Chương 17: Ghen tuông
Phù Bạch Khúc
04/06/2021
Anh không phải con người
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Thích Bạch Trà không phải người thích theo đuổi thần tượng, cũng không có hứng thú với bộ phim truyền hình đã xem, liền mau chóng cúi đầu lướt mở khóa điện thoại, bật tivi chỉ mang tính chất cho có âm thanh.
Các tiêu đề tin tức ngày hôm nay, lướt lướt trên hệ thống tìm kiếm, top 1 hotsearch, cũng đều đang bàn tán về một sự kiện.
# Tháng sáu tuyết rơi tại thành phố Z #
Lượt đọc vượt quá mốc một trăm triệu, bình luận lên tới hơn một vạn.
Netizen 1: Hôm nay nhìn thấy khoảnh khắc tuyết rơi tại thành phố Z do bạn tôi phát lên mạng tôi còn tưởng là p, không ngờ lại lọt vào hotsearch. Đây là thần minh hiển linh sao, mùa này làm gì có khả năng tuyết rơi được chứ?
Netizen 2: Khí hậu trái mùa một cách bất bình thường, có thể sẽ xuất hiện thiên tai, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng đi là vừa.
Netizen 3: Có lẽ nào nơi đó xuất hiện án oan? Chẳng phải một câu chuyện xưa nói rằng tháng sáu tuyết rơi ắt có oan tình...
Netizen 4: Làm gì có thể có chuyện đó? Đã là thời đại nào rồi, đâu phải cổ đại xa xưa.
Netizen 5: Thời hiện đại ngày nay không có án oan chắc?
Netizen 6: Đừng đoán mò, không có án oan giết người nào đâu, người dân địa phương chúng tôi đích thân đính chính, thành phố công nghiệp hóa của chúng tôi an ninh trật tự rất tốt, chỉ là chất lượng môi trường hơi kém một chút, bình thường đi ra ngoài đều phải đeo khẩu trang. Trận tuyết này rơi xuống, hiện tại cảm giác như bầu không khí có vẻ tươi mới hơn nhiều.
Netizen 7: Người dân địa phương +1, tỉ lệ tội phạm thực sự rất thấp, nhưng PM2.5 quả thật rất cao. Không biết có bao nhiêu nhà máy công nghiệp xả lượng khí thải ô nhiễm, cũng không biết đến khi nào mới có thể quản lý được toàn bộ. Hôm nay sau khi tuyết rơi, đám mây hình nấm khổng lồ che phủ cả bầu trời kia đã biến mất, rốt cuộc cũng hít thở được chốc lát.
Netizen 8: Có khoa trương đến mức đấy không? Đúng là tuyết rơi có thể thanh lọc bầu không khí, nhưng làm gì tới nỗi đập tan được đám mây hình cây nấm kia chứ? Hơn nữa, tại sao mọi người không khiếu nại lên cấp trên để xem xét?
Netizen 9: Người dân đã đề nghị vô số lần, cấp trên vẫn mặc kệ kia kìa, chuyên ngành địa phương cùng đám lãnh đạo mấy công ty đó đều là cá mè một lứa, thu tiền xong xuôi, đâu có ai rảnh rỗi quan tâm đến sống chết của người dân bình thường như chúng tôi?
Netizen 10: Cái gì? Đầu năm nay còn có bộ phận chuyên ngành như thế á? Làm lãnh đạo mà không vì dân giải quyết phục vụ thì về quê trồng khoai lang cho rảnh nợ đi.
.......
Một trận tuyết rơi tháng sáu xảy ra kéo theo vô số sự chú ý, càng ngày càng nhiều cư dân mạng chú ý tới vấn đề môi trường của thành phố Z. Rất nhiều cư dân địa phương thành phố Z đứng lên tố cáo bầu không khí kém chất lượng vô cùng của nơi đây, nhà máy xí nghiệp xả khí thải vượt quá mức quy định cho phép, các bộ phận ngành liên quan khoanh tay đứng nhìn không thực hiện bất cứ hành động nào.
Trước đây không phải bọn họ chưa từng lên mạng kháng nghị tố cáo, chỉ là hệ thống thông tin trên mạng ngập tràn, mỗi lần ngoi lên đều nhanh chóng bị chìm xuống tận đáy. Lúc này có một trận tuyết rơi tháng sáu gây chút chú ý, cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng.
Nhóm netizen sau khi thấu hiểu sâu sắc kỹ càng bắt đầu nhao nhao bày tỏ, có lẽ ô nhiễm tại thành phố Z đã nghiêm trọng tới mức ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi nữa, lúc này mới giáng xuống một trận tuyết tinh lọc gột rửa, cũng là lời cảnh cáo nhắc nhớ đối với nhân loại.
- - Đây cũng chính là chủ ý của Thích Bạch Trà.
Khi tuyết rơi, Thích Bạch Trà muốn thanh lọc bầu không khí của thành phố Z. Nhưng đây cũng không phải biện pháp duy nhất để tinh lọc, tháng sáu tuyết rơi quá mức dị thường, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của đông đảo cư dân, điều này không phù hợp với chủ nghĩa khiêm tốn của cậu. Thần minh không cần thể hiện ra quá nhiều điều bất thường trước mặt nhân dân đại chúng.
Nhưng Thích Bạch Trà vẫn lựa chọn một trận tuyết gây xôn xao toàn quốc này.
Trong lòng cậu tự hiểu được, không khí thành phố Z ô nhiễm đến vậy, tình huống không phải chuyện kéo dài ngày một ngày hai, người dân địa phương không thể chưa từng khiếu nại qua, bộ phận quản lý cũng không thể không hề biết đến.
