Chương 94: Chủ Thần
Phù Bạch Khúc
18/06/2024
Yến Chiêu bảo ngươi tới?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Ngân hà lộng lẫy, áng trăng sáng rọi, giữa cỏ cây được điểm xuyết vài ánh sáng đom đóm nhàn nhạt, bị gió đêm khẽ thổi tan.
Kỳ Dạ trở về thời khắc của hiện tại.
Thời gian ở nơi này vẫn còn dừng lại đúng lúc trước khi hắn xuyên không, không xê dịch một giây phút nào.
Thanh niên áo đen nhìn hắn, giọng điệu cổ quái: “Xem ra đã thành công.”
Kỳ Dạ liếc nhìn hắn ta một cái, nâng tay quét qua một trận gió mạnh, thổi rớt mũ áo choàng đen của người thanh niên.
Mái tóc đen buông xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ của Tư Mã Phục.
Thân là người mang đại vận khí, diện mạo của Tư Mã Phục vốn không thể bắt bẻ. Hắn chết ở tuổi 17, dáng vẻ hiện tại là thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, mái tóc dài của người xưa cũng được cắt tỉa thành tóc ngắn gọn gàng.
Dù sao cũng đã đảm đương chức vị thần sử qua nhiều năm, thời đại nào thế giới nào cũng đã từng đi qua, cải tiến ngoại hình thành người hiện đại cũng là chuyện hết sức bình thường.
Kỳ Dạ lành lạnh nhìn chằm chằm hắn: “Tư Mã Phục, giờ ngươi còn giả vờ với ta làm gì?”
Ngay từ đầu đã trưng ra cái tư thái thế ngoại cao nhân kia cho ai xem chứ? Cách thức trao lại nửa viên thần cách cho hắn có thể nói là vô cùng thô bạo, còn bảo hắn cái gì mà tỉnh rồi cũng đừng giả chết, giải thích nguyên nhân hồi tưởng thì đầy mặt không tình nguyện. Ngay cả Yến Chiêu cũng không dám ngông cuồng như vậy.
Đây là thái độ của một tên thần sử quèn đối với Chủ Thần?
Tư Mã Phục bị vạch trần thân phận cũng không hoảng loạn, hai tay dang ra, cười nói: “Không còn cách nào mà, thời điểm ngài nhỏ yếu không nhiều lắm, không nhân cơ hội này trả thù một chút, khẩu khí này của ta cũng không nuốt trôi được, Tà Thần đại nhân...... Hoặc ta nên cung kính gọi ngài một tiếng Chủ Thần đại nhân.”
Tuy rằng không giống với vị ở Vạn Thần giới kia, nhưng vị trước mắt này cũng là một Chủ Thần không hơn không kém.
Thời không của hiện tại đã qua 2500 năm, nhưng Tư Mã Phục trở thành thần sử, bươn trải nhiều năm nhiều tháng trong các thế giới khác nhau, nên được cộng lên thành mấy vạn năm, đương nhiên là mạnh hơn chút xíu so với Tà Thần một vạn tuổi.
Nhưng rất hiển nhiên, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Chủ Thần Kỳ Dạ.
Năm đó Tư Mã Phục mù mờ nhận lấy nhiệm vụ “2500 năm sau mang thần cách Chủ Thần trở về tìm ta” được Kỳ Dạ giao cho, thực sự không hiểu gì, không biết xuống tay từ đâu. Rất nhanh sau đó, hắn gia nhập Cục Quản Lý Thời Không, bắt đầu công việc của một thần sử, lấy tốc độ kinh người đạt được những thành tích phi thường, được bình chọn là nhân viên ưu tú nhất, và hiện tại hắn được làm ở tầng cao cấp, địa vị chỉ sau cục trưởng và phó cục trưởng.
Lý Thanh Đường được đặc cách tuyển dụng bởi có Kỳ Dạ tiến cử. Ban đầu năng lực của nàng giữa tầng nhân viên của Cục Quản Lý Thời Không không tính là xuất sắc, dù sao đám nhân viên này lúc sinh thời ai ai cũng đều là long phượng giữa hàng ngàn hàng vạn con người, cũng đều có sự kiêu ngạo của riêng mình, coi thường người không xứng với chức vị. Tư Mã Phục hộ giá hộ tống đặc biệt săn sóc nàng suốt cả quá trình, cùng nhau làm nhiệm vụ hai người, khiến nàng mất một đoạn thời gian rất dài đều phải chịu những lời phê bình ngầm của đám nhân viên khác.
Tuy nhiên, theo thời gian, năng lực nghiệp vụ của Lý Thanh Đường cũng đã thuần thục hơn rất nhiều, đã trưởng thành trở thành một thần sử cực kỳ ưu tú, có thể độc lập hoàn thành những nhiệm vụ cao cấp có độ khó cao, không còn bị gán cái mác tên Tư Mã Phục.
Nhưng bảo hai người họ cởi trói cho nhau là chuyện không thể nào, bọn họ lĩnh giấy chứng nhận kết hôn ở Cục Dân Chính Thời Không, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ hai người đều không khác gì đi hưởng tuần trăng mật.
Cuộc sống đắm mình trong thế giới nhiệm vụ trôi qua rất nhanh, trước khi đại thế giới xảy ra chuyện lớn gần đây, cường độ công tác của bọn họ không tính là cao, thường thường mỗi lần tới một thế giới chính là sống cả một quãng đời. Đơn vị thời gian ở thế giới Tu chân phải tới hơn ngàn năm mới đếm hết được. Giữa đống nhiệm vụ dài đằng đẵng, Tư Mã Phục suýt thì quên mất việc mà Kỳ Dạ đã giao cho hắn lúc trước.
