Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

Chương 29

Bách Hộ Thiên Đăng

24/06/2020

"Tiểu Túc," Hàn Dịch thấy đối phương cuống quýt, bèn gọi một tiếng, "Anh đưa em đi."

Cánh tay đang xỏ áo của Vân Tử Túc khẽ ngừng lại, cậu quay đầu hỏi: "Vậy... thân thể anh chịu được không?"

Mặc dù khôi linh bạo động đã bị đè xuống, nhưng dẫu sao Hàn Dịch chỉ vừa mới tỉnh lại cách đây không lâu, khôi phục hay chưa cũng chưa thể nói chắc được.

Hàn Dịch lắc đầu: "Anh không sao."

Hắn chỉ đề cập tới một vấn đề khác: "Mèo thì làm sao?"

Vân Tử Túc nói: "Nó hành động rất nhanh, xong xuôi sẽ đến tìm em, không cần lo lắng."

Tốc độ tính sổ của oán linh rất nhanh, chưa kể bè lũ Vân Học Công nhất định sẽ về tìm bà Vân, mọi người đều tụm chung một chỗ, mèo con sẽ hành động càng thêm thuận lợi.

Hàn Dịch lái xe, hai người cùng ra cửa. Địa điểm Phí Trạch đã hẹn không tính là xa, anh ta cũng vừa mới rời nhà họ Hàn đi không lâu lắm, vẫn còn đang ở quán cà phê kế cận.

Khi Vân Tử Túc và Hàn Dịch đến quán cà phê, Phí Trạch đã đặt sẵn một phòng, thuận lợi cho cuộc trò chuyện.

Hai người vừa bước vào, đã nhìn thấy Phí Trạch sắc mặt nghiêm túc ngồi đó, bên tay anh ta là một tách cà phê đen, nhưng không hề dịch chuyển chút nào. So với vẻ dửng dưng ở nhà họ Hàn ban nãy, Phí Trạch giờ đây lại sắc bén lạ thường.

Nhìn thấy Vân Tử Túc, Phí Trạch mới gắng gượng kiềm chế tâm tình của mình. Anh ta mời hai người ngồi xuống, cũng không nói lời thừa thãi, trực tiếp giải thích tường tận sự việc Phí Dương mất tích.

Trước đó Phí Dương làm rơi điện thoại, cậu ta vẫn muốn đi tìm linh tuyền, bèn mượn điện thoại của người khác. Sau khi hành trình ban đầu kết thúc, những người bạn đồng hành du lịch cũng rời đi hơn nửa, mấy người còn lại đều thuộc loại giống Phí Dương, là con cháu nhà giàu thâm nhập huyền môn. Quan hệ giữa mấy người bọn họ cũng tương đối hữu hảo, hơn nữa các bậc phụ huynh cũng là chốn quen thân, thành ra sau khi nhận được tin tức liên quan đến linh tuyền, liền lập kế hoạch đi xem xét một chút coi như là giao lưu bè bạn.

Vì tai nạn sạt lở bất ngờ, mà làm chậm trễ không ít thời gian của bọn họ, việc đi tìm linh tuyền cũng bị đẩy lùi. Phí Dương không thể trở về đúng kế hoạch ban đầu, nên mới gọi điện cho người anh hai là Phí Trạch, nhờ anh ta thay mình đến tham dự hôn lễ của Vân Tử Túc.

Cùng ngày diễn ra hôn lễ, bọn Phí Dương cũng chính thức tiến vào khu vực linh tuyền, bởi vì khu vực này không có tín hiệu, bọn họ liền để người ở lại bên ngoài tiếp ứng. Dựa theo kế hoạch ban đầu, mọi người đã bàn với nhau sau khi đi sâu vào khu vực cần đến thì sẽ trở ra vào ngày hôm sau, người ở vòng ngoài chỉ cần đợi một đêm, nhưng thẳng đến ngày thứ ba, bọn họ vẫn không trở ra như dự định.

