Sau Khi Kết Hôn Thống Đốc Rơi Vào Biển Tình!
Chương 44: VẾT SON MÔI
July
23/05/2023
Mễ Bối... đợi anh... xin em đừng đi mà!
Lăng Sở Dạ cứ ngồi bần thần ra đấy, đợi Mễ Bối khuất bóng, anh mới dần có phản ứng, lật đật đuổi theo nhưng đã không còn thấy cô nữa rồi.
Lúc này, Chu Tiết cũng tìm đến, trông thấy Lăng Sở Dạ cứ quay tới quay lui, với vẻ mặt sổ gạo, thì liền cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Không... không có gì.
Lăng Sở Dạ ậm ự lắc đầu, vô tình để lộ những vết son môi còn lưu lại, vừa thấy nó thì Chu Tiết đã trợn tròn xoe đôi mắt, vỗ tay bôm bốp buông lời châm chọc.
- Á à... thống đốc của tôi ơi!
- Ngài ăn vụng mà quên chùi mép kìa!
- Nào nào nói tôi xem, người đó là ai vậy?
Trước những lời lẽ cà rỡn của anh ta, Lăng Sở Dạ không những không tức giận, mà ngược lại còn thầm mừng trong lòng.
Vật chứng đầy đủ, Lăng Sở Dạ có thể nhận định những gì vừa trải qua không phải là giấc mơ nữa rồi.
Mễ Bối còn sống! Mễ Bối của anh vẫn còn sống! Đơn giản vậy thôi mà Lăng Sở Dạ đã vui đến mức muốn nhảy cẩn ăn mừng.
Chỉ cần anh và cô chưa âm dương cách biệt, thì dù Mễ Bối có trốn ở góc bể nào, Lăng Sở Dạ nhất định sẽ tìm ra, và mang cô buộc cứng lên người, không buông một khắc.
Nghĩ đến đấy, ánh mắt của Lăng Sở Dạ thoáng hiện một tia lạnh lẽo, nhớ đến thái độ thất thường ban nãy của Mễ Bối.
Mễ Bối không nhận ra anh?
Là giả vờ hay cô thật sự mất trí?
Haizz...
Lăng Sở Dạ thở hắt một hơi, dù là gì đi nữa thì sau này anh vẫn sẽ chi li tính toán một lượt với cô.
Nhưng trước hết, phải đợi qua ngày mai, khi tên đầu sỏ Nô Dược bị bắt, anh sẽ phát động lệnh "truy nã" Mễ Bối trên toàn quốc và cả nước ngoài.
Còn bây giờ, anh cần phải tìm đến chỗ mẹ, chia sẻ niềm vui này với bà ấy mới được.
- Nhiều lời, về thôi.
[...]
- Mễ tiểu thư cô vừa đi đâu vậy?
Lăng Sở Dạ sung sướng bao nhiêu, thì Mễ Bối khổ sở bấy nhiêu khi phải đối mặt với sự truy xét của vệ sĩ.
- Tôi... tôi ra khuôn viên đi dạo, nhưng ông an tâm, ngoài đấy chỉ có mỗi mình mà thôi.
Do dự rất lâu, nhưng trong đầu chỉ còn đọng lại cảnh hôn hít ướt át ban nãy, không viện ra được lý do nào, bất quá cô đánh liều nói thật.
- Thật không?
Thì vệ sĩ bất thình lình đến gần quan sát, Mễ Bối ngay lập tức để lộ ra vẻ chột dạ, mồ hôi trán đầm đìa, mím chặt môi, cúi gầm mặt để ông ấy khó phát giác ra điểm bất thường.
Trái tim nhỏ vì sợ hãi mà đập lên bình bịch, hồi hộp đến không dám thở mạnh.
Bỗng nhiên vệ sĩ vươn tay về phía cô, Mễ Bối cứ ngỡ là xong đời rồi, thì âm thanh ting ting vọng lên, cứu lấy cô một mạng.
Vệ sĩ tạm thời bỏ qua Mễ Bối, quay lưng kiếm tra điện thoại, giây sau thì hối thúc.
- Lão gia đang đợi, chúng ta về thôi.
Mễ Bối thở phào nhẹ nhõm, cùng ông ta quay về đón Gia Khiêm rồi cả ba cùng lên xe đến nơi của Gia Kiệt.
- Aaa... mình bị gì vậy nè!
Ở trên xe, mặc cho Gia Khiêm mượn vai làm gối, Mễ Bối vẫn chuyên tâm vò vẫm lấy hai cánh môi nhỏ, rồi lại thầm khóc trong lòng khi vô tình hồi tưởng đến những kí ức xấu hổ ấy, ôm mặt ngại ngùng một cách khó hiểu.
