đủ chưa?” Du Mỹ Hề đứng dậy. Dưới tình huống này, Địch Sĩ Nghĩa không thể ồn ào với một người phụ nữ, vì thế chỉ có cô đứng ra là thích hợp nhất, hơn nữa cô cũng thấy bà Đới rất không nói lý.
“Ngu Đào và Lâm Thâm như thế nào, là chuyện nhà chúng tôi, không cần bà ở đây nói này nói nọ. Tôi cũng thấy lạ, chúng tôi dẫn Ngu Đào đi chơi, không biết nhà mấy người ở đây, miệng lưỡi bà trên dưới đụng vào nhau, là Ngu Đào muốn dụ dỗ con trai bà, con trai bà thì đang làm gì? Lại nói, đồng tính thì sao? Mắc mớ gì đến bà? Tôi xác định Ngu Đào chưa từng nói nửa câu với con bà, bà ở đây lo chuyện bao đồng, đến cùng đang có lòng dạ gì đấy hả?”
Xác thực, đồng tính không phải vấn đề gì. Vì thế ánh mắt những người ở đây nhìn bà Đới cũng có phần không vừa mắt.
“Tôi là tốt cho nhà mấy người.” Bà Đới không ngờ Du Mỹ Hề lại đứng lên nói bà, “Cũng đúng, cô là mẹ kế, đâu phải con ruột cô, cô đương nhiên thấy không có gì rồi.”
Lần này Du Mỹ Hề thật sự tức giận, “Đúng, tôi là mẹ kế. Nhưng tôi nhìn Lâm Thâm lớn lên, tình cảm không ít hơn con trai mình, bởi vậy bà cũng không cần ở đây khiêu khích chia rẽ với tôi. Chính vì tôi là mẹ kế, nên mới có thể hết sức để tâm trên chuyện của bọn trẻ, lấy hạnh phúc của chúng làm chính, chứ không phải lấy mặt mũi của tôi làm chính.”
Mặc dù Địch Lâm Thâm không nói được có bao nhiêu tình cảm với Du Mỹ Hề, nhưng hắn cũng biết, lời này của bà Đới đã đâm trúng trái tim của Du Mỹ Hề.
Hơn nữa theo lý trí mà nói, Du Mỹ Hề làm mẹ kế hắn không thể nói chỗ nào không đúng.
Kéo Du Mỹ Hề ra sau, Địch Lâm Thâm nói: “Nếu bà đã không biết xấu hổ, vậy ở ngay trước mặt nhiều người, chúng ta cứ nói rõ ra đi. Lúc trước con trai bà ở bên Ngu Đào, là ai theo đuổi ai trước bà hỏi con bà đi. Nếu con trai bà thật sự là thẳng, thì không thể nào ở bên Ngu Đào được. Bởi vậy bà không cần phí tâm tẩy trắng cho con bà đâu, cậu ta là gay, thuần khiết. Sau đó bà đến trường quậy, đến nhà họ Ngu quậy, ầm lên làm Ngu Đào bị cô lập, bà vẫn cảm thấy nhà bà có lý lắm đúng không? Thật ra nhà mấy người chỉ là một đám súc sinh, cũng thuần khiết cả.”
“Bây giờ, chuyện của tôi và Ngu Đào là chuyện của hai chúng tôi, không đến phiên bà đi khiêu khích ở đây đâu, còn muốn lấy người nhà tôi ra đè ép tôi nữa, bà vẫn nên thức tỉnh lại đi.” Địch Lâm Thâm nói xong, quay đầu nhìn về phía Đới Diệc Bắc, “Mẹ nó nếu mày là con trai, thì ra dáng con trai đi, đừng cứ như bảo bối của mẹ, đúng là làm tao thấy buồn nôn.”
Nói xong, Địch Lâm Thâm liền kéo Ngu Đào đi.
Bữa tiệc nướng này không ăn thì không ăn, không thể để Ngu Đào chịu đựng sự bực bội này được. Hắn chửi sảng khoái, nhưng Ngu Đào ở lại đó cũng sẽ không thoải mái, vì thế vẫn nên về gọi thức ăn đi.