Mặc dù nhóm người đi sâu vào khu vực kia lái liền mấy chiếc xe việt dã, trong xe chất đầy đồ ăn thức uống, nhưng lâu như vậy mà không thể liên lạc, người tiếp ứng vòng ngoài tức thì cảm thấy tình hình không ổn, lập tức liên lạc với phụ huynh từng người, tin tức nhà họ Phí nhận được cũng chính là vào lúc ấy.

Nghe được tin này xong, các bậc phụ huynh đều lo lắng bất an. Sau khi bọn họ bàn bạc một hồi, bèn nhanh chóng góp vốn mời người của huyền môn quy về một đội, rồi tìm phương thức liên lạc với chính quyền địa phương, muốn nhờ bọn họ hỗ trợ tìm tung tích con cái nhà mình.

Quan hệ giữa Phí Trạch và em trai rất tốt, Phí Dương đã từng kể anh ta nghe chuyện về Vân Tử Túc, cho nên lúc anh ta đến tham dự hôn lễ, mới cố tình phối hợp, để tất cả mọi người hiểu rằng nhà họ Phí coi trọng Vân Tử Túc.

Sau khi nghe nói Phí Dương mất tích, Phí Trạch nghĩ đến Vân Tử Túc đầu tiên. Nhưng các vị phụ huynh cũng đã mời người, anh ta không mời Vân Tử Túc giúp đỡ ngay lập tức. Dẫu sao trong lòng người bình thường, một người có cao thủ đến đâu, cũng không có khả năng đọ lại lực lượng của nhiều tông môn phối hợp.

Đúng thời điểm này, Phí Trạch nghe được tin đồn Hàn Dịch bạo lực gia đình, anh ta liền cố tình ghé qua nhà họ Hàn, muốn xem tình hình của Vân Tử Túc một chút, nếu có thể giải vây giúp Vân Tử Túc, sau này nếu thật sự cần mời người đi Tây Tạng, thì cũng dễ dàng mở miệng.

Kết quả vừa mới đây, Phí Trạch nhận được cuộc gọi của các bậc phụ huynh. Những đệ tử huyền môn được mời tới đã có mặt, nhưng kỳ quặc ở chỗ, không ít đệ tử hạch tâm của Ngũ đại tông môn cũng xuất hiện tại địa điểm đó, khu vực Phí Dương đi sâu vào đã bị bọn họ phong tỏa toàn bộ, không thể tự tiện xông vào. Các đệ tử được mời đến cũng không thể đối đầu với sư huynh đồng môn của mình, tiến độ tìm người cứ vậy bị trì hoãn lại.

Mặc dù những người kia khăng khăng bảo đảm, lực lượng đệ tử hạch tâm của huyền môn không phải trò đùa, chắc chắn hội con em nhà giàu tạm thời bị đứt liên lạc sẽ không xảy ra chuyện gì. Thế nhưng trong hoàn cảnh ở Tây Tạng, chờ thêm một ngày cũng đồng nghĩa với thêm một ngày nguy hiểm. Hơn nữa vừa nghĩ đã biết, đệ tử hạch tâm tề tựu về đây, khẳng định mục đích không phải để tìm người.

Nhà họ Phí quả thực đứng ngồi không yên, bọn họ bó tay không nghĩ ra kế sách gì, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên Vân Tử Túc người đã từng giúp đỡ Phí Dương, muốn mời cậu tìm giúp một chút.

Sau khi Phí Trạch nói rõ mục đích, Vân Tử Túc cũng không lưỡng lự lâu. Trước kia Phí Dương đã cố ý đến buổi lễ đính hôn chống lưng cho cậu, đến ngày kết hôn cũng không quên nhờ anh hai qua tặng quà, mặc dù Vân Tử Túc cũng chẳng quan tâm thái độ của mọi người về mình, nhưng cậu cũng biết, Phí Dương đã giúp mình không ít việc.

Hơn nữa dù không có sự kiện này, Phí Dương mất tích, chắc chắn Vân Tử Túc cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.

Cậu nói thẳng với Phí Trạch: "Em đi."

