Sau Khi Kết Hôn Chóng Vánh Cùng Ảnh Đế
Chương 3
Cố Vô Ngân
18/05/2021
Tiêu Lạc đầy tuyệt vọng mà lái xe, sau cốp xe là hai con gà, một trống một mái, một béo một gầy, trong xe ngập tràn âm thanh " cục ta cục tác", cô nghe mà muốn trọc đầu.
Đường lên núi hôm nay so với hôm qua dễ đi hơn một chút, có thể là do tuyết trên đường đã tan bớt sau một ngày phơi nắng, tóm lại Tiêu Lạc chỉ mất không đến 20 phút đã thấy được toà biệt thự màu trắng xa xa trên sườn núi.
Lúc dừng xe Tiêu Lạc bất ngờ phát hiện ở cạnh bậc thang cuối của biệt thự có một người tuyết xấu xí, nhìn xa thì giống con cún, nhìn gần lại thấy giống mèo. Tiêu Lạc một tay cầm lấy hai con gà ngồi xổm phía trước người tuyết nhìn chằm chằm nửa ngày cũng chẳng nhận ra được cuối cùng nó là chó hay mèo.
Cuối cùng vẫn là Đỗ Vũ mở cửa lớn ra nói một câu: " Tiêu tiểu thư đừng nhìn nữa, nó là con gà tôi nặn thay Lương ca đấy."
Tiêu Lạc: "......." Gà mà cũng có tôn nghiêm nữa ấy hả?
Dường như hôm nay Đỗ Vũ có chuyện gấp nên chỉ dặn dò Tiêu Lạc vài câu đã vội vội vàng vàng rời đi. Vì thế cả biệt thự rộng lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai người Tiêu Lạc và Lương Diễm.
Nói đúng hơn là chỉ còn mình Tiêu Lạc, bởi vì cảm giác tồn tại của Lương Diễm gần như bằng không.
Tiêu Lạc ngồi xổm trong bếp ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng quyết định dùng một con gà làm thịt kho tàu, con còn lại trực tiếp ném vào lò nướng làm gà nướng. Dù sao trong bếp cũng có một cái lò nướng rất lớn, có đem cả con gà bỏ vào cũng vẫn rộng rãi.
Thịt gà kho tàu muốn nấu ngon nhất thì phải nấu bằng bếp củi. Ở trên bậc thang của biệt thự có không ít củi nên việc Tiêu Lạc cần làm hiện tại đơn giản chỉ là dựng một cái bếp lò bằng đất ở trong sân.
Để tiện làm việc, Tiêu Lạc cố ý cởi áo khoác ngoài màu quả mơ khoát lên tay vịn của ghế sô pha trong phòng khách, tháo bao tay len cùng với khăn quàng cổ, sau đó một mình ngồi xổm ngoài sân nhanh chóng làm việc. Lương Diễm ngồi ở ban công trên lầu hai, bình tĩnh cầm cái cốc nhìn Tiêu Lạc đang bận rộn. Vào ngày lạnh như thế, Tiêu Lạc chỉ mặc một chiếc áo len cashmere cổ chữ V màu xám nhạt, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh xinh đẹp. Nhìn từ xa như vậy, cả người Tiêu Lạc gần như hoà lẫn với cảnh tuyết, nhưng khi nhìn kĩ thì lại cảm thấy cô ở trong tuyết đường cong cực kì tinh thế cân xứng, chói mắt mê người.
Tiêu Lạc ngồi xổm trên mặt đất, vừa xem video dạy làm trên di động vừa nghiêm túc học theo, sợ mái tóc đen dài rủ xuống bất tiện, cô thuận tay lấy một nhánh cây trơn nhẵn từ trên mặt đất lên đem mái tóc dài quấn lại thành một búi tóc lỏng lẻo.
Hơn một giờ sau, một cái miễn cưỡng nhìn ra được là bếp đất thành công xuất hiện ở trong sân biệt thự, cùng cái người tuyết xấu xấu phía xa kia thật là xứng đôi.
Tiêu Lạc rõ ràng không hài lòng với cái bếp đất được xây đầu tiên trong sự nghiệp của mình, nhưng dù sao cô cũng rất sáng suốt ý thức được trình độ của bản thân, biết cho dù có đập đi xây lại cũng không làm được cái đẹp hơn thế này, đành mắt nhắm mắt mở cho qua, bắt đầu nhóm lửa chuẩn bị rang gà.
So với việc làm bếp đất thì nhóm lửa nấu ăn đối với Tiêu Lạc rõ ràng là đơn giản hơn rất nhiều.
Nấu ăn bằng bếp đất cần phải chú ý " liệu chừng đặt nồi trên lửa lớn" *, trước tiên Tiêu Lạc nhóm lửa cho cháy to lên, chờ chảo nóng thì cho dầu vào, sau đó trực tiếp đổ cho thịt gà miếng vào xào đến khi gà có màu vàng thì thêm các gia vị để tạo mùi thơm. Vài phút sau, trong khi chờ các gia vị ngấm vào thịt, lại cho khoai tây đã cắt thành khối vào xào lẫn, cuối cùng thêm nước hầm từ 20 - 30 phút.
