Sau Khi Kết Hôn, Ngày Nào Phó Tiên Sinh Cũng Ghen
Chương 46: Khó khăn
Thâu Mã Đầu
10/11/2020
Biên tập: Gà Mê Múi
Kỷ Hạ thuận lợi bước qua kỳ thi cuối kỳ đồng thời tiến vào tuần ôn tập để tham dự kỳ thi khác của khoa, ở bên kia buổi triển lãm tranh của Kỷ Vũ đúng ngày mở cửa.
Dù thím đã sớm gọi cho Kỷ Hạ bảo cô dẫn Phó Hằng Chi đến cổ vũ cho Kỷ Vũ nhưng Phó Hằng Chi vẫn vững như Thái Sơn không đi cho đến khi Kỷ Hạ thi xong môn cuối ở khoa, để cô nghỉ ngơi ở nhà một ngày mới dẫn cô đến đó.
“Hoan nghênh!”
Nhiều ngày trôi qua, buổi triển lãm tranh của Kỷ Vũ đã diễn ra hơn nửa chặng đường, số lượng người đến không nhiều như trước, đa phần các tác phẩm đã được bán đi, Kỷ Vũ đi ra chào đón hai người họ, dáng vẻ bước qua từng mảng tường trắng hơi vắng lặng.
“Xin lỗi chị Kỷ Vũ, mấy hôm trước kỳ thi của em khá vội…” Kỷ Hạ cảm thấy áy náy vì mình đến cổ vũ Kỷ Vũ hơi muộn, “Bây giờ em đã thi xong rồi, đang được nghỉ hè ạ.”
“Không sao mà Hạ Hạ, không liên quan gì đến chuyện này cả.” Hôm nay Kỷ Vũ mặc bộ váy trắng lộ lưng khá giống với Kỷ Hạ, dài đến gối, mặt mày lộ ra nét thanh thuần, “Người bận rộn như Phó tổng có thể bớt chút thời gian đến xem triển lãm của tôi khiến tôi rất cảm động.”
“Khách sáo quá.”
Tất nhiên Phó Hằng Chi không rõ bản thân mình đến đây mang lại giá trị thương mại cao bao nhiêu, anh khẽ cong môi cười vừa khách sáo vừa xa cách với Kỷ Vũ, bàn tay vẫn nắm chặt tay Kỷ Hạ: “Chúng tôi tự đi xem được rồi, cô Kỷ nếu vội thì không cần chỉ dẫn chúng tôi.”
“Vậy sao được.” Kỷ Vũ chớp chớp mắt với Phó Hằng Chi, hai bàn tay nắm trước người: “Tuy tác phẩm dư lại không nhiều, nhưng Phó tổng không chê là tốt rồi.”
Nói xong Kỷ Vũ bèn nắm tay Kỷ Hạ từ bên cạnh: “Chúng ta đi thôi Hạ Hạ.”
Căn phòng tổ chức triển lãm tranh của Kỷ Vũ được trang trí đơn giản trang nhã, hoa bách hợp được dùng để trưng bày là loại hoa được máy bay vận chuyển từ sớm đến, bám sát vào chủ đề tác phẩm tươi mát thanh nhã của cô ta.
“Buổi triển lãm của chị có chủ đề là Xuân, nên đa phần đều dùng màu sắc tươi sáng, cấu trúc thiên về tràn trề sức sống nhiều hơn.” Kỷ Vũ vừa nắm tay Kỷ Hạ vừa giới thiệu về chủ đề triển lãm tranh của mình, “Chị nhớ trước đây Hạ Hạ thích vẽ thực vật cây hoa đúng không nhỉ.”
“Đúng không?” Phó Hằng Chi có được chút hứng thú: “Hai người từng cùng nhau vẽ sao?”
“Ừm, ban đầu chúng tôi từng học chung với nhau.” Kỷ Vũ nói xong thì nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kỷ Hạ: “Múa ba lê cũng từng học chung một khoảng thời gian, em còn nhớ rõ chứ Hạ Hạ.”