Chẳng qua chỉ là một vụ giao dịch đạt thành, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đã là như vậy, một phong thư báo cáo của cậu đại khái cũng không dấy lên tác dụng gì nhiều.
Tuyết Thần không thể chịu trách nhiệm cho hành vi của nhân loại, cậu sẽ không rảnh rỗi tới mức thỉnh thoảng lại đi tinh lọc không khí hay thanh lý môi trường một lần, đây không phải chức trách của cậu.
Nhưng cậu có thể thả xuống một trận tuyết tháng sáu này, giúp những người dân nơi đó thu được sự chú ý của nhân dân cả nước, dùng áp lực dư luận xã hội để giải quyết vụ việc.
_
"Aizzzzz, chỗ này sao lại nhiều hoa thế không biết, y hệt như mê cung vậy." Giữa hàng rào hoa tường vi, một mỹ nữ đang than thở oán giận.
Tường hoa không phân nhánh, nhưng ngã rẽ cong quẹo khá nhiều. Dù sao Thích Bạch Trà vẫn ngày ngày lái xe ra ra vào vào, vì vậy không thể coi là một mê cung thực sự.
Thiết kế như này làm cho người phụ nữ kia có thể tạm thời tránh được đám paparazzi qua vài bức tường hoa, nhưng rất nhanh sẽ lại chạm mặt nhau, muốn tránh cũng không tránh được.
Cô ta không khỏi có chút lo lắng.
Thân là nhân vật công chúng, bình thường cô ta không cần quá để tâm đến vài tấm ảnh chụp của đám papazarri đó, thậm chí còn có loại cảm giác hưởng thụ khi bị theo đuổi, nhưng đêm nay tuyệt đối không được... Cô ta vừa đi gặp vị nhân vật lớn kia.
Không thể để người khác biết được cô ta và vị kia đã gặp mặt, nếu như ngay cả một việc cỏn con ấy mà cô ta cũng không làm xong, nhất định sẽ bị ghét bỏ.
Qua một bức tường khác, hai tên paparazzi khiêng máy quay đang nhỏ giọng thì thầm với nhau.
"Chưa tìm được người sao?" Một tên trẻ tuổi hơn hỏi.
"Chắc chắn trốn rồi." Tên già đầu hơn cố gắng tìm kiếm xung quanh.
Tên kia rõ ràng nhát gan hơn: "Đuổi được nửa giờ đồng hồ rồi, có khi nào cô ta không còn ở đây nữa không... Hay là chúng ta trở về đi?"
"Ha, đáng đời cậu mãi vẫn không được thăng chức!" Tên lớn tuổi hơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Đây chính là Phương Nhã Nhi, một nữ minh tinh đi ra từ một khu nhà cao cấp xa lạ, tin tức lớn như này không thể bỏ qua. Tiếp tục tìm!"
"Tôi đã sớm đoán rằng cô ta được người bao dưỡng. Giới giải trí nào có sạch sẽ, Phương Nhã Nhi giữ thiếp lập cái danh hiệu thanh thuần ngọc nữ lâu như vậy, chẳng phải vẫn bị chúng ta quờ được dấu vết sao." Tên paparazzi không nhịn được hưng phấn, "Đến lúc đó thiết lập nhân vật này sụp đổ, toàn bộ cư dân mạng náo loạn, tin tức lớn lấy từ tay chúng ta... Tóm lại tuyệt đối không thể buông bỏ cơ hội lần này!"
Bọn họ chỉ thấy bóng dáng của một người phụ nữ vội vã đi ra từ khu nhà cao cấp, không đủ để chứng minh đó là Phương Nhã Nhi, nhất định phải chụp được một tấm ảnh cô ta mặc quần áo đồng nhất như vậy.
Trên nóc nhà, Phó Minh Dã lặng lẽ quan sát ba người đang truy tìm nhau giữa những bức tường hoa tường vi. Theo góc độ này nhìn lại, người nào ở vị trí nào có thể dễ dàng liếc qua trong nháy mắt.
Bọn họ đang không có cách nào ngẩng đầu nhìn vào màn đêm nơi nóc nhà một vị thần đang đứng.
Trong số ba người, tên paparazzi trẻ tuổi thuộc trong phạm vi người bình thường, một tay lính mới non nớt chưa trải sự đời.
Về phần hai người còn lại... một tham lam xấu xa chua ngoa đáng ghê tởm, một hám lợi đen lòng không hề có giới hạn, hai kẻ này thuộc phạm trù loại người bị luồng tà khí màu lục dày đặc bao phủ. Phó Minh Dã nhìn lướt qua người phụ nữ xa lạ cùng tên thợ săn ảnh, ngay một cái liếc mắt cũng tràn đầy vẻ chán ghét.
Các thần minh khác chỉ có thể cảm nhận được tà khí trên yêu và quỷ, nhưng Tà Thần còn có thể nhìn thấy tà khí trên cơ thể con người với những tà niệm xấu xa.
Chính vì lý do này, thế giới trong con mắt nhìn của hắn vẩn đục gấp nhiều lần so với sự chứng kiến của chúng thần khác.
Hắn cảm nhận được vị ngon ngọt của thứ tà khí đó, nếm được sự thoải mái khoan khoái sau khí hấp thụ chúng, đó là thần tính. Ăn thấy ghê tởm, nhìn thấy gai mắt, đó là ý nghĩ riêng của hắn.
Nhưng hắn lại chỉ có thể dựa vào thứ đồ vật ghê tởm này để tồn tại.
Nếu trên thế giới này không có tà niệm, cũng sẽ không có Tà Thần.
May mắn hay không may mắn khi trên thế giới này không thể không chất chứa tà niệm, vĩnh viễn không có khả năng ấy.