Chức vị ở Cục Quản Lý Thời Không càng cao, quyền hạn mà Tư Mã Phục có thể xem tới càng nhiều. Hắn biết được rằng thế giới gốc của mình là thế giới đánh số 999, thần minh lúc trước đã giao nhiệm vụ cho hắn là Tà Thần thế giới 999. Nhưng hắn vẫn chưa rõ, một thế giới con non trẻ như vậy, vị Tà Thần kia tuyệt đối không thể là Chủ Thần trong vòng 2500 năm sau, làm sao có thể xuyên qua thời không trở về hoàng triều Đại Lê, bảo Tư Mã Phục 2500 năm sau mang thần cách Chủ Thần tới giao cho hắn?
Thần cách Chủ Thần có được dễ dàng như vậy sao? Chủ Thần đại nhân chính là vị duy nhất trong Vạn Thần giới kia! Cũng chính là vị đã một tay sáng lập ra Cục Quản Lý Thời Không. Hắn có làm gì đi chăng nữa cũng không có khả năng trực tiếp đi đào thần cách người lãnh đạo của mình, trừ khi hắn không muốn sống nữa.
Biết càng nhiều, Tư Mã Phục càng không hiểu được nhiệm vụ Tà Thần đã để lại cho hắn, dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Gần đây Dung Dữ - người mang đại vận của thế giới 6666 đã thức tỉnh rồi chạy trốn, lấy năng lực của chính bản thân san bằng vô số thế giới trong đại thế giới, toàn bộ nhân viên trong Cục Quản Lý Thời Không đều bận đến bù đầu, Tư Mã Phục cũng không ngoại lệ.
Nói đến vị Dung Dữ kia, trong lòng Tư Mã Phục cảm thấy rất rất kinh ngạc. Sau khi làm việc tại tầng cao cấp ở Cục Quản Lý Thời Không, hắn đã từng phải đối phó với không ít kẻ trốn chạy. Phần lớn những kẻ trốn chạy đều là người mang đại vận khí sau khi đã thức tỉnh, bởi vì không cam lòng tuân theo vận mệnh được sắp đặt nên chạy tới tiểu thế giới. Đồng dạng là người mang đại vận đã từng thức tỉnh, Tư Mã Phục cộng hưởng rất tốt trong vấn đề này, sau khi tóm được kẻ trốn chạy có hành vi phạm tội không quá nghiêm trọng đều sẽ lấy tình lấy lý ra thuyết phục, dẫn dắt bọn họ gia nhập Cục Quản Lý Thời Không, cung cấp sức lao động cho cục.
Tưởng rằng ý thức linh hồn của hắn đã đủ cường đại, năm đó cũng thức tỉnh dưới kích thích bởi mị hoặc của Trần Mị Nhi. Sau khi thức tỉnh đã lờ mờ ý thức được ả Trần Mị Nhi đó có thể là nhân vật công lược từ dị thế, nhưng lại không biết phải phá tan cục diện này thế nào, chỉ có thể dùng cái chết để kết thúc. Hắn cũng ý thức được trên đời này có lẽ có sự tồn tại của thần minh, nhưng lại không biết thần minh rốt cuộc đang ở phương nào.
Nhưng vị Dung Dữ kia thức tỉnh một cách tự nhiên mà không cần chịu bất kỳ kích thích nào từ bên ngoài, nguyên nhân thức tỉnh đơn giản là vì không muốn ở bên nữ chính do vận mệnh đã sắp đặt sẵn. Sau đó bởi người mang đại vận không tuân theo kịch bản sẽ khiến thế giới sụp đổ, Cục Quản Lý Thời Không đã phái 108 vị thần sử đi tu sửa tuyến thế giới. Đầu tiên là để thần sử tới hợp tác cho hắn ta và nữ chính, thất bại. Sau đó lại để thần sử nữ tự mình tới tấn công hắn, thất bại. Cuối cùng phải phái thần sử nam tới tấn công hắn, vẫn thất bại.
Sau đó vị mang đại vận đó thậm chí đã nhận thấy được sự tồn tại của Cục Quản Lý Thời Không, thẳng tay giết sạch toàn bộ thần sử được truyền tống tới rồi khôi phục sự sống cho bọn họ, về sau thức tỉnh đã hoàn toàn nhập ma, đánh bại thần minh thế giới 6666 khiến bọn họ không thể thông tri lên cấp trên, lẳng lặng thoát ly khỏi thế giới.
Đây là linh hồn cường đại đến cỡ nào.
Nhưng cuối cùng cũng không thành công che trời vượt biển, bởi sức mạnh nhập ma bùng nổ khiến một đống thế giới bị san bằng, nhất cử thành danh, còn kinh động đến Chủ Thần đại nhân tự tay đuổi giết.
Quả thực là một kẻ trốn chạy theo khuôn mẫu sách giáo khoa.
Nếu không phải vì lập trường đối lập nhau, Tư Mã Phục rất muốn đưa nhân tài như này quy về Cục Quản Lý Thời Không, một người mạnh hơn cả trăm người. Đáng tiếc rằng vị kia phạm phải lỗi lầm quá nghiêm trọng, sau khi bị Chủ Thần đại nhân bắt về chỉ có đường chết.
Tư Mã Phục vừa tiếc hận thiên tài bị số phận định sẵn sẽ gục ngã, vừa phải cẩn trọng tới chữa trị cho những thế giới bị san bằng, oán giận Dung Dữ đã khiến hắn bị áp lực công việc đè nặng.
Cho tới khi hắn được triệu hồi, Chủ Thần đại nhân muốn gặp hắn.
Tư Mã Phục cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Chỉ có cục trưởng và phó cục trưởng của Cục Quản Lý Thời Không mới có tư cách yết kiến Chủ Thần đại nhân, hắn không biết Chủ Thần đại nhân đột nhiên muốn triệu kiến hắn vì việc gì.
