Chương 15
Hạ Hạ
03/04/2014
Trong
lòng mỗi người đàn ông đều có một hình bóng cho riêng mình. Năm tháng trôi qua
có thể nhạt dần nhưng lại không thể xóa nhòa. Có ai đó từng nói tình cảm đàn
ông so với phụ nữ còn sâu sắc hơn.
Hàn Dẫn Tố đối với Đường Tử Mộ chính là người phụ nữ như vậy. Lần đầu tiên khi thấy Hàn Dẫn Tố là vào một buổi sáng của tháng chín khi đón chào sinh viên mới, vừa ngẩng đầu lên anh đã nhìn thấy cô.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những tán lá cây ngô đồng rọi xuống người cô làm hình ảnh của cô có chút chói lòa. Cô đứng ngược bóng nên khuôn mặt ẩn trong ánh sáng khiến anh nhìn không rõ.
Đường Tử Mộ khẽ nheo mắt mới nhìn rõ đàn em của mình, chợt cô có cảm giác lạ bỗng nhiên quay đầu lại, hình ảnh cũng tản đi trong nháy mắt.
Bà nội đã qua đời của Đường Tử Mộ là người Giang Nam, khi còn bé anh và bà sống cùng nhau, trong trí nhớ của anh vẫn còn nguyên vẹn hình ảnh những ngôi nhà lợp ngói với tường được quét vôi trắng, những tảng đá rêu phong vô cùng tự nhiên và xinh đẹp.
Cái loại xinh đẹp trong ký ức đó lắng đọng xuống khiến người ta nhớ dai dẳng không thể quên được. Anh yêu thích Giang Nam có lẽ là do phong cảnh, non nước, con người và ý vị của nó.
Nét vẽ của anh cũng tràn đầy những điều đó, mà Hàn Dẫn Tố như ở trong sương khói của Giang Nam bước ra. Cô mặc đồ gì anh cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ màu áo trắng, mái tóc dài vấn lên bằng một chiếc trâm nhỏ, dáng người mảnh khảnh dịu dàng xinh đẹp.
Thật ra thì có một lần trong những sinh viên năm nhất có mấy mỹ nữ bất phàm, rồi các nam sinh bình chọn ra tứ đại mỹ nhân, và Hàn Dẫn Tố là người bị đánh giá là người kém nhất trong bốn người.
So với ba người kia, cô kém hơn chút ít lại là người tính tình cổ quái nữa. Nhưng trong lòng Đường Tử Mộ, cô vẫn luôn là người đứng đầu. Anh cũng thử theo đuổi nhưng không thành công thậm chí còn tơi tả mà trở về.
Khi đó Hàn Dẫn Tố vẫn còn một mình, sống rất cô độc, hỏi thăm mới biết một chút tình cảnh của cô. Khi đó, anh đang bừng bừng khí thế để phấn đấu cho tương lai, tâm niệm là nam tử hán đại trượng phu không lập nghiệp thì sao có thể thành gia. Chính vì ý tưởng này cho nên anh mới bỏ lỡ Hàn Dẫn Tố.
Khi anh có chút thành tựu thì Hàn Dẫn Tố đã là hoa đã có chủ, là người đã có gia đình. Có lẽ vì bỏ lỡ nên càng khắc sâu, nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn chưa quên được Hàn Dẫn Tố, vẫn ở bên cạnh lặng lẽ nhìn cô.
Biết cô ly hôn, Đường Tử Mộ rất vui, có thể là anh và cô vẫn chưa bỏ lỡ nhau, đó chỉ là một bước ngoặt mà thôi. Đáng tiếc, Đường Tử Mộ không biết, sau khúc cua của Hàn Dẫn Tố chính là phải gặp người bá đạo như Phương Chấn Đông.
Hàn Dẫn Tố đi theo Mộ Phong, vừa đến cửa nhà hàng liền dừng bước, Mộ Phong nghi ngờ nhìn cô:
"Đi thôi! Làm gì mà đứng ở cửa thế này?”