Phó Minh Dã không quan tâm giữa ba người kia có mâu thuẫn gì, chẳng qua nếu không ngăn lại, bọn chúng sẽ tìm được tổ ấm của hắn và Trà Trà.
Hắn nâng tay vẽ một đường lên không trung, thi triển phép thuật bao phủ toàn bộ dàn hoa tường vi, một lần nữa sắp xếp lại vị trí, hóa thành một mê trận chân chính.
Vì thế, vốn dĩ ba người kia sắp tiến đến gần biệt thự đều bị vô hình chuyển hướng, trở lại chỗ lối ra, mãi không thể bước vào khu vực này.
"Tại sao chúng ta lại đi ra ngoài rồi?" Trở lại nơi xuất hiện ban đầu, hai gã paparazzi mặt đối mặt ngơ ngác nhìn nhau, mờ mịt không hiểu gì, "Chúng ta vừa quay lại đường cũ à?"
"Hình như không..."
"Vậy thật sự đây là cái mê cung à?"
Hai người nghi hoặc thảo luận, cây tường vi trong mê cung đột nhiên mở ra, một người phụ nữ xuất hiện.
Phương Nhã Nhi vừa mới vui mừng vì thoát khỏi mê cung, chuẩn bị trốn sang hướng khác, liền cảm thấy một bầu không khí vi diệu xông đến.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy hai tên paparazzi vừa mới truy đuổi theo đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Phương Nhã Nhi: "......"
Hai tên paparazzi: "......"
Tên già đầu phản ứng cực nhanh giơ máy ảnh lên, tách một tiếng.
Phương Nhã Nhi lập tức nâng tay che mặt, chạy cấp tốc.
Tên kia xem lại máy ảnh một lát, chỉ chụp được bộ mặt bi che của người phụ nữ kia, máy ảnh bị rung, mơ hồ mờ nhạt đến mức không thấy rõ mặt.
Hắn nhướn mày: "Chụp vỡ rồi, đuổi theo!"
......
Cuộc chiến truy đuổi giữa ba người vẫn tiếp diễn, chiến trường đã càng lúc càng xa.
Phó Minh Dã lúc này mới nhẹ nhàng nhảy xuống từ nóc nhà cao hơn mười mét, không tiếng động rơi xuống mặt đất.
Đuổi hết đám khách không mời mà đến, có thể đi mua bữa tối cho Trà Trà rồi.
_
Thích Bạch Trà vẫn đang lướt Weibo.
Hôm nay đầu đề bị sự kiện tuyết rơi tháng sáu tại thành phố Z chiếm giữ mở màn là chắc chắn, và sau đó tiếp đến vài tin tức giải trí cùng mấy tin hot trong cộng đồng xã hội.
Hotsearch thứ hai, # Bức ảnh tại sân bay của Giang Nghiên #
Vị này thường xuyên chiếm cứ các điểm tin tức nóng, hơn nữa từ trước tới nay đều đứng top1, hôm nay đành phải tụt xuống vị trí thứ hai do trận tuyết của Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà thuận tay nhấn mở, một blogger chuyên theo đuổi thần tượng đã đăng trên Cửu cung cách của Giang Nghiên (cửu cung: đại diện cho chín vì sao trên trời), là tấm ảnh vừa xuống sân bay. Người thanh niên trong ảnh ăn mặc theo mode thời thượng, vành tai trái đính một chiếc đinh màu đỏ, đội mũ lưỡi trai đoe kính râm, lô ra đường cong quai hàm tinh xảo hoàn mỹ.
Còn tháo kính ra hướng đến đoàn fans nháy mắt mỉm cười. Một bên mắt khẽ nheo lại, mắt hồ ly còn lại hơi nhếch lên, tươi cười xán lạn, đón lấy hàng loạt tiếng gào rú trong khu bình luận.
"Ca ca tuyệt sắc nhất thế gian!"
"Muốn sinh con cho Ly U đại nhân!"
"Cái wink này giết chết tôi rồi!!!" (wink: nháy mắt)
"Thần nhan! Không, thần tiên cũng không có đẹp bằng ca ca!!!"
Thích Bạch Trà bỗng nhiên bị cue: "......" (cue: bị điểm danh, không phải tui tự chuyển sang tiếng anh đâu nhá:)) trong bản gốc nó đã sẵn như vậy rồi í)
Không thể hiểu nổi học sinh nữ thời này.
Trong mắt Thích Bạch Trà, đã ngắm qua vô số chân thần, chính bản thân mình cũng là một mỹ nhân, chồng mình cũng vô cùng đẹp trai, Giang Nghiên nhiều nhất cũng chỉ được xếp vào nhánh tư sắc thường thường.
Bức ảnh này của Giang Nghiên đúng là chụp tại thành phố S, gần đây hắn tới thành phố S công tác, vừa vặn là thành phố mà Thích Bạch Trà cư ngụ.
Vốn dĩ Thích Bạch Trà chỉ tùy tiện xem qua, không quá để tâm.
Phá hỏng chính là hỏng ở chỗ, lúc này Phó Minh Dã trở về.
"Cơm tối mua về rồi đây." Phó Minh Dã đẩy cửa bước vào, cất cao giọng nói, "Mang về cho em..."
Thanh âm của Phó Minh Dã tiêu tan.
Hắn nhìn thấy Cửu cung cách của tên diêm dúa lòe loẹt ngu ngốc kia trên màn hình điện thoại Thích Bạch Trà.
Trên màn hình tivi cũng đang vang lên giọng nói yêu nghiệt mị hoặc của một người đàn ông: "Ngươi yêu Thanh Trần hắn, hay là yêu Khuynh Thành ta đây?"