Đó là chủ của vạn thần, ngay cả thần minh khi gặp ngài đều phải cúi đầu hành lễ, tuy rằng Tư Mã Phục đã trải qua vô vàn sóng to gió lớn cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Lúc gặp mặt, hắn thậm chí còn không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn vị đại nhân kia một lần.
Sau đó vị đại nhân ấy ném cho hắn nửa viên thần cách Chủ Thần, bảo hắn tới thế giới 999 giao cho Tà Thần.
Sau đó lại không chút cảm tình nào nói một đoạn dài về việc cứu vớt Tuyết Thần kia, bảo hắn thuật lại cho Tà Thần nghe.
Tư Mã Phục lập tức nhớ lại nhiệm vụ Tà Thần năm đó đã giao cho hắn.
Hắn cầm nửa viên thần cách Chủ Thần, khiếp sợ nói: “Chủ Thần đại nhân, đây là thần cách của ngài sao?”
Ai ai cũng biết, Chủ Thần đại nhân là vị Chủ Thần duy nhất giữa đại thế giới. Nửa viên thần cách Chủ Thần này nếu không phải của ngài, thì không còn một ai có khả năng đó.
Chủ Thần đại nhân vậy mà đào ra một nửa thần cách, trao cho Tà Thần của một thế giới tân sinh?
Chủ Thần nhàn nhạt nói: “Không phải.” Nhưng cũng không giải thích gì thêm.
Không phải? Vậy nửa viên thần cách Chủ Thần này là của ai? Tư Mã Phục cảm thấy tò mò, nhưng cũng biết rằng đó là thứ hắn không thể hỏi nhiều.
Đồ vật nằm trong lòng bàn tay giống như một củ khoai lang nóng, đó chính là nửa viên thần cách Chủ Thần......
Tư Mã Phục lại cẩn thận hỏi: “Chủ Thần đại nhân, vật trân quý ấy, sao ngài không tự mình đưa tới?”
Giọng nói Chủ Thần vẫn lạnh nhạt trước sau như một: “Tạm thời ta không muốn nhìn thấy hắn.”
Dừng lại một chút, thêm vào điểm cười lạnh: “Sợ không nhịn được lại đánh hắn.”
Tư Mã Phục: “......”
Hắn đang định lĩnh mệnh cáo lui, Chủ Thần lại gọi hắn lại: “Còn một việc nữa.”
“Ngài nói đi ạ.”
“Huỷ bỏ lệnh truy nã Dung Dữ.” Chủ Thần suy tư trong chốc lát, “Sau đó ghim một tin nhắn xin lỗi lên đầu.”
Tư Mã Phục sửng sốt: “Dung Dữ tội ác tày trời......”
“Không phải hắn làm.”
Tư Mã Phục cảm thấy bản thân mình nhất định gặp ảo giác rồi, bằng không sao hắn có thể nghe ra một sự sung sướng từ câu nói ấy.
Hắn lại hỏi: “Vậy...... tin nhắn xin lỗi đó ai viết ạ?”
Chủ Thần nhàn nhạt nói: “Ta viết.”
Tư Mã Phục: “???”
Hắn thực sự không thể hiểu nổi mấy vị thần minh này.
_
Cứ như vậy, Tư Mã Phục mang theo nửa viên thần cách Chủ Thần nhảy xuống thế giới 999 với tất cả những gì đã phát sinh trước đó.
Thực ra trong một khoảng thời gian khá là dài, ấn tượng của Tư Mã Phục về vị Tà Thần này đều đã phai nhạt gần hết, sâu trong thâm tâm cũng rất cảm kích hắn. Nếu không phải trước kia Tà Thần đề đơn tiến cử, hắn cũng không thể chân chính ở bên Đường Đường vĩnh viễn như bây giờ.
Chỉ là khi đã thực sự gặp mặt lại, Tư Mã Phục mới nhớ ra, Tà Thần phải trở về để cứu Tuyết Thần của hắn ta.
Nói cách khác, Tà Thần đương nhiên sẽ trở lại hoàng triều Đại Lê, vì để bảo hộ Tuyết Thần mà bỏ bê nhiệm vụ, thấy hắn và Đường Đường chết mà không cứu, mọi chuyện xảy ra giống hệt như năm đó.
Hơn nữa Tà Thần lại còn để lại câu danh ngôn kia cho hắn: “Không còn cách nào khác, nếu các ngươi không chết, bảo bối của ta sẽ phải bước lên tử lộ. Vậy chỉ có thể mời các ngươi tự tìm chết mà thôi.”
......
Hắn, mà, không, bực, mới, không, phải, người!
Thái độ của hắn ác liệt một tí thì làm sao, hắn giả vờ giả vịt một tí thì làm sao! Hắn biết rõ vị thần này trở về thấy chết mà không cứu, chẳng lẽ còn có thể ôn tồn được sao?
Tư Mã Phục cảm thấy, đây quả là chuyện thường tình giữa đời người.
Dù sao cũng đang vội, hắn giúp được.
Kỳ Dạ cũng không để tâm hắn đang mạo phạm, chỉ hỏi một câu: “Yến Chiêu bảo ngươi tới?”
Tư Mã Phục sửng sốt.
Yến Chiêu là ai?
“Người lãnh đạo trực tiếp của ngươi, tên huý của vị Chủ Vạn Thần kia.” Kỳ Dạ nhìn ra nghi vấn của hắn, “Hừ” một tiếng, “Làm việc cho hắn bao nhiêu năm như vậy, ngay cả tên hắn mà cũng không biết, lợi hại ghê.”
Tư Mã Phục: “..... Tôn huý của Chủ Thần đại nhân, đâu phải thứ mà bọn ta có thể biết được.”
