Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 16
Bách Hộ Thiên Đăng
24/06/2020
Nghe thấy lời Lâm Vũ, Vân Tử Túc đang gặm càng cua cũng phải khựng lại, nhíu mày một cái.
Thế nhưng Lâm Vũ còn chưa nói hết, cậu ta mau chóng vuốt xuôi nội tâm căng thẳng, rồi mới tiếp tục kể: "Thật ra ngày hôm nay cách lần thứ hai em tới mới chỉ được một tuần, em làm bộ tình cờ hỏi bọn chúng một câu, tại sao phải giữ con mèo này ở đây lâu như vậy, mùa hè không sợ giòi bọ à. Kẻ trả lời em là gã đàn ông xăm mình mặt mày dữ tợn, gã nhìn em bằng ánh mắt rét lạnh, nói, con mèo này vừa mới chết chưa được bao lâu."
Lâm Vũ muốn ghi lại càng nhiều chứng cớ, bèn tiếp tục hỏi, không phải lần trước đã bảo phải xử lý nó ngay, sao lại kéo dài lâu đến thế. Gã đàn ông xăm mình nở một nụ cười, nụ cười ấy thậm chí càng khiến người ta phải rợn tóc gáy hơn so với lúc xị mặt.
Gã trả lời: "Nếu đã phải xử lý, tại sao phải cho nó chết nhanh đến thế?"
Giọng điệu của gã xăm mình khi ấy làm cho Lâm Vũ lạnh toát sống lưng, cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nghe thế nào cũng cảm thấy lời đối phương có ẩn hàm ý, một lời hai nghĩa. Hơn nữa sau khi phát hiện gã xăm mình thi thoảng liếc mắt về phía túi máy quay lén, Lâm Vũ không dám ở lâu, co cẳng chạy trốn.
Những chuyện tiếp theo không cần rườm rà thêm nữa, Vân Tử Túc nghe xong, trầm ngâm rồi hỏi: "Vậy là, những kẻ đó đã hành hạ con mèo trong từng ấy thời gian?"
Suy nghĩ của cậu và Lâm Vũ có chút khác biệt. Cỏ cây chim thú cá, vạn vật đều có linh tính. Động vật bị giày vò, chết không nhắm mắt, sau khi chết thảm khả năng sinh ra hung sát sẽ cực kỳ lớn.
"Gã, bọn chúng..." Trạng thái của Lâm Vũ không hề khá lên theo thời gian, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng trắng nhợt, dường như vừa suy đoán đến điều gì càng kinh khủng hơn nữa.
Thấy vậy, Vân Tử Túc tốt bụng rót cho cậu ta một cốc nước đặt trên bàn xoay, đẩy đến chỗ cậu ta, Lâm Vũ uống hết cốc nước ấm mới chậm rãi định thần, đoạn nhỏ giọng nói: "Em nghĩ đến một khả năng bê bét hơn."
Vân Tử Túc hỏi: "Khả năng gì?"
"Lần đầu tiên đến đấy em đã từng hỏi bọn chúng," Lâm Vũ nói, "Bọn chúng bắt mèo mang thai liên tục trong thời gian ngắn, sinh ra nhiều mèo con như thế. Vậy nếu như mèo con sinh ra có bệnh, không nuôi sống nổi thì sẽ làm gì."
Lâm Vũ lấy thân phận người mua mà đến, lúc đặt câu hỏi cũng dùng giọng điệu nghi ngờ, cậu ta lấy cớ lo lắng mua phải mèo bệnh, yêu cầu kẻ buôn mèo cho cậu ta một câu trả lời, thế mà thật sự moi được kết quả từ trong miệng đám người ở đây.
"Bọn chúng nói, nếu chủng loại của lũ mèo không thuần một cách nghiêm trọng, hoặc là mới ra đời đã mắc bệnh di truyền không thể sống sót, vậy thì xử lý rất dễ, bởi vì nhu cầu cho lượng mèo này rất lớn." Lâm Vũ kể lại, "Lúc ấy em nghe xong mà không hiểu gì, người bình thường mua mèo không phải đều chọn mèo khỏe mạnh hay sao, tại sao nhu cầu mèo bệnh lại cũng lớn? Nhưng khi tiếp tục truy vấn, bọn chúng nhất quyết không chịu trả lời, chỉ nói những con mèo ấy sẽ không ở lại chỗ bọn chúng lâu, bảo em đừng lo nghĩ vớ vẩn."