Hàn Dẫn Tố chỉ tay lên tấm biển mạ vàng sáng bóng hỏi:
"Đây chính là nhà hàng cậu đặt sao?”
Không phải Hàn Dẫn Tố ngạc nhiên là không có lý do, nơi này chính là nhà hàng vô cùng nổi tiếng, mặc dù cô chưa từng tới nhưng đã từng nghe qua. Nghe nói các món ăn ở đây giá đắt muốn dọa chết người, cô thật không tin nơi này có thể là nơi có thể đến được.
Hàn Dẫn Tố vốn mang tâm trạng không vui mà ra ngoài, sau khi Phương Chấn Đông đi tuyết liền rơi xuống, hơn nữa càng rơi mạnh. Trên báo đài đưa tin về bão tuyết ở Miền Nam trong hai ngày qua. Nghe nói đoàn tăng cường chủ chốt của quân khu đã xuống Miền Nam cứu trợ rồi.
Hàn Dẫn Tố mới hiểu được đoán chắc là Phương Chấn Đông đã đi cứu thiên tai rồi. Hình như anh là Đoàn Trưởng của Đoàn tăng cường.
Cảm giác của cô rất khác lạ, trước kia nhìn thấy động đất hay thiên tai trên TV mặc dù thấy đáng sợ nhưng cũng không cảm giác gì. Nhưng hôm nay cô cảm thấy nó quá gần, cảm thấy mỗi lần nghĩ đến Phương Chấn Đông lại thấy lo âu.
Trong lúc lơ đãng, cô so với bất kỳ ai khác quan tâm hơn hết về những điều này. Lúc Mộ Phong đến là lúc cô đang ngồi ở sofa xem tin tức. Mộ Phong không nhịn được sửng sốt.
Mộ Phong vốn cho là năm nay là năm Dẫn Tố xui xẻo nhất nên tâm tình chắc chắn sẽ không tốt. Nhưng trong căn phòng của cô lại tràn đầy vẻ vui vẻ và hạnh phúc, không nói cũng có thể nhận ra có sẽ thay đổi.
Quét một vòng, thấy ngoài cửa sổ treo hai chiếc đèn lồng đỏ lớn đang đung đưa trong gió tuyết khiến Mộ Phong không khỏi phá lên cười:
"Dẫn Tố, thế này mới đúng. Cái tên tiện nam Trịnh Vĩ đã là quá khứ, chúng ta nên ăn mừng. Bỏ qua những đau thương để tiến về con đường tương lai tươi sáng phía trước. Mày cứ nhìn xem, bao nhiêu anh chàng cao to đẹp trai đang chờ mày ân sủng đấy!”
"Phụt. . . . . ."
Ngụm trà trong miệng Hàn Dẫn Tố phun hết ra ngoài, lườm Mộ Phong một cái rồi nhìn đồng hồ trên tường:
"Vào thời gian này mà được nghỉ làm rồi mà còn oán trách lão tổng Hoàng Thế Nhân thì xem ra cậu thật có nhân tính.”
Mộ Phong bĩu môi:
"Thôi đi! Chỗ tôi cạnh tranh khốc liệt, không thể so được với trường học của mấy người, mặc dù tiền lương không nhiều lắm nhưng không có áp lực, một năm còn có hai đợt nghỉ lớn. Còn chỗ tôi là chỗ phải có công mới được hưởng. Hoàng Thế Nhân đang cực kỳ ân xá bởi vì năm nay đạt được thành tính cao. Ở công ty khác hai bảy hai tám tết mới nhận được tiền thưởng, còn hắn ta chỉ cho mấy ngàn rồi đuổi. Phải rồi, nhắc đến anh ta ấy à, là con hồ ly tinh vắt cổ chày ra nước. Đi thôi, chúng ta đi làm một bữa ngon, tao muốn đi ăn ở đây lâu rồi mà hôm nay lại vừa đúng dịp.”
Cứ như vậy, Hàn Dẫn Tố liền bị Mộ Phong kéo đến nơi này.Hai người vừa mới tiến vào liền bị phục vụ khách sáo ngăn lại, nhìn phiếu ăn trong tay Mộ Phong rồi nói:
"Rất xin lỗi, phiếu ăn này chỉ dùng được vào ngày bình thường, còn ngày nghỉ không dùng được.”