“Biết ngay là hắn sẽ không tự mình tới gặp ta mà, nên năm đó ta mới bảo ngươi mang thần cách tới giao cho ta.” Kỳ Dạ thản nhiên nói.
Lúc hắn xuyên tới hoàng triều Đại Lê đã khôi phục toàn bộ ký ức, thời điểm khi gửi thư tiến cử Lý Thanh Đường cho Yến Chiêu, nội dung viết trong đó là kiểu này ——
Họ Yến, lâu rồi chưa gặp, ta nhớ ra hết rồi, nhờ ngươi giúp tí việc. Thời không hiện tại ta đang ở là hoàng triều Đại Lê thế giới 999. 2500 năm sau tại thế giới 999, Lê Tẫn sẽ đến gây sự, khi đó ta không phải đối thủ của gã, phiền ngươi tới thịt hắn giùm, lấy nửa viên thần cách của gã đưa cho ta, để ta khôi phục một chút ký ức và sức mạnh, thuận tiện nhắc nhở ta trở lại quá khứ cứu Trà Trà. Đương nhiên ta biết ngươi có thể rất không muốn gặp ta, cho nên ta tặng ngươi thần sử Tư Mã Phục này, ngươi giao mọi chuyện cho hắn là được. Còn có một người tên là Lý Thanh Đường, người nhà Tư Mã Phục, khi nào chiêu mộ thần sử thì tiện thể mang nàng ấy đi luôn, cảm tạ huynh đệ.
Yến Chiêu đọc thư xong, mặt không cảm xúc xé nát ngay tại chỗ.
Kỳ Dạ có mặt mũi nào mà đem gánh nặng giữ gìn an ninh trật tự của đại thế giới ùn hết cho hắn, chính mình thì phủi tay làm chưởng quầy phía sau, nhiều lần lặp đi lặp lại áp bức giá trị của hắn!!!
Nhưng mà tức thì cứ tức, Yến Chiêu vẫn đến thế giới 999 ở 2500 năm sau tự tay làm thịt Lê Tẫn, triệu kiến Tư Mã Phục, đưa nửa viên thần cách cho hắn ta, bảo hắn chạy tới nhắc nhở Kỳ Dạ.
Yến Chiêu biết Tuyết Thần quan trọng như thế nào với Kỳ Dạ. Trước kia, Kỳ Dạ tự nguyện từ bỏ cạnh tranh Chủ Vạn Thần, đó chính là vì vị Tuyết Thần ấy.
Hắn không thể lấy việc này ra đùa giỡn.
Nửa viên thần cách đó không phải của Yến Chiêu, cũng không phải của Kỳ Dạ. Yến Chiêu còn chưa tới mức đào thần cách của bản thân đi thành toàn cho Kỳ Dạ, hắn không có giao tình đó. Nửa viên thần cách của Kỳ Dạ đã trao cho Tuyết Thần từ lâu, cũng không có khả năng sẽ hợp hai thành một.
Thời gian có thể chảy ngược, nhưng thần cách không thể phục chế. Bằng không với năng lực khống chế thời không không bị ảnh hưởng bởi những nghịch lý từ không gian và thời gian của Chủ Thần, không ngừng trở về quá khứ đào thần cách của bản thân, chẳng phải như thế sẽ có thể tích luỹ thần cách Chủ Thần một cách không giới hạn, dễ dàng tạo thần sao?
Loại tình huống phá hỏng cân bằng này hiển nhiên không thể xảy ra.
Đại thế giới có thể có rất nhiều thế giới song song tương tự, trên những thế giới đó tồn tại những con người tương tự. Nhưng thần minh vĩnh viễn là độc nhất vô nhị, sinh mệnh của bọn họ vô hạn, vì vậy sẽ không có kiếp sau, cũng không thể trọng sinh, một khi đã ngã xuống, chính là ngã xuống thực sự. Thậm chí nếu có chảy ngược thời gian cũng không có cách nào cứu vớt lại, bởi vì thần cách không thể phục chế, không có chính là không có.
Trừ khi, ngay tại lúc tiến hành chảy ngược thời gian, dâng lên một viên thần cách khác để cứu người ấy.
Có thể đồng thời làm được hai việc này, chỉ có cảnh giới Chủ Thần. Nhưng mặc dù là Chủ Thần, cũng vì thế mà tổn thương nguyên khí nghiêm trọng —— đào ra nửa viên thần cách của chính mình, sẽ không bao giờ có thể đột phá Chủ Thần.
Nên khi Kỳ Dạ cắt lấy nửa viên thần cách Chủ Thần của hắn trao cho Tuyết Thần, thần cách của hắn đã không hề còn khả năng hoàn chỉnh lại. Trừ khi hắn thu lại nửa viên đã tặng cho Tuyết Thần, nhưng tình huống này càng không thể xảy ra.
Thần cách của hắn và Tuyết Thần đều không hoàn chỉnh, cho nên không thể đột phá cảnh giới Chủ Thần, phải chịu sự áp chế từ quy tắc thế giới, thực lực trở nên cực kỳ nhỏ yếu.
Pháp tắc thế giới đã quy định, thế giới tân sinh không thể xuất hiện thần minh cường đại vượt mức.
Nhưng may mắn thay, Lê Tẫn cũng là một vị Chủ Thần.
Kỳ Dạ sẽ không bao giờ lấy lại thần cách mà chính hắn đã tặng cho Trà Trà, nhưng đào lấy thần cách của Lê Tẫn thì không chút khách khí.
Cái gì cơ? Hắn đánh không lại Lê Tẫn?
Vậy cứ để huynh đệ tốt Yến Chiêu làm đi.