(* Nguyên văn là 用土灶做菜讲究"火大锅红上料足"( Dùng thổ bếp nấu ăn chú ý "Hỏa nồi to hồng thượng liêu đủ", editor không hiểu đoạn này, cầu cao nhân chỉ giáo)
Trong lúc chờ đợi, Tiêu Lạc nhào một chút bột ngô trộn lẫn với bột hồ, để ở thành nồi để làm một loại bánh ngô thơm phức. Khi ăn gà kho, dùng bánh ngô làm món chính là đủ rồi.
Mãi đến khi múc gà cùng với bánh ra khỏi nồi, Tiêu Lạc mới nhớ đến một vấn đề quan trọng hơn --- Đỗ Vũ không ở đây, ai sẽ mang đồ ăn lên cho Lương Diễm?
- ------------------------
Trước mặt Tiêu Lạc bây giờ là hai cái bát, một cái bát bày bánh ngô được rán vàng rụm, cái còn lại bày gà om khoai tây thơm ngào ngạt. Một phút đồng hồ trước, Tiêu Lạc vừa ngồi ở trên ghế sô pha gọi điện thoại cho Đỗ Vũ. Ở đầu dây bên kia âm thanh có chút hỗn loạn, nhưng Tiêu Lạc nghe cực kì rõ ràng lời anh ta nói: " Tiêu tiểu thư, phiền cô đem cơm trưa đến Lương ca ở trên lầu hai đi, chính là cái phòng ở cuối hành lang lầu hai ấy."
Đây là lần đầu tiên Tiêu Lạc bước lên lầu hai.
So với cách trang trí ở lầu một, trang trí ở tầng hai có vẻ đơn giản hơn một chút. Cầu thang và vách tường đều sươn màu trắng, đến cửa phòng cũng khắc hoa văn trắng. Tiêu Lạc một tay bưng bánh ngô, một tay bưng gà om, chậm rãi đi đến cửa phòng cuối hành lang lầu hai.
Bởi vì không thể dùng tay để gõ cửa, cho nên Tiêu Lạc dùng khuỷu tay đập nhẹ vào cánh cửa hai lần. Một lúc lâu sau mới nghe người bên trong cánh cửa nói: " Mời vào!"
Giọng nói trong trẻo rõ ràng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Tiêu Lạc đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong phòng không có người. Cô đứng ở cửa phòng nhìn một vòng mới phát hiện có một người đàn ông ngồi ở ban công đang quay lưng ra cửa.
Chỉ thấy nửa thân trên, nhưng lại là bóng lưng. Nhưng nếu Tiêu Lạc không nhìn lầm, đối phương dường như đang ngồi trên xe lăn.
Tiêu Lạc nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cho nên đến khi đặt những thứ trên tay xuống và bước ra khỏi phòng, cô cũng không chắc Lương Diễm này có phải là diễn viên Lương Diễm mà Túc Tiểu Mễ đã từng nhắc đến hay không.
Bữa trưa hôm nay của Tiêu Lạc là cơm trưa đơn giản cùng với hoa quả mà cô tự mang theo. Lát sau cô nằm trên sô pha trong phòng khách ngủ nửa tiếng. Kì thật trước khi rời đi, Đỗ Vũ có nói qua rằng cả lầu một cô có thể tùy ý sử dụng, bao gồm cả phòng cho khách. Nhưng Đỗ Vũ chỉ là một trợ lí nhỏ, mà chủ nhân của cả biệt thự này lại là người tên Lương Diễm, chủ nhà không lên tiếng, Tiêu Lạc cảm thấy việc mình cứ như vậy mà ngủ tại phòng khách của người ta cũng không được thích hợp cho lắm.
Đến khi ngoài cửa vang lên động tĩnh kì quái cũng là lúc Tiêu Lạc đã tỉnh dậy, đang ở trong bếp ướp gà.
Đây là bước cực kì quan trọng khi làm gà nướng, có thể nói là bước quyết định món gà nướng có thành công hay không. Kì thật những món như gà nướng nhìn trình tự thì có vẻ phức tạp, nhưng nếu tự mình làm thì sẽ nhận ra chúng khá là dễ làm.
Ban đầu Tiêu Lạc còn tưởng động tĩnh bên ngoài cửa là do tuyết từ trên cây thông chảy xuống tạo ra tiếng vang, mãi đến khi nghe được âm thanh ù ù rất lớn, cô mới ý thức được là không phải.
Cô đặt con gà đã ướp được một nửa xuống, sau đó rửa tay và đi đến phòng khách.
Cô không vội vàng trực tiếp mở cửa căn biệt thự và đi ra mà trước tiên đi đến cửa sổ bên cạnh nhìn ra bên ngoài. Xa xa những ngọn núi tuyết vẫn trùng điệp như thế, cánh rừng thông gần đó vẫn sạch sẽ trong vắt, trong sân cũng chỉ có người tuyết xấu xí và cái bếp đất có hình thù kì quái mà Tiêu Lạc đã dựng, mọi vật bên ngoài đều rất bình thường, không giống như là có người ở bên ngoài.
