Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận
Chương 72
Ẩm Quân Tửu
25/06/2022
Nghe hai chữ này, đầu óc Thẩm Thuật Bạch nóng lên, lập tức bế Kỷ Lê lên lầu.
Sau đó khiến Kỷ Lê phải gọi thật nhiều thật nhiều lần hai chữ kia.
……
Khi Kỷ Lê tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, hôm qua cậu chỉ kịp ăn chút gì đó rồi ngủ như chết, sáng nay Thẩm Thuật Bạch gọi cậu dậy ăn được mấy miếng cháo rồi lại ngủ tiếp.
Giờ tỉnh dậy, cậu nhìn giờ rồi không ngủ tiếp nữa, chiều nay cậu phải đi học, hôm qua đã xin nghỉ rồi, nay không thể xin nghỉ tiếp được.
Cậu ăn trưa với Thẩm Thuật Bạch, lại nghịch điện thoại xong mới đi học.
……
Hôm nay lớp học rất ồn ào, hình như mọi người đều đang vui vẻ thảo luận chuyện gì đó.
An Tuyên và Phạm Thanh ngồi đằng trước cũng đang tán gẫu, thấy Kỷ Lê tới liền gọi cậu qua ngồi rồi mới hỏi: “Sao hôm qua cậu lại xin nghỉ vậy?”
“Nhà tôi có việc.” Kỷ Lê đáp.
“Vậy à.” An Tuyên và Phạm Thanh cũng không định hỏi là chuyện gì.
An Tuyên nhìn Kỷ Lê rồi nói: “Hôm qua cậu không đi học nên chắc cũng không biết cán bộ lớp đang thảo luận chuyện tổ chức tiệc đúng không?”
“Tiệc á?” Kỷ Lê hơi ngơ ngác.
“Đúng nha, nghe nói là tổ chức cho những sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp, lớp khác cũng có, chỉ có lớp mình hơi muộn hơn chút.” An Tuyên đáp.
Quả thực cậu đã nghe nói lớp khác có hoạt động.
Chắc đa phần mọi người đều sẽ thích những bữa tiệc kiểu này.
“Khi nào vậy?” Kỷ Lê hỏi.
“Chắc là tối nay, chắc lát nữa sẽ thu tiền luôn đó.” Phạm Thanh đáp.
Kỷ Lê kinh ngạc: “Nhanh vậy sao? Hôm qua nói hôm nay tổ chức luôn à?”
“Đúng vậy, nhưng cũng may là không quá nhiều, mỗi người 50 đồng là được.”
“Đi đâu tổ chức vậy? Mà là tiệc gì cơ?” Kỷ Lê nghi hoặc.
“Tôi nghe nói là sẽ tới một biệt thự trên núi nấu cơm dã ngoại.”
Nấu cơm dã ngoại thì kiểu gì cũng ăn luôn thôi, Kỷ Lê cảm thấy cũng ổn phết: “Ừ, vậy đi luôn.”
Họ vừa nói thì lớp trưởng cũng bắt đầu thu tiền.
Ba người ngồi bàn đầu nộp tiền đầu tiên, cũng ghi luôn tên vào sổ.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Lê đi ra ngoài chơi cùng bạn học, cậu có hơi hồi hộp.
“Nghe nói tối nay còn có hai giáo viên đi cùng.” Lớp trưởng tiết lộ.
Giáo viên đi……
Kỷ Lê lại càng hồi hộp.
Cậu có một bản năng rất học sinh, đó là sợ giáo viên……
An Tuyên và Phạm Thanh thì lại cảm thấy bình thường, họ học ngành tài chính nên hầu hết các giáo viên đều giữ những chức vụ khá cao bên ngoài, hoặc có hẳn công ty riêng, tuy không có nhiều tiếng tăm nhưng vẫn có thể dọa người. Đã học chuyên ngành này, theo bản năng, họ sẽ sùng bái những người đó, tất nhiên cũng sùng bái cả những giáo viên.
Những người khác lại càng vui hơn, họ đều cảm thấy giáo viên của mình có công ty riêng hoặc có chức vị cao, vậy thì càng phải quan hệ tốt, nói không chừng sau này tốt nghiệp còn có thể được họ giúp đỡ.
“Thật không vậy?” Một loạt các bạn học ngồi ở sau hỏi, “Giáo viên cũng đi cùng sao?”
