Chương 88: Nhẫn nại
Phù Bạch Khúc
18/06/2024
Người hiểu ta, Kỳ huynh cũng vậy
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
“Trễ thế này bệ hạ vẫn còn đang phê sổ con sao?” Lý Thanh Đường đưa mắt nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài, lộ vẻ sầu lo, “Ngài ấy chẳng nghỉ ngơi chút nào cả.”
“Bệ hạ của chúng ta là một minh quân.” Cung nữ cười nói.
Lý Thanh Đường hơi hơi mỉm cười, cùng chung vinh dự.
Mấy năm trước nàng theo gia mẫu vào cung dự tiệc, đã từng gặp gỡ thái tử điện hạ thời còn niên thiếu, còn khen nàng đáng yêu, một câu ấy liền đoạt đi trái tim người thiếu nữ. Từ đó bắt đầu ngưỡng mộ không thôi. Sau đó lại biết được mình có thể tiến cung tuyển tú, được lọt vào mắt xanh của người nọ, chỉ cảm thấy vận may của cả cuộc đời đã dùng sạch rồi.
Nàng được gả cho chàng thiếu niên mà nàng thích, đây là phúc phận biết bao người hâm mộ còn không kịp.
“Canh giờ này, ngài ấy hẳn là đói bụng rồi.” Lý Thanh Đường nói xong liền tiến vào phòng bếp nhỏ, “Ta nấu chút canh đưa tới cho ngài ấy, ngài ấy thích nhất là uống canh ta nấu.”
Lý Thanh Đường nấu canh xong rồi tới Ngự Thư Phòng, từ xa xa trông thấy trước cửa Ngự Thư Phòng có một người đang đứng đó, bị thị vệ ngăn ngoài cửa.
Đến gần mới thấy rõ, ra là Trần mỹ nhân cùng tiến cung.
Trong tay Trần mỹ nhân cũng xách theo một hộp đồ ăn, hình như cũng muốn đưa đồ ăn khuya tới cho bệ hạ.
“Quý tần nương nương.” Thái độ của thị vệ đối với nàng kính cẩn hơn rất nhiều so với Trần Mị Nhi.
“Tỷ tỷ cũng tới đưa đồ ăn cho bệ hạ sao?” Trần Mị Nhi kéo lên một tia cười, cảm xúc khó nén xuống được, “Bệ hạ đối đãi với tỷ tỷ rất khác so với ta, nhất định sẽ gặp tỷ tỷ. Tỷ tỷ có thể giúp ta một chút được không, cho ta gửi mâm điểm tâm này tới đó cùng nha? Cứ nói là tỷ tỷ làm, nếu nói là ta làm chắc không được đâu.”
Lý Thanh Đường do dự trong chốc lát, nhận lấy hộp đồ ăn, nói: “Được.”
“Cảm ơn tỷ tỷ.” Trần Mị Nhi cảm kích nói, khoảnh khắc xoay người liền cười lạnh.
Ả biết rõ cốt truyện, biết rằng trước đây nữ chính là một người ngây thơ thiện lương lại ngu xuẩn, nhất định sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của ả, cũng sẽ không chiếm lấy công lao của ả.
Nữ chính chẳng phải chỉ là dựa vào tay nghề bếp núc để hấp dẫn sự chú ý của nam chính thôi sao? Điểm tâm ả làm là sản phẩm xuất ra từ hệ thống, hương vị tuyệt đối sẽ ngon hơn gấp trăm lần so với nữ chính làm. Nếm qua tay nghề của ả, không tin Tư Mã Phục còn có thể nuốt trôi đồ ăn mà Lý Thanh Đường làm.
Ả muốn nữ chính tự tay đẩy nam chính vào tay ả.
Lý Thanh Đường tới thăm, thị vệ lập tức thông báo, Tư Mã Phục cũng cho nàng tiến vào.
Nàng vừa bước vào, đang định cong gối hành lễ, Tư Mã Phục đã đứng dậy kéo nàng đến ngồi xuống bên người: “Nàng đa lễ với ta làm gì, lại mang đồ ngon gì đến vậy?”
“Thiếp hầm canh bồ câu.” Lý Thanh Đường dịu dàng nở nụ cười, “Ban nãy tới cửa nhìn thấy Trần mỹ nhân, nàng ấy làm điểm tâm nhờ thiếp đưa tới cho ngài.”
“Trù nghệ của người khác sao bằng được nàng.” Tư Mã Phục gấp không chờ nổi muốn uống canh bồ câu, để đĩa điểm tâm vắng vẻ đặt bên cạnh.
“Coi chừng nóng.” Lý Thanh Đường nhắc nhở.
Đợi canh bồ câu uống được hơn phân nửa, Tư Mã Phục cuối cùng cũng nhớ tới dùng điểm tâm lót bụng, tiện tay lấy một miếng, ăn vào miệng chợt khựng lại.
..... Ngon một cách khá bất ngờ.
Tư Mã Phục nhấm nháp, ăn hết một cái, lại lấy thêm một cái, sau đó uống tiếp canh bồ câu, thế nhưng cỏ vẻ lại không hợp vị.