Hơn nữa hôm nay vừa ra, hắn coi như là bị ép come out với ba hắn, tiếp theo phải làm thế nào, hắn phải ngẫm lại.
Địch Vu Tư thấy họ đi, cũng đuổi theo, đi với họ.
Ông chủ cười, nói với người nhà họ Đới: “Ngại quá, tôi không kỳ thị đồng tính. Nếu quan điểm của mọi người đã bất hòa, sau này không cần qua lại nữa. Ba vị, mời, không tiễn.”
Bà Đới choáng váng, bà không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy.
Đới Diệc Bắc cũng thấy mình mất hết mặt mũi, trong lòng nhiều thêm mấy phần oán trách với mẹ.
Ông Đới còn muốn nói gì đấy, nhưng ông chủ đã xoay người rời đi.
Họ hết cách, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi trại ngựa.
Buổi tiệc khôi phục lại sự nhộn nhịp, mọi người tựa như chẳng hề xảy ra chuyện gì cả.
Dù sao chuyện này ai đúng ai sai đã rất rõ ràng, người mất vui đi rồi, họ cũng không cần để ý nữa.
Chỉ là người nhà họ Địch không thể nào coi như không xảy ra.
Địch Lâm Chiêu và Du Mỹ Hề nghĩ nên nói với Địch Sĩ Nghĩa như nào mới tốt.
Mà Địch Sĩ Nghĩa thì đang nghĩ —— con trai ông sao lại là đồng tính chứ?!
Du Mỹ Hề đang nấu canh giải rượu ở bếp, muốn chờ Địch Sĩ Nghĩa về uống. Nhưng không ngờ Địch Sĩ Nghĩa về nhanh như vậy.
“Sao lại về nhanh thế?” Du Mỹ Hề ra đón hỏi.
Địch Sĩ Nghĩa buông lỏng cổ áo, nói: “Đừng nấu trước, vào phòng đi, anh có việc nói với em.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của ông, Du Mỹ Hề lập tức tắt lửa, lên lầu với ông.
Sau khi vô phòng, Du Mỹ Hề hỏi: “Rốt cuộc thế nào?”
Địch Sĩ Nghĩa ngồi trên ghế, nói chuyện tối nay cho Du Mỹ Hề.
Trong lòng Du Mỹ Hề giật một cái, ở trong lòng chửi người phụ nữ đó 18 ngàn lần.
Nhưng bên ngoài vẫn giả bộ rất bình tĩnh nói: “Chuyện này anh nghĩ thế nào?”
“Anh không quá tin tưởng.” Địch Sĩ Nghĩa nói.
Ông không nghĩ Địch Lâm Thâm có khuynh hướng đồng tính, lúc trước đi gần với Hướng Tân Kiệt như vậy đều rất bình thường, sao gặp phải Ngu Đào liền biến thành gay chứ?
Du Mỹ Hề mỉm cười nói: “Lỡ như thì sao? Trước giờ chúng ta chưa từng thảo luận về chuyện này, anh biết bạn em như vậy cũng không ít, thật ra đôi lúc em rất muốn nghe xem suy nghĩ của anh. Lỡ như con mình như vậy thì sao? Hoặc con của bạn chúng ta như vậy thì sao? Mình có thể nghĩ ra cách hoặc khuyên giải một ít.”
Địch Sĩ Nghĩa nhíu mày, “Anh không quá vui.”
“Vì sao?”
Địch Sĩ Nghĩa suy nghĩ hồi lâu, nói: “Sau này không có con, già rồi phải làm sao bây giờ?”
Vấn đề này rất ích kỷ, nhưng cũng rất thực tế, là vấn đề mà gia đình phương Đông điển hình đều sẽ để ý.
“Nhưng mặc dù kết hôn với phụ nữ, cũng không phải tất cả phụ nữ đều có thể sinh con, hơn nữa ống nghiệm, mang thai hộ bây giờ đều có thể giải quyết vấn đề này, nhận nuôi cũng rất tiện nữa. Vì thế nói theo một cách phiến diện, nam và nữ không khác gì nhau cả.” Du Mỹ Hề nói.
