Chương 39: Ngủ ngon
Phù Bạch Khúc
22/07/2021
Trong một phòng nghỉ khác.
Tần Dĩ Nhu ném điện thoại ra xa.
Với mức độ thảo luận đề tài cao như vậy, cô ta không muốn thấy cũng khó. Weibo của cô ta đã bị netizen xâm lấn, trong đó có đủ loại nhục mạ và công kích đánh thẳng vào cô ta.
Mọi chuyện tại sao lại thành ra thế này.
Đoạn camera kia là thế nào? Rõ ràng cô ta không hề ăn cắp bản nhạc của Mạnh Tinh, tại sao camera lại có hình ảnh cô ta ăn cắp bản nhạc của Mạnh Tinh?!
Hơn nữa, rõ ràng chiều hôm qua cô ta thành thật ở trong ký túc xá, vì sao camera không quay được? Ký túc xá nữ chỉ có hai người, Phương Nhã Nhi nằm viện, chỉ còn lại mình cô ta, không có người nào có thể chứng minh cô ta trong sạch.
Tần Dĩ Nhu cuối cùng cũng cảm nhận được tư vị hết đường chối cãi.
Tuy rằng trên thực tế cô ta cũng hoàn toàn không vô tội.
Ngô Vân hấp tấp xông vào: "Tần Dĩ Nhu, chuyện này là làm sao?"
Tần Dĩ Nhu che lỗ tai, không ngừng lắc đầu: "Không, em không biết, em không có làm....."
"Em không làm? Vậy chuyện camera kia là thế nào!" Ngô Vân nhăn mày, "Trước đó em nói em không làm, chị tin tưởng em, nhưng hiện tại camera đã rõ ràng thế kia, em bảo chị phải làm sao mới có thể tin tưởng em thật sự không ăn cắp bài hát của Mạnh Tinh?"
Tần Dĩ Nhu suy sụp: "Em không biết! Đừng hỏi em, em không ăn cắp..... Video kia nhất định là làm giả, có người vu khống hãm hại em!"
Ngô Vân nói: "Video đó đã được nhân viên kỹ thuật phân tích qua, không có dấu vết làm giả."
Tần Dĩ Nhu ôm đầu: "Em cũng không biết! Em thật sự không ăn cắp!"
Ngô Vân lẳng lặng nhìn cô ta thật sâu, lấy di động ra: "Chị gọi điện cho công ty, hỏi xem ban quan hệ công chúng muốn giải quyết như thế nào."
Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, Tần Dĩ Nhu vẫn là một cái cây rụng ra tiền, làm người đại diện của cô ta cũng ăn được rất nhiều phần trăm trích. Chỉ cần có thể cứu vãn được, công ty và cô đều sẽ không từ bỏ Tần Dĩ Nhu.
Nhưng lúc này cuộc gọi kết nối chưa được bao lâu, Ngô Vân liền buông điện thoại xuống.
Tần Dĩ Nhu mong ngóng nói: "Công ty nói như thế nào? Có thể làm sáng tỏ giúp em được không?"
Thái độ của Ngô Vân lạnh nhạt đi rất nhiều: "Cô vẫn nên nghĩ lại cô đắc tội người nào đi. Công ty muốn hủy hợp đồng với cô, hơn nữa cô phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng vì đã gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của công ty. Có điều trước kia, cô đạo nhạc của người khác để đoạt lấy danh lợi, mang đến tổn thất rất lớn về quyền tài sản và tinh thần của tác giả gốc, e rằng cô phải đối mặt với các cáo buộc trên mặt pháp lý."
Nói xong những lời này, cô không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng.
Tần Dĩ Nhu đã trở thành một đứa con bị vứt bỏ.
Vốn dĩ bên phía Tinh Quang không có ý định từ bỏ Tần Dĩ Nhu, nhưng tổng tài Phó thị trực tiếp gọi một chọc điện thoại qua đây, cảnh cáo bọn họ nếu dám giơ tay cứu vớt Tần Dĩ Nhu, hắn cũng sẽ dám thu mua sản nghiệp này.
Một bên là nghệ sĩ cấp dưới, một bên là người giàu có bậc nhất Trung Quốc, nặng nhẹ như nào, vừa nhìn đã có thể hiểu ngay.
Tần Dĩ Nhu hoàn toàn gục ngã trên nền đất.
Trong một đêm, hai bàn tay trắng.
Cô ta vẫn chưa tiếp thu được, cúi đầu sững sờ, bỗng nhiên nhìn thấy một đôi giày thể thao sạch sẽ ở ngay trước mắt.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và bĩnh tĩnh của người thanh niên đó.
"Anh, chính anh đã hãm hại tôi!" Trong mắt Tần Dĩ Nhu tràn ngập hận thù.
Thích Bạch Trà nhìn cô ta: "Có phải hãm hại hay không, trong lòng cô tự rõ."
"Anh tới đây để cười nhạo tôi? Bỏ đá xuống giếng rất vui sao? Tôi và anh không thù không oán, vì sao anh lại muốn hại tôi?!" Tần Dĩ Nhu điên cuồng gào thét.
"Có phải cô cho rằng sẽ không ai biết đúng không, ngày tháng lâu dần, liền cảm thấy mình vô tội." Thích Bạch Trà rũ mắt nhìn cô ta, "Cô Tần à, ngẩng đầu ba thước có thần minh."
Mạnh Tinh đã từng vì chuyện này mà hứng chịu những lời đàm tiếu của toàn bộ trường học, hôm nay đến phiên cô ta phải gánh chịu bạo lực dữ dội của muôn vàn cư dân mạng, chỉ có thể phán rằng tạo nghiệt chuốc về thân, gieo gió gặt bão.
Mạnh Tinh thậm chí còn rất vô tội, tội danh của cậu ấy không hề có thật, nhưng Tần Dĩ Nhu thì không.
Tần Dĩ Nhu chật vật cúi đầu né tránh tầm mắt cậu.
Ngẩng đầu ba thước có thần minh..... Lúc này cô ta ngẩng đầu nhìn thấy... Chẳng phải là cậu sao.
Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà không nói nhảm với cô ta nữa, cậu không tới đây để chế giễu, chỉ muốn thu hồi hệ thống Ca Hậu.
Tần Dĩ Nhu nhất thời cảm thấy choáng đầu hoa mắt, cơ thể giống như bị mất một thứ gì đó quan trọng. Cô ta trơ mắt chứng kiến làn da mình vàng như nến, tóc ngả màu xơ xác.
Thích Bạch Trà mạnh tay cởi bỏ trói buộc giữa hệ thống Ca Hậu và Tần Dĩ Nhu, những thứ trên người Tần Dĩ Nhu có được từ hệ thống toàn bộ đều được thu hồi, khôi phục về trạng thái ban đầu. Ngũ quan của cô ta không có nhiều thay đổi, nhưng cảm giác tổng thể lại tầm thường hơn rất nhiều, cùng lắm chỉ dừng lại ở dáng vẻ của một người qua đường.
Tần Dĩ Nhu nhìn thoáng qua gương, hét lên: "Đây là ai!" Lời nói vừa thốt ra lại sợ tới mức không dám nói thêm gì nữa.
Giọng nói phát ra từ miệng cô ta trở lại bình thường như trước kia, không còn ngọt ngào dễ nghe nữa.
Người trong gương này là ai?
Tần Dĩ Nhu tuyệt vọng nhìn dáng vẻ người phụ nữ tầm thường quen thuộc mà xa lạ ấy, thậm chí còn không biết rằng Thích Bạch Trà đã rời đi.
Sau khi bắt được hệ thống, Thích Bạch Trà liền rời đi.
Người trong gương chính là Tần Dĩ Nhu.
Đó là dáng vẻ chân chính vốn có của cô ta.
Nhưng chỉ sợ cô ta khó mà tiếp thu được.
Tần Dĩ Nhu không phải linh hồn ngoại lai, cậu không cần rút linh hồn để trừng phạt, vẫn nên giao lại trách nhiệm đó cho pháp luật của nhân gian tới thực thi.
"Ngươi tiến vào thông qua lỗ hổng thời không nào?" Thích Bạch Trà vừa đi vừa hỏi.
Hệ thống Ca Hậu nhỏ giọng trả lời: "Khe nứt ở vực thẳm đáy biển Tây Hải..."
"Thần minh đại nhân..." Hệ thống Ca Hậu sợ hãi nói, "Việc ngài yêu cầu tôi đã làm xong rồi, có thể thả tôi đi được không?"
Thích Bạch Trà không trả lời.
Chỉ là lòng bàn tay cậu hơi khép lại, chùm sáng màu lam bị nhạt đi một nửa.
Hệ thống Ca Hậu thét to: "Thần minh đại nhân! Ngài từng nói sẽ không tiêu hủy tôi!"
Thích Bạch Trà làm ra vẻ xin lỗi: "Là do ta sơ suất."
Giọng nói vừa dứt, đốm sáng màu lam trên lòng bàn tay đã bị tiêu hủy hoàn toàn, còn để lại dấu vết.
_
Học viện Âm Nhạc thành phố S.
Mạnh Tinh thu dọn gói ghém đồ đạc của mình xong xuôi, chuẩn bị dọn ra khỏi ký túc xá.
Thật ra cũng chẳng có gì để thu dọn, tổng cộng chỉ có vài bộ quần áo, một ít đồng dùng cá nhân, xếp hết trong một cái vali cũng không đầy.
Quý trọng nhất chính là chiếc dương cầm tam giác làm bằng gỗ gụ, là phần thưởng huy chương vàng cậu nhận được trong một cuộc thi dương cầm nào đó, cậu không biết dọn đi như thế nào.
Cậu ngồi trên vali, có chút buồn rầu.
"Mạnh Tinh, Mạnh Tinh!" Một nam sinh đứng trước cửa ký túc xá gọi cậu.
Mạnh Tinh ngẩng đầu, không biết đối phương muốn làm gì.
Mọi người trong trường học hầu hết đều không muốn nói chuyện cùng cậu, đương nhiên, cậu cũng không muốn giao tiếp với người khác.
Nam sinh nói: "Tới phòng hiệu trưởng một chuyến, hiệu trưởng tìm cậu."
Hiệu trưởng lại tìm cậu có chuyện gì?
Mạnh Tinh đứng lên, đi ra cửa, khi đi ngang qua bỗng nghe được nam sinh kia nhỏ giọng nói với cậu: "Rất xin lỗi."
Mạnh Tinh sửng sốt.
Rất xin lỗi cái gì?
Không kịp nghĩ nhiều, cậu đi xuống cầu thang, tình cờ gặp phải một đám nam sinh ôm bóng rổ bước vào.
Đó là nhóm bạn cùng phòng của cậu. Có điều từ trước đến giờ bọn họ không giao lưu gì nhiều, cơ bản chính là người xa lạ dưới cùng mái hiên.
Cậu không giỏi chủ động giao tiếp với người khác, những người khác lại nghĩ tằng cậu ngạo mạn, không thèm liếc mắt nhìn cậu dù chỉ một lần.
Lúc này đám bạn cùng phòng lại không phớt lờ cậu, nam sinh đi đầu nói: "Mạnh Tinh, lần tới cùng nhau chơi bóng rổ nhá!"
Mạnh Tinh dừng bước.
Một nam sinh khác lại nói: "Nếu cậu không biết chơi bọn tớ sẽ dạy cậu! Còn nếu cậu không hứng thú, vậy thì chúng ta hợp tấu cũng được!"
"Chuyện đó..... Lúc trước bọn tớ đã hiểu lầm cậu, rất xin lỗi."
Hôm nay bọn họ cũng mới biết chuyện của Mạnh Tinh. Biết được Mạnh Tinh không phải cố ý ngạo mạn, mà là bị bệnh tự kỷ.
Lại còn bị Tần Dĩ Nhu ăn cắp bài hát, bị hiểu lầm lâu như vậy, cũng đáng thương quá đi.....
Một số người xem xong video đều rất không dễ chịu. Hầu hết mọi người ở độ tuổi này đều không có ác ý nhiều như vậy, thích ai ghét ai đều chỉ là nhất thời.