"Thế rồi... thế rồi, em tra cứu tư liệu, lại đi hỏi qua một vài đồng nghiệp từng nuôi mèo, cũng tổng kết được một số ít tin tức. Nhưng bởi vì đây không phải vấn đề mấu chốt, nên lúc bấy giờ em lại không hoàn toàn chú ý đến."
Lâm Vũ siết chặt nắm đấm, cốc nước trong tay khe khẽ rung rinh.
"Cho đến ngày hôm nay trốn thoát, em vừa nhớ lại, lần thứ hai lúc rời đi, em tình cờ nhìn thấy có kẻ ngừng xe trong ngõ, cầm trong tay một cái giỏ trúc rất lớn, đi về phía đám buôn mèo. Trên chiếc giỏ kia dính không ít lông mèo, nhìn rất quái dị, vậy nên em mới nhớ kỹ hơn một chút."
"Bây giờ nghĩ lại, em mới nhận ra, đó hẳn là kẻ đến thu mua lượng lớn mèo con... cũng chính là kẻ cần mèo con trong miệng gã con buôn."
Giỏ trúc trong tay gã ta rất lớn, hiển nhiên không chỉ dùng để đựng chỉ một con mèo. Đám con buôn ở đây đều mua bán mèo con, hẳn cũng không có khả năng sẽ có người phá lệ đến mua mèo trưởng thành. Vậy nên Lâm Vũ mới nảy ra suy đoán ấy.
Vân Tử Túc nói: "Tại sao họ phải mua nhiều mèo con như vậy? Lại còn là mèo bệnh không sống nổi?"
Lâm Vũ đặt cốc nước cầm không vững lên mặt bàn, cậu ta hít sâu một hơi, rồi mới nói: "Trước kia em có điều tra một số thông tin, nếu em đoán không nhầm, bọn chúng..."
Cậu ta hạ thấp giọng, nhưng giọng nói vẫn đầy ắp tình tự mãnh liệt không thể kiềm chế.
"Bọn chúng, hẳn là đã mua, mua những con mèo con ấy với giá rẻ, sau đó gom đồng bọn cùng nhau ngược sát..."
Vân Tử Túc sửng sốt: "Ngược sát?"
Lâm Vũ nói rất nhỏ: "Vâng."
"Trước kia em thực tập ở tòa soạn, đã từng đọc một lượng lớn bài báo dưới sự yêu cầu của tổng biên tập. Khi ấy em từng thấy một tin tức, nội dung chính là sự kiện ngược đãi bầy mèo đang dậy sóng trên mạng. Bọn chúng yêu cầu rất cao đối với những kẻ nhập hội, nội bộ còn có phân chia cấp bậc rất nghiêm khắc."
"Bọn chúng lý sự rằng mèo do mình mua, xử lý thế nào là quyền của bọn chúng, sau đó sẽ làm ra loại chuyện... cực kỳ tàn nhẫn với những chú mèo con không có bất kỳ năng lực phản kháng nào."
Lâm Vũ kể lại tin tức ấy một cách ngắn gọn, lúc nói, đầu lưỡi cũng cứng ngắc đến độ gần như nói lắp.
Bản tin kia, cậu ta chỉ nhìn tiêu đề thôi cũng đã thấy sởn gai ốc.
Thuật lại xong xuôi, Lâm Vũ lại nói: "Theo như bản tin ấy nói, loại tổ chức này sẽ tụ họp hoạt động có đường dây, bọn chúng sẽ mua số lượng lớn mèo con từ trước, sau đó tại thời điểm tụ họp một chỗ... Thậm chí, còn trao đổi và so tài "kỹ thuật" cùng nhau..."
Theo cách nói này, mèo con bị bệnh rốt cuộc đi đâu, "lượng cầu lớn" mà gã buôn mèo nói khi trước là ý gì... những vấn đề này đều có lời giải đáp.
