Chương 90: Yêu quái
Phù Bạch Khúc
18/06/2024
Có thể buông tay ta ra được không?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Sau khi Trần Mị Nhi hồi cung vẫn luôn chờ đợi phản ứng của vị kia, chờ chờ rồi lại chờ, chờ cho tới khi Tư Mã Phục triệu pháp sư tiến cung lập đàn làm phép, đuổi quỷ trừ tà.
Trần Mị Nhi: “......”
Tên hoàng đế này có phải đầu óc có bệnh rồi hay không?
Ả tức giận ném vỡ một bình hoa sứ, ánh mắt hung ác.
Tương lai còn dài, cứ chờ xem.
Từ đó về sau, dưới sự trợ giúp của hệ thống, Trần Mị Nhi tìm mọi cách để có cơ hội gặp gỡ Tư Mã Phục. Cái gì mà “Nhất kiến chung tình” “Nhất tiếu khuynh thành” “Câu hồn nhiếp phách“...... dùng tất cả những kỹ năng và vầng hào quang nào có thể sử dụng được.
Cũng không phải không có chút hiệu quả nào. Ít nhất trong lúc trúng chiêu, Tư Mã Phục quả thực có bị mê hoặc trong chớp mắt, cảm thấy ả đẹp như tiên. Nhưng những kỹ năng hay vầng hào quang đó có hiệu quả trong một khoảng thời gian, nhiều nhất cũng chỉ duy trì được nửa canh giờ, Trần Mị Nhi thường chọn dùng những kỹ năng mê hoặc cấp thấp này để khiến người mang đại vận chú ý tới, có thể lại gần ả, sau đó lại chậm rãi tấn công vào tâm trí người ấy.
Tư Mã Phục thì không giống vậy. Sau khi hiệu quả của kỹ năng biến mất, hắn đối với ả nên lãnh đạm xa lạ như thế nào liền lạnh nhạt như thế nấy, không hề để lại một chút di chứng nào.
Trần Mị Nhi gần như đào rỗng tất cả của cải tích góp từ nhiều thế giới trước, hảo cảm của Tư Mã Phục với ả ta vẫn dừng lại ở con số không.
Nếu không phải vì nhiệm vụ thất bại sẽ bị xoá sạch điểm số về 0, ả gần như rất muốn từ bỏ nhiệm vụ lần này, ả chưa từng thấy người mang đại vận nào mềm cứng không nuốt, dầu muối không ăn như vậy!
“Hệ thống, tên mang đại vận này thật sự không phải bug sao? Sao lần nào hắn cũng nhanh chóng thoát được ảnh hưởng của kỹ năng vậy?”
Hệ thống đưa ra đáp án.
[Bởi vì cường độ linh hồn của người mang đại vận khí lần này vô cùng mạnh, thậm chí chỉ còn cách điểm thức tỉnh một đường mỏng......]
Đều là người mang đại vận, nhưng cũng phân chia thanh linh hồn mạnh và yếu, Tư Mã Phục hiển nhiên thuộc về loại linh hồn kiên cường dẻo dai, rất khó bị ảnh hưởng bởi tác động của ngoại vật. Đừng nhìn tiểu hoàng đế hiện tại còn ngây ngô non nớt, dựa theo tuyến cốt truyện nguyên bản, sau khi hắn trưởng thành sẽ Nam chinh Bắc phạt, khai cương thác thổ, nạp toàn bộ nam di bắc man vào bản đồ Đại Lê, nhất thống thiên hạ dưới đế chế quân vương thiết huyết, ghi danh thiên cổ.
Sở dĩ chưa thức tỉnh, đại khái là bởi vì hắn cũng không muốn phản kháng vận mệnh.
Vận mệnh sắp xếp cho hắn một nữ chính, vừa vặn là người trong lòng hắn, cớ gì hắn phải muốn nghịch mệnh?
Trần Mị Nhi sắp hộc máu: “Sao ngươi không nói sớm là linh hồn hắn rất mạnh không chịu ảnh hưởng! Bây giờ ta lãng phí bao nhiêu kỹ năng dùng một lần..... cũng chỉ có thể dùng tới chiêu kia.....”
Thời điểm khi Trần Mị Nhi nuốt nội đan còn rất rất đau lòng.
Đây là phần thưởng ả giành được ở nhiệm vụ của thế giới trước. Người mang đại vận khí trong thế giới trước là một Cửu Vĩ Hồ yêu, dựa theo cốt truyện gốc hắn vốn sẽ đắc đạo hoá thành hồ tiên, cả đời không hiểu phong tình, nhưng ả đã tới, công lược được con hồ ly đó, sau đó thiết kế một âm mưu khiến hồ yêu tử vong.
Ả giải bộ làm như mạng sống của bản thân đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bức hồ yêu phải tự bẻ gãy chín đuôi, rút trái tim ra cứu lấy ả, hoàn toàn từ bỏ cơ hội thành tiên. Mà ả, sau khi nghe được lời nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành, cười cười giẫm đạp trái tim chân thành của hồ yêu thành từng vụn nhỏ ngay trước mặt hắn, nói: “Ta lừa ngươi đó.”