Phí Trạch rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Vân Tử Túc hỏi: "Tin tức liên quan đến linh tuyền, bên các anh biết được bao nhiêu?"

Phí Trạch nói: "Nhà bên kia có một số tài liệu, đã gửi đến cho anh."

Vân Tử Túc gật đầu: "Được, vậy không chậm trễ nữa, anh nhận tài liệu, chúng ta tranh thủ xem trên đường."

Cậu nói xong, lại mang vẻ áy náy nói với Hàn Dịch bên cạnh: "Thật xin lỗi, Hàn tiên sinh, em phải đi Tây Tạng một chuyến."

Vân Tử Túc đang được nghỉ hè thì không có vấn đề gì, có thể lên đường ngay tắp lự, nhưng Hàn Dịch lại không giống thế.

Chẳng ngờ rằng, Hàn Dịch lại nói: "Anh đi cùng em."

Vân Tử Túc khẽ sửng sốt: "... Khả năng sẽ tốn mất mấy ngày, cũng chưa biết bao giờ có thể trở về được, anh đi thì, liệu có lỡ dở công việc gì không?"

"Anh đã xin nghỉ từ trước," Hàn Dịch nhàn nhạt đáp, "Vì tuần trăng mật."

Vân Tử Túc nghẹn một chút.

Sau khi kết hôn gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn thế kia, khiến cho cậu hoàn toàn quên luôn vụ tuần trăng mật này.

Trái lại là Phí Trạch đối diện mở miệng nói: "Xin lỗi vì đã chiếm dụng thời gian của hai người, chờ hai người trở về từ Tây Tạng, bọn tôi nhất định sẽ bổ túc tuần trăng mật cho hai người thật chu đáo."

Sau khi bàn bạc ngắn gọn, ba người chia tay trở về thu xếp hành lý, Phí Trạch mua vé bay thẳng đến Lhasa, tối nay sẽ lên đường.

Vân Tử Túc và Hàn Dịch trở về chỗ ở nhà họ Hàn trước, hai người vừa mới trở lại, mèo báo nhỏ đã nhảy từ cửa sổ vào. Vân Tử Túc đưa tay đỡ lấy nó, tiện thể sờ cái bụng mềm mại của nó một cái.

Xem ra kết quả cũng không tồi, nó đã nuốt được không ít tinh khí.

"Bọn mình đi ra ngoài, mèo phải làm sao đây?" Hàn Dịch hỏi.

Vân Tử Túc do dự một chút: "Em vốn định chải vuốt tinh khí cho nó, sau đó hỏi xem nó có bằng lòng theo em hay không."

Cậu cúi đầu nhìn con mèo báo nhỏ: "Mày bằng lòng ở lại không? Tao có thể dạy mày tu luyện."



Mặc dù đã có mấy ngày chung sống, nhưng Vân Tử Túc vẫn lo lắng mèo báo nhỏ có bóng ma tâm lý, cậu sợ đối phương sẽ không muốn ở chung cùng người.

Sức mạnh ban đầu của oán linh được sinh ra từ những đau đớn tích tụ. Ngoại trừ của chính bản thân mình, mèo báo nhỏ còn hấp thu không biết bao nhiêu nỗi tuyệt vọng của những con mèo con khác, nếu không phải vì tuổi nó còn nhỏ, lại bị trận pháp của Vân Tử Túc vây hãm bên trong, thì chỉ e không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa.

Vậy nên, sức mạnh hiện giờ của mèo báo nhỏ là rất lớn. Đã hấp thụ nhiều tinh khí như vậy, bây giờ nó đã có thể nghe hiểu lời người ta nói, Vân Tử Túc muốn hỏi ý kiến nó, để cho nó tự mình quyết định.

Mèo báo nhỏ ngửa đầu nhìn Vân Tử Túc, kêu "meo" một tiếng.

Vân Tử Túc chợt nghĩ đến, mèo báo nhỏ có thể nghe hiểu lời cậu, nhưng không có khế ước, cậu lại không hiểu được lời đối phương.

