Chương 20: Long châu
Phù Bạch Khúc
04/06/2021
Người... yêu thích???
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Đám học sinh nhỏ không hẹn mà cùng câm nín trong chốc lát, hiển nhiên không nghĩ tới câu trả lời lại như thế này.
Bọn nhỏ ngây thơ khờ dại bắt đầu nghiêm túc suy tư.
Tại sao lại thế chứ? Thầy giáo Thích thoạt nhìn rất ưu nhã, rất quý khí, rất giống quý công tử xuất thân từ gia đình quyền quý trong truyền thuyết, tốt nghiệp một ngôi trường danh giá, tướng mạo tuấn tú đẹp mắt, tóm lại không thuộc phạm trù của người thường. Gia đình bình thường rất khó có thể bồi dưỡng ra một khí độ hào hoa phong nhã như vậy.
Bọn họ đã từng tự thắc mắc rằng, một người nổi bật tựa long phượng giữa đám đông như vậy vì sao lại muốn trở thành một giáo viên của một trường trung học phổ thông. Thậm chí có không ít người lén lút suy đoán, thầy giáo Thích chính là con cháu nhà tài phiệt nào đó bước ra để trải nghiệm cuộc sống.
Tuy nhiên, thầy giáo Thích đã là giáo viên được vài năm, cư xử biểu hiện rất khiêm tốn lễ độ, cuộc sống sinh hoạt bằng phẳng không khác gì người bình thường. Đám nhỏ lúc này mới cùng tin tưởng, thầy Thích chính là một người bình thường làm việc chăm chỉ và xuất sắc mà không cần thêm nếm bất cứ bối cảnh đình nào.
Nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình bình thường, bọn nhỏ không nghĩ tới thầy giáo của mình nghèo tới mức phải lỏa hôn.
Đám học sinh lúc này mới từ từ hồi tưởng lại từng chi tiết nhỏ.
Học sinh: Thầy giáo Thích có nhà có xe, nhưng chẳng phải hiện nay vẫn có nhiều người trẻ tuổi còn đang gánh vác gánh nặng thế chấp vay nợ mua ô tô sao? Thầy Thích cố gắng làm việc chăm chỉ mỗi ngày, nhất định là vì muốn sớm trả lại món nợ đã vay, hẳn là bị áp lực từ cuộc sống sinh hoạt đè ép tới khốn khổ!
—— Thực tế, người sở hữu dinh thự, biệt thự, khách sạn, trang viên rải rác khắp thế giới, thậm chí còn được Phó Minh Dã tặng cho một hòn đảo, chính là Thích Bạch Trà đây không hề hay biết đám học sinh đang nghĩ như thế nào về mình.
Học sinh: Quần áo của thầy Thích đều là đồ vỉa hè không có nhãn hiệu, có lẽ chỉ tầm hai mươi tệ một cái.
—— Quả thực đồ mà Thích Bạch Trà mặc không có logo nhãn hiệu gì, toàn bộ đều là đồ thủ công thiết kế riêng.
Học sinh: Chưa hề thấy thầy Thích đến căn tin trường học ăn cơm bao giờ, nhưng thực ra thầy toàn mua bánh mì ở quầy bán đồ ăn vặt, hẳn là vì tiết kiệm chi li.
—— Thích Bạch Trà không cần ăn cơm, mua bánh mì chẳng qua là vì cho mấy con chim sau trường ăn.
Thích Bạch Trà phát hiện thấy ánh mắt bọn nhỏ nhìn mình đột nhiên trở thành vô cùng đồng cảm, cậu thực sự không muốn biết đám học sinh này đang bổ não như thế nào về cậu.
Lúc này, một học sinh nam bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ hô lên: “Em biết rồi, thầy Thích!”
Thích Bạch Trà hỏi: “Em biết cái gì?”
Học sinh nam nói như đinh đóng cột: “Có phải thầy là thiếu gia nhà giàu yêu một người con gái bình dân, trưởng bối trong gia tộc không đồng ý sau đó vì yêu mà bỏ trốn, trốn đông trốn tây còn bị đóng băng toàn bộ tài sản nên mới nghèo đến mức này phải không!” Trong phim truyền hình đều diễn y như vậy, chỉ có thế mới giải thích được nguyên nhân vì sao thầy Thích có được khí độ phi phàm nhưng cuộc sống lại nghèo khó cùng cực, ngay cả một hôn lễ đàng hoàng cũng không có.