Ả rất thích tư vị đùa bỡn và loại thiên chi kiêu tử này sau đó vỗ tay. Ở nguyên thế giới, ả rất tầm thường chẳng có gì nổi bật, đem lòng ái mộ một thiên chi kiêu tử, cuối cùng lại trở thành pháo hôi bị loại trừ, sau đó bị hệ thống buộc định, mới biết được rằng chính mình chẳng qua chỉ là một nữ phản diện ác độc.
Pháo hôi? Pháo hôi cũng có thể khiến đám thiên chi kiêu tử các người vì ta mà đòi chết đòi sống, vì ta mà đứt từng khúc ruột.
Ả nhìn ánh mắt tuyệt vọng của hồ yêu, cười đến điên dại.
Con hồ yêu kia trước khi chết còn nói gì ấy nhể?
—— Trách ta tâm mù mắt manh, trái tim này ngươi muốn lấy thì lấy, đạp vỡ cũng không có liên quan gì đến ta, chỉ là kiếp sau ta chỉ muốn yêu lấy chính minh, không yêu người khác.
Thật đáng thương cũng thật nực cười.
Sau đó thế giới kia bị huỷ diệt bởi người mang đại vận đã tử vong, hồn phách hồ yêu vốn nên mai một cùng thế giới kia, nhưng cuối cùng vẫn được vận mệnh chiếu cố một lần, cơ duyên xảo hợp nhập vào dị thế, đầu thai một lần nữa.
1500 năm sau ở thời Đại Lê Vân gia, Thanh Khâu ra đời một con cửu vĩ hồ hoàng tộc.
Sinh ra đã tự luyến, tên là Giang Nghiên.
......
Đương nhiên bây giờ Trần Mị Nhi không thể biết được câu chuyện của thế giới này ở 1500 năm sau.
Sau khi nhiệm vụ tại thế giới trước hoàn thành, ả nhận được phần thưởng hạng nhất chính là nội đan hồ yêu, chỉ cần ăn vào sẽ có thể có được kỹ năng mị hoặc của hồ ly, hiệu quả trong thời gian dài - cả đời.
Sự mị hoặc của cửu vĩ hồ, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không thể tránh thoát, huống chi là một tên phàm nhân hèn hạ.
Yêu đan của cửu vĩ hồ rất dễ sử dụng, nhưng cũng chỉ có thể dùng trong một thế giới, dùng xong thì không còn nữa. Trần Mị Nhi vốn định để dành nó cho đòn sát thủ, không đến thời khắc vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng tới, ai ngờ được vừa mới qua một thế giới đã phải dùng.
Thời điểm Trần Mị Nhi ăn vào, trái tim như rỉ máu. Hiệu quả yêu đan ả sử dụng đã bị suy giảm, không thể có được pháp lực cường đại của cửu vĩ hồ, chỉ có thể kế thừa mị lực mãnh liệt của nó, còn có một tác dụng phụ khác, đêm trăng tròn tai và đuôi hồ ly sẽ hiện ra.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, những vấn đề này không tính là gì.
_
“Nếm thử món này đi, hương vị thế nào? Đây là lần đầu tiên ta xuống bếp.” Thích Bạch Trà đổi y phục thành bộ xiêm y màu xanh, ôn nhuận đoan chính giống như một công tử thế gia, nhưng cuối cùng cũng không còn giống một thân bạch y như lần trước nữa, dường như ngay sau đó sẽ mọc cánh thành tiên, thuận gió bay đi.
Hiện tại, vị công tử thế gia này, đang vì bằng hữu giang hồ tốt của cậu mà rửa tay nấu canh thang.
Kỳ Dạ chấp đũa nếm nếm, trong khoang miệng lập tức cảm nhận được hương vị rất thơm: “Ngon lắm.”
Bởi phương pháp nấu ăn và gia vị ở cổ đại bị hạn chế, hương vị của những món ăn này không giống với khi Trà Trà làm ở hiện đại, nhưng điểm giống nhau chính là đều ăn rất ngon.
Khoé miệng Kỳ Dạ hơi cong, nhớ tới một chuyện rất vui —— Bữa cơm đầu tiên Trà Trà làm là để cho hắn.
Sau đó lại nghĩ tới một vấn đề gì đó vô cùng bi thương —— Lần đầu tiên Trà Trà làm cơm đã ngon được như vậy rồi, trái lại bản thân mình..... đúng là gỗ mục không thể đẽo.
Kỳ Dạ nghe xong liền trầm mặc, càng nói càng đong đầy nước mắt.
Nghĩ tới việc mình đã đã đầu độc vị giác của Trà Trà như thế nào, Trà Trà lại lấy ơn báo oán, làm món ngon mỹ vị cho hắn.
Thật hổ thẹn.
Hiện tại bọn họ đã rời khỏi Giang Nam, bây giờ đang dừng chân nghỉ ngơi tại một huyện thành, tên là Vĩnh Thiện.
Địa phương nhỏ này nhìn qua cũng thấy tù túng một cách lạ thường, trời còn chưa tối mà nhà nào nhà nấy đều đã đóng chặt cửa, ngay cả tửu lầu khách điếm cũng không mở cửa làm ăn buôn bán. Hai người bọn họ gõ cửa nhà của một người già, lão bà bà tốt bụng, nhìn bọn họ cũng không thấy giống người xấu nến đồng ý để bọn họ tá túc ở đây một đêm, nói thế nào cũng không chịu nhận tiền.