Méo báo nhỏ thấy vậy, bèn bấu lấy quần áo Vân Tử Túc, bám lên ngực cậu.

Nó đưa hai cái chân trước, dùng măng cụt trên hai đầu chân đạp ti Vân Tử Túc.

Vân Tử Túc bật cười, cậu vuốt lưng nó một cái: "Được, đảm bảo sẽ đút no mày."

Mèo báo nhỏ lại "meo" một tiếng, lúc này mới thu chân về.

Hàn Dịch đứng một bên nhìn thấy, mở miệng, giọng nói có vẻ trầm lạnh: "Nó vừa mới làm gì?"

Vân Tử Túc giải thích: "Bạn em nói, đây là bản năng của mèo con, gọi là giẫm..."

Cậu còn chưa dứt lời, mèo báo nhỏ đã y như bị đạp trúng đuôi, đột nhiên thét lên một tiếng.

Tiếng kêu của nó vừa vặn át đi chữ cuối cùng.

Vân Tử Túc nghi ngờ hỏi: "Sao thế?"

Mèo báo nhỏ lại không chịu kêu thêm tiếng nào nữa, nó gắng sức chui vào lòng cậu, đầu cũng chôn trong tay người.

Hàn Dịch thản nhiên nhìn nó, thấy Vân Tử Túc luống cuống tay chân dỗ dành nó, mới dời tầm mắt đang dính trên người nó đi, quay lại nói: "Vậy bây giờ thì sao, em định mang nó đi Tây Tạng?"

Vân Tử Túc gật đầu: "Ừm."

Dù sao mèo báo nhỏ cũng là oán linh, chỉ cần có linh khí, môi trường cao nguyên cũng không ảnh hưởng gì đến nó được.

Hàn Dịch hỏi: "Vậy lát nữa có cần ra ngoài mua lồng thú nuôi không?"

Vân Tử Túc nói: "Không cần, em có thể để nó trong một thứ khác, giống như miếng ngọc lần trước ấy."

Bản thân miếng ngọc mang theo linh khí, lấy ra làm công cụ trữ đồ rất tiện. Hơn nữa ngoại trừ mèo báo nhỏ, còn nhiều đồ khác cũng cần vác theo.

Đặt mèo báo nhỏ ở lại nhà, hai người lái xe ra ngoài mua sắm.

Mặc dù Phí Trạch đã nói sẽ chuẩn bị một vài đồ dùng cần thiết cho bọn họ, nhưng anh ta vẫn phải tính đến sức nặng khi tiến vào đất Tạng, khẳng định không thể mua đồ thoải mái, có mấy thứ tốt nhất cứ để bọn họ tự mình chuẩn bị.

Điều kiện ăn uống trên cao nguyên bị hạn chế, ở nơi mà độ cao so với mặt nước biển lớn, ngay cả nước cũng không sôi được (*), chưa kể không biết lần này phải đi bao lâu, có thể chuẩn bị bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.

Hàn Dịch biết lượng ăn uống của Vân Tử Túc, hắn không nói nhiều, trực tiếp lái xe đưa người đến một siêu thị mà tập đoàn Phong Vân mua cổ phần.

Siêu thị này nằm trong một chuỗi thương hiệu, quy mô rộng lớn, vật phẩm cũng dồi dào sung túc. Sau khi hai người bước vào, Hàn Dịch trực tiếp đi tìm giám đốc siêu thị.

Bọn họ đến khu trang phục và thiết bị cao cấp trước, mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng nhiệt độ trên cao nguyên tương đối thấp, đặc biệt là vào ban đêm. Từ kích cỡ và kiểu hình hai người đã báo, Hàn Dịch nhờ giám đốc hỗ trợ, chọn trong số các nhãn hiệu vận động và việt dã, mỗi hãng lại lấy một phần trang bị thích hợp, mười mấy bộ quần áo giày tất mũ nón, đủ mọi loại dây thừng lều vải bật lửa dao rựa, không thiếu thứ nào.