Trong phút chốc, Mễ Bối chán ghét, thất vọng với bản thân vô cùng, khi không có chính kiến, nhu nhược, dù bị người lạ cưỡng hôn nhưng lại sinh ra phản ứng ngược, lưu luyến, muốn cùng hắn ta nếm trải một lần nữa.
- Không không... mày không được như thế.
Mễ Bối vỗ mặt giữ tỉnh táo, cương quyết không sa đọa vào vũng lầy, cô tìm đến cảnh đẹp ngoài kia hòng muốn đánh lạc hướng tâm thức.
Gió đìu hiu lùa vào, Mễ Bối sực nhớ đến Gia Kiệt, nên liền ngoảnh sang thăm hỏi vệ sĩ.
- Cha tôi không phải bận sao?
- Vừa giải quyết xong, bay sang đây tìm cậu chủ.
Vệ sĩ từ tốn đáp, trong lời nói của ông ta chỉ có một phần là thật. Mễ Bối cũng ngợ ngơ, nhưng rồi cũng chỉ ồ lên một tiếng.
Sau đó Mễ Bối quay đi, giữ im lặng trên suốt quãng đường về.
Mười lăm phút sau, chiếc xe ngừng lại trong sân của một ngôi biệt thự mang vẻ ngoài cổ điển.
- Đừng...
Mễ Bối lúc này đã ngủ gật mất rồi, không nỡ đánh thức nên Gia Khiêm cùng vệ sĩ âm thầm rời đi, còn chu đáo gọi giúp việc đến trông Mễ Bối.
Cô cứ như vậy cho đến năm phút sau thì thức giấc, nhận ra trong xe chỉ còn một mình, cô vừa vươn vai vừa hỏi giúp việc.
- Họ đâu rồi?
- Đi hết rồi ạ!
Có được câu trả lời, Mễ Bối cũng không suy nghĩ nhiều, cô bước ra khỏi xế hộp sang trọng, cùng giúp việc lên một căn phòng trống tiếp tục nghỉ ngơi.
[...]
Tại Lăng Gia.
- Con nói thật sao?
Bà Sam sau khi nghe Lăng Sở Dạ tường thuật lại tất cả, thì thái độ cũng không khác anh là bao, mặc tuổi già, bà cuống quýt nhảy đỏng đỏng trên sàn nhà cười toe toét.
- Con không lừa mẹ chứ?
Để đảm bảo với mẹ, Lăng Sở Dạ tháo chiếc khẩu trang đen trên mặt, chu môi lên nói với bà ấy.
- Là thật, mẹ nhìn đi... môi con còn dính màu son của Mễ Bối.
Chu Tiết: "..." Có khi nào hôm nay thống đốc sẽ không nỡ rửa mặt luôn không?
Mặc dù hiếm lắm mới có khoảnh khắc Lăng Sở Dạ thoải mái như vậy, nhưng Chu Tiết đứng bên cạnh vẫn nổi hết cả da gà, da vịt.
Thì bỗng phía ngoài truyền đến tiếng giấy cao gót nện xuống sàn nhà khiến cả ba chú ý, đoán được là ai đến, không đợi nhắc nhở, Lăng Sở Dạ và bà Sam mau chóng thu liễm, tiết chế dòng cảm xúc rạo rực đi đôi phần.
- Chào mọi người con mới đến.
Rất nhanh, Angel đã xuất hiện, cô ấy niềm nở bước đến trước ba người họ, lễ phép biếu cho bà Sam những túi quà đắt đỏ, đa số là thuốc bổ và nhân sâm thượng hạng.
Bà Sam vui vẻ đón nhận, rồi đứng dậy, chủ động kéo Angle đến ngồi gần với Chu Tiết, tránh xa con trai mình, lịch thiệp nói:
- Khách sáo quá rồi, lần sau con không cần quà cáp chi đâu.
- Dì vui là được ạ!
Angel ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại đang cực kì khó chịu trước sự sắp xếp gượng ép của bà Sam.
Ở bên Chu Tiết nhưng ánh mắt Angel luôn hướng về Lăng Sở Dạ. Dĩ nhiên, chẳng cần nhiều thời gian Angel đã trông thấy vết son và vành môi hơi sưng nhẹ ấy.
- Môi anh bị thương hả?
Angel dịu giọng hỏi han. Nỗi ghen tuông, đố kị ngay lập tức bùng nổ, nhưng vì hai chữ hình tượng, Angel phải bấm mạnh vào mu bàn tay đến bật máu, run cả người để kiềm chế cơn tức giận.
- Nhiều lời!