++++++
Đúng là con người họ Lê số khổ:))))))))
23/10/2021
Truyện chỉ đăng trên W.️.t.t.️.️.d của chính chủ
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Ngân hà lộng lẫy, áng trăng sáng rọi, giữa cỏ cây được điểm xuyết vài ánh sáng đom đóm nhàn nhạt, bị gió đêm khẽ thổi tan.
Kỳ Dạ trở về thời khắc của hiện tại.
Thời gian ở nơi này vẫn còn dừng lại đúng lúc trước khi hắn xuyên không, không xê dịch một giây phút nào.
Thanh niên áo đen nhìn hắn, giọng điệu cổ quái: “Xem ra đã thành công.”
Kỳ Dạ liếc nhìn hắn ta một cái, nâng tay quét qua một trận gió mạnh, thổi rớt mũ áo choàng đen của người thanh niên.
Mái tóc đen buông xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ của Tư Mã Phục.
Thân là người mang đại vận khí, diện mạo của Tư Mã Phục vốn không thể bắt bẻ. Hắn chết ở tuổi 17, dáng vẻ hiện tại là thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, mái tóc dài của người xưa cũng được cắt tỉa thành tóc ngắn gọn gàng.
Dù sao cũng đã đảm đương chức vị thần sử qua nhiều năm, thời đại nào thế giới nào cũng đã từng đi qua, cải tiến ngoại hình thành người hiện đại cũng là chuyện hết sức bình thường.
Kỳ Dạ lành lạnh nhìn chằm chằm hắn: “Tư Mã Phục, giờ ngươi còn giả vờ với ta làm gì?”
Ngay từ đầu đã trưng ra cái tư thái thế ngoại cao nhân kia cho ai xem chứ? Cách thức trao lại nửa viên thần cách cho hắn có thể nói là vô cùng thô bạo, còn bảo hắn cái gì mà tỉnh rồi cũng đừng giả chết, giải thích nguyên nhân hồi tưởng thì đầy mặt không tình nguyện. Ngay cả Yến Chiêu cũng không dám ngông cuồng như vậy.
Đây là thái độ của một tên thần sử quèn đối với Chủ Thần?
Tư Mã Phục bị vạch trần thân phận cũng không hoảng loạn, hai tay dang ra, cười nói: “Không còn cách nào mà, thời điểm ngài nhỏ yếu không nhiều lắm, không nhân cơ hội này trả thù một chút, khẩu khí này của ta cũng không nuốt trôi được, Tà Thần đại nhân...... Hoặc ta nên cung kính gọi ngài một tiếng Chủ Thần đại nhân.”
Tuy rằng không giống với vị ở Vạn Thần giới kia, nhưng vị trước mắt này cũng là một Chủ Thần không hơn không kém.
Thời không của hiện tại đã qua 2500 năm, nhưng Tư Mã Phục trở thành thần sử, bươn trải nhiều năm nhiều tháng trong các thế giới khác nhau, nên được cộng lên thành mấy vạn năm, đương nhiên là mạnh hơn chút xíu so với Tà Thần một vạn tuổi.
Nhưng rất hiển nhiên, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Chủ Thần Kỳ Dạ.
Năm đó Tư Mã Phục mù mờ nhận lấy nhiệm vụ “2500 năm sau mang thần cách Chủ Thần trở về tìm ta” được Kỳ Dạ giao cho, thực sự không hiểu gì, không biết xuống tay từ đâu. Rất nhanh sau đó, hắn gia nhập Cục Quản Lý Thời Không, bắt đầu công việc của một thần sử, lấy tốc độ kinh người đạt được những thành tích phi thường, được bình chọn là nhân viên ưu tú nhất, và hiện tại hắn được làm ở tầng cao cấp, địa vị chỉ sau cục trưởng và phó cục trưởng.
Lý Thanh Đường được đặc cách tuyển dụng bởi có Kỳ Dạ tiến cử. Ban đầu năng lực của nàng giữa tầng nhân viên của Cục Quản Lý Thời Không không tính là xuất sắc, dù sao đám nhân viên này lúc sinh thời ai ai cũng đều là long phượng giữa hàng ngàn hàng vạn con người, cũng đều có sự kiêu ngạo của riêng mình, coi thường người không xứng với chức vị. Tư Mã Phục hộ giá hộ tống đặc biệt săn sóc nàng suốt cả quá trình, cùng nhau làm nhiệm vụ hai người, khiến nàng mất một đoạn thời gian rất dài đều phải chịu những lời phê bình ngầm của đám nhân viên khác.
Tuy nhiên, theo thời gian, năng lực nghiệp vụ của Lý Thanh Đường cũng đã thuần thục hơn rất nhiều, đã trưởng thành trở thành một thần sử cực kỳ ưu tú, có thể độc lập hoàn thành những nhiệm vụ cao cấp có độ khó cao, không còn bị gán cái mác tên Tư Mã Phục.
Nhưng bảo hai người họ cởi trói cho nhau là chuyện không thể nào, bọn họ lĩnh giấy chứng nhận kết hôn ở Cục Dân Chính Thời Không, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ hai người đều không khác gì đi hưởng tuần trăng mật.
Cuộc sống đắm mình trong thế giới nhiệm vụ trôi qua rất nhanh, trước khi đại thế giới xảy ra chuyện lớn gần đây, cường độ công tác của bọn họ không tính là cao, thường thường mỗi lần tới một thế giới chính là sống cả một quãng đời. Đơn vị thời gian ở thế giới Tu chân phải tới hơn ngàn năm mới đếm hết được. Giữa đống nhiệm vụ dài đằng đẵng, Tư Mã Phục suýt thì quên mất việc mà Kỳ Dạ đã giao cho hắn lúc trước.
