Sau Khi Kẻ Bệnh Trọng Sinh Vào Chồng Cô
Chương 37: .2: Anh Chồng Kiều Ngạo Mặc Quần Áo Bó Sát, Cởi Đồ Ra Toàn Là Cơ Bắp
Điềm Bính Tả Thủ
16/02/2024
“Cũng phải, cô ấy sau này vẫn còn đến nhà chúng ta, đến lúc đó nhất định sẽ nhìn thấy anh. Vậy anh mau dậy mặc quần áo đi, em ra mở cửa cho Tiểu Miên.
Chu Niệm quay người xuống giường, nhanh nhẹn chạy vào nhà vệ sinh sửa soạn.
Đợi đến khi cô bước ra ngoài thì Cố Thanh Hàn cũng mặc xong quần áo. Chiếc áo sơ mi đen làm khí chất trưởng thành trong anh càng thêm nồng đượm, sơ mi ôm lấy thân hình khỏe khoắn sắc nét, hoàn toàn nhìn không ra khi cởi bỏ quần áo lại toàn thân bao bọc bởi cơ bắp.
“Mặc nhanh thế làm gì?”
Chu Niệm lầm bầm, nhìn người đẹp mặc đồ là phúc lợi của cô mà, thế mà nhanh vậy đã xong rồi.
Cố Thanh Hàn bước nhanh đến bên cạnh cô, thân hình cao hơn cô 22cm đem theo sức ép to lớn.
Chu Niệm cao 170cm không tính là thấp nữa, chỉ là giáo sư Cố cao quá mà thôi. Rõ ràng là một giáo sư đại học điềm đạm lại cứ luôn đem lại cho cô một loại sức ép vô hình.
“Ngày mai cho em xem.”
“Ai, ai cần xem chứ.”
Chu Niệm trợn tròn hai mắt, cô không ngờ mình nói nhỏ như vậy mà vẫn bị Cố Thanh Hàn nghe thấy.
“Em đi mở cửa cho Tiểu Miên, lát nữa anh đừng có dọa người ta đấy.”
Chu Niệm nói xong liền chạy về phía cửa, mở cửa cho trợ lý.
“Chị Niệm Niệm, hôm nay có một cảnh quay biển, em đến đón chị qua đó.”
Tiểu Miên vừa dứt lời liền chạm mắt với người đàn ông phía sau Chu Niệm.
Lập tức, trên mặt Tiểu Miên xẹt qua một tia hoảng hốt. Nếu như không phải vì bảo vệ Chu Niệm, e là cả đời này cô cũng không có cơ hội được tiếp xúc gần với vị lão đại trong truyền thuyết này.
“Đây là?”
Tiểu Miên lập tức biến hốt hoảng trên mặt sang ngạc nhiên.
“Chồng chị, bọn chị kết hôn hơn 2 năm rồi.”
Chu Niệm bổ nhào vào lòng Cố Thanh Hàn, tay nắm lấy tay anh, lộ ra chiếc nhẫn trên tay Cố Thanh Hàn.
Viên đá trên nhẫn không lớn, nhưng được thiết kế rất tinh xảo, bên trên có khắc chữ cái viết tắt tên Chu Niệm.
Nhưng Chu Niệm không biết rằng, chiếc nhẫn trên tay Cố Thanh Hàn lúc này chỉ giống chiếc khi trước mà thôi, Cố Thanh Hàn sau khi trọng sinh đã đổi một chiếc khác rồi.
“Chào anh rể.”
Tiểu Miên tươi cười chào hỏi, nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng, thực sự không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông dịu dàng thế này lại là người quyền lực khiến tất cả mọi người sợ hãi.
“Ừ.”
Cố Thanh Hàn gật đầu đáp lại.
“Chị Niệm Niệm, nếu như chị không định công khai, tốt nhất nên tìm một thân phận phù hợp cho anh rể ở bên ngoài.”
Tiểu Miên nhắc nhở.
“Trợ lý thì sao? Dù sao khi trước chị Trần cứ luôn bảo chị phải thêm vài trợ lý, bây giờ chị cũng thuộc tuyến đầu rồi, nếu như vẫn chỉ có một trợ lý giống khi trước thì sẽ bị người khác cười chê mất.”
Chu Niệm nghiêng đầu nhìn Cố Thanh Hàn.
“Được.”