Lịch sử luôn luôn tương tự nhau một cách đáng ngạc nhiên. . Hãy tìm đọc trang chính ở * t rumtruyen. n et *
Thích Bạch Trà tỉnh bơ tắt điện thoại.
Khéo đến thế này là cùng, mới nãy tivi còn đang phát tin tức về trai gái mấy nhà có tiền có quyền nổi tiếng, Phó Minh Dã vừa bước vào thì Ly U đại nhân lập tức lên sân khấu.
Cái này có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Nhớ tới hành vi sau khi nổi máu ghen của Phó Minh Dã lần trước, Thích Bạch Trà cảm thấy huyệt thái dương nhảy liên hồi.
Khi đó Tà Thần đại nhân chỉ quan tâm đến Thích Bạch Trà, không biết đến loài người còn có cái gọi là giới giải trí, sau khi bắt gặp vợ nhỏ nhà mình nhập tâm nhìn người đàn ông khác liền vô cùng tủi thân: "Em đang nhìn người đàn ông khác." Hắn có gì không tốt sao? Trà Trà bị người khác thu hút ánh nhìn đi rồi.
Thích Bạch Trà: "... Em chỉ đang ngẩn người thôi."
Phó Minh Dã: "Em còn nhìn hắn đến ngẩn người!!!"
Thích Bạch Trà: "Em không có nhìn hắn ta đến mức ngây người."
Phó Minh Dã: "Rõ ràng em đang nhìn hắn, em không thương anh nữa à?"
Thích Bạch Trà nỗ lực giải thích: "Hắn là ngôi sao, cho dù em có nhìn hắn, thì theo đuổi thần tượng cũng là một loại hành vi của con người bình thường mà..." Anh thực sự không cần nổi máu ghen đến mức ấy chứ.
Phó Minh Dã khếp sợ: "Em không những nhìn hắn, em còn theo đuổi hắn?"
Thích Bạch Trà: "......"
Tuy rằng cuối cùng đã giải thích rõ ràng tường tận, cộng thêm cái giá phải trả là hôm sau không xuống được giường, Giang Nghiên vô tội vẫn xứng danh một tên diêm dúa lòe loẹt ngu ngốc đê tiện trong mắt Tà Thần đại nhân.
Cũng giống như bạn trai nhìn bạn gái mình theo đuổi thần tượng, tuy hiểu rằng thực chất chẳng có vấn đề gì, nhưng chứng kiến bạn gái mình nhìn chằm chằm tay đàn ông khác vẫn sẽ cảm thấy không mấy dễ chịu.
Vấn đề là... Thích Bạch Trà đâu có theo đuổi thần tượng.
Cậu nên giải thích như thế nào với Phó tiên sinh, hai lần đều quá trùng khớp, cậu thực sự không hề chú ý để tâm đến cái tên diêm dúa lòe loẹt đê tiện... không phải, Giang Nghiên.
Thích Bạch Trà đang tự suy ngẫm vấn đề này.
Lần này, không đợi cậu giải thích nguyên do, Phó Minh Dã đã am hiểu lương thiện bình tĩnh mở miệng: "Anh biết, theo đuổi thần tượng là hành vi của con người bình thường."
Hắn rũ mắt: "Em đang ngã bệnh, anh sẽ không bắt nạt em như trước nữa."
Thích Bạch Trà cảm thấy bất ngờ.
Phó tiên sinh vậy mà trở nên dễ nói chuyện đến như này, quả thật đã thành thục hơn không ít.
Phó Minh Dã mở túi đồ ăn, lấy một chén cháo trắng đưa cho Thích Bạch Trà: "Em ăn cái này đi. Em ngã bệnh nên cần ăn kiêng, không thể ăn đồ cay đồ chua, thanh đạm một chút sẽ tốt cho cơ thể."
Thích Bạch Trà mím môi cười, Phó tiên sinh vô cùng tri kỷ.
Giây tiếp theo, cậu trơ mắt nhìn Phó Minh Dã lấy thịt gà thịt vịt thịt bò từ trong túi ra, sơn hào hải vị, tất cả đều bày hết trước mặt hắn, nói: "Anh ăn cái này."
Vốn dĩ định phần ra một chút cho Thích Bạch Trà, hiện tại Phó Minh Dã không quyết định thế nữa. Hắn muốn để Thích Bạch Trà nhìn hắn ăn, đây là sự trừng phạt tàn khốc hắn dành cho cậu.
Phó Minh Dã thuận tay phẫn nộ rót cho mình một bát giấm đầy.
Một bát giấm đầy.
Thích Bạch Trà: "... Anh là người sao?"
Đây là chuyện mà con người có khả năng làm được sao?
Phó Minh Dã hung hăng uống một hơi cạn sạch bát giấm, cao lãnh lạnh lùng nói: "Anh không phải con người."
Giây tiếp theo, Tà Thần đại nhân biến sắc, che miệng lại, chạy vội vào nhà vệ sinh nôn lấy nôn để.
Thích Bạch Trà cảm thông liếc nhìn nhà vệ sinh, sau đó cầm lấy đũa, không chút do dự bắt đầu ăn phần cơm kia của Phó Minh Dã.
(*)PM2.5: bụi mịn PM2.5 là loại bụi mịn có đường kính nhỏ hơn 2.5 μm. Các loại bụi mịn như PM2.5 chủ yếu sản sinh ra từ khí thải giao thông (các loại xe cơ giới nhất là xe chạy bằng dầu diesel), nhà máy công nghiệp, nhà máy điện, công trường xây dựng, khói do đốt rác, đốt gỗ, phấn hoa, chất thải công trùng,...(Nguồn: Aqualife)
Định đăng vào hôm qua làm quà tặng trung thu mọi người cơ T~T, nhưng không kịp chạy T_T huhuhu...