Mà con mèo báo cào người sau khi bị "xử lý" kia, mặc dù chưa phối giống hoàn thiện, nhưng sinh mệnh nó mạnh, không có bệnh tật, hoa văn trên người cũng rất đẹp, dựa theo kế hoạch ban đầu của lũ con buôn, vốn dĩ nó sẽ bị giả mạo thành mèo Bengal mà bán lại với giá cao. Nhưng bởi vì nó cào người, khiến gã con buôn tức giận, có lẽ đã giao nó cho đám người kia, bị ngược đãi xong, mới trở lại trong tay gã buôn mèo, xiên lên cọc như kế hoạch ban đầu, giải mối hận trong lòng.
Kết hợp với những tình hình Lâm Vũ từng nói, hai người dự thính rất nhanh đoán ra số mệnh của con mèo báo nhỏ.
Kẻ buôn mèo vô lương tâm, kẻ ngược đãi mèo tàn nhẫn, hai bầy đàn hung độc không phân cao thấp, bắt tay tàn sát mạng sống của những sinh linh sống sờ sờ.
Nói xong mọi chuyện, Lâm Vũ chẳng khác nào vừa trải qua một hồi chạy trối chết nữa, tinh thần mệt lử.
Mà Vân Tử Túc ở một bên, nghe xong chuyện mua số lượng lớn mèo con về ngược sát, bỗng nghĩ đến một tình huống tương tự.
- ---- Ở Tu Linh giới, có ma tu bắt cóc số lượng lớn người phàm, đem về nuôi nhốt, sau đó sẽ tùy ý tàn sát.
Năng lực và thân phận giữa tu sĩ và người phàm cách nhau quá lớn, không có gì ngạc nhiên, tu sĩ sẽ không chen chân vào những nơi tập trung người phàm vốn có linh lực mỏng manh cực độ. Tuy nhiên các thành thị phàm tục lại có thể sẽ cung phụng cống nộp cho tu sĩ trong tông môn, nhằm cầu xin sự che chở, quan hệ giữa hai bên cũng tính là ổn định hòa bình. Nhưng vẫn luôn có một vài thành trì không người bảo hộ, nếu chẳng may gặp phải ma tu tu luyện các loại tà ma ngoại đạo, vậy chính là trực tiếp gặp phải tai họa ngập đầu.
Ma tu không giống với tu sĩ chính phái, bọn chúng không ngại Thiên Đạo, không quan tâm nhân quả, đa phần công pháp càng dính nhiều máu tanh, tu luyện càng nhanh chóng. Trước kia Vân Tử Túc đã từng tiếp nhận chỉ thị của tông môn diệt sạch ma tu. Ký ức của lần đó chưa hề biến mất, cho tới giờ, cậu còn nhớ như in tình cảnh đẫm máu bên trong tiệc rượu, khi những gã ma tu thi đấu thủ đoạn ngược sát người phàm.
Những người phàm bị ngược sát ấy, bởi vì khi còn sống đã chịu vô số các loại hành vi tra tấn, thông thường sẽ sinh ra rất nhiều oán khí và âm trọc*, ma tu dùng phép thu gặt những thứ này, hoặc để dùng cho tu luyện của chính mình, hoặc để luyện chế thành hung khí âm sát. Cho dù là linh hồn của người phàm, sau khi trải qua vô vàn biến cố, cũng có thể bộc phát sức mạnh hết sức đáng sợ.
(trọc: những thứ lộn xộn/ dơ bẩn)
Người phàm bị ma tu tàn sát sẽ sinh ra oán khi ngút trời, như vậy, những con mèo nhỏ bị ngược sát thì sao?
Tâm trạng Vân Tử Túc chấn động một cái.
Cậu xoay đầu nhìn Hàn Dịch bên cạnh, đối phương cũng đang nhìn lại cậu. Biểu cảm của người đàn ông ngưng đọng, thấp giọng nói với cậu một chữ.
Ngọc.
- ---- Miếng ngọc mà Vân Tử Túc đang cất giữ, bên trong ẩn giấu một con hung thú mạnh mẽ nhạy bén, động tác dũng mãnh, sát khí nặng nề.
__________________
Tác giả có lời: Đã cố sức làm mờ các loại hành động ngược sát, loại hành vi này tàn nhẫn, không thể chịu đựng, và tuyệt đối lệch lạc.