Cố Thanh Hàn đồng ý với suy nghĩ này của Chu Niệm, là trợ lý có thể ở cạnh Chu Niệm mọi lúc.
“Vậy quyết định vậy đi. Mấy ngày này giáo sư Cố sẽ là trợ lý của em nhé!”
Chu Niệm đầy phấn khích. Cô lần đầu có thể đưa giáo sư Cố ra ngoài, bình thường trường học cô cũng không dám đến một lần, chỉ sợ bị quá nhiều người phát hiện.
Hiện trường quay phim.
Cố Thanh Hàn đem theo hành lí đi bên cạnh Chu Niệm, lập tức thu hút vô số ánh mắt xung quanh.
“Chu Niệm, người đàn ông này là ai vậy?”
Lam Tuân đội xong tóc giả xuất hiện sau lưng cô, nhìn thấy gương mặt của Cố Thanh Hàn xong lập tức thu lại nụ cười.
Hơn nữa người đàn ông này càng nhìn càng thấy quen mắt? Hình như đã gặp ở đâu đó rồi?
“Anh ấy và Tiểu Miên đều là trợ lý mà chị Trần tuyển được.”
Chu Niệm chỉ vào Cố Thanh Hàn đang đeo râu giả và đội mũ lưỡi trai.
“Trợ lý mà già vậy hả? Quản lý của cô rảnh rỗi hay sao mà tuyển người trợ lý như này vào làm gì vậy?”
Lam Tuân nhìn Cố Thanh Hàn đang đứng rất sát Chu Niệm, không hiểu sao mà trong lòng hơi chua xót. Người đàn ông này rõ ràng chỉ là trợ lý thôi, sao lại đứng gần Chu Niệm như vậy? Có còn phép tắc gì nữa không hả!
Cố Thanh Hàn không nói không rằng nhìn Lam Tuân, con ngươi rõ ràng toát ra khí lạnh.
Cố Thanh Hàn còn chưa kịp cất lời, Chu Niệm đã lên tiếng trách móc: “Lam Tuân, cậu lo chuyện trợ lý của cậu là được, cậu quan tâm trợ lý của tôi làm gì. Tôi thích người lớn tuổi đấy, cậu tưởng ai cũng giống cậu tuyển trợ lý như tuyển phi chắc?”
Nói xong liền đem theo Cố Thanh Hàn rời đi, chỉ còn sót lại Lam Tuân với trái tim càng chua xót hơn khi nãy.
Chu Niệm quay người xuống giường, nhanh nhẹn chạy vào nhà vệ sinh sửa soạn.
Đợi đến khi cô bước ra ngoài thì Cố Thanh Hàn cũng mặc xong quần áo. Chiếc áo sơ mi đen làm khí chất trưởng thành trong anh càng thêm nồng đượm, sơ mi ôm lấy thân hình khỏe khoắn sắc nét, hoàn toàn nhìn không ra khi cởi bỏ quần áo lại toàn thân bao bọc bởi cơ bắp.
“Mặc nhanh thế làm gì?”
Chu Niệm lầm bầm, nhìn người đẹp mặc đồ là phúc lợi của cô mà, thế mà nhanh vậy đã xong rồi.
Cố Thanh Hàn bước nhanh đến bên cạnh cô, thân hình cao hơn cô 22cm đem theo sức ép to lớn.
Chu Niệm cao 170cm không tính là thấp nữa, chỉ là giáo sư Cố cao quá mà thôi. Rõ ràng là một giáo sư đại học điềm đạm lại cứ luôn đem lại cho cô một loại sức ép vô hình.
“Ngày mai cho em xem.”
“Ai, ai cần xem chứ.”
Chu Niệm trợn tròn hai mắt, cô không ngờ mình nói nhỏ như vậy mà vẫn bị Cố Thanh Hàn nghe thấy.
“Em đi mở cửa cho Tiểu Miên, lát nữa anh đừng có dọa người ta đấy.”
Chu Niệm nói xong liền chạy về phía cửa, mở cửa cho trợ lý.
“Chị Niệm Niệm, hôm nay có một cảnh quay biển, em đến đón chị qua đó.”
Tiểu Miên vừa dứt lời liền chạm mắt với người đàn ông phía sau Chu Niệm.