02/10/2020
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09)
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Thích Bạch Trà không phải người thích theo đuổi thần tượng, cũng không có hứng thú với bộ phim truyền hình đã xem, liền mau chóng cúi đầu lướt mở khóa điện thoại, bật tivi chỉ mang tính chất cho có âm thanh.
Các tiêu đề tin tức ngày hôm nay, lướt lướt trên hệ thống tìm kiếm, top 1 hotsearch, cũng đều đang bàn tán về một sự kiện.
# Tháng sáu tuyết rơi tại thành phố Z #
Lượt đọc vượt quá mốc một trăm triệu, bình luận lên tới hơn một vạn.
Netizen 1: Hôm nay nhìn thấy khoảnh khắc tuyết rơi tại thành phố Z do bạn tôi phát lên mạng tôi còn tưởng là p, không ngờ lại lọt vào hotsearch. Đây là thần minh hiển linh sao, mùa này làm gì có khả năng tuyết rơi được chứ?
Netizen 2: Khí hậu trái mùa một cách bất bình thường, có thể sẽ xuất hiện thiên tai, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng đi là vừa.
Netizen 3: Có lẽ nào nơi đó xuất hiện án oan? Chẳng phải một câu chuyện xưa nói rằng tháng sáu tuyết rơi ắt có oan tình...
Netizen 4: Làm gì có thể có chuyện đó? Đã là thời đại nào rồi, đâu phải cổ đại xa xưa.
Netizen 5: Thời hiện đại ngày nay không có án oan chắc?
Netizen 6: Đừng đoán mò, không có án oan giết người nào đâu, người dân địa phương chúng tôi đích thân đính chính, thành phố công nghiệp hóa của chúng tôi an ninh trật tự rất tốt, chỉ là chất lượng môi trường hơi kém một chút, bình thường đi ra ngoài đều phải đeo khẩu trang. Trận tuyết này rơi xuống, hiện tại cảm giác như bầu không khí có vẻ tươi mới hơn nhiều.
Netizen 7: Người dân địa phương +1, tỉ lệ tội phạm thực sự rất thấp, nhưng PM2.5 quả thật rất cao. Không biết có bao nhiêu nhà máy công nghiệp xả lượng khí thải ô nhiễm, cũng không biết đến khi nào mới có thể quản lý được toàn bộ. Hôm nay sau khi tuyết rơi, đám mây hình nấm khổng lồ che phủ cả bầu trời kia đã biến mất, rốt cuộc cũng hít thở được chốc lát.
Netizen 8: Có khoa trương đến mức đấy không? Đúng là tuyết rơi có thể thanh lọc bầu không khí, nhưng làm gì tới nỗi đập tan được đám mây hình cây nấm kia chứ? Hơn nữa, tại sao mọi người không khiếu nại lên cấp trên để xem xét?
Netizen 9: Người dân đã đề nghị vô số lần, cấp trên vẫn mặc kệ kia kìa, chuyên ngành địa phương cùng đám lãnh đạo mấy công ty đó đều là cá mè một lứa, thu tiền xong xuôi, đâu có ai rảnh rỗi quan tâm đến sống chết của người dân bình thường như chúng tôi?
Netizen 10: Cái gì? Đầu năm nay còn có bộ phận chuyên ngành như thế á? Làm lãnh đạo mà không vì dân giải quyết phục vụ thì về quê trồng khoai lang cho rảnh nợ đi.
.......
Một trận tuyết rơi tháng sáu xảy ra kéo theo vô số sự chú ý, càng ngày càng nhiều cư dân mạng chú ý tới vấn đề môi trường của thành phố Z. Rất nhiều cư dân địa phương thành phố Z đứng lên tố cáo bầu không khí kém chất lượng vô cùng của nơi đây, nhà máy xí nghiệp xả khí thải vượt quá mức quy định cho phép, các bộ phận ngành liên quan khoanh tay đứng nhìn không thực hiện bất cứ hành động nào.
Trước đây không phải bọn họ chưa từng lên mạng kháng nghị tố cáo, chỉ là hệ thống thông tin trên mạng ngập tràn, mỗi lần ngoi lên đều nhanh chóng bị chìm xuống tận đáy. Lúc này có một trận tuyết rơi tháng sáu gây chút chú ý, cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng.
Nhóm netizen sau khi thấu hiểu sâu sắc kỹ càng bắt đầu nhao nhao bày tỏ, có lẽ ô nhiễm tại thành phố Z đã nghiêm trọng tới mức ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi nữa, lúc này mới giáng xuống một trận tuyết tinh lọc gột rửa, cũng là lời cảnh cáo nhắc nhớ đối với nhân loại.
- - Đây cũng chính là chủ ý của Thích Bạch Trà.
Khi tuyết rơi, Thích Bạch Trà muốn thanh lọc bầu không khí của thành phố Z. Nhưng đây cũng không phải biện pháp duy nhất để tinh lọc, tháng sáu tuyết rơi quá mức dị thường, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của đông đảo cư dân, điều này không phù hợp với chủ nghĩa khiêm tốn của cậu. Thần minh không cần thể hiện ra quá nhiều điều bất thường trước mặt nhân dân đại chúng.
Nhưng Thích Bạch Trà vẫn lựa chọn một trận tuyết gây xôn xao toàn quốc này.
Trong lòng cậu tự hiểu được, không khí thành phố Z ô nhiễm đến vậy, tình huống không phải chuyện kéo dài ngày một ngày hai, người dân địa phương không thể chưa từng khiếu nại qua, bộ phận quản lý cũng không thể không hề biết đến.
Chẳng qua chỉ là một vụ giao dịch đạt thành, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đã là như vậy, một phong thư báo cáo của cậu đại khái cũng không dấy lên tác dụng gì nhiều.