Dạo một vòng trang bị xong, là đến các loại đồ dùng thường ngày, mấy thứ này không đắt, nhưng chủng loại thì đa dạng. Giám đốc ở lại giúp bọn họ sắp xếp từng bộ đồ đặt ngay ngắn trong hòm, Hàn Dịch thì đi cùng Vân Tử Túc đến khu thực phẩm.

Khu thực phẩm đã nấu chín có sẵn các loại thịt, còn đa phần rau củ quả thì ở khu đồ tươi, khu quà vặt chất đầy đồ ăn thức uống. Thời điểm hai người chọn mua, không ít ánh mắt tò mò bị hấp dẫn tới, nếu không phải còn có mấy người mặc đồng phục nhân viên siêu thị đẩy xe phía sau, thì e rằng khối người đều sẽ hiểu lầm bọn họ tới ăn cướp.

Sau khi chuẩn bị xong hết đồ dùng và thực phẩm, Vân Tử Túc lại đến khu vàng bạc đá quý cầm mấy khối chế phẩm từ ngọc chất lượng cao. Khi hai người rời khỏi siêu thị, đồ đã được đóng gói chất đầy các xe chở hàng đưa đến một nhà kho cách đấy không xa.

Đồ được tháo dỡ bên trong nhà kho, Vân Tử Túc chọn một mặt dây chuyền bằng ngọc, rồi bắt đầu xếp đồ. Cậu chỉ chừa lại một số rất ít ra bên ngoài, bỏ vào trong túi hành lý đã chuẩn bị sẵn, còn lại đều thu hết vào trong mặt vòng bằng ngọc. Tuy nhiên trong lúc sắp xếp, cậu lặng lẽ bỏ hết mấy loại đồ chín và rau quả vào trong Vô Tự Ấn, những thứ này dễ thối rữa, đặt trong miếng ngọc e là không trụ được quá lâu.

Thu dọn xong xuôi, hai người mới trở về nhà, Vân Tử Túc ôm con mèo báo nhỏ, sau đó ký khế ước với nó.

Vì là oán linh, mèo báo nhỏ đã có thể được quy thành linh thú, Vân Tử Túc truyền hơi thở của mình cho mèo con, rồi lại rút từ cổ họng đối phương ra một sợi năng lượng, thu vào lòng bàn tay của mình. Quá trình ký kết khế ước cũng không tốn bao lâu, sau khi khế ước hoàn thành, Vân Tử Túc làm bộ bỏ mèo báo nhỏ vào trong miếng ngọc, trên thực tế thì lặng lẽ thả nó vào Vô Tự Ấn.

Không gian Vô Tự Ấn rộng lớn, mèo báo nhỏ có thể hoạt động tự do, sẽ thoải mái hơn chút. Chẳng qua là Vân Tử Túc còn chưa kể cho Hàn Dịch nghe bí mật này, cho nên cậu chỉ có thể tạm thời che giấu như vậy.

Thu xếp cho mèo báo nhỏ đâu vào đấy xong, Hàn Dịch thì đi bàn giao một số công chuyện sau khi vắng nhà, tiện nói với Hàn Phó một tiếng. Vân Tử Túc ở lại trong phòng, cậu nghĩ nghĩ một chút, đoạn nhắn tin báo với Hà An Khải.

Thật ra sau khi tỉnh lại, Vân Tử Túc cũng đã giải thích với người ta một lần, nói Hàn Dịch không gây tổn thương đến mình. Bây giờ Hà An Khải vẫn chưa rời khỏi Lâm thành, Vân Tử Túc sợ Hà An Khải có chuyện sẽ tới tìm mình, nên mới nói với đối phương một câu, bảo rằng mình phải đi Tây Tạng.

Tin được gửi đi xong, Vân Tử Túc nhìn thoáng qua đồng hồ, còn hai tiếng nữa là đến giờ hẹn, cậu liền lấy ra một ít phù từ trong Vô Tự Ấn.

Khác với ngày xưa, mấy thứ này bây giờ đều là lá phù cao cấp có thể tiếp nhận được linh lực dồi dào, Vân Tử Túc cũng không dùng mực đỏ, cậu trực tiếp vận dụng linh lực của mình, bắt đầu vẽ lên.