Theo sự lan truyền rộng rãi của những đoạn video đó, hiện tại có lẽ toàn trường đều biết Mạnh Tinh mới là người bị đạo nhạc.
Mạnh Tinh không biết nên ứng phó với tình huống này như thế nào, nhanh chân bước ra ngoài, dọc đường đi đều thu hút vô số sự chú ý của mọi người.
Tình huống này rất quen thuộc. Trước kia mỗi lần cậu đi ở sân trường, sẽ có một đám người đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cậu: "Kia chính là Mạnh Tinh bên hệ soạn nhạc đấy, cái người ăn cắp bài hát của Tần Dĩ Nhu ấy....."
Bây giờ lại thành: "Nhìn kìa, Mạnh Tinh kìa, chính cậu ấy đã bị Tần Dĩ Nhu ăn cắp bài hát."
"Tội nghiệp thật, Tần Dĩ Nhu quá đáng lắm! Bây giờ tôi sẽ ném hết album của cô ta đi! Nhân phẩm thấp kém, hát có dễ nghe đến mấy cũng vô dụng!"
Đã xảy ra chuyện gì?
Mạnh Tinh đến văn phòng hiệu trưởng, đầy cửa bước vào, nhìn thấy hiệu trưởng và thầy giáo đều đang ngồi đấy.
Còn có một vị nữa.....
Là Lý lão tiên sinh.
Đã học âm nhạc thì không thể không biết đến Lý lão tiên sinh, đây chính là nhân vật trong sách giáo khoa, thế nhưng hiện tại lại sống sờ sờ xuất hiện trước mắt cậu.
"Đây là Mạnh Tinh đúng không?" Lão Lý đứng lên, kích động đánh giá cậu, "Là một đứa nhỏ ngoan, mau ngồi xuống đi."
Mạnh Tinh có chút luống cuống. Ba vị trưởng bối đều đang đứng, cậu ngồi thế nào được.
Hiệu trưởng tự mình kéo ghế dựa cho cậu, hòa ái nói: "Lý lão tiên sinh bảo em ngồi, em cứ ngồi đi."
Mạnh Tinh lúc này mới miễn cưỡng ngồi xuống.
Mấy người khác cũng thuận thế ngồi xuống. Hiệu trưởng mở lời: "Mạnh Tinh à, chuyện của em bọn thầy đã biết. Đã khiến em chịu ủy khuất rồi."
Thầy giáo hổ thẹn nói: "Đứa nhỏ như em vẫn luôn là niềm tự hào của thầy, càng hy vọng bao nhiêu thì khi mắc sai lầm lại càng thất vọng bấy nhiêu. Lúc trước thầy đã nặng lời với em, rất xin lỗi, em không sai, sai chính là cái người tên Tần Dĩ Nhu kia, hành động ngang ngược hòng giấu trời giấu biển, thật sự rất đáng giận."
Mạnh Tinh hoang mang.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao tự nhiên hướng gió lại xoay chiều vậy?
Hiệu trưởng nhìn vẻ mặt khó hiểu của cậu: "Em vẫn chưa biết sao? Tất cả mọi hành động của Tần Dĩ Nhu đã bị phanh phui, làn truyền trên khắp mạng xã hội, vì thế các thầy mới biết rõ chân tướng."
"Lý lão tiên sinh vừa mới tới đây, chỉ đích danh muốn gặp em. Lý lão tiên sinh, ngài tìm Mạnh Tinh có chuyện gì sao?" Hiệu trưởng hỏi.
Lý lão tiên sinh nói: "Đứa nhỏ rất có thiên phú và khí chất, tôi vừa nhìn qua video đã thích. Mạnh Tinh, ta muốn nhận con làm đệ tử thân truyền, đại diện cho Trung Quốc tham gia cuộc thi Viria gần đây nhất, không biết con có nguyện ý hay không?"
Hiệu trưởng và thầy giáo đồng thời hít một hơi.
Lý lão tiên sinh năm nay đã gần sáu mươi, vẫn chưa hề thu nhận đệ tử thân truyền, rất nhiều nghệ sĩ dương cầm và nhà soạn nhạc nổi tiếng muốn ông chỉ dẫn, cuối cùng đều bị từ chối.
Thế nhưng lại coi trọng một Mạnh Tinh trẻ tuổi như vậy.
Cuộc thi Viria là cuộc thi soạn nhạc dương cầm nguyên bản cấp quốc tế, ba năm diễn ra một lần, ba người đứng đầu cuộc thi sẽ có cơ hội học tập tại Học viện Âm Nhạc cao nhất thế giới, được giảng dạy bởi các danh sư có tiếng, làm tài nguyên cho "Nobel Âm Nhạc thế giới", có thể thấy được chất vàng trong nó. Thí sinh dự thi của Trung Quốc chỉ có hai người được báo danh, Học viện Âm Nhạc thành phố S thân là trường âm nhạc đỉnh cấp quốc gia, vốn sẽ có một cái tên được đề cử.
Nếu Mạnh Tinh không bị lên án đạo nhạc, cậu vốn là ứng cử viên được trường học đề cử của năm nay.
So với 'sinh viên của Học viện Âm Nhạc thành phố S' thì thân phận 'đệ tử thân truyền của Lý lão tiên sinh' càng quý trọng hơn rất nhiều. Vòng đi vòng lại, suất dự thi này vẫn về lại trong tay Mạnh Tinh một cách rất vinh quang.
"Mạnh Tinh, còn không mau đồng ý?" Thầy giáo và hiệu trưởng đều đang vô cùng kích động. Đệ tử thân truyền của Lý lão tiên sinh xuất thân từ trường học của bọn họ, tin này truyền đi chính là thiếp vàng lên mặt mũi của trường học.
Mạnh Tinh giật mình, vội đứng lên khom lưng: "Cảm ơn thầy Lý. Con... con nguyện ý."
Cậu đương nhiên rất vui mừng. Cậu nhiệt tình đam mê với âm nhạc, có thể có cơ hội được dẫn dắt chắc chắn sẽ không đi sai đường. Vui mừng hơn, chính là nỗi oan đã được sửa lại.