“Đem khả năng sáng tác chuyện xưa của em đặt vào viết bài văn đi, nếu như vậy thì ngữ văn của em cũng không đến mức không đạt tiêu chuẩn đâu, Vương Hiên Vũ.” Thích Bạch Trà cười nói ôn hòa.
Vương Hiên Vũ: “… Thầy ơi em sai rồi, em chưa nói gì hết.”
_
Reng reng reng reng reng reng reng ——
Thích Bạch Trà khép sách lại: “ Giờ tự đọc buổi sáng kết thúc.” Sau đó rời khỏi lớp học.
Đám học sinh reo hò, gấp rút lao ra ngoài lớp học, muốn xem xem đoàn làm chương trình có còn ở đó không.
Đoàn người sáng nay tới trường học chính xác là một tổ chương trình, trước tiên qua đây sắp xếp bố trí địa điểm, chạy thử thiết bị, đương nhiên khách quý được mời đến chưa xuất hiện sớm như vậy.
Thích Bạch Trà không quan tâm, trực tiếp trở lại phòng làm việc của mình, rút một cây bút đỏ từ hộp đựng bút, phê chấm bài tập lịch sử học sinh nộp từ hôm qua.
Ở trên lớp, cậu thường kể cho học sinh nghe một số mẩu truyện thú vị về các nhân vật lịch sử, đó đều là những kiến thức ngoài chương trình, không dùng để đi thi, kiến thức thường trong bài kiểm tra đều là về công trạng cùng vài chuyện thị phi của các nhân vật ấy. Người và hoàn cảnh trên sách giáo khoa quá đỗi xa lạ đối với đám nhỏ thời hiện đại ngày nay, khi học sẽ vô cùng buồn tẻ nhàm chán. Những mẩu truyện xưa ngoài chương trình học sẽ khiến học sinh có hứng thú hơn đối với những nhân vật lịch sử, khi có hứng thú về một ai đó, sẽ muốn biết đến mọi thứ liên quan đến người đó, so với việc chỉ dạy kiến thức sách giáo khoa thì hiệu quả tăng gấp đôi trong khi chỉ tốn một nửa công sức.
Ngày hôm qua dạy một tiết về hoàng triều Đại Lê, nội dung bài tập đương nhiên cũng liên quan đến Đại Lê. Lý Hạ Nhiên và Võ Định Xuyên, tên hai bằng hữu cũ lần thứ hai xuất hiện trước mắt, người từng cười nói cùng cậu năm xưa, nay trở thành lịch sử được phê chấm dưới ngòi bút của cậu.
Thích Bạch Trà cười cười, nhớ tới một cái tên khác, một cái tên mà có lẽ cho tới tận nay chỉ cậu nhớ được.
Lý Hạ Nhiên và Võ Định Xuyên đều mưu tính tiền đồ, một làm Thừa tướng, một làm Tướng quân, sử sách lưu danh, ngàn năm sau đều được người đời nhớ ghi, được tồn tại trong kí ức của cậu.
Nhưng không phải người nào mà Thích Bạch Trà gặp được cũng đều ghi danh lịch sử. Có rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều người chỉ còn tồn tại trong kí ức của cậu.
Thí dụ như vị huynh đài phiêu bạt giang hồ kia, trước kia rõ ràng là bốn người nâng chén vui vẻ đàm tiếu, cuối cùng chỉ còn hắn không tên không tuổi trong lịch sử. Năm đó hắn cũng từng có một thời nổi danh khắp chốn giang hồ, nhưng dù sao cũng không thể sánh với lịch sử triều đình.
Đó là bạn tri kỷ của Tuyết Thần, là bằng hữu cậu kết giao đầu tiên khi đến thế giới này, cũng là một vấn đề nan giải trong nhiều năm sau đó.