“Điểm tâm này không tồi.” Tư Mã Phục cầm lấy một khối nhét vào miệng Lý Thanh Đường, “Nàng cũng nếm thử đi.”
Lý Thanh Đường nếm thử một miếng, ngẩn người.
Tay nghề của Trần mỹ nhân...... tốt hơn rất nhiều so với nàng.
“Hương vị không tồi đúng không?” Tư Mã Phục nhướn mày hỏi, “Đây là điểm tâm ngon nhất trẫm từng ăn đấy.”
Lý Thanh Đường khẽ “ừm” một tiếng. Lời này trước đây bệ hạ cũng từng nói với nàng.
Sau lần đó, Tư Mã Phục không nếm thêm tay nghề của Lý Thanh Đường nữa, lại thường xuyên để Trần Mị Nhi nấu ăn cho hắn.
Tư Mã Phục chỉ để ý tới đồ ăn chứ không quan tâm tới người, vẫn thường xuyên tới Vị Ương cung thăm Lý Thanh Đường, nghe nàng đánh đàn xướng khúc, chỉ là không nếm điểm tâm ở chỗ nàng nữa. Đã thưởng thức qua tay nghề của Trần Mị Nhi, ngự thiện trong cung đều mất hết tư vị.
Trần Mị Nhi vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy Tư Mã Phục, ả toàn phụng mệnh ở phòng bếp nhỏ làm đồ ăn ngon, cung nhân trực tiếp bưng thức ăn chuyển đi. Đây coi như là an ủi duy nhất đối với Lý Thanh Đường – ít nhất bệ hạ không để tâm mấy tới người tên Trần Mị Nhi này.
Mặc dù đã nhiều lần tự cảnh báo chính mình rằng bệ hạ có người khác là chuyện hết sức bình thường, nhưng trong lòng người thiếu nữ vẫn rất chua xót tủi thân.
Trù nghệ của nàng không bằng người ta, Lý Thanh Đường cam bái hạ phong, sau đó càng thêm khổ luyện trù nghệ, cho tới một lần không cẩn thận xắt rau bị cứa vào tay.
Tư Mã Phục nhíu mày nhìn vết thương trên tay nàng: “Sau này đừng vào phòng bếp nữa, việc nấu ăn cứ giao cho Trần Mị Nhi đi.”
Sắc mặt Lý Thanh Đường trắng bệch.
Bệ hạ ghét bỏ nàng rồi sao?
Tư Mã Phục nói tiếp: “Trù nghệ của Trần Mị Nhi rất tinh tế, làm một mỹ nhân mai một tại chốn hậu cung cũng không ổn, nên......”
Nên trao một vị trí cho nàng ta phải không?
Tư Mã Phục: “Để nàng ta tới Ngự Thiện Phòng làm trù nương đi.”
Lý Thanh Đường: “......”
Trần Mị Nhi nhận được tin tức: “......”
Tên cẩu hoàng đế này coi ả như công cụ hình người chuyên làm đồ ăn à?
_
Tư Mã Phục trong hoàng cung được nếm biết bao món ăn mỹ vị trân quý, Thích Bạch Trà trên giang hồ lại đang bị bắt lấy thân thử độc.
“Kỳ huynh, ngươi thực sự không cần...... cứ phải đi theo ta vậy đâu.” Thích Bạch Trà bất đắc dĩ nói.
Kỳ Dạ không đồng tình nhìn cậu: “Với dung mạo đó của Thanh Hoan cực kỳ đễ trêu chọc tới đám bắt cóc, bản thân ngươi tay trói gà không chặt, ta không đi theo bảo hộ ngươi thì yên tâm thế nào được?”
Thích Bạch Trà: “..... Đa tạ Kỳ huynh.”
Cậu mang tâm tình sống không còn gì luyến tiếc xoay người đi tiếp.
Sao mãi không cắt đuôi được hắn thế này?
Lần này cậu xuống nhân gian chỉ vì muốn đi du ngoạn, tuỳ tiện dạo loanh quanh khắp nơi, lang thang không mục tiêu.
Là một hành trình dài cô độc.
Cố tình bị dính phải một khối kẹo mạch nha, muốn ném cũng không ném đi được. Người nọ dù sao cũng coi như đã giúp đỡ cậu, trực tiếp truyền tống quẳng đi có vẻ rất vong ân phụ nghĩa. Lương tâm Tuyết Thần không nỡ, tự hỏi mãi, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ hắn đi theo.
Thích Bạch Trà thực ra cũng không ngại nếu có thêm một đồng bạn, chí là đồng hành cùng người phàm, cậu cũng phải nguỵ tranh thành người phàm, thế này không tiện lắm. Người phàm cần phải ăn uống, nếu không sẽ chết đói. Từ ngoài biên giới cho đến Đại Lê này có rất ít khách điếm, lương khô mà hết cậu cũng sẽ không nấu cơm, Kỳ Dạ lại săn thú nướng thịt cho cậu.
Một lần ăn này khiến cậu hoảng hốt cả tinh thần, suýt chút nữa bay mất thần hồn.
Đồ ăn của người phàm, đều khó ăn vậy á?