Tuyết Thần không thể chịu trách nhiệm cho hành vi của nhân loại, cậu sẽ không rảnh rỗi tới mức thỉnh thoảng lại đi tinh lọc không khí hay thanh lý môi trường một lần, đây không phải chức trách của cậu.
Nhưng cậu có thể thả xuống một trận tuyết tháng sáu này, giúp những người dân nơi đó thu được sự chú ý của nhân dân cả nước, dùng áp lực dư luận xã hội để giải quyết vụ việc.
_
"Aizzzzz, chỗ này sao lại nhiều hoa thế không biết, y hệt như mê cung vậy." Giữa hàng rào hoa tường vi, một mỹ nữ đang than thở oán giận.
Tường hoa không phân nhánh, nhưng ngã rẽ cong quẹo khá nhiều. Dù sao Thích Bạch Trà vẫn ngày ngày lái xe ra ra vào vào, vì vậy không thể coi là một mê cung thực sự.
Thiết kế như này làm cho người phụ nữ kia có thể tạm thời tránh được đám paparazzi qua vài bức tường hoa, nhưng rất nhanh sẽ lại chạm mặt nhau, muốn tránh cũng không tránh được.
Cô ta không khỏi có chút lo lắng.
Thân là nhân vật công chúng, bình thường cô ta không cần quá để tâm đến vài tấm ảnh chụp của đám papazarri đó, thậm chí còn có loại cảm giác hưởng thụ khi bị theo đuổi, nhưng đêm nay tuyệt đối không được... Cô ta vừa đi gặp vị nhân vật lớn kia.
Không thể để người khác biết được cô ta và vị kia đã gặp mặt, nếu như ngay cả một việc cỏn con ấy mà cô ta cũng không làm xong, nhất định sẽ bị ghét bỏ.
Qua một bức tường khác, hai tên paparazzi khiêng máy quay đang nhỏ giọng thì thầm với nhau.
"Chưa tìm được người sao?" Một tên trẻ tuổi hơn hỏi.
"Chắc chắn trốn rồi." Tên già đầu hơn cố gắng tìm kiếm xung quanh.
Tên kia rõ ràng nhát gan hơn: "Đuổi được nửa giờ đồng hồ rồi, có khi nào cô ta không còn ở đây nữa không... Hay là chúng ta trở về đi?"
"Ha, đáng đời cậu mãi vẫn không được thăng chức!" Tên lớn tuổi hơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Đây chính là Phương Nhã Nhi, một nữ minh tinh đi ra từ một khu nhà cao cấp xa lạ, tin tức lớn như này không thể bỏ qua. Tiếp tục tìm!"
"Tôi đã sớm đoán rằng cô ta được người bao dưỡng. Giới giải trí nào có sạch sẽ, Phương Nhã Nhi giữ thiếp lập cái danh hiệu thanh thuần ngọc nữ lâu như vậy, chẳng phải vẫn bị chúng ta quờ được dấu vết sao." Tên paparazzi không nhịn được hưng phấn, "Đến lúc đó thiết lập nhân vật này sụp đổ, toàn bộ cư dân mạng náo loạn, tin tức lớn lấy từ tay chúng ta... Tóm lại tuyệt đối không thể buông bỏ cơ hội lần này!"
Bọn họ chỉ thấy bóng dáng của một người phụ nữ vội vã đi ra từ khu nhà cao cấp, không đủ để chứng minh đó là Phương Nhã Nhi, nhất định phải chụp được một tấm ảnh cô ta mặc quần áo đồng nhất như vậy.
Trên nóc nhà, Phó Minh Dã lặng lẽ quan sát ba người đang truy tìm nhau giữa những bức tường hoa tường vi. Theo góc độ này nhìn lại, người nào ở vị trí nào có thể dễ dàng liếc qua trong nháy mắt.
Bọn họ đang không có cách nào ngẩng đầu nhìn vào màn đêm nơi nóc nhà một vị thần đang đứng.
Trong số ba người, tên paparazzi trẻ tuổi thuộc trong phạm vi người bình thường, một tay lính mới non nớt chưa trải sự đời.
Về phần hai người còn lại... một tham lam xấu xa chua ngoa đáng ghê tởm, một hám lợi đen lòng không hề có giới hạn, hai kẻ này thuộc phạm trù loại người bị luồng tà khí màu lục dày đặc bao phủ. Phó Minh Dã nhìn lướt qua người phụ nữ xa lạ cùng tên thợ săn ảnh, ngay một cái liếc mắt cũng tràn đầy vẻ chán ghét.
Các thần minh khác chỉ có thể cảm nhận được tà khí trên yêu và quỷ, nhưng Tà Thần còn có thể nhìn thấy tà khí trên cơ thể con người với những tà niệm xấu xa.
Chính vì lý do này, thế giới trong con mắt nhìn của hắn vẩn đục gấp nhiều lần so với sự chứng kiến của chúng thần khác.
Hắn cảm nhận được vị ngon ngọt của thứ tà khí đó, nếm được sự thoải mái khoan khoái sau khí hấp thụ chúng, đó là thần tính. Ăn thấy ghê tởm, nhìn thấy gai mắt, đó là ý nghĩ riêng của hắn.
Nhưng hắn lại chỉ có thể dựa vào thứ đồ vật ghê tởm này để tồn tại.
Nếu trên thế giới này không có tà niệm, cũng sẽ không có Tà Thần.
May mắn hay không may mắn khi trên thế giới này không thể không chất chứa tà niệm, vĩnh viễn không có khả năng ấy.