Tiêu Lạc đứng trước cửa sổ sát đất quan sát một lúc không thấy có gì bất thường. Ngay khi cô chuẩn bị quay trở lại nhà bếp, bỗng nghe thấy âm thanh ù ù đó.
Lần này Tiêu Lạc nhìn lên thì thấy một chiếc flycam màu đen lơ lửng trên đầu cô.
Làm thế nào một thứ như flycam lại đột nhiên xuất hiện ở một nơi rừng núi hoang vu như thế này nhỉ?
Tiêu lạc do dự một chút, cuối cùng vẫn yên lặng xem chuyện gì xảy ra. Thế nhưng âm thanh ù ù của flycam cứ vang lên suốt 10 phút mà vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Giữa hai lựa chọn đi lên lầu quấy rầy Lương Diễm hay gọi điện thoại cho Đỗ Vũ, Tiêu Lạc lựa chọn gọi Đỗ Vũ. Kết quả Đỗ Vũ nghe xong lập tức sốt ruột: " Tiêu tiểu thư, flycam này chắc chắn là do bọn paparazzi giở trò quỷ, bọn họ chắc chắc là muốn thăm dò chuyện Lương ca bị thương đấy! Lũ papazazzi này thật quá đáng, để trốn họ mà Lương ca đã phải trốn lên tận rừng núi rồi, mà họ cũng không buông tha anh ấy. Tiêu tiểu thư, dù thế nào đi nữa cô cũng đừng để lộ chuyện Lương ca đang dưỡng thương ở đây, nếu không thì vài tháng tới, truyền thông và fan hâm mộ chắc chắn sẽ không để cho Lương ca được yên ổn đâu."
Tiêu Lạc chân thành đề nghị: "Tôi có nên báo cảnh sát luôn không?"
Bên kia đầu điện thoại Đỗ Vũ thở dài: "Trước đây Lương ca cũng đã từng báo cảnh sát vì những chuyện như này rồi, kết quả lại đắc tội đám săn ảnh này, cuối cùng lại bị bọn họ túc trực ngoài cửa tiểu khu theo dõi nửa năm liền."
Sau khi Tiêu Lạc cúp điện thoại, cô lại nghĩ đến Lương Diễm đang ngồi xe lăn trên lầu, cắn răng một cái, cuối cùng cô cũng quyết định mở cửa căn biệt thự và bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, tiếng ồn của flycam liền ngày càng rõ hơn.
Tiêu Lạc dọc theo biệt thự đi một vòng, cuối cùng phát hiện hai người đàn ông lạ đang ngồi xổm bên ngoài biệt thự. Cả hai đều mặc áo bông nâu sẫm, ngồi xổm trên mặt đất như hai tảng đá khổng lồ.
Cả hai đều đang cúi đầu nghiên cứu gì đó rất chăm chú. Vì họ không cố ý nói nhỏ lại, hơn nữa Tiêu Lạc đi lại rất nhẹ, cho nên dù cô đã tới gần thì họ cũng chưa phát hiện ra.
Tiêu Lạc nghe được hai người đó nói: "Không phải cậu bảo đây là chỗ ở riêng của Lương Diễm à? Sao lâu như thế rồi mà vẫn không phát hiện ra cái gì? Hay là cậu nhầm rồi?
"Chắc chắn là không nhầm lẫn được. Nơi này người bình thường không thể nào biết được, tôi cũng phải mất sức chín trâu hai hổ mới tìm ra được đấy."
"Tôi cứ cảm thấy Lương Diễm có vẻ là không sống ở đây đâu. Nếu không, với tính khí hung dữ của anh ta, chúng ta ở trong này gây sức ép lâu như vậy chắc chắn đã sớm nhảy ra mắng chửi người, cho dù không mắng thì cũng đã gọi điện báo cảnh sát rồi. Nhưng mà cậu nhìn xem, im lặng như thế, một chút động tĩnh cũng không có... "
Người nọ nói xong quay đầu lại thoáng nhìn theo hướng của biệt thự, liền nhìn thấy Tiêu Lạc đang lặng lẽ đứng sau lưng.
Đối phương dường như không kịp nghĩ gì liền bật dậy sau đó bắt đầu chạy theo hướng xuống chân núi. Bạn đồng hành của hắn ta vừa thấy bạn mình bỏ chạy, mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng đã phản ứng cực kỳ nhanh ôm thiết bị theo dõi trong tay chạy theo ngay.
Sau khi cả hai chạy ra được vài trăm mét, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô. Sau đó, một chiếc Audi sáng bóng lao tới chặn đường đi của bọn họ.
Tiêu Lạc kéo thấp mũ áo khoác ngoài màu quả mơ xuống. Từ đầu tới cuối một câu cũng chưa nói, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào thiết bị theo dõi trên tay người đàn ông có râu quai nón.
Râu quai nón thấy chỉ có mình Tiêu Lạc, không những không giao thiết bị theo dõi cho cô, ngược lại còn cố ý đem giấu sau lưng, sau đó giả lả cười nói: " Cô gái nhỏ, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Bọn tôi chỉ là cảm thấy căn biệt thự nhà cô rất đặc biệt, cho nên mới tùy tiện chụp vài tấm ảnh..."