Quý trọng sinh mạng, quý trọng sinh linh.
Thế nhưng Lâm Vũ còn chưa nói hết, cậu ta mau chóng vuốt xuôi nội tâm căng thẳng, rồi mới tiếp tục kể: "Thật ra ngày hôm nay cách lần thứ hai em tới mới chỉ được một tuần, em làm bộ tình cờ hỏi bọn chúng một câu, tại sao phải giữ con mèo này ở đây lâu như vậy, mùa hè không sợ giòi bọ à. Kẻ trả lời em là gã đàn ông xăm mình mặt mày dữ tợn, gã nhìn em bằng ánh mắt rét lạnh, nói, con mèo này vừa mới chết chưa được bao lâu."
Lâm Vũ muốn ghi lại càng nhiều chứng cớ, bèn tiếp tục hỏi, không phải lần trước đã bảo phải xử lý nó ngay, sao lại kéo dài lâu đến thế. Gã đàn ông xăm mình nở một nụ cười, nụ cười ấy thậm chí càng khiến người ta phải rợn tóc gáy hơn so với lúc xị mặt.
Gã trả lời: "Nếu đã phải xử lý, tại sao phải cho nó chết nhanh đến thế?"
Giọng điệu của gã xăm mình khi ấy làm cho Lâm Vũ lạnh toát sống lưng, cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nghe thế nào cũng cảm thấy lời đối phương có ẩn hàm ý, một lời hai nghĩa. Hơn nữa sau khi phát hiện gã xăm mình thi thoảng liếc mắt về phía túi máy quay lén, Lâm Vũ không dám ở lâu, co cẳng chạy trốn.
Những chuyện tiếp theo không cần rườm rà thêm nữa, Vân Tử Túc nghe xong, trầm ngâm rồi hỏi: "Vậy là, những kẻ đó đã hành hạ con mèo trong từng ấy thời gian?"
Suy nghĩ của cậu và Lâm Vũ có chút khác biệt. Cỏ cây chim thú cá, vạn vật đều có linh tính. Động vật bị giày vò, chết không nhắm mắt, sau khi chết thảm khả năng sinh ra hung sát sẽ cực kỳ lớn.
"Gã, bọn chúng..." Trạng thái của Lâm Vũ không hề khá lên theo thời gian, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng trắng nhợt, dường như vừa suy đoán đến điều gì càng kinh khủng hơn nữa.
Thấy vậy, Vân Tử Túc tốt bụng rót cho cậu ta một cốc nước đặt trên bàn xoay, đẩy đến chỗ cậu ta, Lâm Vũ uống hết cốc nước ấm mới chậm rãi định thần, đoạn nhỏ giọng nói: "Em nghĩ đến một khả năng bê bét hơn."
Vân Tử Túc hỏi: "Khả năng gì?"
"Lần đầu tiên đến đấy em đã từng hỏi bọn chúng," Lâm Vũ nói, "Bọn chúng bắt mèo mang thai liên tục trong thời gian ngắn, sinh ra nhiều mèo con như thế. Vậy nếu như mèo con sinh ra có bệnh, không nuôi sống nổi thì sẽ làm gì."
Lâm Vũ lấy thân phận người mua mà đến, lúc đặt câu hỏi cũng dùng giọng điệu nghi ngờ, cậu ta lấy cớ lo lắng mua phải mèo bệnh, yêu cầu kẻ buôn mèo cho cậu ta một câu trả lời, thế mà thật sự moi được kết quả từ trong miệng đám người ở đây.
"Bọn chúng nói, nếu chủng loại của lũ mèo không thuần một cách nghiêm trọng, hoặc là mới ra đời đã mắc bệnh di truyền không thể sống sót, vậy thì xử lý rất dễ, bởi vì nhu cầu cho lượng mèo này rất lớn." Lâm Vũ kể lại, "Lúc ấy em nghe xong mà không hiểu gì, người bình thường mua mèo không phải đều chọn mèo khỏe mạnh hay sao, tại sao nhu cầu mèo bệnh lại cũng lớn? Nhưng khi tiếp tục truy vấn, bọn chúng nhất quyết không chịu trả lời, chỉ nói những con mèo ấy sẽ không ở lại chỗ bọn chúng lâu, bảo em đừng lo nghĩ vớ vẩn."