Sau khi được vẽ ra hoàn chỉnh, mới có thể coi là phù lục chân chính.

Trước kia khi giúp đỡ Phí Dương, nhà họ Phí đã từng cho Vân Tử Túc xem qua sách tư liệu về phù chú ở Phàm tục giới. Khi đó Vân Tử Túc nhận ra rằng, đa phần phù chú nơi đây đều có nội dung cực kỳ sơ sài, liếc một cái là thấy sơ hở tùm lum, sau cùng sẽ khiến cho hiệu quả lá phù bị giảm bớt. Mà nhìn trên kết cấu và mạch suy nghĩ cơ bản, những tấm phù này cũng phảng phất có nét tương đồng với phù lục đích thực tại Tu linh giới.

Vân Tử Túc không nghiên cứu sâu về phù lục, cậu có công pháp và vũ khí của mình. Tuy nhiên chỉ bàn trên sự hiểu biết của cậu, thì cái nơi Phàm tục giới cậu chuyển kiếp đến này, rất có thể có chung một hệ thống phù chú với Tu linh giới.

Chỉ có điều chênh lệch về sức mạnh giữa hai bên cực lớn mà thôi.

Vân Tử Túc vẽ liên tiếp không ít phù lục, có nguồn linh lực cung cấp, sản phẩm lần này tác dụng hơn gấp trăm lần so với lần trước đó. Vốn dĩ cậu còn định luyện một ít đan dược, nhưng bây giờ thời gian có hạn, dù sao hồi xưa luyện tay cũng thừa ra đầy một tủ hàng tồn, mặc dù Vân Tử Túc tự mình thừa nhận chất lượng không xịn lắm, tuy nhiên tình huống này cứ lấy số lượng ra đè cũng ổn.



Chưa kể trước đó cậu còn chuẩn bị không ít nguyên liệu, nếu thật sự cần, đến lúc đấy luyện chế trực tiếp là được.

Hơn một giờ sau, Hàn Dịch trở lại, Vân Tử Túc tiếp tục vẽ phù, thẳng đến giờ hẹn, cậu đã chế được hơn một trăm tấm phù lục. Mà Phí Trạch cũng đã đến trước cửa nhà họ Hàn.

Phí Trạch chuẩn bị không ít đồ, thấy Vân Tử Túc và Hàn Dịch xách một túi hành trang đơn giản cũng không nói gì. Anh ta từng nghe chuyện về Vân Tử Túc, thế nên đã chuẩn bị cho đối phương không ít đồ ăn, còn có cả một thùng đựng vịt quay Bắc Kinh xếp hàng ngay ngắn.

Vân Tử Túc nhìn thùng vịt, trầm mặc mất ba giây.

... Cậu tu hành là dựa vào linh lực, cũng không phải nhờ vịt quay Bắc Kinh.

Đường đến sân bay không tính là xa, ba người khởi hành thuận lợi, bọn họ ngồi khoang hạng nhất đến thẳng Lhasa, cả chặng mất khoảng sáu bảy giờ.

Phí Dương ngồi bên phải lối đi, Vân Tử Túc và Hàn Dịch ngồi bên trái. Đắp kín chăn xong, Vân Tử Túc liền bảo Hàn Dịch: "Hàn tiên sinh, có thể đưa tay phải cho em mượn một chút được không?"

Hàn Dịch duỗi tay qua, Vân Tử Túc đan tay với hắn, thuận tiện kiểm tra tình trạng cơ thể đối phương.

Mặc dù bị cản trở bởi khôi linh, nhưng dưới tình huống linh thức và linh lực chung tay thăm dò, Vân Tử Túc vẫn thấy rõ tình trạng cơ thể đối phương một cách rất thuận lợi. Cơ thể Hàn Dịch vẫn ngập tràn khôi linh, chỉ có duy nhất một kinh mạch mà mật độ khôi linh thưa thớt hơn hẳn, gần như đạt tới trạng thái thanh lọc hoàn toàn.