Lão bà bà đã ăn cơm chiều, còn muốn run rẩy đi vào phòng bếp làm đồ ăn cho bọn họ. Thích Bạch Trà nhìn chân bà thực sự hơi bất tiện nên đến lấy nguyên liệu tự mình nấu ăn, thuận tiện lặng lẽ để lại chút tiền.
Trên bàn cơm chiều, hương thơm ngào ngạt lượn lờ qua chóp mũi. Thích Bạch Trà đỡ lấy lão bà bà: “Lão nhân gia, người cũng ngồi xuống ăn một chút đi.”
Tuy rằng tuổi tác của đối phương thực ra còn không lớn bằng số lẻ của cậu...... Nhưng dù sao ngoại hình của Tuyết Thần cũng rất trẻ, ở nhân gian vẫn nên theo vòng tuần hoàn kính già yêu trẻ một chút.
Dù thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không thể nói rằng: “Bạn nhỏ à, ngươi cũng ngồi xuống ăn chút gì đi.”
Sợ là chưa nói xong đã bị đuổi thẳng cổ ra ngoài luôn mất.
Lão bà bà theo lời ngồi xuống, nhưng không động đũa: “Già rồi răng không tốt, bà đã ăn rồi, các ngươi cứ ăn đi.”
“Ngoài trừ đứa nhỏ tốt bụng ở cách vách kia, đã lâu lắm rồi không có ai nói chuyện cùng bà già này.” Ánh mắt lão bà bà nhìn hai người trẻ tuổi có thể nói là rất từ ái, “Hai vị công tử đêm nay cơm nước xong xuôi sớm thì nghỉ lại một chút, sáng mai hẵng lên đường, nơi này không nên ở lâu.”
Thích Bạch Trà ngừng đũa: “Vì sao?”
Lão bà bà kiêng kị nói: “Nơi này có yêu quái.”
Kỳ Dạ ngẩng đầu: “Yêu quái?”
Hắn không ngửi được bất kỳ yêu khí gì từ nơi này.
Nếu như có yêu quái, sao có thể tránh được cảm giác của thần minh.
“Đúng vậy, hai vị công tử chắc cũng đã phát hiện ra, trên trấn này vừa tới chập tối đã lạnh lẽo không có một bóng người nào.” Lão bà bà nói, “Nói đến cũng kỳ quái, nửa tháng trước, thiếu nam thiếu nữ ở trấn bị mất tích không ít, chẳng ai tìm được họ, người nhà đi báo quan, quan phủ cũng không tra ra được nguyên do gì. Thần thông như thế, không phải yêu quái hút tinh huyết của người thì còn có thể là gì?”
Thích Bạch Trà không cho là vậy, nhưng cậu cũng không thể giải thích được gì với lão bà bà.
Đêm nay vẫn nên ra ngoài tra thử xem là người phương nào đang giả thần giả quỷ.
“Bà bà!” Đang ăn cơm, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nói vô cùng vang dội vang lên.
Thích Bạch Trà nghiêng đầu, nhìn thấy một người đàn ông thân hình cường tráng cao lớn, khuôn mặt cương nghị chất phác đang bước vào. Thấy trong nhà nhiều ra hai người xa lạ, nhất thời sửng sốt.
“Tiểu Võ tới à.” Lão bà bà lập tức cười nói, “Đây là đứa nhỏ sống ở cách vách thường xuyên nhiệt tình chăm sóc ta. Tiểu Võ, hai vị này là khách qua đường, đêm nay tá túc ở đây.”
Thích Bạch Trà gật đầu coi như chào hỏi: “Tại hạ Lục Thanh Hoan, còn vị này là Kỳ huynh, Kỳ Dạ.”
Người đàn ông nọ kinh ngạc nhìn cậu, quả thực chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy.
Hắn nhanh chóng hoàn hồn, hào sảng nói: “Ta là Võ Định Xuyên. Lục công tử, ngươi quả thực rất đẹp.“. Truyện Đông Phương
Thích Bạch Trà mỉm cười không nói.
Vẻ mặt Kỳ Dạ không đổi, trong lòng hiểu rõ.
Võ Định Xuyên, chẳng phải là đại tướng quân bách chiến bách thắng được sử sách ghi danh kia sao?
Là một trong những bằng hữu của Trà Trà.
Có điều bây giờ mới chỉ là một bá tánh bình dân chưa tòng quân, dốt đặc cán mai, sống dựa vào nghề khuân chuyển đồ.
Mới gặp nhau một lần đầu tiên, mấy người vẫn chưa nhiều lời với nhau.
Ngay trước khi Võ Định Xuyên rời đi, hắn còn nhắc nhở: “Gần đây trong trấn không yên ổn, hai vị đừng ra ngoài vào ban đêm.”
Kỳ Dạ lười nhác nói: “Bởi vì có yêu quái?”
“Không phải......” Võ Định Xuyên muốn nói lại thôi, “Tóm lại cố gắng đừng ra ngoài.”
Thích Bạch Trà suy tư liếc nhìn hắn một cái: “Ta đã biết, đa tạ.”
_
Đêm khuya, Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ ngủ chung một phòng.
Nhà lão bà bà không có nhiều phòng, hai người bọn họ chỉ có thể ngủ cùng một gian. Hai đại nam nhân cũng chẳng có vấn đề gì to tát, Thích Bạch Trà ngủ một giấc ngon lành, nhưng trong lòng Kỳ Dạ có chút miễn cưỡng, rất ẩn nhẫn.