"Không cần thu dọn đồ đạc để dọn ra ngoài nữa, Mạnh Tinh, trước kia các thầy đã sai, lại không điều tra rõ ràng, trách lầm em, về sau em vẫn tiếp tục ở....."
Hiệu trưởng còn chưa dứt lời, Lý lão tiên sinh liền nói: "Không cần, cứ thu dọn nốt đi. Cuộc thi Viria đã gần tới, các tuyển thủ khác đã được huấn luyện một thời gian dài rồi, Mạnh Tinh dọn đến nhà tôi, thuận tiện để tôi trực tiếp hướng dẫn nó. Để lại cái danh cho trường học là được."
......
Khi trở lại ký túc xá, Mạnh Tinh vẫn cảm giác như còn đang trong giấc mơ.
Mọi thứ diễn ra hôm nay quá không chân thật.
Cậu ngồi trên giường, mở điện thoại ra, muốn xem xem trên mạng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, cậu đã nhìn thấy ba đoạn video kia.
Tần Dĩ Nhu..... đổi nhạc phổ cậu nộp lên studio của Lưu Khải Thanh?
Không đúng, cậu không có nộp «Tinh nguyện» lên studio, vì sao camera lại có đoạn hình ảnh này?
Đoạn video thứ hai, Tần Dĩ Nhu không biết vì sao lại đàn ra bài «Tuyệt vọng» của cậu, sau đó có một giọng nam mát lạnh như nước kể về quá khứ của cậu, Mạnh Tinh nghe được giọng nói ấy liền sửng sốt.
Cậu nhớ rất rõ giọng nói này.
Mới hôm qua, người thanh niên này đưa cho cậu một tờ khăn giấy, nói với cậu vẫn còn hy vọng.
Đoạn video thứ ba là video đàn tấu «Tuyệt vọng» của cậu vào buổi chiều hôm qua, lúc ấy chỉ có người kia đứng ngoài cửa sổ. Chỉ có người kia mới có thể ghi lại tất cả những điều này.
"Tôi bị đuổi học, ba ngày sau sẽ phải dọn ra khỏi ký túc xá. Tôi không biết phải đi đâu, trên người tôi cũng không có tiền."
"Không cần dọn. Trong vòng ba ngày tôi sẽ giải quyết cho cậu."
"Anh là ai? Tại sao lại muốn giúp tôi?"
"Tôi là người thủ hộ của thế giới."
......
Những gì anh ấy nói..... Hóa ra đều là sự thật.
Mạnh Tinh tắt màn hình điện thoại, ôm nó vào lòng.
Cậu thực sự đã gặp được thần bảo hộ ư?
_
"Trà Trà, hôm nay ở tổ chương trình rốt cuộc đã gặp chuyện gì mà cần phải gọi cho anh nhờ giúp đỡ?"
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, đèn trong phòng đã tắt, Phó Minh Dã nằm lên giường hỏi Thích Bạch Trà bên người.
Thích Bạch Trà đang buồn ngủ, giọng nói mơ hồ: "Trên mạng đã lan truyền ồn áo náo nhiệt như vậy rồi, anh còn chưa xem à?"
"Chưa. Vừa nhìn thấy tên Tần Dĩ Nhu anh đã không muốn nhấn vào, em ghét cô ta, anh cũng ghét cô ta, không muốn nhìn thấy cô ta." Phó Minh Dã nói, "Anh muốn nghe em tự kể lại cho anh."
Thích Bạch Trà nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: "Cũng không phải cô ta đắc tội em, trong lúc tình cờ em phát hiện cô ta sao chép bài hát của một đứa nhỏ, em không khoanh tay đứng nhìn được."
"Trà Trà thật hiền lành tốt bụng." Phó Minh Dã nhớ rõ trên người Tần Dĩ Nhu có mang theo hệ thống, có điều loại hệ thống được làm ẩu này một khi nhiệm vụ thất bại sẽ bị phản phệ hoặc tự cởi trói gì đó cũng rất bình thường, hắn không quan tâm đến điều này.
Hắn quan tâm một việc khác hơn.
"Trà Trà, gọi lại một tiếng đi."
"Gọi cái gì?"
"Hồi nãy ấy, lúc ban ngày em gọi anh nhờ anh giúp ấy."
"Phó tiên sinh, em không hề nhờ anh." Đó là mệnh lệnh cho anh.
"Trà Trà, anh muốn nghe." Phó Minh Dã nghiêng người ôm cậu, "Vợ nhà người ta đều gọi như vậy."
Thích Bạch Trà lẩm bẩm: "Nhưng em là nhà anh."
Tà Thần chịu một vạn đòn đả kích, thanh máu bị rút sạch.
"Không, không sao cả, tiên sinh nghe cũng được." Tà Thần đại nhân cẩn thận ôm lấy vợ nhỏ đang mơ màng sắp ngủ nhà mình, ngồi dậy đắp chăn cho cậu.
Thích Bạch Trà đột nhiên đưa tay ra ấn hắn xuống.
Người thanh niên gối đầu lên khuỷu tay hắn, thoải mái cọ cọ.
Giọng như đang nói mê.
"Ngủ ngon, chồng yêu." Cậu thấp giọng nói, "Hôm nay cũng rất yêu anh."
Phó Minh Dã ngẩn người.
Sau đó giơ tay che khóe miệng, rụt rè lủi vào trong chăn bắt đầu cười.
+++++++
[ Tiểu kịch trường vô trách nhiệm ]
Mạnh Tinh: Làm sao làm được video này vậy??? Tôi chắc chắn không làm việc này.
Trà Trà: Thi triển thần lực tạo ra ảo ảnh, người bình thường không thể nhìn ra sơ hở, trừ phi hắn cũng là thần.
Kỳ Dạ: Biết thế lúc nãy ta nhấn vào xem cái video kia một lát.....
Phù Bạch Khúc: Tôi không cho ngài nhấn vào đâu.
Kỳ Dạ: Ta tức giận, ta muốn náo loạn, ta muốn chạy tới giết ngươi, Chủ Thần có tới cũng không ngăn cản được!
Phù Bạch Khúc: Vốn dĩ đang muốn để Trà Trà gọi ngài một tiếng chồng.....