“Nhưng đây không phải là lý do Lâm Thâm có thể thành đồng tính.”
“Thật ra nếu Lâm Thâm thích con trai, vậy chỉ có thể nói nó vốn không thẳng rồi. Còn nữa, thành đồng tính không nhất định là phải có lý do, rất nhiều người đã là trời sinh.”
“Nói thì nói thế, nhưng anh vẫn không chấp nhận được.” Địch Sĩ Nghĩa nói.
Du Mỹ Hề cười, cố gắng để Địch Sĩ Nghĩa cảm thấy họ chỉ đang tùy ý thảo luận, không liên quan đến cuộc sống, vì thế bầu không khí có thể thoải mái hơn một ít, cũng có thể nhượng bộ thỏa hiệp với nhau.
“Vậy em hỏi anh, nếu Lâm Thâm thật sự ở bên Ngu Đào, anh sẽ mắng Ngu Đào chứ? Hay ấn tượng với Ngu Đào sẽ trở nên vô cùng tệ hại đây?”
Địch Sĩ Nghĩa suy nghĩ chút, nói: “Mắng Ngu Đào thì trái lại không, dù sao thì một cây làm chẳng nên non. Ấn tượng trở nên kém hơn… Cũng sẽ không. Đồng tính luyến ái không phải vấn đề nhân phẩm, cũng không phải lý do để ghét đứa bé ấy. Hơn nữa như em nói, nếu Lâm Thâm thật sự thích Ngu Đào, chỉ có thể nói là nó không thẳng.”
“Nói cách khác, anh chỉ không chấp nhận được Lâm Thâm là đồng tính, cái khác thì không có ý kiến?”
“Đúng.” Địch Sĩ Nghĩa gật đầu.
“Ngược lại em cho rằng như thế nào cũng được cả, chỉ cần Lâm Thâm vui là được. Một người có thể tìm được hạnh phúc của mình thật sự quá khó khăn, dù hạnh phúc của nó là nam hay nữ, chỉ cần không vi phạm đạo đức xã hội, thì không có gì có thể chỉ trích cả. Mẹ Lâm Thâm bỏ nó đi từ sớm, tuy em coi Lâm Thâm như con trai mình, nhưng dù sao Lâm Thâm cũng đã lớn, không thể coi em là mẹ của nó nữa. Nói cách khác trong thế giới của nó, anh và Lâm Chiêu mới là người thân nhất của nó.”
Du Mỹ Hề nói: “Lâm Chiêu nghĩ thế nào, em không biết. Nhưng nếu anh là người thân nhất của Lâm Thâm, không ủng hộ nó, không duy trì hạnh phúc của nó, Lâm Thâm cũng đáng thương quá đi. Vả lại, nếu không phải Ngu Đào, mà là người khác, mình còn có thể tìm lý do để phản đối. Nhưng đứa bé Ngu Đào ấy, nói thật, em cũng không đành lòng phản đối. Đứa bé đó quá thiện lương, nên được chúng ta ủng hộ và quan tâm.”
Địch Sĩ Nghĩa cảm thấy Du Mỹ Hề nói rất có lý, đối diện với Ngu Đào khiến cho Địch Lâm Thâm thay đổi lớn đến thế, ông có lập trường gì để phản đối đây? Chỉ vì ông là cha Địch Lâm Thâm?
Du Mỹ Hề lời nói đến đây, nên kéo về vẫn phải kéo về.
“Được rồi, việc này còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Cũng không biết người phụ nữ đó có lòng dạ gì, mình chỉ giả thiết thôi, để ý bà ta làm gì? Nói nữa, bây giờ là thời kỳ học tập quan trọng của Lâm Thâm, mình làm cha mẹ, đừng nên tìm phiền toái cho nó, cứ để nó yên tâm đi thi đại học, tất cả chờ thi xong rồi nói cũng không muộn.”
“Em nói đúng. Chuyện này không đề cập nữa, chờ Lâm Thâm thi xong rồi nói sau đi.” Hiện tại không có gì quan trọng hơn việc Địch Lâm Thâm thi đại học, việc này nặng hay nhẹ, ông vẫn nắm chắt.
