Chương 2
Hạ Hạ
03/04/2014
Phương
Chấn Đông cầm chìa khóa lên, xoa xoa cái đầu nhỏ của cháu mình, bảo mẫu từ
trong nhà mang mấy bức tranh ra cho Phương Chấn Đông, Phương phu nhân đưa cái
mũ cho Tiểu Phong:
"Có thật không cần bà ngoại đưa cháu đi sao? Cho cháu nghĩ lại, không được khóc nhè đâu nha.”
Tiểu Phong ôm chân Phương Chấn Đông, cái đầu nhỏ lắc lắc như trống bỏi:
"Không cần, không cần, cháu muốn cậu đưa đi, cậu là giải phóng quân đầy uy phong, cháu thích cậu nhất.”
Bà Phương dí tay vào trán nó:
"Mới tí tuổi đầu đã khôn lỏi, cái đồ có mới nới cũ, bà ngoại thương cháu như thế mà cậu trở về một cái là quên bà ngoại ngay.”
Tiểu Phong hình như cảm thấy mình có chút quá đáng, nũng nịu hai tiếng đưa tay ôm lấy cổ bà Phương, hôn một cái thật kêu lên má:
"Bà ngoại đứng thứ hai, bà so với cha mẹ cháu còn cao hơn nha.”
Nói hết sức nghiêm túc.
Bà Phương hì hì một tiếng, vừa đưa hai cậu cháu ra cửa, vừa dặn dò con trai:
"Địa chỉ phòng tranh con nhớ kỹ, nếu như không tìm được nhớ gọi điện cho mẹ. Chờ đến khi Tiểu Phong học xong con đưa luôn đến nhà ông bà nội nó. Ông bà bên kia gọi điện nói nhớ cháu rồi. Còn nữa,…Nhớ tối nay đi xem mắt.”
Phương Chấn Đông không có biểu cảm gì gật đầu, ôm cháu trai ra cửa, đặt ở ghế bên cạnh, thắt dây an toàn cho nó. Tiểu tử hiển nhiên hưng phấn quá độ, dọc đường đi cái miệng nhỏ nhắn đều không nghỉ ngơi cứ liên tục hỏi chuyện trong quân đội. Đại khái đây là thiên tính của bé trai, trong xương tủy đã có ước mơ về quân ngũ.
Thật ra thì Phương Chấn Đông gặp tên tiểu tử này khá là ít, trước kia khi nó còn bé chỉ lâu lâu mới gặp một lần, nó cũng không nhớ anh là ai. Lần này thời gian nghỉ phép dài hơn một chút, tên tiểu tử này lại thích dính lấy anh, tự dưng lại thấy thân thiết.
Thằng nhóc này tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất thông minh, giống hệt bố anh, đều cùng là người cơ trí nhạy cảm. Vừa nói chuyện vừa không quên chỉ đường:
"Cậu, đi thẳng đến đường trước mặt thì rẽ phải. Mà mỗi lần chú của Tiểu Triệu đều như vậy, cậu tối nay cũng đi xem mắt sao?”
Phương Chấn Đông không khỏi buồn cười:
"Cháu biết xem mắt là gì sao?”
Thằng nhóc chu mỏ, vỗ ngực một cái:
"Dĩ nhiên là cháu biết, là tán gái chứ gì?”
"Hả! !"
Khóe miệng Phương Chấn Đông giật giật, hết sức nghiêm túc hỏi nó:
"Làm sao cháu biết? Cháu cũng muốn tán tỉnh ai sao?”
Phương Chấn Đông chỉ là muốn chọc nó chơi, ai ngờ tên thằng nhóc này nghiêm túc gật đầu:
"Vâng, cháu muốn cưa cô giáo Hàn.”
"Cô giáo Hàn? Là ai?”
Phương Chấn Đông nhất thời không hiểu, Tiểu Phong thần thần bí bí nói:
"Cô giáo Hàn chính là cô giáo dạy vẽ của bọn cháu ấy! Nhưng rất đẹp. So với mẹ cháu càng xinh đẹp hơn. Hơn nữa giọng nói vô cùng dịu dàng, không giống mẹ lúc nào cũng hét cháu. Chờ cháu lớn lên, cháu muốn cưới cô giáo Hàn làm vợ. Có thể suốt ngày cười với cháu.”