Kỳ Dạ: Cảm ơn baba, ta sẽ nghe lời.
Tần Dĩ Nhu ném điện thoại ra xa.
Với mức độ thảo luận đề tài cao như vậy, cô ta không muốn thấy cũng khó. Weibo của cô ta đã bị netizen xâm lấn, trong đó có đủ loại nhục mạ và công kích đánh thẳng vào cô ta.
Mọi chuyện tại sao lại thành ra thế này.
Đoạn camera kia là thế nào? Rõ ràng cô ta không hề ăn cắp bản nhạc của Mạnh Tinh, tại sao camera lại có hình ảnh cô ta ăn cắp bản nhạc của Mạnh Tinh?!
Hơn nữa, rõ ràng chiều hôm qua cô ta thành thật ở trong ký túc xá, vì sao camera không quay được? Ký túc xá nữ chỉ có hai người, Phương Nhã Nhi nằm viện, chỉ còn lại mình cô ta, không có người nào có thể chứng minh cô ta trong sạch.
Tần Dĩ Nhu cuối cùng cũng cảm nhận được tư vị hết đường chối cãi.
Tuy rằng trên thực tế cô ta cũng hoàn toàn không vô tội.
Ngô Vân hấp tấp xông vào: "Tần Dĩ Nhu, chuyện này là làm sao?"
Tần Dĩ Nhu che lỗ tai, không ngừng lắc đầu: "Không, em không biết, em không có làm....."
"Em không làm? Vậy chuyện camera kia là thế nào!" Ngô Vân nhăn mày, "Trước đó em nói em không làm, chị tin tưởng em, nhưng hiện tại camera đã rõ ràng thế kia, em bảo chị phải làm sao mới có thể tin tưởng em thật sự không ăn cắp bài hát của Mạnh Tinh?"
Tần Dĩ Nhu suy sụp: "Em không biết! Đừng hỏi em, em không ăn cắp..... Video kia nhất định là làm giả, có người vu khống hãm hại em!"
Ngô Vân nói: "Video đó đã được nhân viên kỹ thuật phân tích qua, không có dấu vết làm giả."
Tần Dĩ Nhu ôm đầu: "Em cũng không biết! Em thật sự không ăn cắp!"
Ngô Vân lẳng lặng nhìn cô ta thật sâu, lấy di động ra: "Chị gọi điện cho công ty, hỏi xem ban quan hệ công chúng muốn giải quyết như thế nào."
Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, Tần Dĩ Nhu vẫn là một cái cây rụng ra tiền, làm người đại diện của cô ta cũng ăn được rất nhiều phần trăm trích. Chỉ cần có thể cứu vãn được, công ty và cô đều sẽ không từ bỏ Tần Dĩ Nhu.
Nhưng lúc này cuộc gọi kết nối chưa được bao lâu, Ngô Vân liền buông điện thoại xuống.
Tần Dĩ Nhu mong ngóng nói: "Công ty nói như thế nào? Có thể làm sáng tỏ giúp em được không?"
Thái độ của Ngô Vân lạnh nhạt đi rất nhiều: "Cô vẫn nên nghĩ lại cô đắc tội người nào đi. Công ty muốn hủy hợp đồng với cô, hơn nữa cô phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng vì đã gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của công ty. Có điều trước kia, cô đạo nhạc của người khác để đoạt lấy danh lợi, mang đến tổn thất rất lớn về quyền tài sản và tinh thần của tác giả gốc, e rằng cô phải đối mặt với các cáo buộc trên mặt pháp lý."
Nói xong những lời này, cô không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng.
Tần Dĩ Nhu đã trở thành một đứa con bị vứt bỏ.
Vốn dĩ bên phía Tinh Quang không có ý định từ bỏ Tần Dĩ Nhu, nhưng tổng tài Phó thị trực tiếp gọi một chọc điện thoại qua đây, cảnh cáo bọn họ nếu dám giơ tay cứu vớt Tần Dĩ Nhu, hắn cũng sẽ dám thu mua sản nghiệp này.
Một bên là nghệ sĩ cấp dưới, một bên là người giàu có bậc nhất Trung Quốc, nặng nhẹ như nào, vừa nhìn đã có thể hiểu ngay.
Tần Dĩ Nhu hoàn toàn gục ngã trên nền đất.
Trong một đêm, hai bàn tay trắng.
Cô ta vẫn chưa tiếp thu được, cúi đầu sững sờ, bỗng nhiên nhìn thấy một đôi giày thể thao sạch sẽ ở ngay trước mắt.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và bĩnh tĩnh của người thanh niên đó.
"Anh, chính anh đã hãm hại tôi!" Trong mắt Tần Dĩ Nhu tràn ngập hận thù.
Thích Bạch Trà nhìn cô ta: "Có phải hãm hại hay không, trong lòng cô tự rõ."
"Anh tới đây để cười nhạo tôi? Bỏ đá xuống giếng rất vui sao? Tôi và anh không thù không oán, vì sao anh lại muốn hại tôi?!" Tần Dĩ Nhu điên cuồng gào thét.
"Có phải cô cho rằng sẽ không ai biết đúng không, ngày tháng lâu dần, liền cảm thấy mình vô tội." Thích Bạch Trà rũ mắt nhìn cô ta, "Cô Tần à, ngẩng đầu ba thước có thần minh."
Mạnh Tinh đã từng vì chuyện này mà hứng chịu những lời đàm tiếu của toàn bộ trường học, hôm nay đến phiên cô ta phải gánh chịu bạo lực dữ dội của muôn vàn cư dân mạng, chỉ có thể phán rằng tạo nghiệt chuốc về thân, gieo gió gặt bão.
Mạnh Tinh thậm chí còn rất vô tội, tội danh của cậu ấy không hề có thật, nhưng Tần Dĩ Nhu thì không.
Tần Dĩ Nhu chật vật cúi đầu né tránh tầm mắt cậu.
Ngẩng đầu ba thước có thần minh..... Lúc này cô ta ngẩng đầu nhìn thấy... Chẳng phải là cậu sao.
Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà không nói nhảm với cô ta nữa, cậu không tới đây để chế giễu, chỉ muốn thu hồi hệ thống Ca Hậu.