Khi vị đại hiệp danh chấn giang hồ này qua đời, vô số hậu duệ võ lâm thương tiếc hắn. Tuyết Thần dựng một ngôi mộ trên núi chôn y phục và di vật của hắn, tưởng nhớ bộ dáng thiếu niên hăng hái khi hắn mới xuất nhập giang hồ.
Về sau thanh minh mỗi năm, thường đến tảo mộ, viếng thăm cố nhân.
Trăm năm sau, một trận cháy rừng thiêu rụi toàn bộ cỏ cây hoang dại, kể cả nấm mồ đơn độc kia. Thanh minh năm ấy khi Tuyết Thần trở lại, trong núi chỉ còn bao phủ bởi một lớp tro tàn.
Tuyết Thần đột nhiên hiểu rằng, mỗi người mỗi sinh mệnh cậu gặp được đều từng như pháo hoa rực rỡ chói lọi trong kí ức, nhưng cũng chỉ lướt qua trong giây lát, thứ lưu lại chỉ là đống tro tàn.
Cậu sẽ vĩnh viễn sống trong những khoảnh khắc như pháo hoa tưng bừng náo nhiệt, và rồi quá khứ tồn tại trong kí ức là một mảnh hoang vu vắng lặng.
Thần không dám kết giao cùng con người.
Nhưng trăm ngàn năm sau đó, cậu lại không hề do dự đối với Phó tiên sinh.
_
Thích Bạch Trà rũ mắt nhìn ngón át út của mình.
Long châu vốn là một đôi, rồng có hai con mắt, cậu và Phó tiên sinh mỗi người một cái, nếu dùng làm nhẫn cưới thì tương đối tuyệt vời.
Đáng tiếc rằng, một viên long châu còn lại không có ở chỗ cậu.
Lại là một câu chuyện thật lâu thật lâu trước đây, còn xa hơn rất nhiều so với hoàng triều Đại Lê hai ngàn năm trăm năm trước.
Chính xác là vào thời thượng cổ hàng vạn năm về trước.
Tuyết Thần xuất thế từ thời viễn cổ, trầm miên giữa tuyết trắng, quanh năm không thức dậy, không giao du với các Tự Nhiên Chi Thần khác, biến toàn bộ thời gian thành thời gian ngủ.
Cậu gọi đó là kỳ ngủ đông. Tuyết là đại diện của mùa đông, cậu ngủ lâu như vậy không có gì không đúng, khác biệt hoàn toàn với Tà Thần không làm việc đàng hoàng, bản tính lười biếng chây lì chỉ lấy ngủ làm đầu.
Thời thượng cổ, Vạn Vật Chi Thần ra đời, đồng thời là sự xuất hiện của thượng cổ mãnh thú, là kẻ thù của thần, dựa vào cắn nuốt thần minh để trở nên cường đại.
Một ngày nọ, một con ác long đã từng giết rất nhiều vị thần đột nhiên xông vào núi tuyết, đánh thức Tuyết Thần đang ngủ say.
Tuyết Thần tuy là một Tự Nhiên Chi Thần cường đại, nhưng dù sao cũng đã ngủ say nhiều năm, không có kinh nghiệm thực chiến, cũng không phải là một vị thần thiện chiến, không chiếm được lợi thế trước con giao long hung hãn tàn bạo. Cậu quyết chiến với ác long bảy ngày bảy đêm giữa núi tuyết, cuối cùng cả hai đều kiệt sức, ác long bị cậu rút sạch răng nhọn, cậu cũng thương tích khắp người.
Ác long mất đi răng nanh, rít gào muốn dùng móng vuốt đâm nát cậu thành trăm mảnh, Tuyết Thần khi đó đã mất toàn bộ sức lực đánh trả, nghĩ rằng hôm nay sẽ táng thân ngay tại nơi này. Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một vị thần áo đen chắn trước mặt cậu, một chiêu liền hàng phục được cự long, không một tiếng động đánh chết nó.
Tuyết Thần ngẩn ra.
....... Thật mạnh.
Vị thần áo đen kia sau khi ra tay tương trợ liền muốn rời đi, cậu vội vàng gọi lại: “Đợi một chút.”
Vị thần áo đen hơi dừng lại.