Kỷ Hạ gật đầu: “Vâng, tất nhiên em nhớ rõ ạ.”
Kỷ Vũ lớn hơn Kỷ Hạ bốn tuổi, lúc Kỷ Hạ dọn đến ở cô ta đã học được vài năm căn bản. Hai người được sắp xếp học cùng một giáo viên, Kỷ Hạ bắt đầu từ con số không, mỗi ngày đều đau đến bật khóc, ban đầu Kỷ Vũ còn an ủi cổ vũ cô, lúc ấy cảm tình của cả hai khá tốt.
Kỷ Hạ nỗ lực muốn đuổi theo bước chân của chị, sau khi học xong đều nỗ lực luyện tập, muốn học cùng nội dung với cô ta, có thể làm bạn nhảy với nhau, nhưng không biết vì sao có một ngày đột nhiên Kỷ Vũ không đến lớp múa ba lê nữa.
Cũng giống như vậy, qua một khoảng thời gian sau, thím nói với cô chỉ nên đặt tinh lực làm một việc, sau đó dừng việc học vẽ của cô lại.
Lớp vẽ của cô đổi cho Kỷ Vũ, còn bản thân thì học múa ba lê vốn thuộc về Kỷ Vũ, hai người từ đây như trời xui đất khiến hoán đổi quỹ đạo sinh hoạt cho nhau, dẫn đến việc khát khao cuộc sống của đối phương hơn.
Kỷ Hạ luôn nghĩ vậy.
Cô nhìn những tác phẩm sót lại trên tường, mỗi một bức tranh đều được cô ta lựa chọn không có khuyết điểm gì, trong tranh miêu tả cảnh xuân về hoa nở cũng chính là thế giới mà cô luôn hướng đến, nỗi lòng hâm mộ khó có thể nói thành lời.
“Hạ Hạ, chị nhớ trước kia em rất thích vẽ tranh đúng không?” Kỷ Vũ nhìn đôi mắt long lanh của Kỷ Hạ, lộ ra nụ cười ban cho sự đồng tình: “Vừa hay trong lúc học đại học có thể phát triển sở thích khác của mình, em có muốn học không, nếu em muốn chị có thể giới thiệu cho em giáo viên chị quen hoặc đàn anh dạy em.”
“Chuyện này không cần phiền cô Kỷ.” Phó Hằng Chi không cảm thấy thích thú với tranh của Kỷ Vũ, trái lại vẫn nhìn chăm chú đôi mắt phát sáng của Kỷ Hạ mỗi khi nhìn ngắm từng bức tranh, “Tôi đã sắp xếp cho Hạ Hạ rồi.”
“Vâng?” Kỷ Hạ chưa từng nghe Phó Hằng Chi nhắc đến, lúc này cô mới nhìn Phó Hằng Chi: “Sắp xếp gì..gì ạ?”
“Anh đã liên hệ với một vị giáo sư, ông ấy bảo rất muốn dạy em, anh định chờ em thi xong sẽ tìm thời gian nói cho em biết.”
Ánh mắt Phó Hằng Chi nhìn Kỷ Hạ nhu hòa đến chói mắt, Kỷ Vũ dời mắt tùy tiện nhìn đóa bách hợp sau lưng Phó Hằng Chi, chịu đựng sự ghen ghét trong lòng: “Giáo sư nào thế, những người nổi tiếng trong giới tôi đều biết.”
“Triệu Tùng Nam, ông cụ Triệu.”
Kỷ Vũ thoáng sững sờ.
Triệu Tùng Nam là giáo sư đứng đầu trong giới, năm năm trước về hưu nên không còn giảng dạy nữa, lúc học đại học, Kỷ Vũ nhờ vào quan hệ của cha mẹ đề tìm đến ông nhưng đều bị từ chối, do đó mới đi theo giáo viên hiện tại.
Kỷ Hạ bây giờ chỉ là người mới học đến cách cầm bút còn chưa học xong đã nhờ vào Phó Hằng Chi tìm được Triệu Tùng Nam.