Phương Chấn Đông bật cười, lái xe vào viện trung tâm nghệ thuật thiếu nhi, tắt máy xong liền mở dây an toàn cho nó, xoa xoa đầu nó:
"Vậy cháu phải cố gắng, mau mau lớn lên, nếu không cô giáo Hàn sẽ gả cho người khác đó, biết không?”
Trong nháy mắt, Tiểu Phong như quả bóng cao su xì hơi:
"Vâng, cháu quá mập, không đẹp trai bằng Trương Hạo lớp cháu, chắc chắn cô giáo Hàn sẽ thích nó hơn cháu.”
Phương Chấn Đông không khỏi ngạc nhiên, trẻ con bây giờ lớn nhanh thế sao? Mới chỉ sáu tuổi thôi, bởi vì không ngờ được nên Phương Chấn Đông nhất thời cứng họng.
Phương Chấn Đông định dùng công phu tránh né chợt cháu trai chỉ tay kêu nhỏ:
"Cậu xem, đó chính là cô giáo Hàn của chúng cháu.”
Phương Chấn Đông theo bản năng nhìn theo tay thằng nhóc và không khỏi ngẩn người. Người đang đứng ở cầu tháng trước mặt chính là cô gái ngồi ở vườn hoa hôm đó, nhìn qua giống hệt.
Mặc trang phục màu trắng, rất nghiêm chỉnh. Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn có chút sắc thắm không giống vẻ mặt trắng bệch hôm đó. Tay nắm chặt di động, chân mày cau mạnh như gặp chuyện gì đó rất phiền não.
Cô rất trẻ tuổi, Phương Chấn Đông đoán không quá hai mươi lăm tuổi, cho dù cô 25 rồi, mà mình đã 35, cũng kém ít nhất mười tuổi. Mười năm! Phương Chấn Đông đột nhiên cảm thấy thì ra mình đã già như vậy rồi.
Hàn Dẫn Tố siết chặt điện thoại di động, xương ngón tay trắng bệch cũng không thấy có cảm giác gì. Sống đến gần 26 năm gặp phải chuyện như vậy cô có thể có cuộc sống bình thường là ông trời đã ban phúc cho cô lắm rồi.
Trịnh Vĩ nêu ra lý do là cô không thú vị, quá trầm lặng, lý do này thật buồn cười. Cô còn nhớ rõ ban đầu khi hai người biết nhau hắn còn khen cô là người tinh khiết, văn nhã. Bây giờ lại đem những thứ này thành lý do để phản lại, lấy cớ để mèo mỡ bên ngoài.
Chưa bao giờ nghĩ tới Trịnh Vĩ là đồ đê tiện như vậy, cô tốt nghiệp đại học năm hai mươi hai tuổi, hai ba tuổi gả cho hắn. Sao khi kết hôn cô đem tất cả tinh lực để vun đắp cái gia đình bé nhỏ này. Mẹ chồng đanh đá chuyên gây khó dễ nhưng cô chưa từng hé răng nói với Trịnh Vĩ nửa lời.
Mẹ chồng cô từ đầu đã không thích cô, ghét bỏ cô bởi vì cô không phải là người thành phố này, ghét bỏ vì cưới hắn không có của hồi môn. Mẹ chồng cô cũng chẳng phải là người có văn hóa gì cho cam, thế lực cũng không có, lại nói sau khi ở riêng thì cũng chỉ có lễ tết mới trở về, cô cũng cố chịu nhịn cho qua.
Một năm gần đây mẹ chồng cô bắt đầu ghét bỏ vì cô không thể sinh con. Vợ chồng bọn họ cũng không ngừa thai lại mãi không có tin tức gì, cô cùng Trịnh Vĩ đến bệnh viện kiểm tra thì thấy hai người đều bình thường. Nhưng rốt cục vẫn không có con.
Hàn Dẫn Tố cảm thấy chuyện con cái là do duyên phận, có lẽ là duyên phận chưa tới. Nhưng đến khi duyên phận tới thì lại xảy ra chuyện đáng ghê tởm như vậy, nghĩ lại cũng thấy muốn nôn mửa.