Tiêu Lạc nhíu mày, trực tiếp đẩy cửa và ra khỏi xe, ngữ khí mềm nhẹ nhưng thái độ rất kiên quyết: "Anh không giao ra đúng không? Vậy thì đừng có trách tôi động thủ nhé!"
Động thủ? Chỉ dựa vào thân hình nhỏ bé như thế của cô á? Trong lòng râu quai nón vừa nghĩ vậy, đã bị Tiêu Lạc một đường quật ngã trên tuyết. Khoảnh khắc hắn ngã xuống, cả người đều mơ hồ, mà không chỉ có hắn mơ hồ, mà cả đồng nghiệp hắn cũng thấy mơ hồ nữa.
Mãi cho đến khi Tiêu Lạc lấy được thiết bị theo dõi từ trên tay hắn, đứng ở bên cạnh bắt đầu bấm xem, râu quai nón mới khập khiễng từ trên đất đứng lên - ban nãy lúc hắn ngã sấp xuống thì bị va vào tảng đá ven đường, chắc đã tím bầm lại rồi.
Tổng cộng có hơn mười tấm ảnh, nên Tiêu Lạc rất nhanh đã xem xong rồi. Sau khi xem xong cô còn có chút tiện tay ấn nút " Clear all" xóa hết số ảnh chụp đó đi, mới đem thiết bị trả lại cho đối phương, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng dịu dàng nói: " Về sau đừng có mà tới nhà tôi chụp lén, nếu không tôi thấy các anh một lần thì sẽ đánh một lần."
( editor: Chị đẹp ngầu hết sức ????)
- ------------------------
Ngay khi flycam mới xuất hiện phía trên biệt thự, Lương Diễm đã phản ứng cực kì nhanh đẩy xe lăn trở về phòng. Nếu như bình thường anh chắc hẳn đã sớm lái xe lao về phía lũ paparazzi dùng flycam chụp lén ảnh riêng tư của mình dựng ngón giữa rồi, nhưng lúc này, Lương Diễm chỉ vén rèm lên một chút, nhắm mắt làm ngơ.
Dù sao với tình trạng hiện tại của anh, đi ra ngoài cũng chỉ là đem đầu tặng người ta.
Nhưng việc Tiêu Lạc mở cửa lớn và ra khỏi biệt thư lại hoàn toàn ngoài dự đoán của Lương Diễm. Anh gần như đã nghĩ trước tiên lấy di động ra điện thoại nhắc nhở Tiêu Lạc một chút, nhưng lúc bấm vào danh bạ mới phát hiện di động mình không có số của Tiêu Lạc, vì thế liền gọi cho Đỗ Vũ.
Đỗ Vũ ở đầu dây bên kia ấp úng nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: "Em đã nói với Tiêu tiểu thư và nhờ cô ấy hỗ trợ một chút rồi, dù sao chúng ta cũng không tiện ra mặt, các phóng viên này lại không biết Tiêu tiểu thư, cô ấy đứng ra xử lí là thích hợp nhất. Lương ca, anh không cần phải lo lắng cho Tiêu tiểu thư đâu, chỉ mấy phóng viên nhỏ này thì cô ấy chắc chắn có thể giải quyết được."
Lương Diễm cười đến tức giận: "Cậu bảo một cô gái đi tranh cãi với đám người so với cá chạch còn lươn lẹo hơn đó? Sao cậu lại dám làm như vậy?"
Đỗ Vũ: " Lương ca nghe em nói đã, Tiêu tiểu thư cô ấy không phải người bình thường đâu..."
Lương Diễm: " Cô ấy khác thường chỗ nào? Cô ấy không không phải chỉ là giết gà lợi hại hơn người bình thường một chút thôi sao? Hơn nữa, cho dù cô ấy có giết gà giỏi thì có ích gì, không lẽ lại dùng chiêu giết gà đi đối phó với paparazzi à?"
Đỗ Vũ chờ Lương Diễm nói xong mới thản nhiên nói: " Nhà cô ấy trước kia từng mở một phòng tập taekwondo. Lương ca, những lời tiếp theo có thể sẽ không được xuôi tai lắm, nhưng tuyệt đối là lời nói thật nhé."
Lương Diễm nhanh chóng ngăn cản: "..... Mẹ nó cậu đừng có nói..."
Kết quả lời nói còn chưa dứt, chợt nghe âm thanh Đỗ Vũ cùng lúc vang lên: " Người như anh á, Tiêu tiểu thư một lần có đánh bảy anh cũng không thành vấn đề."
Lương Diễm mặt vô cảm: "....Không phải tôi bảo cậu đừng có nói hay sao? Sao cậu lắm miệng thế nhỉ?"
Đỗ Vũ ở đầu bên kia cười ha ha, cười xong còn hát: " Là lá la, Tiêu tiểu thư chiêu thức võ công linh hoạt, là lá la, một mình đánh bảy anh...."
Lương Diễm mặt không đổi sắc cúp điện thoại, sau đó đơn phương quyết định đổi cho mình một trợ lí mới.