Phó Minh Dã không quan tâm giữa ba người kia có mâu thuẫn gì, chẳng qua nếu không ngăn lại, bọn chúng sẽ tìm được tổ ấm của hắn và Trà Trà.
Hắn nâng tay vẽ một đường lên không trung, thi triển phép thuật bao phủ toàn bộ dàn hoa tường vi, một lần nữa sắp xếp lại vị trí, hóa thành một mê trận chân chính.
Vì thế, vốn dĩ ba người kia sắp tiến đến gần biệt thự đều bị vô hình chuyển hướng, trở lại chỗ lối ra, mãi không thể bước vào khu vực này.
"Tại sao chúng ta lại đi ra ngoài rồi?" Trở lại nơi xuất hiện ban đầu, hai gã paparazzi mặt đối mặt ngơ ngác nhìn nhau, mờ mịt không hiểu gì, "Chúng ta vừa quay lại đường cũ à?"
"Hình như không..."
"Vậy thật sự đây là cái mê cung à?"
Hai người nghi hoặc thảo luận, cây tường vi trong mê cung đột nhiên mở ra, một người phụ nữ xuất hiện.
Phương Nhã Nhi vừa mới vui mừng vì thoát khỏi mê cung, chuẩn bị trốn sang hướng khác, liền cảm thấy một bầu không khí vi diệu xông đến.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy hai tên paparazzi vừa mới truy đuổi theo đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Phương Nhã Nhi: "......"
Hai tên paparazzi: "......"
Tên già đầu phản ứng cực nhanh giơ máy ảnh lên, tách một tiếng.
Phương Nhã Nhi lập tức nâng tay che mặt, chạy cấp tốc.
Tên kia xem lại máy ảnh một lát, chỉ chụp được bộ mặt bi che của người phụ nữ kia, máy ảnh bị rung, mơ hồ mờ nhạt đến mức không thấy rõ mặt.
Hắn nhướn mày: "Chụp vỡ rồi, đuổi theo!"
......
Cuộc chiến truy đuổi giữa ba người vẫn tiếp diễn, chiến trường đã càng lúc càng xa.
Phó Minh Dã lúc này mới nhẹ nhàng nhảy xuống từ nóc nhà cao hơn mười mét, không tiếng động rơi xuống mặt đất.
Đuổi hết đám khách không mời mà đến, có thể đi mua bữa tối cho Trà Trà rồi.
_
Thích Bạch Trà vẫn đang lướt Weibo.
Hôm nay đầu đề bị sự kiện tuyết rơi tháng sáu tại thành phố Z chiếm giữ mở màn là chắc chắn, và sau đó tiếp đến vài tin tức giải trí cùng mấy tin hot trong cộng đồng xã hội.
Hotsearch thứ hai, # Bức ảnh tại sân bay của Giang Nghiên #
Vị này thường xuyên chiếm cứ các điểm tin tức nóng, hơn nữa từ trước tới nay đều đứng top1, hôm nay đành phải tụt xuống vị trí thứ hai do trận tuyết của Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà thuận tay nhấn mở, một blogger chuyên theo đuổi thần tượng đã đăng trên Cửu cung cách của Giang Nghiên (cửu cung: đại diện cho chín vì sao trên trời), là tấm ảnh vừa xuống sân bay. Người thanh niên trong ảnh ăn mặc theo mode thời thượng, vành tai trái đính một chiếc đinh màu đỏ, đội mũ lưỡi trai đoe kính râm, lô ra đường cong quai hàm tinh xảo hoàn mỹ.
Còn tháo kính ra hướng đến đoàn fans nháy mắt mỉm cười. Một bên mắt khẽ nheo lại, mắt hồ ly còn lại hơi nhếch lên, tươi cười xán lạn, đón lấy hàng loạt tiếng gào rú trong khu bình luận.
"Ca ca tuyệt sắc nhất thế gian!"
"Muốn sinh con cho Ly U đại nhân!"
"Cái wink này giết chết tôi rồi!!!" (wink: nháy mắt)
"Thần nhan! Không, thần tiên cũng không có đẹp bằng ca ca!!!"
Thích Bạch Trà bỗng nhiên bị cue: "......" (cue: bị điểm danh, không phải tui tự chuyển sang tiếng anh đâu nhá:)) trong bản gốc nó đã sẵn như vậy rồi í)
Không thể hiểu nổi học sinh nữ thời này.
Trong mắt Thích Bạch Trà, đã ngắm qua vô số chân thần, chính bản thân mình cũng là một mỹ nhân, chồng mình cũng vô cùng đẹp trai, Giang Nghiên nhiều nhất cũng chỉ được xếp vào nhánh tư sắc thường thường.
Bức ảnh này của Giang Nghiên đúng là chụp tại thành phố S, gần đây hắn tới thành phố S công tác, vừa vặn là thành phố mà Thích Bạch Trà cư ngụ.
Vốn dĩ Thích Bạch Trà chỉ tùy tiện xem qua, không quá để tâm.
Phá hỏng chính là hỏng ở chỗ, lúc này Phó Minh Dã trở về.
"Cơm tối mua về rồi đây." Phó Minh Dã đẩy cửa bước vào, cất cao giọng nói, "Mang về cho em..."
Thanh âm của Phó Minh Dã tiêu tan.
Hắn nhìn thấy Cửu cung cách của tên diêm dúa lòe loẹt ngu ngốc kia trên màn hình điện thoại Thích Bạch Trà.
Trên màn hình tivi cũng đang vang lên giọng nói yêu nghiệt mị hoặc của một người đàn ông: "Ngươi yêu Thanh Trần hắn, hay là yêu Khuynh Thành ta đây?"