Cô ta càng cảm thấy bất bình.
Kỷ Hạ thuận lợi bước qua kỳ thi cuối kỳ đồng thời tiến vào tuần ôn tập để tham dự kỳ thi khác của khoa, ở bên kia buổi triển lãm tranh của Kỷ Vũ đúng ngày mở cửa.
Dù thím đã sớm gọi cho Kỷ Hạ bảo cô dẫn Phó Hằng Chi đến cổ vũ cho Kỷ Vũ nhưng Phó Hằng Chi vẫn vững như Thái Sơn không đi cho đến khi Kỷ Hạ thi xong môn cuối ở khoa, để cô nghỉ ngơi ở nhà một ngày mới dẫn cô đến đó.
“Hoan nghênh!”
Nhiều ngày trôi qua, buổi triển lãm tranh của Kỷ Vũ đã diễn ra hơn nửa chặng đường, số lượng người đến không nhiều như trước, đa phần các tác phẩm đã được bán đi, Kỷ Vũ đi ra chào đón hai người họ, dáng vẻ bước qua từng mảng tường trắng hơi vắng lặng.
“Xin lỗi chị Kỷ Vũ, mấy hôm trước kỳ thi của em khá vội…” Kỷ Hạ cảm thấy áy náy vì mình đến cổ vũ Kỷ Vũ hơi muộn, “Bây giờ em đã thi xong rồi, đang được nghỉ hè ạ.”
“Không sao mà Hạ Hạ, không liên quan gì đến chuyện này cả.” Hôm nay Kỷ Vũ mặc bộ váy trắng lộ lưng khá giống với Kỷ Hạ, dài đến gối, mặt mày lộ ra nét thanh thuần, “Người bận rộn như Phó tổng có thể bớt chút thời gian đến xem triển lãm của tôi khiến tôi rất cảm động.”
“Khách sáo quá.”
Tất nhiên Phó Hằng Chi không rõ bản thân mình đến đây mang lại giá trị thương mại cao bao nhiêu, anh khẽ cong môi cười vừa khách sáo vừa xa cách với Kỷ Vũ, bàn tay vẫn nắm chặt tay Kỷ Hạ: “Chúng tôi tự đi xem được rồi, cô Kỷ nếu vội thì không cần chỉ dẫn chúng tôi.”
“Vậy sao được.” Kỷ Vũ chớp chớp mắt với Phó Hằng Chi, hai bàn tay nắm trước người: “Tuy tác phẩm dư lại không nhiều, nhưng Phó tổng không chê là tốt rồi.”
Nói xong Kỷ Vũ bèn nắm tay Kỷ Hạ từ bên cạnh: “Chúng ta đi thôi Hạ Hạ.”
Căn phòng tổ chức triển lãm tranh của Kỷ Vũ được trang trí đơn giản trang nhã, hoa bách hợp được dùng để trưng bày là loại hoa được máy bay vận chuyển từ sớm đến, bám sát vào chủ đề tác phẩm tươi mát thanh nhã của cô ta.
“Buổi triển lãm của chị có chủ đề là Xuân, nên đa phần đều dùng màu sắc tươi sáng, cấu trúc thiên về tràn trề sức sống nhiều hơn.” Kỷ Vũ vừa nắm tay Kỷ Hạ vừa giới thiệu về chủ đề triển lãm tranh của mình, “Chị nhớ trước đây Hạ Hạ thích vẽ thực vật cây hoa đúng không nhỉ.”
“Đúng không?” Phó Hằng Chi có được chút hứng thú: “Hai người từng cùng nhau vẽ sao?”
“Ừm, ban đầu chúng tôi từng học chung với nhau.” Kỷ Vũ nói xong thì nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kỷ Hạ: “Múa ba lê cũng từng học chung một khoảng thời gian, em còn nhớ rõ chứ Hạ Hạ.”
Kỷ Hạ gật đầu: “Vâng, tất nhiên em nhớ rõ ạ.”