土豆烧鸡 - Gà om khoai tây
----------------------------------------
Editor có lời muốn nói: Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọn người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa.
Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện.
Have a nice day!! ????
Đường lên núi hôm nay so với hôm qua dễ đi hơn một chút, có thể là do tuyết trên đường đã tan bớt sau một ngày phơi nắng, tóm lại Tiêu Lạc chỉ mất không đến 20 phút đã thấy được toà biệt thự màu trắng xa xa trên sườn núi.
Lúc dừng xe Tiêu Lạc bất ngờ phát hiện ở cạnh bậc thang cuối của biệt thự có một người tuyết xấu xí, nhìn xa thì giống con cún, nhìn gần lại thấy giống mèo. Tiêu Lạc một tay cầm lấy hai con gà ngồi xổm phía trước người tuyết nhìn chằm chằm nửa ngày cũng chẳng nhận ra được cuối cùng nó là chó hay mèo.
Cuối cùng vẫn là Đỗ Vũ mở cửa lớn ra nói một câu: " Tiêu tiểu thư đừng nhìn nữa, nó là con gà tôi nặn thay Lương ca đấy."
Tiêu Lạc: "......." Gà mà cũng có tôn nghiêm nữa ấy hả?
Dường như hôm nay Đỗ Vũ có chuyện gấp nên chỉ dặn dò Tiêu Lạc vài câu đã vội vội vàng vàng rời đi. Vì thế cả biệt thự rộng lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai người Tiêu Lạc và Lương Diễm.
Nói đúng hơn là chỉ còn mình Tiêu Lạc, bởi vì cảm giác tồn tại của Lương Diễm gần như bằng không.
Tiêu Lạc ngồi xổm trong bếp ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng quyết định dùng một con gà làm thịt kho tàu, con còn lại trực tiếp ném vào lò nướng làm gà nướng. Dù sao trong bếp cũng có một cái lò nướng rất lớn, có đem cả con gà bỏ vào cũng vẫn rộng rãi.
Thịt gà kho tàu muốn nấu ngon nhất thì phải nấu bằng bếp củi. Ở trên bậc thang của biệt thự có không ít củi nên việc Tiêu Lạc cần làm hiện tại đơn giản chỉ là dựng một cái bếp lò bằng đất ở trong sân.
Để tiện làm việc, Tiêu Lạc cố ý cởi áo khoác ngoài màu quả mơ khoát lên tay vịn của ghế sô pha trong phòng khách, tháo bao tay len cùng với khăn quàng cổ, sau đó một mình ngồi xổm ngoài sân nhanh chóng làm việc. Lương Diễm ngồi ở ban công trên lầu hai, bình tĩnh cầm cái cốc nhìn Tiêu Lạc đang bận rộn. Vào ngày lạnh như thế, Tiêu Lạc chỉ mặc một chiếc áo len cashmere cổ chữ V màu xám nhạt, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh xinh đẹp. Nhìn từ xa như vậy, cả người Tiêu Lạc gần như hoà lẫn với cảnh tuyết, nhưng khi nhìn kĩ thì lại cảm thấy cô ở trong tuyết đường cong cực kì tinh thế cân xứng, chói mắt mê người.
Tiêu Lạc ngồi xổm trên mặt đất, vừa xem video dạy làm trên di động vừa nghiêm túc học theo, sợ mái tóc đen dài rủ xuống bất tiện, cô thuận tay lấy một nhánh cây trơn nhẵn từ trên mặt đất lên đem mái tóc dài quấn lại thành một búi tóc lỏng lẻo.
Hơn một giờ sau, một cái miễn cưỡng nhìn ra được là bếp đất thành công xuất hiện ở trong sân biệt thự, cùng cái người tuyết xấu xấu phía xa kia thật là xứng đôi.
Tiêu Lạc rõ ràng không hài lòng với cái bếp đất được xây đầu tiên trong sự nghiệp của mình, nhưng dù sao cô cũng rất sáng suốt ý thức được trình độ của bản thân, biết cho dù có đập đi xây lại cũng không làm được cái đẹp hơn thế này, đành mắt nhắm mắt mở cho qua, bắt đầu nhóm lửa chuẩn bị rang gà.
So với việc làm bếp đất thì nhóm lửa nấu ăn đối với Tiêu Lạc rõ ràng là đơn giản hơn rất nhiều.
Nấu ăn bằng bếp đất cần phải chú ý " liệu chừng đặt nồi trên lửa lớn" *, trước tiên Tiêu Lạc nhóm lửa cho cháy to lên, chờ chảo nóng thì cho dầu vào, sau đó trực tiếp đổ cho thịt gà miếng vào xào đến khi gà có màu vàng thì thêm các gia vị để tạo mùi thơm. Vài phút sau, trong khi chờ các gia vị ngấm vào thịt, lại cho khoai tây đã cắt thành khối vào xào lẫn, cuối cùng thêm nước hầm từ 20 - 30 phút.