Đã lâu lắm rồi Kỳ Dạ chưa được sớm chiều sống chung với Thích Bạch Trà, vẫn phải duy trì khoảng cách bằng hữu không chạm vào cậu.
Phải biết rằng trước khi xuyên qua, lúc ấy hắn mất trí nhớ, ngày ngày ở cạnh Trà Trà là ngày ngày thịt cá, đột nhiên chuyển sang hình thức ăn chay, chung chăn chung gối đều chỉ có thể nhìn không thể chạm vào, quả thực rất giống cái gọi là báo ứng.
Kỳ Dạ âm thầm nhẫn nại, chợt thấy thanh niên bên cạnh có động tĩnh, lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ.
Thích Bạch Trà ngồi dậy, thấy Kỳ Dạ đã ngủ, cậu mặc ngoại bào vào, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.
Cả đêm đủ để cậu đi giải quyết vụ mất tích kia.
Ai ngờ chưa đi được mấy bước, Kỳ Dạ cũng tỉnh lại: “Thanh Hoan muốn đi điều tra án mất tích sao?”
Bước chân Thích Bạch Trà khựng lại.
Kỳ Dạ lưu loát khoác thêm lớp ngoại bào: “Cùng đi.”
“Gặp chuyện bất bình sao có thể không có phần của ta chứ.” Kỳ Dạ đường hoàng nói, “Hơn nữa, một mình ngươi, ta không yên tâm.”
Thực ra là không muốn tách khỏi Trà Trà.
Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ, chuyện này có lẽ là do một cá nhân gây ra, không phải yêu ma quỷ quái nào làm, để Kỳ huynh đi theo cũng không sao.
Cậu gật gật đầu: “Cũng được.”
Kỳ Dạ liền nắm lấy tay Thích Bạch Trà, dặn dò: “Yêu quái cũng không có gì đáng sợ, kéo chặt tay ta đừng buông ra, gặp phải nguy hiểm ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Thích Bạch Trà: “..... Đa tạ.” Cậu cũng có sợ hãi gì đâu.
Kỳ Dạ câu môi, kéo Thích Bạch Trà đẩy cửa ra ngoài, đúng lúc cửa nhà cách vách cũng mở ra.
Võ Định Xuyên nhìn hai người đêm hôm khuya khoắt cũng muốn ra ngoài, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hai vị quá nửa đêm ra đây..... tản bộ à?”
Ánh mắt Kỳ Dạ lộ vẻ không vui, người này quấy rầy thế giới hai thần của hắn và Trà Trà, hắn quyết định phải ghét bỏ tên này.
Kỳ Dạ mặt không cảm xúc: “Mộng du.”
Võ Định Xuyên càng thêm nghi hoặc: “Cả hai vị đều có chứng mộng du?” Lại còn nắm tay nhau mà 'du' cùng?
Kỳ Dạ tức giận nói: “Đồng bệnh tương liên.”
Thích Bạch Trà rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Kỳ huynh, đừng nháo.”
“Vị Võ huynh đệ này có manh mối liên quan đến án mất tích.” Tính tình của Võ Định Xuyên kia thẳng thắn nhưng không lừa gạt được tâm tư tỉ mỉ của Tuyết Thần, từ buổi tối Thích Bạch Trà đã nhìn ra manh mối.
“Ta và Kỳ huynh vốn là người giang hồ thích bênh vực kẻ yếu, nghe nói nơi này có chuyện dị thường, đương nhiên muốn điều tra rõ.” Thích Bạch Trà nhẹ giọng nói, “Nếu Võ huynh đệ có manh mối, không ngại cho chúng ta biết một vài điều chứ.”
Võ Định Xuyên sửng sốt. Thầm nghĩ, đều nói rằng người giang hồ thích đánh đánh giết giết, vị trước mắt này ngược lại thoạt nhìn như xuất thân từ dòng dõi nhà nho.
Hắn cũng không giấu giếm: “Hai vị chắc chắn đã nghe nói nơi này có yêu quái, quan phủ cũng từng thỉnh đạo sĩ tới đây bắt yêu, nhưng không có hiệu quả. Ta thường xuyên lên núi đốn củi, hôm nay khi xuống núi, bỗng thấy một người hình như đang bày trận gì đó, trong miệng lẩm bẩm 'Lại bắt thêm mấy người đi, thế là xong rồi'. Ta vội vàng trở về muốn báo quan, nhưng lại sợ quan binh đấu không lai kẻ đi đường ngang ngõ tắt kia, mất mạng vô ích, nên đêm nay mới muốn qua đó quan sát.....”
Kỳ Dạ: “Ngươi nhìn thấy yêu quái?”
Võ Định Xuyên lắc đầu.
“Ta nhìn thấy chính là đạo sĩ.”
Hắn nói xong, vốn tưởng rằng hai người trước mắt sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ai ngờ hai người ai cũng rất bình tĩnh, dường như đã đoán trước được là vậy.
Thích Bạch Trà: “Kỳ huynh, không phải yêu quái.”
Kỳ Dạ: “Ừ.”
Thích Bạch Trà nhìn hắn, nhắc nhở: “Có thể buông tay ta ra được không?”