Tần Dĩ Nhu nhất thời cảm thấy choáng đầu hoa mắt, cơ thể giống như bị mất một thứ gì đó quan trọng. Cô ta trơ mắt chứng kiến làn da mình vàng như nến, tóc ngả màu xơ xác.
Thích Bạch Trà mạnh tay cởi bỏ trói buộc giữa hệ thống Ca Hậu và Tần Dĩ Nhu, những thứ trên người Tần Dĩ Nhu có được từ hệ thống toàn bộ đều được thu hồi, khôi phục về trạng thái ban đầu. Ngũ quan của cô ta không có nhiều thay đổi, nhưng cảm giác tổng thể lại tầm thường hơn rất nhiều, cùng lắm chỉ dừng lại ở dáng vẻ của một người qua đường.
Tần Dĩ Nhu nhìn thoáng qua gương, hét lên: "Đây là ai!" Lời nói vừa thốt ra lại sợ tới mức không dám nói thêm gì nữa.
Giọng nói phát ra từ miệng cô ta trở lại bình thường như trước kia, không còn ngọt ngào dễ nghe nữa.
Người trong gương này là ai?
Tần Dĩ Nhu tuyệt vọng nhìn dáng vẻ người phụ nữ tầm thường quen thuộc mà xa lạ ấy, thậm chí còn không biết rằng Thích Bạch Trà đã rời đi.
Sau khi bắt được hệ thống, Thích Bạch Trà liền rời đi.
Người trong gương chính là Tần Dĩ Nhu.
Đó là dáng vẻ chân chính vốn có của cô ta.
Nhưng chỉ sợ cô ta khó mà tiếp thu được.
Tần Dĩ Nhu không phải linh hồn ngoại lai, cậu không cần rút linh hồn để trừng phạt, vẫn nên giao lại trách nhiệm đó cho pháp luật của nhân gian tới thực thi.
"Ngươi tiến vào thông qua lỗ hổng thời không nào?" Thích Bạch Trà vừa đi vừa hỏi.
Hệ thống Ca Hậu nhỏ giọng trả lời: "Khe nứt ở vực thẳm đáy biển Tây Hải..."
"Thần minh đại nhân..." Hệ thống Ca Hậu sợ hãi nói, "Việc ngài yêu cầu tôi đã làm xong rồi, có thể thả tôi đi được không?"
Thích Bạch Trà không trả lời.
Chỉ là lòng bàn tay cậu hơi khép lại, chùm sáng màu lam bị nhạt đi một nửa.
Hệ thống Ca Hậu thét to: "Thần minh đại nhân! Ngài từng nói sẽ không tiêu hủy tôi!"
Thích Bạch Trà làm ra vẻ xin lỗi: "Là do ta sơ suất."
Giọng nói vừa dứt, đốm sáng màu lam trên lòng bàn tay đã bị tiêu hủy hoàn toàn, còn để lại dấu vết.
_
Học viện Âm Nhạc thành phố S.
Mạnh Tinh thu dọn gói ghém đồ đạc của mình xong xuôi, chuẩn bị dọn ra khỏi ký túc xá.
Thật ra cũng chẳng có gì để thu dọn, tổng cộng chỉ có vài bộ quần áo, một ít đồng dùng cá nhân, xếp hết trong một cái vali cũng không đầy.
Quý trọng nhất chính là chiếc dương cầm tam giác làm bằng gỗ gụ, là phần thưởng huy chương vàng cậu nhận được trong một cuộc thi dương cầm nào đó, cậu không biết dọn đi như thế nào.
Cậu ngồi trên vali, có chút buồn rầu.
"Mạnh Tinh, Mạnh Tinh!" Một nam sinh đứng trước cửa ký túc xá gọi cậu.
Mạnh Tinh ngẩng đầu, không biết đối phương muốn làm gì.
Mọi người trong trường học hầu hết đều không muốn nói chuyện cùng cậu, đương nhiên, cậu cũng không muốn giao tiếp với người khác.
Nam sinh nói: "Tới phòng hiệu trưởng một chuyến, hiệu trưởng tìm cậu."
Hiệu trưởng lại tìm cậu có chuyện gì?
Mạnh Tinh đứng lên, đi ra cửa, khi đi ngang qua bỗng nghe được nam sinh kia nhỏ giọng nói với cậu: "Rất xin lỗi."
Mạnh Tinh sửng sốt.
Rất xin lỗi cái gì?
Không kịp nghĩ nhiều, cậu đi xuống cầu thang, tình cờ gặp phải một đám nam sinh ôm bóng rổ bước vào.
Đó là nhóm bạn cùng phòng của cậu. Có điều từ trước đến giờ bọn họ không giao lưu gì nhiều, cơ bản chính là người xa lạ dưới cùng mái hiên.
Cậu không giỏi chủ động giao tiếp với người khác, những người khác lại nghĩ tằng cậu ngạo mạn, không thèm liếc mắt nhìn cậu dù chỉ một lần.
Lúc này đám bạn cùng phòng lại không phớt lờ cậu, nam sinh đi đầu nói: "Mạnh Tinh, lần tới cùng nhau chơi bóng rổ nhá!"
Mạnh Tinh dừng bước.
Một nam sinh khác lại nói: "Nếu cậu không biết chơi bọn tớ sẽ dạy cậu! Còn nếu cậu không hứng thú, vậy thì chúng ta hợp tấu cũng được!"
"Chuyện đó..... Lúc trước bọn tớ đã hiểu lầm cậu, rất xin lỗi."
Hôm nay bọn họ cũng mới biết chuyện của Mạnh Tinh. Biết được Mạnh Tinh không phải cố ý ngạo mạn, mà là bị bệnh tự kỷ.
Lại còn bị Tần Dĩ Nhu ăn cắp bài hát, bị hiểu lầm lâu như vậy, cũng đáng thương quá đi.....
Một số người xem xong video đều rất không dễ chịu. Hầu hết mọi người ở độ tuổi này đều không có ác ý nhiều như vậy, thích ai ghét ai đều chỉ là nhất thời.
Theo sự lan truyền rộng rãi của những đoạn video đó, hiện tại có lẽ toàn trường đều biết Mạnh Tinh mới là người bị đạo nhạc.