Hàn Dẫn Tố nhăn trán, đại khái cá tính của Mộ Phong đã nhiều năm như vậy vẫn trước sau như một đôi lúc khiến Hàn Dẫn Tố phát bực. Tính cách như vậy không hiểu vì sao có thể vào được công ty quảng cáo, mà công ty của Mộ Phong cũng coi như là có danh tiếng trong thành phố.
Hàn Dẫn Tố kéo tay của Mộ Phong, nhỏ giọng nói:
"Thôi, chúng ta về nhà, mình sẽ làm cho cậu món ăn cậu thích nhất….”
Hai người đang nói thầm chợt nghe giọng nói trầm thấp phía sau vang lên:
"Mộ tiểu thư?"
Mộ Phong thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, hô một tiếng:
"Hoàng Thế Nhân?
Hàn Dẫn Tố vốn tò mò liền quay đầu lại, hai người đàn ông rất xuất sắc từ ngoài cửa bước vào, cả hai đều cao lớn và ăn mặc rất cao nhã. Nhìn vào đều có thể nhận ra được đều là nhân vật ngọc thụ lâm phong không hề tầm thường. Hơn nữa đứng bên trái chính là người mà Hàn Dẫn Tố có thể nhận ra được, đó là đàn anh của cô trong viện mỹ thuật Đường Tử Mộ.
Dù sao năm đó cũng là nhân vật nổi tiếng, khi đó cô đang bận tối mắt mà mặc dù không để ý tới anh những cũng đã gặp mấy lần. Hàn Dẫn Tố thầm nghĩ, Mộ Phong đưa danh thiếp của anh cho cô mà cô chưa kịp dùng đến đã gặp người ở đây rồi.
Ánh mắt Hoàng Thế Vinh nhanh chóng liếc sang người bạn tốt bên cạnh. Hai người là bạn thân từ lúc nhỏ, mặc dù anh học Kinh Tế, Tử Mộ học Mỹ Thuật sau lại ra nước ngoài nhưng giao tình của hai người cũng không vì thế mà cạn, dường như hai người chưa có gì giấu nhau cả.
Cho nên những điều suy nghĩ trong lòng Tử Mộ anh đều biết rõ ràng. Hoàng Thế Vinh chưa từng thấy Hàn Dẫn Tố nhưng không hề xa lạ. Vì ở trong căn hộ của Tử Mộ có bức tranh vẽ cô. Màu áo, màu giấy, trên khuôn hình nổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn, phía sau là cảnh mờ ảo càng khiến hình ảnh cô càng rõ ràng. Ở phía dưới còn đề mấy câu thơ chua xót mà đến giờ anh vẫn chưa quên:
"Thủy như lam nhiễm, trường yên Dẫn Tố, nhất khê xuân thủy, mãn kính hoa hương.”
(Nước như xanh biếc, sương mù quyện trắng, dòng suối mùa xuân, tràn đầy hương hoa.)
Ngay lập tức Hoàng Thế Vinh liền đoán được cô gái trong tranh kia chắc chắn là người trong lòng của bạn tốt, là đàn em khóa sau của Tử Mộ. Nói thật thì người thật và người trong tranh có chút khác nhau nhưng khí chất thì cực kỳ giống.
Hoàng Thế Vinh vẫn cảm thấy, đối với tình yêu, bạn tốt của anh quá giấu kín rồi, đã nhiều năm như vậy, nhìn ánh mắt của người ta cũng biết vẫn cứ xem bạn anh là người xa lạ.
Ánh mặt Hoàng Thế Vinh xẹt qua Hàn Dẫn Tố rồi dừng lại ở Mộ Phong, khóe miệng khẽ nhiếc lên, làm ra vẻ hết sức nghiêm nghị:
"Mộ tiểu thư, cô vừa gọi tôi là gì?”
"A?"