+++++++
Hình như anh Dạ lấy đũa ăn canh đúng không:)))))))
13/10/2021
Truyện chỉ đăng trên W.️.t.t.️.️.d của chính chủ
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Sau khi Trần Mị Nhi hồi cung vẫn luôn chờ đợi phản ứng của vị kia, chờ chờ rồi lại chờ, chờ cho tới khi Tư Mã Phục triệu pháp sư tiến cung lập đàn làm phép, đuổi quỷ trừ tà.
Trần Mị Nhi: “......”
Tên hoàng đế này có phải đầu óc có bệnh rồi hay không?
Ả tức giận ném vỡ một bình hoa sứ, ánh mắt hung ác.
Tương lai còn dài, cứ chờ xem.
Từ đó về sau, dưới sự trợ giúp của hệ thống, Trần Mị Nhi tìm mọi cách để có cơ hội gặp gỡ Tư Mã Phục. Cái gì mà “Nhất kiến chung tình” “Nhất tiếu khuynh thành” “Câu hồn nhiếp phách“...... dùng tất cả những kỹ năng và vầng hào quang nào có thể sử dụng được.
Cũng không phải không có chút hiệu quả nào. Ít nhất trong lúc trúng chiêu, Tư Mã Phục quả thực có bị mê hoặc trong chớp mắt, cảm thấy ả đẹp như tiên. Nhưng những kỹ năng hay vầng hào quang đó có hiệu quả trong một khoảng thời gian, nhiều nhất cũng chỉ duy trì được nửa canh giờ, Trần Mị Nhi thường chọn dùng những kỹ năng mê hoặc cấp thấp này để khiến người mang đại vận chú ý tới, có thể lại gần ả, sau đó lại chậm rãi tấn công vào tâm trí người ấy.
Tư Mã Phục thì không giống vậy. Sau khi hiệu quả của kỹ năng biến mất, hắn đối với ả nên lãnh đạm xa lạ như thế nào liền lạnh nhạt như thế nấy, không hề để lại một chút di chứng nào.
Trần Mị Nhi gần như đào rỗng tất cả của cải tích góp từ nhiều thế giới trước, hảo cảm của Tư Mã Phục với ả ta vẫn dừng lại ở con số không.
Nếu không phải vì nhiệm vụ thất bại sẽ bị xoá sạch điểm số về 0, ả gần như rất muốn từ bỏ nhiệm vụ lần này, ả chưa từng thấy người mang đại vận nào mềm cứng không nuốt, dầu muối không ăn như vậy!
“Hệ thống, tên mang đại vận này thật sự không phải bug sao? Sao lần nào hắn cũng nhanh chóng thoát được ảnh hưởng của kỹ năng vậy?”
Hệ thống đưa ra đáp án.
[Bởi vì cường độ linh hồn của người mang đại vận khí lần này vô cùng mạnh, thậm chí chỉ còn cách điểm thức tỉnh một đường mỏng......]
Đều là người mang đại vận, nhưng cũng phân chia thanh linh hồn mạnh và yếu, Tư Mã Phục hiển nhiên thuộc về loại linh hồn kiên cường dẻo dai, rất khó bị ảnh hưởng bởi tác động của ngoại vật. Đừng nhìn tiểu hoàng đế hiện tại còn ngây ngô non nớt, dựa theo tuyến cốt truyện nguyên bản, sau khi hắn trưởng thành sẽ Nam chinh Bắc phạt, khai cương thác thổ, nạp toàn bộ nam di bắc man vào bản đồ Đại Lê, nhất thống thiên hạ dưới đế chế quân vương thiết huyết, ghi danh thiên cổ.
Sở dĩ chưa thức tỉnh, đại khái là bởi vì hắn cũng không muốn phản kháng vận mệnh.
Vận mệnh sắp xếp cho hắn một nữ chính, vừa vặn là người trong lòng hắn, cớ gì hắn phải muốn nghịch mệnh?
Trần Mị Nhi sắp hộc máu: “Sao ngươi không nói sớm là linh hồn hắn rất mạnh không chịu ảnh hưởng! Bây giờ ta lãng phí bao nhiêu kỹ năng dùng một lần..... cũng chỉ có thể dùng tới chiêu kia.....”
Thời điểm khi Trần Mị Nhi nuốt nội đan còn rất rất đau lòng.
Đây là phần thưởng ả giành được ở nhiệm vụ của thế giới trước. Người mang đại vận khí trong thế giới trước là một Cửu Vĩ Hồ yêu, dựa theo cốt truyện gốc hắn vốn sẽ đắc đạo hoá thành hồ tiên, cả đời không hiểu phong tình, nhưng ả đã tới, công lược được con hồ ly đó, sau đó thiết kế một âm mưu khiến hồ yêu tử vong.
Ả giải bộ làm như mạng sống của bản thân đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bức hồ yêu phải tự bẻ gãy chín đuôi, rút trái tim ra cứu lấy ả, hoàn toàn từ bỏ cơ hội thành tiên. Mà ả, sau khi nghe được lời nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành, cười cười giẫm đạp trái tim chân thành của hồ yêu thành từng vụn nhỏ ngay trước mặt hắn, nói: “Ta lừa ngươi đó.”
Ả rất thích tư vị đùa bỡn và loại thiên chi kiêu tử này sau đó vỗ tay. Ở nguyên thế giới, ả rất tầm thường chẳng có gì nổi bật, đem lòng ái mộ một thiên chi kiêu tử, cuối cùng lại trở thành pháo hôi bị loại trừ, sau đó bị hệ thống buộc định, mới biết được rằng chính mình chẳng qua chỉ là một nữ phản diện ác độc.