Sau khi cô biết mình mang thai vội chạy về nhà lại thấy một màn xấu xa kia không thể chịu nổi. Hai kẻ kia đang ở trong phòng nhỏ của cô, giường, rèm cửa, thảm, khăn trải bàn….tất cả đều là do cô tỉ mỉ bày trí. Bấy giờ ở trên chiếc giường cô đã tỉ mỉ bố trí kia hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau, lăn lộn, tiếng thở dốc vang vào tai cô khiến cô cảm giác ghê tởm như nuốt phải một con ruồi.
Đây chính là đức ông chồng mà cô gả, mà kẻ anh ta mèo mỡ chính là con gái của mẹ kế cô đã vào hộ tịch của Hàn Gia - Hàn Dĩnh. Sau khi mẹ cô mất một năm thì mẹ kế liền mang theo Hàn Dĩnh gả cho cha cô.
Khi cô vừa mới thi vào viện mỹ thuật của thành phố B thì được biết, khi mẹ cô còn sống, cha cùng với Triệu Hồng đã có quan hệ với nhau, kể từ khi biết tin đó cô không còn nói với cha mình câu nào.
Cũng may Giang Nam cách xa thành phố B, cô đến thành phố B học đại học, năm thứ nhất học phí cha trả, đến năm thứ hai, ông ta gọi điện đến ấp úng mà nói là học phí chuẩn bị cho cô đã nộp cho Hàn Dĩnh học ở trường tư rồi. Có chút khó khăn, bảo cô chờ một thời gian.
Hàn Dẫn Tố không nói thêm một lời cúp điện thoại, Hàn Dĩnh chính là đứa em con mẹ kế, không thi đậu cấp ba thì không nói, thế mà cha còn tham ô học phí của cô để trả học phí cao ngất ngưởng cho Hàn Dĩnh học ở trường tư nhân.
Vì góp đủ học phí, sau khi tan học xong cô phải điên cuồng đi kiếm tiền đến chảy cả máu mũi. Mộ Phong khi đó đã nói: “Mày điên rồi, tại sao lại để cho kẻ khác đè đầu cưỡi cổ như vậy, tiền kia vốn là của mày, nếu tao là mày thì đã lập tức trở về hỏi cha mày rốt cuộc ai mới là con đẻ của ông ta.”
Hàn Dẫn Tố lại lắc đầu một cái, mẹ của cô không để lại cho cô nhiều lắm, chỉ có kiêu ngạo là lớn nhất, cô không muốn vứt bỏ dù người kia là cha nhưng cô lại không muốn cầu xin ông ta.
Mộ Phong nói cái tính này của cô thật là ngớ ngẩn, là thua thiệt nhưng cô không sửa được. Kể ra thì Trịnh Vĩ nói có chút đúng, cô không thích sống chung với người khác, bạn bè duy nhất chỉ có Mộ Phong mà thôi.
Khi đó cô vội vàng đi làm kiếm học phí, làm sao có thời giờ tham gia hoạt động trường lớp, tất nhiên sẽ không có bằng hữu. Sau mới quen biết Trịnh Vĩ thì mới có chút hoạt động xã giao.
Tình yêu là thứ gì đó hư vô mờ mịt, có lẽ vì cha mẹ nên cô không muốn tin tưởng vào tình yêu. Nhưng lúc tốt nghiệp, Trịnh Vĩ đã nói một câu khiến cô động lòng:
"Anh có thể cho em một gia đình.”
Những lời này rất chất phác, lại chân thành cảm động đến cô. Sau khi tốt nghiệp, công việc ổn định nhưng cô lại cảm thấy không có nơi nương tựa, trôi nổi như cây lục bình, chỉ cần một trận gió lùa qua cũng sẽ bị trôi đi. Cô không thích cảm giác này, phụ nữ chỉ cần yên ổn, mà cô lại càng cần.
Bởi vì câu nói đó mà cô kiên quyết gả cho Trịnh Vĩ, Mộ Phong ngay lập tức bảo cô quá nóng vội, đàn ông phải tiếp xúc và quan sát nhiều mới phải. Đáng tiếc khi đó cô bị câu nói đó của Trịnh Vĩ đầu độc, hoàn toàn không nghĩ đến những điều đó.