Chuyện này tuy đã lừa gạt được Địch Sĩ Nghĩa, nhưng Du Mỹ Hề vẫn gọi điện nói cho Địch Lâm Thâm, để trong lòng hắn có ngọn ngành.
Để tiện Du Mỹ Hề giúp hắn đối phó những chuyện phá hoại đó, Địch Lâm Thâm cũng nói chuyện của Đới Diệc Bắc cho Du Mỹ Hề.
Du Mỹ Hề nghe xong, bảo hắn hãy yên tâm học, những chuyện này cô sẽ đối phó. Đối phó không được thì tìm Địch Lâm Chiêu bàn bạc, tuyệt đối không để Địch Lâm Thâm phiền lòng.
Địch Lâm Thâm suy nghĩ chút, không nói việc này cho Ngu Đào, để tránh Ngu Đào có áp lực trong lòng.
Thi xong bài thi thử số hai, thành tích Địch Lâm Thâm vẫn tiến bộ như trước.
Lúc này, Địch Sĩ Nghĩa trong lúc mừng rỡ, dẫn người nhà và Ngu Đào, đi trại ngựa qua cuối tuần. Cũng muốn để hai cậu bé thả lỏng một chút.
Lần đầu tiên Ngu Đào đến trại ngựa, nhìn ngựa vừa cao vừa lớn, rất mới mẻ, lại không dám cưỡi, cứ thế mà té xuống, nhẹ nhất cũng là gãy xương.
Trại ngựa là một người bạn cũ của Địch Sĩ Nghĩa mở, họ tới, đương nhiên cho họ căn phòng và ngựa tốt nhất.
Ngựa ở đây ngoại trừ nuôi tư nhân, cũng có không ít con cho mọi người tùy ý cưỡi. Tính cách của những con ngựa đó đều rất dịu ngoan, con nào cũng mượt mà bóng loáng, vô cùng xinh đẹp.
Ngu Đào vốn chỉ muốn ngồi cạnh trại ngựa, uống thức uống, nhìn người ta cưỡi ngựa.
Mà Địch Lâm Thâm thay đồ xong, liền kéo cậu đi chọn ngựa.
“Cậu biết cưỡi không?” Ngu Đào hỏi.
Lỡ như té ngã, không phải được một mất mười à?
“Không biết thì tớ dám kéo cậu đi à?” Địch Lâm Thâm dưới sự đề cử của người thuần ngựa, chọn một con ngựa cái tính cách dịu ngoan nhưng rất rắn chắc.
Nâng Ngu Đào lên ngựa trước, sau đó, mình cũng lên cưỡi.
Ngựa đi rất chậm, chẳng có gì nguy hiểm.
Ngu Đào ngồi cao, nhìn cũng xa. Sau khi vào xuân, thời tiết mỗi ngày càng trở nên ấm áp, lá cây đâm chồi, cỏ xanh bao trùm mặt đất, chốn chốn tràn đầy sức sống, cũng khiến cho lòng người khoan khoái.
Đi một lát, thấy Ngu Đào đã thích ứng loại độ cao này.
Địch Lâm Thâm liền xua ngựa chạy bước nhỏ đi.
Tuy có xóc nảy, nhưng cảm giác này với Ngu Đào mà nói là rất mới mẻ, cũng rất thích.
Địch Lâm Thâm ở đằng sau ôm sát Ngu Đào, tránh cho cậu mất thăng bằng ngã xuống.
“Cậu cưỡi ngựa không tệ nha.” Ngu Đào cảm thấy Địch Lâm Thâm rất lợi hại, cứ như cái gì cũng biết.
Địch Lâm Thâm cười khẽ, “Rất lâu không cưỡi rồi. Mấy con ngựa này đều đã qua lựa chọn và huấn luyện, chỉ cần không chạy nhanh, không bị hoảng sợ, thì sẽ không có nguy hiểm.”
Ngu Đào gật gật đầu.
Bên này hai người đang cưỡi vui vẻ, bên kia, Đới Diệc Bắc ra khỏi cửa.