Pháo hôi? Pháo hôi cũng có thể khiến đám thiên chi kiêu tử các người vì ta mà đòi chết đòi sống, vì ta mà đứt từng khúc ruột.
Ả nhìn ánh mắt tuyệt vọng của hồ yêu, cười đến điên dại.
Con hồ yêu kia trước khi chết còn nói gì ấy nhể?
—— Trách ta tâm mù mắt manh, trái tim này ngươi muốn lấy thì lấy, đạp vỡ cũng không có liên quan gì đến ta, chỉ là kiếp sau ta chỉ muốn yêu lấy chính minh, không yêu người khác.
Thật đáng thương cũng thật nực cười.
Sau đó thế giới kia bị huỷ diệt bởi người mang đại vận đã tử vong, hồn phách hồ yêu vốn nên mai một cùng thế giới kia, nhưng cuối cùng vẫn được vận mệnh chiếu cố một lần, cơ duyên xảo hợp nhập vào dị thế, đầu thai một lần nữa.
1500 năm sau ở thời Đại Lê Vân gia, Thanh Khâu ra đời một con cửu vĩ hồ hoàng tộc.
Sinh ra đã tự luyến, tên là Giang Nghiên.
......
Đương nhiên bây giờ Trần Mị Nhi không thể biết được câu chuyện của thế giới này ở 1500 năm sau.
Sau khi nhiệm vụ tại thế giới trước hoàn thành, ả nhận được phần thưởng hạng nhất chính là nội đan hồ yêu, chỉ cần ăn vào sẽ có thể có được kỹ năng mị hoặc của hồ ly, hiệu quả trong thời gian dài - cả đời.
Sự mị hoặc của cửu vĩ hồ, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không thể tránh thoát, huống chi là một tên phàm nhân hèn hạ.
Yêu đan của cửu vĩ hồ rất dễ sử dụng, nhưng cũng chỉ có thể dùng trong một thế giới, dùng xong thì không còn nữa. Trần Mị Nhi vốn định để dành nó cho đòn sát thủ, không đến thời khắc vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng tới, ai ngờ được vừa mới qua một thế giới đã phải dùng.
Thời điểm Trần Mị Nhi ăn vào, trái tim như rỉ máu. Hiệu quả yêu đan ả sử dụng đã bị suy giảm, không thể có được pháp lực cường đại của cửu vĩ hồ, chỉ có thể kế thừa mị lực mãnh liệt của nó, còn có một tác dụng phụ khác, đêm trăng tròn tai và đuôi hồ ly sẽ hiện ra.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, những vấn đề này không tính là gì.
_
“Nếm thử món này đi, hương vị thế nào? Đây là lần đầu tiên ta xuống bếp.” Thích Bạch Trà đổi y phục thành bộ xiêm y màu xanh, ôn nhuận đoan chính giống như một công tử thế gia, nhưng cuối cùng cũng không còn giống một thân bạch y như lần trước nữa, dường như ngay sau đó sẽ mọc cánh thành tiên, thuận gió bay đi.
Hiện tại, vị công tử thế gia này, đang vì bằng hữu giang hồ tốt của cậu mà rửa tay nấu canh thang.
Kỳ Dạ chấp đũa nếm nếm, trong khoang miệng lập tức cảm nhận được hương vị rất thơm: “Ngon lắm.”
Bởi phương pháp nấu ăn và gia vị ở cổ đại bị hạn chế, hương vị của những món ăn này không giống với khi Trà Trà làm ở hiện đại, nhưng điểm giống nhau chính là đều ăn rất ngon.
Khoé miệng Kỳ Dạ hơi cong, nhớ tới một chuyện rất vui —— Bữa cơm đầu tiên Trà Trà làm là để cho hắn.
Sau đó lại nghĩ tới một vấn đề gì đó vô cùng bi thương —— Lần đầu tiên Trà Trà làm cơm đã ngon được như vậy rồi, trái lại bản thân mình..... đúng là gỗ mục không thể đẽo.
Kỳ Dạ nghe xong liền trầm mặc, càng nói càng đong đầy nước mắt.
Nghĩ tới việc mình đã đã đầu độc vị giác của Trà Trà như thế nào, Trà Trà lại lấy ơn báo oán, làm món ngon mỹ vị cho hắn.
Thật hổ thẹn.
Hiện tại bọn họ đã rời khỏi Giang Nam, bây giờ đang dừng chân nghỉ ngơi tại một huyện thành, tên là Vĩnh Thiện.
Địa phương nhỏ này nhìn qua cũng thấy tù túng một cách lạ thường, trời còn chưa tối mà nhà nào nhà nấy đều đã đóng chặt cửa, ngay cả tửu lầu khách điếm cũng không mở cửa làm ăn buôn bán. Hai người bọn họ gõ cửa nhà của một người già, lão bà bà tốt bụng, nhìn bọn họ cũng không thấy giống người xấu nến đồng ý để bọn họ tá túc ở đây một đêm, nói thế nào cũng không chịu nhận tiền.