Ngay lập tức cô liền mang hắn về quê của cô, vùng Giang Nam nơi thị trấn nhỏ mà cô đã lớn lên, cô còn nhớ rõ khi ngồi trên thuyền nhỏ theo các kênh chằng chịt, Trịnh Vĩ đã nói với cô:
"Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã thấy em thật xinh đẹp, như những cây liễu của Giang Nam, khi đó anh thật sự bị mê hoặc. Trong lòng tự nhủ cô gái Giang Nam thật giống như nước sông Giang Nam, đều rất xinh đẹp.”
Sau đó những từ ca ngợi kia chẳng còn hay ho nữa, cành liễu Giang Nam thì cũng thành cây liễu ven đường chẳng ai thèm ngó ngàng đến. Nhưng Hàn Dẫn Tố vẫn còn lòng kiêu ngạo của chính mình.
Mối quan hệ với Hàn Dĩnh từ lúc cha cô tham ô học phí của cô đem học phí đóng cho cô ta thì bọn họ không còn là chị em nữa.
Cho nên ban đầu cô đưa Trịnh Vĩ về không phải vì cha mà là vì bà ngoại, bà từ lúc cô còn nhỏ đã rất thương cô. Sau khi mẹ cô chết, bà sống với cậu nhưng vẫn len lén gửi tiền cho cô.
Trượng phu của cô có thể không được ba đồng ý nhưng nhất định phải đưa đến ra mắt bà ngoại để bà yên tâm. Để bà có thể biết cô Tố Tố đang sống rất tốt.
Lần đầu tiên Trịnh Vĩ thấy Hàn Dĩnh là khi cô ta mới hai mươi tuổi, vừa thi rớt tốt nghiệp trung học xong, đang ở nhà ăn bám. Cả người cô ta đều dùng hàng hiệu có thể thấy điều kiện kinh tế không kém khiến trái tim cô càng lạnh hơn.
Từ lần đầu tiên cha nói ấp úng tham ô học phí của cô, về sau đó mỗi năm cha chưa từng cho cô một xu học phí. Hơn nữa khi cô mang Trịnh Vĩ về để nói đến hôn sự, mẹ kế Triệu Hồng đột nhiên nói:
"Tôi có nghe nói chỗ cậu lễ ăn hỏi đưa cho nhà gái đều là năm tám trăm vạn, dù sao cũng là thành phố lớn, cũng nên đẹp mặt.”
Nhìn vẻ mặt tham lam kia, Hàn Dẫn Tố cũng không phải là người mềm yếu có thể bắt nạt, không thèm để ý đến bà ta, nhìn thẳng vào mặt cha cô mà nói:
"Bốn năm đại học, học phí đều là tự con kiếm, đòi sính lễ chẳng phải quá buồn cười?”
Ngay lập tức sắc mặt cha cô chuyển sang trắng xanh. Lúc trở lại Trịnh Vĩ nói với cô:
"Bình thường nhìn em dịu dàng ôn nhu, nhưng lúc cùng người nhà lại hoàn toàn thay đổi, giống như cây gai nhọn trong rừng rậm, kẻ nào đến gần sẽ bị gai đâm.”
Sau lại Hàn Dĩnh đột nhiên tới đi làm ở thành phố B, Trịnh Vĩ đối với Hàn Dĩnh rất nhiệt tình, làm Hàn Dẫn Tố cùng hắn ầm ĩ mấy phen. Hàn Dĩnh rất đẹp, kiểu đẹp khác hoàn toàn với cô. Như Mộ Phong nói: “Một người là tiểu thư khuê tú của Giang Nam, một kẻ là hồ li tinh trời sinh”.
Thật ra thì Hàn Dẫn Tố cũng không ngu xuẩn, Trịnh Vĩ thân thiết đối với Hàn Dĩnh cô sớm đã nhìn ra, nhưng cô vẫn tin tưởng mặc dù là đàn ông ai cũng có thói quen tật xấu nhưng cũng sẽ có giới hạn. Dù sao thì Hàn Dĩnh miễn cưỡng có thể coi là em vợ trên danh nghĩa của Trịnh Vĩ.