Trước kia cậu từng ăn ở tửu lầu, không giống thế mà......
Mỗi ngày đều muốn tách khỏi Kỳ huynh, đường ai nấy đi.
Cậu có tội tình gì mà gặp phải loại tra tấn này.
Kỳ Dạ nhìn bước chân lảo đảo của cậu, sờ sờ mũi, có chút mềm lòng.
Hắn cũng đâu muốn để Trà Trà ăn mấy thứ đó.
Nhưng cả một đường hoang tàn vắng vẻ thế này, hắn cũng không thể biến ra sơn hào hải vị gì được, nếu vậy sẽ không thể nào giải thích được. Không chỉ Trà Trà muốn nguỵ trang thành người phàm, mà hắn cũng phải nguỵ trang thành người phàm.
Trong nhận thức của Trà Trà, Kỳ Dạ của 2500 năm trước chỉ là một đại hiệp ngao du giang hồ. Kỳ Dạ không thể đánh vỡ thiết lập nhân vật này.
Hắn cũng giả bộ không biết Trà Trà mỗi lần ăn thứ gì đó mà hắn làm đều phải che chắn vị giác.
Kỳ Dạ đuổi theo: “Không cần đa tạ, chúng ta là bằng hữu, bảo hộ bằng hữu chính là đạo lý từ xưa đến nay.”
Thích Bạch Trà: “......”
Từ trước tới giờ cậu chưa từng có ý định muốn kết giao bằng hữu với người phàm. Vị huynh đài này quá tự nhiên rồi.
Có điều Tuyết Thần đại nhân dịu dàng dễ gần đương nhiên sẽ không bác bỏ mặt mũi người ta ngay lập tức được.
Khó khăn lắm mới đi tới một trấn nhỏ có mùi vị dân cư, Thích Bạch Trà thở phào nhẹ nhõm. Thị trấn có tửu lầu, cậu không cần phải ăn cơm Kỳ huynh làm nữa rồi!
Hai vị thần ngồi trong tửu lầu ở trấn trên ăn một bữa cơm như người bình thường, cuối cùng Thích Bạch Trà cũng sống dậy.
“Nơi này đã thuộc nội thổ triều Lê, ban ngày ban mặt sẽ không có người nào dám phạm vào vương pháp. Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, ta và Kỳ huynh cũng nên nói lời......” Cáo từ.
Thích Bạch Trà đã quen với việc không tiếp xúc với một người nào đó quá lâu, nếu sinh ra nửa điểm cảm tình, cuối cùng vẫn chỉ có cậu khổ sở.
Con đường trường sinh vĩnh viễn không có hồi kết, cuối cùng chỉ còn lại mình cậu bước trên con đường ấy. Còn những người từng gặp gỡ trên con đường này, tất cả đều sẽ bước sang một con đường khác, gọi là hoàng tuyền.
Vậy chi bằng ngay từ đầu đừng nên kết bạn.
“Đây chỉ là một thị trấn nhỏ tại biên giới của triều Lê mà đã náo nhiệt như vậy rồi, nghe nói kinh đô còn phồn hoa hơn, Thanh Hoan có muốn đến xem không?” Kỳ Dạ mỉm cười đánh gãy lời cậu.
Thích Bạch Trà trầm mặc trong giây lát, còn đang suy nghĩ xem nên từ chối như thế nào.
“Thanh Hoan luôn giữ khoảng cách xa ngàn dặm với người khác.” Kỳ Dạ chăm chú nhìn cậu, “Ngươi chưa từng nói ngươi từ đâu đến, ta vẫn thường cảm thấy rằng ngươi là nhân vật thần tiên nào đó, từ trên trời hạ xuống, chưa từng bước chân vào hồng trần.”
Thích Bạch Trà lẳng lặng siết chặt ly.
Nói vậy cũng không sai. Cậu đang ở nhân gian, cũng là một người qua đường rất tự do.
Không phải cậu chưa từng kết giao với người phàm, người bình thường đều coi cậu là ôn nhuận dịu dàng, quân tử chi giao đạm thanh như nước, tựa như vốn nên là vậy. Kỳ Dạ là người đầu tiên nói rằng cậu xa cách với con người.
“Nhưng trên cao không thắng nổi lạnh lẽo. Vị tiên nhân này, nhân gian phồn hoa phong phú đa dạng như vậy, một mình đứng trên mây quan sát thì có gì thú vị chứ, cũng không muốn tìm lấy một người cùng du ngoạn, coi như không phụ mảnh non sông gấm vóc này.” Kỳ Dạ vờ như nói đùa ra lời mời, đáy mắt lại ẩn ẩn sự nghiêm túc, “Người xưa có câu 'Nhân gian có vị là thanh hoan', không bước vào nhân gian, chẳng phải sẽ rất nhạt nhẽo sao? Nếu đã cảm thấy nhạt nhẽo, lấy đâu ra Thanh Hoan? Sống như hiện tại, chẳng phải rất vui vẻ đó sao?”
Trà Trà, em hãy sống thật vui vẻ, đừng luôn quá cẩn thận như vậy, rõ ràng rất khát vọng, nhưng lại né tránh.