“Thật đó.” Lớp trưởng cũng rất vui, sau khi ba người nộp tiền và ký tên xong liền bắt đầu nói chuyện phiếm với họ.
Trần Tuấn Hoành tới từ sớm, nhưng cậu ta không ngồi cùng ba người kia mà ngồi một mình ở ghế sau.
Trong lớp giờ đang rào rào bàn luận việc giáo viên đi cùng, cậu ta cảm thấy mấy giáo viên đó gọi vậy cho dễ nghe thôi chứ chẳng có bao nhiêu thực lực, nghe mấy người xung quanh thổi phồng đúng là cạn lời.
“Chả hiểu vui vẻ cái gì nữa, trong giới kinh doanh chưa từng nghe tên một giáo viên nào cả, nếu thực sự có bản lĩnh thì đã quen ba tôi từ sớm rồi!” Cậu ta không lớn không nhỏ nói, mấy người xung quanh cũng nghe được.
Cả đám quay sang hỏi: “Trần Tuấn Hoành, công ty nhà cậu có phải Tập đoàn Trần thị không?”
Họ vẫn biết nhà Trần Tuấn Hoành có tiền, nhưng không biết công ty nhà cậu ta là công ty gì, mà vì Trần Tuấn Hoành họ Trần nên họ đều đoán là công ty này, dù sao thì công ty đó cũng làm về vật liệu xây dựng, khá tương tự với Trần Tuấn Hoành nói chuyện công ty nhà cậu ta làm bất động sản.
Trần Tuấn Hoành nghe vậy thì mỉm cười thần bí nói: “Phải hay không thì không tiện nói cho các cậu, dù sao chuyện này cũng phải giữ bí mật cho đến khi tôi tốt nghiệp, nhưng có thể nói cho các cậu, nhà tôi có chức vị ở Trần thị.”
Câu này nghe vừa giống như thừa nhận vừa như không.
Vài bạn học lập tức hiểu là họ đã đoán đúng. Ánh mắt nhìn Trần Tuấn Hoành lập tức càng hâm mộ.
Ngày nào Trần Tuấn Hoành cũng không đăng siêu xe thì đăng đồng hồ đắt tiền lên vòng bạn bè, vừa thấy đã biết không thiếu tiền, nói không chừng mấy đời nhà cậu ta xài cũng không hết tiền.
Giờ biết cậu ta là Thái tử gia của Tập đoàn Trần thị, họ lập tức hiểu ra, trước mắt họ chỉ biết có một Trần thiếu của Trần thị, nghe nói Chủ tịch Tập đoàn Trần thị quả thực có một người con trai nhưng không công khai, không ngờ lại học cùng lớp với họ, thật là may mắn quá.
“Trần Tuấn Hoành, nhà cậu giàu như vậy, bọn tôi thực sự rất hâm mộ cậu.” Các bạn học nói.
“Ồi, cũng có bao nhiêu tiền đâu chứ?” Trần Tuấn Hoành không cho là đúng, “Thế các cậu không biết rồi, Kỷ Lê của ký túc xá bọn tôi còn giàu hơn nhiều, nghe nói cậu ấy chính là khách hàng VIP của trung tâm thương mại sang chảnh nhất tỉnh G chúng ta đó.”
Nghe vậy, mấy bạn học choáng váng hẳn rồi.
“Kỷ Lê?” Họ không quá tin, “Nhưng tôi nhớ cậu ta vẫn phải đi làm thêm hàng ngày mà.”
“Đúng thế, tôi còn thấy cậu ta làm thêm ở quán lẩu, sao mà có tiền được?”
“Đúng đó.”
Trần Tuấn Hoành cũng thấy lạ: “Trước kia ở nhà tôi cũng không nghe nói đến Kỷ Lê, nói thật nhà nào có tiền ở tỉnh G này tôi chả quen, Kỷ Lê cứ như thể đột nhiên xuất hiện vậy.”
Ngay cả Trần Tuấn Hoành cũng không biết thì Kỷ Lê sao có thể là con nhà giàu được, chắc kiểu khá giả thôi, dù sao Trần gia ở tỉnh G cũng cực kỳ có tiếng tăm rồi, Trần Tuấn Hoành này hẳn cũng quen biết không ít trong giới hào môn đâu!