Nhưng giờ Trịnh Vĩ lên giường với Hàn Dĩnh, còn lên cái giường mà cô đã ngủ ở đó hai năm. Hàn Dẫn Tố thấy bẩn! Thật bẩn quá!
"Có thật không cần bà ngoại đưa cháu đi sao? Cho cháu nghĩ lại, không được khóc nhè đâu nha.”
Tiểu Phong ôm chân Phương Chấn Đông, cái đầu nhỏ lắc lắc như trống bỏi:
"Không cần, không cần, cháu muốn cậu đưa đi, cậu là giải phóng quân đầy uy phong, cháu thích cậu nhất.”
Bà Phương dí tay vào trán nó:
"Mới tí tuổi đầu đã khôn lỏi, cái đồ có mới nới cũ, bà ngoại thương cháu như thế mà cậu trở về một cái là quên bà ngoại ngay.”
Tiểu Phong hình như cảm thấy mình có chút quá đáng, nũng nịu hai tiếng đưa tay ôm lấy cổ bà Phương, hôn một cái thật kêu lên má:
"Bà ngoại đứng thứ hai, bà so với cha mẹ cháu còn cao hơn nha.”
Nói hết sức nghiêm túc.
Bà Phương hì hì một tiếng, vừa đưa hai cậu cháu ra cửa, vừa dặn dò con trai:
"Địa chỉ phòng tranh con nhớ kỹ, nếu như không tìm được nhớ gọi điện cho mẹ. Chờ đến khi Tiểu Phong học xong con đưa luôn đến nhà ông bà nội nó. Ông bà bên kia gọi điện nói nhớ cháu rồi. Còn nữa,…Nhớ tối nay đi xem mắt.”
Phương Chấn Đông không có biểu cảm gì gật đầu, ôm cháu trai ra cửa, đặt ở ghế bên cạnh, thắt dây an toàn cho nó. Tiểu tử hiển nhiên hưng phấn quá độ, dọc đường đi cái miệng nhỏ nhắn đều không nghỉ ngơi cứ liên tục hỏi chuyện trong quân đội. Đại khái đây là thiên tính của bé trai, trong xương tủy đã có ước mơ về quân ngũ.
Thật ra thì Phương Chấn Đông gặp tên tiểu tử này khá là ít, trước kia khi nó còn bé chỉ lâu lâu mới gặp một lần, nó cũng không nhớ anh là ai. Lần này thời gian nghỉ phép dài hơn một chút, tên tiểu tử này lại thích dính lấy anh, tự dưng lại thấy thân thiết.
Thằng nhóc này tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất thông minh, giống hệt bố anh, đều cùng là người cơ trí nhạy cảm. Vừa nói chuyện vừa không quên chỉ đường:
"Cậu, đi thẳng đến đường trước mặt thì rẽ phải. Mà mỗi lần chú của Tiểu Triệu đều như vậy, cậu tối nay cũng đi xem mắt sao?”
Phương Chấn Đông không khỏi buồn cười:
"Cháu biết xem mắt là gì sao?”
Thằng nhóc chu mỏ, vỗ ngực một cái:
"Dĩ nhiên là cháu biết, là tán gái chứ gì?”
"Hả! !"
Khóe miệng Phương Chấn Đông giật giật, hết sức nghiêm túc hỏi nó:
"Làm sao cháu biết? Cháu cũng muốn tán tỉnh ai sao?”
Phương Chấn Đông chỉ là muốn chọc nó chơi, ai ngờ tên thằng nhóc này nghiêm túc gật đầu:
"Vâng, cháu muốn cưa cô giáo Hàn.”
"Cô giáo Hàn? Là ai?”
Phương Chấn Đông nhất thời không hiểu, Tiểu Phong thần thần bí bí nói:
"Cô giáo Hàn chính là cô giáo dạy vẽ của bọn cháu ấy! Nhưng rất đẹp. So với mẹ cháu càng xinh đẹp hơn. Hơn nữa giọng nói vô cùng dịu dàng, không giống mẹ lúc nào cũng hét cháu. Chờ cháu lớn lên, cháu muốn cưới cô giáo Hàn làm vợ. Có thể suốt ngày cười với cháu.”