Em sẽ không cô đơn lâu lắm đâu, bởi vì anh sẽ đến để yêu em.
Ngoài anh ra, thế giới này cũng có rất nhiều điều tốt đẹp, đáng để em chiêm ngưỡng.
Đây là những gì mà em đã dạy anh.
Bây giờ đến lượt anh truyền thụ lại cho em.
Thích Bạch Trà rũ mắt: “Người hiểu ta, Kỳ huynh cũng vậy.”
Người phàm này, vậy mà đã nói trúng toàn bộ tâm tư cậu.
Kỳ Dạ cười hỏi: “Vậy là Thanh Hoan đồng ý rồi phải không?”
Thích Bạch Trà mỉm cười, uống một hơi cạn sạch ly trà: “Kỳ huynh đã nói đến nước này, ta không thể từ chối nữa rồi.”
Hai người đều muốn tốt với nhau hơn một chút, trên đường còn dễ trò chuyện.
Chỉ cần Kỳ huynh không nấu cơm, tất cả đều dễ nói.
Sau bữa cơm chiều, Kỳ Dạ tới khách điếm đặt hai gian phòng, muốn nghỉ ngơi một đêm ở nơi này.
Kỳ Dạ rất muốn bảo chưởng quầy chỉ cần một gian phòng thôi, ý nghĩ trong đầu liên miên phải dựa vào nghị lực kinh người mới nhịn xuống được.
Thiết lập bạn bè này không thể phá vỡ.
Kỳ Dạ không hề muốn làm bằng hữu với Thích Bạch Trà một chút nào. Bọn họ từ lâu đã yêu nhau đến chết đi sống lại, tình cảm chân thành không phai nhoà, liếc cậu nhiều thêm một cái, đều có rất rất nhiều chuyện muốn làm.
Nhưng Trà Trà đối với Kỳ Dạ giai đoạn này chỉ có quan hệ hữu nghị. Nếu có tình yêu, tương lai của mình chẳng phải toi rồi à.
Kỳ Dạ cũng không muốn vừa diễn vừa tự vạch trần bản thân, khiến cho mình của 2500 năm sau bị vuột mất cơ hội.
Và còn một điều quan trọng hơn cả.
Hắn không thể ở lại khoảng thời không này quá lâu, nhiều nhất chỉ được một năm, giải quyết xong mọi việc hắn sẽ phải lập tức rời khỏi đoạn thời gian này, cứu Trà Trà ở lần nguy hiểm tiếp theo.
Trà Trà là một thần minh rất trường tình. Chỉ với một đoạn quan hệ hữu nghị đôi bên đó mà Trà Trà đã quét mộ cho hắn tận trăm năm, nhớ lâu đến vậy. Nếu hiện tại nảy sinh tình yêu với Trà Trà, chẳng lẽ hắn muốn kết thúc toàn bộ ở ngay khoảng thời không này luôn sao, khiến Trà Trà lạc lõng một thân một mình trong vô vọng chờ đợi mấy ngàn năm?
Kỳ Dạ sẽ không cho phép bản thân mình làm ra loại chuyện khốn nạn ấy.
Vì vậy hắn biến thành một ngoại hình khác, ẩn nhẫn khắc chế, thu liễm bản tính, bảo trì khoảng cách, không làm ra bất cứ hành động nào vượt khỏi giới hạn bằng hữu với Trà Trà, không để Trà Trà nảy sinh bất kỳ cảm tình nào ngoại trừ bằng hữu đối với hắn.
Làm một bằng hữu giang hồ đơn thuần tốt đẹp, nhìn cậu bình an yên ổn.
Như vậy là đủ rồi.
_
Kỳ Dạ bên này nhẫn nhịn rất vất vả, Thích Bạch Trà bên kia cũng phải nhẫn nại vất vả không kém.
Cậu nhịn để Kỳ Dạ làm cơm cả một đường, nhất thời ấm đầu đồng ý đồng hành với Kỳ Dạ cả quãng đường tiếp theo, sau khi phục hồi tinh thần, cảm giác toàn thân đều không ổn.
Nếu lại đi ngang qua vùng hoang vu hoang dã nào đó, không có tửu lầu hay khách điếm, chẳng lẽ cậu lại phải chịu đựng sự công kích từ đống đồ ăn đen thủi đen thui của Kỳ huynh?
Thật đáng sợ.
Thích Bạch Trà dứt khoát đứng dậy, ẩn thân tới phòng bếp trong tửu lầu nhín lén đầu bếp.
Tuyết Thần đại nhân không dính khói lửa phàm tục, lần đầu tiên trong đời bước vào nhà bếp khói lửa mịt mù.
Cậu học rất nhanh, cơ bản chỉ cần quét mắt qua một cái là đã có thể biết rõ các bước.
Chờ đến lần tới Kỳ huynh nấu cơm, cậu nhất định phải đè Kỳ huynh lại, nói một câu: “Buông những nguyên liệu nấu ăn đó xuống đi, để ta làm cho!”