Bên trong cơ thể có tổng cộng mười hai kinh mạch, đây chính là sợi Vân Tử Túc đã hấp thu khi đột phá thể chất thuần linh ngày đó.

Để tu bổ tâm khẩu và linh đài, Vân Tử Túc hấp thu rất nhiều năng lượng, lại còn không thể không căng rộng kinh mạch trong cơ thể mình, nhưng dù rằng như vậy, cậu cũng chỉ có thể hấp thu khôi linh từ một kinh mạch duy nhất trong cơ thể Hàn Dịch.

Lại còn không hấp thu sạch sẽ.

Vân Tử Túc vốn định chuyển hóa toàn bộ khôi linh trong cơ thể Hàn Dịch, sau đó sẽ điều tra nguyên nhân sinh ra khôi linh bên trong, thế nhưng rất rõ ràng, ý định này hoàn toàn không thiết thực--- cho dù Vân Tử Túc có lại mở rộng kinh mạch của mình ra gấp mười lần, cũng hút không hết nổi khôi linh trong cơ thể đối phương.

Cậu bắt đầu cân nhắc, có nên dạy Hàn Dịch công pháp hay không, để cho người tự mình tu luyện, sau đó sẽ tự chuyển hóa khôi linh thành nguồn năng lượng mà hắn có thể sử dụng.

Ngay cả Kim Đan kỳ như mình dốc hết toàn lực mà cũng chỉ có thể hấp thu được chút xíu, nếu Hàn Dịch có thể chuyển hóa tất cả số khôi linh này vì bản thân... chưa biết chừng anh ấy có thể xông thẳng lên Hóa Thần kỳ.

(Luyện Khí- Trúc Cơ- Kim Đan- Nguyên Anh-Hóa Thần- Hợp Thể- Đại Thừa- Độ Kiếp)

Nhưng đối với một tu sĩ bình thường, cái giá phải trả khi chuyển hóa khôi linh không hề rẻ. Vân Tử Túc không có cách nào đưa ra quyết định ngay tức khắc.

Cậu còn đang nghĩ ngợi, Phí Trạch bên kia đã đưa tài liệu qua.

Máy bay tiến vào khoảng bay ổn định, đọc sách cũng không còn cảm thấy choáng váng đầu óc. Lúc Phí Trạch chuyển tài liệu qua, vừa vặn trông thấy hai bàn tay nắm chặt của đôi bạn trẻ.

... Tin đồn bạo lực gia đình đợt trước đúng là bốc phét kinh hồn.

Vân Tử Túc giở tài liệu sơ qua một lượt, nơi mà Phí Dương và những người đồng hành đã tới là Khương Đường Tây Tạng. Khu vực Khương Đường là một trong bốn khu không người trong nước, độ cao trung bình so với mặt nước biển là năm nghìn mét trở lên, không khí thưa loãng, địa hình hiểm trở, phong cảnh tráng lệ. Diện tích hồ nước trong khu vực Khương Đường chiếm một phần tư tổng diện tích hồ nước trên toàn quốc, tỷ lệ xuất hiện linh tuyền ở nơi đây quả thực không nhỏ.

Tin tức linh tuyền cũng được truyền ra từ một con em nhà giàu có mới bước vào huyền môn, giống như Phí Dương, bọn họ đều là đệ tử huyền môn, điều kiện gia đình dư dả, mạng lưới quan hệ rộng. Tuy nhiên do mới nhập môn, thực lực còn yếu kém, trong tông môn bọn họ tạm thời không có tiếng nói gì. Hơn nữa các loại tin tức giả liên quan nhiều vô số kể, thế nên bọn họ mới quyết định tự đến xét một phen.

Căn cứ vào thông tin Phí Dương gửi đến, linh tuyền nằm tại rìa ngoài của địa phận không người, bọn họ có cả một đoàn xe, dùng hai ngày một đêm để thăm dò đã là quá đủ. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, đã ba ngày mà cả đội xe chưa ai trở lại.