“Đa tạ ơn cứu mạng của các hạ. Ta là Tuyết Thần Tuyết Trà, không biết các hạ là vị Tự Nhiên Chi Thần nào? Đợi sau khi thương thế của ta tốt lên, nhất định sẽ đến thần điện bái tạ ngài.” Cậu miễn cưỡng chống đỡ cơ thể.
Vị thần áo đen xoay người, hé ra tấm mặt nạ.
“Nếu là ân cứu mạng thì không cần nhắc tới, ác long này vốn dĩ nỏ mạnh hết đà, là ngươi hàng phục nó, ta chẳng qua chỉ bổ một đao mà thôi.”
Tuyết Thần kiên trì nói: “Nhưng vẫn là ngài cứu ta, ta nhất định phải đền ơn.”
Vị thần áo đen nhìn cậu trong giây lát: “Vậy giúp ta làm một chuyện.”
Hắn nâng tay hóa ra một lưỡi đao, móc hai khối long nhãn, lấy một viên ném vào trong tay cậu thiếu niên: “Sau này gặp được người yêu thích, hãy đem long châu này trao cho hắn. Một viên khác ta sẽ mang đi.”
Vị thần áo đen tới cũng mau mà đi cũng nhanh, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ, khiến cho Tuyết Thần không rõ nguyên cớ vì sao.
Một chàng thiếu niên có mái tóc màu bạc, da trắng như tuyết dung mạo tựa hoa ngồi trên tuyết, cúi đầu mờ mịt nhìn long châu trong tay.
“Người… yêu thích?”
“Người là cái gì?”
Tại thời thượng cổ, con người vẫn chưa được sinh ra.
Mụ editor có lời muốn huyên thuyên:
..... Hế lu bà con.....
Đợi tui có lâu không nè ????????????
Haizzzz sao tui cảm thấy căm hờn cái lớp 12 thế không biết T_T Tui theo khối B nên cũng phát sầu vì bài tập nè ????????????????????
Cố gắng ra nhanh cho mọi người 1 chương nữa nha...
Hiu hiu hiu ~~~~~~~
Đừng bỏ rơi tui nha T_T
30/11/2020
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09)
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Đám học sinh nhỏ không hẹn mà cùng câm nín trong chốc lát, hiển nhiên không nghĩ tới câu trả lời lại như thế này.
Bọn nhỏ ngây thơ khờ dại bắt đầu nghiêm túc suy tư.
Tại sao lại thế chứ? Thầy giáo Thích thoạt nhìn rất ưu nhã, rất quý khí, rất giống quý công tử xuất thân từ gia đình quyền quý trong truyền thuyết, tốt nghiệp một ngôi trường danh giá, tướng mạo tuấn tú đẹp mắt, tóm lại không thuộc phạm trù của người thường. Gia đình bình thường rất khó có thể bồi dưỡng ra một khí độ hào hoa phong nhã như vậy.
Bọn họ đã từng tự thắc mắc rằng, một người nổi bật tựa long phượng giữa đám đông như vậy vì sao lại muốn trở thành một giáo viên của một trường trung học phổ thông. Thậm chí có không ít người lén lút suy đoán, thầy giáo Thích chính là con cháu nhà tài phiệt nào đó bước ra để trải nghiệm cuộc sống.
Tuy nhiên, thầy giáo Thích đã là giáo viên được vài năm, cư xử biểu hiện rất khiêm tốn lễ độ, cuộc sống sinh hoạt bằng phẳng không khác gì người bình thường. Đám nhỏ lúc này mới cùng tin tưởng, thầy Thích chính là một người bình thường làm việc chăm chỉ và xuất sắc mà không cần thêm nếm bất cứ bối cảnh đình nào.
Nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình bình thường, bọn nhỏ không nghĩ tới thầy giáo của mình nghèo tới mức phải lỏa hôn.
Đám học sinh lúc này mới từ từ hồi tưởng lại từng chi tiết nhỏ.
Học sinh: Thầy giáo Thích có nhà có xe, nhưng chẳng phải hiện nay vẫn có nhiều người trẻ tuổi còn đang gánh vác gánh nặng thế chấp vay nợ mua ô tô sao? Thầy Thích cố gắng làm việc chăm chỉ mỗi ngày, nhất định là vì muốn sớm trả lại món nợ đã vay, hẳn là bị áp lực từ cuộc sống sinh hoạt đè ép tới khốn khổ!