+++++++
Tui khai giảng xong một cái là bận luôn rồi =(((((
05/10/2021
Truyện chỉ đăng trên W.️.t.t.️️d của chính chủ
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
“Trễ thế này bệ hạ vẫn còn đang phê sổ con sao?” Lý Thanh Đường đưa mắt nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài, lộ vẻ sầu lo, “Ngài ấy chẳng nghỉ ngơi chút nào cả.”
“Bệ hạ của chúng ta là một minh quân.” Cung nữ cười nói.
Lý Thanh Đường hơi hơi mỉm cười, cùng chung vinh dự.
Mấy năm trước nàng theo gia mẫu vào cung dự tiệc, đã từng gặp gỡ thái tử điện hạ thời còn niên thiếu, còn khen nàng đáng yêu, một câu ấy liền đoạt đi trái tim người thiếu nữ. Từ đó bắt đầu ngưỡng mộ không thôi. Sau đó lại biết được mình có thể tiến cung tuyển tú, được lọt vào mắt xanh của người nọ, chỉ cảm thấy vận may của cả cuộc đời đã dùng sạch rồi.
Nàng được gả cho chàng thiếu niên mà nàng thích, đây là phúc phận biết bao người hâm mộ còn không kịp.
“Canh giờ này, ngài ấy hẳn là đói bụng rồi.” Lý Thanh Đường nói xong liền tiến vào phòng bếp nhỏ, “Ta nấu chút canh đưa tới cho ngài ấy, ngài ấy thích nhất là uống canh ta nấu.”
Lý Thanh Đường nấu canh xong rồi tới Ngự Thư Phòng, từ xa xa trông thấy trước cửa Ngự Thư Phòng có một người đang đứng đó, bị thị vệ ngăn ngoài cửa.
Đến gần mới thấy rõ, ra là Trần mỹ nhân cùng tiến cung.
Trong tay Trần mỹ nhân cũng xách theo một hộp đồ ăn, hình như cũng muốn đưa đồ ăn khuya tới cho bệ hạ.
“Quý tần nương nương.” Thái độ của thị vệ đối với nàng kính cẩn hơn rất nhiều so với Trần Mị Nhi.
“Tỷ tỷ cũng tới đưa đồ ăn cho bệ hạ sao?” Trần Mị Nhi kéo lên một tia cười, cảm xúc khó nén xuống được, “Bệ hạ đối đãi với tỷ tỷ rất khác so với ta, nhất định sẽ gặp tỷ tỷ. Tỷ tỷ có thể giúp ta một chút được không, cho ta gửi mâm điểm tâm này tới đó cùng nha? Cứ nói là tỷ tỷ làm, nếu nói là ta làm chắc không được đâu.”
Lý Thanh Đường do dự trong chốc lát, nhận lấy hộp đồ ăn, nói: “Được.”
“Cảm ơn tỷ tỷ.” Trần Mị Nhi cảm kích nói, khoảnh khắc xoay người liền cười lạnh.
Ả biết rõ cốt truyện, biết rằng trước đây nữ chính là một người ngây thơ thiện lương lại ngu xuẩn, nhất định sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của ả, cũng sẽ không chiếm lấy công lao của ả.
Nữ chính chẳng phải chỉ là dựa vào tay nghề bếp núc để hấp dẫn sự chú ý của nam chính thôi sao? Điểm tâm ả làm là sản phẩm xuất ra từ hệ thống, hương vị tuyệt đối sẽ ngon hơn gấp trăm lần so với nữ chính làm. Nếm qua tay nghề của ả, không tin Tư Mã Phục còn có thể nuốt trôi đồ ăn mà Lý Thanh Đường làm.
Ả muốn nữ chính tự tay đẩy nam chính vào tay ả.
Lý Thanh Đường tới thăm, thị vệ lập tức thông báo, Tư Mã Phục cũng cho nàng tiến vào.
Nàng vừa bước vào, đang định cong gối hành lễ, Tư Mã Phục đã đứng dậy kéo nàng đến ngồi xuống bên người: “Nàng đa lễ với ta làm gì, lại mang đồ ngon gì đến vậy?”
“Thiếp hầm canh bồ câu.” Lý Thanh Đường dịu dàng nở nụ cười, “Ban nãy tới cửa nhìn thấy Trần mỹ nhân, nàng ấy làm điểm tâm nhờ thiếp đưa tới cho ngài.”
“Trù nghệ của người khác sao bằng được nàng.” Tư Mã Phục gấp không chờ nổi muốn uống canh bồ câu, để đĩa điểm tâm vắng vẻ đặt bên cạnh.
“Coi chừng nóng.” Lý Thanh Đường nhắc nhở.
Đợi canh bồ câu uống được hơn phân nửa, Tư Mã Phục cuối cùng cũng nhớ tới dùng điểm tâm lót bụng, tiện tay lấy một miếng, ăn vào miệng chợt khựng lại.
..... Ngon một cách khá bất ngờ.
Tư Mã Phục nhấm nháp, ăn hết một cái, lại lấy thêm một cái, sau đó uống tiếp canh bồ câu, thế nhưng cỏ vẻ lại không hợp vị.