Trong nháy mắt Mộ Phong hoảng loạn vội cười giả lả:
"Không có gì, không có gì, là tôi nói Hoàng tổng. Hoàng tổng, chúc mừng năm mới, ngài cũng đến đây ăn sao?”
Nụ cười đầy vẻ chân chó và nịnh hót khiến Hàn Dẫn Tố không nhịn được bật cười. Mộ Phong bất mãn đưa tay cấu cô một phát rồi quay đầu sang hàn huyên với Đường Tử Mộ:
"Đường sư huynh cũng tới rồi, đúng rồi, Dẫn Tố, đây chính là đàn anh của chúng ta Đường Tử Mộ, chắc cậu vẫn chưa quên chứ?”
Hàn Dẫn Tố lặng lẽ liếc Mộ Phong một cái đưa tay ra:
"Sư huynh, đã lâu rồi không gặp.”
Đường Tử Mộ nở một nụ cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô một cái:
"Đã lâu không gặp, tiểu sư muội.”
Mộ Phong nhìn hai người, trong lòng vô cùng hoan hỷ, cảm thấy mình đóng vai bà mối thật là tốt. Nhìn xem, xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc. Bộ dáng kia của Mộ Phong rơi vào mắt Hoàng Thế Vinh khiến anh không khỏi bật cười, nha đầu này thật đơn giản, tính cách lại thật đáng yêu.
Lúc này phục vụ mở miệng hỏi thăm:
"Đường tiên sinh, hai vị tiểu thư này là đến cùng hai ngài?”
Đường Tử Mộ liếc nhìn phiếu ăn trong tay Mộ Phong rồi gật đầu một cái:
"Ừ, cùng nhau, nếu như hai vị tiểu thư không chê, bữa tối nay tôi mời khách.”
Hàn Dẫn Tố có chút chần chừ, dù sao cô với Đường Tử Mộ và ông chủ của Mộ Phong cũng không quen biết lắm. Vốn định cự tuyệt nhưng lại bị Mộ Phong vì tham lợi nhỏ mà lôi cô vào.
Cô vẫn trầm lặng và dịu dàng như vậy, giống như một bức tượng. Trong lòng Đường Tử Mộ có chút kích động, người trong lòng mình bao năm qua giờ đây gần trong gang tấc. Loại cảm giác đó không thể nào có thể tả nổi.
Nơi này bố trí hoàn toàn không giống một nhà hàng, bên trong cửa kính to như vậy là một đình viện của Giang Nam. Mặc dù đang giữa trời đông giá rét nhưng có hòn giả sơn, có tuyết, có hoa mai. Hai loại hương vị Nam Bắc hòa trộn với nhau tạo nên một vẻ rất khác biệt.
Bông tuyết rơi xuống càng mau, rơi thành những lớp dày, đây chính là đợt tuyết rơi nhiều nhất trong năm. Trên TV nói ở Miền Nam còn dữ dội hơn, không biết Phương Chấn Đông bây giờ thế nào? Có gặp nguy hiểm không?.....
"Sư muội, chuyện lần trước anh đã nói với Mộ Phong, em đã suy nghĩ chưa?”
Nghe giọng từ tốn của Đường Tử Mộ vang lên rõ ràng bên tai Hàn Dẫn Tố mới định thần lại được:
"Sư huynh gọi tên em là được rồi.”
Ánh mắt trong suốt của Đường Tử Mộ khẽ lay động:
"Được, Dẫn Tố"
Hàn Dẫn Tố suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cám ơn Đường sư huynh đã cho em cơ hội này, nhưng trong tay em cũng không có nhiều tác phẩm lắm. Hai năm qua em rất ít khi vẽ, không có thời gian cũng không có tâm trạng vẽ. Nếu muốn gửi bán cũng chỉ có hai ba bức tranh.”
Trong mắt Đường Tử Mộ thoáng qua tia thương tiếc, chuyện của cô anh đương nhiên sẽ biết. Cô gái đáng được che chở như vậy mà vận mệnh chưa bao giờ đối xử tử tế với cô, mang đến cho cô nhiều chông gai đau khổ.