“Tôi cảm thấy chắc cậu ta mạnh miệng thôi đúng không?” Một người suy đoán.
Dù sao cũng đầy người ham hư vinh hay chém gió mà.
“Chắc không phải đâu, tôi còn thấy cả giám đốc trung tâm thương mại tới chào hỏi cậu ta mà.” Trần Tuấn Hoành ra vẻ rất tin tưởng Kỷ Lê.
“Thật sự là giám đốc trung tâm thương mại sao?” Dù suy đoán kiểu này có vẻ không tốt, nhưng họ thực sự không nhịn được.
Câu này khiến Trần Tuấn Hoành hơi dừng lại, cậu ta ra vẻ sửng sốt: “Chắc vậy đó, chỉ là tôi chưa từng gặp giám đốc kia, chắc vừa nhậm chức?”
Ngay cả Trần Tuấn Hoành mỗi ngày đều đi mua đồ hiệu mà còn chưa gặp, trong lòng họ càng thêm khẳng định: “Chắc chắn là Kỷ Lê mạnh miệng mà còn thuê người diễn kịch.”
Trong lòng họ đột nhiên hơi bài xích Kỷ Lê, không thể tưởng tượng được lại có người ghê tởm như vậy, lại còn khoác lác với thiếu gia của Trần thị, đầu bị nước vào à?
Trần Tuấn Hoành không thể tin nổi: “Chắc là không phải thế đâu…..?”
“Sao lại không phải?” Bạn học kia khẳng định, “Cậu ta chính là thuê người diễn kịch đó, nếu không nhà giàu thì sao lại đi làm thêm làm gì? Trải nghiệm cuộc sống à? Tôi chưa từng gặp kẻ nào có tiền mà lại đi trải nghiệm như thế luôn!”
“Đúng đó, ngay từ đầu tôi đã không thích cậu ta rồi, nghe nói cậu ta lôi kéo hai người kia cô lập cậu tôi lại càng không thích!”
Trần Tuấn Hoành nghe họ nói vậy thì có hơi cảm kích, nhưng vẫn tỏ ra không tin Kỷ Lê lại là loại người này: “Chúng ta đừng đoán mò nữa, dù sao cậu ta thế nào tự cậu ta biết là được.”
Sau đó khiến Kỷ Lê phải gọi thật nhiều thật nhiều lần hai chữ kia.
……
Khi Kỷ Lê tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, hôm qua cậu chỉ kịp ăn chút gì đó rồi ngủ như chết, sáng nay Thẩm Thuật Bạch gọi cậu dậy ăn được mấy miếng cháo rồi lại ngủ tiếp.
Giờ tỉnh dậy, cậu nhìn giờ rồi không ngủ tiếp nữa, chiều nay cậu phải đi học, hôm qua đã xin nghỉ rồi, nay không thể xin nghỉ tiếp được.
Cậu ăn trưa với Thẩm Thuật Bạch, lại nghịch điện thoại xong mới đi học.
……
Hôm nay lớp học rất ồn ào, hình như mọi người đều đang vui vẻ thảo luận chuyện gì đó.
An Tuyên và Phạm Thanh ngồi đằng trước cũng đang tán gẫu, thấy Kỷ Lê tới liền gọi cậu qua ngồi rồi mới hỏi: “Sao hôm qua cậu lại xin nghỉ vậy?”
“Nhà tôi có việc.” Kỷ Lê đáp.
“Vậy à.” An Tuyên và Phạm Thanh cũng không định hỏi là chuyện gì.
An Tuyên nhìn Kỷ Lê rồi nói: “Hôm qua cậu không đi học nên chắc cũng không biết cán bộ lớp đang thảo luận chuyện tổ chức tiệc đúng không?”
“Tiệc á?” Kỷ Lê hơi ngơ ngác.
“Đúng nha, nghe nói là tổ chức cho những sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp, lớp khác cũng có, chỉ có lớp mình hơi muộn hơn chút.” An Tuyên đáp.
Quả thực cậu đã nghe nói lớp khác có hoạt động.
Chắc đa phần mọi người đều sẽ thích những bữa tiệc kiểu này.
“Khi nào vậy?” Kỷ Lê hỏi.
“Chắc là tối nay, chắc lát nữa sẽ thu tiền luôn đó.” Phạm Thanh đáp.