“Điểm tâm này không tồi.” Tư Mã Phục cầm lấy một khối nhét vào miệng Lý Thanh Đường, “Nàng cũng nếm thử đi.”
Lý Thanh Đường nếm thử một miếng, ngẩn người.
Tay nghề của Trần mỹ nhân...... tốt hơn rất nhiều so với nàng.
“Hương vị không tồi đúng không?” Tư Mã Phục nhướn mày hỏi, “Đây là điểm tâm ngon nhất trẫm từng ăn đấy.”
Lý Thanh Đường khẽ “ừm” một tiếng. Lời này trước đây bệ hạ cũng từng nói với nàng.
Sau lần đó, Tư Mã Phục không nếm thêm tay nghề của Lý Thanh Đường nữa, lại thường xuyên để Trần Mị Nhi nấu ăn cho hắn.
Tư Mã Phục chỉ để ý tới đồ ăn chứ không quan tâm tới người, vẫn thường xuyên tới Vị Ương cung thăm Lý Thanh Đường, nghe nàng đánh đàn xướng khúc, chỉ là không nếm điểm tâm ở chỗ nàng nữa. Đã thưởng thức qua tay nghề của Trần Mị Nhi, ngự thiện trong cung đều mất hết tư vị.
Trần Mị Nhi vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy Tư Mã Phục, ả toàn phụng mệnh ở phòng bếp nhỏ làm đồ ăn ngon, cung nhân trực tiếp bưng thức ăn chuyển đi. Đây coi như là an ủi duy nhất đối với Lý Thanh Đường – ít nhất bệ hạ không để tâm mấy tới người tên Trần Mị Nhi này.
Mặc dù đã nhiều lần tự cảnh báo chính mình rằng bệ hạ có người khác là chuyện hết sức bình thường, nhưng trong lòng người thiếu nữ vẫn rất chua xót tủi thân.
Trù nghệ của nàng không bằng người ta, Lý Thanh Đường cam bái hạ phong, sau đó càng thêm khổ luyện trù nghệ, cho tới một lần không cẩn thận xắt rau bị cứa vào tay.
Tư Mã Phục nhíu mày nhìn vết thương trên tay nàng: “Sau này đừng vào phòng bếp nữa, việc nấu ăn cứ giao cho Trần Mị Nhi đi.”
Sắc mặt Lý Thanh Đường trắng bệch.
Bệ hạ ghét bỏ nàng rồi sao?
Tư Mã Phục nói tiếp: “Trù nghệ của Trần Mị Nhi rất tinh tế, làm một mỹ nhân mai một tại chốn hậu cung cũng không ổn, nên......”
Nên trao một vị trí cho nàng ta phải không?
Tư Mã Phục: “Để nàng ta tới Ngự Thiện Phòng làm trù nương đi.”
Lý Thanh Đường: “......”
Trần Mị Nhi nhận được tin tức: “......”
Tên cẩu hoàng đế này coi ả như công cụ hình người chuyên làm đồ ăn à?
_
Tư Mã Phục trong hoàng cung được nếm biết bao món ăn mỹ vị trân quý, Thích Bạch Trà trên giang hồ lại đang bị bắt lấy thân thử độc.
“Kỳ huynh, ngươi thực sự không cần...... cứ phải đi theo ta vậy đâu.” Thích Bạch Trà bất đắc dĩ nói.
Kỳ Dạ không đồng tình nhìn cậu: “Với dung mạo đó của Thanh Hoan cực kỳ đễ trêu chọc tới đám bắt cóc, bản thân ngươi tay trói gà không chặt, ta không đi theo bảo hộ ngươi thì yên tâm thế nào được?”
Thích Bạch Trà: “..... Đa tạ Kỳ huynh.”
Cậu mang tâm tình sống không còn gì luyến tiếc xoay người đi tiếp.
Sao mãi không cắt đuôi được hắn thế này?
Lần này cậu xuống nhân gian chỉ vì muốn đi du ngoạn, tuỳ tiện dạo loanh quanh khắp nơi, lang thang không mục tiêu.
Là một hành trình dài cô độc.
Cố tình bị dính phải một khối kẹo mạch nha, muốn ném cũng không ném đi được. Người nọ dù sao cũng coi như đã giúp đỡ cậu, trực tiếp truyền tống quẳng đi có vẻ rất vong ân phụ nghĩa. Lương tâm Tuyết Thần không nỡ, tự hỏi mãi, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ hắn đi theo.
Thích Bạch Trà thực ra cũng không ngại nếu có thêm một đồng bạn, chí là đồng hành cùng người phàm, cậu cũng phải nguỵ tranh thành người phàm, thế này không tiện lắm. Người phàm cần phải ăn uống, nếu không sẽ chết đói. Từ ngoài biên giới cho đến Đại Lê này có rất ít khách điếm, lương khô mà hết cậu cũng sẽ không nấu cơm, Kỳ Dạ lại săn thú nướng thịt cho cậu.
Một lần ăn này khiến cậu hoảng hốt cả tinh thần, suýt chút nữa bay mất thần hồn.
Đồ ăn của người phàm, đều khó ăn vậy á?
Trước kia cậu từng ăn ở tửu lầu, không giống thế mà......