Cũng may là những chông gai kia không làm mất đi khí chất trong cong người cô. Bây giờ cô vẫn xinh đẹp và mềm mại như nước mà trong lòng lại thêm vài phần u buồn lại càng thêm động lòng người.
Hàn Dẫn Tố đối với Đường Tử Mộ chính là người phụ nữ như vậy. Lần đầu tiên khi thấy Hàn Dẫn Tố là vào một buổi sáng của tháng chín khi đón chào sinh viên mới, vừa ngẩng đầu lên anh đã nhìn thấy cô.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những tán lá cây ngô đồng rọi xuống người cô làm hình ảnh của cô có chút chói lòa. Cô đứng ngược bóng nên khuôn mặt ẩn trong ánh sáng khiến anh nhìn không rõ.
Đường Tử Mộ khẽ nheo mắt mới nhìn rõ đàn em của mình, chợt cô có cảm giác lạ bỗng nhiên quay đầu lại, hình ảnh cũng tản đi trong nháy mắt.
Bà nội đã qua đời của Đường Tử Mộ là người Giang Nam, khi còn bé anh và bà sống cùng nhau, trong trí nhớ của anh vẫn còn nguyên vẹn hình ảnh những ngôi nhà lợp ngói với tường được quét vôi trắng, những tảng đá rêu phong vô cùng tự nhiên và xinh đẹp.
Cái loại xinh đẹp trong ký ức đó lắng đọng xuống khiến người ta nhớ dai dẳng không thể quên được. Anh yêu thích Giang Nam có lẽ là do phong cảnh, non nước, con người và ý vị của nó.
Nét vẽ của anh cũng tràn đầy những điều đó, mà Hàn Dẫn Tố như ở trong sương khói của Giang Nam bước ra. Cô mặc đồ gì anh cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ màu áo trắng, mái tóc dài vấn lên bằng một chiếc trâm nhỏ, dáng người mảnh khảnh dịu dàng xinh đẹp.
Thật ra thì có một lần trong những sinh viên năm nhất có mấy mỹ nữ bất phàm, rồi các nam sinh bình chọn ra tứ đại mỹ nhân, và Hàn Dẫn Tố là người bị đánh giá là người kém nhất trong bốn người.
So với ba người kia, cô kém hơn chút ít lại là người tính tình cổ quái nữa. Nhưng trong lòng Đường Tử Mộ, cô vẫn luôn là người đứng đầu. Anh cũng thử theo đuổi nhưng không thành công thậm chí còn tơi tả mà trở về.
Khi đó Hàn Dẫn Tố vẫn còn một mình, sống rất cô độc, hỏi thăm mới biết một chút tình cảnh của cô. Khi đó, anh đang bừng bừng khí thế để phấn đấu cho tương lai, tâm niệm là nam tử hán đại trượng phu không lập nghiệp thì sao có thể thành gia. Chính vì ý tưởng này cho nên anh mới bỏ lỡ Hàn Dẫn Tố.
Khi anh có chút thành tựu thì Hàn Dẫn Tố đã là hoa đã có chủ, là người đã có gia đình. Có lẽ vì bỏ lỡ nên càng khắc sâu, nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn chưa quên được Hàn Dẫn Tố, vẫn ở bên cạnh lặng lẽ nhìn cô.
Biết cô ly hôn, Đường Tử Mộ rất vui, có thể là anh và cô vẫn chưa bỏ lỡ nhau, đó chỉ là một bước ngoặt mà thôi. Đáng tiếc, Đường Tử Mộ không biết, sau khúc cua của Hàn Dẫn Tố chính là phải gặp người bá đạo như Phương Chấn Đông.
Hàn Dẫn Tố đi theo Mộ Phong, vừa đến cửa nhà hàng liền dừng bước, Mộ Phong nghi ngờ nhìn cô:
"Đi thôi! Làm gì mà đứng ở cửa thế này?”
Hàn Dẫn Tố chỉ tay lên tấm biển mạ vàng sáng bóng hỏi:
"Đây chính là nhà hàng cậu đặt sao?”