Cậu ta vừa bước tới, liền chú ý đến hai người.
Nhìn Ngu Đào cười vui vẻ như vậy, Địch Lâm Thâm che chở Ngu Đào từ sau, cậu ta có loại ghen tị không nói nên lời.
Chuyện Trần Vũ Tranh tìm người đánh Ngu Đào, cậu ta đã biết. Tuy giận Trần Vũ Tranh, nhưng cũng không cắt đứt quan hệ với Trần Vũ Tranh. Cộng thêm khoảng thời gian này, việc làm ăn nhà cậu ta do thị trường nên gặp khó khăn, bây giờ cha mẹ cậu ta đang gấp đến mức một đầu đông một đầu tây. Hôm nay cậu ta bị kéo đi, cần phải gặp mấy chú bác có thể sẽ hợp tác với nhà họ vượt qua cửa ải khó khăn lần này, bảo cậu ta tới, cũng chỉ vì tạo mối quan hệ với con cái của những nhà đó. Lấy suy nghĩ của mẹ cậu ta, nếu có thể tìm được một người hợp mắt thì tốt hơn. Trợ lực này có lợi ích thực tế hơn những thứ khác nhiều.
Ban đầu cậu ta nghĩ cũng được, nhưng sau khi nhìn thấy Ngu Đào, các cô gái nhà mấy người đó đều có cảm giác không thể vào mắt.
Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đều không phát hiện Đới Diệc Bắc.
Cưỡi một lát, cảm thấy mặt trời hơi nắng, liền cưỡi ngựa về chuồng chăn nuôi, sau đó cùng nhau về phòng.
Trễ chút, Địch Sĩ Nghĩa đến nói buổi tối ông chủ trại ngựa sẽ tổ chức tiệc nướng, mời họ đi. Có gan ngỗng tốt nhất, bảo Địch Lâm Thâm dẫn Ngu Đào đi nếm thử.
Địch Lâm Thâm đáp ứng, dù sao hắn cũng quen ông chủ trại ngựa, nếu tới đây, cả nhà đều đi, hắn chắc chắn cũng phải lộ diện.
Vì thế chạng vạng, Địch Lâm Thâm dẫn Ngu Đào, cùng người nhà đi tiệc.
Bữa tiệc được tổ chức ở ngoài, là một vườn hoa nhỏ trong trại ngựa, thuộc về nơi tư nhân của ông chủ.
Sau khi chào hỏi, Địch Lâm Thâm kéo Ngu Đào đi ăn.
Họ ăn xong còn phải về phòng đọc sách, đã nói với gia đình rồi.
Người khác đều đang trò chuyện vui vẻ ở đó, chỉ có Ngu Đào và Địch Lâm Thâm ngồi ở bên cạnh ăn.
Du Mỹ Hề cầm hai phần gan ngỗng đưa cho họ, Địch Vu Tư đang chơi chung với những đứa trẻ cùng lứa. Địch Sĩ Nghĩa và Địch Lâm Chiêu thì đang nói chuyện với những người khác, cũng không biết đang nói chuyện làm ăn hay chỉ đang nói chuyện phiếm.
“Sao mày lại ở đây?!”
Ngu Đào đang ăn, một giọng nữ sắc bén truyền vào lỗ tai cậu.
Ngu Đào ngẩng đầu liếc một cái, thế mà là mẹ Đới Diệc Bắc.
Cậu đã mấy năm không gặp bà Đới, bà Đới trông vẫn không khác nhiều với trước.
Bà Đới bước tới, chỉ vào Ngu Đào, “Mày dựa vào gì mà đến đây? Muốn đến dụ dỗ Diệc Bắc hả?”
Ngu Đào chợt không còn khẩu vị ăn nữa, cảm thấy mọi ánh mắt đều tập trung lên người cậu.
Địch Lâm Thâm đứng lên, che chở Ngu Đào ra sau, lạnh lùng nói: “Bà là ai? Mắc mớ gì đến bà? Ngu Đào đi theo tôi, thì sao?”