Kỷ Lê kinh ngạc: “Nhanh vậy sao? Hôm qua nói hôm nay tổ chức luôn à?”
“Đúng vậy, nhưng cũng may là không quá nhiều, mỗi người 50 đồng là được.”
“Đi đâu tổ chức vậy? Mà là tiệc gì cơ?” Kỷ Lê nghi hoặc.
“Tôi nghe nói là sẽ tới một biệt thự trên núi nấu cơm dã ngoại.”
Nấu cơm dã ngoại thì kiểu gì cũng ăn luôn thôi, Kỷ Lê cảm thấy cũng ổn phết: “Ừ, vậy đi luôn.”
Họ vừa nói thì lớp trưởng cũng bắt đầu thu tiền.
Ba người ngồi bàn đầu nộp tiền đầu tiên, cũng ghi luôn tên vào sổ.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Lê đi ra ngoài chơi cùng bạn học, cậu có hơi hồi hộp.
“Nghe nói tối nay còn có hai giáo viên đi cùng.” Lớp trưởng tiết lộ.
Giáo viên đi……
Kỷ Lê lại càng hồi hộp.
Cậu có một bản năng rất học sinh, đó là sợ giáo viên……
An Tuyên và Phạm Thanh thì lại cảm thấy bình thường, họ học ngành tài chính nên hầu hết các giáo viên đều giữ những chức vụ khá cao bên ngoài, hoặc có hẳn công ty riêng, tuy không có nhiều tiếng tăm nhưng vẫn có thể dọa người. Đã học chuyên ngành này, theo bản năng, họ sẽ sùng bái những người đó, tất nhiên cũng sùng bái cả những giáo viên.
Những người khác lại càng vui hơn, họ đều cảm thấy giáo viên của mình có công ty riêng hoặc có chức vị cao, vậy thì càng phải quan hệ tốt, nói không chừng sau này tốt nghiệp còn có thể được họ giúp đỡ.
“Thật không vậy?” Một loạt các bạn học ngồi ở sau hỏi, “Giáo viên cũng đi cùng sao?”
“Thật đó.” Lớp trưởng cũng rất vui, sau khi ba người nộp tiền và ký tên xong liền bắt đầu nói chuyện phiếm với họ.
Trần Tuấn Hoành tới từ sớm, nhưng cậu ta không ngồi cùng ba người kia mà ngồi một mình ở ghế sau.
Trong lớp giờ đang rào rào bàn luận việc giáo viên đi cùng, cậu ta cảm thấy mấy giáo viên đó gọi vậy cho dễ nghe thôi chứ chẳng có bao nhiêu thực lực, nghe mấy người xung quanh thổi phồng đúng là cạn lời.
“Chả hiểu vui vẻ cái gì nữa, trong giới kinh doanh chưa từng nghe tên một giáo viên nào cả, nếu thực sự có bản lĩnh thì đã quen ba tôi từ sớm rồi!” Cậu ta không lớn không nhỏ nói, mấy người xung quanh cũng nghe được.
Cả đám quay sang hỏi: “Trần Tuấn Hoành, công ty nhà cậu có phải Tập đoàn Trần thị không?”
Họ vẫn biết nhà Trần Tuấn Hoành có tiền, nhưng không biết công ty nhà cậu ta là công ty gì, mà vì Trần Tuấn Hoành họ Trần nên họ đều đoán là công ty này, dù sao thì công ty đó cũng làm về vật liệu xây dựng, khá tương tự với Trần Tuấn Hoành nói chuyện công ty nhà cậu ta làm bất động sản.
Trần Tuấn Hoành nghe vậy thì mỉm cười thần bí nói: “Phải hay không thì không tiện nói cho các cậu, dù sao chuyện này cũng phải giữ bí mật cho đến khi tôi tốt nghiệp, nhưng có thể nói cho các cậu, nhà tôi có chức vị ở Trần thị.”
Câu này nghe vừa giống như thừa nhận vừa như không.
Vài bạn học lập tức hiểu là họ đã đoán đúng. Ánh mắt nhìn Trần Tuấn Hoành lập tức càng hâm mộ.
Ngày nào Trần Tuấn Hoành cũng không đăng siêu xe thì đăng đồng hồ đắt tiền lên vòng bạn bè, vừa thấy đã biết không thiếu tiền, nói không chừng mấy đời nhà cậu ta xài cũng không hết tiền.