Không phải Hàn Dẫn Tố ngạc nhiên là không có lý do, nơi này chính là nhà hàng vô cùng nổi tiếng, mặc dù cô chưa từng tới nhưng đã từng nghe qua. Nghe nói các món ăn ở đây giá đắt muốn dọa chết người, cô thật không tin nơi này có thể là nơi có thể đến được.
Hàn Dẫn Tố vốn mang tâm trạng không vui mà ra ngoài, sau khi Phương Chấn Đông đi tuyết liền rơi xuống, hơn nữa càng rơi mạnh. Trên báo đài đưa tin về bão tuyết ở Miền Nam trong hai ngày qua. Nghe nói đoàn tăng cường chủ chốt của quân khu đã xuống Miền Nam cứu trợ rồi.
Hàn Dẫn Tố mới hiểu được đoán chắc là Phương Chấn Đông đã đi cứu thiên tai rồi. Hình như anh là Đoàn Trưởng của Đoàn tăng cường.
Cảm giác của cô rất khác lạ, trước kia nhìn thấy động đất hay thiên tai trên TV mặc dù thấy đáng sợ nhưng cũng không cảm giác gì. Nhưng hôm nay cô cảm thấy nó quá gần, cảm thấy mỗi lần nghĩ đến Phương Chấn Đông lại thấy lo âu.
Trong lúc lơ đãng, cô so với bất kỳ ai khác quan tâm hơn hết về những điều này. Lúc Mộ Phong đến là lúc cô đang ngồi ở sofa xem tin tức. Mộ Phong không nhịn được sửng sốt.
Mộ Phong vốn cho là năm nay là năm Dẫn Tố xui xẻo nhất nên tâm tình chắc chắn sẽ không tốt. Nhưng trong căn phòng của cô lại tràn đầy vẻ vui vẻ và hạnh phúc, không nói cũng có thể nhận ra có sẽ thay đổi.
Quét một vòng, thấy ngoài cửa sổ treo hai chiếc đèn lồng đỏ lớn đang đung đưa trong gió tuyết khiến Mộ Phong không khỏi phá lên cười:
"Dẫn Tố, thế này mới đúng. Cái tên tiện nam Trịnh Vĩ đã là quá khứ, chúng ta nên ăn mừng. Bỏ qua những đau thương để tiến về con đường tương lai tươi sáng phía trước. Mày cứ nhìn xem, bao nhiêu anh chàng cao to đẹp trai đang chờ mày ân sủng đấy!”
"Phụt. . . . . ."
Ngụm trà trong miệng Hàn Dẫn Tố phun hết ra ngoài, lườm Mộ Phong một cái rồi nhìn đồng hồ trên tường:
"Vào thời gian này mà được nghỉ làm rồi mà còn oán trách lão tổng Hoàng Thế Nhân thì xem ra cậu thật có nhân tính.”
Mộ Phong bĩu môi:
"Thôi đi! Chỗ tôi cạnh tranh khốc liệt, không thể so được với trường học của mấy người, mặc dù tiền lương không nhiều lắm nhưng không có áp lực, một năm còn có hai đợt nghỉ lớn. Còn chỗ tôi là chỗ phải có công mới được hưởng. Hoàng Thế Nhân đang cực kỳ ân xá bởi vì năm nay đạt được thành tính cao. Ở công ty khác hai bảy hai tám tết mới nhận được tiền thưởng, còn hắn ta chỉ cho mấy ngàn rồi đuổi. Phải rồi, nhắc đến anh ta ấy à, là con hồ ly tinh vắt cổ chày ra nước. Đi thôi, chúng ta đi làm một bữa ngon, tao muốn đi ăn ở đây lâu rồi mà hôm nay lại vừa đúng dịp.”
Cứ như vậy, Hàn Dẫn Tố liền bị Mộ Phong kéo đến nơi này.Hai người vừa mới tiến vào liền bị phục vụ khách sáo ngăn lại, nhìn phiếu ăn trong tay Mộ Phong rồi nói:
"Rất xin lỗi, phiếu ăn này chỉ dùng được vào ngày bình thường, còn ngày nghỉ không dùng được.”