Phương Chấn Đông bật cười, lái xe vào viện trung tâm nghệ thuật thiếu nhi, tắt máy xong liền mở dây an toàn cho nó, xoa xoa đầu nó:
"Vậy cháu phải cố gắng, mau mau lớn lên, nếu không cô giáo Hàn sẽ gả cho người khác đó, biết không?”
Trong nháy mắt, Tiểu Phong như quả bóng cao su xì hơi:
"Vâng, cháu quá mập, không đẹp trai bằng Trương Hạo lớp cháu, chắc chắn cô giáo Hàn sẽ thích nó hơn cháu.”
Phương Chấn Đông không khỏi ngạc nhiên, trẻ con bây giờ lớn nhanh thế sao? Mới chỉ sáu tuổi thôi, bởi vì không ngờ được nên Phương Chấn Đông nhất thời cứng họng.
Phương Chấn Đông định dùng công phu tránh né chợt cháu trai chỉ tay kêu nhỏ:
"Cậu xem, đó chính là cô giáo Hàn của chúng cháu.”
Phương Chấn Đông theo bản năng nhìn theo tay thằng nhóc và không khỏi ngẩn người. Người đang đứng ở cầu tháng trước mặt chính là cô gái ngồi ở vườn hoa hôm đó, nhìn qua giống hệt.
Mặc trang phục màu trắng, rất nghiêm chỉnh. Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn có chút sắc thắm không giống vẻ mặt trắng bệch hôm đó. Tay nắm chặt di động, chân mày cau mạnh như gặp chuyện gì đó rất phiền não.
Cô rất trẻ tuổi, Phương Chấn Đông đoán không quá hai mươi lăm tuổi, cho dù cô 25 rồi, mà mình đã 35, cũng kém ít nhất mười tuổi. Mười năm! Phương Chấn Đông đột nhiên cảm thấy thì ra mình đã già như vậy rồi.
Hàn Dẫn Tố siết chặt điện thoại di động, xương ngón tay trắng bệch cũng không thấy có cảm giác gì. Sống đến gần 26 năm gặp phải chuyện như vậy cô có thể có cuộc sống bình thường là ông trời đã ban phúc cho cô lắm rồi.
Trịnh Vĩ nêu ra lý do là cô không thú vị, quá trầm lặng, lý do này thật buồn cười. Cô còn nhớ rõ ban đầu khi hai người biết nhau hắn còn khen cô là người tinh khiết, văn nhã. Bây giờ lại đem những thứ này thành lý do để phản lại, lấy cớ để mèo mỡ bên ngoài.
Chưa bao giờ nghĩ tới Trịnh Vĩ là đồ đê tiện như vậy, cô tốt nghiệp đại học năm hai mươi hai tuổi, hai ba tuổi gả cho hắn. Sao khi kết hôn cô đem tất cả tinh lực để vun đắp cái gia đình bé nhỏ này. Mẹ chồng đanh đá chuyên gây khó dễ nhưng cô chưa từng hé răng nói với Trịnh Vĩ nửa lời.
Mẹ chồng cô từ đầu đã không thích cô, ghét bỏ cô bởi vì cô không phải là người thành phố này, ghét bỏ vì cưới hắn không có của hồi môn. Mẹ chồng cô cũng chẳng phải là người có văn hóa gì cho cam, thế lực cũng không có, lại nói sau khi ở riêng thì cũng chỉ có lễ tết mới trở về, cô cũng cố chịu nhịn cho qua.
Một năm gần đây mẹ chồng cô bắt đầu ghét bỏ vì cô không thể sinh con. Vợ chồng bọn họ cũng không ngừa thai lại mãi không có tin tức gì, cô cùng Trịnh Vĩ đến bệnh viện kiểm tra thì thấy hai người đều bình thường. Nhưng rốt cục vẫn không có con.
Hàn Dẫn Tố cảm thấy chuyện con cái là do duyên phận, có lẽ là duyên phận chưa tới. Nhưng đến khi duyên phận tới thì lại xảy ra chuyện đáng ghê tởm như vậy, nghĩ lại cũng thấy muốn nôn mửa.