Giờ biết cậu ta là Thái tử gia của Tập đoàn Trần thị, họ lập tức hiểu ra, trước mắt họ chỉ biết có một Trần thiếu của Trần thị, nghe nói Chủ tịch Tập đoàn Trần thị quả thực có một người con trai nhưng không công khai, không ngờ lại học cùng lớp với họ, thật là may mắn quá.
“Trần Tuấn Hoành, nhà cậu giàu như vậy, bọn tôi thực sự rất hâm mộ cậu.” Các bạn học nói.
“Ồi, cũng có bao nhiêu tiền đâu chứ?” Trần Tuấn Hoành không cho là đúng, “Thế các cậu không biết rồi, Kỷ Lê của ký túc xá bọn tôi còn giàu hơn nhiều, nghe nói cậu ấy chính là khách hàng VIP của trung tâm thương mại sang chảnh nhất tỉnh G chúng ta đó.”
Nghe vậy, mấy bạn học choáng váng hẳn rồi.
“Kỷ Lê?” Họ không quá tin, “Nhưng tôi nhớ cậu ta vẫn phải đi làm thêm hàng ngày mà.”
“Đúng thế, tôi còn thấy cậu ta làm thêm ở quán lẩu, sao mà có tiền được?”
“Đúng đó.”
Trần Tuấn Hoành cũng thấy lạ: “Trước kia ở nhà tôi cũng không nghe nói đến Kỷ Lê, nói thật nhà nào có tiền ở tỉnh G này tôi chả quen, Kỷ Lê cứ như thể đột nhiên xuất hiện vậy.”
Ngay cả Trần Tuấn Hoành cũng không biết thì Kỷ Lê sao có thể là con nhà giàu được, chắc kiểu khá giả thôi, dù sao Trần gia ở tỉnh G cũng cực kỳ có tiếng tăm rồi, Trần Tuấn Hoành này hẳn cũng quen biết không ít trong giới hào môn đâu!
“Tôi cảm thấy chắc cậu ta mạnh miệng thôi đúng không?” Một người suy đoán.
Dù sao cũng đầy người ham hư vinh hay chém gió mà.
“Chắc không phải đâu, tôi còn thấy cả giám đốc trung tâm thương mại tới chào hỏi cậu ta mà.” Trần Tuấn Hoành ra vẻ rất tin tưởng Kỷ Lê.
“Thật sự là giám đốc trung tâm thương mại sao?” Dù suy đoán kiểu này có vẻ không tốt, nhưng họ thực sự không nhịn được.
Câu này khiến Trần Tuấn Hoành hơi dừng lại, cậu ta ra vẻ sửng sốt: “Chắc vậy đó, chỉ là tôi chưa từng gặp giám đốc kia, chắc vừa nhậm chức?”
Ngay cả Trần Tuấn Hoành mỗi ngày đều đi mua đồ hiệu mà còn chưa gặp, trong lòng họ càng thêm khẳng định: “Chắc chắn là Kỷ Lê mạnh miệng mà còn thuê người diễn kịch.”
Trong lòng họ đột nhiên hơi bài xích Kỷ Lê, không thể tưởng tượng được lại có người ghê tởm như vậy, lại còn khoác lác với thiếu gia của Trần thị, đầu bị nước vào à?
Trần Tuấn Hoành không thể tin nổi: “Chắc là không phải thế đâu…..?”
“Sao lại không phải?” Bạn học kia khẳng định, “Cậu ta chính là thuê người diễn kịch đó, nếu không nhà giàu thì sao lại đi làm thêm làm gì? Trải nghiệm cuộc sống à? Tôi chưa từng gặp kẻ nào có tiền mà lại đi trải nghiệm như thế luôn!”
“Đúng đó, ngay từ đầu tôi đã không thích cậu ta rồi, nghe nói cậu ta lôi kéo hai người kia cô lập cậu tôi lại càng không thích!”
Trần Tuấn Hoành nghe họ nói vậy thì có hơi cảm kích, nhưng vẫn tỏ ra không tin Kỷ Lê lại là loại người này: “Chúng ta đừng đoán mò nữa, dù sao cậu ta thế nào tự cậu ta biết là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.