“Tao là ai? Tao là mẹ Đới Diệc Bắc!” Bà Đới trừng mắt lạnh, “Mày là ai? Dựa vào gì mà nói chuyện với tao không có lễ phép gì hết hả?”
“Tôi là ai còn cần nói với bà à? Tôi cũng phục, bà thật sự nghĩ con trai bà là thứ gì tốt ư, cả thế giới này đều muốn dụ dỗ con trai bà. Bà không nhìn xem cái dáng vẻ nhát gan của con bà đi, bớt dát vàng lên mặt cái.” Vừa nghe là mẹ Đới Diệc Bắc, ngọn lửa của Địch Lâm Thâm nháy mắt liền bùng lên.
“Mày nói ai?!”
“Nói Đới Diệc Bắc, thì sao? Cả nhà mấy người đều thiếu đạo đức, nên mới không nhìn ra mình thất đức đó.” Địch Lâm Thâm phi một cái.
“Lâm Thâm, sao thế?” Địch Sĩ Nghĩa nghe tiếng, cùng ông chủ chạy tới.
Cũng nhìn thấy bà Đới, chợt sầm mặt xuống.
“Mày là Địch Lâm Thâm?” Đuôi mắt bà Đới nhướng một cái.
“Thế nào?” Địch Lâm Thâm không hề tôn trọng bà Đới.
Lúc này, Đới Diệc Bắc và ông Đới cũng chạy đến.
“Mẹ…” Đới Diệc Bắc muốn kéo mẹ đi. Nếu mẹ mà quậy lên, mất mặt sẽ là cậu ta và cha.
Nhưng lại bị bà Đới vung ra, “Con câm miệng cho mẹ, Ngu Đào muốn dụ dỗ con, con không thấy hả? Có phải bị ngốc không đó?!”
“Ha, Ngu Đào dụ dỗ Đới Diệc Bắc? Não bà có lỗ hả? Con mắt nào của bà nhìn thấy?” Địch Lâm Thâm cả giận nói: “Chúng tôi mẹ nó đều không biết Đới Diệc Bắc ở đây, nếu biết, chúng tôi tình nguyện ở lại trường ăn kẹo thì hơn!”
Bà Đới không để ý Địch Lâm Thâm, nhìn về phía Địch Sĩ Nghĩa nói: “Ngài Địch, lúc trước tôi đã từng nhắc nhở ngài, Ngu Đào là đồng tính, đang dụ dỗ con trai ngài. Nhà ngài còn dẫn nó đi? Nó rất có thể ăn trong nồi nhìn trong bát, vừa dụ dỗ Địch Lâm Thâm, vừa muốn mê hoặc con trai tôi.”
“Bà đủ chưa?” Du Mỹ Hề đứng dậy. Dưới tình huống này, Địch Sĩ Nghĩa không thể ồn ào với một người phụ nữ, vì thế chỉ có cô đứng ra là thích hợp nhất, hơn nữa cô cũng thấy bà Đới rất không nói lý.
“Ngu Đào và Lâm Thâm như thế nào, là chuyện nhà chúng tôi, không cần bà ở đây nói này nói nọ. Tôi cũng thấy lạ, chúng tôi dẫn Ngu Đào đi chơi, không biết nhà mấy người ở đây, miệng lưỡi bà trên dưới đụng vào nhau, là Ngu Đào muốn dụ dỗ con trai bà, con trai bà thì đang làm gì? Lại nói, đồng tính thì sao? Mắc mớ gì đến bà? Tôi xác định Ngu Đào chưa từng nói nửa câu với con bà, bà ở đây lo chuyện bao đồng, đến cùng đang có lòng dạ gì đấy hả?”
Xác thực, đồng tính không phải vấn đề gì. Vì thế ánh mắt những người ở đây nhìn bà Đới cũng có phần không vừa mắt.
“Tôi là tốt cho nhà mấy người.” Bà Đới không ngờ Du Mỹ Hề lại đứng lên nói bà, “Cũng đúng, cô là mẹ kế, đâu phải con ruột cô, cô đương nhiên thấy không có gì rồi.”