Lão bà bà đã ăn cơm chiều, còn muốn run rẩy đi vào phòng bếp làm đồ ăn cho bọn họ. Thích Bạch Trà nhìn chân bà thực sự hơi bất tiện nên đến lấy nguyên liệu tự mình nấu ăn, thuận tiện lặng lẽ để lại chút tiền.
Trên bàn cơm chiều, hương thơm ngào ngạt lượn lờ qua chóp mũi. Thích Bạch Trà đỡ lấy lão bà bà: “Lão nhân gia, người cũng ngồi xuống ăn một chút đi.”
Tuy rằng tuổi tác của đối phương thực ra còn không lớn bằng số lẻ của cậu...... Nhưng dù sao ngoại hình của Tuyết Thần cũng rất trẻ, ở nhân gian vẫn nên theo vòng tuần hoàn kính già yêu trẻ một chút.
Dù thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không thể nói rằng: “Bạn nhỏ à, ngươi cũng ngồi xuống ăn chút gì đi.”
Sợ là chưa nói xong đã bị đuổi thẳng cổ ra ngoài luôn mất.
Lão bà bà theo lời ngồi xuống, nhưng không động đũa: “Già rồi răng không tốt, bà đã ăn rồi, các ngươi cứ ăn đi.”
“Ngoài trừ đứa nhỏ tốt bụng ở cách vách kia, đã lâu lắm rồi không có ai nói chuyện cùng bà già này.” Ánh mắt lão bà bà nhìn hai người trẻ tuổi có thể nói là rất từ ái, “Hai vị công tử đêm nay cơm nước xong xuôi sớm thì nghỉ lại một chút, sáng mai hẵng lên đường, nơi này không nên ở lâu.”
Thích Bạch Trà ngừng đũa: “Vì sao?”
Lão bà bà kiêng kị nói: “Nơi này có yêu quái.”
Kỳ Dạ ngẩng đầu: “Yêu quái?”
Hắn không ngửi được bất kỳ yêu khí gì từ nơi này.
Nếu như có yêu quái, sao có thể tránh được cảm giác của thần minh.
“Đúng vậy, hai vị công tử chắc cũng đã phát hiện ra, trên trấn này vừa tới chập tối đã lạnh lẽo không có một bóng người nào.” Lão bà bà nói, “Nói đến cũng kỳ quái, nửa tháng trước, thiếu nam thiếu nữ ở trấn bị mất tích không ít, chẳng ai tìm được họ, người nhà đi báo quan, quan phủ cũng không tra ra được nguyên do gì. Thần thông như thế, không phải yêu quái hút tinh huyết của người thì còn có thể là gì?”
Thích Bạch Trà không cho là vậy, nhưng cậu cũng không thể giải thích được gì với lão bà bà.
Đêm nay vẫn nên ra ngoài tra thử xem là người phương nào đang giả thần giả quỷ.
“Bà bà!” Đang ăn cơm, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nói vô cùng vang dội vang lên.
Thích Bạch Trà nghiêng đầu, nhìn thấy một người đàn ông thân hình cường tráng cao lớn, khuôn mặt cương nghị chất phác đang bước vào. Thấy trong nhà nhiều ra hai người xa lạ, nhất thời sửng sốt.
“Tiểu Võ tới à.” Lão bà bà lập tức cười nói, “Đây là đứa nhỏ sống ở cách vách thường xuyên nhiệt tình chăm sóc ta. Tiểu Võ, hai vị này là khách qua đường, đêm nay tá túc ở đây.”
Thích Bạch Trà gật đầu coi như chào hỏi: “Tại hạ Lục Thanh Hoan, còn vị này là Kỳ huynh, Kỳ Dạ.”
Người đàn ông nọ kinh ngạc nhìn cậu, quả thực chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy.
Hắn nhanh chóng hoàn hồn, hào sảng nói: “Ta là Võ Định Xuyên. Lục công tử, ngươi quả thực rất đẹp.“. Truyện Đông Phương
Thích Bạch Trà mỉm cười không nói.
Vẻ mặt Kỳ Dạ không đổi, trong lòng hiểu rõ.
Võ Định Xuyên, chẳng phải là đại tướng quân bách chiến bách thắng được sử sách ghi danh kia sao?
Là một trong những bằng hữu của Trà Trà.
Có điều bây giờ mới chỉ là một bá tánh bình dân chưa tòng quân, dốt đặc cán mai, sống dựa vào nghề khuân chuyển đồ.
Mới gặp nhau một lần đầu tiên, mấy người vẫn chưa nhiều lời với nhau.
Ngay trước khi Võ Định Xuyên rời đi, hắn còn nhắc nhở: “Gần đây trong trấn không yên ổn, hai vị đừng ra ngoài vào ban đêm.”
Kỳ Dạ lười nhác nói: “Bởi vì có yêu quái?”
“Không phải......” Võ Định Xuyên muốn nói lại thôi, “Tóm lại cố gắng đừng ra ngoài.”
Thích Bạch Trà suy tư liếc nhìn hắn một cái: “Ta đã biết, đa tạ.”
_
Đêm khuya, Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ ngủ chung một phòng.
Nhà lão bà bà không có nhiều phòng, hai người bọn họ chỉ có thể ngủ cùng một gian. Hai đại nam nhân cũng chẳng có vấn đề gì to tát, Thích Bạch Trà ngủ một giấc ngon lành, nhưng trong lòng Kỳ Dạ có chút miễn cưỡng, rất ẩn nhẫn.