Chức vị ở Cục Quản Lý Thời Không càng cao, quyền hạn mà Tư Mã Phục có thể xem tới càng nhiều. Hắn biết được rằng thế giới gốc của mình là thế giới đánh số 999, thần minh lúc trước đã giao nhiệm vụ cho hắn là Tà Thần thế giới 999. Nhưng hắn vẫn chưa rõ, một thế giới con non trẻ như vậy, vị Tà Thần kia tuyệt đối không thể là Chủ Thần trong vòng 2500 năm sau, làm sao có thể xuyên qua thời không trở về hoàng triều Đại Lê, bảo Tư Mã Phục 2500 năm sau mang thần cách Chủ Thần tới giao cho hắn?
Thần cách Chủ Thần có được dễ dàng như vậy sao? Chủ Thần đại nhân chính là vị duy nhất trong Vạn Thần giới kia! Cũng chính là vị đã một tay sáng lập ra Cục Quản Lý Thời Không. Hắn có làm gì đi chăng nữa cũng không có khả năng trực tiếp đi đào thần cách người lãnh đạo của mình, trừ khi hắn không muốn sống nữa.
Biết càng nhiều, Tư Mã Phục càng không hiểu được nhiệm vụ Tà Thần đã để lại cho hắn, dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Gần đây Dung Dữ - người mang đại vận của thế giới 6666 đã thức tỉnh rồi chạy trốn, lấy năng lực của chính bản thân san bằng vô số thế giới trong đại thế giới, toàn bộ nhân viên trong Cục Quản Lý Thời Không đều bận đến bù đầu, Tư Mã Phục cũng không ngoại lệ.
Nói đến vị Dung Dữ kia, trong lòng Tư Mã Phục cảm thấy rất rất kinh ngạc. Sau khi làm việc tại tầng cao cấp ở Cục Quản Lý Thời Không, hắn đã từng phải đối phó với không ít kẻ trốn chạy. Phần lớn những kẻ trốn chạy đều là người mang đại vận khí sau khi đã thức tỉnh, bởi vì không cam lòng tuân theo vận mệnh được sắp đặt nên chạy tới tiểu thế giới. Đồng dạng là người mang đại vận đã từng thức tỉnh, Tư Mã Phục cộng hưởng rất tốt trong vấn đề này, sau khi tóm được kẻ trốn chạy có hành vi phạm tội không quá nghiêm trọng đều sẽ lấy tình lấy lý ra thuyết phục, dẫn dắt bọn họ gia nhập Cục Quản Lý Thời Không, cung cấp sức lao động cho cục.
Tưởng rằng ý thức linh hồn của hắn đã đủ cường đại, năm đó cũng thức tỉnh dưới kích thích bởi mị hoặc của Trần Mị Nhi. Sau khi thức tỉnh đã lờ mờ ý thức được ả Trần Mị Nhi đó có thể là nhân vật công lược từ dị thế, nhưng lại không biết phải phá tan cục diện này thế nào, chỉ có thể dùng cái chết để kết thúc. Hắn cũng ý thức được trên đời này có lẽ có sự tồn tại của thần minh, nhưng lại không biết thần minh rốt cuộc đang ở phương nào.
Nhưng vị Dung Dữ kia thức tỉnh một cách tự nhiên mà không cần chịu bất kỳ kích thích nào từ bên ngoài, nguyên nhân thức tỉnh đơn giản là vì không muốn ở bên nữ chính do vận mệnh đã sắp đặt sẵn. Sau đó bởi người mang đại vận không tuân theo kịch bản sẽ khiến thế giới sụp đổ, Cục Quản Lý Thời Không đã phái 108 vị thần sử đi tu sửa tuyến thế giới. Đầu tiên là để thần sử tới hợp tác cho hắn ta và nữ chính, thất bại. Sau đó lại để thần sử nữ tự mình tới tấn công hắn, thất bại. Cuối cùng phải phái thần sử nam tới tấn công hắn, vẫn thất bại.
Sau đó vị mang đại vận đó thậm chí đã nhận thấy được sự tồn tại của Cục Quản Lý Thời Không, thẳng tay giết sạch toàn bộ thần sử được truyền tống tới rồi khôi phục sự sống cho bọn họ, về sau thức tỉnh đã hoàn toàn nhập ma, đánh bại thần minh thế giới 6666 khiến bọn họ không thể thông tri lên cấp trên, lẳng lặng thoát ly khỏi thế giới.
Đây là linh hồn cường đại đến cỡ nào.
Nhưng cuối cùng cũng không thành công che trời vượt biển, bởi sức mạnh nhập ma bùng nổ khiến một đống thế giới bị san bằng, nhất cử thành danh, còn kinh động đến Chủ Thần đại nhân tự tay đuổi giết.
Quả thực là một kẻ trốn chạy theo khuôn mẫu sách giáo khoa.
Nếu không phải vì lập trường đối lập nhau, Tư Mã Phục rất muốn đưa nhân tài như này quy về Cục Quản Lý Thời Không, một người mạnh hơn cả trăm người. Đáng tiếc rằng vị kia phạm phải lỗi lầm quá nghiêm trọng, sau khi bị Chủ Thần đại nhân bắt về chỉ có đường chết.
Tư Mã Phục vừa tiếc hận thiên tài bị số phận định sẵn sẽ gục ngã, vừa phải cẩn trọng tới chữa trị cho những thế giới bị san bằng, oán giận Dung Dữ đã khiến hắn bị áp lực công việc đè nặng.
Cho tới khi hắn được triệu hồi, Chủ Thần đại nhân muốn gặp hắn.
Tư Mã Phục cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Chỉ có cục trưởng và phó cục trưởng của Cục Quản Lý Thời Không mới có tư cách yết kiến Chủ Thần đại nhân, hắn không biết Chủ Thần đại nhân đột nhiên muốn triệu kiến hắn vì việc gì.