—— Thực tế, người sở hữu dinh thự, biệt thự, khách sạn, trang viên rải rác khắp thế giới, thậm chí còn được Phó Minh Dã tặng cho một hòn đảo, chính là Thích Bạch Trà đây không hề hay biết đám học sinh đang nghĩ như thế nào về mình.
Học sinh: Quần áo của thầy Thích đều là đồ vỉa hè không có nhãn hiệu, có lẽ chỉ tầm hai mươi tệ một cái.
—— Quả thực đồ mà Thích Bạch Trà mặc không có logo nhãn hiệu gì, toàn bộ đều là đồ thủ công thiết kế riêng.
Học sinh: Chưa hề thấy thầy Thích đến căn tin trường học ăn cơm bao giờ, nhưng thực ra thầy toàn mua bánh mì ở quầy bán đồ ăn vặt, hẳn là vì tiết kiệm chi li.
—— Thích Bạch Trà không cần ăn cơm, mua bánh mì chẳng qua là vì cho mấy con chim sau trường ăn.
Thích Bạch Trà phát hiện thấy ánh mắt bọn nhỏ nhìn mình đột nhiên trở thành vô cùng đồng cảm, cậu thực sự không muốn biết đám học sinh này đang bổ não như thế nào về cậu.
Lúc này, một học sinh nam bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ hô lên: “Em biết rồi, thầy Thích!”
Thích Bạch Trà hỏi: “Em biết cái gì?”
Học sinh nam nói như đinh đóng cột: “Có phải thầy là thiếu gia nhà giàu yêu một người con gái bình dân, trưởng bối trong gia tộc không đồng ý sau đó vì yêu mà bỏ trốn, trốn đông trốn tây còn bị đóng băng toàn bộ tài sản nên mới nghèo đến mức này phải không!” Trong phim truyền hình đều diễn y như vậy, chỉ có thế mới giải thích được nguyên nhân vì sao thầy Thích có được khí độ phi phàm nhưng cuộc sống lại nghèo khó cùng cực, ngay cả một hôn lễ đàng hoàng cũng không có.
“Đem khả năng sáng tác chuyện xưa của em đặt vào viết bài văn đi, nếu như vậy thì ngữ văn của em cũng không đến mức không đạt tiêu chuẩn đâu, Vương Hiên Vũ.” Thích Bạch Trà cười nói ôn hòa.
Vương Hiên Vũ: “… Thầy ơi em sai rồi, em chưa nói gì hết.”
_
Reng reng reng reng reng reng reng ——
Thích Bạch Trà khép sách lại: “ Giờ tự đọc buổi sáng kết thúc.” Sau đó rời khỏi lớp học.
Đám học sinh reo hò, gấp rút lao ra ngoài lớp học, muốn xem xem đoàn làm chương trình có còn ở đó không.
Đoàn người sáng nay tới trường học chính xác là một tổ chương trình, trước tiên qua đây sắp xếp bố trí địa điểm, chạy thử thiết bị, đương nhiên khách quý được mời đến chưa xuất hiện sớm như vậy.
Thích Bạch Trà không quan tâm, trực tiếp trở lại phòng làm việc của mình, rút một cây bút đỏ từ hộp đựng bút, phê chấm bài tập lịch sử học sinh nộp từ hôm qua.
Ở trên lớp, cậu thường kể cho học sinh nghe một số mẩu truyện thú vị về các nhân vật lịch sử, đó đều là những kiến thức ngoài chương trình, không dùng để đi thi, kiến thức thường trong bài kiểm tra đều là về công trạng cùng vài chuyện thị phi của các nhân vật ấy. Người và hoàn cảnh trên sách giáo khoa quá đỗi xa lạ đối với đám nhỏ thời hiện đại ngày nay, khi học sẽ vô cùng buồn tẻ nhàm chán. Những mẩu truyện xưa ngoài chương trình học sẽ khiến học sinh có hứng thú hơn đối với những nhân vật lịch sử, khi có hứng thú về một ai đó, sẽ muốn biết đến mọi thứ liên quan đến người đó, so với việc chỉ dạy kiến thức sách giáo khoa thì hiệu quả tăng gấp đôi trong khi chỉ tốn một nửa công sức.