Mạnh Tinh không biết nên ứng phó với tình huống này như thế nào, nhanh chân bước ra ngoài, dọc đường đi đều thu hút vô số sự chú ý của mọi người.
Tình huống này rất quen thuộc. Trước kia mỗi lần cậu đi ở sân trường, sẽ có một đám người đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cậu: "Kia chính là Mạnh Tinh bên hệ soạn nhạc đấy, cái người ăn cắp bài hát của Tần Dĩ Nhu ấy....."
Bây giờ lại thành: "Nhìn kìa, Mạnh Tinh kìa, chính cậu ấy đã bị Tần Dĩ Nhu ăn cắp bài hát."
"Tội nghiệp thật, Tần Dĩ Nhu quá đáng lắm! Bây giờ tôi sẽ ném hết album của cô ta đi! Nhân phẩm thấp kém, hát có dễ nghe đến mấy cũng vô dụng!"
Đã xảy ra chuyện gì?
Mạnh Tinh đến văn phòng hiệu trưởng, đầy cửa bước vào, nhìn thấy hiệu trưởng và thầy giáo đều đang ngồi đấy.
Còn có một vị nữa.....
Là Lý lão tiên sinh.
Đã học âm nhạc thì không thể không biết đến Lý lão tiên sinh, đây chính là nhân vật trong sách giáo khoa, thế nhưng hiện tại lại sống sờ sờ xuất hiện trước mắt cậu.
"Đây là Mạnh Tinh đúng không?" Lão Lý đứng lên, kích động đánh giá cậu, "Là một đứa nhỏ ngoan, mau ngồi xuống đi."
Mạnh Tinh có chút luống cuống. Ba vị trưởng bối đều đang đứng, cậu ngồi thế nào được.
Hiệu trưởng tự mình kéo ghế dựa cho cậu, hòa ái nói: "Lý lão tiên sinh bảo em ngồi, em cứ ngồi đi."
Mạnh Tinh lúc này mới miễn cưỡng ngồi xuống.
Mấy người khác cũng thuận thế ngồi xuống. Hiệu trưởng mở lời: "Mạnh Tinh à, chuyện của em bọn thầy đã biết. Đã khiến em chịu ủy khuất rồi."
Thầy giáo hổ thẹn nói: "Đứa nhỏ như em vẫn luôn là niềm tự hào của thầy, càng hy vọng bao nhiêu thì khi mắc sai lầm lại càng thất vọng bấy nhiêu. Lúc trước thầy đã nặng lời với em, rất xin lỗi, em không sai, sai chính là cái người tên Tần Dĩ Nhu kia, hành động ngang ngược hòng giấu trời giấu biển, thật sự rất đáng giận."
Mạnh Tinh hoang mang.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao tự nhiên hướng gió lại xoay chiều vậy?
Hiệu trưởng nhìn vẻ mặt khó hiểu của cậu: "Em vẫn chưa biết sao? Tất cả mọi hành động của Tần Dĩ Nhu đã bị phanh phui, làn truyền trên khắp mạng xã hội, vì thế các thầy mới biết rõ chân tướng."
"Lý lão tiên sinh vừa mới tới đây, chỉ đích danh muốn gặp em. Lý lão tiên sinh, ngài tìm Mạnh Tinh có chuyện gì sao?" Hiệu trưởng hỏi.
Lý lão tiên sinh nói: "Đứa nhỏ rất có thiên phú và khí chất, tôi vừa nhìn qua video đã thích. Mạnh Tinh, ta muốn nhận con làm đệ tử thân truyền, đại diện cho Trung Quốc tham gia cuộc thi Viria gần đây nhất, không biết con có nguyện ý hay không?"
Hiệu trưởng và thầy giáo đồng thời hít một hơi.
Lý lão tiên sinh năm nay đã gần sáu mươi, vẫn chưa hề thu nhận đệ tử thân truyền, rất nhiều nghệ sĩ dương cầm và nhà soạn nhạc nổi tiếng muốn ông chỉ dẫn, cuối cùng đều bị từ chối.
Thế nhưng lại coi trọng một Mạnh Tinh trẻ tuổi như vậy.
Cuộc thi Viria là cuộc thi soạn nhạc dương cầm nguyên bản cấp quốc tế, ba năm diễn ra một lần, ba người đứng đầu cuộc thi sẽ có cơ hội học tập tại Học viện Âm Nhạc cao nhất thế giới, được giảng dạy bởi các danh sư có tiếng, làm tài nguyên cho "Nobel Âm Nhạc thế giới", có thể thấy được chất vàng trong nó. Thí sinh dự thi của Trung Quốc chỉ có hai người được báo danh, Học viện Âm Nhạc thành phố S thân là trường âm nhạc đỉnh cấp quốc gia, vốn sẽ có một cái tên được đề cử.
Nếu Mạnh Tinh không bị lên án đạo nhạc, cậu vốn là ứng cử viên được trường học đề cử của năm nay.
So với 'sinh viên của Học viện Âm Nhạc thành phố S' thì thân phận 'đệ tử thân truyền của Lý lão tiên sinh' càng quý trọng hơn rất nhiều. Vòng đi vòng lại, suất dự thi này vẫn về lại trong tay Mạnh Tinh một cách rất vinh quang.
"Mạnh Tinh, còn không mau đồng ý?" Thầy giáo và hiệu trưởng đều đang vô cùng kích động. Đệ tử thân truyền của Lý lão tiên sinh xuất thân từ trường học của bọn họ, tin này truyền đi chính là thiếp vàng lên mặt mũi của trường học.
Mạnh Tinh giật mình, vội đứng lên khom lưng: "Cảm ơn thầy Lý. Con... con nguyện ý."
Cậu đương nhiên rất vui mừng. Cậu nhiệt tình đam mê với âm nhạc, có thể có cơ hội được dẫn dắt chắc chắn sẽ không đi sai đường. Vui mừng hơn, chính là nỗi oan đã được sửa lại.
"Không cần thu dọn đồ đạc để dọn ra ngoài nữa, Mạnh Tinh, trước kia các thầy đã sai, lại không điều tra rõ ràng, trách lầm em, về sau em vẫn tiếp tục ở....."