Hàn Dẫn Tố nhăn trán, đại khái cá tính của Mộ Phong đã nhiều năm như vậy vẫn trước sau như một đôi lúc khiến Hàn Dẫn Tố phát bực. Tính cách như vậy không hiểu vì sao có thể vào được công ty quảng cáo, mà công ty của Mộ Phong cũng coi như là có danh tiếng trong thành phố.
Hàn Dẫn Tố kéo tay của Mộ Phong, nhỏ giọng nói:
"Thôi, chúng ta về nhà, mình sẽ làm cho cậu món ăn cậu thích nhất….”
Hai người đang nói thầm chợt nghe giọng nói trầm thấp phía sau vang lên:
"Mộ tiểu thư?"
Mộ Phong thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, hô một tiếng:
"Hoàng Thế Nhân?
Hàn Dẫn Tố vốn tò mò liền quay đầu lại, hai người đàn ông rất xuất sắc từ ngoài cửa bước vào, cả hai đều cao lớn và ăn mặc rất cao nhã. Nhìn vào đều có thể nhận ra được đều là nhân vật ngọc thụ lâm phong không hề tầm thường. Hơn nữa đứng bên trái chính là người mà Hàn Dẫn Tố có thể nhận ra được, đó là đàn anh của cô trong viện mỹ thuật Đường Tử Mộ.
Dù sao năm đó cũng là nhân vật nổi tiếng, khi đó cô đang bận tối mắt mà mặc dù không để ý tới anh những cũng đã gặp mấy lần. Hàn Dẫn Tố thầm nghĩ, Mộ Phong đưa danh thiếp của anh cho cô mà cô chưa kịp dùng đến đã gặp người ở đây rồi.
Ánh mắt Hoàng Thế Vinh nhanh chóng liếc sang người bạn tốt bên cạnh. Hai người là bạn thân từ lúc nhỏ, mặc dù anh học Kinh Tế, Tử Mộ học Mỹ Thuật sau lại ra nước ngoài nhưng giao tình của hai người cũng không vì thế mà cạn, dường như hai người chưa có gì giấu nhau cả.
Cho nên những điều suy nghĩ trong lòng Tử Mộ anh đều biết rõ ràng. Hoàng Thế Vinh chưa từng thấy Hàn Dẫn Tố nhưng không hề xa lạ. Vì ở trong căn hộ của Tử Mộ có bức tranh vẽ cô. Màu áo, màu giấy, trên khuôn hình nổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn, phía sau là cảnh mờ ảo càng khiến hình ảnh cô càng rõ ràng. Ở phía dưới còn đề mấy câu thơ chua xót mà đến giờ anh vẫn chưa quên:
"Thủy như lam nhiễm, trường yên Dẫn Tố, nhất khê xuân thủy, mãn kính hoa hương.”
(Nước như xanh biếc, sương mù quyện trắng, dòng suối mùa xuân, tràn đầy hương hoa.)
Ngay lập tức Hoàng Thế Vinh liền đoán được cô gái trong tranh kia chắc chắn là người trong lòng của bạn tốt, là đàn em khóa sau của Tử Mộ. Nói thật thì người thật và người trong tranh có chút khác nhau nhưng khí chất thì cực kỳ giống.
Hoàng Thế Vinh vẫn cảm thấy, đối với tình yêu, bạn tốt của anh quá giấu kín rồi, đã nhiều năm như vậy, nhìn ánh mắt của người ta cũng biết vẫn cứ xem bạn anh là người xa lạ.
Ánh mặt Hoàng Thế Vinh xẹt qua Hàn Dẫn Tố rồi dừng lại ở Mộ Phong, khóe miệng khẽ nhiếc lên, làm ra vẻ hết sức nghiêm nghị:
"Mộ tiểu thư, cô vừa gọi tôi là gì?”
"A?"
Trong nháy mắt Mộ Phong hoảng loạn vội cười giả lả:
"Không có gì, không có gì, là tôi nói Hoàng tổng. Hoàng tổng, chúc mừng năm mới, ngài cũng đến đây ăn sao?”