Vậy mà Lăng Sở Dạ chẳng mảy may quan tâm, anh nốc cạn tách trà, để lại hai từ thân thuộc rồi bỏ ra xe.
Lăng Sở Dạ cứ ngồi bần thần ra đấy, đợi Mễ Bối khuất bóng, anh mới dần có phản ứng, lật đật đuổi theo nhưng đã không còn thấy cô nữa rồi.
Lúc này, Chu Tiết cũng tìm đến, trông thấy Lăng Sở Dạ cứ quay tới quay lui, với vẻ mặt sổ gạo, thì liền cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Không... không có gì.
Lăng Sở Dạ ậm ự lắc đầu, vô tình để lộ những vết son môi còn lưu lại, vừa thấy nó thì Chu Tiết đã trợn tròn xoe đôi mắt, vỗ tay bôm bốp buông lời châm chọc.
- Á à... thống đốc của tôi ơi!
- Ngài ăn vụng mà quên chùi mép kìa!
- Nào nào nói tôi xem, người đó là ai vậy?
Trước những lời lẽ cà rỡn của anh ta, Lăng Sở Dạ không những không tức giận, mà ngược lại còn thầm mừng trong lòng.
Vật chứng đầy đủ, Lăng Sở Dạ có thể nhận định những gì vừa trải qua không phải là giấc mơ nữa rồi.
Mễ Bối còn sống! Mễ Bối của anh vẫn còn sống! Đơn giản vậy thôi mà Lăng Sở Dạ đã vui đến mức muốn nhảy cẩn ăn mừng.
Chỉ cần anh và cô chưa âm dương cách biệt, thì dù Mễ Bối có trốn ở góc bể nào, Lăng Sở Dạ nhất định sẽ tìm ra, và mang cô buộc cứng lên người, không buông một khắc.
Nghĩ đến đấy, ánh mắt của Lăng Sở Dạ thoáng hiện một tia lạnh lẽo, nhớ đến thái độ thất thường ban nãy của Mễ Bối.
Mễ Bối không nhận ra anh?
Là giả vờ hay cô thật sự mất trí?
Haizz...
Lăng Sở Dạ thở hắt một hơi, dù là gì đi nữa thì sau này anh vẫn sẽ chi li tính toán một lượt với cô.
Nhưng trước hết, phải đợi qua ngày mai, khi tên đầu sỏ Nô Dược bị bắt, anh sẽ phát động lệnh "truy nã" Mễ Bối trên toàn quốc và cả nước ngoài.
Còn bây giờ, anh cần phải tìm đến chỗ mẹ, chia sẻ niềm vui này với bà ấy mới được.
- Nhiều lời, về thôi.
[...]
- Mễ tiểu thư cô vừa đi đâu vậy?
Lăng Sở Dạ sung sướng bao nhiêu, thì Mễ Bối khổ sở bấy nhiêu khi phải đối mặt với sự truy xét của vệ sĩ.
- Tôi... tôi ra khuôn viên đi dạo, nhưng ông an tâm, ngoài đấy chỉ có mỗi mình mà thôi.
Do dự rất lâu, nhưng trong đầu chỉ còn đọng lại cảnh hôn hít ướt át ban nãy, không viện ra được lý do nào, bất quá cô đánh liều nói thật.
- Thật không?
Thì vệ sĩ bất thình lình đến gần quan sát, Mễ Bối ngay lập tức để lộ ra vẻ chột dạ, mồ hôi trán đầm đìa, mím chặt môi, cúi gầm mặt để ông ấy khó phát giác ra điểm bất thường.
Trái tim nhỏ vì sợ hãi mà đập lên bình bịch, hồi hộp đến không dám thở mạnh.
Bỗng nhiên vệ sĩ vươn tay về phía cô, Mễ Bối cứ ngỡ là xong đời rồi, thì âm thanh ting ting vọng lên, cứu lấy cô một mạng.
Vệ sĩ tạm thời bỏ qua Mễ Bối, quay lưng kiếm tra điện thoại, giây sau thì hối thúc.
- Lão gia đang đợi, chúng ta về thôi.
Mễ Bối thở phào nhẹ nhõm, cùng ông ta quay về đón Gia Khiêm rồi cả ba cùng lên xe đến nơi của Gia Kiệt.
- Aaa... mình bị gì vậy nè!
Ở trên xe, mặc cho Gia Khiêm mượn vai làm gối, Mễ Bối vẫn chuyên tâm vò vẫm lấy hai cánh môi nhỏ, rồi lại thầm khóc trong lòng khi vô tình hồi tưởng đến những kí ức xấu hổ ấy, ôm mặt ngại ngùng một cách khó hiểu.