(* Nguyên văn là 用土灶做菜讲究"火大锅红上料足"( Dùng thổ bếp nấu ăn chú ý "Hỏa nồi to hồng thượng liêu đủ", editor không hiểu đoạn này, cầu cao nhân chỉ giáo)
Trong lúc chờ đợi, Tiêu Lạc nhào một chút bột ngô trộn lẫn với bột hồ, để ở thành nồi để làm một loại bánh ngô thơm phức. Khi ăn gà kho, dùng bánh ngô làm món chính là đủ rồi.
Mãi đến khi múc gà cùng với bánh ra khỏi nồi, Tiêu Lạc mới nhớ đến một vấn đề quan trọng hơn --- Đỗ Vũ không ở đây, ai sẽ mang đồ ăn lên cho Lương Diễm?
- ------------------------
Trước mặt Tiêu Lạc bây giờ là hai cái bát, một cái bát bày bánh ngô được rán vàng rụm, cái còn lại bày gà om khoai tây thơm ngào ngạt. Một phút đồng hồ trước, Tiêu Lạc vừa ngồi ở trên ghế sô pha gọi điện thoại cho Đỗ Vũ. Ở đầu dây bên kia âm thanh có chút hỗn loạn, nhưng Tiêu Lạc nghe cực kì rõ ràng lời anh ta nói: " Tiêu tiểu thư, phiền cô đem cơm trưa đến Lương ca ở trên lầu hai đi, chính là cái phòng ở cuối hành lang lầu hai ấy."
Đây là lần đầu tiên Tiêu Lạc bước lên lầu hai.
So với cách trang trí ở lầu một, trang trí ở tầng hai có vẻ đơn giản hơn một chút. Cầu thang và vách tường đều sươn màu trắng, đến cửa phòng cũng khắc hoa văn trắng. Tiêu Lạc một tay bưng bánh ngô, một tay bưng gà om, chậm rãi đi đến cửa phòng cuối hành lang lầu hai.
Bởi vì không thể dùng tay để gõ cửa, cho nên Tiêu Lạc dùng khuỷu tay đập nhẹ vào cánh cửa hai lần. Một lúc lâu sau mới nghe người bên trong cánh cửa nói: " Mời vào!"
Giọng nói trong trẻo rõ ràng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Tiêu Lạc đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong phòng không có người. Cô đứng ở cửa phòng nhìn một vòng mới phát hiện có một người đàn ông ngồi ở ban công đang quay lưng ra cửa.
Chỉ thấy nửa thân trên, nhưng lại là bóng lưng. Nhưng nếu Tiêu Lạc không nhìn lầm, đối phương dường như đang ngồi trên xe lăn.
Tiêu Lạc nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cho nên đến khi đặt những thứ trên tay xuống và bước ra khỏi phòng, cô cũng không chắc Lương Diễm này có phải là diễn viên Lương Diễm mà Túc Tiểu Mễ đã từng nhắc đến hay không.
Bữa trưa hôm nay của Tiêu Lạc là cơm trưa đơn giản cùng với hoa quả mà cô tự mang theo. Lát sau cô nằm trên sô pha trong phòng khách ngủ nửa tiếng. Kì thật trước khi rời đi, Đỗ Vũ có nói qua rằng cả lầu một cô có thể tùy ý sử dụng, bao gồm cả phòng cho khách. Nhưng Đỗ Vũ chỉ là một trợ lí nhỏ, mà chủ nhân của cả biệt thự này lại là người tên Lương Diễm, chủ nhà không lên tiếng, Tiêu Lạc cảm thấy việc mình cứ như vậy mà ngủ tại phòng khách của người ta cũng không được thích hợp cho lắm.
Đến khi ngoài cửa vang lên động tĩnh kì quái cũng là lúc Tiêu Lạc đã tỉnh dậy, đang ở trong bếp ướp gà.
Đây là bước cực kì quan trọng khi làm gà nướng, có thể nói là bước quyết định món gà nướng có thành công hay không. Kì thật những món như gà nướng nhìn trình tự thì có vẻ phức tạp, nhưng nếu tự mình làm thì sẽ nhận ra chúng khá là dễ làm.
Ban đầu Tiêu Lạc còn tưởng động tĩnh bên ngoài cửa là do tuyết từ trên cây thông chảy xuống tạo ra tiếng vang, mãi đến khi nghe được âm thanh ù ù rất lớn, cô mới ý thức được là không phải.
Cô đặt con gà đã ướp được một nửa xuống, sau đó rửa tay và đi đến phòng khách.
Cô không vội vàng trực tiếp mở cửa căn biệt thự và đi ra mà trước tiên đi đến cửa sổ bên cạnh nhìn ra bên ngoài. Xa xa những ngọn núi tuyết vẫn trùng điệp như thế, cánh rừng thông gần đó vẫn sạch sẽ trong vắt, trong sân cũng chỉ có người tuyết xấu xí và cái bếp đất có hình thù kì quái mà Tiêu Lạc đã dựng, mọi vật bên ngoài đều rất bình thường, không giống như là có người ở bên ngoài.
Tiêu Lạc đứng trước cửa sổ sát đất quan sát một lúc không thấy có gì bất thường. Ngay khi cô chuẩn bị quay trở lại nhà bếp, bỗng nghe thấy âm thanh ù ù đó.