Sau khi cô biết mình mang thai vội chạy về nhà lại thấy một màn xấu xa kia không thể chịu nổi. Hai kẻ kia đang ở trong phòng nhỏ của cô, giường, rèm cửa, thảm, khăn trải bàn….tất cả đều là do cô tỉ mỉ bày trí. Bấy giờ ở trên chiếc giường cô đã tỉ mỉ bố trí kia hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau, lăn lộn, tiếng thở dốc vang vào tai cô khiến cô cảm giác ghê tởm như nuốt phải một con ruồi.
Đây chính là đức ông chồng mà cô gả, mà kẻ anh ta mèo mỡ chính là con gái của mẹ kế cô đã vào hộ tịch của Hàn Gia - Hàn Dĩnh. Sau khi mẹ cô mất một năm thì mẹ kế liền mang theo Hàn Dĩnh gả cho cha cô.
Khi cô vừa mới thi vào viện mỹ thuật của thành phố B thì được biết, khi mẹ cô còn sống, cha cùng với Triệu Hồng đã có quan hệ với nhau, kể từ khi biết tin đó cô không còn nói với cha mình câu nào.
Cũng may Giang Nam cách xa thành phố B, cô đến thành phố B học đại học, năm thứ nhất học phí cha trả, đến năm thứ hai, ông ta gọi điện đến ấp úng mà nói là học phí chuẩn bị cho cô đã nộp cho Hàn Dĩnh học ở trường tư rồi. Có chút khó khăn, bảo cô chờ một thời gian.
Hàn Dẫn Tố không nói thêm một lời cúp điện thoại, Hàn Dĩnh chính là đứa em con mẹ kế, không thi đậu cấp ba thì không nói, thế mà cha còn tham ô học phí của cô để trả học phí cao ngất ngưởng cho Hàn Dĩnh học ở trường tư nhân.
Vì góp đủ học phí, sau khi tan học xong cô phải điên cuồng đi kiếm tiền đến chảy cả máu mũi. Mộ Phong khi đó đã nói: “Mày điên rồi, tại sao lại để cho kẻ khác đè đầu cưỡi cổ như vậy, tiền kia vốn là của mày, nếu tao là mày thì đã lập tức trở về hỏi cha mày rốt cuộc ai mới là con đẻ của ông ta.”
Hàn Dẫn Tố lại lắc đầu một cái, mẹ của cô không để lại cho cô nhiều lắm, chỉ có kiêu ngạo là lớn nhất, cô không muốn vứt bỏ dù người kia là cha nhưng cô lại không muốn cầu xin ông ta.
Mộ Phong nói cái tính này của cô thật là ngớ ngẩn, là thua thiệt nhưng cô không sửa được. Kể ra thì Trịnh Vĩ nói có chút đúng, cô không thích sống chung với người khác, bạn bè duy nhất chỉ có Mộ Phong mà thôi.
Khi đó cô vội vàng đi làm kiếm học phí, làm sao có thời giờ tham gia hoạt động trường lớp, tất nhiên sẽ không có bằng hữu. Sau mới quen biết Trịnh Vĩ thì mới có chút hoạt động xã giao.
Tình yêu là thứ gì đó hư vô mờ mịt, có lẽ vì cha mẹ nên cô không muốn tin tưởng vào tình yêu. Nhưng lúc tốt nghiệp, Trịnh Vĩ đã nói một câu khiến cô động lòng:
"Anh có thể cho em một gia đình.”
Những lời này rất chất phác, lại chân thành cảm động đến cô. Sau khi tốt nghiệp, công việc ổn định nhưng cô lại cảm thấy không có nơi nương tựa, trôi nổi như cây lục bình, chỉ cần một trận gió lùa qua cũng sẽ bị trôi đi. Cô không thích cảm giác này, phụ nữ chỉ cần yên ổn, mà cô lại càng cần.
Bởi vì câu nói đó mà cô kiên quyết gả cho Trịnh Vĩ, Mộ Phong ngay lập tức bảo cô quá nóng vội, đàn ông phải tiếp xúc và quan sát nhiều mới phải. Đáng tiếc khi đó cô bị câu nói đó của Trịnh Vĩ đầu độc, hoàn toàn không nghĩ đến những điều đó.