Đã lâu lắm rồi Kỳ Dạ chưa được sớm chiều sống chung với Thích Bạch Trà, vẫn phải duy trì khoảng cách bằng hữu không chạm vào cậu.
Phải biết rằng trước khi xuyên qua, lúc ấy hắn mất trí nhớ, ngày ngày ở cạnh Trà Trà là ngày ngày thịt cá, đột nhiên chuyển sang hình thức ăn chay, chung chăn chung gối đều chỉ có thể nhìn không thể chạm vào, quả thực rất giống cái gọi là báo ứng.
Kỳ Dạ âm thầm nhẫn nại, chợt thấy thanh niên bên cạnh có động tĩnh, lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ.
Thích Bạch Trà ngồi dậy, thấy Kỳ Dạ đã ngủ, cậu mặc ngoại bào vào, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.
Cả đêm đủ để cậu đi giải quyết vụ mất tích kia.
Ai ngờ chưa đi được mấy bước, Kỳ Dạ cũng tỉnh lại: “Thanh Hoan muốn đi điều tra án mất tích sao?”
Bước chân Thích Bạch Trà khựng lại.
Kỳ Dạ lưu loát khoác thêm lớp ngoại bào: “Cùng đi.”
“Gặp chuyện bất bình sao có thể không có phần của ta chứ.” Kỳ Dạ đường hoàng nói, “Hơn nữa, một mình ngươi, ta không yên tâm.”
Thực ra là không muốn tách khỏi Trà Trà.
Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ, chuyện này có lẽ là do một cá nhân gây ra, không phải yêu ma quỷ quái nào làm, để Kỳ huynh đi theo cũng không sao.
Cậu gật gật đầu: “Cũng được.”
Kỳ Dạ liền nắm lấy tay Thích Bạch Trà, dặn dò: “Yêu quái cũng không có gì đáng sợ, kéo chặt tay ta đừng buông ra, gặp phải nguy hiểm ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Thích Bạch Trà: “..... Đa tạ.” Cậu cũng có sợ hãi gì đâu.
Kỳ Dạ câu môi, kéo Thích Bạch Trà đẩy cửa ra ngoài, đúng lúc cửa nhà cách vách cũng mở ra.
Võ Định Xuyên nhìn hai người đêm hôm khuya khoắt cũng muốn ra ngoài, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hai vị quá nửa đêm ra đây..... tản bộ à?”
Ánh mắt Kỳ Dạ lộ vẻ không vui, người này quấy rầy thế giới hai thần của hắn và Trà Trà, hắn quyết định phải ghét bỏ tên này.
Kỳ Dạ mặt không cảm xúc: “Mộng du.”
Võ Định Xuyên càng thêm nghi hoặc: “Cả hai vị đều có chứng mộng du?” Lại còn nắm tay nhau mà 'du' cùng?
Kỳ Dạ tức giận nói: “Đồng bệnh tương liên.”
Thích Bạch Trà rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Kỳ huynh, đừng nháo.”
“Vị Võ huynh đệ này có manh mối liên quan đến án mất tích.” Tính tình của Võ Định Xuyên kia thẳng thắn nhưng không lừa gạt được tâm tư tỉ mỉ của Tuyết Thần, từ buổi tối Thích Bạch Trà đã nhìn ra manh mối.
“Ta và Kỳ huynh vốn là người giang hồ thích bênh vực kẻ yếu, nghe nói nơi này có chuyện dị thường, đương nhiên muốn điều tra rõ.” Thích Bạch Trà nhẹ giọng nói, “Nếu Võ huynh đệ có manh mối, không ngại cho chúng ta biết một vài điều chứ.”
Võ Định Xuyên sửng sốt. Thầm nghĩ, đều nói rằng người giang hồ thích đánh đánh giết giết, vị trước mắt này ngược lại thoạt nhìn như xuất thân từ dòng dõi nhà nho.
Hắn cũng không giấu giếm: “Hai vị chắc chắn đã nghe nói nơi này có yêu quái, quan phủ cũng từng thỉnh đạo sĩ tới đây bắt yêu, nhưng không có hiệu quả. Ta thường xuyên lên núi đốn củi, hôm nay khi xuống núi, bỗng thấy một người hình như đang bày trận gì đó, trong miệng lẩm bẩm 'Lại bắt thêm mấy người đi, thế là xong rồi'. Ta vội vàng trở về muốn báo quan, nhưng lại sợ quan binh đấu không lai kẻ đi đường ngang ngõ tắt kia, mất mạng vô ích, nên đêm nay mới muốn qua đó quan sát.....”
Kỳ Dạ: “Ngươi nhìn thấy yêu quái?”
Võ Định Xuyên lắc đầu.
“Ta nhìn thấy chính là đạo sĩ.”
Hắn nói xong, vốn tưởng rằng hai người trước mắt sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ai ngờ hai người ai cũng rất bình tĩnh, dường như đã đoán trước được là vậy.
Thích Bạch Trà: “Kỳ huynh, không phải yêu quái.”
Kỳ Dạ: “Ừ.”
Thích Bạch Trà nhìn hắn, nhắc nhở: “Có thể buông tay ta ra được không?”
+++++++
Hình như anh Dạ lấy đũa ăn canh đúng không:)))))))
13/10/2021
Truyện chỉ đăng trên W.️.t.t.️.️.d của chính chủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.