"Thế rồi... thế rồi, em tra cứu tư liệu, lại đi hỏi qua một vài đồng nghiệp từng nuôi mèo, cũng tổng kết được một số ít tin tức. Nhưng bởi vì đây không phải vấn đề mấu chốt, nên lúc bấy giờ em lại không hoàn toàn chú ý đến."
Lâm Vũ siết chặt nắm đấm, cốc nước trong tay khe khẽ rung rinh.
"Cho đến ngày hôm nay trốn thoát, em vừa nhớ lại, lần thứ hai lúc rời đi, em tình cờ nhìn thấy có kẻ ngừng xe trong ngõ, cầm trong tay một cái giỏ trúc rất lớn, đi về phía đám buôn mèo. Trên chiếc giỏ kia dính không ít lông mèo, nhìn rất quái dị, vậy nên em mới nhớ kỹ hơn một chút."
"Bây giờ nghĩ lại, em mới nhận ra, đó hẳn là kẻ đến thu mua lượng lớn mèo con... cũng chính là kẻ cần mèo con trong miệng gã con buôn."
Giỏ trúc trong tay gã ta rất lớn, hiển nhiên không chỉ dùng để đựng chỉ một con mèo. Đám con buôn ở đây đều mua bán mèo con, hẳn cũng không có khả năng sẽ có người phá lệ đến mua mèo trưởng thành. Vậy nên Lâm Vũ mới nảy ra suy đoán ấy.
Vân Tử Túc nói: "Tại sao họ phải mua nhiều mèo con như vậy? Lại còn là mèo bệnh không sống nổi?"
Lâm Vũ đặt cốc nước cầm không vững lên mặt bàn, cậu ta hít sâu một hơi, rồi mới nói: "Trước kia em có điều tra một số thông tin, nếu em đoán không nhầm, bọn chúng..."
Cậu ta hạ thấp giọng, nhưng giọng nói vẫn đầy ắp tình tự mãnh liệt không thể kiềm chế.
"Bọn chúng, hẳn là đã mua, mua những con mèo con ấy với giá rẻ, sau đó gom đồng bọn cùng nhau ngược sát..."
Vân Tử Túc sửng sốt: "Ngược sát?"
Lâm Vũ nói rất nhỏ: "Vâng."
"Trước kia em thực tập ở tòa soạn, đã từng đọc một lượng lớn bài báo dưới sự yêu cầu của tổng biên tập. Khi ấy em từng thấy một tin tức, nội dung chính là sự kiện ngược đãi bầy mèo đang dậy sóng trên mạng. Bọn chúng yêu cầu rất cao đối với những kẻ nhập hội, nội bộ còn có phân chia cấp bậc rất nghiêm khắc."
"Bọn chúng lý sự rằng mèo do mình mua, xử lý thế nào là quyền của bọn chúng, sau đó sẽ làm ra loại chuyện... cực kỳ tàn nhẫn với những chú mèo con không có bất kỳ năng lực phản kháng nào."
Lâm Vũ kể lại tin tức ấy một cách ngắn gọn, lúc nói, đầu lưỡi cũng cứng ngắc đến độ gần như nói lắp.
Bản tin kia, cậu ta chỉ nhìn tiêu đề thôi cũng đã thấy sởn gai ốc.
Thuật lại xong xuôi, Lâm Vũ lại nói: "Theo như bản tin ấy nói, loại tổ chức này sẽ tụ họp hoạt động có đường dây, bọn chúng sẽ mua số lượng lớn mèo con từ trước, sau đó tại thời điểm tụ họp một chỗ... Thậm chí, còn trao đổi và so tài "kỹ thuật" cùng nhau..."
Theo cách nói này, mèo con bị bệnh rốt cuộc đi đâu, "lượng cầu lớn" mà gã buôn mèo nói khi trước là ý gì... những vấn đề này đều có lời giải đáp.