Hiệu trưởng còn chưa dứt lời, Lý lão tiên sinh liền nói: "Không cần, cứ thu dọn nốt đi. Cuộc thi Viria đã gần tới, các tuyển thủ khác đã được huấn luyện một thời gian dài rồi, Mạnh Tinh dọn đến nhà tôi, thuận tiện để tôi trực tiếp hướng dẫn nó. Để lại cái danh cho trường học là được."
......
Khi trở lại ký túc xá, Mạnh Tinh vẫn cảm giác như còn đang trong giấc mơ.
Mọi thứ diễn ra hôm nay quá không chân thật.
Cậu ngồi trên giường, mở điện thoại ra, muốn xem xem trên mạng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, cậu đã nhìn thấy ba đoạn video kia.
Tần Dĩ Nhu..... đổi nhạc phổ cậu nộp lên studio của Lưu Khải Thanh?
Không đúng, cậu không có nộp «Tinh nguyện» lên studio, vì sao camera lại có đoạn hình ảnh này?
Đoạn video thứ hai, Tần Dĩ Nhu không biết vì sao lại đàn ra bài «Tuyệt vọng» của cậu, sau đó có một giọng nam mát lạnh như nước kể về quá khứ của cậu, Mạnh Tinh nghe được giọng nói ấy liền sửng sốt.
Cậu nhớ rất rõ giọng nói này.
Mới hôm qua, người thanh niên này đưa cho cậu một tờ khăn giấy, nói với cậu vẫn còn hy vọng.
Đoạn video thứ ba là video đàn tấu «Tuyệt vọng» của cậu vào buổi chiều hôm qua, lúc ấy chỉ có người kia đứng ngoài cửa sổ. Chỉ có người kia mới có thể ghi lại tất cả những điều này.
"Tôi bị đuổi học, ba ngày sau sẽ phải dọn ra khỏi ký túc xá. Tôi không biết phải đi đâu, trên người tôi cũng không có tiền."
"Không cần dọn. Trong vòng ba ngày tôi sẽ giải quyết cho cậu."
"Anh là ai? Tại sao lại muốn giúp tôi?"
"Tôi là người thủ hộ của thế giới."
......
Những gì anh ấy nói..... Hóa ra đều là sự thật.
Mạnh Tinh tắt màn hình điện thoại, ôm nó vào lòng.
Cậu thực sự đã gặp được thần bảo hộ ư?
_
"Trà Trà, hôm nay ở tổ chương trình rốt cuộc đã gặp chuyện gì mà cần phải gọi cho anh nhờ giúp đỡ?"
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, đèn trong phòng đã tắt, Phó Minh Dã nằm lên giường hỏi Thích Bạch Trà bên người.
Thích Bạch Trà đang buồn ngủ, giọng nói mơ hồ: "Trên mạng đã lan truyền ồn áo náo nhiệt như vậy rồi, anh còn chưa xem à?"
"Chưa. Vừa nhìn thấy tên Tần Dĩ Nhu anh đã không muốn nhấn vào, em ghét cô ta, anh cũng ghét cô ta, không muốn nhìn thấy cô ta." Phó Minh Dã nói, "Anh muốn nghe em tự kể lại cho anh."
Thích Bạch Trà nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: "Cũng không phải cô ta đắc tội em, trong lúc tình cờ em phát hiện cô ta sao chép bài hát của một đứa nhỏ, em không khoanh tay đứng nhìn được."
"Trà Trà thật hiền lành tốt bụng." Phó Minh Dã nhớ rõ trên người Tần Dĩ Nhu có mang theo hệ thống, có điều loại hệ thống được làm ẩu này một khi nhiệm vụ thất bại sẽ bị phản phệ hoặc tự cởi trói gì đó cũng rất bình thường, hắn không quan tâm đến điều này.
Hắn quan tâm một việc khác hơn.
"Trà Trà, gọi lại một tiếng đi."
"Gọi cái gì?"
"Hồi nãy ấy, lúc ban ngày em gọi anh nhờ anh giúp ấy."
"Phó tiên sinh, em không hề nhờ anh." Đó là mệnh lệnh cho anh.
"Trà Trà, anh muốn nghe." Phó Minh Dã nghiêng người ôm cậu, "Vợ nhà người ta đều gọi như vậy."
Thích Bạch Trà lẩm bẩm: "Nhưng em là nhà anh."
Tà Thần chịu một vạn đòn đả kích, thanh máu bị rút sạch.
"Không, không sao cả, tiên sinh nghe cũng được." Tà Thần đại nhân cẩn thận ôm lấy vợ nhỏ đang mơ màng sắp ngủ nhà mình, ngồi dậy đắp chăn cho cậu.
Thích Bạch Trà đột nhiên đưa tay ra ấn hắn xuống.
Người thanh niên gối đầu lên khuỷu tay hắn, thoải mái cọ cọ.
Giọng như đang nói mê.
"Ngủ ngon, chồng yêu." Cậu thấp giọng nói, "Hôm nay cũng rất yêu anh."
Phó Minh Dã ngẩn người.
Sau đó giơ tay che khóe miệng, rụt rè lủi vào trong chăn bắt đầu cười.
+++++++
[ Tiểu kịch trường vô trách nhiệm ]
Mạnh Tinh: Làm sao làm được video này vậy??? Tôi chắc chắn không làm việc này.
Trà Trà: Thi triển thần lực tạo ra ảo ảnh, người bình thường không thể nhìn ra sơ hở, trừ phi hắn cũng là thần.
Kỳ Dạ: Biết thế lúc nãy ta nhấn vào xem cái video kia một lát.....
Phù Bạch Khúc: Tôi không cho ngài nhấn vào đâu.
Kỳ Dạ: Ta tức giận, ta muốn náo loạn, ta muốn chạy tới giết ngươi, Chủ Thần có tới cũng không ngăn cản được!
Phù Bạch Khúc: Vốn dĩ đang muốn để Trà Trà gọi ngài một tiếng chồng.....
Kỳ Dạ: Cảm ơn baba, ta sẽ nghe lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.