Lần này Tiêu Lạc nhìn lên thì thấy một chiếc flycam màu đen lơ lửng trên đầu cô.
Làm thế nào một thứ như flycam lại đột nhiên xuất hiện ở một nơi rừng núi hoang vu như thế này nhỉ?
Tiêu lạc do dự một chút, cuối cùng vẫn yên lặng xem chuyện gì xảy ra. Thế nhưng âm thanh ù ù của flycam cứ vang lên suốt 10 phút mà vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Giữa hai lựa chọn đi lên lầu quấy rầy Lương Diễm hay gọi điện thoại cho Đỗ Vũ, Tiêu Lạc lựa chọn gọi Đỗ Vũ. Kết quả Đỗ Vũ nghe xong lập tức sốt ruột: " Tiêu tiểu thư, flycam này chắc chắn là do bọn paparazzi giở trò quỷ, bọn họ chắc chắc là muốn thăm dò chuyện Lương ca bị thương đấy! Lũ papazazzi này thật quá đáng, để trốn họ mà Lương ca đã phải trốn lên tận rừng núi rồi, mà họ cũng không buông tha anh ấy. Tiêu tiểu thư, dù thế nào đi nữa cô cũng đừng để lộ chuyện Lương ca đang dưỡng thương ở đây, nếu không thì vài tháng tới, truyền thông và fan hâm mộ chắc chắn sẽ không để cho Lương ca được yên ổn đâu."
Tiêu Lạc chân thành đề nghị: "Tôi có nên báo cảnh sát luôn không?"
Bên kia đầu điện thoại Đỗ Vũ thở dài: "Trước đây Lương ca cũng đã từng báo cảnh sát vì những chuyện như này rồi, kết quả lại đắc tội đám săn ảnh này, cuối cùng lại bị bọn họ túc trực ngoài cửa tiểu khu theo dõi nửa năm liền."
Sau khi Tiêu Lạc cúp điện thoại, cô lại nghĩ đến Lương Diễm đang ngồi xe lăn trên lầu, cắn răng một cái, cuối cùng cô cũng quyết định mở cửa căn biệt thự và bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, tiếng ồn của flycam liền ngày càng rõ hơn.
Tiêu Lạc dọc theo biệt thự đi một vòng, cuối cùng phát hiện hai người đàn ông lạ đang ngồi xổm bên ngoài biệt thự. Cả hai đều mặc áo bông nâu sẫm, ngồi xổm trên mặt đất như hai tảng đá khổng lồ.
Cả hai đều đang cúi đầu nghiên cứu gì đó rất chăm chú. Vì họ không cố ý nói nhỏ lại, hơn nữa Tiêu Lạc đi lại rất nhẹ, cho nên dù cô đã tới gần thì họ cũng chưa phát hiện ra.
Tiêu Lạc nghe được hai người đó nói: "Không phải cậu bảo đây là chỗ ở riêng của Lương Diễm à? Sao lâu như thế rồi mà vẫn không phát hiện ra cái gì? Hay là cậu nhầm rồi?
"Chắc chắn là không nhầm lẫn được. Nơi này người bình thường không thể nào biết được, tôi cũng phải mất sức chín trâu hai hổ mới tìm ra được đấy."
"Tôi cứ cảm thấy Lương Diễm có vẻ là không sống ở đây đâu. Nếu không, với tính khí hung dữ của anh ta, chúng ta ở trong này gây sức ép lâu như vậy chắc chắn đã sớm nhảy ra mắng chửi người, cho dù không mắng thì cũng đã gọi điện báo cảnh sát rồi. Nhưng mà cậu nhìn xem, im lặng như thế, một chút động tĩnh cũng không có... "
Người nọ nói xong quay đầu lại thoáng nhìn theo hướng của biệt thự, liền nhìn thấy Tiêu Lạc đang lặng lẽ đứng sau lưng.
Đối phương dường như không kịp nghĩ gì liền bật dậy sau đó bắt đầu chạy theo hướng xuống chân núi. Bạn đồng hành của hắn ta vừa thấy bạn mình bỏ chạy, mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng đã phản ứng cực kỳ nhanh ôm thiết bị theo dõi trong tay chạy theo ngay.
Sau khi cả hai chạy ra được vài trăm mét, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô. Sau đó, một chiếc Audi sáng bóng lao tới chặn đường đi của bọn họ.
Tiêu Lạc kéo thấp mũ áo khoác ngoài màu quả mơ xuống. Từ đầu tới cuối một câu cũng chưa nói, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào thiết bị theo dõi trên tay người đàn ông có râu quai nón.
Râu quai nón thấy chỉ có mình Tiêu Lạc, không những không giao thiết bị theo dõi cho cô, ngược lại còn cố ý đem giấu sau lưng, sau đó giả lả cười nói: " Cô gái nhỏ, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Bọn tôi chỉ là cảm thấy căn biệt thự nhà cô rất đặc biệt, cho nên mới tùy tiện chụp vài tấm ảnh..."