Lịch sử luôn luôn tương tự nhau một cách đáng ngạc nhiên. . Hãy tìm đọc trang chính ở * t rumtruyen. n et *
Thích Bạch Trà tỉnh bơ tắt điện thoại.
Khéo đến thế này là cùng, mới nãy tivi còn đang phát tin tức về trai gái mấy nhà có tiền có quyền nổi tiếng, Phó Minh Dã vừa bước vào thì Ly U đại nhân lập tức lên sân khấu.
Cái này có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Nhớ tới hành vi sau khi nổi máu ghen của Phó Minh Dã lần trước, Thích Bạch Trà cảm thấy huyệt thái dương nhảy liên hồi.
Khi đó Tà Thần đại nhân chỉ quan tâm đến Thích Bạch Trà, không biết đến loài người còn có cái gọi là giới giải trí, sau khi bắt gặp vợ nhỏ nhà mình nhập tâm nhìn người đàn ông khác liền vô cùng tủi thân: "Em đang nhìn người đàn ông khác." Hắn có gì không tốt sao? Trà Trà bị người khác thu hút ánh nhìn đi rồi.
Thích Bạch Trà: "... Em chỉ đang ngẩn người thôi."
Phó Minh Dã: "Em còn nhìn hắn đến ngẩn người!!!"
Thích Bạch Trà: "Em không có nhìn hắn ta đến mức ngây người."
Phó Minh Dã: "Rõ ràng em đang nhìn hắn, em không thương anh nữa à?"
Thích Bạch Trà nỗ lực giải thích: "Hắn là ngôi sao, cho dù em có nhìn hắn, thì theo đuổi thần tượng cũng là một loại hành vi của con người bình thường mà..." Anh thực sự không cần nổi máu ghen đến mức ấy chứ.
Phó Minh Dã khếp sợ: "Em không những nhìn hắn, em còn theo đuổi hắn?"
Thích Bạch Trà: "......"
Tuy rằng cuối cùng đã giải thích rõ ràng tường tận, cộng thêm cái giá phải trả là hôm sau không xuống được giường, Giang Nghiên vô tội vẫn xứng danh một tên diêm dúa lòe loẹt ngu ngốc đê tiện trong mắt Tà Thần đại nhân.
Cũng giống như bạn trai nhìn bạn gái mình theo đuổi thần tượng, tuy hiểu rằng thực chất chẳng có vấn đề gì, nhưng chứng kiến bạn gái mình nhìn chằm chằm tay đàn ông khác vẫn sẽ cảm thấy không mấy dễ chịu.
Vấn đề là... Thích Bạch Trà đâu có theo đuổi thần tượng.
Cậu nên giải thích như thế nào với Phó tiên sinh, hai lần đều quá trùng khớp, cậu thực sự không hề chú ý để tâm đến cái tên diêm dúa lòe loẹt đê tiện... không phải, Giang Nghiên.
Thích Bạch Trà đang tự suy ngẫm vấn đề này.
Lần này, không đợi cậu giải thích nguyên do, Phó Minh Dã đã am hiểu lương thiện bình tĩnh mở miệng: "Anh biết, theo đuổi thần tượng là hành vi của con người bình thường."
Hắn rũ mắt: "Em đang ngã bệnh, anh sẽ không bắt nạt em như trước nữa."
Thích Bạch Trà cảm thấy bất ngờ.
Phó tiên sinh vậy mà trở nên dễ nói chuyện đến như này, quả thật đã thành thục hơn không ít.
Phó Minh Dã mở túi đồ ăn, lấy một chén cháo trắng đưa cho Thích Bạch Trà: "Em ăn cái này đi. Em ngã bệnh nên cần ăn kiêng, không thể ăn đồ cay đồ chua, thanh đạm một chút sẽ tốt cho cơ thể."
Thích Bạch Trà mím môi cười, Phó tiên sinh vô cùng tri kỷ.
Giây tiếp theo, cậu trơ mắt nhìn Phó Minh Dã lấy thịt gà thịt vịt thịt bò từ trong túi ra, sơn hào hải vị, tất cả đều bày hết trước mặt hắn, nói: "Anh ăn cái này."
Vốn dĩ định phần ra một chút cho Thích Bạch Trà, hiện tại Phó Minh Dã không quyết định thế nữa. Hắn muốn để Thích Bạch Trà nhìn hắn ăn, đây là sự trừng phạt tàn khốc hắn dành cho cậu.
Phó Minh Dã thuận tay phẫn nộ rót cho mình một bát giấm đầy.
Một bát giấm đầy.
Thích Bạch Trà: "... Anh là người sao?"
Đây là chuyện mà con người có khả năng làm được sao?
Phó Minh Dã hung hăng uống một hơi cạn sạch bát giấm, cao lãnh lạnh lùng nói: "Anh không phải con người."
Giây tiếp theo, Tà Thần đại nhân biến sắc, che miệng lại, chạy vội vào nhà vệ sinh nôn lấy nôn để.
Thích Bạch Trà cảm thông liếc nhìn nhà vệ sinh, sau đó cầm lấy đũa, không chút do dự bắt đầu ăn phần cơm kia của Phó Minh Dã.
(*)PM2.5: bụi mịn PM2.5 là loại bụi mịn có đường kính nhỏ hơn 2.5 μm. Các loại bụi mịn như PM2.5 chủ yếu sản sinh ra từ khí thải giao thông (các loại xe cơ giới nhất là xe chạy bằng dầu diesel), nhà máy công nghiệp, nhà máy điện, công trường xây dựng, khói do đốt rác, đốt gỗ, phấn hoa, chất thải công trùng,...(Nguồn: Aqualife)
Định đăng vào hôm qua làm quà tặng trung thu mọi người cơ T~T, nhưng không kịp chạy T_T huhuhu...
02/10/2020
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.