Ngay lập tức cô liền mang hắn về quê của cô, vùng Giang Nam nơi thị trấn nhỏ mà cô đã lớn lên, cô còn nhớ rõ khi ngồi trên thuyền nhỏ theo các kênh chằng chịt, Trịnh Vĩ đã nói với cô:
"Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã thấy em thật xinh đẹp, như những cây liễu của Giang Nam, khi đó anh thật sự bị mê hoặc. Trong lòng tự nhủ cô gái Giang Nam thật giống như nước sông Giang Nam, đều rất xinh đẹp.”
Sau đó những từ ca ngợi kia chẳng còn hay ho nữa, cành liễu Giang Nam thì cũng thành cây liễu ven đường chẳng ai thèm ngó ngàng đến. Nhưng Hàn Dẫn Tố vẫn còn lòng kiêu ngạo của chính mình.
Mối quan hệ với Hàn Dĩnh từ lúc cha cô tham ô học phí của cô đem học phí đóng cho cô ta thì bọn họ không còn là chị em nữa.
Cho nên ban đầu cô đưa Trịnh Vĩ về không phải vì cha mà là vì bà ngoại, bà từ lúc cô còn nhỏ đã rất thương cô. Sau khi mẹ cô chết, bà sống với cậu nhưng vẫn len lén gửi tiền cho cô.
Trượng phu của cô có thể không được ba đồng ý nhưng nhất định phải đưa đến ra mắt bà ngoại để bà yên tâm. Để bà có thể biết cô Tố Tố đang sống rất tốt.
Lần đầu tiên Trịnh Vĩ thấy Hàn Dĩnh là khi cô ta mới hai mươi tuổi, vừa thi rớt tốt nghiệp trung học xong, đang ở nhà ăn bám. Cả người cô ta đều dùng hàng hiệu có thể thấy điều kiện kinh tế không kém khiến trái tim cô càng lạnh hơn.
Từ lần đầu tiên cha nói ấp úng tham ô học phí của cô, về sau đó mỗi năm cha chưa từng cho cô một xu học phí. Hơn nữa khi cô mang Trịnh Vĩ về để nói đến hôn sự, mẹ kế Triệu Hồng đột nhiên nói:
"Tôi có nghe nói chỗ cậu lễ ăn hỏi đưa cho nhà gái đều là năm tám trăm vạn, dù sao cũng là thành phố lớn, cũng nên đẹp mặt.”
Nhìn vẻ mặt tham lam kia, Hàn Dẫn Tố cũng không phải là người mềm yếu có thể bắt nạt, không thèm để ý đến bà ta, nhìn thẳng vào mặt cha cô mà nói:
"Bốn năm đại học, học phí đều là tự con kiếm, đòi sính lễ chẳng phải quá buồn cười?”
Ngay lập tức sắc mặt cha cô chuyển sang trắng xanh. Lúc trở lại Trịnh Vĩ nói với cô:
"Bình thường nhìn em dịu dàng ôn nhu, nhưng lúc cùng người nhà lại hoàn toàn thay đổi, giống như cây gai nhọn trong rừng rậm, kẻ nào đến gần sẽ bị gai đâm.”
Sau lại Hàn Dĩnh đột nhiên tới đi làm ở thành phố B, Trịnh Vĩ đối với Hàn Dĩnh rất nhiệt tình, làm Hàn Dẫn Tố cùng hắn ầm ĩ mấy phen. Hàn Dĩnh rất đẹp, kiểu đẹp khác hoàn toàn với cô. Như Mộ Phong nói: “Một người là tiểu thư khuê tú của Giang Nam, một kẻ là hồ li tinh trời sinh”.
Thật ra thì Hàn Dẫn Tố cũng không ngu xuẩn, Trịnh Vĩ thân thiết đối với Hàn Dĩnh cô sớm đã nhìn ra, nhưng cô vẫn tin tưởng mặc dù là đàn ông ai cũng có thói quen tật xấu nhưng cũng sẽ có giới hạn. Dù sao thì Hàn Dĩnh miễn cưỡng có thể coi là em vợ trên danh nghĩa của Trịnh Vĩ.
Nhưng giờ Trịnh Vĩ lên giường với Hàn Dĩnh, còn lên cái giường mà cô đã ngủ ở đó hai năm. Hàn Dẫn Tố thấy bẩn! Thật bẩn quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.