Lập tức, trên mặt Tiểu Miên xẹt qua một tia hoảng hốt. Nếu như không phải vì bảo vệ Chu Niệm, e là cả đời này cô cũng không có cơ hội được tiếp xúc gần với vị lão đại trong truyền thuyết này.
“Đây là?”
Tiểu Miên lập tức biến hốt hoảng trên mặt sang ngạc nhiên.
“Chồng chị, bọn chị kết hôn hơn 2 năm rồi.”
Chu Niệm bổ nhào vào lòng Cố Thanh Hàn, tay nắm lấy tay anh, lộ ra chiếc nhẫn trên tay Cố Thanh Hàn.
Viên đá trên nhẫn không lớn, nhưng được thiết kế rất tinh xảo, bên trên có khắc chữ cái viết tắt tên Chu Niệm.
Nhưng Chu Niệm không biết rằng, chiếc nhẫn trên tay Cố Thanh Hàn lúc này chỉ giống chiếc khi trước mà thôi, Cố Thanh Hàn sau khi trọng sinh đã đổi một chiếc khác rồi.
“Chào anh rể.”
Tiểu Miên tươi cười chào hỏi, nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng, thực sự không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông dịu dàng thế này lại là người quyền lực khiến tất cả mọi người sợ hãi.
“Ừ.”
Cố Thanh Hàn gật đầu đáp lại.
“Chị Niệm Niệm, nếu như chị không định công khai, tốt nhất nên tìm một thân phận phù hợp cho anh rể ở bên ngoài.”
Tiểu Miên nhắc nhở.
“Trợ lý thì sao? Dù sao khi trước chị Trần cứ luôn bảo chị phải thêm vài trợ lý, bây giờ chị cũng thuộc tuyến đầu rồi, nếu như vẫn chỉ có một trợ lý giống khi trước thì sẽ bị người khác cười chê mất.”
Chu Niệm nghiêng đầu nhìn Cố Thanh Hàn.
“Được.”
Cố Thanh Hàn đồng ý với suy nghĩ này của Chu Niệm, là trợ lý có thể ở cạnh Chu Niệm mọi lúc.
“Vậy quyết định vậy đi. Mấy ngày này giáo sư Cố sẽ là trợ lý của em nhé!”
Chu Niệm đầy phấn khích. Cô lần đầu có thể đưa giáo sư Cố ra ngoài, bình thường trường học cô cũng không dám đến một lần, chỉ sợ bị quá nhiều người phát hiện.
Hiện trường quay phim.
Cố Thanh Hàn đem theo hành lí đi bên cạnh Chu Niệm, lập tức thu hút vô số ánh mắt xung quanh.
“Chu Niệm, người đàn ông này là ai vậy?”
Lam Tuân đội xong tóc giả xuất hiện sau lưng cô, nhìn thấy gương mặt của Cố Thanh Hàn xong lập tức thu lại nụ cười.
Hơn nữa người đàn ông này càng nhìn càng thấy quen mắt? Hình như đã gặp ở đâu đó rồi?
“Anh ấy và Tiểu Miên đều là trợ lý mà chị Trần tuyển được.”
Chu Niệm chỉ vào Cố Thanh Hàn đang đeo râu giả và đội mũ lưỡi trai.
“Trợ lý mà già vậy hả? Quản lý của cô rảnh rỗi hay sao mà tuyển người trợ lý như này vào làm gì vậy?”
Lam Tuân nhìn Cố Thanh Hàn đang đứng rất sát Chu Niệm, không hiểu sao mà trong lòng hơi chua xót. Người đàn ông này rõ ràng chỉ là trợ lý thôi, sao lại đứng gần Chu Niệm như vậy? Có còn phép tắc gì nữa không hả!
Cố Thanh Hàn không nói không rằng nhìn Lam Tuân, con ngươi rõ ràng toát ra khí lạnh.
Cố Thanh Hàn còn chưa kịp cất lời, Chu Niệm đã lên tiếng trách móc: “Lam Tuân, cậu lo chuyện trợ lý của cậu là được, cậu quan tâm trợ lý của tôi làm gì. Tôi thích người lớn tuổi đấy, cậu tưởng ai cũng giống cậu tuyển trợ lý như tuyển phi chắc?”
Nói xong liền đem theo Cố Thanh Hàn rời đi, chỉ còn sót lại Lam Tuân với trái tim càng chua xót hơn khi nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.