Lần này Du Mỹ Hề thật sự tức giận, “Đúng, tôi là mẹ kế. Nhưng tôi nhìn Lâm Thâm lớn lên, tình cảm không ít hơn con trai mình, bởi vậy bà cũng không cần ở đây khiêu khích chia rẽ với tôi. Chính vì tôi là mẹ kế, nên mới có thể hết sức để tâm trên chuyện của bọn trẻ, lấy hạnh phúc của chúng làm chính, chứ không phải lấy mặt mũi của tôi làm chính.”
Mặc dù Địch Lâm Thâm không nói được có bao nhiêu tình cảm với Du Mỹ Hề, nhưng hắn cũng biết, lời này của bà Đới đã đâm trúng trái tim của Du Mỹ Hề.
Hơn nữa theo lý trí mà nói, Du Mỹ Hề làm mẹ kế hắn không thể nói chỗ nào không đúng.
Kéo Du Mỹ Hề ra sau, Địch Lâm Thâm nói: “Nếu bà đã không biết xấu hổ, vậy ở ngay trước mặt nhiều người, chúng ta cứ nói rõ ra đi. Lúc trước con trai bà ở bên Ngu Đào, là ai theo đuổi ai trước bà hỏi con bà đi. Nếu con trai bà thật sự là thẳng, thì không thể nào ở bên Ngu Đào được. Bởi vậy bà không cần phí tâm tẩy trắng cho con bà đâu, cậu ta là gay, thuần khiết. Sau đó bà đến trường quậy, đến nhà họ Ngu quậy, ầm lên làm Ngu Đào bị cô lập, bà vẫn cảm thấy nhà bà có lý lắm đúng không? Thật ra nhà mấy người chỉ là một đám súc sinh, cũng thuần khiết cả.”
“Bây giờ, chuyện của tôi và Ngu Đào là chuyện của hai chúng tôi, không đến phiên bà đi khiêu khích ở đây đâu, còn muốn lấy người nhà tôi ra đè ép tôi nữa, bà vẫn nên thức tỉnh lại đi.” Địch Lâm Thâm nói xong, quay đầu nhìn về phía Đới Diệc Bắc, “Mẹ nó nếu mày là con trai, thì ra dáng con trai đi, đừng cứ như bảo bối của mẹ, đúng là làm tao thấy buồn nôn.”
Nói xong, Địch Lâm Thâm liền kéo Ngu Đào đi.
Bữa tiệc nướng này không ăn thì không ăn, không thể để Ngu Đào chịu đựng sự bực bội này được. Hắn chửi sảng khoái, nhưng Ngu Đào ở lại đó cũng sẽ không thoải mái, vì thế vẫn nên về gọi thức ăn đi.
Hơn nữa hôm nay vừa ra, hắn coi như là bị ép come out với ba hắn, tiếp theo phải làm thế nào, hắn phải ngẫm lại.
Địch Vu Tư thấy họ đi, cũng đuổi theo, đi với họ.
Ông chủ cười, nói với người nhà họ Đới: “Ngại quá, tôi không kỳ thị đồng tính. Nếu quan điểm của mọi người đã bất hòa, sau này không cần qua lại nữa. Ba vị, mời, không tiễn.”
Bà Đới choáng váng, bà không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy.
Đới Diệc Bắc cũng thấy mình mất hết mặt mũi, trong lòng nhiều thêm mấy phần oán trách với mẹ.
Ông Đới còn muốn nói gì đấy, nhưng ông chủ đã xoay người rời đi.
Họ hết cách, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi trại ngựa.
Buổi tiệc khôi phục lại sự nhộn nhịp, mọi người tựa như chẳng hề xảy ra chuyện gì cả.
Dù sao chuyện này ai đúng ai sai đã rất rõ ràng, người mất vui đi rồi, họ cũng không cần để ý nữa.
Chỉ là người nhà họ Địch không thể nào coi như không xảy ra.
Địch Lâm Chiêu và Du Mỹ Hề nghĩ nên nói với Địch Sĩ Nghĩa như nào mới tốt.
Mà Địch Sĩ Nghĩa thì đang nghĩ —— con trai ông sao lại là đồng tính chứ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.