Nụ cười đầy vẻ chân chó và nịnh hót khiến Hàn Dẫn Tố không nhịn được bật cười. Mộ Phong bất mãn đưa tay cấu cô một phát rồi quay đầu sang hàn huyên với Đường Tử Mộ:
"Đường sư huynh cũng tới rồi, đúng rồi, Dẫn Tố, đây chính là đàn anh của chúng ta Đường Tử Mộ, chắc cậu vẫn chưa quên chứ?”
Hàn Dẫn Tố lặng lẽ liếc Mộ Phong một cái đưa tay ra:
"Sư huynh, đã lâu rồi không gặp.”
Đường Tử Mộ nở một nụ cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô một cái:
"Đã lâu không gặp, tiểu sư muội.”
Mộ Phong nhìn hai người, trong lòng vô cùng hoan hỷ, cảm thấy mình đóng vai bà mối thật là tốt. Nhìn xem, xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc. Bộ dáng kia của Mộ Phong rơi vào mắt Hoàng Thế Vinh khiến anh không khỏi bật cười, nha đầu này thật đơn giản, tính cách lại thật đáng yêu.
Lúc này phục vụ mở miệng hỏi thăm:
"Đường tiên sinh, hai vị tiểu thư này là đến cùng hai ngài?”
Đường Tử Mộ liếc nhìn phiếu ăn trong tay Mộ Phong rồi gật đầu một cái:
"Ừ, cùng nhau, nếu như hai vị tiểu thư không chê, bữa tối nay tôi mời khách.”
Hàn Dẫn Tố có chút chần chừ, dù sao cô với Đường Tử Mộ và ông chủ của Mộ Phong cũng không quen biết lắm. Vốn định cự tuyệt nhưng lại bị Mộ Phong vì tham lợi nhỏ mà lôi cô vào.
Cô vẫn trầm lặng và dịu dàng như vậy, giống như một bức tượng. Trong lòng Đường Tử Mộ có chút kích động, người trong lòng mình bao năm qua giờ đây gần trong gang tấc. Loại cảm giác đó không thể nào có thể tả nổi.
Nơi này bố trí hoàn toàn không giống một nhà hàng, bên trong cửa kính to như vậy là một đình viện của Giang Nam. Mặc dù đang giữa trời đông giá rét nhưng có hòn giả sơn, có tuyết, có hoa mai. Hai loại hương vị Nam Bắc hòa trộn với nhau tạo nên một vẻ rất khác biệt.
Bông tuyết rơi xuống càng mau, rơi thành những lớp dày, đây chính là đợt tuyết rơi nhiều nhất trong năm. Trên TV nói ở Miền Nam còn dữ dội hơn, không biết Phương Chấn Đông bây giờ thế nào? Có gặp nguy hiểm không?.....
"Sư muội, chuyện lần trước anh đã nói với Mộ Phong, em đã suy nghĩ chưa?”
Nghe giọng từ tốn của Đường Tử Mộ vang lên rõ ràng bên tai Hàn Dẫn Tố mới định thần lại được:
"Sư huynh gọi tên em là được rồi.”
Ánh mắt trong suốt của Đường Tử Mộ khẽ lay động:
"Được, Dẫn Tố"
Hàn Dẫn Tố suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cám ơn Đường sư huynh đã cho em cơ hội này, nhưng trong tay em cũng không có nhiều tác phẩm lắm. Hai năm qua em rất ít khi vẽ, không có thời gian cũng không có tâm trạng vẽ. Nếu muốn gửi bán cũng chỉ có hai ba bức tranh.”
Trong mắt Đường Tử Mộ thoáng qua tia thương tiếc, chuyện của cô anh đương nhiên sẽ biết. Cô gái đáng được che chở như vậy mà vận mệnh chưa bao giờ đối xử tử tế với cô, mang đến cho cô nhiều chông gai đau khổ.
Cũng may là những chông gai kia không làm mất đi khí chất trong cong người cô. Bây giờ cô vẫn xinh đẹp và mềm mại như nước mà trong lòng lại thêm vài phần u buồn lại càng thêm động lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.