Ngày hôm qua dạy một tiết về hoàng triều Đại Lê, nội dung bài tập đương nhiên cũng liên quan đến Đại Lê. Lý Hạ Nhiên và Võ Định Xuyên, tên hai bằng hữu cũ lần thứ hai xuất hiện trước mắt, người từng cười nói cùng cậu năm xưa, nay trở thành lịch sử được phê chấm dưới ngòi bút của cậu.
Thích Bạch Trà cười cười, nhớ tới một cái tên khác, một cái tên mà có lẽ cho tới tận nay chỉ cậu nhớ được.
Lý Hạ Nhiên và Võ Định Xuyên đều mưu tính tiền đồ, một làm Thừa tướng, một làm Tướng quân, sử sách lưu danh, ngàn năm sau đều được người đời nhớ ghi, được tồn tại trong kí ức của cậu.
Nhưng không phải người nào mà Thích Bạch Trà gặp được cũng đều ghi danh lịch sử. Có rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều người chỉ còn tồn tại trong kí ức của cậu.
Thí dụ như vị huynh đài phiêu bạt giang hồ kia, trước kia rõ ràng là bốn người nâng chén vui vẻ đàm tiếu, cuối cùng chỉ còn hắn không tên không tuổi trong lịch sử. Năm đó hắn cũng từng có một thời nổi danh khắp chốn giang hồ, nhưng dù sao cũng không thể sánh với lịch sử triều đình.
Đó là bạn tri kỷ của Tuyết Thần, là bằng hữu cậu kết giao đầu tiên khi đến thế giới này, cũng là một vấn đề nan giải trong nhiều năm sau đó.
Khi vị đại hiệp danh chấn giang hồ này qua đời, vô số hậu duệ võ lâm thương tiếc hắn. Tuyết Thần dựng một ngôi mộ trên núi chôn y phục và di vật của hắn, tưởng nhớ bộ dáng thiếu niên hăng hái khi hắn mới xuất nhập giang hồ.
Về sau thanh minh mỗi năm, thường đến tảo mộ, viếng thăm cố nhân.
Trăm năm sau, một trận cháy rừng thiêu rụi toàn bộ cỏ cây hoang dại, kể cả nấm mồ đơn độc kia. Thanh minh năm ấy khi Tuyết Thần trở lại, trong núi chỉ còn bao phủ bởi một lớp tro tàn.
Tuyết Thần đột nhiên hiểu rằng, mỗi người mỗi sinh mệnh cậu gặp được đều từng như pháo hoa rực rỡ chói lọi trong kí ức, nhưng cũng chỉ lướt qua trong giây lát, thứ lưu lại chỉ là đống tro tàn.
Cậu sẽ vĩnh viễn sống trong những khoảnh khắc như pháo hoa tưng bừng náo nhiệt, và rồi quá khứ tồn tại trong kí ức là một mảnh hoang vu vắng lặng.
Thần không dám kết giao cùng con người.
Nhưng trăm ngàn năm sau đó, cậu lại không hề do dự đối với Phó tiên sinh.
_
Thích Bạch Trà rũ mắt nhìn ngón át út của mình.
Long châu vốn là một đôi, rồng có hai con mắt, cậu và Phó tiên sinh mỗi người một cái, nếu dùng làm nhẫn cưới thì tương đối tuyệt vời.
Đáng tiếc rằng, một viên long châu còn lại không có ở chỗ cậu.
Lại là một câu chuyện thật lâu thật lâu trước đây, còn xa hơn rất nhiều so với hoàng triều Đại Lê hai ngàn năm trăm năm trước.
Chính xác là vào thời thượng cổ hàng vạn năm về trước.
Tuyết Thần xuất thế từ thời viễn cổ, trầm miên giữa tuyết trắng, quanh năm không thức dậy, không giao du với các Tự Nhiên Chi Thần khác, biến toàn bộ thời gian thành thời gian ngủ.
