Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 49
Bách Hộ Thiên Đăng
24/06/2020
"Sao rồi?"
Vân Tử Túc còn chưa trả lời, đã phát hiện tâm khẩu của mình dần dần đau nhức. Không biết tại sao linh thể của cậu lại chập chờn không ổn định, ngay cả kim đan trên linh đài cũng bị ảnh hưởng, thậm chí còn xuất hiện báo động hỗn loạn không yên.
Chuyện gì thế này... chút mê man sót lại của Vân Tử Túc đã bị cảnh báo nguy hiểm kéo tỉnh. Nhờ tâm pháp thể chất thuần linh, bất kể là ở Tu linh giới hay Phàm tục giới, việc tu luyện của cậu vẫn luôn rất thuận lợi, dường như mấy trăm năm nay không hề có một trở ngại nào, huống hồ là loại chuyện vô duyên vô cớ tụt cảnh giới này.
Không kịp giải thích, Vân Tử Túc chỉ để lại một câu "Em tu luyện có chút vấn đề, có lẽ cần bế quan", rồi vội vàng trở lại Vô Tự Ấn.
Linh thể tiến vào Vô Tự Ấn, thân xác sẽ rơi vào trạng thái ngủ mê mệt. Vân Tử Túc không rảnh để ý đến việc này, vừa vào Vô Tự Ấn là cậu ngồi ngay ngắn trên đài ngọc, chuyên tâm củng cố tu vi của mình.
Tụt cảnh giới không phải chuyện nhỏ, hơn nữa một khi xảy ra, rất có khả năng sẽ xuất hiện lần hai lần ba, từ đó khiến cho tu vi tu sĩ dừng bước không tiến lên nữa, tâm cảnh cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn vô cùng, thậm chí còn đánh thức tâm ma.
Vân Tử Túc không dám chểnh mảng, may mắn là trong cơ thể cậu bây giờ còn không ít khôi linh thu được từ người Hàn đại thiếu, nguồn cung ứng linh lực không thành vấn đề. Hơn nữa có tâm pháp thể chất thuần linh, mặc dù cửa ải này đến đột ngột, nhưng cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm mà nạn khỏi tai qua.
Vân Tử Túc mở bừng mắt trên đài ngọc, tu vi của cậu đã ổn định, kim đan cũng không xuất hiện điều gì bất thường nữa.
Bên chân vang lên tiếng kêu non nớt, Vân Tử Túc cúi đầu, chỉ thấy một cục lông mao màu vàng vùi bên chân cậu, thấy cậu đã tỉnh, bèn nhảy vào lòng cậu.
Vân Tử Túc tiếp lấy Vân Tử Túc, nhóc con ở bên ngoài buồn chán, nên được cậu mang vào Vô Tự Ấn. Nó cọ lên lòng bàn tay Vân Tử Túc một chút, cảm giác vừa mềm mềm vừa ấm áp.
Sự an ủi của Vân Thôn và khung cảnh quen thuộc bên trong Vô Tự Ấn giúp Vân Tử Túc từ từ bình tĩnh lại, cậu hít sâu một hơi, bắt đầu nhớ lại mộng cảnh trước đó.
Khi mới tỉnh giấc, đoạn hồi ức trong mộng cảnh cũng đã phai nhạt đi nhiều. Bây giờ nghĩ đến, những mảnh vụn sót lại sẽ càng thêm thưa thớt. Cậu muốn lần theo những đoạn phim ngắn hồi tưởng lại những thứ đã bị lãng quên, nhưng chỉ thoạt dùng sức, lồng ngực sẽ tức khắc quặn đau.
Cơn đau rất dữ dội, thậm chí ngay cả linh thể cũng phát sinh loại cảnh báo nguy hiểm hít thở không thông.
Lo cho tu vi vừa được củng cố, Vân Tử Túc đành phải từ bỏ hồi tưởng, cậu tạm thời sắp xếp những mẩu ký ức rời rạc còn nhớ được.
Sau khi đến Phàm tục giới, Vân Tử Túc vẫn luôn hàn gắn lại trí nhớ của mình. Khi linh lực chưa đủ, cậu một mực vẽ phù, luyện tập công pháp, chính là để mượn những chiêu thức này khơi gợi nhiều trí nhớ hơn nữa. Đoạn hồi ức này, trước kia cậu không có ấn tượng gì.
Vân Tử Túc nhớ trong giấc mơ mình bị trúng kế, bị ma tu ám toán, đây là điều thứ nhất nghĩ mãi không lý giải được. Tu linh giới lấy bốn mảng lục địa làm chủ, rìa ngoài là những quần đảo chúng tinh phủng nguyệt. Trong bốn mảng lục địa, hai mảng bắc nam nằm ở vị trí trung tâm, tập trung linh khí dồi dào sung túc, nối liền lẫn nhau, các tiên tông đại môn phái cũng tụ tập về hai đất bắc nam. Tương phản, ma tu tụ tập chủ yếu trong lục địa đông tây, môi trường nơi đây dĩ nhiên cũng thích hợp cho ma tu tu luyện.
Từ xưa tới nay, tu sĩ chính đạo và tu sĩ ma tu từng xảy ra không ít mâu thuẫn, tuy không đến mức đuổi cùng giết tận, nhưng cũng là hai bên nhìn nhau không vừa mắt. Trước kia Vân Tử Túc nhận nhiệm vụ truy bắt ma tu, nhưng đối tượng của nhiệm vụ này chỉ là đám ma tu chạy đến lục địa bắc nam làm loạn. Nhưng trong giấc mơ, Vân Tử Túc lại bị bao vây bên trong trận địa ma tu, lục địa bắc nam không dung thứ cho ma tu tụ tập, lục địa đông tây thì khoảng cách địa lý xa, vì cớ gì cậu phải chạy đến địa bàn ma tu liều mạng?
Trừ điều này, sự xuất hiện của Vô Ngần kiếm cũng khiến Vân Tử Túc không hiểu nổi. Vì tuổi tác tương đồng, và vì cùng có thanh danh vang xa, Vân Tử Túc và Vô Ngần kiếm thường xuyên bị so sánh với nhau. Chẳng qua là bọn họ phân chia hai đại lục nam bắc, mặc dù cùng nổi danh từ lâu, nhưng không có giao lưu sâu sắc gì. Trong trí nhớ của Vân Tử Túc, mấy lần hai người gặp mặt cũng đều vì mấy trận thi đấu giao lưu nam bắc. Bởi vì trên Nguyên Anh mới được thi đấu xuyên lục địa, nên trước đây bọn họ chưa từng giao đấu chính diện, chỉ đánh thẳng đến khi đạt được danh hiệu đứng đầu hai phái bắc nam. Còn sau trận thi đấu Nguyên Anh kia...
Vân Tử Túc hoàn toàn không nhớ nổi tình huống ra sao, kết quả thế nào.
Trong mắt Vân Tử Túc, hai người cùng lắm chỉ có thể coi là tâm hồn tri kỷ. Tại sao Vô Ngần kiếm lại biết cậu gặp nguy hiểm, và tại sao lại chạy đến cứu cậu một mình?
Nếu nói hai vấn đề trước chỉ đơn giản là thắc mắc mà thôi, thì vấn đề mấu chốt phía sau lại ních đầy các loại cảm xúc tiêu cực.
Chuyện gì đã xảy ra vào phần cuối giấc mộng, đến mức cậu phải tỉnh giấc. Vân Tử Túc đã hoàn toàn không nhớ được. Những mảnh vỡ mơ hồ phủ sương mờ mịt, chỉ cần muốn gạt bỏ lớp sương mù ấy, tinh thần và tâm trí sẽ đảo điên bấn loạn.
Cậu có thể ý thức được rằng, bên trong lớp sương mù kia chính là cảm xúc tiêu cực chất chồng. Bên trong dòng cảm xúc này ngoại trừ thống khổ, còn có cả phẫn nộ và tuyệt vọng, giống như cảm giác bị chính tay người mà mình tín nhiệm đâm xuyên linh đài tâm khẩu.
Vân Tử Túc lo lắng gặm gặm móng tay, cậu không biết tại sao sao mình lại nghĩ như vậy, cũng không thể đoán ra ngọn nguồn chân chính. Thậm chí chỉ nghĩ đến chuyện này, cũng sẽ khiến cậu cảm thấy nguy hiểm.
Nghĩ không ra, cũng không dám nghĩ tiếp, Vân Tử Túc chỉ có thể miễn cưỡng sắp xếp tâm tư rối loạn, bắt đầu tu luyện.
Cậu không biết trí nhớ vụn vỡ có liên quan đến tu vi của mình hay không, có lẽ chờ đến lúc cậu kết Nguyên anh một lần nữa, mới xuất hiện cánh cửa nào đó cho cậu mở ra.
- ---- Vân Tử Túc chỉ có thể dùng kế hoạch thiết thực này xua tan nỗi âu lo của mình.
Không biết tu vi có thể hỗn loạn thêm một lần nữa hay không, Vân Tử Túc không tùy tiện rời khỏi Vô Tự Ấn, đến khi Kim đan được củng cố lại, khôi linh được dự trữ cũng bị tiêu hao hơn nửa, rốt cuộc cậu mới trở lại hiện thực.
Vân Tử Túc tỉnh lại trên một chiếc giường xa lạ, đó là một chiếc giường đôi mềm mại và rộng rãi, bày biện xung quanh cũng tinh tế gọn gàng hơn phòng cưới nhà họ Hàn trước đó rất nhiều. Bốn phía có không ít đồ trang trí tinh xảo ấm cúng, nhìn ra được đã tốn không ít tâm tư, làm cho người vừa nhìn đã thấy thư thả khoan khoái.
Mất một lúc lâu, Vân Tử Túc mới nhận ra tại sao mình lại đoán như vậy. Trong phòng không có ai, và cậu cũng chưa từng đến đây trước đó, nhưng Hàn đại thiếu đã từng trò chuyện với cậu về căn phòng ngủ mơ ước, mà bây giờ, những ý tưởng này đều hiện ra trước mắt từng thứ một.
Đây là nhà mới của bọn họ.
Vân Tử Túc trèo xuống giường, hiệu quả của lần tu luyện này không tệ, đường đến kết anh của cậu lại tiến thêm một bước. Thế nên dù đã ngủ trong thời gian dài, thân thể cậu cũng không cảm thấy nhức nhối khó chịu.
Còn chưa đi đến cửa, của phòng khép chặt đã bị chậm rãi đẩy ra. Nhân vật đầu tiên xuất hiện không phải ai khác, mà chính là Vân Thôn dùng đầu ẩn cửa phòng.
Trước khi bắt đầu tu luyện, vì lo lắng không thể phân tâm chăm sóc, mà Vân Thôn đã sớm được đưa ra khỏi Vô Tự Ấn.
Vân Tử Túc kéo cửa phòng giúp nó, chợt nghe thấy một âm thanh mang vẻ bất ngờ.
"Tiểu Túc, em tỉnh rồi?"
Người bưng khay bên ngoài chính là Hàn Dịch. Hắn không thừa tay mở cửa, nên Vân Thôn mới qua giúp hắn.
Bưng báo cháo gà thanh đạm dễ ăn lên xong, Vân Tử Túc mới từ miệng Hàn đại thiếu biết được, mình đã ngủ suốt ba ngày. Cậu không hề hay biết tình hình bên ngoài, ngay cả chuyện chuyển nhà cũng do một mình Hàn đại thiếu lo liệu.
Trừ chuyển nhà ra, trong ba ngày còn xảy ra không ít chuyện.
Khi giúp đỡ Ngô Tuyết Lâm trước đó, Hàn Dịch đã nhận được một khoản tiền. Tuy nhiên hai ngày vừa rồi, Vu Hiểu Như lại chuyển cho hắn một khoản nữa.
Hàn Dĩ Long giải thích qua điện thoại, Ngô Bân tỉnh lại không được bao lâu đã bị cảnh sát mang đi. Khi bệnh viện thông báo bệnh tình nguy kịch, Vu Hiểu Như đã cầm theo thông báo này đến ngân hàng và công ty, các khoản đầu tư và hành động phi pháp của Ngô Bân ngày trước đều bị Vu Hiểu Như tố cáo trực tiếp với cảnh sát.
Mặc dù phần lớn cổ phần công ty nằm trong tay Ngô Bân, nhưng Vu Hiểu Như cũng đảm nhiệm chức vị không thể thiếu, ban đầu vì lo lắng bị Vu Hiểu Như phát hiện, mà câu lạc bộ Ngô Bân đầu tư cũng không được ghi trong sổ sách công ty, thế nên bây giờ câu lạc bộ bị điều tra, vấn đề cũng chỉ rơi trên người Ngô Bân, công ty và Vu Hiểu Như không bị ảnh hưởng nặng nề nghiêm trọng.
Vu Hiểu Như vốn định ly dị, nhưng sau khi tỉnh lại thân thể Ngô Bân già yếu khủng khiếp, vì dính đến án hình sự mà bị bắt đi điều tra, chưa đợi phán quyết, gã đã bỏ mình trong trại tạm giam.
Trước kia chuyện Ngô Bân mắc bệnh thu hút không ít ánh nhìn, sau đó tiến triển của vở tuồng này lại làm người ta được mở mang tầm mắt, chuyện cười của gã sôi sục khắp các làng trên xóm dưới trong Lâm thành, trở thành đề tài đầu môi của không ít người.
Vu Hiểu Như không ngăn cản những tin này lan rộng, nàng xử lý xong vấn đề tài sản và công ty, rồi rải tro cốt Ngô Bân ra bãi xử lí rác thải lớn nhất Lâm thành. Hai ngày này, có lẽ nàng đang chuẩn bị đưa bố mẹ và Ngô Tuyết Lâm ra nước ngoài, thanh lý không ít tài sản ở Lâm thành, khoản tiền giao cho Hàn Dịch, cũng là một trong những hạng mục nàng xử lý trước khi rời khỏi.
Hàn Dĩ Long nói, đây là lời cảm ơn đối với sự trợ giúp của bọn họ.
Có vẻ nhà họ Vu muốn chuyển đến đất nước mà Ngô Tuyết Lâm sắp đi du học, Hàn Dịch nghe tin, bèn chuyển trả toàn bộ, gồm cả khoản tiền lúc trước cho Hàn Dĩ Long, bảo cậu ta tìm cơ hội trả lại Ngô Tuyết Lâm.
Tuy nhiên cậu ta lại chuyển hết vào tài khoản của Vân Tử Túc.
Cuối cùng, Hàn Dịch không nói ra những chuyện này, vậy nên Vân Tử Túc còn chưa biết tài khoản của mình vừa có thêm một khoản tiền vào kếch xù nữa.
Sự kiên cường và quả quyết của Vu Hiểu Như làm cho Vân Tử Túc có chút bất ngờ, nếu trong chuyện tình cảm trước kia nàng cũng dứt khoát như vậy, thì có lẽ sau đấy đã không xuất hiện tấn bi kịch này.
Mượn lời Hàn đại thiếu, đây hẳn được coi là cuộc một lần thay da đổi xác.
Trừ Ngô Bân, Vân Tử Túc còn được nghe tin báo tử từ một người nữa.
Tin tức này làm cho Vân Tử Túc bất ngờ hơn cả, trên thực tế, nếu không có Hàn đại thiếu nhắc đến, Vân Tử Túc đã suýt quên mất chuyện này.
Bà Vân đã mất.
Bà ta được chôn cất ngày hôm qua, nhà họ Vân còn đến tìm Vân Tử Túc, nhưng Vân Tử Túc vẫn luôn mê man, người họ Vân ầm ĩ một hồi không đả động được đến cậu, cuối cùng cũng chỉ có thể uất hận ra về.
Vân Tử Túc còn chưa trả lời, đã phát hiện tâm khẩu của mình dần dần đau nhức. Không biết tại sao linh thể của cậu lại chập chờn không ổn định, ngay cả kim đan trên linh đài cũng bị ảnh hưởng, thậm chí còn xuất hiện báo động hỗn loạn không yên.
Chuyện gì thế này... chút mê man sót lại của Vân Tử Túc đã bị cảnh báo nguy hiểm kéo tỉnh. Nhờ tâm pháp thể chất thuần linh, bất kể là ở Tu linh giới hay Phàm tục giới, việc tu luyện của cậu vẫn luôn rất thuận lợi, dường như mấy trăm năm nay không hề có một trở ngại nào, huống hồ là loại chuyện vô duyên vô cớ tụt cảnh giới này.
Không kịp giải thích, Vân Tử Túc chỉ để lại một câu "Em tu luyện có chút vấn đề, có lẽ cần bế quan", rồi vội vàng trở lại Vô Tự Ấn.
Linh thể tiến vào Vô Tự Ấn, thân xác sẽ rơi vào trạng thái ngủ mê mệt. Vân Tử Túc không rảnh để ý đến việc này, vừa vào Vô Tự Ấn là cậu ngồi ngay ngắn trên đài ngọc, chuyên tâm củng cố tu vi của mình.
Tụt cảnh giới không phải chuyện nhỏ, hơn nữa một khi xảy ra, rất có khả năng sẽ xuất hiện lần hai lần ba, từ đó khiến cho tu vi tu sĩ dừng bước không tiến lên nữa, tâm cảnh cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn vô cùng, thậm chí còn đánh thức tâm ma.
Vân Tử Túc không dám chểnh mảng, may mắn là trong cơ thể cậu bây giờ còn không ít khôi linh thu được từ người Hàn đại thiếu, nguồn cung ứng linh lực không thành vấn đề. Hơn nữa có tâm pháp thể chất thuần linh, mặc dù cửa ải này đến đột ngột, nhưng cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm mà nạn khỏi tai qua.
Vân Tử Túc mở bừng mắt trên đài ngọc, tu vi của cậu đã ổn định, kim đan cũng không xuất hiện điều gì bất thường nữa.
Bên chân vang lên tiếng kêu non nớt, Vân Tử Túc cúi đầu, chỉ thấy một cục lông mao màu vàng vùi bên chân cậu, thấy cậu đã tỉnh, bèn nhảy vào lòng cậu.
Vân Tử Túc tiếp lấy Vân Tử Túc, nhóc con ở bên ngoài buồn chán, nên được cậu mang vào Vô Tự Ấn. Nó cọ lên lòng bàn tay Vân Tử Túc một chút, cảm giác vừa mềm mềm vừa ấm áp.
Sự an ủi của Vân Thôn và khung cảnh quen thuộc bên trong Vô Tự Ấn giúp Vân Tử Túc từ từ bình tĩnh lại, cậu hít sâu một hơi, bắt đầu nhớ lại mộng cảnh trước đó.
Khi mới tỉnh giấc, đoạn hồi ức trong mộng cảnh cũng đã phai nhạt đi nhiều. Bây giờ nghĩ đến, những mảnh vụn sót lại sẽ càng thêm thưa thớt. Cậu muốn lần theo những đoạn phim ngắn hồi tưởng lại những thứ đã bị lãng quên, nhưng chỉ thoạt dùng sức, lồng ngực sẽ tức khắc quặn đau.
Cơn đau rất dữ dội, thậm chí ngay cả linh thể cũng phát sinh loại cảnh báo nguy hiểm hít thở không thông.
Lo cho tu vi vừa được củng cố, Vân Tử Túc đành phải từ bỏ hồi tưởng, cậu tạm thời sắp xếp những mẩu ký ức rời rạc còn nhớ được.
Sau khi đến Phàm tục giới, Vân Tử Túc vẫn luôn hàn gắn lại trí nhớ của mình. Khi linh lực chưa đủ, cậu một mực vẽ phù, luyện tập công pháp, chính là để mượn những chiêu thức này khơi gợi nhiều trí nhớ hơn nữa. Đoạn hồi ức này, trước kia cậu không có ấn tượng gì.
Vân Tử Túc nhớ trong giấc mơ mình bị trúng kế, bị ma tu ám toán, đây là điều thứ nhất nghĩ mãi không lý giải được. Tu linh giới lấy bốn mảng lục địa làm chủ, rìa ngoài là những quần đảo chúng tinh phủng nguyệt. Trong bốn mảng lục địa, hai mảng bắc nam nằm ở vị trí trung tâm, tập trung linh khí dồi dào sung túc, nối liền lẫn nhau, các tiên tông đại môn phái cũng tụ tập về hai đất bắc nam. Tương phản, ma tu tụ tập chủ yếu trong lục địa đông tây, môi trường nơi đây dĩ nhiên cũng thích hợp cho ma tu tu luyện.
Từ xưa tới nay, tu sĩ chính đạo và tu sĩ ma tu từng xảy ra không ít mâu thuẫn, tuy không đến mức đuổi cùng giết tận, nhưng cũng là hai bên nhìn nhau không vừa mắt. Trước kia Vân Tử Túc nhận nhiệm vụ truy bắt ma tu, nhưng đối tượng của nhiệm vụ này chỉ là đám ma tu chạy đến lục địa bắc nam làm loạn. Nhưng trong giấc mơ, Vân Tử Túc lại bị bao vây bên trong trận địa ma tu, lục địa bắc nam không dung thứ cho ma tu tụ tập, lục địa đông tây thì khoảng cách địa lý xa, vì cớ gì cậu phải chạy đến địa bàn ma tu liều mạng?
Trừ điều này, sự xuất hiện của Vô Ngần kiếm cũng khiến Vân Tử Túc không hiểu nổi. Vì tuổi tác tương đồng, và vì cùng có thanh danh vang xa, Vân Tử Túc và Vô Ngần kiếm thường xuyên bị so sánh với nhau. Chẳng qua là bọn họ phân chia hai đại lục nam bắc, mặc dù cùng nổi danh từ lâu, nhưng không có giao lưu sâu sắc gì. Trong trí nhớ của Vân Tử Túc, mấy lần hai người gặp mặt cũng đều vì mấy trận thi đấu giao lưu nam bắc. Bởi vì trên Nguyên Anh mới được thi đấu xuyên lục địa, nên trước đây bọn họ chưa từng giao đấu chính diện, chỉ đánh thẳng đến khi đạt được danh hiệu đứng đầu hai phái bắc nam. Còn sau trận thi đấu Nguyên Anh kia...
Vân Tử Túc hoàn toàn không nhớ nổi tình huống ra sao, kết quả thế nào.
Trong mắt Vân Tử Túc, hai người cùng lắm chỉ có thể coi là tâm hồn tri kỷ. Tại sao Vô Ngần kiếm lại biết cậu gặp nguy hiểm, và tại sao lại chạy đến cứu cậu một mình?
Nếu nói hai vấn đề trước chỉ đơn giản là thắc mắc mà thôi, thì vấn đề mấu chốt phía sau lại ních đầy các loại cảm xúc tiêu cực.
Chuyện gì đã xảy ra vào phần cuối giấc mộng, đến mức cậu phải tỉnh giấc. Vân Tử Túc đã hoàn toàn không nhớ được. Những mảnh vỡ mơ hồ phủ sương mờ mịt, chỉ cần muốn gạt bỏ lớp sương mù ấy, tinh thần và tâm trí sẽ đảo điên bấn loạn.
Cậu có thể ý thức được rằng, bên trong lớp sương mù kia chính là cảm xúc tiêu cực chất chồng. Bên trong dòng cảm xúc này ngoại trừ thống khổ, còn có cả phẫn nộ và tuyệt vọng, giống như cảm giác bị chính tay người mà mình tín nhiệm đâm xuyên linh đài tâm khẩu.
Vân Tử Túc lo lắng gặm gặm móng tay, cậu không biết tại sao sao mình lại nghĩ như vậy, cũng không thể đoán ra ngọn nguồn chân chính. Thậm chí chỉ nghĩ đến chuyện này, cũng sẽ khiến cậu cảm thấy nguy hiểm.
Nghĩ không ra, cũng không dám nghĩ tiếp, Vân Tử Túc chỉ có thể miễn cưỡng sắp xếp tâm tư rối loạn, bắt đầu tu luyện.
Cậu không biết trí nhớ vụn vỡ có liên quan đến tu vi của mình hay không, có lẽ chờ đến lúc cậu kết Nguyên anh một lần nữa, mới xuất hiện cánh cửa nào đó cho cậu mở ra.
- ---- Vân Tử Túc chỉ có thể dùng kế hoạch thiết thực này xua tan nỗi âu lo của mình.
Không biết tu vi có thể hỗn loạn thêm một lần nữa hay không, Vân Tử Túc không tùy tiện rời khỏi Vô Tự Ấn, đến khi Kim đan được củng cố lại, khôi linh được dự trữ cũng bị tiêu hao hơn nửa, rốt cuộc cậu mới trở lại hiện thực.
Vân Tử Túc tỉnh lại trên một chiếc giường xa lạ, đó là một chiếc giường đôi mềm mại và rộng rãi, bày biện xung quanh cũng tinh tế gọn gàng hơn phòng cưới nhà họ Hàn trước đó rất nhiều. Bốn phía có không ít đồ trang trí tinh xảo ấm cúng, nhìn ra được đã tốn không ít tâm tư, làm cho người vừa nhìn đã thấy thư thả khoan khoái.
Mất một lúc lâu, Vân Tử Túc mới nhận ra tại sao mình lại đoán như vậy. Trong phòng không có ai, và cậu cũng chưa từng đến đây trước đó, nhưng Hàn đại thiếu đã từng trò chuyện với cậu về căn phòng ngủ mơ ước, mà bây giờ, những ý tưởng này đều hiện ra trước mắt từng thứ một.
Đây là nhà mới của bọn họ.
Vân Tử Túc trèo xuống giường, hiệu quả của lần tu luyện này không tệ, đường đến kết anh của cậu lại tiến thêm một bước. Thế nên dù đã ngủ trong thời gian dài, thân thể cậu cũng không cảm thấy nhức nhối khó chịu.
Còn chưa đi đến cửa, của phòng khép chặt đã bị chậm rãi đẩy ra. Nhân vật đầu tiên xuất hiện không phải ai khác, mà chính là Vân Thôn dùng đầu ẩn cửa phòng.
Trước khi bắt đầu tu luyện, vì lo lắng không thể phân tâm chăm sóc, mà Vân Thôn đã sớm được đưa ra khỏi Vô Tự Ấn.
Vân Tử Túc kéo cửa phòng giúp nó, chợt nghe thấy một âm thanh mang vẻ bất ngờ.
"Tiểu Túc, em tỉnh rồi?"
Người bưng khay bên ngoài chính là Hàn Dịch. Hắn không thừa tay mở cửa, nên Vân Thôn mới qua giúp hắn.
Bưng báo cháo gà thanh đạm dễ ăn lên xong, Vân Tử Túc mới từ miệng Hàn đại thiếu biết được, mình đã ngủ suốt ba ngày. Cậu không hề hay biết tình hình bên ngoài, ngay cả chuyện chuyển nhà cũng do một mình Hàn đại thiếu lo liệu.
Trừ chuyển nhà ra, trong ba ngày còn xảy ra không ít chuyện.
Khi giúp đỡ Ngô Tuyết Lâm trước đó, Hàn Dịch đã nhận được một khoản tiền. Tuy nhiên hai ngày vừa rồi, Vu Hiểu Như lại chuyển cho hắn một khoản nữa.