Tiêu Lạc nhíu mày, trực tiếp đẩy cửa và ra khỏi xe, ngữ khí mềm nhẹ nhưng thái độ rất kiên quyết: "Anh không giao ra đúng không? Vậy thì đừng có trách tôi động thủ nhé!"
Động thủ? Chỉ dựa vào thân hình nhỏ bé như thế của cô á? Trong lòng râu quai nón vừa nghĩ vậy, đã bị Tiêu Lạc một đường quật ngã trên tuyết. Khoảnh khắc hắn ngã xuống, cả người đều mơ hồ, mà không chỉ có hắn mơ hồ, mà cả đồng nghiệp hắn cũng thấy mơ hồ nữa.
Mãi cho đến khi Tiêu Lạc lấy được thiết bị theo dõi từ trên tay hắn, đứng ở bên cạnh bắt đầu bấm xem, râu quai nón mới khập khiễng từ trên đất đứng lên - ban nãy lúc hắn ngã sấp xuống thì bị va vào tảng đá ven đường, chắc đã tím bầm lại rồi.
Tổng cộng có hơn mười tấm ảnh, nên Tiêu Lạc rất nhanh đã xem xong rồi. Sau khi xem xong cô còn có chút tiện tay ấn nút " Clear all" xóa hết số ảnh chụp đó đi, mới đem thiết bị trả lại cho đối phương, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng dịu dàng nói: " Về sau đừng có mà tới nhà tôi chụp lén, nếu không tôi thấy các anh một lần thì sẽ đánh một lần."
( editor: Chị đẹp ngầu hết sức ????)
- ------------------------
Ngay khi flycam mới xuất hiện phía trên biệt thự, Lương Diễm đã phản ứng cực kì nhanh đẩy xe lăn trở về phòng. Nếu như bình thường anh chắc hẳn đã sớm lái xe lao về phía lũ paparazzi dùng flycam chụp lén ảnh riêng tư của mình dựng ngón giữa rồi, nhưng lúc này, Lương Diễm chỉ vén rèm lên một chút, nhắm mắt làm ngơ.
Dù sao với tình trạng hiện tại của anh, đi ra ngoài cũng chỉ là đem đầu tặng người ta.
Nhưng việc Tiêu Lạc mở cửa lớn và ra khỏi biệt thư lại hoàn toàn ngoài dự đoán của Lương Diễm. Anh gần như đã nghĩ trước tiên lấy di động ra điện thoại nhắc nhở Tiêu Lạc một chút, nhưng lúc bấm vào danh bạ mới phát hiện di động mình không có số của Tiêu Lạc, vì thế liền gọi cho Đỗ Vũ.
Đỗ Vũ ở đầu dây bên kia ấp úng nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: "Em đã nói với Tiêu tiểu thư và nhờ cô ấy hỗ trợ một chút rồi, dù sao chúng ta cũng không tiện ra mặt, các phóng viên này lại không biết Tiêu tiểu thư, cô ấy đứng ra xử lí là thích hợp nhất. Lương ca, anh không cần phải lo lắng cho Tiêu tiểu thư đâu, chỉ mấy phóng viên nhỏ này thì cô ấy chắc chắn có thể giải quyết được."
Lương Diễm cười đến tức giận: "Cậu bảo một cô gái đi tranh cãi với đám người so với cá chạch còn lươn lẹo hơn đó? Sao cậu lại dám làm như vậy?"
Đỗ Vũ: " Lương ca nghe em nói đã, Tiêu tiểu thư cô ấy không phải người bình thường đâu..."
Lương Diễm: " Cô ấy khác thường chỗ nào? Cô ấy không không phải chỉ là giết gà lợi hại hơn người bình thường một chút thôi sao? Hơn nữa, cho dù cô ấy có giết gà giỏi thì có ích gì, không lẽ lại dùng chiêu giết gà đi đối phó với paparazzi à?"
Đỗ Vũ chờ Lương Diễm nói xong mới thản nhiên nói: " Nhà cô ấy trước kia từng mở một phòng tập taekwondo. Lương ca, những lời tiếp theo có thể sẽ không được xuôi tai lắm, nhưng tuyệt đối là lời nói thật nhé."
Lương Diễm nhanh chóng ngăn cản: "..... Mẹ nó cậu đừng có nói..."
Kết quả lời nói còn chưa dứt, chợt nghe âm thanh Đỗ Vũ cùng lúc vang lên: " Người như anh á, Tiêu tiểu thư một lần có đánh bảy anh cũng không thành vấn đề."
Lương Diễm mặt vô cảm: "....Không phải tôi bảo cậu đừng có nói hay sao? Sao cậu lắm miệng thế nhỉ?"
Đỗ Vũ ở đầu bên kia cười ha ha, cười xong còn hát: " Là lá la, Tiêu tiểu thư chiêu thức võ công linh hoạt, là lá la, một mình đánh bảy anh...."
Lương Diễm mặt không đổi sắc cúp điện thoại, sau đó đơn phương quyết định đổi cho mình một trợ lí mới.
土豆烧鸡 - Gà om khoai tây
----------------------------------------
Editor có lời muốn nói: Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọn người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa.
Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện.
Have a nice day!! ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.