Cậu gọi đó là kỳ ngủ đông. Tuyết là đại diện của mùa đông, cậu ngủ lâu như vậy không có gì không đúng, khác biệt hoàn toàn với Tà Thần không làm việc đàng hoàng, bản tính lười biếng chây lì chỉ lấy ngủ làm đầu.
Thời thượng cổ, Vạn Vật Chi Thần ra đời, đồng thời là sự xuất hiện của thượng cổ mãnh thú, là kẻ thù của thần, dựa vào cắn nuốt thần minh để trở nên cường đại.
Một ngày nọ, một con ác long đã từng giết rất nhiều vị thần đột nhiên xông vào núi tuyết, đánh thức Tuyết Thần đang ngủ say.
Tuyết Thần tuy là một Tự Nhiên Chi Thần cường đại, nhưng dù sao cũng đã ngủ say nhiều năm, không có kinh nghiệm thực chiến, cũng không phải là một vị thần thiện chiến, không chiếm được lợi thế trước con giao long hung hãn tàn bạo. Cậu quyết chiến với ác long bảy ngày bảy đêm giữa núi tuyết, cuối cùng cả hai đều kiệt sức, ác long bị cậu rút sạch răng nhọn, cậu cũng thương tích khắp người.
Ác long mất đi răng nanh, rít gào muốn dùng móng vuốt đâm nát cậu thành trăm mảnh, Tuyết Thần khi đó đã mất toàn bộ sức lực đánh trả, nghĩ rằng hôm nay sẽ táng thân ngay tại nơi này. Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một vị thần áo đen chắn trước mặt cậu, một chiêu liền hàng phục được cự long, không một tiếng động đánh chết nó.
Tuyết Thần ngẩn ra.
....... Thật mạnh.
Vị thần áo đen kia sau khi ra tay tương trợ liền muốn rời đi, cậu vội vàng gọi lại: “Đợi một chút.”
Vị thần áo đen hơi dừng lại.
“Đa tạ ơn cứu mạng của các hạ. Ta là Tuyết Thần Tuyết Trà, không biết các hạ là vị Tự Nhiên Chi Thần nào? Đợi sau khi thương thế của ta tốt lên, nhất định sẽ đến thần điện bái tạ ngài.” Cậu miễn cưỡng chống đỡ cơ thể.
Vị thần áo đen xoay người, hé ra tấm mặt nạ.
“Nếu là ân cứu mạng thì không cần nhắc tới, ác long này vốn dĩ nỏ mạnh hết đà, là ngươi hàng phục nó, ta chẳng qua chỉ bổ một đao mà thôi.”
Tuyết Thần kiên trì nói: “Nhưng vẫn là ngài cứu ta, ta nhất định phải đền ơn.”
Vị thần áo đen nhìn cậu trong giây lát: “Vậy giúp ta làm một chuyện.”
Hắn nâng tay hóa ra một lưỡi đao, móc hai khối long nhãn, lấy một viên ném vào trong tay cậu thiếu niên: “Sau này gặp được người yêu thích, hãy đem long châu này trao cho hắn. Một viên khác ta sẽ mang đi.”
Vị thần áo đen tới cũng mau mà đi cũng nhanh, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ, khiến cho Tuyết Thần không rõ nguyên cớ vì sao.
Một chàng thiếu niên có mái tóc màu bạc, da trắng như tuyết dung mạo tựa hoa ngồi trên tuyết, cúi đầu mờ mịt nhìn long châu trong tay.
“Người… yêu thích?”
“Người là cái gì?”
Tại thời thượng cổ, con người vẫn chưa được sinh ra.
Mụ editor có lời muốn huyên thuyên:
..... Hế lu bà con.....
Đợi tui có lâu không nè ????????????
Haizzzz sao tui cảm thấy căm hờn cái lớp 12 thế không biết T_T Tui theo khối B nên cũng phát sầu vì bài tập nè ????????????????????
Cố gắng ra nhanh cho mọi người 1 chương nữa nha...
Hiu hiu hiu ~~~~~~~
Đừng bỏ rơi tui nha T_T
30/11/2020
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.