Kỷ Vũ lớn hơn Kỷ Hạ bốn tuổi, lúc Kỷ Hạ dọn đến ở cô ta đã học được vài năm căn bản. Hai người được sắp xếp học cùng một giáo viên, Kỷ Hạ bắt đầu từ con số không, mỗi ngày đều đau đến bật khóc, ban đầu Kỷ Vũ còn an ủi cổ vũ cô, lúc ấy cảm tình của cả hai khá tốt.
Kỷ Hạ nỗ lực muốn đuổi theo bước chân của chị, sau khi học xong đều nỗ lực luyện tập, muốn học cùng nội dung với cô ta, có thể làm bạn nhảy với nhau, nhưng không biết vì sao có một ngày đột nhiên Kỷ Vũ không đến lớp múa ba lê nữa.
Cũng giống như vậy, qua một khoảng thời gian sau, thím nói với cô chỉ nên đặt tinh lực làm một việc, sau đó dừng việc học vẽ của cô lại.
Lớp vẽ của cô đổi cho Kỷ Vũ, còn bản thân thì học múa ba lê vốn thuộc về Kỷ Vũ, hai người từ đây như trời xui đất khiến hoán đổi quỹ đạo sinh hoạt cho nhau, dẫn đến việc khát khao cuộc sống của đối phương hơn.
Kỷ Hạ luôn nghĩ vậy.
Cô nhìn những tác phẩm sót lại trên tường, mỗi một bức tranh đều được cô ta lựa chọn không có khuyết điểm gì, trong tranh miêu tả cảnh xuân về hoa nở cũng chính là thế giới mà cô luôn hướng đến, nỗi lòng hâm mộ khó có thể nói thành lời.
“Hạ Hạ, chị nhớ trước kia em rất thích vẽ tranh đúng không?” Kỷ Vũ nhìn đôi mắt long lanh của Kỷ Hạ, lộ ra nụ cười ban cho sự đồng tình: “Vừa hay trong lúc học đại học có thể phát triển sở thích khác của mình, em có muốn học không, nếu em muốn chị có thể giới thiệu cho em giáo viên chị quen hoặc đàn anh dạy em.”
“Chuyện này không cần phiền cô Kỷ.” Phó Hằng Chi không cảm thấy thích thú với tranh của Kỷ Vũ, trái lại vẫn nhìn chăm chú đôi mắt phát sáng của Kỷ Hạ mỗi khi nhìn ngắm từng bức tranh, “Tôi đã sắp xếp cho Hạ Hạ rồi.”
“Vâng?” Kỷ Hạ chưa từng nghe Phó Hằng Chi nhắc đến, lúc này cô mới nhìn Phó Hằng Chi: “Sắp xếp gì..gì ạ?”
“Anh đã liên hệ với một vị giáo sư, ông ấy bảo rất muốn dạy em, anh định chờ em thi xong sẽ tìm thời gian nói cho em biết.”
Ánh mắt Phó Hằng Chi nhìn Kỷ Hạ nhu hòa đến chói mắt, Kỷ Vũ dời mắt tùy tiện nhìn đóa bách hợp sau lưng Phó Hằng Chi, chịu đựng sự ghen ghét trong lòng: “Giáo sư nào thế, những người nổi tiếng trong giới tôi đều biết.”
“Triệu Tùng Nam, ông cụ Triệu.”
Kỷ Vũ thoáng sững sờ.
Triệu Tùng Nam là giáo sư đứng đầu trong giới, năm năm trước về hưu nên không còn giảng dạy nữa, lúc học đại học, Kỷ Vũ nhờ vào quan hệ của cha mẹ đề tìm đến ông nhưng đều bị từ chối, do đó mới đi theo giáo viên hiện tại.
Kỷ Hạ bây giờ chỉ là người mới học đến cách cầm bút còn chưa học xong đã nhờ vào Phó Hằng Chi tìm được Triệu Tùng Nam.
Cô ta càng cảm thấy bất bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.