Mà con mèo báo cào người sau khi bị "xử lý" kia, mặc dù chưa phối giống hoàn thiện, nhưng sinh mệnh nó mạnh, không có bệnh tật, hoa văn trên người cũng rất đẹp, dựa theo kế hoạch ban đầu của lũ con buôn, vốn dĩ nó sẽ bị giả mạo thành mèo Bengal mà bán lại với giá cao. Nhưng bởi vì nó cào người, khiến gã con buôn tức giận, có lẽ đã giao nó cho đám người kia, bị ngược đãi xong, mới trở lại trong tay gã buôn mèo, xiên lên cọc như kế hoạch ban đầu, giải mối hận trong lòng.
Kết hợp với những tình hình Lâm Vũ từng nói, hai người dự thính rất nhanh đoán ra số mệnh của con mèo báo nhỏ.
Kẻ buôn mèo vô lương tâm, kẻ ngược đãi mèo tàn nhẫn, hai bầy đàn hung độc không phân cao thấp, bắt tay tàn sát mạng sống của những sinh linh sống sờ sờ.
Nói xong mọi chuyện, Lâm Vũ chẳng khác nào vừa trải qua một hồi chạy trối chết nữa, tinh thần mệt lử.
Mà Vân Tử Túc ở một bên, nghe xong chuyện mua số lượng lớn mèo con về ngược sát, bỗng nghĩ đến một tình huống tương tự.
- ---- Ở Tu Linh giới, có ma tu bắt cóc số lượng lớn người phàm, đem về nuôi nhốt, sau đó sẽ tùy ý tàn sát.
Năng lực và thân phận giữa tu sĩ và người phàm cách nhau quá lớn, không có gì ngạc nhiên, tu sĩ sẽ không chen chân vào những nơi tập trung người phàm vốn có linh lực mỏng manh cực độ. Tuy nhiên các thành thị phàm tục lại có thể sẽ cung phụng cống nộp cho tu sĩ trong tông môn, nhằm cầu xin sự che chở, quan hệ giữa hai bên cũng tính là ổn định hòa bình. Nhưng vẫn luôn có một vài thành trì không người bảo hộ, nếu chẳng may gặp phải ma tu tu luyện các loại tà ma ngoại đạo, vậy chính là trực tiếp gặp phải tai họa ngập đầu.
Ma tu không giống với tu sĩ chính phái, bọn chúng không ngại Thiên Đạo, không quan tâm nhân quả, đa phần công pháp càng dính nhiều máu tanh, tu luyện càng nhanh chóng. Trước kia Vân Tử Túc đã từng tiếp nhận chỉ thị của tông môn diệt sạch ma tu. Ký ức của lần đó chưa hề biến mất, cho tới giờ, cậu còn nhớ như in tình cảnh đẫm máu bên trong tiệc rượu, khi những gã ma tu thi đấu thủ đoạn ngược sát người phàm.
Những người phàm bị ngược sát ấy, bởi vì khi còn sống đã chịu vô số các loại hành vi tra tấn, thông thường sẽ sinh ra rất nhiều oán khí và âm trọc*, ma tu dùng phép thu gặt những thứ này, hoặc để dùng cho tu luyện của chính mình, hoặc để luyện chế thành hung khí âm sát. Cho dù là linh hồn của người phàm, sau khi trải qua vô vàn biến cố, cũng có thể bộc phát sức mạnh hết sức đáng sợ.
(trọc: những thứ lộn xộn/ dơ bẩn)
Người phàm bị ma tu tàn sát sẽ sinh ra oán khi ngút trời, như vậy, những con mèo nhỏ bị ngược sát thì sao?
Tâm trạng Vân Tử Túc chấn động một cái.
Cậu xoay đầu nhìn Hàn Dịch bên cạnh, đối phương cũng đang nhìn lại cậu. Biểu cảm của người đàn ông ngưng đọng, thấp giọng nói với cậu một chữ.
Ngọc.
- ---- Miếng ngọc mà Vân Tử Túc đang cất giữ, bên trong ẩn giấu một con hung thú mạnh mẽ nhạy bén, động tác dũng mãnh, sát khí nặng nề.
__________________
Tác giả có lời: Đã cố sức làm mờ các loại hành động ngược sát, loại hành vi này tàn nhẫn, không thể chịu đựng, và tuyệt đối lệch lạc.
Quý trọng sinh mạng, quý trọng sinh linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.