Hơn nữa nơi này còn dính dáng tới đệ tử hạch tâm của Ngũ đại tông môn, sau khi bị bọn họ phong tỏa, bất kể thông tin liên lạc gì đều không truyền ra được nữa.

Dù sao cũng không phải không gian riêng tư, ba người không trao đổi quá nhiều trên máy bay. Khi máy bay hạ cánh tại Lhasa, vừa đặt chân xuống đất, phản ứng cao nguyên tức thì nhe răng đe dọa.

Phí Trạch đã từng đến Tây Tạng, lần này anh ta cũng chuẩn bị không ít, vậy nên sau khi xuống máy bay, mặc dù tình trạng không tốt như bình thường ở đồng bằng, nhưng nom tinh thần cũng coi như không tệ.

Với tư cách là tu sĩ, chỉ dựa vào linh khí để sinh tồn, Vân Tử Túc hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, cậu chỉ một lòng lo lắng cho Hàn Dịch.

Thân thể Hàn đại thiếu vốn cũng không khỏe mạnh được bao nhiêu, trước đó lại vẫn luôn bị khôi linh bạo động ăn mòn, giờ thêm phản ứng cao nguyên thế này, quả thực không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng khiến Vân Tử Túc không ngờ tới, trạng thái của Hàn Dịch thậm chí còn ổn hơn Phí Trạch, thoạt nhìn hắn không có biểu hiện gì khác lạ cả.

Khiến cho Phí Trạch vốn chuẩn bị một đống thuốc thang và bình oxy cho hai người thậm chí cũng bắt đầu sinh lòng ngờ vực với thân thể của mình.

Lúc hạ cánh trời đã về đêm, nhiệt độ rất thấp, cũng không có phương tiện để tiếp tục lên đường. Phí Trạch liên hệ với người bên kia từ trước, sáng mai sẽ có người qua đón. Buổi tối hôm nay, bọn họ ở lại tĩnh dưỡng trong khách sạn tại Lhasa.

Sau khi ăn bữa cơm tối đơn giản, ba người trở về phòng nghỉ ngơi. Vân Tử Túc và Hàn Dịch thuê một gian hai người, cậu dắt người lên giường, định tận dụng thời gian này, trước tiên dọn dẹp sạch sẽ đoạn kinh mạch kia trong cơ thể Hàn Dịch.

Cậu có thể không nghỉ ngơi, nhưng Hàn Dịch thì không được. Vân Tử Túc bảo người nằm xuống, mình thì nắm tay đối phương, y như canh chừng bệnh nhân mà ngồi sát mép giường.

Khôi linh truyền tới từ vị trí tiếp xúc giữa hai người, Vân Tử Túc nhắm mắt lại, chuyên tâm chuyển hóa năng lượng.

Cùng lúc đó, người đàn ông nằm trên giường chợt mở bừng hai mắt.

Ánh mắt thâm trầm khóa chặt trên khuôn mặt tuấn tú, tựa như muốn tiếp tục khắc sâu, từng chút từng chút, từng đường từng nét vốn đã quen thuộc đến thấu xương.

Hành động hấp thu khôi linh kéo dài thẳng đến đêm khuya, mãi đến khi Vân Tử Túc rốt cuộc cũng lau dọn sạch sẽ xong đoạn kinh mạch ấy, thời điểm đang chuẩn bị thở phào, đột nhiên linh thức của cậu lại phát hiện một vật vô cùng xa lạ.

Tại vị trí huyệt khiếu cuối cùng trong kinh mạch Hàn Dịch, ẩn giấu một vật thể màu đen mà Vân Tử Túc trước nay hoàn toàn không để ý tới.

Đó không phải màu sắc của khôi linh, cũng không phải của sương xám. Trông... giống như một mảnh vỡ của vật thể rắn bất quy tắc nào đó.

Vân Tử Túc căng thẳng trong lòng.

Đó là thứ gì? Tại sao lại xuất hiện trong kinh mạch Hàn Dịch?

_____________________

- đệ tử hạch tâm: kiểu như thành viên nòng cốt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook