Sau Khi Kết Hôn Thống Đốc Rơi Vào Biển Tình!
Chương 30: CON CHUỒN CHUỒN
July
02/05/2023
[...]
Cạch.
- Cái người này... anh thật là quá đáng. Hôn người ta muốn ngợp thở hà!
Cửa phòng ngủ mở ra, Lăng Sở Dạ và Tiểu Mễ Bối tay trong tay, cùng nhau xuống dưới sảnh.
Một người một vẻ, trong khi mỏ hỗn hơi sưng của Mễ Bối liên tục chu lên mắng chửi, càu nhàu thì Lăng Sở Dạ lại mang không một vẻ mặt hết sức hài lòng, thỏa mãn vì những chuyện xảy ra mới đây, còn nhìn cô rồi liếm môi một cách biến thái.
- Aaa... mẹ ơi mẹ!
Cùng lúc hai người vừa đi hết đoạn cầu thang, thì bà Sam từ cửa chính đi vào cầm theo hai túi quà lớn, thấy dáng bà Mễ Bối ngay lập tức buông tay anh, hí hửng la lên rồi chạy đến.
- Để con xách hộ mẹ nha.
Bà Sam xoa đầu cô, dịu dàng nói:
- Đứa trẻ này, vẫn tinh nghịch như vậy.
Sau đó thì Lăng Sở Dạ cũng đến, túi quà liền chuyền sang tay anh, cả ba người cùng nhau đến bên sô pha phòng khách trò chuyện.
Trông con trai thương tật đầy mình, bà Sam không khỏi xót thay.
- Sao lại để bản thân thành ra thế này?
- Xe đâm về phía con cũng khó tránh.
Mẹ đột nhiên hỏi vậy, anh cũng không biết nói sao nữa, ậm ự vài giây viện ra một lý do nhưng liền bị Mễ Bối vạch trần.
- Em nhớ là xe đâm vào em mà?
Bà Sam gật gù như hiểu ra mọi chuyện, môi mang nét cười vui, rồi cũng không nhắc đến vấn đề xui xẻo này nữa.
- Mẹ nghe nói ngày mai con bay sang Baris dự tiệc à?
- Vâng.
- Mễ Bối con có đi không?
Bà Sam quay sang hỏi cô, nhận được cái lắc đầu, bà lại quay ra trưng cầu ý kiến với con trai.
- Hay là con đưa Mễ Bối theo với!
Thấy anh nhíu mày, bà liền tung tay ngăn chặn.
- Khoang! Để mẹ nói con nghe nè!
- Có Mễ Bối đi theo, con vừa có thể khiến "ai kia" mất hết hi vọng một cách dễ dàng, mà vừa có thể bồi đắp tình cảm vợ chồng. Một công đôi việc, không tốt hơn sao?
Nghe bà phân tích rõ như vậy, trong con ngươi của Lăng Sở Dạ đã có chút giao động, đắn đo trong quyết định.
Anh nhìn qua Mễ Bối ngồi bên, nhưng lại không nói gì.
- Được rồi, con suy nghĩ đi. Mẹ phải về đây.
Nhận ra được ý tình giữa hai người con, người mẹ như bà đã mãn nguyện rồi, chẳng đòi hỏi gì nữa.
Tình cảm của hai người cứ theo cái đà này mà phát triển thì chuyện có cháu ẵm bồng cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.
Đợi mẹ đi mất, khi không gian chỉ cần có hai người. Anh nắm tay cô vò vẫm, hỏi:
- Em có muốn đi cùng không?
Mễ Bối gật đầu lia lịa.
- Có... có muốn! Em còn sợ anh không cho em đi.
Chẳng nghiêm túc được bao lâu, trên môi anh đã nở ra nụ cười nham hiểm, anh ghé sát tai cô thì thầm:
- Vậy thì làm tôi vui đi...
- Vui? Là như thế nào?
- Thế này...
Ánh mắt Lăng Sở Dạ di chuyển đến phần đùi non lập ló sau lớp váy ngủ của Mễ Bối, chọp chẹp khoé miệng như một con hổ đói lâu ngày.
Đến đây Mễ Bối dù ngu ngơ đến mấy cũng dễ dàng nhận ra được ý đồ tà đạo của Lăng Sở Dạ. Cô vung tay chống đẩy, tránh né từng đợt tập kích từ anh.
- Đáng ghét!
Cuối cùng vì không thể chịu nổi nữa, mà cô lon ton bỏ trốn, chạy đến nơi đông người.
[...]
Đến giữa trưa thì là một câu chuyện khác, khi hầu hết mọi người trong nhà đều đã nghỉ ngơi sau một buổi sáng làm việc quần quật.
Thì tại bên trong thư phòng quen thuộc, đôi nam nữ tình tứ, chen chúc nhau trên một chiếc ghế chật hẹp, chăm chỉ bón cho nhau từng miếng cháo lưỡi ngon lành.
- Hic... khó thở, Dạ... Dạ ơi ngừng lại đi mà.
Mễ Bối bị anh hôn đến tê dại, choáng váng mặt mày, thở không ra hơi.
Lần này là tự nguyện, nên bàn tay nhỏ chẳng biết để đâu. Bất đắc dĩ chỉ có thể bấu chặt vào áo sơ mi bung nút của anh.
Thấy cô dần tụt lùi, Lăng Sở Dạ ôm cô cao lên, rồi nâng nhẹ chiếc cằm mảnh khảnh ấy, sau đó chậm rãi nếm trải hương vị nơi đầu lưỡi của Mễ Bối.
Tấc!
Tấc!
Từng chút, từng chút một nhâm nhi. Tiếng mút mát ám mụi cũng vì thế mà vang lên làm Mễ Bối xấu hổ không thôi.
Vậy mà anh vẫn say sưa nhắm mắt hưởng thụ, không hay biết gì. Phải chừng đâu đó thêm năm mươi phút sau, Lăng Sở Dạ mới luyến tiếc rời bỏ cánh môi ấy, lại còn kéo theo cả một sợi chỉ bạc bắt cầu.
Mễ Bối thẳng thừng quệt đi, ôm mặt bối rối:
- Em... nhiệm vụ truyền năng lượng của em đến đây là xong rồi... anh mau làm việc đi, không thì trễ mất.
Không để anh phản ứng, Mễ Bối nhanh nhảu nhảy ra, như một mũi tên lao về phòng.
[...]
Ngày hôm sau.
- Em xong rồi nè! Anh thấy em đẹp không?
Mễ Bối hớn hở, bật của phòng chạy ra diện kiến với Lăng Sở Dạ. Với mục đích chính là muốn khoe kiểu tóc đuôi sam và bộ trang phục năng động trên người.
Lăng Sở Dạ nắm vai cô xoay một vòng kiểm tra, rồi gật đầu khen ngợi.
- Dáng em mặc gì cũng đẹp, nhưng đẹp thật là khi không mặc gì.
Hiểu được ý đồ không trong sáng, Mễ Bối đen mặt, lườm liếc anh với ánh mắt hình viên đạn.
- Chúng tôi đến rồi.
Cùng lúc ấy, giọng nói cung kính của Chu Tiết vọng vang, rất nhanh mũi chân anh ta đã xuất hiện, phía sau là tiếng giày cao gót lộp bộp của cô gái tóc vàng hoe hôm trước.
Có chút khó hiểu, và tò mò về lai lịch của cô gái ấy, Mễ Bối liền kiễng chân xì xào vào mang tai Lăng Sở Dạ.
- Ai vậy anh?
Anh ôn nhu, giải thích cặn kẽ.
- Là đại sứ quán của Baris, nơi mà sắp tới đây chúng ta sẽ đặt chân đến.
- Cô ấy sẽ đi cùng mình hả?
- Đúng rồi, vì chủ nhân của bữa tiệc cũng mời cô ấy, cho nên chúng ta sẽ đi cùng nhau.
Mễ Bối ồ lên, mọi khúc mắc cũng đã được giải quyết. Cô quan sát đại sứ quán bằng ánh mắt thăm dò, trông thấy cô ấy để tâm nơi Chu Tiết thì như trút bỏ được gánh nặng đè trong lòng.
Cả bốn thành viên cùng nhau đi lên sân thượng của toà nhà, nơi mà trực thăng tư gia đã đậu sẵn từ tối hôm qua.
Lần đầu được nhìn thấy một con chuồn chuồn khổng lồ lại còn có thể chở người và vật, Mễ Bối ngây ngô, bụm miệng cảm thán:
- Ôi không! Hoành tráng thật nha.
- Nhưng sao mà en thấy nó nguy hiểm quá, bay lên trời lỡ nó rớt thì phải làm sao?
Bép!
- Em đừng ăn nói hàm hồ như vậy, trực thăng đã được kiểm tra kĩ càng, làm sao mà rơi được.
Lăng Sở Dạ đánh mông cô nhắc nhở, sau đó nắm chặt tay Mễ Bối, đưa cô vào trong khoang của trực thăng.
Bên ngoài hoành tráng một, bên trong phải đến mười. Thật sự nhìn rất đã con mắt, mọi nội thất ở đây đều toát lên mùi tiền, mùi của quyền lực.
Một lần nữa Mễ Bối phải choáng ngợp, cô xoay một vòng quan sát, tìm tòi thêm nhiều cái mới lạ.
Cho đến khi chính thức bị Lăng Sở Dạ kéo đến chỗ ngồi thì vẫn không an phận. Chiếc ghế đắt tiền trở thành thú nhúng cho Mễ Bối.
- Êm ghê á, anh có con chuồn chuồn sịn như vậy mà lại giấu đung một mình.
- Được được, sau này anh sẽ để em dùng nhiều hơn. Bây giờ thì ngồi yên, trực thăng sắp cất cánh rồi.
Cạch.
- Cái người này... anh thật là quá đáng. Hôn người ta muốn ngợp thở hà!
Cửa phòng ngủ mở ra, Lăng Sở Dạ và Tiểu Mễ Bối tay trong tay, cùng nhau xuống dưới sảnh.
Một người một vẻ, trong khi mỏ hỗn hơi sưng của Mễ Bối liên tục chu lên mắng chửi, càu nhàu thì Lăng Sở Dạ lại mang không một vẻ mặt hết sức hài lòng, thỏa mãn vì những chuyện xảy ra mới đây, còn nhìn cô rồi liếm môi một cách biến thái.
- Aaa... mẹ ơi mẹ!
Cùng lúc hai người vừa đi hết đoạn cầu thang, thì bà Sam từ cửa chính đi vào cầm theo hai túi quà lớn, thấy dáng bà Mễ Bối ngay lập tức buông tay anh, hí hửng la lên rồi chạy đến.
- Để con xách hộ mẹ nha.
Bà Sam xoa đầu cô, dịu dàng nói:
- Đứa trẻ này, vẫn tinh nghịch như vậy.
Sau đó thì Lăng Sở Dạ cũng đến, túi quà liền chuyền sang tay anh, cả ba người cùng nhau đến bên sô pha phòng khách trò chuyện.
Trông con trai thương tật đầy mình, bà Sam không khỏi xót thay.
- Sao lại để bản thân thành ra thế này?
- Xe đâm về phía con cũng khó tránh.
Mẹ đột nhiên hỏi vậy, anh cũng không biết nói sao nữa, ậm ự vài giây viện ra một lý do nhưng liền bị Mễ Bối vạch trần.
- Em nhớ là xe đâm vào em mà?
Bà Sam gật gù như hiểu ra mọi chuyện, môi mang nét cười vui, rồi cũng không nhắc đến vấn đề xui xẻo này nữa.
- Mẹ nghe nói ngày mai con bay sang Baris dự tiệc à?
- Vâng.
- Mễ Bối con có đi không?
Bà Sam quay sang hỏi cô, nhận được cái lắc đầu, bà lại quay ra trưng cầu ý kiến với con trai.
- Hay là con đưa Mễ Bối theo với!
Thấy anh nhíu mày, bà liền tung tay ngăn chặn.
- Khoang! Để mẹ nói con nghe nè!
- Có Mễ Bối đi theo, con vừa có thể khiến "ai kia" mất hết hi vọng một cách dễ dàng, mà vừa có thể bồi đắp tình cảm vợ chồng. Một công đôi việc, không tốt hơn sao?
Nghe bà phân tích rõ như vậy, trong con ngươi của Lăng Sở Dạ đã có chút giao động, đắn đo trong quyết định.
Anh nhìn qua Mễ Bối ngồi bên, nhưng lại không nói gì.
- Được rồi, con suy nghĩ đi. Mẹ phải về đây.
Nhận ra được ý tình giữa hai người con, người mẹ như bà đã mãn nguyện rồi, chẳng đòi hỏi gì nữa.
Tình cảm của hai người cứ theo cái đà này mà phát triển thì chuyện có cháu ẵm bồng cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.
Đợi mẹ đi mất, khi không gian chỉ cần có hai người. Anh nắm tay cô vò vẫm, hỏi:
- Em có muốn đi cùng không?
Mễ Bối gật đầu lia lịa.
- Có... có muốn! Em còn sợ anh không cho em đi.
Chẳng nghiêm túc được bao lâu, trên môi anh đã nở ra nụ cười nham hiểm, anh ghé sát tai cô thì thầm:
- Vậy thì làm tôi vui đi...
- Vui? Là như thế nào?
- Thế này...
Ánh mắt Lăng Sở Dạ di chuyển đến phần đùi non lập ló sau lớp váy ngủ của Mễ Bối, chọp chẹp khoé miệng như một con hổ đói lâu ngày.
Đến đây Mễ Bối dù ngu ngơ đến mấy cũng dễ dàng nhận ra được ý đồ tà đạo của Lăng Sở Dạ. Cô vung tay chống đẩy, tránh né từng đợt tập kích từ anh.
- Đáng ghét!
Cuối cùng vì không thể chịu nổi nữa, mà cô lon ton bỏ trốn, chạy đến nơi đông người.
[...]
Đến giữa trưa thì là một câu chuyện khác, khi hầu hết mọi người trong nhà đều đã nghỉ ngơi sau một buổi sáng làm việc quần quật.
Thì tại bên trong thư phòng quen thuộc, đôi nam nữ tình tứ, chen chúc nhau trên một chiếc ghế chật hẹp, chăm chỉ bón cho nhau từng miếng cháo lưỡi ngon lành.
- Hic... khó thở, Dạ... Dạ ơi ngừng lại đi mà.
Mễ Bối bị anh hôn đến tê dại, choáng váng mặt mày, thở không ra hơi.
Lần này là tự nguyện, nên bàn tay nhỏ chẳng biết để đâu. Bất đắc dĩ chỉ có thể bấu chặt vào áo sơ mi bung nút của anh.
Thấy cô dần tụt lùi, Lăng Sở Dạ ôm cô cao lên, rồi nâng nhẹ chiếc cằm mảnh khảnh ấy, sau đó chậm rãi nếm trải hương vị nơi đầu lưỡi của Mễ Bối.
Tấc!
Tấc!
Từng chút, từng chút một nhâm nhi. Tiếng mút mát ám mụi cũng vì thế mà vang lên làm Mễ Bối xấu hổ không thôi.
Vậy mà anh vẫn say sưa nhắm mắt hưởng thụ, không hay biết gì. Phải chừng đâu đó thêm năm mươi phút sau, Lăng Sở Dạ mới luyến tiếc rời bỏ cánh môi ấy, lại còn kéo theo cả một sợi chỉ bạc bắt cầu.
Mễ Bối thẳng thừng quệt đi, ôm mặt bối rối:
- Em... nhiệm vụ truyền năng lượng của em đến đây là xong rồi... anh mau làm việc đi, không thì trễ mất.
Không để anh phản ứng, Mễ Bối nhanh nhảu nhảy ra, như một mũi tên lao về phòng.
[...]
Ngày hôm sau.
- Em xong rồi nè! Anh thấy em đẹp không?
Mễ Bối hớn hở, bật của phòng chạy ra diện kiến với Lăng Sở Dạ. Với mục đích chính là muốn khoe kiểu tóc đuôi sam và bộ trang phục năng động trên người.
Lăng Sở Dạ nắm vai cô xoay một vòng kiểm tra, rồi gật đầu khen ngợi.
- Dáng em mặc gì cũng đẹp, nhưng đẹp thật là khi không mặc gì.
Hiểu được ý đồ không trong sáng, Mễ Bối đen mặt, lườm liếc anh với ánh mắt hình viên đạn.
- Chúng tôi đến rồi.
Cùng lúc ấy, giọng nói cung kính của Chu Tiết vọng vang, rất nhanh mũi chân anh ta đã xuất hiện, phía sau là tiếng giày cao gót lộp bộp của cô gái tóc vàng hoe hôm trước.
Có chút khó hiểu, và tò mò về lai lịch của cô gái ấy, Mễ Bối liền kiễng chân xì xào vào mang tai Lăng Sở Dạ.
- Ai vậy anh?
Anh ôn nhu, giải thích cặn kẽ.
- Là đại sứ quán của Baris, nơi mà sắp tới đây chúng ta sẽ đặt chân đến.
- Cô ấy sẽ đi cùng mình hả?
- Đúng rồi, vì chủ nhân của bữa tiệc cũng mời cô ấy, cho nên chúng ta sẽ đi cùng nhau.
Mễ Bối ồ lên, mọi khúc mắc cũng đã được giải quyết. Cô quan sát đại sứ quán bằng ánh mắt thăm dò, trông thấy cô ấy để tâm nơi Chu Tiết thì như trút bỏ được gánh nặng đè trong lòng.
Cả bốn thành viên cùng nhau đi lên sân thượng của toà nhà, nơi mà trực thăng tư gia đã đậu sẵn từ tối hôm qua.
Lần đầu được nhìn thấy một con chuồn chuồn khổng lồ lại còn có thể chở người và vật, Mễ Bối ngây ngô, bụm miệng cảm thán:
- Ôi không! Hoành tráng thật nha.
- Nhưng sao mà en thấy nó nguy hiểm quá, bay lên trời lỡ nó rớt thì phải làm sao?
Bép!
- Em đừng ăn nói hàm hồ như vậy, trực thăng đã được kiểm tra kĩ càng, làm sao mà rơi được.
Lăng Sở Dạ đánh mông cô nhắc nhở, sau đó nắm chặt tay Mễ Bối, đưa cô vào trong khoang của trực thăng.
Bên ngoài hoành tráng một, bên trong phải đến mười. Thật sự nhìn rất đã con mắt, mọi nội thất ở đây đều toát lên mùi tiền, mùi của quyền lực.
Một lần nữa Mễ Bối phải choáng ngợp, cô xoay một vòng quan sát, tìm tòi thêm nhiều cái mới lạ.
Cho đến khi chính thức bị Lăng Sở Dạ kéo đến chỗ ngồi thì vẫn không an phận. Chiếc ghế đắt tiền trở thành thú nhúng cho Mễ Bối.
- Êm ghê á, anh có con chuồn chuồn sịn như vậy mà lại giấu đung một mình.
- Được được, sau này anh sẽ để em dùng nhiều hơn. Bây giờ thì ngồi yên, trực thăng sắp cất cánh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.