Hàn Dĩ Long giải thích qua điện thoại, Ngô Bân tỉnh lại không được bao lâu đã bị cảnh sát mang đi. Khi bệnh viện thông báo bệnh tình nguy kịch, Vu Hiểu Như đã cầm theo thông báo này đến ngân hàng và công ty, các khoản đầu tư và hành động phi pháp của Ngô Bân ngày trước đều bị Vu Hiểu Như tố cáo trực tiếp với cảnh sát.
Mặc dù phần lớn cổ phần công ty nằm trong tay Ngô Bân, nhưng Vu Hiểu Như cũng đảm nhiệm chức vị không thể thiếu, ban đầu vì lo lắng bị Vu Hiểu Như phát hiện, mà câu lạc bộ Ngô Bân đầu tư cũng không được ghi trong sổ sách công ty, thế nên bây giờ câu lạc bộ bị điều tra, vấn đề cũng chỉ rơi trên người Ngô Bân, công ty và Vu Hiểu Như không bị ảnh hưởng nặng nề nghiêm trọng.
Vu Hiểu Như vốn định ly dị, nhưng sau khi tỉnh lại thân thể Ngô Bân già yếu khủng khiếp, vì dính đến án hình sự mà bị bắt đi điều tra, chưa đợi phán quyết, gã đã bỏ mình trong trại tạm giam.
Trước kia chuyện Ngô Bân mắc bệnh thu hút không ít ánh nhìn, sau đó tiến triển của vở tuồng này lại làm người ta được mở mang tầm mắt, chuyện cười của gã sôi sục khắp các làng trên xóm dưới trong Lâm thành, trở thành đề tài đầu môi của không ít người.
Vu Hiểu Như không ngăn cản những tin này lan rộng, nàng xử lý xong vấn đề tài sản và công ty, rồi rải tro cốt Ngô Bân ra bãi xử lí rác thải lớn nhất Lâm thành. Hai ngày này, có lẽ nàng đang chuẩn bị đưa bố mẹ và Ngô Tuyết Lâm ra nước ngoài, thanh lý không ít tài sản ở Lâm thành, khoản tiền giao cho Hàn Dịch, cũng là một trong những hạng mục nàng xử lý trước khi rời khỏi.
Hàn Dĩ Long nói, đây là lời cảm ơn đối với sự trợ giúp của bọn họ.
Có vẻ nhà họ Vu muốn chuyển đến đất nước mà Ngô Tuyết Lâm sắp đi du học, Hàn Dịch nghe tin, bèn chuyển trả toàn bộ, gồm cả khoản tiền lúc trước cho Hàn Dĩ Long, bảo cậu ta tìm cơ hội trả lại Ngô Tuyết Lâm.
Tuy nhiên cậu ta lại chuyển hết vào tài khoản của Vân Tử Túc.
Cuối cùng, Hàn Dịch không nói ra những chuyện này, vậy nên Vân Tử Túc còn chưa biết tài khoản của mình vừa có thêm một khoản tiền vào kếch xù nữa.
Sự kiên cường và quả quyết của Vu Hiểu Như làm cho Vân Tử Túc có chút bất ngờ, nếu trong chuyện tình cảm trước kia nàng cũng dứt khoát như vậy, thì có lẽ sau đấy đã không xuất hiện tấn bi kịch này.
Mượn lời Hàn đại thiếu, đây hẳn được coi là cuộc một lần thay da đổi xác.
Trừ Ngô Bân, Vân Tử Túc còn được nghe tin báo tử từ một người nữa.
Tin tức này làm cho Vân Tử Túc bất ngờ hơn cả, trên thực tế, nếu không có Hàn đại thiếu nhắc đến, Vân Tử Túc đã suýt quên mất chuyện này.
Bà Vân đã mất.
Bà ta được chôn cất ngày hôm qua, nhà họ Vân còn đến tìm Vân Tử Túc, nhưng Vân Tử Túc vẫn luôn mê man, người họ Vân ầm ĩ một hồi không đả động được đến cậu, cuối cùng cũng chỉ có thể uất hận ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.