Mỗi ngày đều muốn tách khỏi Kỳ huynh, đường ai nấy đi.
Cậu có tội tình gì mà gặp phải loại tra tấn này.
Kỳ Dạ nhìn bước chân lảo đảo của cậu, sờ sờ mũi, có chút mềm lòng.
Hắn cũng đâu muốn để Trà Trà ăn mấy thứ đó.
Nhưng cả một đường hoang tàn vắng vẻ thế này, hắn cũng không thể biến ra sơn hào hải vị gì được, nếu vậy sẽ không thể nào giải thích được. Không chỉ Trà Trà muốn nguỵ trang thành người phàm, mà hắn cũng phải nguỵ trang thành người phàm.
Trong nhận thức của Trà Trà, Kỳ Dạ của 2500 năm trước chỉ là một đại hiệp ngao du giang hồ. Kỳ Dạ không thể đánh vỡ thiết lập nhân vật này.
Hắn cũng giả bộ không biết Trà Trà mỗi lần ăn thứ gì đó mà hắn làm đều phải che chắn vị giác.
Kỳ Dạ đuổi theo: “Không cần đa tạ, chúng ta là bằng hữu, bảo hộ bằng hữu chính là đạo lý từ xưa đến nay.”
Thích Bạch Trà: “......”
Từ trước tới giờ cậu chưa từng có ý định muốn kết giao bằng hữu với người phàm. Vị huynh đài này quá tự nhiên rồi.
Có điều Tuyết Thần đại nhân dịu dàng dễ gần đương nhiên sẽ không bác bỏ mặt mũi người ta ngay lập tức được.
Khó khăn lắm mới đi tới một trấn nhỏ có mùi vị dân cư, Thích Bạch Trà thở phào nhẹ nhõm. Thị trấn có tửu lầu, cậu không cần phải ăn cơm Kỳ huynh làm nữa rồi!
Hai vị thần ngồi trong tửu lầu ở trấn trên ăn một bữa cơm như người bình thường, cuối cùng Thích Bạch Trà cũng sống dậy.
“Nơi này đã thuộc nội thổ triều Lê, ban ngày ban mặt sẽ không có người nào dám phạm vào vương pháp. Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, ta và Kỳ huynh cũng nên nói lời......” Cáo từ.
Thích Bạch Trà đã quen với việc không tiếp xúc với một người nào đó quá lâu, nếu sinh ra nửa điểm cảm tình, cuối cùng vẫn chỉ có cậu khổ sở.
Con đường trường sinh vĩnh viễn không có hồi kết, cuối cùng chỉ còn lại mình cậu bước trên con đường ấy. Còn những người từng gặp gỡ trên con đường này, tất cả đều sẽ bước sang một con đường khác, gọi là hoàng tuyền.
Vậy chi bằng ngay từ đầu đừng nên kết bạn.
“Đây chỉ là một thị trấn nhỏ tại biên giới của triều Lê mà đã náo nhiệt như vậy rồi, nghe nói kinh đô còn phồn hoa hơn, Thanh Hoan có muốn đến xem không?” Kỳ Dạ mỉm cười đánh gãy lời cậu.
Thích Bạch Trà trầm mặc trong giây lát, còn đang suy nghĩ xem nên từ chối như thế nào.
“Thanh Hoan luôn giữ khoảng cách xa ngàn dặm với người khác.” Kỳ Dạ chăm chú nhìn cậu, “Ngươi chưa từng nói ngươi từ đâu đến, ta vẫn thường cảm thấy rằng ngươi là nhân vật thần tiên nào đó, từ trên trời hạ xuống, chưa từng bước chân vào hồng trần.”
Thích Bạch Trà lẳng lặng siết chặt ly.
Nói vậy cũng không sai. Cậu đang ở nhân gian, cũng là một người qua đường rất tự do.
Không phải cậu chưa từng kết giao với người phàm, người bình thường đều coi cậu là ôn nhuận dịu dàng, quân tử chi giao đạm thanh như nước, tựa như vốn nên là vậy. Kỳ Dạ là người đầu tiên nói rằng cậu xa cách với con người.
“Nhưng trên cao không thắng nổi lạnh lẽo. Vị tiên nhân này, nhân gian phồn hoa phong phú đa dạng như vậy, một mình đứng trên mây quan sát thì có gì thú vị chứ, cũng không muốn tìm lấy một người cùng du ngoạn, coi như không phụ mảnh non sông gấm vóc này.” Kỳ Dạ vờ như nói đùa ra lời mời, đáy mắt lại ẩn ẩn sự nghiêm túc, “Người xưa có câu 'Nhân gian có vị là thanh hoan', không bước vào nhân gian, chẳng phải sẽ rất nhạt nhẽo sao? Nếu đã cảm thấy nhạt nhẽo, lấy đâu ra Thanh Hoan? Sống như hiện tại, chẳng phải rất vui vẻ đó sao?”
Trà Trà, em hãy sống thật vui vẻ, đừng luôn quá cẩn thận như vậy, rõ ràng rất khát vọng, nhưng lại né tránh.
Em sẽ không cô đơn lâu lắm đâu, bởi vì anh sẽ đến để yêu em.
Ngoài anh ra, thế giới này cũng có rất nhiều điều tốt đẹp, đáng để em chiêm ngưỡng.
Đây là những gì mà em đã dạy anh.
Bây giờ đến lượt anh truyền thụ lại cho em.
Thích Bạch Trà rũ mắt: “Người hiểu ta, Kỳ huynh cũng vậy.”
Người phàm này, vậy mà đã nói trúng toàn bộ tâm tư cậu.
Kỳ Dạ cười hỏi: “Vậy là Thanh Hoan đồng ý rồi phải không?”
Thích Bạch Trà mỉm cười, uống một hơi cạn sạch ly trà: “Kỳ huynh đã nói đến nước này, ta không thể từ chối nữa rồi.”
Hai người đều muốn tốt với nhau hơn một chút, trên đường còn dễ trò chuyện.
Chỉ cần Kỳ huynh không nấu cơm, tất cả đều dễ nói.
Sau bữa cơm chiều, Kỳ Dạ tới khách điếm đặt hai gian phòng, muốn nghỉ ngơi một đêm ở nơi này.
Kỳ Dạ rất muốn bảo chưởng quầy chỉ cần một gian phòng thôi, ý nghĩ trong đầu liên miên phải dựa vào nghị lực kinh người mới nhịn xuống được.
Thiết lập bạn bè này không thể phá vỡ.
Kỳ Dạ không hề muốn làm bằng hữu với Thích Bạch Trà một chút nào. Bọn họ từ lâu đã yêu nhau đến chết đi sống lại, tình cảm chân thành không phai nhoà, liếc cậu nhiều thêm một cái, đều có rất rất nhiều chuyện muốn làm.
Nhưng Trà Trà đối với Kỳ Dạ giai đoạn này chỉ có quan hệ hữu nghị. Nếu có tình yêu, tương lai của mình chẳng phải toi rồi à.
Kỳ Dạ cũng không muốn vừa diễn vừa tự vạch trần bản thân, khiến cho mình của 2500 năm sau bị vuột mất cơ hội.
Và còn một điều quan trọng hơn cả.
Hắn không thể ở lại khoảng thời không này quá lâu, nhiều nhất chỉ được một năm, giải quyết xong mọi việc hắn sẽ phải lập tức rời khỏi đoạn thời gian này, cứu Trà Trà ở lần nguy hiểm tiếp theo.
Trà Trà là một thần minh rất trường tình. Chỉ với một đoạn quan hệ hữu nghị đôi bên đó mà Trà Trà đã quét mộ cho hắn tận trăm năm, nhớ lâu đến vậy. Nếu hiện tại nảy sinh tình yêu với Trà Trà, chẳng lẽ hắn muốn kết thúc toàn bộ ở ngay khoảng thời không này luôn sao, khiến Trà Trà lạc lõng một thân một mình trong vô vọng chờ đợi mấy ngàn năm?
Kỳ Dạ sẽ không cho phép bản thân mình làm ra loại chuyện khốn nạn ấy.
Vì vậy hắn biến thành một ngoại hình khác, ẩn nhẫn khắc chế, thu liễm bản tính, bảo trì khoảng cách, không làm ra bất cứ hành động nào vượt khỏi giới hạn bằng hữu với Trà Trà, không để Trà Trà nảy sinh bất kỳ cảm tình nào ngoại trừ bằng hữu đối với hắn.
Làm một bằng hữu giang hồ đơn thuần tốt đẹp, nhìn cậu bình an yên ổn.
Như vậy là đủ rồi.
_
Kỳ Dạ bên này nhẫn nhịn rất vất vả, Thích Bạch Trà bên kia cũng phải nhẫn nại vất vả không kém.
Cậu nhịn để Kỳ Dạ làm cơm cả một đường, nhất thời ấm đầu đồng ý đồng hành với Kỳ Dạ cả quãng đường tiếp theo, sau khi phục hồi tinh thần, cảm giác toàn thân đều không ổn.
Nếu lại đi ngang qua vùng hoang vu hoang dã nào đó, không có tửu lầu hay khách điếm, chẳng lẽ cậu lại phải chịu đựng sự công kích từ đống đồ ăn đen thủi đen thui của Kỳ huynh?
Thật đáng sợ.
Thích Bạch Trà dứt khoát đứng dậy, ẩn thân tới phòng bếp trong tửu lầu nhín lén đầu bếp.
Tuyết Thần đại nhân không dính khói lửa phàm tục, lần đầu tiên trong đời bước vào nhà bếp khói lửa mịt mù.
Cậu học rất nhanh, cơ bản chỉ cần quét mắt qua một cái là đã có thể biết rõ các bước.
Chờ đến lần tới Kỳ huynh nấu cơm, cậu nhất định phải đè Kỳ huynh lại, nói một câu: “Buông những nguyên liệu nấu ăn đó xuống đi, để ta làm cho!”
+++++++
Tui khai giảng xong một cái là bận luôn rồi =(((((
05/10/2021
Truyện chỉ đăng trên W.️.t.t.️️d của chính chủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.