Trong phút chốc, Mễ Bối chán ghét, thất vọng với bản thân vô cùng, khi không có chính kiến, nhu nhược, dù bị người lạ cưỡng hôn nhưng lại sinh ra phản ứng ngược, lưu luyến, muốn cùng hắn ta nếm trải một lần nữa.
- Không không... mày không được như thế.
Mễ Bối vỗ mặt giữ tỉnh táo, cương quyết không sa đọa vào vũng lầy, cô tìm đến cảnh đẹp ngoài kia hòng muốn đánh lạc hướng tâm thức.
Gió đìu hiu lùa vào, Mễ Bối sực nhớ đến Gia Kiệt, nên liền ngoảnh sang thăm hỏi vệ sĩ.
- Cha tôi không phải bận sao?
- Vừa giải quyết xong, bay sang đây tìm cậu chủ.
Vệ sĩ từ tốn đáp, trong lời nói của ông ta chỉ có một phần là thật. Mễ Bối cũng ngợ ngơ, nhưng rồi cũng chỉ ồ lên một tiếng.
Sau đó Mễ Bối quay đi, giữ im lặng trên suốt quãng đường về.
Mười lăm phút sau, chiếc xe ngừng lại trong sân của một ngôi biệt thự mang vẻ ngoài cổ điển.
- Đừng...
Mễ Bối lúc này đã ngủ gật mất rồi, không nỡ đánh thức nên Gia Khiêm cùng vệ sĩ âm thầm rời đi, còn chu đáo gọi giúp việc đến trông Mễ Bối.
Cô cứ như vậy cho đến năm phút sau thì thức giấc, nhận ra trong xe chỉ còn một mình, cô vừa vươn vai vừa hỏi giúp việc.
- Họ đâu rồi?
- Đi hết rồi ạ!
Có được câu trả lời, Mễ Bối cũng không suy nghĩ nhiều, cô bước ra khỏi xế hộp sang trọng, cùng giúp việc lên một căn phòng trống tiếp tục nghỉ ngơi.
[...]
Tại Lăng Gia.
- Con nói thật sao?
Bà Sam sau khi nghe Lăng Sở Dạ tường thuật lại tất cả, thì thái độ cũng không khác anh là bao, mặc tuổi già, bà cuống quýt nhảy đỏng đỏng trên sàn nhà cười toe toét.
- Con không lừa mẹ chứ?
Để đảm bảo với mẹ, Lăng Sở Dạ tháo chiếc khẩu trang đen trên mặt, chu môi lên nói với bà ấy.
- Là thật, mẹ nhìn đi... môi con còn dính màu son của Mễ Bối.
Chu Tiết: "..." Có khi nào hôm nay thống đốc sẽ không nỡ rửa mặt luôn không?
Mặc dù hiếm lắm mới có khoảnh khắc Lăng Sở Dạ thoải mái như vậy, nhưng Chu Tiết đứng bên cạnh vẫn nổi hết cả da gà, da vịt.
Thì bỗng phía ngoài truyền đến tiếng giấy cao gót nện xuống sàn nhà khiến cả ba chú ý, đoán được là ai đến, không đợi nhắc nhở, Lăng Sở Dạ và bà Sam mau chóng thu liễm, tiết chế dòng cảm xúc rạo rực đi đôi phần.
- Chào mọi người con mới đến.
Rất nhanh, Angel đã xuất hiện, cô ấy niềm nở bước đến trước ba người họ, lễ phép biếu cho bà Sam những túi quà đắt đỏ, đa số là thuốc bổ và nhân sâm thượng hạng.
Bà Sam vui vẻ đón nhận, rồi đứng dậy, chủ động kéo Angle đến ngồi gần với Chu Tiết, tránh xa con trai mình, lịch thiệp nói:
- Khách sáo quá rồi, lần sau con không cần quà cáp chi đâu.
- Dì vui là được ạ!
Angel ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại đang cực kì khó chịu trước sự sắp xếp gượng ép của bà Sam.
Ở bên Chu Tiết nhưng ánh mắt Angel luôn hướng về Lăng Sở Dạ. Dĩ nhiên, chẳng cần nhiều thời gian Angel đã trông thấy vết son và vành môi hơi sưng nhẹ ấy.
- Môi anh bị thương hả?
Angel dịu giọng hỏi han. Nỗi ghen tuông, đố kị ngay lập tức bùng nổ, nhưng vì hai chữ hình tượng, Angel phải bấm mạnh vào mu bàn tay đến bật máu, run cả người để kiềm chế cơn tức giận.
- Nhiều lời!
Vậy mà Lăng Sở Dạ chẳng mảy may quan tâm, anh nốc cạn tách trà, để lại hai từ thân thuộc rồi bỏ ra xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.