Đó là chủ của vạn thần, ngay cả thần minh khi gặp ngài đều phải cúi đầu hành lễ, tuy rằng Tư Mã Phục đã trải qua vô vàn sóng to gió lớn cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Lúc gặp mặt, hắn thậm chí còn không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn vị đại nhân kia một lần.
Sau đó vị đại nhân ấy ném cho hắn nửa viên thần cách Chủ Thần, bảo hắn tới thế giới 999 giao cho Tà Thần.
Sau đó lại không chút cảm tình nào nói một đoạn dài về việc cứu vớt Tuyết Thần kia, bảo hắn thuật lại cho Tà Thần nghe.
Tư Mã Phục lập tức nhớ lại nhiệm vụ Tà Thần năm đó đã giao cho hắn.
Hắn cầm nửa viên thần cách Chủ Thần, khiếp sợ nói: “Chủ Thần đại nhân, đây là thần cách của ngài sao?”
Ai ai cũng biết, Chủ Thần đại nhân là vị Chủ Thần duy nhất giữa đại thế giới. Nửa viên thần cách Chủ Thần này nếu không phải của ngài, thì không còn một ai có khả năng đó.
Chủ Thần đại nhân vậy mà đào ra một nửa thần cách, trao cho Tà Thần của một thế giới tân sinh?
Chủ Thần nhàn nhạt nói: “Không phải.” Nhưng cũng không giải thích gì thêm.
Không phải? Vậy nửa viên thần cách Chủ Thần này là của ai? Tư Mã Phục cảm thấy tò mò, nhưng cũng biết rằng đó là thứ hắn không thể hỏi nhiều.
Đồ vật nằm trong lòng bàn tay giống như một củ khoai lang nóng, đó chính là nửa viên thần cách Chủ Thần......
Tư Mã Phục lại cẩn thận hỏi: “Chủ Thần đại nhân, vật trân quý ấy, sao ngài không tự mình đưa tới?”
Giọng nói Chủ Thần vẫn lạnh nhạt trước sau như một: “Tạm thời ta không muốn nhìn thấy hắn.”
Dừng lại một chút, thêm vào điểm cười lạnh: “Sợ không nhịn được lại đánh hắn.”
Tư Mã Phục: “......”
Hắn đang định lĩnh mệnh cáo lui, Chủ Thần lại gọi hắn lại: “Còn một việc nữa.”
“Ngài nói đi ạ.”
“Huỷ bỏ lệnh truy nã Dung Dữ.” Chủ Thần suy tư trong chốc lát, “Sau đó ghim một tin nhắn xin lỗi lên đầu.”
Tư Mã Phục sửng sốt: “Dung Dữ tội ác tày trời......”
“Không phải hắn làm.”
Tư Mã Phục cảm thấy bản thân mình nhất định gặp ảo giác rồi, bằng không sao hắn có thể nghe ra một sự sung sướng từ câu nói ấy.
Hắn lại hỏi: “Vậy...... tin nhắn xin lỗi đó ai viết ạ?”
Chủ Thần nhàn nhạt nói: “Ta viết.”
Tư Mã Phục: “???”
Hắn thực sự không thể hiểu nổi mấy vị thần minh này.
_
Cứ như vậy, Tư Mã Phục mang theo nửa viên thần cách Chủ Thần nhảy xuống thế giới 999 với tất cả những gì đã phát sinh trước đó.
Thực ra trong một khoảng thời gian khá là dài, ấn tượng của Tư Mã Phục về vị Tà Thần này đều đã phai nhạt gần hết, sâu trong thâm tâm cũng rất cảm kích hắn. Nếu không phải trước kia Tà Thần đề đơn tiến cử, hắn cũng không thể chân chính ở bên Đường Đường vĩnh viễn như bây giờ.
Chỉ là khi đã thực sự gặp mặt lại, Tư Mã Phục mới nhớ ra, Tà Thần phải trở về để cứu Tuyết Thần của hắn ta.
Nói cách khác, Tà Thần đương nhiên sẽ trở lại hoàng triều Đại Lê, vì để bảo hộ Tuyết Thần mà bỏ bê nhiệm vụ, thấy hắn và Đường Đường chết mà không cứu, mọi chuyện xảy ra giống hệt như năm đó.
Hơn nữa Tà Thần lại còn để lại câu danh ngôn kia cho hắn: “Không còn cách nào khác, nếu các ngươi không chết, bảo bối của ta sẽ phải bước lên tử lộ. Vậy chỉ có thể mời các ngươi tự tìm chết mà thôi.”
......
Hắn, mà, không, bực, mới, không, phải, người!
Thái độ của hắn ác liệt một tí thì làm sao, hắn giả vờ giả vịt một tí thì làm sao! Hắn biết rõ vị thần này trở về thấy chết mà không cứu, chẳng lẽ còn có thể ôn tồn được sao?
Tư Mã Phục cảm thấy, đây quả là chuyện thường tình giữa đời người.
Dù sao cũng đang vội, hắn giúp được.
Kỳ Dạ cũng không để tâm hắn đang mạo phạm, chỉ hỏi một câu: “Yến Chiêu bảo ngươi tới?”
Tư Mã Phục sửng sốt.
Yến Chiêu là ai?
“Người lãnh đạo trực tiếp của ngươi, tên huý của vị Chủ Vạn Thần kia.” Kỳ Dạ nhìn ra nghi vấn của hắn, “Hừ” một tiếng, “Làm việc cho hắn bao nhiêu năm như vậy, ngay cả tên hắn mà cũng không biết, lợi hại ghê.”
Tư Mã Phục: “..... Tôn huý của Chủ Thần đại nhân, đâu phải thứ mà bọn ta có thể biết được.”
“Biết ngay là hắn sẽ không tự mình tới gặp ta mà, nên năm đó ta mới bảo ngươi mang thần cách tới giao cho ta.” Kỳ Dạ thản nhiên nói.
Lúc hắn xuyên tới hoàng triều Đại Lê đã khôi phục toàn bộ ký ức, thời điểm khi gửi thư tiến cử Lý Thanh Đường cho Yến Chiêu, nội dung viết trong đó là kiểu này ——
Họ Yến, lâu rồi chưa gặp, ta nhớ ra hết rồi, nhờ ngươi giúp tí việc. Thời không hiện tại ta đang ở là hoàng triều Đại Lê thế giới 999. 2500 năm sau tại thế giới 999, Lê Tẫn sẽ đến gây sự, khi đó ta không phải đối thủ của gã, phiền ngươi tới thịt hắn giùm, lấy nửa viên thần cách của gã đưa cho ta, để ta khôi phục một chút ký ức và sức mạnh, thuận tiện nhắc nhở ta trở lại quá khứ cứu Trà Trà. Đương nhiên ta biết ngươi có thể rất không muốn gặp ta, cho nên ta tặng ngươi thần sử Tư Mã Phục này, ngươi giao mọi chuyện cho hắn là được. Còn có một người tên là Lý Thanh Đường, người nhà Tư Mã Phục, khi nào chiêu mộ thần sử thì tiện thể mang nàng ấy đi luôn, cảm tạ huynh đệ.
Yến Chiêu đọc thư xong, mặt không cảm xúc xé nát ngay tại chỗ.
Kỳ Dạ có mặt mũi nào mà đem gánh nặng giữ gìn an ninh trật tự của đại thế giới ùn hết cho hắn, chính mình thì phủi tay làm chưởng quầy phía sau, nhiều lần lặp đi lặp lại áp bức giá trị của hắn!!!
Nhưng mà tức thì cứ tức, Yến Chiêu vẫn đến thế giới 999 ở 2500 năm sau tự tay làm thịt Lê Tẫn, triệu kiến Tư Mã Phục, đưa nửa viên thần cách cho hắn ta, bảo hắn chạy tới nhắc nhở Kỳ Dạ.
Yến Chiêu biết Tuyết Thần quan trọng như thế nào với Kỳ Dạ. Trước kia, Kỳ Dạ tự nguyện từ bỏ cạnh tranh Chủ Vạn Thần, đó chính là vì vị Tuyết Thần ấy.
Hắn không thể lấy việc này ra đùa giỡn.
Nửa viên thần cách đó không phải của Yến Chiêu, cũng không phải của Kỳ Dạ. Yến Chiêu còn chưa tới mức đào thần cách của bản thân đi thành toàn cho Kỳ Dạ, hắn không có giao tình đó. Nửa viên thần cách của Kỳ Dạ đã trao cho Tuyết Thần từ lâu, cũng không có khả năng sẽ hợp hai thành một.
Thời gian có thể chảy ngược, nhưng thần cách không thể phục chế. Bằng không với năng lực khống chế thời không không bị ảnh hưởng bởi những nghịch lý từ không gian và thời gian của Chủ Thần, không ngừng trở về quá khứ đào thần cách của bản thân, chẳng phải như thế sẽ có thể tích luỹ thần cách Chủ Thần một cách không giới hạn, dễ dàng tạo thần sao?
Loại tình huống phá hỏng cân bằng này hiển nhiên không thể xảy ra.
Đại thế giới có thể có rất nhiều thế giới song song tương tự, trên những thế giới đó tồn tại những con người tương tự. Nhưng thần minh vĩnh viễn là độc nhất vô nhị, sinh mệnh của bọn họ vô hạn, vì vậy sẽ không có kiếp sau, cũng không thể trọng sinh, một khi đã ngã xuống, chính là ngã xuống thực sự. Thậm chí nếu có chảy ngược thời gian cũng không có cách nào cứu vớt lại, bởi vì thần cách không thể phục chế, không có chính là không có.
Trừ khi, ngay tại lúc tiến hành chảy ngược thời gian, dâng lên một viên thần cách khác để cứu người ấy.
Có thể đồng thời làm được hai việc này, chỉ có cảnh giới Chủ Thần. Nhưng mặc dù là Chủ Thần, cũng vì thế mà tổn thương nguyên khí nghiêm trọng —— đào ra nửa viên thần cách của chính mình, sẽ không bao giờ có thể đột phá Chủ Thần.
Nên khi Kỳ Dạ cắt lấy nửa viên thần cách Chủ Thần của hắn trao cho Tuyết Thần, thần cách của hắn đã không hề còn khả năng hoàn chỉnh lại. Trừ khi hắn thu lại nửa viên đã tặng cho Tuyết Thần, nhưng tình huống này càng không thể xảy ra.
Thần cách của hắn và Tuyết Thần đều không hoàn chỉnh, cho nên không thể đột phá cảnh giới Chủ Thần, phải chịu sự áp chế từ quy tắc thế giới, thực lực trở nên cực kỳ nhỏ yếu.
Pháp tắc thế giới đã quy định, thế giới tân sinh không thể xuất hiện thần minh cường đại vượt mức.
Nhưng may mắn thay, Lê Tẫn cũng là một vị Chủ Thần.
Kỳ Dạ sẽ không bao giờ lấy lại thần cách mà chính hắn đã tặng cho Trà Trà, nhưng đào lấy thần cách của Lê Tẫn thì không chút khách khí.
Cái gì cơ? Hắn đánh không lại Lê Tẫn?
Vậy cứ để huynh đệ tốt Yến Chiêu làm đi.
++++++
Đúng là con người họ Lê số khổ:))))))))
23/10/2021
Truyện chỉ đăng trên W.️.t.t.️.️.d của chính chủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.